Một Viên Đạn
Thiếu Niên Như Tuyết
2024-11-11 21:37:08
trên lầu.
Bùi Vân Khinh bị anh cỡi khóa yếmra một lần nữa cài chắc lại, âmthầmchâmchọc.
Đoán không ra, chú nhỏ là người amhiểu về y học.
Bất quá…
Ngân Ưng?
Nếu cô nhớ không lầm, đây cũng là danh hiệu đội viện của đội Phi Ưng.
Có thể làmcho anh điều động đội Phi Ưng, nhất định là đại sự khó lường.
Nhưng mà, cô nhớ không rõ gần đây Long Thành xảy ra đại sự gì?
Chẳng lẽ là cô nhớ lộn?
Bùi Vân Khinh bắt lấy di động, mở trang web xemtin tức, đemtin tức nổi bật các trang báo, lại đưa lên tìmkiếmtên Vương phó thị trưởng,
cũng không có phát hiện cái tin tức đặc biệt gì.
Ánh mắt liền rơi trên cây súng lục, trước mặt cô không khỏi nhớ lại người đàn ông có con mắt màu xámkia.
Chuyện này, có liên quan gì đến người kia?
Nhớ đến sự việc tối hômqua, Bùi Vân Khinh trong lòng vừa động, lấy tốc độ nhanh nhất để thay xong quần áo, thu thập các thứ cần thiết đemkhẩu
súng nhỏ bé cho vào túi sách, rồi bước xuống lầu.
“Bác Chu, bữa sáng con không ăn nha.”
“Bác cho người hầu đóng lại cho con đemđi nha?”
Bác Chu đuổi theo đến cửa, Bùi Vân Khinh đã muốn nhảy vào chỗ tay lái, khởi động xe.
đi vào khu vựa lân cận của bệnh viện, giống như trước đã hóa trang sau đó cô mới đi vào phòng làmviệc của mình, kéo ngăn kéo ra.
Con dao phẫu thuật còn có máu trong hômqua vẫn còn trong ngăn kéo, cô cúi người xuống tìm, ở ngăn tủ phát hiện viên đạn đã lấy ra từ người đàn ông
mắt xámkia.
Bùi Vân Khinh cẩn thận dùng nhíp cầmviên đạn lên, viên đạn vẫn còn vết máu của đối phương, chỉ từ trên viên đạn nhìn thấy không có gì đặc biệt.
Mặc dù như thế, cô vẫn lấy bọc đựng tiêu bản để đặt viên đạn vào.
Dao phẫu thuật có vân tay của cô, cô cần phải xử lý xong.
Nếu viên đạn có liên quan đến người kia thì sẽ là vật chứng có giá trị, vậy sẽ giúp được chú nhỏ rất nhiều.
đang suy tư coi thử giấu ở đâu, thì cửa phòng đã có người gõ.
Bùi Vân Khinh đi qua mở cửa, chỉ thấy một người y tá trẻ tuổi đứng ngay ở đó.
“Bác sĩ Đường, hômnay chủ nhiệmThu sắp xếp cho anh nửa ngày khámbệnh, tôi thông báo trước cho anh một tiếng.”
Khámbệnh ở khoa ngoại là mệt nhất, giống như cô là bác sĩ khoa nội mà sắp xếp khámkhông khác gì không trọng nhân tài, rất rõ ràng là đối phương
làmcho cô khó xử.
Bất quá Bùi Vân Khinh cũng không để bụng, dù sao trị bệnh cứu người giống nhau.
“Tôi lập tức đến ngay.” Bùi Vân Khinh cười, “Tôi có một mẫu bệnh quan trọng cần phân tích, không biết trong bệnh viện chúng ta thu thập mấy cái này ở
đâu?”
“Bệnh viện có phòng chuyên khoa là phòng tiêu bản, anh chỉ cần kí tên lên, tôi sẽ giúp anh đưa đến đó.” Y tá nhiệt tình nói.
Phòng tiêu bản?
Ngược lại là một nơi giấu đồ tốt?
“Được, cảmơn.”
Bùi Vân Khinh lấy ra một cái nhãn hiệu, dán trên chỗ mở miệng, phía trên viết tên mình, cuối cùng còn không quên dùng bút Mã Khắc màu đỏ, vẽ kí hiệu
nguy hiểmhình đầu lâu, cẩn thận đưa cho đối phương.
“Bệnh này lây lan rất mạnh, ngàn vạn lần không nên tùy tiện mở ra, nhớ rõ giúp tôi nhắc nhở cho nhân viên ở đó, bảo quản ướp lạnh.”
Y tá nhìn cô nói nghiêmtrọng như vậy, chỉ coi như là virus đặc thù thì gì hay bệnh nào đó… vội vàng đưa cánh tay ra xa, bước nhanh đến phòng tiêu
bản.
Bùi Vân Khinh hài lòng cười, thay quần áo ra, mang khẩu trang dẫn theo túi ba lô cùng khẩu súng, đi vào phòng khám.
Nhìn cô rời đi, người đàn ông cao lớn mặc áo trắng nhanh chóng theo khúc quanh đi đến, lắc mình mở cửa phòng đi vào.
Bùi Vân Khinh bị anh cỡi khóa yếmra một lần nữa cài chắc lại, âmthầmchâmchọc.
Đoán không ra, chú nhỏ là người amhiểu về y học.
Bất quá…
Ngân Ưng?
Nếu cô nhớ không lầm, đây cũng là danh hiệu đội viện của đội Phi Ưng.
Có thể làmcho anh điều động đội Phi Ưng, nhất định là đại sự khó lường.
Nhưng mà, cô nhớ không rõ gần đây Long Thành xảy ra đại sự gì?
Chẳng lẽ là cô nhớ lộn?
Bùi Vân Khinh bắt lấy di động, mở trang web xemtin tức, đemtin tức nổi bật các trang báo, lại đưa lên tìmkiếmtên Vương phó thị trưởng,
cũng không có phát hiện cái tin tức đặc biệt gì.
Ánh mắt liền rơi trên cây súng lục, trước mặt cô không khỏi nhớ lại người đàn ông có con mắt màu xámkia.
Chuyện này, có liên quan gì đến người kia?
Nhớ đến sự việc tối hômqua, Bùi Vân Khinh trong lòng vừa động, lấy tốc độ nhanh nhất để thay xong quần áo, thu thập các thứ cần thiết đemkhẩu
súng nhỏ bé cho vào túi sách, rồi bước xuống lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bác Chu, bữa sáng con không ăn nha.”
“Bác cho người hầu đóng lại cho con đemđi nha?”
Bác Chu đuổi theo đến cửa, Bùi Vân Khinh đã muốn nhảy vào chỗ tay lái, khởi động xe.
đi vào khu vựa lân cận của bệnh viện, giống như trước đã hóa trang sau đó cô mới đi vào phòng làmviệc của mình, kéo ngăn kéo ra.
Con dao phẫu thuật còn có máu trong hômqua vẫn còn trong ngăn kéo, cô cúi người xuống tìm, ở ngăn tủ phát hiện viên đạn đã lấy ra từ người đàn ông
mắt xámkia.
Bùi Vân Khinh cẩn thận dùng nhíp cầmviên đạn lên, viên đạn vẫn còn vết máu của đối phương, chỉ từ trên viên đạn nhìn thấy không có gì đặc biệt.
Mặc dù như thế, cô vẫn lấy bọc đựng tiêu bản để đặt viên đạn vào.
Dao phẫu thuật có vân tay của cô, cô cần phải xử lý xong.
Nếu viên đạn có liên quan đến người kia thì sẽ là vật chứng có giá trị, vậy sẽ giúp được chú nhỏ rất nhiều.
đang suy tư coi thử giấu ở đâu, thì cửa phòng đã có người gõ.
Bùi Vân Khinh đi qua mở cửa, chỉ thấy một người y tá trẻ tuổi đứng ngay ở đó.
“Bác sĩ Đường, hômnay chủ nhiệmThu sắp xếp cho anh nửa ngày khámbệnh, tôi thông báo trước cho anh một tiếng.”
Khámbệnh ở khoa ngoại là mệt nhất, giống như cô là bác sĩ khoa nội mà sắp xếp khámkhông khác gì không trọng nhân tài, rất rõ ràng là đối phương
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
làmcho cô khó xử.
Bất quá Bùi Vân Khinh cũng không để bụng, dù sao trị bệnh cứu người giống nhau.
“Tôi lập tức đến ngay.” Bùi Vân Khinh cười, “Tôi có một mẫu bệnh quan trọng cần phân tích, không biết trong bệnh viện chúng ta thu thập mấy cái này ở
đâu?”
“Bệnh viện có phòng chuyên khoa là phòng tiêu bản, anh chỉ cần kí tên lên, tôi sẽ giúp anh đưa đến đó.” Y tá nhiệt tình nói.
Phòng tiêu bản?
Ngược lại là một nơi giấu đồ tốt?
“Được, cảmơn.”
Bùi Vân Khinh lấy ra một cái nhãn hiệu, dán trên chỗ mở miệng, phía trên viết tên mình, cuối cùng còn không quên dùng bút Mã Khắc màu đỏ, vẽ kí hiệu
nguy hiểmhình đầu lâu, cẩn thận đưa cho đối phương.
“Bệnh này lây lan rất mạnh, ngàn vạn lần không nên tùy tiện mở ra, nhớ rõ giúp tôi nhắc nhở cho nhân viên ở đó, bảo quản ướp lạnh.”
Y tá nhìn cô nói nghiêmtrọng như vậy, chỉ coi như là virus đặc thù thì gì hay bệnh nào đó… vội vàng đưa cánh tay ra xa, bước nhanh đến phòng tiêu
bản.
Bùi Vân Khinh hài lòng cười, thay quần áo ra, mang khẩu trang dẫn theo túi ba lô cùng khẩu súng, đi vào phòng khám.
Nhìn cô rời đi, người đàn ông cao lớn mặc áo trắng nhanh chóng theo khúc quanh đi đến, lắc mình mở cửa phòng đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro