Quay Về Gặp Phả...
Thiếu Niên Như Tuyết
2024-11-11 21:37:08
vậy
ăn cứ huấn luyện đặc biệt?” Ninh Trạch Thiên không hài lòng nhíu mày, “Chú nhỏ của cậu đây là muốn chỉnh cậu đến chết hay sao?”
Căn cứ đặc huấn là trụ sở huấn luyện chuyên môn, đặc biệt được mở tại quân khu Long thành, chủ yếu là nhằmvào các nhị thế tổ không ai dámchọc
vào, có biệt danh là “Quý tộc kimquân giáo”
Trong trụ sở, nơi đó huấn luyện cũng đều là những nhân vật hung ác, không cần biết ngươi là ai, được đưa tới đó thì đều đối xử bình đẳng, thỉnh thoảng
cũng có một số ít đại gia ăn chơi trác táng bị đưa tới đó “giáo dục”.
Bùi Vân Khinh cười nhẹ, liếc mắt một cái, nói “Cậu thì biết cái gì, chú nhỏ đây là đang quan tâmmình đấy!”
Đường Mặc Trầmkhông cần nói, thì Bùi Vân Khinh cũng hiểu được. anh sở dĩ để cô đi thamgia huấn luyện, chính là vì lo lắng sẽ lại có chuyện gì đó,
trong lúc phát sinh của cuộc tranh cử.
một khi tranh cử bắt đầu, thế cục trong nước sẽ thay đổi bất ngờ, Bùi Vân Khinh không muốn vướng chân anh.
Đường Mặc Trầman bài như thế, cũng vừa vặn hợp với tâmý của cô (đúng lúc hợp với ý tưởng của cô).
Bước chân đi ra khỏi quán bar, Bùi Vân Khinh lấy từ trong túi xách ra bản soạn nhạc đã viết, tiện tay quăng vào thùng rác bên đường.
MISS QUEEN của mình, làmsao lại cần mình giúp đỡ?!
Lên xe, ngồi vào ghế lái, cô khởi động xe, chạy tới căn cứ đặc huấn.
Lúc này, bãi đỗ xe tập hợp các loại xe nổi tiếng trên thế giới lại.
Cũng khó trách, những người có thể có tư cách vào nơi này, không phú cũng quý, lúc trẻ tuổi cũng đều bỏ không ít vốn.
Lái xe vào chỗ đậu, Bùi Vân Khinh dừng xe lại, mở cốp xe lấy balo đi vào sân huấn luyện. Trình ra thẻ ra vào mà Đường TrầmMặc đã chuẩn bị, bảo vệ
lập tức cho cô vào, chỉ về một hướng, “Phía sau sân huấn luyện số một.”
Đối với nơi này, Bùi Vân Khinh vẫn luôn có sự tò mò, nhìn theo bảng hướng dẫn, cô bước nhanh xuyên qua ký túc xá trước quảng trường nhỏ, đi vào
sân huấn luyện phía sau.
Sân huấn luyện bên trong có chừng mười người trẻ tuổi đang nói chuyện phiếmvới nhau.
Namcó nữ có, phần lớn mọi người là đứng, chỉ có một người ngồi ở trên ghế, hai cánh tay còn lười biếng gối lên đầu.
Nhìn thấy Bùi Vân Khinh đi tới, một cậu trai còn trẻ tuổi huýt sáo, “Thái tử, nhìn xem, có một cô emxinh đẹp đến!”
Người thanh niên đang ngồi ở trên ghế, được nhiều người vây quanh, chậmrãi quay đầu sang nhìn.
Thiếu niên này không phải ai khác, là cháu trai của Tư Đồ gia - một trong những gia tộc lớn nhất Long Thành, tên là Tư Đồ Duệ.
Tư Đồ gia ở Long Thành cũng là một trong những dòng họ giàu có, thuộc về phía namthành phố. Nếu họ dậmchân một cái, thì phía bắc cũng hoảng sợ,
trong đámngười trẻ tuổi đều xưng anh ta là thái tử.
Nhìn đến Bùi Vân Khinh, Tư Đồ Duệ giơ tay lên đemkính mát gỡ xuống, liếc nhìn một cái, một đôi mắt màu tro xámcàn rỡ, đemcô đánh giá
từ trên xuống dưới, ngạo mạn hất cằm, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Bùi Vân Khinh không để ý, buông tay đặt balo mang theo xuống đất, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bọn người kia, vừa nhìn cũng biết là cậu ấmcô chiêu được gia đình chiều hư, cô không muốn trêu chọc vào, và cũng lười để ý đến.
Đôi mắt màu xámtro của Tư Đồ Duệ nheo lại, là người từ nhỏ đã được nhiều người sủng ái, nịnh bợ, là nhân vật đi đến chỗ nào cũng hô phong hoán vũ,
lần đầu tiên gặp phải người không thèmđể anh ta vào mắt như vậy.
Nâng tay nắmlấy kính mát, anh ta vươn người đứng dậy, cất bước đi về hướng Bùi Vân Khinh.
Mấy nhị thế tổ khác thấy vậy, lập tức đi theo cùng anh ta, vây quanh Bùi Vân Khinh.
Nghiêng đầu đứng ở trước mặt Bùi Vân Khinh, Tư Đồ Duệ nhìn chămchú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“cô biết tôi là ai không?”
ăn cứ huấn luyện đặc biệt?” Ninh Trạch Thiên không hài lòng nhíu mày, “Chú nhỏ của cậu đây là muốn chỉnh cậu đến chết hay sao?”
Căn cứ đặc huấn là trụ sở huấn luyện chuyên môn, đặc biệt được mở tại quân khu Long thành, chủ yếu là nhằmvào các nhị thế tổ không ai dámchọc
vào, có biệt danh là “Quý tộc kimquân giáo”
Trong trụ sở, nơi đó huấn luyện cũng đều là những nhân vật hung ác, không cần biết ngươi là ai, được đưa tới đó thì đều đối xử bình đẳng, thỉnh thoảng
cũng có một số ít đại gia ăn chơi trác táng bị đưa tới đó “giáo dục”.
Bùi Vân Khinh cười nhẹ, liếc mắt một cái, nói “Cậu thì biết cái gì, chú nhỏ đây là đang quan tâmmình đấy!”
Đường Mặc Trầmkhông cần nói, thì Bùi Vân Khinh cũng hiểu được. anh sở dĩ để cô đi thamgia huấn luyện, chính là vì lo lắng sẽ lại có chuyện gì đó,
trong lúc phát sinh của cuộc tranh cử.
một khi tranh cử bắt đầu, thế cục trong nước sẽ thay đổi bất ngờ, Bùi Vân Khinh không muốn vướng chân anh.
Đường Mặc Trầman bài như thế, cũng vừa vặn hợp với tâmý của cô (đúng lúc hợp với ý tưởng của cô).
Bước chân đi ra khỏi quán bar, Bùi Vân Khinh lấy từ trong túi xách ra bản soạn nhạc đã viết, tiện tay quăng vào thùng rác bên đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
MISS QUEEN của mình, làmsao lại cần mình giúp đỡ?!
Lên xe, ngồi vào ghế lái, cô khởi động xe, chạy tới căn cứ đặc huấn.
Lúc này, bãi đỗ xe tập hợp các loại xe nổi tiếng trên thế giới lại.
Cũng khó trách, những người có thể có tư cách vào nơi này, không phú cũng quý, lúc trẻ tuổi cũng đều bỏ không ít vốn.
Lái xe vào chỗ đậu, Bùi Vân Khinh dừng xe lại, mở cốp xe lấy balo đi vào sân huấn luyện. Trình ra thẻ ra vào mà Đường TrầmMặc đã chuẩn bị, bảo vệ
lập tức cho cô vào, chỉ về một hướng, “Phía sau sân huấn luyện số một.”
Đối với nơi này, Bùi Vân Khinh vẫn luôn có sự tò mò, nhìn theo bảng hướng dẫn, cô bước nhanh xuyên qua ký túc xá trước quảng trường nhỏ, đi vào
sân huấn luyện phía sau.
Sân huấn luyện bên trong có chừng mười người trẻ tuổi đang nói chuyện phiếmvới nhau.
Namcó nữ có, phần lớn mọi người là đứng, chỉ có một người ngồi ở trên ghế, hai cánh tay còn lười biếng gối lên đầu.
Nhìn thấy Bùi Vân Khinh đi tới, một cậu trai còn trẻ tuổi huýt sáo, “Thái tử, nhìn xem, có một cô emxinh đẹp đến!”
Người thanh niên đang ngồi ở trên ghế, được nhiều người vây quanh, chậmrãi quay đầu sang nhìn.
Thiếu niên này không phải ai khác, là cháu trai của Tư Đồ gia - một trong những gia tộc lớn nhất Long Thành, tên là Tư Đồ Duệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Đồ gia ở Long Thành cũng là một trong những dòng họ giàu có, thuộc về phía namthành phố. Nếu họ dậmchân một cái, thì phía bắc cũng hoảng sợ,
trong đámngười trẻ tuổi đều xưng anh ta là thái tử.
Nhìn đến Bùi Vân Khinh, Tư Đồ Duệ giơ tay lên đemkính mát gỡ xuống, liếc nhìn một cái, một đôi mắt màu tro xámcàn rỡ, đemcô đánh giá
từ trên xuống dưới, ngạo mạn hất cằm, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Bùi Vân Khinh không để ý, buông tay đặt balo mang theo xuống đất, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bọn người kia, vừa nhìn cũng biết là cậu ấmcô chiêu được gia đình chiều hư, cô không muốn trêu chọc vào, và cũng lười để ý đến.
Đôi mắt màu xámtro của Tư Đồ Duệ nheo lại, là người từ nhỏ đã được nhiều người sủng ái, nịnh bợ, là nhân vật đi đến chỗ nào cũng hô phong hoán vũ,
lần đầu tiên gặp phải người không thèmđể anh ta vào mắt như vậy.
Nâng tay nắmlấy kính mát, anh ta vươn người đứng dậy, cất bước đi về hướng Bùi Vân Khinh.
Mấy nhị thế tổ khác thấy vậy, lập tức đi theo cùng anh ta, vây quanh Bùi Vân Khinh.
Nghiêng đầu đứng ở trước mặt Bùi Vân Khinh, Tư Đồ Duệ nhìn chămchú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“cô biết tôi là ai không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro