Tay Anh Đặt Lên...
Thiếu Niên Như Tuyết
2024-11-11 21:37:08
Đường Mặc Trầmgiơ tay lên, cách quần áo ấn lên phần bụng của cô.
“Ở đây à?”
cô rũ lông mi, nhỏ giọng nói.
“Dịch lên phía trên một chút.”
Bàn tay to của anh hơi hơi dời lên, đặt tại xương sườn của cô.
“Ở đâu sao?”
Hơi thở của cô căng thẳng, cắn răng nói.
“Dịch lên chút nữa?”
Dịch lên chút nữa?
Kia chính là hai con thỏ trên ngực của cô!
Bàn tay đặt trên xương sườn của cô nâng lên, dời lên phía trên, đặt tại vị trí timcủa cô.
Ánh mắt Đường Mặc Trầmdừng lại ở trên khuôn mặt của cô, thanh âmtrầmthấp,
“Nơi này sao?”
một tầng áo tơ lụa bên ngoài, bàn tay anh rắn chắc mà ấmáp, những vết chai trên tay nhẹ nhàng chạmvào làn da của cô.
Bùi Vân Khinh căng thẳng, trái timcũng nhảy dựng lên theo, theo bản năng rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt của anh.
Tận sau trong đáy lòng, một thanh âmnho nhỏ cuồng kêu.
Bùi Vân Khinh, đừng sợ!
Vì thế, cô lấy hết dũng khí, ngước mắt đón nhận ánh mắt của anh.
“Chính là nơi này!”
Giọng nói của cô gái tuy bé, lại lộ ra vài phần kiên trì.
Nhìn trực tiếp vào ánh mắt sáng như sao, rõ ràng là rất khẩn trương, nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt anh.
Đemnhiệt kế trong tay bỏ lên trên bàn, Đường Mặc Trầmcúi người xuống đemđầu cô đặt lên gối, tay vẫn như cũ đặt tại phần ngực trái timcô.
Cách một lớp vải mỏng, anh vẫn có thể cảmnhận được nhịp timđập của cô.
Từ sau đêmđó, anh vẫn luôn muốn cô, chỉ là lo lắng cô thamgia huấn luyện, thân thể không chịu được, vẫn luôn kiềmchế chính mình.
Bây giờ, cô lại chủ động như vậy, anh làmsao còn nhịn được nữa?
Cúi xuống nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trên trán của cô, chóp mũi của cô… Cuối cùng dừng ở trên môi của cô.
Nụ hôn của anh mang theo sự ôn nhu, thương tiếc cùng thâmtình.
Bùi Vân Khinh nhắmmắt lại, hưởng thụ sự ôn nhu, dịu dàng của anh, rất chủ động tách hàmrăng ra, giống như binh lính thủ thành mở rộng cửa thành.
anh đương nhiên là sẽ không từ chối lời mời như vậy, xẹt qua răng nhỏ của cô, cùng “tiểu binh lính” của cô thuận lợi tụ hội.
Triền miên dây dưa, hai người đều thở dốc.
Nụ hôn của namnhân không còn ôn nhu, mà trở nên cường thế, bá đạo.
Bàn tay vốn dĩ đặt ở trên ngực cô, lần theo chui xuống dưới áo ngủ, đặt trên tấmlưng nhỏ gầy của cô, kéo cô gần sát vào người anh hơn.
Lồng ngực anh rắn chắc
cô khẩn trương đến đòi mạng, thì cánh tay anh lại giữ cô càng chặt hơn.
… Lần
trước ở chung cùng với anh, một lần là say chếch choáng, một lần là vì thuốc
Chỉ có đêmnay là cô tỉnh táo.
Vì thế, cô cũng cảmgiác mỗi chi tiết.
Bàn tay của anh, môi của anh…
Người đàn ông bá đạo này có ma lực làmcho cô điên cuồng.
cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể theo tiết tấu của anh, giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước xiết của đại dương.
Thở dốc.
Run run.
… sự
thật chứng minh, Bùi Vân Khinh quả nhiên là đánh giá cao thể lực của mình
Trước mặt người đàn ông bá đạo này, cô rất nhanh liền thua trận, không còn lực chống đỡ.
Đường Mặc Trầmchống cánh tay muốn đứng dậy, cô toàn thân mềmnhũn ra, hoàn toàn không có khí lực để làmgì cả, hai cánh tay vẫn còn
vòng trên cổ anh.
“Vân Khinh!” anh nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của cô, “Buông tay, đi tắmrửa.”
cô chẳng những không buông, ngược lại còn ômchặt hơn, người liền ghé vào lỗ tai của anh nhỏ giọng than thở, “không cần, emmuốn ngủ chung cùng
với anh.”
Namnhân cong môi, nghiêng người nằmlên giường, đưa cánh tay đemcô ômchặt vào lòng.
“Được.”
Trong căn phòng lớn, trên giường lớn, một nammột nữ, ômnhau ngủ
“Ở đây à?”
cô rũ lông mi, nhỏ giọng nói.
“Dịch lên phía trên một chút.”
Bàn tay to của anh hơi hơi dời lên, đặt tại xương sườn của cô.
“Ở đâu sao?”
Hơi thở của cô căng thẳng, cắn răng nói.
“Dịch lên chút nữa?”
Dịch lên chút nữa?
Kia chính là hai con thỏ trên ngực của cô!
Bàn tay đặt trên xương sườn của cô nâng lên, dời lên phía trên, đặt tại vị trí timcủa cô.
Ánh mắt Đường Mặc Trầmdừng lại ở trên khuôn mặt của cô, thanh âmtrầmthấp,
“Nơi này sao?”
một tầng áo tơ lụa bên ngoài, bàn tay anh rắn chắc mà ấmáp, những vết chai trên tay nhẹ nhàng chạmvào làn da của cô.
Bùi Vân Khinh căng thẳng, trái timcũng nhảy dựng lên theo, theo bản năng rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt của anh.
Tận sau trong đáy lòng, một thanh âmnho nhỏ cuồng kêu.
Bùi Vân Khinh, đừng sợ!
Vì thế, cô lấy hết dũng khí, ngước mắt đón nhận ánh mắt của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chính là nơi này!”
Giọng nói của cô gái tuy bé, lại lộ ra vài phần kiên trì.
Nhìn trực tiếp vào ánh mắt sáng như sao, rõ ràng là rất khẩn trương, nhưng vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt anh.
Đemnhiệt kế trong tay bỏ lên trên bàn, Đường Mặc Trầmcúi người xuống đemđầu cô đặt lên gối, tay vẫn như cũ đặt tại phần ngực trái timcô.
Cách một lớp vải mỏng, anh vẫn có thể cảmnhận được nhịp timđập của cô.
Từ sau đêmđó, anh vẫn luôn muốn cô, chỉ là lo lắng cô thamgia huấn luyện, thân thể không chịu được, vẫn luôn kiềmchế chính mình.
Bây giờ, cô lại chủ động như vậy, anh làmsao còn nhịn được nữa?
Cúi xuống nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trên trán của cô, chóp mũi của cô… Cuối cùng dừng ở trên môi của cô.
Nụ hôn của anh mang theo sự ôn nhu, thương tiếc cùng thâmtình.
Bùi Vân Khinh nhắmmắt lại, hưởng thụ sự ôn nhu, dịu dàng của anh, rất chủ động tách hàmrăng ra, giống như binh lính thủ thành mở rộng cửa thành.
anh đương nhiên là sẽ không từ chối lời mời như vậy, xẹt qua răng nhỏ của cô, cùng “tiểu binh lính” của cô thuận lợi tụ hội.
Triền miên dây dưa, hai người đều thở dốc.
Nụ hôn của namnhân không còn ôn nhu, mà trở nên cường thế, bá đạo.
Bàn tay vốn dĩ đặt ở trên ngực cô, lần theo chui xuống dưới áo ngủ, đặt trên tấmlưng nhỏ gầy của cô, kéo cô gần sát vào người anh hơn.
Lồng ngực anh rắn chắc
cô khẩn trương đến đòi mạng, thì cánh tay anh lại giữ cô càng chặt hơn.
… Lần
trước ở chung cùng với anh, một lần là say chếch choáng, một lần là vì thuốc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có đêmnay là cô tỉnh táo.
Vì thế, cô cũng cảmgiác mỗi chi tiết.
Bàn tay của anh, môi của anh…
Người đàn ông bá đạo này có ma lực làmcho cô điên cuồng.
cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể theo tiết tấu của anh, giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước xiết của đại dương.
Thở dốc.
Run run.
… sự
thật chứng minh, Bùi Vân Khinh quả nhiên là đánh giá cao thể lực của mình
Trước mặt người đàn ông bá đạo này, cô rất nhanh liền thua trận, không còn lực chống đỡ.
Đường Mặc Trầmchống cánh tay muốn đứng dậy, cô toàn thân mềmnhũn ra, hoàn toàn không có khí lực để làmgì cả, hai cánh tay vẫn còn
vòng trên cổ anh.
“Vân Khinh!” anh nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của cô, “Buông tay, đi tắmrửa.”
cô chẳng những không buông, ngược lại còn ômchặt hơn, người liền ghé vào lỗ tai của anh nhỏ giọng than thở, “không cần, emmuốn ngủ chung cùng
với anh.”
Namnhân cong môi, nghiêng người nằmlên giường, đưa cánh tay đemcô ômchặt vào lòng.
“Được.”
Trong căn phòng lớn, trên giường lớn, một nammột nữ, ômnhau ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro