Có ngọc
Bố Đinh Lưu Ly
2024-07-17 04:10:48
Được Kỳ Viêm ôm chặt trong lồng ngực hắn, cảm nhận được sự rung động từ lồng ngực hắn, nhịp tim mạnh mẽ bên tai làm tan biến nỗi sợ sấm chớp.
Tiếng tim đập của hắn hơi nhanh, hơi thở cũng nặng nề hơn bình thường, hai má Kỷ Sơ Đào đỏ bừng vì bị ủi, suy nghĩ mơ màng: Hóa ra ngực của nam tử là cảm giác này sao?
Rắn chắc, rộng lớn, còn rất nóng.
Bởi vì Kỳ Viêm tập võ lâu năm nên đường nét cơ bắp trên cơ thể càng rõ ràng hơn nam tử bình thường.
Thậm chí Kỷ Sơ Đào nghi ngờ ngực hắn còn lớn hơn ngực mình một chút thì phải?
Kỷ Sơ Đào nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung cái gì thì xấu hổ đến mức hận không thể cắn môi mình. Rõ ràng nửa năm trước, nhận thức của nàng về nam nhân còn dừng lại ở việc nhìn mặt, mà bây giờ…
Lần này gặp nạn, Kỳ Viêm bảo vệ nàng mà tốn bao nhiêu sức lực, nàng lại nghĩ đến dáng vẻ người ta không mặc đồ!
Trước đây Kỳ Viêm nói không sai, nàng chính là một Trưởng Công chúa vô dụng lại không biết xấu hổ!
Kỷ Sơ Đào tự trách bản thân có những suy nghĩ kỳ cục, một tay đè lên trái tim không biết nghe lời, tay khác nắm chặt vạt áo của Kỳ Viêm, dựa vào cái ôm che chắn của Kỳ Viêm, che đi gương mặt ửng đỏ của bản thân.
Nhưng nàng không biết, lúc này Kỳ Tiểu Tướng quân trông thì đứng đắn kiệm lời nhưng cũng không đỡ hơn nàng bao nhiêu.
Kỳ Viêm che lỗ tai Kỷ Sơ Đào lại, có thể cảm giác được rõ ràng vành tai nàng đang dần nóng lên, lòng bàn tay cọ qua gương mặt đỏ ửng của thiếu nữ, nõn nà bóng loáng và non mịn.
Mẹ hắn mất khi hắn còn nhỏ, sau khi lớn lên hắn cũng không gần nữ nhân, hắn cảm thấy nữ nhân không vui cũng khóc mà vui cũng khóc, đúng là điều phiền phức, trói buộc nhất thế gian.
Nhưng lúc này ôm Kỷ Sơ Đào, cảm nhận được hơi thở run nhè nhẹ lướt qua lồng ngực của nàng, hắn lại hốt hoảng có suy nghĩ: Trên đời sao lại có cô nương đáng yêu nhỏ nhắn như vậy?
Đáng yêu đến mức hắn muôn ôm chặt hơn, muốn ấn chặt nàng vào lồng ngực mình, rồi lại có ý nghĩ xấu xa, muốn bắt nạt nàng khiến đuôi mắt nàng đỏ bừng, lại không thể làm gì mới thôi.
“Khụ!” Kỳ Viêm thấp giọng ho khan một tiếng, dứt khoát dừng lại ý nghĩ quá nguy hiểm của mình.
Kỷ Sơ Đào dán vào lồng ngực hắn, nghe rất rõ tiếng ho khan này, đột nhiên nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi, ngước mắt lo lắng hỏi hắn: “Ngươi thấy lạnh sao?”
Thiếu nữ rúc trong lồng ngực nam nhân, gò má ửng hồng, đôi mắt ngấn nước dưới ánh lửa như làn nước mùa thu.
Kỳ Viêm dời mắt đi, nâng tay lên sờ chóp mũi, giọng khàn khàn nói: “Ta không lạnh.”
Nếu không phải vì nhịp tim đang đập như đánh trống bán đứng tâm tư của hắn thì lúc này hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng nghiêm túc, không có gì khác bình thường.
Kỷ Sơ Đào lo lắng cho hắn, vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường, nàng khẽ nói: “Vừa rồi ngươi đội mưa đi tìm đồ ăn, rất dễ bị cảm lạnh.”
Không còn cảm nhận được tiếng sấm chớp nữa nên nàng nhẹ nhàng lui ra khỏi ngực Kỳ Viêm, nhặt áo ngoài đã rách nát của Kỳ Viêm lên, nàng giũ ra rồi nói: “Hết sấm chớp rồi, ngươi không cần để ý bổn cung nữa. Mặc dù áo này đã hơi dơ nhưng chưa bị ướt, ngươi mau mặc vào kẻo lạnh!”
Trong lồng ngực trống rỗng, vậy mà Kỳ Viêm lại bỉ ổi muốn tiếng sấm kéo dài lâu hơn.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, cơn mưa nhỏ dần, tiếng sấm cũng không vang lên nữa.
Hắn trở lại bộ mặt lạnh lùng lần nữa, cuối cùng mới nhớ ra con mực đã bị nướng cháy đen, hắn lật lại, nói: “Không sao, điện hạ thể hàn, càng cần khoác áo hơn thần.”
Kỳ Viêm cầm gậy khảy đống lửa, tia lửa bùng lên rồi biến mất trong không trung. Góc nghiêng của hắn anh dũng vô song, vài sợi tóc rũ xuống bên trán lộ ra vẻ cuồng dã thời niên thiếu.
Kỷ Sơ Đào cảm thấy lúc này hắn đang bất mãn, nhưng không đoán ra tại sao hắn lại bất mãn.
Suy nghĩ một lát, nàng nghĩ đến cách điều tiết, cầm lấy chiếc áo đáng thương kia đề nghị: “Hay là chúng ta mỗi người một nửa?”
Vì thế chiếc áo kia bị giũ ra, nhẹ nhàng phủ lên bờ vai hai người.
Áo khoác của Kỳ Viêm to rộng, nhưng che cho hai người thì lại hơi miễn cưỡng.
Ánh lửa phản chiếu lên mặt mày anh tuấn kiêu ngạo của Kỳ Viêm, hắn nói với Kỷ Sơ Đào: “Điện hạ lại gần một chút.”
Kỷ Sơ Đào cúi đầu, cẩn thận dịch gần vào người Kỳ Viêm.
Môi Kỳ Viêm cong lên, chủ động lại gần bên cạnh nàng hơn, mãi đến khi cánh tay hai người dính sát vào nhau, vai kề vai, không một khe hở.
Ánh mắt Kỳ Viêm luôn nhìn đống lửa trước mặt, trông thì lạnh lùng không nói tiếng nào nhưng cánh tay lại không tự giác mà với qua, kéo lại áo khoác ở đầu vai Kỷ Sơ Đào cho cẩn thận. Nói là cùng đắp chung chiếc áo này nhưng thực ra hơn một nửa đều phủ lên người nàng.
Không hiểu sao trong lòng Kỳ Viêm lại cảm thấy thoải mái hơn.
Kỷ Sơ Đào cúi đầu đưa bàn tay mảnh mai đến gần đống lửa sưởi ấm, cơ thể ấm áp hơn, trong lòng cũng vậy.
Sau khi mưa tạnh, trong núi hoang vắng không có chút tiếng động nào.
Trong màn đêm yên lặng, đến tiếng thở cũng khiến lòng người hỗn loạn. Kỷ Sơ Đào mím môi, tìm chuyện để nói: “Lúc đó ở trên vách đá, Tiểu Tướng quân có tìm được dấu vết ‘thiên thạch’ để lại khong?”
Ánh mắt Kỳ Viêm thay đổi, cười như không cười nói: “Sao điện hạ biết thần có thu hoạch?”
“Trong khoảnh khắc ngươi đã do dự. Hơn nữa ngươi có kinh nghiệm hành quân phong phú, nếu phát hiện vách đá có điều bất thường thì không thể nào vồ hụt được.”
Vừa nãy cũng vì Kỷ Sơ Đào tỉnh táo nên mới đột nhiên nghĩ đến. Nàng nhìn Kỳ Viêm: “Nếu ngươi thật sự về tay không, thích khách sẽ không làm chuyện thừa thãi, đến ám sát ngươi và ta. Tiểu Tướng quân, có thể nói cho bổn cung, rốt cuộc ngươi điều tra được gì ở vách đá không?”
Nói đến đây, ánh mắt Kỳ Viêm dưới ánh lửa dần lạnh đi.
Hắn thấy không thể lừa gạt được Kỷ Sơ Đào thì ôm cánh tay dựa vào tảng đá gồ ghề, hắn hỏi: “Điện hạ từng thấy cây cung chưa?”
“Cây cung?” Kỷ Sơ Đào suy nghĩ, thành thật đáp: “Những thứ này không được phép mang vào cung.”
Kỳ Viêm tùy tiện nhặt một nhánh cây nhỏ lên bảo: “Ở vách đá có dấu vết cây cối bị chặt, bước chân lộn xộn, phải có hàng chục người bẻ cong cây và buộc dây thừng, tạo thành loại cung bắn đá đơn giản. Trước tiên bọn họ phải trói chặt cây khỏe rồi uốn cong xuống đất, chỉ cần chém đứt dây thừng thì có thể lợi dụng lực bắn cực mạnh bắn đá ra, đáp xuống ruộng dâu. Một hành động lớn như vậy, cho dù sau đó được dọn dẹp sạch sẽ cũng sẽ để lại rất nhiều dấu vết.”
Lễ Thân Tằm cần phải chuẩn bị trước một tháng, người không có chức vụ rất khó đi vào rừng làm những chuyện này, nói cách khác, người muốn hãm hại trưởng tỷ có cấm quân làm nội ứng…
Kỷ Sơ Đào bừng tỉnh: “Thảo nào ở trên núi ngươi lại muốn gạt bốn cung, nói không điều tra được tin tức gì. Bởi vì ngươi sợ cấm quân bên cạnh bổn cung có kẻ xấu âm thầm thông báo tin tức.”
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Kỷ Sơ Đào càng bội phục Kỳ Viêm hơn, đồng thời trong lòng cũng vừa lo vừa buồn.
Người có thể mai phục người trong cấm quân nhất định là quyền cao chức trọng, không thể coi thường. Kẻ thù đại tỷ phải đối mặt còn nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng.
Nghĩ vậy, giọng nói của nàng cũng nhỏ đi: “Tiểu Tướng quân, sẽ có người tìm được chúng ta sao?”
Đã mấy canh giờ kể từ lúc nàng rơi xuống vách đá vào buổi chiều, nàng sợ mình bị thương ở chân sẽ liên lụy làm Kỳ Viêm cũng bị kẹt ở đây.
“Sẽ có.” Giọng nói của Kỳ Viêm trong hang động vắng vẻ vô cùng trầm thấp, hắn giải thích: “Trời mưa, vách đá dốc trơn trượt, viện quân không thể trực tiếp đi từ trên đỉnh núi xuống, cần phải đi đường vòng xa nên sẽ mất nhiều thời gian.”
Muộn nhất là rạng sáng mai, cho dù viện quân không đến, Kỳ Viêm cũng sẽ đưa nàng ra ngoài an toàn.
“Trong rừng có thú hoang không nhỉ?” Nàng lại hỏi.
“Thần từng săn sói và hổ, không phải sợ.” Kỳ Viêm nói, trong phòng hắn vẫn còn tấm da sói tuyết bị hắn bắt được năm mười sáu tuổi.
Kỷ Sơ Đào rất tin tưởng hắn, nàng khẽ đáp “ừm” một tiếng, lông mi dài liên tục chớp chớp, có hơi buồn ngủ.
Kỳ Viêm lấy thịt nướng xuống, cẩn thận bỏ đầu và cánh bị cháy, đưa phần thịt đến bên miệng Kỷ Sơ Đào, hắn chống cằm thấp giọng nói: “Điện hạ ăn một ít rồi đi ngủ đi.”
Chim và thú vào đầu xuân rất béo tốt, thịt chim nướng thơm phức chảy mỡ, Kỷ Sơ Đào đang đói vô cùng, lập tức không hề từ chối, nàng nhận lấy một con chim đưa lên mũi ngửi, miệng nhỏ khẽ cắn lên.
Mặc dù nàng không nói gì, chỉ lấy một con chim nướng, không chịu ăn con còn lại, muốn để lại cho Kỳ Viêm ăn.
Thịt chim nhỏ bé nướng xong chỉ còn lại không to bằng bàn tay, hơn nữa không có gia vị như muối và hạt tiêu, Kỷ Sơ Đào chỉ ăn một miếng, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Kỳ Viêm gặm nhấm thịt chim còn lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thút thít của thiếu nữ, vừa nhìn qua đã thấy đôi mắt và chóp mũi của Kỷ Sơ Đào đã ửng hồng, vừa khóc vừa miễn cưỡng nhai nuốt thịt.
Nhìn thấy Kỷ Sơ Đào cố kìm nén không khóc, Kỳ Viêm chỉ cảm thấy tim mình như vỡ ra.
Hắn không quan tâm đến ăn nữa, có hơi không biết phải làm sao, thấp giọng an ủi: “Điện hạ đừng sợ, có thần ở đây.”
Kỷ Sơ Đào lắc đầu. Không phải nàng sợ hãi.
“Khó, khó ăn quá…” Kỷ Sơ Đào vừa lau nước mắt vừa nức nở nói.
“…” Kỳ Viêm thu tay lại, chột dạ rời tầm mắt đi.
Không biết qua bao lâu, bả vai trĩu xuống, Kỷ Sơ Đào không chịu được cơn buồn ngủ, dựa vào đầu vai hắn ngủ thiếp đi.
Trong tay nàng còn cầm một nửa thịt nướng, khóe mắt vẫn còn ít nước mắt ướt át.
Kỳ Viêm vẫn duy trì thân hình vững vàng, lau sạch dầu mỡ ở ngón tay, hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi ẩm ướt của Kỷ Sơ Đào.
Vì không có gia vị thêm vào nên thịt có mùi tanh khó chịu, từ trước đến nay Kỳ Viêm không có yêu cầu gì với chuyện ăn uống, để sống sót qua quãng thời gian hành quân gian khổ, hắn còn từng ăn cả thứ khó nuốt hơn thế này. Nhưng Kỷ Sơ Đào không giống vậy, nàng là cô nương thường được ăn sơn hào hải vị, sống trong nhung lụa, ăn thứ này đúng là khiến nàng chịu ấm ức rồi.
Cho dù như vậy nhưng nàng cũng không dở tính cách kiêu ngạo ra, chỉ lau khô những giọt nước mắt vô thức chảy ra vì khó chịu, còn ép bản thân tiếp tục ăn từng miếng nhro một, không gây thêm phiền phức cho Kỳ Viêm.
Đêm dài yên tĩnh.
Đôi mắt Kỳ Viêm tối đen, yết hầu lăn lên xuống, cuối cùng hắn hơi nghiêng đầu, dùng gương mặt mình cọ lên mái tóc mềm mại của nàng, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác “đau lòng” là thế nào.
Tờ mờ sáng hôm sau, Kỷ Sơ Đào bị Kỳ Viêm đánh thức.
Đống lửa đã tắt, chỉ còn lại ít tro tàn. Kỳ Viêm nói: “Vết thương của điện hạ không thể kéo dài thêm nữa, nhân lúc trời sáng, chúng ta cần ra khỏi đáy vực.”
Đôi mắt hắn dừng lại ở mắt cá chân sưng đỏ của Kỷ Sơ Đào, giọng nói trầm đi: “Thần cõng điện hạ.”
Nói xong, hắn hất vạt áo lên quỳ một gối xuống, ngồi xổm đưa lưng về phía Kỷ Sơ Đào.
Sườn núi dốc đứng, địa hình phức tạp, lại vừa mưa, đi ra ngoài chẳng phải mất đi nửa cái mạng sao, chứ không nói đến còn phải cõng một người khác?
Kỷ Sơ Đào hơi lo lắng cho thể lực của Kỳ Viêm, dù sao hắn cũng tốn biết bao tấm sức nhảy xuống vực bảo vệ nàng.
Nghĩ như vậy, nàng đưa tay tìm một cành cây làm gậy, miễn cưỡng chống gậy đứng lên, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Bổn cung có thể tự đi.”
Kỳ Viêm nhíu mày: “Điện hạ bị thương, sức đôi bàn chân không nhanh bằng thần, nếu có thích khách đuổi theo thì hậu quả khôn lường.”
Kỷ Sơ Đào đột nhiên bị dọa, lập tức ném gậy đi, ngoan ngoãn bò lên lưng Kỳ Viêm.
Kỳ Viêm trở tay nâng thân hình nàng lên, khi đứng dậy bỗng kêu một tiếng, hơi thở nặng nề hổn hển, rõ ràng là gặp khó khăn.
Kỷ Sơ Đào căng thẳng, nhỏ giọng hỏi “Có phải bổn cung quá nặng không?”
Từng giọt mồ hôi chảy theo thái dương của Kỳ Viêm xuống, hắn thở ra một hơi dài, cố gắng khôi phục giọng nói trở lại bình tĩnh: “Không nặng, điện hạ còn nhẹ hơn con nai năm ngoái thần săn được.”
Hắn nói thật, vấn đề không phải ở Kỷ Sơ Đào mà là do tối hôm qua hắn vẫn luôn giấu giếm…
Vì chứng minh lời mình nói, thậm chí Kỳ Viêm còn hơi xốc Kỷ Sơ Đào lên, để hắn cõng vững vàng hơn, bước đi cũng rất nhẹ nhàng.
“Đây là cách so sánh kỳ lạ gì vậy?” Kỷ Sơ Đào không cười nổi, nàng vươn tay vòng qua cổ Kỳ Viêm.
Vai và lưng Kỳ Viêm rất rộng, xương cốt cứng rắn. Khi hắn trở tay cõng Kỷ Sơ Đào, xương bả vai hơi cứng nhô ra, mỗi bước đi đều xóc nảy, cộm vào lồng ngực khiến nàng hơi đau.
Nàng đỏ mặt không hé răng, cảm giác thật kỳ lạ.
Nhưng đối với Kỳ Viêm lại là cảm giác hưởng thụ.
Cơ thể nàng mềm mại, trước kia đã từng chạm vào, vòng eo nhỏ một tay cũng có thể ôm hết, nhưng chưa bao giờ hai cơ thể dán sát vào nhau không một kẽ hở như vậy, ngực nàng áp vào lưng hắn, có sự mềm mại hoàn toàn khác với nam nhân.
Mưa nhỏ giọt theo từng phiến lá xuống, rêu xanh trơn trượt, đá vụn gập ghềnh, cần phải đi đứng rất cẩn thận. Kỳ Viêm không dám tưởng tượng đến cái gì mềm mại nữa, cũng không dám để ý đến hơi thở của thiếu nữ phả vào gáy mình.
Hơi thở của hắn nặng nề mà nói: “Điện hạ nói chuyện đi.”
Kỷ Sơ Đào tựa vào bả vai hắn, nhẹ nhàng đáp, nàng suy nghĩ đề tài: “Trước đây khi Tiểu Tướng quân chinh chiến có từng gặp nguy hiểm không?”
“Ta gặp rất nhiều lần.” Kỳ Viêm đáp.
“Cũng từng bị truy đuổi một mình ở nơi hoang vu sao?” Kỷ Sơ Đào nói, nhưng lại gợi lên hứng thú với quá khứ của hắn.
Nàng muốn hiểu biết mọi thứ về Kỳ Viêm, không phải nhìn trộm trong mơ mà là dùng đôi mắt nhìn thấy, lỗ tai để cảm nhận rõ ràng hắn ở trước mặt.
Kỳ Viêm thấp giọng “ừm” một tiếng, cõng nàng đi về phía mặt trời đang mọc, hắn nhớ lại: “Có một trận chiến với Bắc Yến, có rất nhiều người đã hy sinh, sau đó trời đổ tuyết, thần và các binh lính khác đi lạc, ngựa cũng chết, lại muốn vội vàng truyền tin tình báo cho bên ta nên một mình đi trong mưa tuyết, bỗng nhiên lại không nhìn thấy gì cả…”
“Ối…” Kỷ Sơ Đào ngạc nhiên thốt lên: “Tại sao lại bị mù?”
“Quáng tuyết. Nếu người đi trong tuyết lạnh quá lâu sẽ dễ bị kích thích và mù.” Kỳ Viêm giải thích đơn giản.
Giọng nói của hắn bình thản, Kỷ Sơ Đào lại khó kìm nén tâm trạng kích động, đưa tay nắm chặt cổ tay hắn: “Vậy đôi mắt ngươi…”
“Sau đó thần khỏi rồi.”
“Lúc đó ngươi có sợ không?”
“Thần có, sợ đôi mắt sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy nữa.” Kỳ Viêm bình tĩnh mà lộ ra sự yếu đuối dưới vẻ vẻ ngoài mạnh mẽ cứng rắn, hắn thấp giọng cười: “Nhưng lần này thần không sợ. Nếu thần mù, điện hạ hãy làm đôi mắt cho thần.”
Kỷ Sơ Đào vội che miệng hắn đi, nghiêm túc nói: “Đừng nói linh tinh, ngươi sẽ không sao đâu.”
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào đôi môi khô, vừa chạm vào đã lập tức bỏ ra.
Có một thoáng Kỳ Viêm hơi hoảng hốt, cố gắng chống đỡ cơ thể mình, cõng nàng trên lưng càng vững vàng hơn, hắn nặng nề nói: “Ừm, thần sẽ không sao.”
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Kỷ Sơ Đào không chịu nổi cơn đói khát, trong lúc mơ hồ, cuối cùng bọn họ cũng thấy ánh sáng mặt trời từ cuối khu rừng.
“Tam điện hạ ở đây!”
Một loạt tiếng bước chân dồn dập, có người lớn tiếng kêu lên: “Hạng Thống lĩnh, tìm được bọn họ rồi!”
Hạng Khoan…
Là người của đại tỷ đến cứu bọn họ sao?
Kỷ Sơ Đào dùng hết sức dậy từ trên lưng Kỳ Viêm, mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy ánh sáng chói mắt, bóng của rất nhiều người mơ hồ đi lên, sau đó đỡ nàng xuống dưới, đặt nàng nằm lên cáng đã chuẩn bị sẵn.
“Mắt cá chân nàng ấy có vết thương, nhẹ một chút…” Giọng nói của Kỳ Viêm khàn đến đáng sợ, giống như xa tận chân trời lại giống như gần ngay bên tai.
Thái y đi cùng chân dính đầy bùn đất, cầm theo hòm thuốc xem bệnh ngay tại chỗ.
Đầu óc Kỷ Sơ Đào mơ màng nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra, tìm kiếm bóng dáng Kỳ Viêm trong đám người hầu chen chúc. Nàng biết Kỳ Viêm còn mệt mỏi hơn nàng, cần chăm sóc hơn nàng…
Thiếu niên cao lớn dựa vào thân cây, cúi đầu thở dốc, mái tóc hỗn loạn rủ xuống che đi đôi mắt hắn, không nhìn rõ được sắc mắt, chỉ có đôi môi trắng bệch đến đáng sợ.
Hắn như vừa hoàn thành tâm nguyện, cơ thể chậm rãi trượt xuống, ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, sau đó ho một tiếng, trong miệng phun ra máu đỏ tươi làm đau đôi mắt của Kỷ Sơ Đào.
“Kỳ Viêm…”
Trên môi hắn có máu.
Bỗng nhiên Kỷ Sơ Đào mở to đôi mắt, đẩy đám người hầu, cấm quân và thái y ra, lăn khỏi cáng mà kêu lên: “Kỳ Viêm!”
Nhưng sức lực của nàng quá yếu, giọng nói cũng mỏng manh đến mức mọi người không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ biết hoảng loạn nâng nàng dậy, muốn đặt nàng nằm lên cáng lần nữa.
Bọn họ nói gì đó nhưng Kỷ Sơ Đào không nghe rõ chữ nào, bên tai đầy tạp âm ồn ào. Mắt nàng đỏ lên, dùng hết toàn bộ sức lực đẩy thái y đang chữa bệnh ra, gằn từng chữ nói: “Bổn cung ra lệnh cho ngươi… Đi cứu Kỳ Viêm!”
Lúc này mọi người mới phát hiện, hình như một mình Kỳ Viêm ngồi bên cạnh còn nghiêm trọng hơn Kỷ Sơ Đào.
Thái y đến bên cạnh xem xét, sau đó hít sâu một hơi: “Kỳ Tướng quân ngươi… Sợ là xương ức bị gãy hết rồi, nhưng lại chịu đựng lâu như vậy, không biết xương có đâm vào tim và nội tạng hay không.”
Nghe thấy vậy, Kỷ Sơ Đào bừng tỉnh: Thảo nào đêm qua hắn không chịu cởi áo, thảo nào hắn bảo nàng nói chuyện với hắn… Hắn cần phân tán sự chú ý, không muốn nghĩ đến nỗi đau đớn trong người.
Kỷ Sơ Đào vừa nóng nảy vừa hối hận, trước mắt tối sầm, nàng ngất đi.
…
Khi tỉnh lại lần nữa, Kỷ Sơ Đào đã về phủ của mình.
Đối mặt với người hầu khóc sưng mắt, câu đầu tiên khi nàng mở mắt ra là: “Kỳ Viêm đâu?”
“Kỳ Tướng quân đã hết nguy hiểm, đang ở trong viện nghỉ ngơi ạ.” Vãn Trúc hít mũi, nghẹn ngào nói: “Điện hạ đã hôn mê một ngày một đêm, người phải chăm sóc cơ thể mình trước.”
Kỷ Sơ Đào mơ hồ nhớ đến lời thái y nói trước khi ngất, xương ức của Kỳ Viêm bị gãy, sao có thể không gặp nguy hiểm chứ?
Nang không yên tâm mà xốc chăn lên, chống lên giường cắn môi nói: “Hầu hạ bổn cung thay quần áo, bổn cung muốn nhanh đến xem hắn thế nào.”
Cung tì thay phiên khuyên bảo nàng nằm xuống nghỉ ngơi trước, nhưng Kỷ Sơ Đào bướng bỉnh không chịu, nhóm cung nữ cũng không có cách nào, đành phải làm theo lời nàng.
Chân Kỷ Sơ Đào còn đau, ngồi kiệu đến cửa tạp viện, nói thế nào cũng không chịu cho người hầu đi theo vào.
Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói với Kỳ Viêm nên không muốn có người khác ở đây. Vì vậy bảo người hầu lui ra, một mình với cái chân đau, bám tường đi từng bước đến trước cửa phòng Kỳ Viêm.
Cửa phòng Kỳ Viêm hé ra một khe nhỏ, không đóng chặt lại. Kỷ Sơ Đào liếc mắt nhìn trộm vào trong, nhưng không thấy bóng dáng Kỳ Viêm đâu, nghĩ rằng hắn còn nằm trên giường, có lẽ còn đang hôn mê chưa tỉnh…
Nàng lấy lại bình tĩnh, duỗi tay đẩy nhẹ cửa ra, nhảy lò cò đi vào.
Sau đó nàng lập tức sửng sốt.
Trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ, Kỳ Viêm cởi trần đang cúi đầu quấn băng gạc trước ngực. Tia nắng mùa xuân mờ nhạt chiếu lên người hắn qua lớp giấy cửa sổ, phủ lên lớp ánh sáng ấm áp như ngọc, đồng thời cũng chiếu sáng sợi dây ngọc ngà màu đen đeo trên cổ hắn…
Giống hệt như trong mộng, viên ngọc có hoa văn ma thú màu đen như mực.
Tiếng tim đập của hắn hơi nhanh, hơi thở cũng nặng nề hơn bình thường, hai má Kỷ Sơ Đào đỏ bừng vì bị ủi, suy nghĩ mơ màng: Hóa ra ngực của nam tử là cảm giác này sao?
Rắn chắc, rộng lớn, còn rất nóng.
Bởi vì Kỳ Viêm tập võ lâu năm nên đường nét cơ bắp trên cơ thể càng rõ ràng hơn nam tử bình thường.
Thậm chí Kỷ Sơ Đào nghi ngờ ngực hắn còn lớn hơn ngực mình một chút thì phải?
Kỷ Sơ Đào nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung cái gì thì xấu hổ đến mức hận không thể cắn môi mình. Rõ ràng nửa năm trước, nhận thức của nàng về nam nhân còn dừng lại ở việc nhìn mặt, mà bây giờ…
Lần này gặp nạn, Kỳ Viêm bảo vệ nàng mà tốn bao nhiêu sức lực, nàng lại nghĩ đến dáng vẻ người ta không mặc đồ!
Trước đây Kỳ Viêm nói không sai, nàng chính là một Trưởng Công chúa vô dụng lại không biết xấu hổ!
Kỷ Sơ Đào tự trách bản thân có những suy nghĩ kỳ cục, một tay đè lên trái tim không biết nghe lời, tay khác nắm chặt vạt áo của Kỳ Viêm, dựa vào cái ôm che chắn của Kỳ Viêm, che đi gương mặt ửng đỏ của bản thân.
Nhưng nàng không biết, lúc này Kỳ Tiểu Tướng quân trông thì đứng đắn kiệm lời nhưng cũng không đỡ hơn nàng bao nhiêu.
Kỳ Viêm che lỗ tai Kỷ Sơ Đào lại, có thể cảm giác được rõ ràng vành tai nàng đang dần nóng lên, lòng bàn tay cọ qua gương mặt đỏ ửng của thiếu nữ, nõn nà bóng loáng và non mịn.
Mẹ hắn mất khi hắn còn nhỏ, sau khi lớn lên hắn cũng không gần nữ nhân, hắn cảm thấy nữ nhân không vui cũng khóc mà vui cũng khóc, đúng là điều phiền phức, trói buộc nhất thế gian.
Nhưng lúc này ôm Kỷ Sơ Đào, cảm nhận được hơi thở run nhè nhẹ lướt qua lồng ngực của nàng, hắn lại hốt hoảng có suy nghĩ: Trên đời sao lại có cô nương đáng yêu nhỏ nhắn như vậy?
Đáng yêu đến mức hắn muôn ôm chặt hơn, muốn ấn chặt nàng vào lồng ngực mình, rồi lại có ý nghĩ xấu xa, muốn bắt nạt nàng khiến đuôi mắt nàng đỏ bừng, lại không thể làm gì mới thôi.
“Khụ!” Kỳ Viêm thấp giọng ho khan một tiếng, dứt khoát dừng lại ý nghĩ quá nguy hiểm của mình.
Kỷ Sơ Đào dán vào lồng ngực hắn, nghe rất rõ tiếng ho khan này, đột nhiên nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi, ngước mắt lo lắng hỏi hắn: “Ngươi thấy lạnh sao?”
Thiếu nữ rúc trong lồng ngực nam nhân, gò má ửng hồng, đôi mắt ngấn nước dưới ánh lửa như làn nước mùa thu.
Kỳ Viêm dời mắt đi, nâng tay lên sờ chóp mũi, giọng khàn khàn nói: “Ta không lạnh.”
Nếu không phải vì nhịp tim đang đập như đánh trống bán đứng tâm tư của hắn thì lúc này hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng nghiêm túc, không có gì khác bình thường.
Kỷ Sơ Đào lo lắng cho hắn, vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường, nàng khẽ nói: “Vừa rồi ngươi đội mưa đi tìm đồ ăn, rất dễ bị cảm lạnh.”
Không còn cảm nhận được tiếng sấm chớp nữa nên nàng nhẹ nhàng lui ra khỏi ngực Kỳ Viêm, nhặt áo ngoài đã rách nát của Kỳ Viêm lên, nàng giũ ra rồi nói: “Hết sấm chớp rồi, ngươi không cần để ý bổn cung nữa. Mặc dù áo này đã hơi dơ nhưng chưa bị ướt, ngươi mau mặc vào kẻo lạnh!”
Trong lồng ngực trống rỗng, vậy mà Kỳ Viêm lại bỉ ổi muốn tiếng sấm kéo dài lâu hơn.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, cơn mưa nhỏ dần, tiếng sấm cũng không vang lên nữa.
Hắn trở lại bộ mặt lạnh lùng lần nữa, cuối cùng mới nhớ ra con mực đã bị nướng cháy đen, hắn lật lại, nói: “Không sao, điện hạ thể hàn, càng cần khoác áo hơn thần.”
Kỳ Viêm cầm gậy khảy đống lửa, tia lửa bùng lên rồi biến mất trong không trung. Góc nghiêng của hắn anh dũng vô song, vài sợi tóc rũ xuống bên trán lộ ra vẻ cuồng dã thời niên thiếu.
Kỷ Sơ Đào cảm thấy lúc này hắn đang bất mãn, nhưng không đoán ra tại sao hắn lại bất mãn.
Suy nghĩ một lát, nàng nghĩ đến cách điều tiết, cầm lấy chiếc áo đáng thương kia đề nghị: “Hay là chúng ta mỗi người một nửa?”
Vì thế chiếc áo kia bị giũ ra, nhẹ nhàng phủ lên bờ vai hai người.
Áo khoác của Kỳ Viêm to rộng, nhưng che cho hai người thì lại hơi miễn cưỡng.
Ánh lửa phản chiếu lên mặt mày anh tuấn kiêu ngạo của Kỳ Viêm, hắn nói với Kỷ Sơ Đào: “Điện hạ lại gần một chút.”
Kỷ Sơ Đào cúi đầu, cẩn thận dịch gần vào người Kỳ Viêm.
Môi Kỳ Viêm cong lên, chủ động lại gần bên cạnh nàng hơn, mãi đến khi cánh tay hai người dính sát vào nhau, vai kề vai, không một khe hở.
Ánh mắt Kỳ Viêm luôn nhìn đống lửa trước mặt, trông thì lạnh lùng không nói tiếng nào nhưng cánh tay lại không tự giác mà với qua, kéo lại áo khoác ở đầu vai Kỷ Sơ Đào cho cẩn thận. Nói là cùng đắp chung chiếc áo này nhưng thực ra hơn một nửa đều phủ lên người nàng.
Không hiểu sao trong lòng Kỳ Viêm lại cảm thấy thoải mái hơn.
Kỷ Sơ Đào cúi đầu đưa bàn tay mảnh mai đến gần đống lửa sưởi ấm, cơ thể ấm áp hơn, trong lòng cũng vậy.
Sau khi mưa tạnh, trong núi hoang vắng không có chút tiếng động nào.
Trong màn đêm yên lặng, đến tiếng thở cũng khiến lòng người hỗn loạn. Kỷ Sơ Đào mím môi, tìm chuyện để nói: “Lúc đó ở trên vách đá, Tiểu Tướng quân có tìm được dấu vết ‘thiên thạch’ để lại khong?”
Ánh mắt Kỳ Viêm thay đổi, cười như không cười nói: “Sao điện hạ biết thần có thu hoạch?”
“Trong khoảnh khắc ngươi đã do dự. Hơn nữa ngươi có kinh nghiệm hành quân phong phú, nếu phát hiện vách đá có điều bất thường thì không thể nào vồ hụt được.”
Vừa nãy cũng vì Kỷ Sơ Đào tỉnh táo nên mới đột nhiên nghĩ đến. Nàng nhìn Kỳ Viêm: “Nếu ngươi thật sự về tay không, thích khách sẽ không làm chuyện thừa thãi, đến ám sát ngươi và ta. Tiểu Tướng quân, có thể nói cho bổn cung, rốt cuộc ngươi điều tra được gì ở vách đá không?”
Nói đến đây, ánh mắt Kỳ Viêm dưới ánh lửa dần lạnh đi.
Hắn thấy không thể lừa gạt được Kỷ Sơ Đào thì ôm cánh tay dựa vào tảng đá gồ ghề, hắn hỏi: “Điện hạ từng thấy cây cung chưa?”
“Cây cung?” Kỷ Sơ Đào suy nghĩ, thành thật đáp: “Những thứ này không được phép mang vào cung.”
Kỳ Viêm tùy tiện nhặt một nhánh cây nhỏ lên bảo: “Ở vách đá có dấu vết cây cối bị chặt, bước chân lộn xộn, phải có hàng chục người bẻ cong cây và buộc dây thừng, tạo thành loại cung bắn đá đơn giản. Trước tiên bọn họ phải trói chặt cây khỏe rồi uốn cong xuống đất, chỉ cần chém đứt dây thừng thì có thể lợi dụng lực bắn cực mạnh bắn đá ra, đáp xuống ruộng dâu. Một hành động lớn như vậy, cho dù sau đó được dọn dẹp sạch sẽ cũng sẽ để lại rất nhiều dấu vết.”
Lễ Thân Tằm cần phải chuẩn bị trước một tháng, người không có chức vụ rất khó đi vào rừng làm những chuyện này, nói cách khác, người muốn hãm hại trưởng tỷ có cấm quân làm nội ứng…
Kỷ Sơ Đào bừng tỉnh: “Thảo nào ở trên núi ngươi lại muốn gạt bốn cung, nói không điều tra được tin tức gì. Bởi vì ngươi sợ cấm quân bên cạnh bổn cung có kẻ xấu âm thầm thông báo tin tức.”
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Kỷ Sơ Đào càng bội phục Kỳ Viêm hơn, đồng thời trong lòng cũng vừa lo vừa buồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người có thể mai phục người trong cấm quân nhất định là quyền cao chức trọng, không thể coi thường. Kẻ thù đại tỷ phải đối mặt còn nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng.
Nghĩ vậy, giọng nói của nàng cũng nhỏ đi: “Tiểu Tướng quân, sẽ có người tìm được chúng ta sao?”
Đã mấy canh giờ kể từ lúc nàng rơi xuống vách đá vào buổi chiều, nàng sợ mình bị thương ở chân sẽ liên lụy làm Kỳ Viêm cũng bị kẹt ở đây.
“Sẽ có.” Giọng nói của Kỳ Viêm trong hang động vắng vẻ vô cùng trầm thấp, hắn giải thích: “Trời mưa, vách đá dốc trơn trượt, viện quân không thể trực tiếp đi từ trên đỉnh núi xuống, cần phải đi đường vòng xa nên sẽ mất nhiều thời gian.”
Muộn nhất là rạng sáng mai, cho dù viện quân không đến, Kỳ Viêm cũng sẽ đưa nàng ra ngoài an toàn.
“Trong rừng có thú hoang không nhỉ?” Nàng lại hỏi.
“Thần từng săn sói và hổ, không phải sợ.” Kỳ Viêm nói, trong phòng hắn vẫn còn tấm da sói tuyết bị hắn bắt được năm mười sáu tuổi.
Kỷ Sơ Đào rất tin tưởng hắn, nàng khẽ đáp “ừm” một tiếng, lông mi dài liên tục chớp chớp, có hơi buồn ngủ.
Kỳ Viêm lấy thịt nướng xuống, cẩn thận bỏ đầu và cánh bị cháy, đưa phần thịt đến bên miệng Kỷ Sơ Đào, hắn chống cằm thấp giọng nói: “Điện hạ ăn một ít rồi đi ngủ đi.”
Chim và thú vào đầu xuân rất béo tốt, thịt chim nướng thơm phức chảy mỡ, Kỷ Sơ Đào đang đói vô cùng, lập tức không hề từ chối, nàng nhận lấy một con chim đưa lên mũi ngửi, miệng nhỏ khẽ cắn lên.
Mặc dù nàng không nói gì, chỉ lấy một con chim nướng, không chịu ăn con còn lại, muốn để lại cho Kỳ Viêm ăn.
Thịt chim nhỏ bé nướng xong chỉ còn lại không to bằng bàn tay, hơn nữa không có gia vị như muối và hạt tiêu, Kỷ Sơ Đào chỉ ăn một miếng, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Kỳ Viêm gặm nhấm thịt chim còn lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thút thít của thiếu nữ, vừa nhìn qua đã thấy đôi mắt và chóp mũi của Kỷ Sơ Đào đã ửng hồng, vừa khóc vừa miễn cưỡng nhai nuốt thịt.
Nhìn thấy Kỷ Sơ Đào cố kìm nén không khóc, Kỳ Viêm chỉ cảm thấy tim mình như vỡ ra.
Hắn không quan tâm đến ăn nữa, có hơi không biết phải làm sao, thấp giọng an ủi: “Điện hạ đừng sợ, có thần ở đây.”
Kỷ Sơ Đào lắc đầu. Không phải nàng sợ hãi.
“Khó, khó ăn quá…” Kỷ Sơ Đào vừa lau nước mắt vừa nức nở nói.
“…” Kỳ Viêm thu tay lại, chột dạ rời tầm mắt đi.
Không biết qua bao lâu, bả vai trĩu xuống, Kỷ Sơ Đào không chịu được cơn buồn ngủ, dựa vào đầu vai hắn ngủ thiếp đi.
Trong tay nàng còn cầm một nửa thịt nướng, khóe mắt vẫn còn ít nước mắt ướt át.
Kỳ Viêm vẫn duy trì thân hình vững vàng, lau sạch dầu mỡ ở ngón tay, hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi ẩm ướt của Kỷ Sơ Đào.
Vì không có gia vị thêm vào nên thịt có mùi tanh khó chịu, từ trước đến nay Kỳ Viêm không có yêu cầu gì với chuyện ăn uống, để sống sót qua quãng thời gian hành quân gian khổ, hắn còn từng ăn cả thứ khó nuốt hơn thế này. Nhưng Kỷ Sơ Đào không giống vậy, nàng là cô nương thường được ăn sơn hào hải vị, sống trong nhung lụa, ăn thứ này đúng là khiến nàng chịu ấm ức rồi.
Cho dù như vậy nhưng nàng cũng không dở tính cách kiêu ngạo ra, chỉ lau khô những giọt nước mắt vô thức chảy ra vì khó chịu, còn ép bản thân tiếp tục ăn từng miếng nhro một, không gây thêm phiền phức cho Kỳ Viêm.
Đêm dài yên tĩnh.
Đôi mắt Kỳ Viêm tối đen, yết hầu lăn lên xuống, cuối cùng hắn hơi nghiêng đầu, dùng gương mặt mình cọ lên mái tóc mềm mại của nàng, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác “đau lòng” là thế nào.
Tờ mờ sáng hôm sau, Kỷ Sơ Đào bị Kỳ Viêm đánh thức.
Đống lửa đã tắt, chỉ còn lại ít tro tàn. Kỳ Viêm nói: “Vết thương của điện hạ không thể kéo dài thêm nữa, nhân lúc trời sáng, chúng ta cần ra khỏi đáy vực.”
Đôi mắt hắn dừng lại ở mắt cá chân sưng đỏ của Kỷ Sơ Đào, giọng nói trầm đi: “Thần cõng điện hạ.”
Nói xong, hắn hất vạt áo lên quỳ một gối xuống, ngồi xổm đưa lưng về phía Kỷ Sơ Đào.
Sườn núi dốc đứng, địa hình phức tạp, lại vừa mưa, đi ra ngoài chẳng phải mất đi nửa cái mạng sao, chứ không nói đến còn phải cõng một người khác?
Kỷ Sơ Đào hơi lo lắng cho thể lực của Kỳ Viêm, dù sao hắn cũng tốn biết bao tấm sức nhảy xuống vực bảo vệ nàng.
Nghĩ như vậy, nàng đưa tay tìm một cành cây làm gậy, miễn cưỡng chống gậy đứng lên, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Bổn cung có thể tự đi.”
Kỳ Viêm nhíu mày: “Điện hạ bị thương, sức đôi bàn chân không nhanh bằng thần, nếu có thích khách đuổi theo thì hậu quả khôn lường.”
Kỷ Sơ Đào đột nhiên bị dọa, lập tức ném gậy đi, ngoan ngoãn bò lên lưng Kỳ Viêm.
Kỳ Viêm trở tay nâng thân hình nàng lên, khi đứng dậy bỗng kêu một tiếng, hơi thở nặng nề hổn hển, rõ ràng là gặp khó khăn.
Kỷ Sơ Đào căng thẳng, nhỏ giọng hỏi “Có phải bổn cung quá nặng không?”
Từng giọt mồ hôi chảy theo thái dương của Kỳ Viêm xuống, hắn thở ra một hơi dài, cố gắng khôi phục giọng nói trở lại bình tĩnh: “Không nặng, điện hạ còn nhẹ hơn con nai năm ngoái thần săn được.”
Hắn nói thật, vấn đề không phải ở Kỷ Sơ Đào mà là do tối hôm qua hắn vẫn luôn giấu giếm…
Vì chứng minh lời mình nói, thậm chí Kỳ Viêm còn hơi xốc Kỷ Sơ Đào lên, để hắn cõng vững vàng hơn, bước đi cũng rất nhẹ nhàng.
“Đây là cách so sánh kỳ lạ gì vậy?” Kỷ Sơ Đào không cười nổi, nàng vươn tay vòng qua cổ Kỳ Viêm.
Vai và lưng Kỳ Viêm rất rộng, xương cốt cứng rắn. Khi hắn trở tay cõng Kỷ Sơ Đào, xương bả vai hơi cứng nhô ra, mỗi bước đi đều xóc nảy, cộm vào lồng ngực khiến nàng hơi đau.
Nàng đỏ mặt không hé răng, cảm giác thật kỳ lạ.
Nhưng đối với Kỳ Viêm lại là cảm giác hưởng thụ.
Cơ thể nàng mềm mại, trước kia đã từng chạm vào, vòng eo nhỏ một tay cũng có thể ôm hết, nhưng chưa bao giờ hai cơ thể dán sát vào nhau không một kẽ hở như vậy, ngực nàng áp vào lưng hắn, có sự mềm mại hoàn toàn khác với nam nhân.
Mưa nhỏ giọt theo từng phiến lá xuống, rêu xanh trơn trượt, đá vụn gập ghềnh, cần phải đi đứng rất cẩn thận. Kỳ Viêm không dám tưởng tượng đến cái gì mềm mại nữa, cũng không dám để ý đến hơi thở của thiếu nữ phả vào gáy mình.
Hơi thở của hắn nặng nề mà nói: “Điện hạ nói chuyện đi.”
Kỷ Sơ Đào tựa vào bả vai hắn, nhẹ nhàng đáp, nàng suy nghĩ đề tài: “Trước đây khi Tiểu Tướng quân chinh chiến có từng gặp nguy hiểm không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta gặp rất nhiều lần.” Kỳ Viêm đáp.
“Cũng từng bị truy đuổi một mình ở nơi hoang vu sao?” Kỷ Sơ Đào nói, nhưng lại gợi lên hứng thú với quá khứ của hắn.
Nàng muốn hiểu biết mọi thứ về Kỳ Viêm, không phải nhìn trộm trong mơ mà là dùng đôi mắt nhìn thấy, lỗ tai để cảm nhận rõ ràng hắn ở trước mặt.
Kỳ Viêm thấp giọng “ừm” một tiếng, cõng nàng đi về phía mặt trời đang mọc, hắn nhớ lại: “Có một trận chiến với Bắc Yến, có rất nhiều người đã hy sinh, sau đó trời đổ tuyết, thần và các binh lính khác đi lạc, ngựa cũng chết, lại muốn vội vàng truyền tin tình báo cho bên ta nên một mình đi trong mưa tuyết, bỗng nhiên lại không nhìn thấy gì cả…”
“Ối…” Kỷ Sơ Đào ngạc nhiên thốt lên: “Tại sao lại bị mù?”
“Quáng tuyết. Nếu người đi trong tuyết lạnh quá lâu sẽ dễ bị kích thích và mù.” Kỳ Viêm giải thích đơn giản.
Giọng nói của hắn bình thản, Kỷ Sơ Đào lại khó kìm nén tâm trạng kích động, đưa tay nắm chặt cổ tay hắn: “Vậy đôi mắt ngươi…”
“Sau đó thần khỏi rồi.”
“Lúc đó ngươi có sợ không?”
“Thần có, sợ đôi mắt sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy nữa.” Kỳ Viêm bình tĩnh mà lộ ra sự yếu đuối dưới vẻ vẻ ngoài mạnh mẽ cứng rắn, hắn thấp giọng cười: “Nhưng lần này thần không sợ. Nếu thần mù, điện hạ hãy làm đôi mắt cho thần.”
Kỷ Sơ Đào vội che miệng hắn đi, nghiêm túc nói: “Đừng nói linh tinh, ngươi sẽ không sao đâu.”
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào đôi môi khô, vừa chạm vào đã lập tức bỏ ra.
Có một thoáng Kỳ Viêm hơi hoảng hốt, cố gắng chống đỡ cơ thể mình, cõng nàng trên lưng càng vững vàng hơn, hắn nặng nề nói: “Ừm, thần sẽ không sao.”
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Kỷ Sơ Đào không chịu nổi cơn đói khát, trong lúc mơ hồ, cuối cùng bọn họ cũng thấy ánh sáng mặt trời từ cuối khu rừng.
“Tam điện hạ ở đây!”
Một loạt tiếng bước chân dồn dập, có người lớn tiếng kêu lên: “Hạng Thống lĩnh, tìm được bọn họ rồi!”
Hạng Khoan…
Là người của đại tỷ đến cứu bọn họ sao?
Kỷ Sơ Đào dùng hết sức dậy từ trên lưng Kỳ Viêm, mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy ánh sáng chói mắt, bóng của rất nhiều người mơ hồ đi lên, sau đó đỡ nàng xuống dưới, đặt nàng nằm lên cáng đã chuẩn bị sẵn.
“Mắt cá chân nàng ấy có vết thương, nhẹ một chút…” Giọng nói của Kỳ Viêm khàn đến đáng sợ, giống như xa tận chân trời lại giống như gần ngay bên tai.
Thái y đi cùng chân dính đầy bùn đất, cầm theo hòm thuốc xem bệnh ngay tại chỗ.
Đầu óc Kỷ Sơ Đào mơ màng nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra, tìm kiếm bóng dáng Kỳ Viêm trong đám người hầu chen chúc. Nàng biết Kỳ Viêm còn mệt mỏi hơn nàng, cần chăm sóc hơn nàng…
Thiếu niên cao lớn dựa vào thân cây, cúi đầu thở dốc, mái tóc hỗn loạn rủ xuống che đi đôi mắt hắn, không nhìn rõ được sắc mắt, chỉ có đôi môi trắng bệch đến đáng sợ.
Hắn như vừa hoàn thành tâm nguyện, cơ thể chậm rãi trượt xuống, ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, sau đó ho một tiếng, trong miệng phun ra máu đỏ tươi làm đau đôi mắt của Kỷ Sơ Đào.
“Kỳ Viêm…”
Trên môi hắn có máu.
Bỗng nhiên Kỷ Sơ Đào mở to đôi mắt, đẩy đám người hầu, cấm quân và thái y ra, lăn khỏi cáng mà kêu lên: “Kỳ Viêm!”
Nhưng sức lực của nàng quá yếu, giọng nói cũng mỏng manh đến mức mọi người không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ biết hoảng loạn nâng nàng dậy, muốn đặt nàng nằm lên cáng lần nữa.
Bọn họ nói gì đó nhưng Kỷ Sơ Đào không nghe rõ chữ nào, bên tai đầy tạp âm ồn ào. Mắt nàng đỏ lên, dùng hết toàn bộ sức lực đẩy thái y đang chữa bệnh ra, gằn từng chữ nói: “Bổn cung ra lệnh cho ngươi… Đi cứu Kỳ Viêm!”
Lúc này mọi người mới phát hiện, hình như một mình Kỳ Viêm ngồi bên cạnh còn nghiêm trọng hơn Kỷ Sơ Đào.
Thái y đến bên cạnh xem xét, sau đó hít sâu một hơi: “Kỳ Tướng quân ngươi… Sợ là xương ức bị gãy hết rồi, nhưng lại chịu đựng lâu như vậy, không biết xương có đâm vào tim và nội tạng hay không.”
Nghe thấy vậy, Kỷ Sơ Đào bừng tỉnh: Thảo nào đêm qua hắn không chịu cởi áo, thảo nào hắn bảo nàng nói chuyện với hắn… Hắn cần phân tán sự chú ý, không muốn nghĩ đến nỗi đau đớn trong người.
Kỷ Sơ Đào vừa nóng nảy vừa hối hận, trước mắt tối sầm, nàng ngất đi.
…
Khi tỉnh lại lần nữa, Kỷ Sơ Đào đã về phủ của mình.
Đối mặt với người hầu khóc sưng mắt, câu đầu tiên khi nàng mở mắt ra là: “Kỳ Viêm đâu?”
“Kỳ Tướng quân đã hết nguy hiểm, đang ở trong viện nghỉ ngơi ạ.” Vãn Trúc hít mũi, nghẹn ngào nói: “Điện hạ đã hôn mê một ngày một đêm, người phải chăm sóc cơ thể mình trước.”
Kỷ Sơ Đào mơ hồ nhớ đến lời thái y nói trước khi ngất, xương ức của Kỳ Viêm bị gãy, sao có thể không gặp nguy hiểm chứ?
Nang không yên tâm mà xốc chăn lên, chống lên giường cắn môi nói: “Hầu hạ bổn cung thay quần áo, bổn cung muốn nhanh đến xem hắn thế nào.”
Cung tì thay phiên khuyên bảo nàng nằm xuống nghỉ ngơi trước, nhưng Kỷ Sơ Đào bướng bỉnh không chịu, nhóm cung nữ cũng không có cách nào, đành phải làm theo lời nàng.
Chân Kỷ Sơ Đào còn đau, ngồi kiệu đến cửa tạp viện, nói thế nào cũng không chịu cho người hầu đi theo vào.
Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói với Kỳ Viêm nên không muốn có người khác ở đây. Vì vậy bảo người hầu lui ra, một mình với cái chân đau, bám tường đi từng bước đến trước cửa phòng Kỳ Viêm.
Cửa phòng Kỳ Viêm hé ra một khe nhỏ, không đóng chặt lại. Kỷ Sơ Đào liếc mắt nhìn trộm vào trong, nhưng không thấy bóng dáng Kỳ Viêm đâu, nghĩ rằng hắn còn nằm trên giường, có lẽ còn đang hôn mê chưa tỉnh…
Nàng lấy lại bình tĩnh, duỗi tay đẩy nhẹ cửa ra, nhảy lò cò đi vào.
Sau đó nàng lập tức sửng sốt.
Trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ, Kỳ Viêm cởi trần đang cúi đầu quấn băng gạc trước ngực. Tia nắng mùa xuân mờ nhạt chiếu lên người hắn qua lớp giấy cửa sổ, phủ lên lớp ánh sáng ấm áp như ngọc, đồng thời cũng chiếu sáng sợi dây ngọc ngà màu đen đeo trên cổ hắn…
Giống hệt như trong mộng, viên ngọc có hoa văn ma thú màu đen như mực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro