Dấu vết để lại
Bố Đinh Lưu Ly
2024-07-17 04:10:48
Suối nước nóng hơi nước mịt mờ, Kỳ Viêm chỉ cần bước hai bước đã đi đến bên cạnh Kỷ Sơ Đào.
Vốn dĩ trong nước có lực đẩy nên rất khó có thể kiểm soát trọng tâm nhưng hắn lại di chuyển giống như đi trên đất bằng, bước chân vô cùng vững vàng và trật tự.
Kỳ Viêm xé tan màn hơi nước bước ra, chỉ thấy dáng người hắn cao ráo, rắn rỏi, nước trong suối nước nóng mới chỉ cao đến phần eo của hắn, áo trong màu trắng bị thấm nước dính sát vào cơ thể, khắc họa rõ ràng đường cong phần eo rắn chắc của hắn.
“Sao… Sao chàng lại xuống đây?” Kỷ Sơ Đào mở to đôi mắt ướt át nhìn hắn, cổ họng không hiểu sao có chút khô khốc, ngập ngừng nói thành lời.
Nghe thấy nàng hỏi vậy, đôi mắt như vực sâu của Kỳ Viên lập tức trở nên u ám, nếu nói hắn chỉ muốn tắm một cái, chắc chắn Kỷ Sơ Đào sẽ không tin.
Sau đó cũng không biết thế nào hai người lại hôn nhau, Kỷ Sơ Đào giống như một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trong làn nước nóng. Nếu không phải vòng eo nàng được Kỳ Viêm ôm chặt thì có lẽ nàng đã sớm bị ngã xuống làn nước giống như sợi mì cho vào nước sôi. Kỳ Viêm cũng đã có phản ứng cơ thể, dưới làn nước chỗ đó của hắn chạm vào người nàng khiến nàng thấy cấn… Trong chốc lát, nàng cũng không biết mình cảm thấy nóng do sức nóng của suối nước nóng hay do cơ thể nóng bỏng của Kỳ Viêm.
“Ta vẫn… Vẫn chưa gội đầu xong.” Nàng vội nói, gần như không đứng vững nữa. Mới chỉ hôn nhau một lúc như vậy, nàng đã không thể thở nổi nữa.
Kỷ Viêm tạm thời buông nàng ra, thở dài nói: “Không mất nhiều thời gian đâu.”
Sau đó, Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp hít thở thì người đàn ông đó đã ôm chặt nàng vào lồng ngực, hít sâu một hơi, hơi thở nóng bỏng của hắn lướt qua vành tai nàng, hắn hỏi Kỷ Sơ Đào: “Có thể hôn ở chỗ khác không?”
Giọng nói hắn khe khẽ, khàn khàn, có vẻ chưa thỏa mãn.
Sao Kỷ Sơ Đào có thể trả lời câu hỏi kỳ lạ như thế?
Nàng đành phải dựa đầu vào khuôn ngực hắn, cúi đầu xuống một chút, ngón tay trắng nõn, thon dài túm chặt vạt áo Kỳ Viêm.
Người đàn ông nâng đầu nàng lên để nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào nàng nói: “Nếu điện hạ không từ chối, ta sẽ lại được voi đòi tiên.”
Ngâm mình trong suối nước nóng một khoảng thời gian dài như vậy, nàng cảm thấy vừa nóng lại vừa khó chịu. Cơ thể trở nên mệt mỏi không còn chút sức lực như thể tất cả chúng đã tan ra theo sóng nước, hô hấp của Kỷ Sơ Đào cũng trở nên khó khăn, sao nàng còn sức để từ chối hắn?
Đôi môi màu ửng đỏ của nàng hé mở nhưng lại chỉ phát ra tiếng hừ nhẹ yếu ớt không rõ thành tiếng. Có lẽ do cảm thấy bối rối, hàng lông mi cong dài ướt át dính lại với nhau của nàng hơi cụp xuống, nàng ngã nhào vào vòng tay, ôm lấy cổ Kỳ Viêm, nương theo sức mạnh của hắn duy trì sự thăng bằng trong nước.
Nàng không biết trong mắt người khác tư thế này của mình bây giờ nguy hiểm thế nào.
Trái tim Kỳ Viêm bỗng dưng đập nhanh hơn, cơ bắp hắn căng cứng, cơ thể cũng gồng cứng lên giống như thanh sắt nóng.
Tiếng nước chảy trong trẻo trong bể nước nóng, gợn sóng lăn tăn trên mặt nước làm tan vỡ những ánh sáng vàng ấm áp do những ngọn nến phát ra đang nhảy múa trên mặt nước. Buổi tối, làn gió nhè nhẹ thổi qua cơn mưa tuyết trong suốt với những hạt tuyết li ti, hoa mai rơi xuống cùng với những bông tuyết, để lại vài chấm đỏ trên nền tuyết trắng.
Kết quả của việc chiều theo yêu cầu hôn vào chỗ khác của Kỳ Viêm chính là Kỷ Sơ Đào ngâm mình trong suối nước nóng đến nỗi không còn tỉnh táo rồi ngất đi.
Vãn Trúc nói không thể ngâm mình quá lâu trong suối nước nóng quả thật rất đúng.
Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã nằm trên giường mềm bên mép suối nước nóng, trên người quấn một chiếc thảm khô ráo.
Mà người khơi mào mọi chuyện đang ngồi bên giường, đặt tay lên trán nàng để cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn còn vương chút dục vọng chưa được thỏa mãn đang cố gắng kiềm chế, thế nhưng trông hắn như thế lại càng sâu sắc, quyến rũ hơn lúc bình thường.
Kỳ Sơ Đào nhìn xuống dưới thì nhìn thấy đến cả đầu ngón tay của mình cũng vì ngâm quá lâu trong nước nóng mà trở nên hồng hồng, nhăn nheo, nàng lập tức nghi ngờ liệu có phải nếu đặt miếng bánh lên cũng có thể nướng chín ngay lập tức hay không.
Nhị tỷ là kẻ nói dối, trong nước chẳng dễ chịu gì cả, bây giờ đến cả cơ thể cũng giống như không phải của mình, nóng đến nỗi không thở nổi.
Trông thấy nàng đã tỉnh lại, lúc này hàng lông mày đang nhíu chặt lại của Kỳ Viêm mới giãn ra, trên người hắn vẫn mang theo hơi nước ướt át, hắn cúi người xuống nói: “Điện hạ đã ngất đi.”
Nghe thấy hắn nói thế, Kỳ Sơ Đào vừa thẹn vừa giận, nàng yếu ớt trừng mắt liếc hắn một cái. Chuyện vừa buồn cười vừa mất mặt như này cũng không cần nhắc lại lần nữa làm gì!
“Bổn cung ngất đi… Đã ngủ bao lâu rồi?” Giọng nói Kỷ Sơ Đào rất nhỏ, ngập ngừng giấu đầu hở đuôi.
“Khoảng nửa chén trà.” Kỳ Viêm nói, sau đó bỗng nhiên hắn trầm giọng cười một tiếng: “Sao điện hạ lại yếu ớt như vậy chứ?”
Ngoại trừ lần thổ lộ tình cảm với nhau ra, hiếm khi Kỷ Sơ Đào thấy hắn tươi cười vui vẻ như vậy, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng, cương nghị cũng tràn đầy vui vẻ.
Mặc dù lời của hắn cũng không có ý chê bai nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn đỏ mặt, nàng ra vẻ vén tấm thảm lên ngồi dậy, giả vờ giận dỗi nói: “Chàng còn nói nữa sao! Chàng như này là đang phạm thượng đấy có biết không hả?”
Vừa nói dứt lời, nàng quay đầu lại nhìn lướt qua gương đồng toàn thân để ở bên cạnh. Trong khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh trong gương nàng lập tức sửng sốt, gò má hây hây đỏ, kinh ngạc đến nỗi nói không lên lời.
Lớp y phục làm bằng lụa mỏng vì dính nước mà trở nên trong suốt, nàng chỉ thấy bản thân trong gương có không ít dấu vết nằm rải rác từ chỗ sườn cổ đến xương quai xanh, nàng lại cúi đầu nhìn vào chỗ yếm của mình, bên trong càng không cần phải nói.
Không ngờ chỉ ngâm suối nước nóng thôi mà còn có thể tạo ra nhiều thứ như vậy, Kỷ Sơ Đào thầm giật mình, “Ôi…” một tiếng rồi nói: “Bổn cung như này là bị bệnh sởi hay là bị nấm hoa đào* vậy?”
*Nấm hoa đào: là tên gọi chung của một bệnh da mặt có vảy thường gặp vào mùa xuân, bệnh này chưa có tên y tế mà là tên gọi chung của một nhóm bệnh về da như vảy phấn đơn và viêm da mùa xuân, bệnh này chủ yếu xảy ra ở trẻ em và thanh thiếu niên, đôi khi xảy ra ở người lớn. Hầu hết xuất hiện vào mùa xuân và mùa thu.
Nhưng bây giờ đã qua mùa hoa đào rồi, sao còn bị thế này chứ?
Trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, một tấm thảm đã phủ lên người nàng, che kín cơ thể Kỷ Sơ Đào. Nàng ngẩng đầu lên, thông qua tấm gương nhìn thấy Kỳ Viêm ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên có phần bất đắc dĩ nói: “Nếu điện hạ không muốn lại ngất đi một lần nữa, vậy nàng nên bớt trêu chọc ta đi.”
Rõ là đang trả đũa nàng, Kỷ Sơ Đào nhíu mày không phục nói: “Bổn cung trêu chọc chàng chỗ nào chứ?”
Còn chưa nói xong, dường như nàng nhớ đến chuyện gì đó: Vết đỏ trên người nàng, hình như nàng cũng đã từng nhìn thấy bên gáy nhị tỷ Kỷ Thù…
Nàng không khỏi che một bên gáy quay đầu lại, hoảng hốt nói: “Mấy… Mấy vết này do chàng vừa mới làm sao?”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Viêm tràn đầy vô tội: “Ta đã cho điện hạ cơ hội từ chối rồi.”
Bây giờ, những lúc hai người ở riêng với nhau, hắn cũng rất ít khi xưng “thần” với nàng. Kỷ Sơ Đào không làm gì được hắn, lần đầu tiên nàng được nếm trải một cảm giác mang tên phiền não ngọt ngào: “Chàng bảo bổn cung ra ngoài gặp người khác như thế nào đây?”
Kỳ Viêm ôm nàng từ phía sau: “Để ta xoa xoa cho điện hạ.”
Kỳ Sơ Đào hơi chặn tay Kỳ Viêm lại, nghiêm túc từ chối: “Đây là thứ mà chỉ cần xoa là có thể biến mất được sao? Đừng có dỗ dành bổn cung nữa, bây giờ chàng không sợ bị trêu chọc nữa à?”
Kỳ Viêm kề sát mặt vào bên tai nàng trầm giọng khẽ cười một tiếng. Tam điện hạ của hắn thông minh hơn rồi, không dễ lừa như trước nữa.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi ôm nàng chặt hơn, cơ thể Kỷ Sơ Đào lại hơi nóng lên.
“Lần sau không được như thế nữa, phải biết kiềm chế.” Kỷ Sơ Đào cựa cựa người, nghiêm mặt nói.
Chỉ là bây giờ khóe mắt nàng ửng đỏ, giọng nói khẽ khàng dịu dàng như làn nước, giống như đã bị người ta mạnh mẽ ức hiếp, không có chút sức uy hiếp nào cả.
“Điều này rất khó.” Kỳ Viêm ăn ngay nói thật.
Người thương đang ở ngay trước mặt, người ấy gọn gàng lại xinh đẹp, sao hắn có thể kiềm chế bản thân để mình không yêu nàng, thân thiết với nàng?
Nhưng Kỷ Sơ Đào lại nghĩ: Lần nào Kỳ Viêm cũng mạnh mẽ như vậy, chắc không phải hắn thích vẻ ngoài của nàng hơn con người nàng sao?
Mặc dù lúc hôn, mình cũng rất vui vẻ, thoải mái, trái tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực… Nhưng bản thân nàng vẫn có chút lo lắng cho nên dứt khoát hỏi hắn câu trả lời.
Lúc nghe thấy câu hỏi đầy nghiêm túc của nàng, Kỳ Viêm lập tức sửng sốt, sau đó thuận tay cầm một cái khăn bông sạch lên, lau khô từng lọn tóc cho nàng, hắn nhỏ giọng nói: “Tình cảm khó có thể tự kiềm chế, ta muốn trao cho điện hạ thứ tốt nhất. Điện hạ thích thân thể của ta, ta sẽ trao thân thể mình cho điện hạ, điện hạ muốn trái tim của ta, ta sẽ trao trái tim mình cho điện hạ.”
Nếu người khác nói những câu này, chắc chắn Kỷ Sơ Đào sẽ cảm thấy buồn nôn, cảm thấy người đó đang làm kiểu làm cách.
Thế nhưng cũng không biết vì sao những câu này do đôi môi mỏng như thanh kiếm của Kỳ Viêm thản nhiên nói ra lại tạo cho người nghe một cảm giác chân thành, đáng tin khiến mọi người tin tưởng và nghe theo, chỉ có ngọt ngào, không có buồn nôn.
“Sao nói qua nói lại đều là lỗi của bổn cung rồi?” Kỷ Sơ Đào mím môi cười một tiếng, kiềm chế những suy nghĩ ngọt ngào đang dâng lên trong lòng mình. Nàng quay người đi không để hắn nhìn thấy gò má đang đỏ bừng lên của mình.
Trên giá cắm nến để trên đất, sáp nến chảy xuống, đọng thành một vết màu xanh ngọc.
Kỳ Viêm thay khăn bông, lau khô chút nước trên lọn tóc còn lại của nàng, đôi mắt bình tĩnh lại sâu thăm thẳm chăm chú nhìn nàng một lúc, nói: “Thần phải đi rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Kỷ Sơ Đào kinh ngạc.
Sau đó nàng mới kịp nhận ra, Kỳ Viêm đã trốn trong suối nước nóng gần nửa canh giờ, bây giờ đã không còn sớm nữa.
Sau đó, nàng lại nhỏ giọng hỏi: “Mấy hôm nay, chàng sẽ đến nữa chứ?”
Kỳ Viêm nhìn vào đôi mắt dịu dàng lại có chút hoạt bát của nàng, suýt chút nữa hắn đã mềm lòng đồng ý. Thế nhưng hiện nay hắn vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, vì có thể dọn sạch chướng ngại trên con đường cưới nàng làm thê, hắn nhất định phải dằn lòng diễn xong một vở kịch cuối cùng này.
Tối nay lén lút gặp nàng một lần là để hắn có thể đạp lên sương trắng vững bước tiến về phía trước.
Kỳ Viêm nói: “Ta còn có quân vụ phải giải quyết, điện hạ cứ nghỉ ngơi cho tốt ở hành cung đi.”
Hắn nói như này có nghĩa là không được, Kỷ Sơ Đào có chút mất mát nhưng nàng cũng không thể hiện ra ngoài mặt mà chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cong mắt cười nói: “Thế chàng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, chớ nên để mình mệt mỏi.”
Nghe thấy nàng quan tâm mình như vậy, cõi lòng Kỳ Viêm như được sưởi ấm. Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Kỷ Sơ Đào vuốt ve mái tóc xõa tung như thác nước như nàng, sau đó đứng lên nhặt ngoại bào và vớ giày mình đã cởi ra lúc trước lên, lần lượt mặc vào mặc kệ áo trong vẫn còn ướt nước.
“Y phục chàng còn đang ướt đấy, bổn cung bảo người tìm bộ mới cho chàng.” Kỷ Sơ Đào không nhịn được nói, nàng có phần đau lòng cho hắn.
Tuy nói hiện tại chỉ vừa mới vào thu nhưng trong núi gió đêm đã hơi se se lạnh, mặc áo trong ướt nhẹp lại giục ngựa đi đường, vừa lạnh vừa không thoải mái.
“Không cần, cơ thể thần nóng, lạnh một chút vừa khéo có thể giúp bình tĩnh lại.” Kỳ Viêm nhanh chóng cài xong đai lưng và bao cổ tay, cũng không nói rõ mình thực sự cần bình tĩnh lại chỗ nào.
Nhìn hắn mặc y phục cũng là một loại hưởng thụ, khi ngoại bào màu đen choàng kín thân hình tràn trề năng lượng của hắn, sự hoang dã mạnh mẽ khiến người đối diện cảm thấy khô nóng của hắn lập tức biến mất mà thay vào đó là sự lạnh lùng như màn đêm, dáng người cao ráo đĩnh đạc, không gì cản nổi.
Chỉ có Kỷ Sơ Đào biết, dưới lớp ngoại bào tối màu lạnh lẽo, cứng rắn kia là một trái tim nóng bỏng ngập tràn tình yêu biết bao nhiêu.
Từ sau cơn ác mộng lần trước, Kỷ Sơ Đào có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nàng không khỏi thốt lên: “Kỳ Viêm!”
Kỳ Viêm quay người lại nhìn nàng, thế nhưng Kỷ Sơ Đào lại không thể nói những điều mình muốn nói ra thành lời.
Nàng cười cười, còn chưa kịp nói một câu “Không có gì” với hắn thì đã thấy Kỳ Viêm bước nhanh đến gần nàng.
Hắn cúi người xuống nâng cơ thể mềm mại của Kỳ Sơ Đào lên, không chút do dự hôn mạnh một cái vào môi nàng, ngắn gọn nói: “Rất nhanh thôi, chờ ta.”
Kỳ Sơ Đào còn muốn tìm hiểu xem câu “Rất nhanh thôi” của hắn có ý gì nhưng Kỳ Viêm đã xốc khung cửa sổ lên, chống lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nàng sững sờ mất một lúc, sau đó vội vàng chạy đến bên cửa sổ quan sát xung quanh. Trùng hợp là thủ vệ tuần tra đang giao ca, mà dưới hiên ánh sáng chập chờn, không gian bên ngoài tối đen như mực, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Kỳ Viêm đâu.
Gió đêm se se lạnh, Kỳ Sơ Đào chống cằm trên bệ cửa sổ một lúc lâu, nuốt lại những lời chưa kịp nói ra thành lời vào trong lòng.
Những chuyện siêu nhiên, ma quái như vậy, đến cả đám tỷ tỷ cũng không tin, cần gì phải nói ra để rồi lại khiến Kỳ Viêm phiền lòng? Nếu đã biết tương lai hắn sẽ đến cứu giá, vậy không bằng cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Huống chi làm càng nhiều thì càng nguy hiểm, nếu cố ý để Kỳ Viêm đi sắp xếp điều gì đó, trái lại sẽ dễ rơi vào cảnh rút dây động rừng khiến đại tỷ và Hoàng đế để ý, hiểu lầm hắn có mưu đồ khác.
Như thế, không bằng cứ để thuận theo tự nhiên. Đợi nàng ở bên cạnh nhị tỷ tĩnh dưỡng nửa tháng, lúc quay trở lại kinh đô, tin tức điều tra của cấm quân chắc hẳn cũng đã rõ ràng.
Sau hai khắc đồng hồ, Vãn Trúc bưng một đống bình thuốc đi xuyên qua hành lang dưới mái hiên, giao cho Phất Linh đang canh giữ bên ngoài tẩm điện hành cung kiểm tra.
Kể từ khi xảy ra chuyện “Xuân dược” ở phủ Công chúa hồi trước, Kỷ Sơ Đào đã cẩn thận hơn, tất cả các loại thuốc thang nàng sử dụng đều phải kiểm tra trước sau đó mới có thể sử dụng.
Phất Linh lấy ngân châm ra nhúng vào những thứ này, cau mày nói: “Điện hạ bị thương sao?”
“Cũng không phải là bị thương, chỉ là không hiểu sao trên người điện hạ nổi rất nhiều vết đỏ. Chỗ sườn cổ và phần ngực còn nhiều hơn, ngài ấy nói có thể là do dị ứng với nước ở suối nước nóng nên mới nổi nốt như vậy. Mấy năm qua ngài ấy cũng thường xuyên ngâm suối nước nóng, sao chỉ có năm nay lại xảy ra vấn đề chứ?”
Vãn Trúc ríu rít không ngừng, nói như đổ đậu: “Điện hạ không cho gọi thái y, ta đành phải tự mình đi lấy thuốc. Ban đầu ta muốn lấy thuốc giảm nhiệt tiêu sưng nhưng điện hạ lại nói phải dùng thuốc hoạt huyết tán ứ, như này ngươi nói có lạ hay không?”
Phất Linh nghe vậy cũng đã có thể đoán được sơ sơ chuyện gì đã xảy ra.
Trả thuốc thoa ngoài ra đã kiểm tra xong cho Vãn Trúc, Phất Linh nghiêm nghị khuyên răn nàng ấy: “Thuốc không có vấn đề gì, điện hạ nói cái gì thì chính là cái đó, ngươi không được nói lung tung. Với cả chọn y phục kín đáo chút cho điện hạ, đừng để người khác nhìn thấy!”
“Biết rồi!” Vãn Trúc lè lưỡi, lấy thuốc đi.
…
Làn da Kỷ Sơ Đào non mịn, cho dù dùng thuốc tốt nhất thì dấu vết trên người cũng phải mấy ba đến bốn ngày mới hoàn toàn biến mất.
Ở hành cung ngoại trừ suối nước nóng ra thì còn xây dựng không ít lầu các, cung điện, vườn hoa hồ nước lớn, gần thì có núi đồi phủ kín lá đỏ, xa lại có mây mù lượn lờ, mỗi ngày dạo chơi vui đùa, thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt.
Sang ngày thứ mười hai, trong hành cung có một vị khách không mời mà đến.
Kỷ Sơ Đào nghe tin thì lập tức chạy đến chủ điện, lúc nhìn thấy Kỷ Nguyên ngồi trên ghế chủ tọa thưởng trà, ánh mắt nàng sáng rực lên nói: “Đại Hoàng tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Kỷ Nguyên nhìn người muội muội ngây thơ, xinh đẹp của mình, trong mắt nàng ấy chợt lóe lên một cảm xúc phức tạp nhưng cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lập tức biến mất.
Giữa hàng lông mày của nàng ấy vẫn ẩn chứa sự lạnh lùng, nàng ấy chỉ vô thức nhỏ giọng nói với Kỷ Sơ Đào: “Vĩnh Ninh, muội qua đây.”
Dĩ nhiên Kỷ Sơ Đào cũng nhìn ra sự mệt mỏi và lạnh lùng của Kỷ Nguyên, trong lúc đến gần nàng ấy Kỷ Sơ Đào cũng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng hỏi dò: “Đại Hoàng tỷ, trong cung đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Kỷ Nguyên đặt tách trà xuống, nhìn Thu nữ sử đứng bên cạnh mình một chút.
Thu nữ sử hiểu ý Đại Công chúa, nàng ta tiến lên trước một bước rồi nói: “Bẩm Tam điện hạ, vào hôm ngài xuất phát đi hành cung, đột nhiên có gián thần tố giác Công bộ Thượng thư Lưu Kiệm tội tham ô vơ vét của cải, lấy hàng kém giả mạo hàng tốt, làm cho cổng vào Hoàng Lăng sụp đổ, thương vong hơn mười người. Mà theo Đại điện hạ biết, mặc dù Lưu Kiện thích tham món lợi nhỏ nhưng những chuyện lớn như tu sửa công trình tuyệt đối không dám giở trò, huống chi còn là chuyện xây dựng Hoàng Lăng liên quan đến long mạch Thiên gia.”
Hoàng Lăng sụp đổ chính là tội lớn tru sát, tuy nói Công bộ cũng không có quá nhiều quyền lực chính trị nhưng dù sao Công bộ Thượng thư Lưu Kiệm cũng là người của đại tỷ, nếu tội danh của Lưu Kiệm được đóng đinh chắc chắn, vậy đại tỷ không những mất một quân cờ mà sẽ còn làm lung lay uy tín của tỷ ấy trong triều đình.
Chả trách lúc gặp nhau đại tỷ lại có vẻ mệt mỏi như vậy.
“Sau đó thì sao?” Kỷ Sơ Đào cau mày nói.
Công bộ xảy ra chuyện, bởi vì nàng đến hành cung nên cũng không biết nhiều về chuyện này.
Thu nữ sử chắp hai tay trước người, khom lưng nói tiếp: “Trước khi hoàn toàn điều tra ra chân tướng sự việc, Đại điện hạ đã giam Lưu Thượng thư trong tử lao tầng dưới cùng của Hình bộ, lại đổi toàn bộ người cai ngục thành người của mình.”
Hình bộ cũng là địa bàn của đại tỷ, tử lao tầng dưới cùng có trọng binh canh giữ, nơi đó còn kín kẽ không một kẽ hở hơn cả nhà giam trước đây Kỳ Viêm ở, có thể nói là nơi an toàn nhất thiên hạ. Trông thì có vẻ hắn ta đang bị giam giữ nhưng thực ra là đại tỷ đang bảo vệ Lưu Kiệm.
Cho nên, chuyện này có gì đó không đúng?
“Nhưng đêm qua, thủ vệ phát hiện Lưu Thượng thư đã chết trong ngục.” Thu nữ sử cúi đầu, nói với giọng điệu bình tĩnh như không hề bận tâm khiến người nghe cũng phải rùng mình: “Hơn nữa là hắn bị giết.”
Chết… Chết rồi?!
Kỷ Sơ Đào quả thực kinh ngạc không thể tin nổi: “Người nào có thể giết người dưới mí mắt Đại Hoàng tỷ chứ?”
Thu nữ quan lại có chỗ kiêng kị, không dám nói tiếp nữa.
Kỷ Sơ Đào đánh hơi thấy có gì đó không bình thường, điều này khiến nàng có chút bất an: Đại tỷ đích thân đến hành cung tìm nàng, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng sao?
Như thể chứng thực suy đoán của nàng, Kỷ Nguyên thản nhiên nói: “Khắp thiên hạ chỉ có một người không bị bổn cung đề phòng. Mà đêm qua, đã có một người lợi dụng sự tin tưởng không có chút nghi kỵ này của bổn cung đến tử lao gặp Lưu Kiệm, sau đó, Lưu Kiệm đã chết.”
Nói đến đây, Kỷ Nguyên nhếch nhẹ khóe môi nở một nụ cười tao nhã, nhìn vào Kỷ Sơ Đào bình tĩnh nói: “Người kia cầm lệnh bài của muội, giương cờ hiệu của muội, Vĩnh Ninh.”
Vốn dĩ trong nước có lực đẩy nên rất khó có thể kiểm soát trọng tâm nhưng hắn lại di chuyển giống như đi trên đất bằng, bước chân vô cùng vững vàng và trật tự.
Kỳ Viêm xé tan màn hơi nước bước ra, chỉ thấy dáng người hắn cao ráo, rắn rỏi, nước trong suối nước nóng mới chỉ cao đến phần eo của hắn, áo trong màu trắng bị thấm nước dính sát vào cơ thể, khắc họa rõ ràng đường cong phần eo rắn chắc của hắn.
“Sao… Sao chàng lại xuống đây?” Kỷ Sơ Đào mở to đôi mắt ướt át nhìn hắn, cổ họng không hiểu sao có chút khô khốc, ngập ngừng nói thành lời.
Nghe thấy nàng hỏi vậy, đôi mắt như vực sâu của Kỳ Viên lập tức trở nên u ám, nếu nói hắn chỉ muốn tắm một cái, chắc chắn Kỷ Sơ Đào sẽ không tin.
Sau đó cũng không biết thế nào hai người lại hôn nhau, Kỷ Sơ Đào giống như một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trong làn nước nóng. Nếu không phải vòng eo nàng được Kỳ Viêm ôm chặt thì có lẽ nàng đã sớm bị ngã xuống làn nước giống như sợi mì cho vào nước sôi. Kỳ Viêm cũng đã có phản ứng cơ thể, dưới làn nước chỗ đó của hắn chạm vào người nàng khiến nàng thấy cấn… Trong chốc lát, nàng cũng không biết mình cảm thấy nóng do sức nóng của suối nước nóng hay do cơ thể nóng bỏng của Kỳ Viêm.
“Ta vẫn… Vẫn chưa gội đầu xong.” Nàng vội nói, gần như không đứng vững nữa. Mới chỉ hôn nhau một lúc như vậy, nàng đã không thể thở nổi nữa.
Kỷ Viêm tạm thời buông nàng ra, thở dài nói: “Không mất nhiều thời gian đâu.”
Sau đó, Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp hít thở thì người đàn ông đó đã ôm chặt nàng vào lồng ngực, hít sâu một hơi, hơi thở nóng bỏng của hắn lướt qua vành tai nàng, hắn hỏi Kỷ Sơ Đào: “Có thể hôn ở chỗ khác không?”
Giọng nói hắn khe khẽ, khàn khàn, có vẻ chưa thỏa mãn.
Sao Kỷ Sơ Đào có thể trả lời câu hỏi kỳ lạ như thế?
Nàng đành phải dựa đầu vào khuôn ngực hắn, cúi đầu xuống một chút, ngón tay trắng nõn, thon dài túm chặt vạt áo Kỳ Viêm.
Người đàn ông nâng đầu nàng lên để nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào nàng nói: “Nếu điện hạ không từ chối, ta sẽ lại được voi đòi tiên.”
Ngâm mình trong suối nước nóng một khoảng thời gian dài như vậy, nàng cảm thấy vừa nóng lại vừa khó chịu. Cơ thể trở nên mệt mỏi không còn chút sức lực như thể tất cả chúng đã tan ra theo sóng nước, hô hấp của Kỷ Sơ Đào cũng trở nên khó khăn, sao nàng còn sức để từ chối hắn?
Đôi môi màu ửng đỏ của nàng hé mở nhưng lại chỉ phát ra tiếng hừ nhẹ yếu ớt không rõ thành tiếng. Có lẽ do cảm thấy bối rối, hàng lông mi cong dài ướt át dính lại với nhau của nàng hơi cụp xuống, nàng ngã nhào vào vòng tay, ôm lấy cổ Kỳ Viêm, nương theo sức mạnh của hắn duy trì sự thăng bằng trong nước.
Nàng không biết trong mắt người khác tư thế này của mình bây giờ nguy hiểm thế nào.
Trái tim Kỳ Viêm bỗng dưng đập nhanh hơn, cơ bắp hắn căng cứng, cơ thể cũng gồng cứng lên giống như thanh sắt nóng.
Tiếng nước chảy trong trẻo trong bể nước nóng, gợn sóng lăn tăn trên mặt nước làm tan vỡ những ánh sáng vàng ấm áp do những ngọn nến phát ra đang nhảy múa trên mặt nước. Buổi tối, làn gió nhè nhẹ thổi qua cơn mưa tuyết trong suốt với những hạt tuyết li ti, hoa mai rơi xuống cùng với những bông tuyết, để lại vài chấm đỏ trên nền tuyết trắng.
Kết quả của việc chiều theo yêu cầu hôn vào chỗ khác của Kỳ Viêm chính là Kỷ Sơ Đào ngâm mình trong suối nước nóng đến nỗi không còn tỉnh táo rồi ngất đi.
Vãn Trúc nói không thể ngâm mình quá lâu trong suối nước nóng quả thật rất đúng.
Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã nằm trên giường mềm bên mép suối nước nóng, trên người quấn một chiếc thảm khô ráo.
Mà người khơi mào mọi chuyện đang ngồi bên giường, đặt tay lên trán nàng để cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn còn vương chút dục vọng chưa được thỏa mãn đang cố gắng kiềm chế, thế nhưng trông hắn như thế lại càng sâu sắc, quyến rũ hơn lúc bình thường.
Kỳ Sơ Đào nhìn xuống dưới thì nhìn thấy đến cả đầu ngón tay của mình cũng vì ngâm quá lâu trong nước nóng mà trở nên hồng hồng, nhăn nheo, nàng lập tức nghi ngờ liệu có phải nếu đặt miếng bánh lên cũng có thể nướng chín ngay lập tức hay không.
Nhị tỷ là kẻ nói dối, trong nước chẳng dễ chịu gì cả, bây giờ đến cả cơ thể cũng giống như không phải của mình, nóng đến nỗi không thở nổi.
Trông thấy nàng đã tỉnh lại, lúc này hàng lông mày đang nhíu chặt lại của Kỳ Viêm mới giãn ra, trên người hắn vẫn mang theo hơi nước ướt át, hắn cúi người xuống nói: “Điện hạ đã ngất đi.”
Nghe thấy hắn nói thế, Kỳ Sơ Đào vừa thẹn vừa giận, nàng yếu ớt trừng mắt liếc hắn một cái. Chuyện vừa buồn cười vừa mất mặt như này cũng không cần nhắc lại lần nữa làm gì!
“Bổn cung ngất đi… Đã ngủ bao lâu rồi?” Giọng nói Kỷ Sơ Đào rất nhỏ, ngập ngừng giấu đầu hở đuôi.
“Khoảng nửa chén trà.” Kỳ Viêm nói, sau đó bỗng nhiên hắn trầm giọng cười một tiếng: “Sao điện hạ lại yếu ớt như vậy chứ?”
Ngoại trừ lần thổ lộ tình cảm với nhau ra, hiếm khi Kỷ Sơ Đào thấy hắn tươi cười vui vẻ như vậy, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng, cương nghị cũng tràn đầy vui vẻ.
Mặc dù lời của hắn cũng không có ý chê bai nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn đỏ mặt, nàng ra vẻ vén tấm thảm lên ngồi dậy, giả vờ giận dỗi nói: “Chàng còn nói nữa sao! Chàng như này là đang phạm thượng đấy có biết không hả?”
Vừa nói dứt lời, nàng quay đầu lại nhìn lướt qua gương đồng toàn thân để ở bên cạnh. Trong khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh trong gương nàng lập tức sửng sốt, gò má hây hây đỏ, kinh ngạc đến nỗi nói không lên lời.
Lớp y phục làm bằng lụa mỏng vì dính nước mà trở nên trong suốt, nàng chỉ thấy bản thân trong gương có không ít dấu vết nằm rải rác từ chỗ sườn cổ đến xương quai xanh, nàng lại cúi đầu nhìn vào chỗ yếm của mình, bên trong càng không cần phải nói.
Không ngờ chỉ ngâm suối nước nóng thôi mà còn có thể tạo ra nhiều thứ như vậy, Kỷ Sơ Đào thầm giật mình, “Ôi…” một tiếng rồi nói: “Bổn cung như này là bị bệnh sởi hay là bị nấm hoa đào* vậy?”
*Nấm hoa đào: là tên gọi chung của một bệnh da mặt có vảy thường gặp vào mùa xuân, bệnh này chưa có tên y tế mà là tên gọi chung của một nhóm bệnh về da như vảy phấn đơn và viêm da mùa xuân, bệnh này chủ yếu xảy ra ở trẻ em và thanh thiếu niên, đôi khi xảy ra ở người lớn. Hầu hết xuất hiện vào mùa xuân và mùa thu.
Nhưng bây giờ đã qua mùa hoa đào rồi, sao còn bị thế này chứ?
Trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, một tấm thảm đã phủ lên người nàng, che kín cơ thể Kỷ Sơ Đào. Nàng ngẩng đầu lên, thông qua tấm gương nhìn thấy Kỳ Viêm ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên có phần bất đắc dĩ nói: “Nếu điện hạ không muốn lại ngất đi một lần nữa, vậy nàng nên bớt trêu chọc ta đi.”
Rõ là đang trả đũa nàng, Kỷ Sơ Đào nhíu mày không phục nói: “Bổn cung trêu chọc chàng chỗ nào chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn chưa nói xong, dường như nàng nhớ đến chuyện gì đó: Vết đỏ trên người nàng, hình như nàng cũng đã từng nhìn thấy bên gáy nhị tỷ Kỷ Thù…
Nàng không khỏi che một bên gáy quay đầu lại, hoảng hốt nói: “Mấy… Mấy vết này do chàng vừa mới làm sao?”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Viêm tràn đầy vô tội: “Ta đã cho điện hạ cơ hội từ chối rồi.”
Bây giờ, những lúc hai người ở riêng với nhau, hắn cũng rất ít khi xưng “thần” với nàng. Kỷ Sơ Đào không làm gì được hắn, lần đầu tiên nàng được nếm trải một cảm giác mang tên phiền não ngọt ngào: “Chàng bảo bổn cung ra ngoài gặp người khác như thế nào đây?”
Kỳ Viêm ôm nàng từ phía sau: “Để ta xoa xoa cho điện hạ.”
Kỳ Sơ Đào hơi chặn tay Kỳ Viêm lại, nghiêm túc từ chối: “Đây là thứ mà chỉ cần xoa là có thể biến mất được sao? Đừng có dỗ dành bổn cung nữa, bây giờ chàng không sợ bị trêu chọc nữa à?”
Kỳ Viêm kề sát mặt vào bên tai nàng trầm giọng khẽ cười một tiếng. Tam điện hạ của hắn thông minh hơn rồi, không dễ lừa như trước nữa.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi ôm nàng chặt hơn, cơ thể Kỷ Sơ Đào lại hơi nóng lên.
“Lần sau không được như thế nữa, phải biết kiềm chế.” Kỷ Sơ Đào cựa cựa người, nghiêm mặt nói.
Chỉ là bây giờ khóe mắt nàng ửng đỏ, giọng nói khẽ khàng dịu dàng như làn nước, giống như đã bị người ta mạnh mẽ ức hiếp, không có chút sức uy hiếp nào cả.
“Điều này rất khó.” Kỳ Viêm ăn ngay nói thật.
Người thương đang ở ngay trước mặt, người ấy gọn gàng lại xinh đẹp, sao hắn có thể kiềm chế bản thân để mình không yêu nàng, thân thiết với nàng?
Nhưng Kỷ Sơ Đào lại nghĩ: Lần nào Kỳ Viêm cũng mạnh mẽ như vậy, chắc không phải hắn thích vẻ ngoài của nàng hơn con người nàng sao?
Mặc dù lúc hôn, mình cũng rất vui vẻ, thoải mái, trái tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực… Nhưng bản thân nàng vẫn có chút lo lắng cho nên dứt khoát hỏi hắn câu trả lời.
Lúc nghe thấy câu hỏi đầy nghiêm túc của nàng, Kỳ Viêm lập tức sửng sốt, sau đó thuận tay cầm một cái khăn bông sạch lên, lau khô từng lọn tóc cho nàng, hắn nhỏ giọng nói: “Tình cảm khó có thể tự kiềm chế, ta muốn trao cho điện hạ thứ tốt nhất. Điện hạ thích thân thể của ta, ta sẽ trao thân thể mình cho điện hạ, điện hạ muốn trái tim của ta, ta sẽ trao trái tim mình cho điện hạ.”
Nếu người khác nói những câu này, chắc chắn Kỷ Sơ Đào sẽ cảm thấy buồn nôn, cảm thấy người đó đang làm kiểu làm cách.
Thế nhưng cũng không biết vì sao những câu này do đôi môi mỏng như thanh kiếm của Kỳ Viêm thản nhiên nói ra lại tạo cho người nghe một cảm giác chân thành, đáng tin khiến mọi người tin tưởng và nghe theo, chỉ có ngọt ngào, không có buồn nôn.
“Sao nói qua nói lại đều là lỗi của bổn cung rồi?” Kỷ Sơ Đào mím môi cười một tiếng, kiềm chế những suy nghĩ ngọt ngào đang dâng lên trong lòng mình. Nàng quay người đi không để hắn nhìn thấy gò má đang đỏ bừng lên của mình.
Trên giá cắm nến để trên đất, sáp nến chảy xuống, đọng thành một vết màu xanh ngọc.
Kỳ Viêm thay khăn bông, lau khô chút nước trên lọn tóc còn lại của nàng, đôi mắt bình tĩnh lại sâu thăm thẳm chăm chú nhìn nàng một lúc, nói: “Thần phải đi rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Kỷ Sơ Đào kinh ngạc.
Sau đó nàng mới kịp nhận ra, Kỳ Viêm đã trốn trong suối nước nóng gần nửa canh giờ, bây giờ đã không còn sớm nữa.
Sau đó, nàng lại nhỏ giọng hỏi: “Mấy hôm nay, chàng sẽ đến nữa chứ?”
Kỳ Viêm nhìn vào đôi mắt dịu dàng lại có chút hoạt bát của nàng, suýt chút nữa hắn đã mềm lòng đồng ý. Thế nhưng hiện nay hắn vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm, vì có thể dọn sạch chướng ngại trên con đường cưới nàng làm thê, hắn nhất định phải dằn lòng diễn xong một vở kịch cuối cùng này.
Tối nay lén lút gặp nàng một lần là để hắn có thể đạp lên sương trắng vững bước tiến về phía trước.
Kỳ Viêm nói: “Ta còn có quân vụ phải giải quyết, điện hạ cứ nghỉ ngơi cho tốt ở hành cung đi.”
Hắn nói như này có nghĩa là không được, Kỷ Sơ Đào có chút mất mát nhưng nàng cũng không thể hiện ra ngoài mặt mà chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cong mắt cười nói: “Thế chàng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, chớ nên để mình mệt mỏi.”
Nghe thấy nàng quan tâm mình như vậy, cõi lòng Kỳ Viêm như được sưởi ấm. Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Kỷ Sơ Đào vuốt ve mái tóc xõa tung như thác nước như nàng, sau đó đứng lên nhặt ngoại bào và vớ giày mình đã cởi ra lúc trước lên, lần lượt mặc vào mặc kệ áo trong vẫn còn ướt nước.
“Y phục chàng còn đang ướt đấy, bổn cung bảo người tìm bộ mới cho chàng.” Kỷ Sơ Đào không nhịn được nói, nàng có phần đau lòng cho hắn.
Tuy nói hiện tại chỉ vừa mới vào thu nhưng trong núi gió đêm đã hơi se se lạnh, mặc áo trong ướt nhẹp lại giục ngựa đi đường, vừa lạnh vừa không thoải mái.
“Không cần, cơ thể thần nóng, lạnh một chút vừa khéo có thể giúp bình tĩnh lại.” Kỳ Viêm nhanh chóng cài xong đai lưng và bao cổ tay, cũng không nói rõ mình thực sự cần bình tĩnh lại chỗ nào.
Nhìn hắn mặc y phục cũng là một loại hưởng thụ, khi ngoại bào màu đen choàng kín thân hình tràn trề năng lượng của hắn, sự hoang dã mạnh mẽ khiến người đối diện cảm thấy khô nóng của hắn lập tức biến mất mà thay vào đó là sự lạnh lùng như màn đêm, dáng người cao ráo đĩnh đạc, không gì cản nổi.
Chỉ có Kỷ Sơ Đào biết, dưới lớp ngoại bào tối màu lạnh lẽo, cứng rắn kia là một trái tim nóng bỏng ngập tràn tình yêu biết bao nhiêu.
Từ sau cơn ác mộng lần trước, Kỷ Sơ Đào có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nàng không khỏi thốt lên: “Kỳ Viêm!”
Kỳ Viêm quay người lại nhìn nàng, thế nhưng Kỷ Sơ Đào lại không thể nói những điều mình muốn nói ra thành lời.
Nàng cười cười, còn chưa kịp nói một câu “Không có gì” với hắn thì đã thấy Kỳ Viêm bước nhanh đến gần nàng.
Hắn cúi người xuống nâng cơ thể mềm mại của Kỳ Sơ Đào lên, không chút do dự hôn mạnh một cái vào môi nàng, ngắn gọn nói: “Rất nhanh thôi, chờ ta.”
Kỳ Sơ Đào còn muốn tìm hiểu xem câu “Rất nhanh thôi” của hắn có ý gì nhưng Kỳ Viêm đã xốc khung cửa sổ lên, chống lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng sững sờ mất một lúc, sau đó vội vàng chạy đến bên cửa sổ quan sát xung quanh. Trùng hợp là thủ vệ tuần tra đang giao ca, mà dưới hiên ánh sáng chập chờn, không gian bên ngoài tối đen như mực, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Kỳ Viêm đâu.
Gió đêm se se lạnh, Kỳ Sơ Đào chống cằm trên bệ cửa sổ một lúc lâu, nuốt lại những lời chưa kịp nói ra thành lời vào trong lòng.
Những chuyện siêu nhiên, ma quái như vậy, đến cả đám tỷ tỷ cũng không tin, cần gì phải nói ra để rồi lại khiến Kỳ Viêm phiền lòng? Nếu đã biết tương lai hắn sẽ đến cứu giá, vậy không bằng cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Huống chi làm càng nhiều thì càng nguy hiểm, nếu cố ý để Kỳ Viêm đi sắp xếp điều gì đó, trái lại sẽ dễ rơi vào cảnh rút dây động rừng khiến đại tỷ và Hoàng đế để ý, hiểu lầm hắn có mưu đồ khác.
Như thế, không bằng cứ để thuận theo tự nhiên. Đợi nàng ở bên cạnh nhị tỷ tĩnh dưỡng nửa tháng, lúc quay trở lại kinh đô, tin tức điều tra của cấm quân chắc hẳn cũng đã rõ ràng.
Sau hai khắc đồng hồ, Vãn Trúc bưng một đống bình thuốc đi xuyên qua hành lang dưới mái hiên, giao cho Phất Linh đang canh giữ bên ngoài tẩm điện hành cung kiểm tra.
Kể từ khi xảy ra chuyện “Xuân dược” ở phủ Công chúa hồi trước, Kỷ Sơ Đào đã cẩn thận hơn, tất cả các loại thuốc thang nàng sử dụng đều phải kiểm tra trước sau đó mới có thể sử dụng.
Phất Linh lấy ngân châm ra nhúng vào những thứ này, cau mày nói: “Điện hạ bị thương sao?”
“Cũng không phải là bị thương, chỉ là không hiểu sao trên người điện hạ nổi rất nhiều vết đỏ. Chỗ sườn cổ và phần ngực còn nhiều hơn, ngài ấy nói có thể là do dị ứng với nước ở suối nước nóng nên mới nổi nốt như vậy. Mấy năm qua ngài ấy cũng thường xuyên ngâm suối nước nóng, sao chỉ có năm nay lại xảy ra vấn đề chứ?”
Vãn Trúc ríu rít không ngừng, nói như đổ đậu: “Điện hạ không cho gọi thái y, ta đành phải tự mình đi lấy thuốc. Ban đầu ta muốn lấy thuốc giảm nhiệt tiêu sưng nhưng điện hạ lại nói phải dùng thuốc hoạt huyết tán ứ, như này ngươi nói có lạ hay không?”
Phất Linh nghe vậy cũng đã có thể đoán được sơ sơ chuyện gì đã xảy ra.
Trả thuốc thoa ngoài ra đã kiểm tra xong cho Vãn Trúc, Phất Linh nghiêm nghị khuyên răn nàng ấy: “Thuốc không có vấn đề gì, điện hạ nói cái gì thì chính là cái đó, ngươi không được nói lung tung. Với cả chọn y phục kín đáo chút cho điện hạ, đừng để người khác nhìn thấy!”
“Biết rồi!” Vãn Trúc lè lưỡi, lấy thuốc đi.
…
Làn da Kỷ Sơ Đào non mịn, cho dù dùng thuốc tốt nhất thì dấu vết trên người cũng phải mấy ba đến bốn ngày mới hoàn toàn biến mất.
Ở hành cung ngoại trừ suối nước nóng ra thì còn xây dựng không ít lầu các, cung điện, vườn hoa hồ nước lớn, gần thì có núi đồi phủ kín lá đỏ, xa lại có mây mù lượn lờ, mỗi ngày dạo chơi vui đùa, thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt.
Sang ngày thứ mười hai, trong hành cung có một vị khách không mời mà đến.
Kỷ Sơ Đào nghe tin thì lập tức chạy đến chủ điện, lúc nhìn thấy Kỷ Nguyên ngồi trên ghế chủ tọa thưởng trà, ánh mắt nàng sáng rực lên nói: “Đại Hoàng tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Kỷ Nguyên nhìn người muội muội ngây thơ, xinh đẹp của mình, trong mắt nàng ấy chợt lóe lên một cảm xúc phức tạp nhưng cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi lập tức biến mất.
Giữa hàng lông mày của nàng ấy vẫn ẩn chứa sự lạnh lùng, nàng ấy chỉ vô thức nhỏ giọng nói với Kỷ Sơ Đào: “Vĩnh Ninh, muội qua đây.”
Dĩ nhiên Kỷ Sơ Đào cũng nhìn ra sự mệt mỏi và lạnh lùng của Kỷ Nguyên, trong lúc đến gần nàng ấy Kỷ Sơ Đào cũng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng hỏi dò: “Đại Hoàng tỷ, trong cung đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Kỷ Nguyên đặt tách trà xuống, nhìn Thu nữ sử đứng bên cạnh mình một chút.
Thu nữ sử hiểu ý Đại Công chúa, nàng ta tiến lên trước một bước rồi nói: “Bẩm Tam điện hạ, vào hôm ngài xuất phát đi hành cung, đột nhiên có gián thần tố giác Công bộ Thượng thư Lưu Kiệm tội tham ô vơ vét của cải, lấy hàng kém giả mạo hàng tốt, làm cho cổng vào Hoàng Lăng sụp đổ, thương vong hơn mười người. Mà theo Đại điện hạ biết, mặc dù Lưu Kiện thích tham món lợi nhỏ nhưng những chuyện lớn như tu sửa công trình tuyệt đối không dám giở trò, huống chi còn là chuyện xây dựng Hoàng Lăng liên quan đến long mạch Thiên gia.”
Hoàng Lăng sụp đổ chính là tội lớn tru sát, tuy nói Công bộ cũng không có quá nhiều quyền lực chính trị nhưng dù sao Công bộ Thượng thư Lưu Kiệm cũng là người của đại tỷ, nếu tội danh của Lưu Kiệm được đóng đinh chắc chắn, vậy đại tỷ không những mất một quân cờ mà sẽ còn làm lung lay uy tín của tỷ ấy trong triều đình.
Chả trách lúc gặp nhau đại tỷ lại có vẻ mệt mỏi như vậy.
“Sau đó thì sao?” Kỷ Sơ Đào cau mày nói.
Công bộ xảy ra chuyện, bởi vì nàng đến hành cung nên cũng không biết nhiều về chuyện này.
Thu nữ sử chắp hai tay trước người, khom lưng nói tiếp: “Trước khi hoàn toàn điều tra ra chân tướng sự việc, Đại điện hạ đã giam Lưu Thượng thư trong tử lao tầng dưới cùng của Hình bộ, lại đổi toàn bộ người cai ngục thành người của mình.”
Hình bộ cũng là địa bàn của đại tỷ, tử lao tầng dưới cùng có trọng binh canh giữ, nơi đó còn kín kẽ không một kẽ hở hơn cả nhà giam trước đây Kỳ Viêm ở, có thể nói là nơi an toàn nhất thiên hạ. Trông thì có vẻ hắn ta đang bị giam giữ nhưng thực ra là đại tỷ đang bảo vệ Lưu Kiệm.
Cho nên, chuyện này có gì đó không đúng?
“Nhưng đêm qua, thủ vệ phát hiện Lưu Thượng thư đã chết trong ngục.” Thu nữ sử cúi đầu, nói với giọng điệu bình tĩnh như không hề bận tâm khiến người nghe cũng phải rùng mình: “Hơn nữa là hắn bị giết.”
Chết… Chết rồi?!
Kỷ Sơ Đào quả thực kinh ngạc không thể tin nổi: “Người nào có thể giết người dưới mí mắt Đại Hoàng tỷ chứ?”
Thu nữ quan lại có chỗ kiêng kị, không dám nói tiếp nữa.
Kỷ Sơ Đào đánh hơi thấy có gì đó không bình thường, điều này khiến nàng có chút bất an: Đại tỷ đích thân đến hành cung tìm nàng, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng sao?
Như thể chứng thực suy đoán của nàng, Kỷ Nguyên thản nhiên nói: “Khắp thiên hạ chỉ có một người không bị bổn cung đề phòng. Mà đêm qua, đã có một người lợi dụng sự tin tưởng không có chút nghi kỵ này của bổn cung đến tử lao gặp Lưu Kiệm, sau đó, Lưu Kiệm đã chết.”
Nói đến đây, Kỷ Nguyên nhếch nhẹ khóe môi nở một nụ cười tao nhã, nhìn vào Kỷ Sơ Đào bình tĩnh nói: “Người kia cầm lệnh bài của muội, giương cờ hiệu của muội, Vĩnh Ninh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro