Ngoại truyện – Mang thai (1)
Bố Đinh Lưu Ly
2024-07-17 04:10:48
Đằng sau Vũ Bình Hầu phủ có xây dựng một sân tập võ không rộng, đó là nơi để Kỳ Viêm luyện công tập võ hằng ngày.
Sau khi sống chung với nhau, Kỷ Sơ Đào mới biết mỗi ngày cứ đến giờ Mẹo, Kỳ Viêm nhất định sẽ tỉnh dậy, ra sân tập võ, ban đêm trước khi đi ngủ sẽ đọc binh thư hoặc bản đồ biên phòng hơn nửa canh giờ, hầu như không có một khắc lười biếng. Cái gọi là anh tài trẻ tuổi có một không hai trên thế gian này, chẳng qua chỉ là người có chút thiên phú, lại thêm có nghị lực gấp chục gấp trăm lần người thường, chăm chỉ rèn luyện hằng ngày mới thành tài mà thôi.
Kỷ Sơ Đào rất thích xem Kỳ Viêm luyện võ. Ánh nắng mong manh chiếu rọi lên lưỡi kiếm của hắn, gió cuốn theo lá rụng tung bay dưới vạt áo của hắn. Mỗi khi hắn thu thế cắm kiếm vào vỏ, lau mồ hôi tiến về phía mình, Kỷ Sơ Đào sẽ cảm thấy hắn thật sự là một vị thần sinh ra trên chiến trường.
Hôm nay trời thu rất đẹp, đang là kỳ nghỉ nên không cần vào triều, Kỳ Viêm vừa trở về từ Binh bộ thì đứng trong sân lựa chọn vũ khí.
Biết hắn muốn tập võ, Kỷ Sơ Đào cố ý cầm quạt lụa đi ngang qua hành lang, dịu dàng cười nói: “Kỳ Viêm, hôm nay chàng định tập luyện cái gì?”
Ánh mắt chạm nhau, Kỳ Viêm như bật cười, nhanh chân bước về phía trước, vươn tay về phía Kỷ Sơ Đào đứng dưới hành lang, nói: “Lại đây.”
Kỷ Sơ Đào khó hiểu, đặt tay mình lên lòng bàn Kỳ Viêm theo phản xạ.
Kỳ Viêm dẫn nàng đến trước giá binh khí, nhếch môi cười vươn tay: “Nàng chọn thứ gì thì ta sẽ tập thứ đó."
Không ngờ hắn lại trịnh trọng dẫn mình đến trước giá đỡ toàn những thứ hàn quang lấp lánh ấy chỉ vì chuyện này. Kỷ Sơ Đào vừa buồn cười vừa ấm lòng, bèn đặt quạt tròn lên mũi, đầu ngón tay trắng nõn hồng hào lướt qua từng món vũ khí được sắp xếp chỉnh tề, cuối cùng dừng lại trên cây cung ở hàng cuối, đôi mắt cong lên, nói: “Thứ này, được không?”
“Ánh mắt không tồi.” Kỳ Viêm nghiêm trang khen nàng.
Dứt lời, hắn tiện tay cầm lương cung nhị thạch kia lên, ước lượng một phen rồi buông mi, ngón tay kéo giãn dây cung, lúc buông tay, dây cung phát ra một tiếng “vù”.
Kỷ Sơ Đào xem say sưa, bỗng nổi hứng: “Kỳ Viêm, chàng có thể dạy ta bắn cung được không?”
Kỳ Viêm kéo cung, nhướn mày hỏi: “Nàng gọi ta là gì?”
Hiểu rõ ý đồ của hắn, Kỷ Sơ Đào cầm quạt che mặt, đuôi mắt đỏ ửng, chớp mắt mấy cái rồi nỉ non: “Phu quân.”
Lúc này Kỳ Viêm mới hài lòng, quay đầu ra lệnh cho người hầu: “Vào phòng tạp vật, lấy chiếc cung nhẹ treo trên tường ra đây.”
Kỷ Sơ Đào buông quạt xuống, nhìn bộ xiêm y tay áo rộng lụa là diêm dúa tinh xảo trên người mình: “Chàng chờ một lát, ta đi thay một bộ y phục dễ hoạt động cái đã.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Nói đoạn, Kỳ Viêm giơ tay tháo sợi dây cột tóc màu hồng cánh sen tô điểm trên búi tóc của nàng, tháo nút thắt ra ướm thử chiều dài, sau đó khom lưng luồn dây cột tóc dưới hai cánh tay của Kỷ Sơ Đào, ôm hai bên ống tay áo rộng rồi kéo lên vòng ra sau gáy, thắt nút ở đây.
Ống tay áo được cột lên cao, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn chói mắt. Kỷ Sơ Đào vung tay lên xuống, quả nhiên không còn cảm thấy trói buộc nữa, bèn nói: “Phương pháp này rất tiện lợi.”
“Phụ nhân dân gian sẽ cột ống tay áo lên kiểu này lúc làm việc để tránh ống tay áo bị dính bẩn.” Kỳ Viêm vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Kỷ Sơ Đào, ẩn chứa ý cười kiêu ngạo: “Xem ra, khanh khanh rất có phong thái của một phụ nhân đã gả chồng.”
Hắn lại trêu ghẹo mình! Kể từ khi thành thân đến nay, hắn càng ngày càng càn quấy ngang ngược.
Kỷ Sơ Đào giận dỗi trừng hắn, sau đó thấy người hầu mang một cây cung được điêu khắc hoa văn, trông có vẻ rất nhẹ đến đây.
“Chiến lợi phẩm mà ta tìm được lúc bắt giữ vương trướng Bắc Yến ba năm trước, bởi vì kiểu dáng nhẹ nhàng tinh xảo nên vẫn giữ lại đến bây giờ.” Kỳ Viêm thành thạo bôi dầu lên dây cung, kéo giãn để thử độ đàn hồi của dây cung, làm xong mới đưa cho Kỷ Sơ Đào: “Khanh khanh thử một lần xem.”
Bảo cung vừa rơi vào tay, cả cánh tay của Kỷ Sơ Đào đều bị ghì xuống. Nàng vội vàng dồn hết sức lực nâng nó lên, kinh ngạc nói: “Nhìn có vẻ nhẹ mà nặng thế!”
“Đây đã là cung tên nhẹ nhất rồi.” Kỳ Viêm cười khẽ một tiếng, sau đó tìm hai miếng bảo vệ ngón tay làm bằng da trâu đeo lên ngón trỏ và ngón giữa cho Kỷ Sơ Đào, đồng thời giải thích: “Đeo thứ này sẽ bảo vệ ngón tay không bị dây cung gây thương tích.”
“Sao chàng không cần đeo thứ này?” Kỷ Sơ Đào nhìn các khớp ngón tay sạch sẽ mạnh mẽ của hắn.
“Ta luyện tập nhiều đã hình thành lớp sừng, không sợ bị dây cung cứa vào.” Dứt lời, Kỳ Viêm xòe bàn tay thon dài của mình trước mặt nàng.
Kỷ Sơ Đào đỡ bàn tay của hắn ngắm nghía, ngón tay mịn màng vuốt ve từng mảng sừng mỏng trên khớp ngón tay, đau lòng nói: “Là thật à.”
Chẳng trách mỗi lần mười ngón tay đan vào nhau với hắn, nàng cứ cảm thấy bàn tay của hắn vô cùng cứng rắn.
Gió thu lướt qua thổi bay vạt áo của cặp phu thê trẻ tuổi, đan xen vào nhau theo làn gió.
Kỳ Viêm nắm đầu ngón tay của Kỷ Sơ Đào khẽ xoa bóp, xúc cảm hơi thô ráp tê dại, cười như không cười nói: “Đừng quyến rũ ta, khanh khanh.”
Kỷ Sơ Đào thật sự vô tội, bất đắc dĩ ngước mắt nhìn hắn: “Ai quyến rũ chàng? Mau bắt đầu đi.”
Lúc này, Kỳ Viêm mới điều chỉnh tư thế đứng, đưa tay ra sau lưng rút một mũi tên từ bao đựng tên, đặt lên dây cung, biểu thị tư thế bắn cung cho ái thê của mình, mắt sắc bén như chim ưng, phong thái tràn đầy khí thế hào hùng.
Kỷ Sơ Đào cũng bắt chước tư thế của hắn giương cung cài tên, lại nghe Kỳ Viêm nói: “Tay giữ vững, mũi tên chỉ vào hồng tâm, buông tay.”
Vèo một tiếng, mũi tên của Kỳ Viêm đâm quyên qua bia cỏ một cách chính xác, còn mũi tên mà Kỷ Sơ Đào bắn ra lại xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đất.
Kỷ Sơ Đào xấu hổ, chuyện dễ dàng không tốn công sức trong tay Kỳ Viêm, rơi vào tay mình lại không thể nắm được trọng điểm.
Kỳ Viêm không cười, chỉ đứng bên cạnh nàng, nhỏ giọng hướng dẫn: “Nâng cánh tay lên cao một chút, đừng nhướn cả người. Hất cằm lên, ánh mắt đặt ngang với mũi tên…”
Hắn vừa nói chuyện vừa thỉnh thoảng điều chỉnh tư thế cho nàng, thân thể của hai người kề sát bên nhau, khoảng cách rất gần.
Thậm chí Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên cánh tay của mình. Không biết vì sao, mũi tên của nàng hơi run rẩy.
Kỳ Viêm bật cười, nâng tay xoa cổ tay cho nàng, giúp nàng giữ vững mũi tên, nói: “Khanh khanh đang nghĩ gì vậy? Chỉ cần tâm trạng rối loạn thì sẽ không thể bắn trúng đích được.”
Bị vạch trần tâm tư, Kỷ Sơ Đào đỏ mặt, vội vàng điều chỉnh hô hấp, định thần giữ vững mũi tên.
“Đừng do dự, buông tay!”
Kỳ Viêm khẽ quát lên, Kỷ Sơ Đào buông tay, mũi tên rời cung, cắm vào viền bia cỏ… Lát sau, lại xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đất.
Kỷ Sơ Đào hơi nhụt chí, Kỳ Viêm lại an ủi nàng: “Lần đầu tiên bắn tên nên không đủ sức, bắn trúng bia cỏ đã là giỏi lắm rồi.”
“Chàng đừng an ủi ta nữa.” Kỷ Sơ Đào biết, nếu không có Kỳ Viêm giữ cổ tay giúp mình thì mình thậm chí không thể đụng vào viền bia cỏ.
Chẳng qua Kỷ Sơ Đào lại bị khơi mào ý chí chiến đấu, mò mẫm một mũi tên khác rồi đặt lên dây cung, động tác vẫn còn lạ lẫm, nói: “Lại lần nữa.”
Kết quả của luyện tập bắn tên quá cường độ là sau một đêm, cánh tay của nàng đau nhức đến mức không thể nâng lên được.
Kỳ Viêm ngồi bên giường xoa bóp cánh tay cho thê tử yếu ớt của mình, nhân tiện xoa bóp luôn chỗ khác. Đáng thương Đế Cơ thân thể mềm mại nhu nhược, đuôi mắt đỏ ửng, không còn sức lực để chống cự, chỉ có thể mặc cho nam nhân nuốt chửng nàng vào bụng, ăn uống thỏa thích.
Đại hôn chưa đầy hai tháng, thoáng chốc đã đến mùa đông, Kỳ Viêm lại sắp lên đường đến phương bắc luyện binh, một lần rời đi mấy tháng.
Hiện nay triều đình thiếu thốn võ tướng, văn thần còn có thể lựa chọn thông qua khoa cử, ba năm lại có một nhóm, còn tướng tài thì trong vòng mười năm chưa chắc đã bồi dưỡng được một người, do đó rất nhiều công việc trong quân đội đều đè lên đầu Kỳ Viêm.
“Nay hiệp ước vẫn còn hiệu lực, biên cương hai nước thái bình, thế mà vẫn phải lên phía bắc trấn giữ à?” Vừa tân hôn hai tháng, Kỳ Viêm sắp phải rời xa mình, Kỷ Sơ Đào vô cùng luyến tiếc.
Kỳ Viêm cởi áo choàng vắt lên giá gỗ, tỏa ra khí lạnh ngồi bên cạnh Kỷ Sơ Đào, một tay ôm eo nàng, nói: “Những năm thái bình, võ tướng vẫn phải thao luyện binh lực để đề phòng tình huống bất trắc, nhân tiện phát triển việc nông canh nông cư ở biên cảnh. Chẳng qua ta đã được nâng quan hàm, lần này rời đi chỉ cần kiểm duyệt thị sát là được, hai tháng sau sẽ về.”
“Thế thì chẳng phải đến hết Tết mới về?” Kỷ Sơ Đào nói: “Tính ra, ta còn chưa bao giờ ăn một cái Tết đàng hoàng với chàng đâu.”
Kỳ Viêm không trả lời.
Sợ hắn khó xử, Kỷ Sơ Đào lại nâng cao tinh thần, an ủi hắn: “May mà còn thời gian ăn Tết Nguyên tiêu… Chàng cứ yên tâm đi đi, nếu gặp nhị tỷ thì nhất định phải thăm hỏi tỷ ấy giúp ta, ta ở nhà chờ chàng nhé!”
“Ừ.” Giọng nói ôn hòa của nam nhân kiệt ngạo bất tuân vang lên, nâng đầu ngón tay của nàng lên khẽ hôn một cái, hết sức chân thành.
Kỳ Viêm vừa rời đi không lâu, Kỷ Sơ Đào bị bệnh nhẹ một trận, không phải là vấn đề to tát gì, chẳng qua là thân thể thường xuyên mệt mỏi, không thích ăn uống, làm gì cũng không có tinh thần.
Nàng cảm thấy, có lẽ là vì mình quá nhớ Kỳ Viêm.
Mãi đến khi có hôm đang dùng bữa, đối mặt với đủ các món ngon vật lạ trên bàn, nàng lại che miệng nôn mửa một trận, đám cung tỳ mới hoảng hốt bối rối.
Trong tẩm điện, cách rèm lụa mành che buông xuống, lão thái y nghiêm túc bắt mạch cho nàng, Phất Linh và Vãn Trúc nín thở đứng chờ bên cạnh.
Bắt mạch xong, lão Thái y mới đứng dậy giữa không gian yên tĩnh, lông mày dần dần giãn ra, chắp tay vái lạy: “Chúc mừng điện hạ! Đây là hỉ mạch, đã hơn một tháng.”
Bầu không khí trong cung điện thoáng chốc trở nên hân hoan, đám cung tỳ nội thị đều vui vẻ quỳ xuống, đồng thanh hô to: “Chúc mừng điện hạ có tin vui!”
Phất Linh chín chắn hơn một chút, ý cười hiện lên trên môi nàng ấy trong chốc lát rồi ân cần hỏi Thái y nên dưỡng thai như thế nào.
Vãn Trúc thì hoạt bát hơn, sung sướng nắm chặt tay Kỷ Sơ Đào, khuôn mặt đỏ bừng hô to: “Điện hạ nghe thấy gì chưa? Chúng ta sắp có thêm một Tiểu Thế tử hoặc một Tiểu Quận chúa đấy!”
Lần đầu tiên Kỷ Sơ Đào mang thai, mặc dù từ lúc mang thai, nàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhưng khi thật sự xác nhận tin tức này, nàng vẫn vừa vui sướng vừa mờ mịt.
Vui sướng là vì trong bụng có huyết mạch của nàng và Kỳ Viêm, mờ mịt là vì nàng chưa bao giờ làm mẫu thân, cho dù thành hôn thì vẫn được Kỳ Viêm và các tỷ tỷ nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, nhất thời không biết nên chuyển biến tâm lý như thế nào mới ổn thỏa…
Nhưng suy cho cùng, trong lòng nàng vẫn tràn đầy ngọt ngào và mong chờ. Nàng đặt tay lên phần bụng bằng phẳng, cười ra lệnh cho đám cung tỳ nhốn nháo trong phòng: “Chi một ít đồng bạc và nén bạc, tất cả mọi người đều có thưởng.”
“Vâng, nô tỳ đã sai người đi chuẩn bị rồi.” Vãn Trúc vén mành che lên, cười nói.
Kỷ Sơ Đào cũng mỉm cười, khóe môi cứ cong lên mãi, vô cùng mong chờ nếu Kỳ Viêm nhận được tin tức này thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.
“Phất Linh, lấy giấy bút đến đây.” Nàng muốn báo tin vui này cho nhị tỷ và Kỳ Viêm ở biên thùy xa xôi
Nhưng khi cầm bút, nàng lại thay đổi chủ ý, chỉ sợ tin tức này sẽ khiến Kỳ Viêm phân tâm, thế nên nàng chỉ âm thầm báo tin cho nhị tỷ.
Cuối năm, Kỷ Sơ Đào đã mang thai ba tháng.
Kỷ Nguyên cắt cử một lượng lớn cung nhân, đầu bếp từ hoàng cung chuyển sang phủ Công chúa để hầu hạ nàng, chỉ riêng ma ma đã có bảy tám người, phân công quản lý rất nhiều công việc từ ẩm thực, xiêm y, nơi ở, đi lại và trông chừng lúc thai phụ ngủ…
Dù tỉ mỉ đến vậy nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn nôn nghén rất nhiều, vất vả lắm mới ăn được chút ít nhưng không lâu sau lại nôn ra hết, thậm chí cằm trở nên nhọn hơn.
Vì chuyện này, Kỷ Nguyên còn nổi giận răn dạy đám cung nhân hầu hạ không chu đáo một trận tơi bời.
Mặc dù Kỷ Nguyên sống ở hành cung lâu ngày nhưng vẫn còn dư uy, ngay cả Tân đế cũng vô cùng kính trọng nàng ấy. Trong lúc nhất thời, đám cung nhân đều nơm nớp lo sợ, quỳ lạy xin tha thứ.
“Đại Hoàng tỷ, tỷ mới khỏe mạnh được chút xíu, đừng nổi giận nữa. Muội nghe nói nữ tử nào mang thai cũng vậy thôi, chỉ cần chịu đựng qua giai đoạn này là được.” Bận tâm tới sức khỏe của Kỷ Nguyên, Kỷ Sơ Đào vẫn dịu dàng khuyên nhủ nàng ấy: “Tỷ cũng đừng quấy rầy Kỳ Viêm, chủ tướng tự ý rời quân doanh thì e rằng sẽ khiến binh lính bất an, cứ để chàng ấy hoàn thành nhiệm vụ luyện binh cho thỏa đáng rồi hẵng trở về là được.”
Không biết là vì đã trưởng thành, hay là vì sống chung với Kỳ Viêm lâu ngày mà giờ đây, nàng cũng đã hiểu rõ lý lẽ từ bỏ cái nhỏ để hoàn thành cái lớn, tầm mắt cũng trở nên nhìn xa trông rộng.
Trái tim Kỷ Nguyên mềm nhũn, ôn tồn nói: “Muội cứ tĩnh dưỡng cho chu đáo, chuyện khác đừng bận tâm. Có lẽ cả đời này, bổn cung và Thừa Bình sẽ không sinh con với nam nhân khác, đứa bé trong bụng của muội chính là hy vọng tương lai của Kỷ gia.”
Nghe đại tỷ nói “có lẽ cả đời này sẽ không sinh con với nam nhân khác”, Kỷ Sơ Đào lại vô cùng đau lòng.
Hôm nay là giao thừa, vẫn không có tin tức Kỳ Viêm sẽ trở về.
Cảm xúc của nữ tử trong giai đoạn mang thai không được ổn định, Kỷ Sơ Đào cũng bị ảnh hưởng, mặc dù biết Kỳ Viêm bận xử lý công việc trong quân đội, không có khả năng bôn ba ngàn dặm về nhà với mình ngay nhưng khi trải qua đêm giao thừa một mình, nàng vẫn cảm thấy buồn bã.
Lúc về tẩm điện, nàng lặng lẽ rơi nước mắt.
Nàng biết mình không nên như thế nhưng nàng không khống chế được mà thương xuân bi thu, một chút chuyện cỏn con cũng đủ để khiến cảm xúc của nàng dao động.
Nàng đang tựa lưng trên giường ngẩn người thì chợt thấy cửa điện bị đẩy ra, hình bóng từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng vô số lần bước vào, cả người tỏa ra hàn sương giá rét, nhìn nàng kêu lên: “Khanh khanh.”
Kỷ Sơ Đào ngôi ngơ ngác trên giường, thầm nghĩ: Hôm nay trời còn chưa tối hẳn, sao mình đã bắt đầu nằm mơ rồi?
“Khanh khanh, nàng sao vậy? Hai tháng không gặp, sắp thành hòn vọng phu rồi à?” Nam nhân cởi áo choàng dính đầy bụi bặm, mỉm cười trêu ghẹo nàng.
Đôi mắt của Kỷ Sơ Đào thoáng chốc đỏ hoe, khẽ thều thào: “… Kỳ Viêm?”
“Ừ, là ta đây.” Kỳ Viêm đi tới, thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, không khỏi đau lòng nhìn nàng, ngồi quỳ một chân xuống, nói: “Ta vung roi thúc ngựa gấp rút trở về, cố ý không kêu người hầu thông báo để cho nàng một niềm vui bất ngờ.”
“Có phải ta khiến nàng sợ hãi không?” Hắn khẽ hỏi.
Còn chưa nói hết câu thì Kỷ Sơ Đào đã nhào vào lòng hắn.
Xúc cảm chân thật khiến nàng ôm chầm cổ hắn, giọng nghẹn ngào: “Bổn cung cứ tưởng rằng năm nay sẽ không được ăn Tết cùng chàng.”
Trước kia, Kỳ Viêm khịt mũi coi thường đối với chuyện nam nữ yêu nhau mà cứ bám dính lấy nhau.
Bây giờ bôn ba ngàn dặm gấp rút trở về, thân thể mềm mại nằm trong lòng mình, hai linh hồn tựa như hai mảnh ngọc hoàn toàn trùng khớp với nhau, hắn mới hiểu được cái gì gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: Ngạn ngữ Trung Quốc, ý nói một cặp đôi yêu nhau, sau khi chia lìa một khoảng thời gian ngắn thì đến lúc gặp lại sẽ cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào hơn cả lúc mới cưới.
Hắn ôm chặt vòng eo của Kỷ Sơ Đào xoay tròn một vòng, gương mặt kiệt ngạo tràn đầy ý cười, liên tục gọi mấy tiếng: “Khanh khanh.”
Phất Linh bưng nước trà vào phòng, thấy vậy thì sốt ruột kêu lên: “Phò mã cẩn thận một chút! Nay thân thể điện hạ không được như bình thường đâu, không nên làm như vậy!”
Kỳ Viêm nhẹ nhàng đặt Kỷ Sơ Đào xuống, đỡ nàng đứng vững rồi quan sát khuôn mặt gầy hơn một chút của nàng, nụ cười trên môi vụt tắt, hỏi: “Thân thể của nàng sao vậy?”
Hắn không liên tưởng đến chuyện ấy.
Ánh mắt Kỷ Sơ Đào tràn đầy ý cười, còn chưa trả lời thì đã đỏ mặt.
“Kỳ Viêm.” Nàng kéo tay Kỳ Viêm đặt lên bụng mình, nụ cười dịu dàng nay tăng thêm một loại khí chất nào đó rất khó miêu tả, khẽ nói: “Nơi này…”
Sau khi sống chung với nhau, Kỷ Sơ Đào mới biết mỗi ngày cứ đến giờ Mẹo, Kỳ Viêm nhất định sẽ tỉnh dậy, ra sân tập võ, ban đêm trước khi đi ngủ sẽ đọc binh thư hoặc bản đồ biên phòng hơn nửa canh giờ, hầu như không có một khắc lười biếng. Cái gọi là anh tài trẻ tuổi có một không hai trên thế gian này, chẳng qua chỉ là người có chút thiên phú, lại thêm có nghị lực gấp chục gấp trăm lần người thường, chăm chỉ rèn luyện hằng ngày mới thành tài mà thôi.
Kỷ Sơ Đào rất thích xem Kỳ Viêm luyện võ. Ánh nắng mong manh chiếu rọi lên lưỡi kiếm của hắn, gió cuốn theo lá rụng tung bay dưới vạt áo của hắn. Mỗi khi hắn thu thế cắm kiếm vào vỏ, lau mồ hôi tiến về phía mình, Kỷ Sơ Đào sẽ cảm thấy hắn thật sự là một vị thần sinh ra trên chiến trường.
Hôm nay trời thu rất đẹp, đang là kỳ nghỉ nên không cần vào triều, Kỳ Viêm vừa trở về từ Binh bộ thì đứng trong sân lựa chọn vũ khí.
Biết hắn muốn tập võ, Kỷ Sơ Đào cố ý cầm quạt lụa đi ngang qua hành lang, dịu dàng cười nói: “Kỳ Viêm, hôm nay chàng định tập luyện cái gì?”
Ánh mắt chạm nhau, Kỳ Viêm như bật cười, nhanh chân bước về phía trước, vươn tay về phía Kỷ Sơ Đào đứng dưới hành lang, nói: “Lại đây.”
Kỷ Sơ Đào khó hiểu, đặt tay mình lên lòng bàn Kỳ Viêm theo phản xạ.
Kỳ Viêm dẫn nàng đến trước giá binh khí, nhếch môi cười vươn tay: “Nàng chọn thứ gì thì ta sẽ tập thứ đó."
Không ngờ hắn lại trịnh trọng dẫn mình đến trước giá đỡ toàn những thứ hàn quang lấp lánh ấy chỉ vì chuyện này. Kỷ Sơ Đào vừa buồn cười vừa ấm lòng, bèn đặt quạt tròn lên mũi, đầu ngón tay trắng nõn hồng hào lướt qua từng món vũ khí được sắp xếp chỉnh tề, cuối cùng dừng lại trên cây cung ở hàng cuối, đôi mắt cong lên, nói: “Thứ này, được không?”
“Ánh mắt không tồi.” Kỳ Viêm nghiêm trang khen nàng.
Dứt lời, hắn tiện tay cầm lương cung nhị thạch kia lên, ước lượng một phen rồi buông mi, ngón tay kéo giãn dây cung, lúc buông tay, dây cung phát ra một tiếng “vù”.
Kỷ Sơ Đào xem say sưa, bỗng nổi hứng: “Kỳ Viêm, chàng có thể dạy ta bắn cung được không?”
Kỳ Viêm kéo cung, nhướn mày hỏi: “Nàng gọi ta là gì?”
Hiểu rõ ý đồ của hắn, Kỷ Sơ Đào cầm quạt che mặt, đuôi mắt đỏ ửng, chớp mắt mấy cái rồi nỉ non: “Phu quân.”
Lúc này Kỳ Viêm mới hài lòng, quay đầu ra lệnh cho người hầu: “Vào phòng tạp vật, lấy chiếc cung nhẹ treo trên tường ra đây.”
Kỷ Sơ Đào buông quạt xuống, nhìn bộ xiêm y tay áo rộng lụa là diêm dúa tinh xảo trên người mình: “Chàng chờ một lát, ta đi thay một bộ y phục dễ hoạt động cái đã.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Nói đoạn, Kỳ Viêm giơ tay tháo sợi dây cột tóc màu hồng cánh sen tô điểm trên búi tóc của nàng, tháo nút thắt ra ướm thử chiều dài, sau đó khom lưng luồn dây cột tóc dưới hai cánh tay của Kỷ Sơ Đào, ôm hai bên ống tay áo rộng rồi kéo lên vòng ra sau gáy, thắt nút ở đây.
Ống tay áo được cột lên cao, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn chói mắt. Kỷ Sơ Đào vung tay lên xuống, quả nhiên không còn cảm thấy trói buộc nữa, bèn nói: “Phương pháp này rất tiện lợi.”
“Phụ nhân dân gian sẽ cột ống tay áo lên kiểu này lúc làm việc để tránh ống tay áo bị dính bẩn.” Kỳ Viêm vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, ánh mắt sâu thẳm nhìn Kỷ Sơ Đào, ẩn chứa ý cười kiêu ngạo: “Xem ra, khanh khanh rất có phong thái của một phụ nhân đã gả chồng.”
Hắn lại trêu ghẹo mình! Kể từ khi thành thân đến nay, hắn càng ngày càng càn quấy ngang ngược.
Kỷ Sơ Đào giận dỗi trừng hắn, sau đó thấy người hầu mang một cây cung được điêu khắc hoa văn, trông có vẻ rất nhẹ đến đây.
“Chiến lợi phẩm mà ta tìm được lúc bắt giữ vương trướng Bắc Yến ba năm trước, bởi vì kiểu dáng nhẹ nhàng tinh xảo nên vẫn giữ lại đến bây giờ.” Kỳ Viêm thành thạo bôi dầu lên dây cung, kéo giãn để thử độ đàn hồi của dây cung, làm xong mới đưa cho Kỷ Sơ Đào: “Khanh khanh thử một lần xem.”
Bảo cung vừa rơi vào tay, cả cánh tay của Kỷ Sơ Đào đều bị ghì xuống. Nàng vội vàng dồn hết sức lực nâng nó lên, kinh ngạc nói: “Nhìn có vẻ nhẹ mà nặng thế!”
“Đây đã là cung tên nhẹ nhất rồi.” Kỳ Viêm cười khẽ một tiếng, sau đó tìm hai miếng bảo vệ ngón tay làm bằng da trâu đeo lên ngón trỏ và ngón giữa cho Kỷ Sơ Đào, đồng thời giải thích: “Đeo thứ này sẽ bảo vệ ngón tay không bị dây cung gây thương tích.”
“Sao chàng không cần đeo thứ này?” Kỷ Sơ Đào nhìn các khớp ngón tay sạch sẽ mạnh mẽ của hắn.
“Ta luyện tập nhiều đã hình thành lớp sừng, không sợ bị dây cung cứa vào.” Dứt lời, Kỳ Viêm xòe bàn tay thon dài của mình trước mặt nàng.
Kỷ Sơ Đào đỡ bàn tay của hắn ngắm nghía, ngón tay mịn màng vuốt ve từng mảng sừng mỏng trên khớp ngón tay, đau lòng nói: “Là thật à.”
Chẳng trách mỗi lần mười ngón tay đan vào nhau với hắn, nàng cứ cảm thấy bàn tay của hắn vô cùng cứng rắn.
Gió thu lướt qua thổi bay vạt áo của cặp phu thê trẻ tuổi, đan xen vào nhau theo làn gió.
Kỳ Viêm nắm đầu ngón tay của Kỷ Sơ Đào khẽ xoa bóp, xúc cảm hơi thô ráp tê dại, cười như không cười nói: “Đừng quyến rũ ta, khanh khanh.”
Kỷ Sơ Đào thật sự vô tội, bất đắc dĩ ngước mắt nhìn hắn: “Ai quyến rũ chàng? Mau bắt đầu đi.”
Lúc này, Kỳ Viêm mới điều chỉnh tư thế đứng, đưa tay ra sau lưng rút một mũi tên từ bao đựng tên, đặt lên dây cung, biểu thị tư thế bắn cung cho ái thê của mình, mắt sắc bén như chim ưng, phong thái tràn đầy khí thế hào hùng.
Kỷ Sơ Đào cũng bắt chước tư thế của hắn giương cung cài tên, lại nghe Kỳ Viêm nói: “Tay giữ vững, mũi tên chỉ vào hồng tâm, buông tay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vèo một tiếng, mũi tên của Kỳ Viêm đâm quyên qua bia cỏ một cách chính xác, còn mũi tên mà Kỷ Sơ Đào bắn ra lại xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đất.
Kỷ Sơ Đào xấu hổ, chuyện dễ dàng không tốn công sức trong tay Kỳ Viêm, rơi vào tay mình lại không thể nắm được trọng điểm.
Kỳ Viêm không cười, chỉ đứng bên cạnh nàng, nhỏ giọng hướng dẫn: “Nâng cánh tay lên cao một chút, đừng nhướn cả người. Hất cằm lên, ánh mắt đặt ngang với mũi tên…”
Hắn vừa nói chuyện vừa thỉnh thoảng điều chỉnh tư thế cho nàng, thân thể của hai người kề sát bên nhau, khoảng cách rất gần.
Thậm chí Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên cánh tay của mình. Không biết vì sao, mũi tên của nàng hơi run rẩy.
Kỳ Viêm bật cười, nâng tay xoa cổ tay cho nàng, giúp nàng giữ vững mũi tên, nói: “Khanh khanh đang nghĩ gì vậy? Chỉ cần tâm trạng rối loạn thì sẽ không thể bắn trúng đích được.”
Bị vạch trần tâm tư, Kỷ Sơ Đào đỏ mặt, vội vàng điều chỉnh hô hấp, định thần giữ vững mũi tên.
“Đừng do dự, buông tay!”
Kỳ Viêm khẽ quát lên, Kỷ Sơ Đào buông tay, mũi tên rời cung, cắm vào viền bia cỏ… Lát sau, lại xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đất.
Kỷ Sơ Đào hơi nhụt chí, Kỳ Viêm lại an ủi nàng: “Lần đầu tiên bắn tên nên không đủ sức, bắn trúng bia cỏ đã là giỏi lắm rồi.”
“Chàng đừng an ủi ta nữa.” Kỷ Sơ Đào biết, nếu không có Kỳ Viêm giữ cổ tay giúp mình thì mình thậm chí không thể đụng vào viền bia cỏ.
Chẳng qua Kỷ Sơ Đào lại bị khơi mào ý chí chiến đấu, mò mẫm một mũi tên khác rồi đặt lên dây cung, động tác vẫn còn lạ lẫm, nói: “Lại lần nữa.”
Kết quả của luyện tập bắn tên quá cường độ là sau một đêm, cánh tay của nàng đau nhức đến mức không thể nâng lên được.
Kỳ Viêm ngồi bên giường xoa bóp cánh tay cho thê tử yếu ớt của mình, nhân tiện xoa bóp luôn chỗ khác. Đáng thương Đế Cơ thân thể mềm mại nhu nhược, đuôi mắt đỏ ửng, không còn sức lực để chống cự, chỉ có thể mặc cho nam nhân nuốt chửng nàng vào bụng, ăn uống thỏa thích.
Đại hôn chưa đầy hai tháng, thoáng chốc đã đến mùa đông, Kỳ Viêm lại sắp lên đường đến phương bắc luyện binh, một lần rời đi mấy tháng.
Hiện nay triều đình thiếu thốn võ tướng, văn thần còn có thể lựa chọn thông qua khoa cử, ba năm lại có một nhóm, còn tướng tài thì trong vòng mười năm chưa chắc đã bồi dưỡng được một người, do đó rất nhiều công việc trong quân đội đều đè lên đầu Kỳ Viêm.
“Nay hiệp ước vẫn còn hiệu lực, biên cương hai nước thái bình, thế mà vẫn phải lên phía bắc trấn giữ à?” Vừa tân hôn hai tháng, Kỳ Viêm sắp phải rời xa mình, Kỷ Sơ Đào vô cùng luyến tiếc.
Kỳ Viêm cởi áo choàng vắt lên giá gỗ, tỏa ra khí lạnh ngồi bên cạnh Kỷ Sơ Đào, một tay ôm eo nàng, nói: “Những năm thái bình, võ tướng vẫn phải thao luyện binh lực để đề phòng tình huống bất trắc, nhân tiện phát triển việc nông canh nông cư ở biên cảnh. Chẳng qua ta đã được nâng quan hàm, lần này rời đi chỉ cần kiểm duyệt thị sát là được, hai tháng sau sẽ về.”
“Thế thì chẳng phải đến hết Tết mới về?” Kỷ Sơ Đào nói: “Tính ra, ta còn chưa bao giờ ăn một cái Tết đàng hoàng với chàng đâu.”
Kỳ Viêm không trả lời.
Sợ hắn khó xử, Kỷ Sơ Đào lại nâng cao tinh thần, an ủi hắn: “May mà còn thời gian ăn Tết Nguyên tiêu… Chàng cứ yên tâm đi đi, nếu gặp nhị tỷ thì nhất định phải thăm hỏi tỷ ấy giúp ta, ta ở nhà chờ chàng nhé!”
“Ừ.” Giọng nói ôn hòa của nam nhân kiệt ngạo bất tuân vang lên, nâng đầu ngón tay của nàng lên khẽ hôn một cái, hết sức chân thành.
Kỳ Viêm vừa rời đi không lâu, Kỷ Sơ Đào bị bệnh nhẹ một trận, không phải là vấn đề to tát gì, chẳng qua là thân thể thường xuyên mệt mỏi, không thích ăn uống, làm gì cũng không có tinh thần.
Nàng cảm thấy, có lẽ là vì mình quá nhớ Kỳ Viêm.
Mãi đến khi có hôm đang dùng bữa, đối mặt với đủ các món ngon vật lạ trên bàn, nàng lại che miệng nôn mửa một trận, đám cung tỳ mới hoảng hốt bối rối.
Trong tẩm điện, cách rèm lụa mành che buông xuống, lão thái y nghiêm túc bắt mạch cho nàng, Phất Linh và Vãn Trúc nín thở đứng chờ bên cạnh.
Bắt mạch xong, lão Thái y mới đứng dậy giữa không gian yên tĩnh, lông mày dần dần giãn ra, chắp tay vái lạy: “Chúc mừng điện hạ! Đây là hỉ mạch, đã hơn một tháng.”
Bầu không khí trong cung điện thoáng chốc trở nên hân hoan, đám cung tỳ nội thị đều vui vẻ quỳ xuống, đồng thanh hô to: “Chúc mừng điện hạ có tin vui!”
Phất Linh chín chắn hơn một chút, ý cười hiện lên trên môi nàng ấy trong chốc lát rồi ân cần hỏi Thái y nên dưỡng thai như thế nào.
Vãn Trúc thì hoạt bát hơn, sung sướng nắm chặt tay Kỷ Sơ Đào, khuôn mặt đỏ bừng hô to: “Điện hạ nghe thấy gì chưa? Chúng ta sắp có thêm một Tiểu Thế tử hoặc một Tiểu Quận chúa đấy!”
Lần đầu tiên Kỷ Sơ Đào mang thai, mặc dù từ lúc mang thai, nàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhưng khi thật sự xác nhận tin tức này, nàng vẫn vừa vui sướng vừa mờ mịt.
Vui sướng là vì trong bụng có huyết mạch của nàng và Kỳ Viêm, mờ mịt là vì nàng chưa bao giờ làm mẫu thân, cho dù thành hôn thì vẫn được Kỳ Viêm và các tỷ tỷ nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, nhất thời không biết nên chuyển biến tâm lý như thế nào mới ổn thỏa…
Nhưng suy cho cùng, trong lòng nàng vẫn tràn đầy ngọt ngào và mong chờ. Nàng đặt tay lên phần bụng bằng phẳng, cười ra lệnh cho đám cung tỳ nhốn nháo trong phòng: “Chi một ít đồng bạc và nén bạc, tất cả mọi người đều có thưởng.”
“Vâng, nô tỳ đã sai người đi chuẩn bị rồi.” Vãn Trúc vén mành che lên, cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Sơ Đào cũng mỉm cười, khóe môi cứ cong lên mãi, vô cùng mong chờ nếu Kỳ Viêm nhận được tin tức này thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.
“Phất Linh, lấy giấy bút đến đây.” Nàng muốn báo tin vui này cho nhị tỷ và Kỳ Viêm ở biên thùy xa xôi
Nhưng khi cầm bút, nàng lại thay đổi chủ ý, chỉ sợ tin tức này sẽ khiến Kỳ Viêm phân tâm, thế nên nàng chỉ âm thầm báo tin cho nhị tỷ.
Cuối năm, Kỷ Sơ Đào đã mang thai ba tháng.
Kỷ Nguyên cắt cử một lượng lớn cung nhân, đầu bếp từ hoàng cung chuyển sang phủ Công chúa để hầu hạ nàng, chỉ riêng ma ma đã có bảy tám người, phân công quản lý rất nhiều công việc từ ẩm thực, xiêm y, nơi ở, đi lại và trông chừng lúc thai phụ ngủ…
Dù tỉ mỉ đến vậy nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn nôn nghén rất nhiều, vất vả lắm mới ăn được chút ít nhưng không lâu sau lại nôn ra hết, thậm chí cằm trở nên nhọn hơn.
Vì chuyện này, Kỷ Nguyên còn nổi giận răn dạy đám cung nhân hầu hạ không chu đáo một trận tơi bời.
Mặc dù Kỷ Nguyên sống ở hành cung lâu ngày nhưng vẫn còn dư uy, ngay cả Tân đế cũng vô cùng kính trọng nàng ấy. Trong lúc nhất thời, đám cung nhân đều nơm nớp lo sợ, quỳ lạy xin tha thứ.
“Đại Hoàng tỷ, tỷ mới khỏe mạnh được chút xíu, đừng nổi giận nữa. Muội nghe nói nữ tử nào mang thai cũng vậy thôi, chỉ cần chịu đựng qua giai đoạn này là được.” Bận tâm tới sức khỏe của Kỷ Nguyên, Kỷ Sơ Đào vẫn dịu dàng khuyên nhủ nàng ấy: “Tỷ cũng đừng quấy rầy Kỳ Viêm, chủ tướng tự ý rời quân doanh thì e rằng sẽ khiến binh lính bất an, cứ để chàng ấy hoàn thành nhiệm vụ luyện binh cho thỏa đáng rồi hẵng trở về là được.”
Không biết là vì đã trưởng thành, hay là vì sống chung với Kỳ Viêm lâu ngày mà giờ đây, nàng cũng đã hiểu rõ lý lẽ từ bỏ cái nhỏ để hoàn thành cái lớn, tầm mắt cũng trở nên nhìn xa trông rộng.
Trái tim Kỷ Nguyên mềm nhũn, ôn tồn nói: “Muội cứ tĩnh dưỡng cho chu đáo, chuyện khác đừng bận tâm. Có lẽ cả đời này, bổn cung và Thừa Bình sẽ không sinh con với nam nhân khác, đứa bé trong bụng của muội chính là hy vọng tương lai của Kỷ gia.”
Nghe đại tỷ nói “có lẽ cả đời này sẽ không sinh con với nam nhân khác”, Kỷ Sơ Đào lại vô cùng đau lòng.
Hôm nay là giao thừa, vẫn không có tin tức Kỳ Viêm sẽ trở về.
Cảm xúc của nữ tử trong giai đoạn mang thai không được ổn định, Kỷ Sơ Đào cũng bị ảnh hưởng, mặc dù biết Kỳ Viêm bận xử lý công việc trong quân đội, không có khả năng bôn ba ngàn dặm về nhà với mình ngay nhưng khi trải qua đêm giao thừa một mình, nàng vẫn cảm thấy buồn bã.
Lúc về tẩm điện, nàng lặng lẽ rơi nước mắt.
Nàng biết mình không nên như thế nhưng nàng không khống chế được mà thương xuân bi thu, một chút chuyện cỏn con cũng đủ để khiến cảm xúc của nàng dao động.
Nàng đang tựa lưng trên giường ngẩn người thì chợt thấy cửa điện bị đẩy ra, hình bóng từng xuất hiện trong giấc mơ của nàng vô số lần bước vào, cả người tỏa ra hàn sương giá rét, nhìn nàng kêu lên: “Khanh khanh.”
Kỷ Sơ Đào ngôi ngơ ngác trên giường, thầm nghĩ: Hôm nay trời còn chưa tối hẳn, sao mình đã bắt đầu nằm mơ rồi?
“Khanh khanh, nàng sao vậy? Hai tháng không gặp, sắp thành hòn vọng phu rồi à?” Nam nhân cởi áo choàng dính đầy bụi bặm, mỉm cười trêu ghẹo nàng.
Đôi mắt của Kỷ Sơ Đào thoáng chốc đỏ hoe, khẽ thều thào: “… Kỳ Viêm?”
“Ừ, là ta đây.” Kỳ Viêm đi tới, thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, không khỏi đau lòng nhìn nàng, ngồi quỳ một chân xuống, nói: “Ta vung roi thúc ngựa gấp rút trở về, cố ý không kêu người hầu thông báo để cho nàng một niềm vui bất ngờ.”
“Có phải ta khiến nàng sợ hãi không?” Hắn khẽ hỏi.
Còn chưa nói hết câu thì Kỷ Sơ Đào đã nhào vào lòng hắn.
Xúc cảm chân thật khiến nàng ôm chầm cổ hắn, giọng nghẹn ngào: “Bổn cung cứ tưởng rằng năm nay sẽ không được ăn Tết cùng chàng.”
Trước kia, Kỳ Viêm khịt mũi coi thường đối với chuyện nam nữ yêu nhau mà cứ bám dính lấy nhau.
Bây giờ bôn ba ngàn dặm gấp rút trở về, thân thể mềm mại nằm trong lòng mình, hai linh hồn tựa như hai mảnh ngọc hoàn toàn trùng khớp với nhau, hắn mới hiểu được cái gì gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: Ngạn ngữ Trung Quốc, ý nói một cặp đôi yêu nhau, sau khi chia lìa một khoảng thời gian ngắn thì đến lúc gặp lại sẽ cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào hơn cả lúc mới cưới.
Hắn ôm chặt vòng eo của Kỷ Sơ Đào xoay tròn một vòng, gương mặt kiệt ngạo tràn đầy ý cười, liên tục gọi mấy tiếng: “Khanh khanh.”
Phất Linh bưng nước trà vào phòng, thấy vậy thì sốt ruột kêu lên: “Phò mã cẩn thận một chút! Nay thân thể điện hạ không được như bình thường đâu, không nên làm như vậy!”
Kỳ Viêm nhẹ nhàng đặt Kỷ Sơ Đào xuống, đỡ nàng đứng vững rồi quan sát khuôn mặt gầy hơn một chút của nàng, nụ cười trên môi vụt tắt, hỏi: “Thân thể của nàng sao vậy?”
Hắn không liên tưởng đến chuyện ấy.
Ánh mắt Kỷ Sơ Đào tràn đầy ý cười, còn chưa trả lời thì đã đỏ mặt.
“Kỳ Viêm.” Nàng kéo tay Kỳ Viêm đặt lên bụng mình, nụ cười dịu dàng nay tăng thêm một loại khí chất nào đó rất khó miêu tả, khẽ nói: “Nơi này…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro