Phá giải thế cục
Bố Đinh Lưu Ly
2024-07-17 04:10:48
Điện Sùng Chính.
Chử Hành cẩn thận xem qua những tấu chương đã được phê duyệt xong rồi mới trả lại cho Hoàng đế ngồi bên trên, hắn ta thờ ơ nói: "Bệ hạ anh minh, nếu quyết định xử trí những người này thì không có gì là không ổn."
"Vậy thì cứ quyết định như thế đi." Dáng vẻ Kỷ Chiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm, y lại nói: "Chử ái khanh, nghe nói trạng nguyên năm nay Mạnh Tôn nhậm chức ở điện Văn Hoa đúng không? Trẫm rất tán thưởng tài văn chương của hắn ta, mong rằng Chử ái khanh hãy dìu dắt hắn ta nhiều hơn."
Mặt Chử Hành cực kỳ bình tĩnh, hắn ta nói: "Thần lãnh chỉ." Sau đó, Chử Hành chắp tay lui ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi điện Sùng Đức thì Chử Hành trùng hợp chạm mặt với một đại cung nữ.
Cung nữ vái chào, hành lễ với Chử Hành rồi đi vào trong điện Sùng Chính.
Nơi Thiên tử xử lý chính vụ chỉ có thái giám hầu hạ chứ không cần cung nữ, nhưng nữ tử kia lại khá đặc biệt.
Chử Hành nhìn theo bóng lưng của đại cung nữ, đôi mày khẽ nhíu nhẹ đến mức khó phát hiện.
Phủ Trưởng Công chúa Vĩnh Ninh.
Lại thêm một mùa trung thu đến, Yến Hành đi xuyên qua hành lang nối đến các tòa đình viện, qua một bức tường thì thấy Kỷ Sơ Đào ngồi một mình trên ghế xích đu ở trước tẩm điện, những dải lụa của váy dài màu sắc sặc sỡ rủ xuống từ chiếc ghế xích đu đẹp như tranh vẽ.
Yến Hành còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy cung tỳ Phất Linh bước đến bẩm báo: "Điện hạ, tỷ muội của nội thị kia đã bị truy bắt vào trong phủ, chỉ chờ người xử trí."
Kỷ Sơ Đào dừng ghế xích đu lại, nàng hỏi: "Hắn ta vẫn không chịu khai ra kẻ đứng sau màn sao?"
Phất Linh lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."
Kỷ Sơ Đào thở dài, nàng có vẻ đau đầu: "Hắn ta đã phạm tội tòng phạm mà vẫn không chịu nói thật. Nếu đã vậy, cách đơn giản nhất là phạt trượng người nhà, tỷ muội ở ngay trước mặt hắn ta, bao giờ hắn ta mở miệng nói thật thì mới dừng lại."
Phất Linh nhận lệnh lui xuống, Yến Hành nhìn thấy mọi chuyện thì không nhịn được nhíu mày.
Trong nháy mắt, dường như Yến Hành nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Nguyên trên người Kỷ Sơ Đào. Một Đế Cơ nhỏ ngây thơ, thân thiện chẳng biết từ bao giờ đã lây dính khí thế sát phạt của những kẻ bề trên.
Trong đình viện cách vách nhanh chóng vang lên tiếng gậy trượng đập vào da thịt và tiếng nữ tử thỉnh thoảng thét lên thảm thiết, giữa bóng mát mùa thu có vẻ thê lương khiếp người.
Ngọn sóng nhỏ bé ngắn ngủi trôi qua, Yến Hành nhanh chóng lắc quạt giấy một lần nữa, hắn ta mỉm cười đi về phía trước và nói: "Thân thể điện hạ là cành vàng lá ngọc, cần gì phải nổi giận vì một kẻ gian nhỏ bé vô danh chứ?"
Kỷ Sơ Đào mới phát hiện hắn ta đã đến, nàng nắm lấy dây thừng của ghế xích đu, nói: "Hôm qua trong phủ lục soát ra nhiều đồ cấm như thế, bổn cung mới biết hóa ra thường ngày bản thân sống thoải mái ra sao, thế nên nhà mới dột từ nóc, để cho thần hầu giở mánh khóe giết người cướp của."
Nói đến đây, Kỷ Sơ Đào ngước đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Yến Hành: "Yến tiên sinh đến đây có việc gì?"
Hình phạt trượng ở cách vách vẫn tiếp tục khiến lòng người hãi hùng. Yến Hành khựng lại một chút rồi khép quạt giấy lại, nói: "Thần đến để xin chỉ thị của điện hạ, tiệc rượu mừng tết trung thu năm nay của phủ Công chúa nên tổ chức như thế nào?"
"Trước mắt cứ gác lại đã, bổn cung không có tâm trạng để ăn mừng." Tầm mắt Kỷ Sơ Đào dừng ở chiếc quạt giấy đã khép lại khá lâu, đột nhiên nảy ra ý định: "Yến tiên sinh có thể dạy bổn cung cách xoay quạt không?"
Yến Hành cười một cách hiền hậu, đúng mực: "Dĩ nhiên là được."
Quạt xếp soạt một tiếng xòe ra, xoay vòng như những bông hoa nhã nhặn trên đầu ngón tay hắn ta.
Kỷ Sơ Đào ngắm nhìn như đang nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngày mười một tháng tám Yến tiên sinh đang làm gì?"
Đêm ngày mười một tháng tám, Công bộ Lưu Kiệm chết ở Hình bộ.
Yến Hành xoay quạt không ngừng, hắn ta thong dong đáp: "Thần xử lý những sự vụ trong phủ, sau đó đến Vạn Tiên lâu uống rượu, nơi đó có cá sạo và rượu hoa đào ngon nhất kinh thành."
Kỷ Sơ Đào cẩn thận, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Yến Hành, nàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Thần say mèm quay về phủ, ngủ thẳng đến tối mịt mới tỉnh."
"Bổn cung nhớ rõ, đêm đó bầu trời đầy sao khá đẹp."
"Việc đó thần không rõ lắm." Yến Hành cười đáp: "Sau khi tỉnh lại, thần vẫn luôn ở trong phòng tự mua vui."
Sau cuộc đọ sức như có như không, Kỷ Sơ Đào mỉm cười, hỏi: "Ngươi đọc sách cho vui đúng không? Lại nói, quen biết lâu như thế, bổn cung vẫn chưa biết Yến tiên sinh thích đọc loại sách gì."
"Đọc sách buổi tối hại mắt, thần chỉ luyện hai trang chữ rồi đi ngủ."
"Luyện chữ là một cách tốt để tu thân dưỡng tính. Những lúc bổn cung cảm thấy bực tức, xúc động khó kìm nổi cũng sẽ luyện chữ để bình tĩnh lại."
Gió thổi xuyên qua hành lang, bóng cây lay động. Kỷ Sơ Đào nhìn về phía Yến Hành, giọng nói mềm mại mà rõ ràng cất lên, nàng hỏi: "Yến tiên sinh âm thầm luyện chữ, phải chăng là bộ phi yến của Lục lão?"
Chỗ hành hình cách vách thi thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thảm thiết thê lương, chiếc quạt xếp xòe ra rơi từ trên xuống, lướt qua đốt ngón tay Yến Hành, rơi xuống mặt đất.
Mặt ngọc làm thủ công cực kỳ khéo léo rắc một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.
Trên mặt Kỷ Sơ Đào thoáng hiện lên sự bi ai, chẳng biết bởi vì cây quạt bị ném hỏng hay vì vì điều gì khác.
"Chẳng qua vì thấy đẹp nên mới luyện chơi thôi." Yến Hành khom lưng nhặt cây quạt lên, hắn ta ngẩng đầu, vẫn nở nụ cười dịu dàng, trong trẻo như cũ: "Điện hạ cũng biết thể phi yến à?"
Kỷ Sơ Đào gật đầu: "Kể từ khi Lục tướng gia bị trục xuất và xét nhà, nam đinh bị lưu đày, nữ quyến sung vào quân doanh, môn sinh thưa thớt, phân tán khắp nơi, đã hiếm có ai nhớ đến thể chữ này nữa."
Yến Hành khoanh tay đứng im, ngón tay nắm lấy cán quạt hơi trắng bệch.
Kỷ Sơ Đào không nói tiếp nữa, nàng tựa đầu vào dây xích đu, nhẹ nhàng nói: "Bổn cung mệt rồi, muốn nghỉ một lát. Phiền Yến tiên sinh vào phòng bổn cung lấy cuốn "Xuân Thu Từ Nghĩa" ra đây."
Yến Hành nở một nụ cười khéo léo, chắp tay vâng lời.
Chớp mắt khi hắn ta quay người đi trên thềm đá, độ cong ở khóe miệng hắn ta dần hạ xuống, hóa thành dáng vẻ im lặng, nặng nề.
Trước khi đi ngủ, Kỷ Sơ Đào sẽ ngẫu nhiên lật mấy trang rồi đọc, cho nên cuốn sách này luôn được gác ở đầu giường. Yến Hành đi vào trong tẩm điện, dễ như trở bàn tay tìm thấy tập thơ của Kỷ Sơ Đào ở trên án kỷ bên giường.
Nhưng thời điểm cầm cuốn sách đó lên, trong lòng Yến Hành nảy sinh một suy nghĩ, hắn ta đứng sững tại chỗ.
Kỷ Sơ Đào nói hắn ta hãy vào phòng nàng lấy sách nhưng lại không nói sách ở gian phòng nào.
Hành động của hắn ta quá quen thuộc, rõ ràng đã tới đây nhiều lần, nắm rõ bố cục bài trí trong phòng Kỷ Sơ Đào như lòng bàn tay. Yến Hành nhắm mắt, tiếng khóc rên do bị liên lụy phải chịu hành hình ở cách vách đã nhiễu loạn suy nghĩ của hắn ta, Kỷ Sơ Đào chỉ cần lừa một chút, hắn ta đã tự lộ ra sơ hở.
Một lúc sau, hắn ta quay người, bắt gặp Kỷ Sơ Đào với đôi mắt đỏ ửng đứng ở chỗ cửa điện cùng với đám thị vệ thành đàn ùa vào trong.
Nháy mắt, Yến Hành thả lỏng. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm cho ổn thỏa rồi nghênh đón những lưỡi đao sáng loáng phía trước, đôi tay dâng lên cuốn sách mà Kỷ Sơ Đào yêu cầu.
Dù sao cũng không thể cứu vãn được gì nữa, Yến Hành vẫn nở nụ cười trong trẻo, khiêm tốn, hào hoa của bậc nho sĩ, không hề có chút chật vật và tăm tối nào.
Bộ áo bào của hắn ta trắng như tuyết, hắn ta dịu giọng hỏi: "Điện hạ nghi ngờ ta từ bao giờ?"
Kỷ Sơ Đào thà rằng hắn ta là một kẻ vô lại cực kỳ hung ác còn tốt hơn là một kẻ thong dong không thèm đếm xỉa đến sống chết. Sự bình thản và bất đắc dĩ đó khiến nàng muốn hận nhưng không thể hận nổi, trong ngực buồn bực đến luống cuống.
Kỷ Sơ Đào không nhận cuốn sách Yến Hành đưa đến, nàng khàn giọng, đáp: "Ngay từ đầu ta chỉ tò mò, lấy tài học của ngươi, vì sao không tham gia khoa cử, thi công danh mà lại muốn hạ mình làm thần hầu cho phủ Công chúa. Sau này, Lưu Kiệm chết, bổn cung đã tra xét cả phủ Công chúa từ trên xuống dưới, hầu như tất cả hạ nhân trong phủ đều giấu diếm một món đồ muốn nào đấy, chỉ có phòng Yến tiên sinh là sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì."
Yến Hành rụt tay lại, hắn ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta không nghĩ ra, có chỗ nào không ổn chứ?"
"Tình yêu, tiền tài, ham muốn ăn uống... Mỗi người đều có sở thích và lòng tham, chỉ cần sống trên đời thì sẽ để lại vết tích sinh hoạt. Nhưng Yến tiên sinh quá sạch sẽ, không có sở thích, không có quá khứ, cứ như ngươi cố tình xóa bỏ dấu vết của bản thân."
Sau này, nàng đã nhìn thấy quạt xếp và hồ sơ do Kỳ Viêm sai người đưa đến.
Trên hồ sơ viết rất rõ ràng: Năm Thành Đức thứ hai, Đại Công chúa Kỷ Nguyên phò tá quân chủ nhỏ tuổi lâm triều nghe tấu chương và quyết định sự vụ, nhưng phái bảo thủ do Lục lão cầm đầu cực lực phản đối, thế cục trong triều giương cung bạt kiếm. Họa trong giặc ngoài, thời điểm đó lòng dân lo sợ, Lưu Kiệm vu oan cho Lục tướng kết đảng mưu phản, Đại Công chúa thuận thế dùng thủ đoạn như sấm chớp tịch thu gia sản và liên lụy đến cả nhà, ngăn chặn sự oán trách trong triều...
Yến Hành là môn sinh của Lục lão, điều đó càng chứng thực cho suy đoán của Kỷ Sơ Đào hơn.
Lần đầu gặp gỡ trong phủ, xoay quạt trong hành lang, đi chơi đêm hội thả lồng đèn vào tết Nguyên Tiêu... Tất cả những kỉ niệm đã qua đều hiện lên rõ mồn một trước mắt Kỷ Sơ Đào, giọng nàng bắt đầu hơi nghẹn ngào.
Nhưng nàng vẫn phải duy trì hình ảnh của một Đế Cơ bình tĩnh, công bằng, thế nhưng vẫn không nhịn được, sống mũi chua xót: "Yến tiên sinh hành động quá gọn gàng, thế nhưng không biết rằng không có chứng cớ gì lại là bằng chứng tốt nhất."
"Hay cho một câu "không có chứng cớ gì lại là bằng chứng tốt nhất", Yến mỗ tự biết bản thân có thế lực mỏng manh, việc báo thù không khác nào châu chấu đá xe, vì vậy mới chọn điện hạ, người yếu kém, dễ tấn công nhất làm điểm đột phá, không ngờ lại mua dây buộc mình, tự rước lấy nhục."
Yến Hành không khỏi bật cười: "Yến mỗ chịu thua, chỉ cầu mong điện hạ buông tha cho tên nội thị nhận tội kia, hắn ta chẳng qua bị ép phải nhận thay tội danh, chứ không hề ra tay giết người. Còn cả hình phạt trượng người nhà ở cách vách, các nàng vô tội."
Dứt lời, hắn ta chắp tay, khom người hành lễ rất lâu.
Kỷ Sơ Đào biết, tội bị liên đới dù trước hay hiện tại đều là nỗi đau không nói thành lời trong lòng Yến Hành.
Nàng hít sâu một hơi rồi sai Phất Linh: "Đi, đưa các nàng lại đây."
Không đến một khắc, Phất Linh đã dẫn những "nữ quyến" chịu hình lại đây, nhưng ngoài dự đoán, các nàng đều là cung tỳ giả trang, hành động như thường lệ, vốn chẳng bị thương dù chỉ một cọng tóc.
Yến Hành ngẩn người một lát, hắn ta nhanh chóng phản ứng lại: "Hóa ra, điện hạ chỉ diễn kịch cho ta xem?"
Kỷ Sơ Đào sao có thể không phân biệt phải trái trắng đen, giết người bừa bãi?
Chẳng qua nàng chỉ đánh cược nhân tính Yến Hành một phen, bất đắc dĩ lắm mới ra hạ sách này, giả vờ giận chó đánh mèo dùng hình, phá vỡ trận tuyến của hắn ta mà thôi.
"Xin lỗi." Giọng Kỷ Sơ Đào khàn khàn, vì bản thân nàng ghét nhất là những âm mưu tâm kế chơi đùa lòng người.
Yến Hành không những không tức giận, ngược lại, hắn ta thể hiện dáng vẻ nhẹ nhõm, lắc đầu nói: "Người nên xin lỗi là ta. Khi ta chọn mượn tay điện hạ để báo thù thì ta đã phản bội điện hạ. Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay là do ta gieo gió gặt bão mà thôi, chẳng thể trách người khác được. Thế nhưng, may mắn thay..."
"May mắn gì?" Kỷ Sơ Đào hỏi.
Giọng Yến Hành trầm ấm, hắn ta nói: "May mắn thay, điện hạ vẫn giữ được tấm lòng như thuở đầu."
Lúc Yến Hành bị thị vệ dẫn đi, cuối cùng Kỷ Sơ Đào cũng không nhịn nổi, nàng hít sâu một hơi, kêu lên: "Bùi Hành!"
"Bùi" vốn là họ của Yến Hành trước khi hắn ta đổi họ.
Yến Hành dừng bước, hắn ta mỉm cười quay đầu, bộ đồ nho sĩ phất phơ, dường như nơi hắn ta sắp đi đến không phải chốn lao ngục mà là núi cao sông rộng, vùng đất của tự do.
"Ngươi có hối hận không?" Kỷ Sơ Đào cố nén sự chua xót, hỏi.
"Không hối hận." Yến Hành lấy quạt xếp chống cằm, hắn ta ngửa đầu nhìn bầu trời bị tán cây chia nhỏ, nói: "Mọi chuyện cũng đã rồi, đã bảy năm trôi qua, đây là khoảnh khắc mà ta cảm thấy nhẹ nhàng nhất."
...
Kỷ Sơ Đào không giao Yến Hành cho Hình bộ mà nhốt hắn ta trong nhà kho chứa đồ linh tinh.
Yến Hành do nàng tự tay bắt giữ nhưng nàng không cách nào tự tay xử lý hắn ta.
Suốt cả một ngày, tình cảm và lý trí giằng co suy nghĩ của Kỷ Sơ Đào, khiến lòng nàng không yên.
Năm đó, đại tỷ nàng vì để ổn định thế cục trong triều nên bất đắc dĩ nghe theo kiến nghị của Hầu Ngự sử Lưu Kiệm, xử lý cả nhà Lục lão phản đối nữ tử phụ chính.
Mà môn sinh của Lục lão Yến Hành vì để báo thù cho sư môn đã ẩn mình mấy năm, mượn lệnh bài của Kỷ Sơ Đào để giết Lưu Kiệm. Dùng vụ việc này để khiến cho triều thần thấy Thiên tử không phải kẻ nhu nhược, cũng làm lung lay quyền lực của đại tỷ.
Vì nước, vì ân tình... Trong ván cờ này, dường như chẳng ai sai nhưng cũng không ai là người vô tội.
Đêm nay sao kéo dài đến vậy, Kỷ Sơ Đào lòng đầy hỗn loạn vẫy tay cho thị tỳ lui, còn nàng thì trằn trọc một lúc lâu không ngủ được.
Vì sao Yến Hành lại không phải kẻ xấu xa thật sự chứ?
Nếu hắn ta như thế, nàng sẽ không có chút do dự nào giao hắn ta cho đại tỷ xử tử.
Đang nghĩ ngợi miên man, chợt Kỷ Sơ Đào nghe thấy khung cửa sổ bị người khác gõ nhẹ nhàng.
Kỷ Sơ Đào vểnh tai, nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: "Điện hạ ngủ rồi à?"
Nàng vội vàng ngồi dậy, vén mành trướng lên thì thấy một nam tử mặc võ bào màu đen khẽ khàng nhảy vào, một lần nữa đóng chặt cửa sổ lại.
Nến trên giá tỏa ánh sáng mờ ảo, mắt Kỷ Sơ Đào đau xót, nàng kêu lên: "Kỳ Viêm."
Kỳ Viêm biết tất cả những chuyện xảy ra trong phủ Công chúa, cũng biết Kỷ Sơ Đào xem trọng tình cảm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên tâm nên tranh thủ trời tối quay lại thăm nàng.
Trên người Kỷ Viêm phủ đầy hơi lạnh buổi tối, hắn đi đến bên giường Kỷ Sơ Đào, dịch cây đèn lại một chút rồi chậm rãi hỏi: "Sao điện hạ còn chưa ngủ?"
Hắn không xuất hiện còn tốt, vừa xuất hiện, mọi giãy giụa và đau xót mà Kỷ Sơ Đào ép buộc đầy trong lòng nháy mắt như vỡ đê. Nàng nhào vào lồng ngực Kỷ Viêm, ôm hắn thật chặt như muốn hấp thu năng lượng từ hắn.
Thiếu nữ trong ngực vừa mềm mại vừa nũng nịu, Kỷ Viêm dựa cằm vào mái tóc hơi lạnh của nàng khẽ cọ, hắn trầm giọng hỏi: "Điện hạ cần thần giúp gì không?"
Hắn nhắc đến việc xử trí Yến Hành.
Kỷ Sơ Đào trong lòng ngực hắn lắc đầu, nàng nói mang theo giọng mũi: "Những lúc như thế này chàng không cần làm việc xấu, để bổn cung tự mình làm."
Rõ ràng nàng khó chịu đến mức này nhưng vẫn suy nghĩ vì người khác. Ánh mắt Kỷ Viêm nặng trĩu, hắn kéo thiếu nữ trong lòng ra một chút rồi nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng và nói: "Những chuyện điện hạ không thích thì không cần phải làm, mọi thứ đã có thần lo rồi. Huống hồ điện hạ là Đế Cơ, trước mặt thần, người có thể kiêu căng một chút, làm nũng ỷ lại một phen, không có gì mất mặt cả."
Hắn nói nghiêm túc bao nhiêu thì Kỷ Sơ Đào lại như mây đen tan gặp ánh trăng sáng, nàng phụt một tiếng rồi bật cười.
Cười xong, Kỷ Sơ Đào cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng biết trên đời này có một người sẽ ở phía sau vững vàng chở che cho nàng, hiện tại nàng đã có đủ dũng khí để bước tiếp.
"Nếu là trước đây, bổn cung chỉ muốn làm một "phế vật nhỏ", nhưng sau khi thích chàng, bổn cung mới muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Cho đến một ngày nào đó, bổn cung có thể kiêu ngạo sánh vai cùng chàng một cách danh chính ngôn thuận chứ không phải chỉ một mối liên hôn chính trị."
Lúc Kỷ Sơ Đào nói những lời này, giọng nàng vừa mềm mại vừa nghiêm túc, ngọt ngào tận đáy lòng.
Thì ra mấy ngày nay nàng suy nghĩ nhiều như thế là bởi Kỳ Viêm muốn bảo vệ nàng thì nàng cũng nghĩ cách để trợ giúp Kỳ Viêm.
Nam tử tinh lực đầy tràn chưa từng trải đời sao có thể chịu đựng sự trêu chọc như thế? Lúc này ánh mắt Kỷ Viêm tối sầm lại, hắn đỡ gáy của nàng rồi cúi đầu hôn xuống.
Kỷ Sơ Đào vội vươn tay che môi Kỳ Viêm, vì vậy nụ hôn nóng bỏng này đậu xuống lòng bàn tay non mềm của nàng.
"Bổn cung còn có chuyện muốn hỏi chàng."
Hơi thở của Kỳ Viêm phả lên lòng bàn tay nàng nóng đến đáng sợ. Kỷ Sơ Đào chớp mắt, hỏi: "Cây quạt và hồ sơ gửi đến rất đúng lúc, phải chăng chàng đã sớm biết lai lịch của Yến Hành?"
Kỳ Viêm híp mắt, hắn kéo tay Kỷ Sơ Đào ra rồi nói: "Thần đã từng nói với điện hạ chưa? Vào những lúc như thế này đừng có nhắc đến tên của người đàn ông khác."
"Những lúc như thế này" là lúc nào?
Kỷ Sơ Đào bất đắc dĩ nói: "Kỳ Viêm, đó là chính sự mà."
"Từ khi nhìn thấy chữ thể phi yến trên cây quạt kia, thần đã chú ý đến hắn ta." Kỳ Viêm tạm thời đưa ra câu trả lời có tính thuyết phục.
Đó đã là chuyện của rất lâu trước đây, vậy mà lừa gạt nàng lâu đến thế...
Kỷ Sơ Đào rầu rĩ nói: "Kỳ Viêm, nếu như sau này có chuyện gì thì chàng đừng có lừa gạt ta nữa."
Kỳ Viêm trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó kéo đầu Kỷ Sơ Đào đến gần, ngón tay cái vuốt ve phần tai sau mảnh và yếu ớt của nàng, hắn khàn giọng nói: "Để ta đi cùng người, nhé?"
Mỗi khi hắn dùng xưng hô "ta - người", Kỷ Sơ Đào luôn có cảm giác thân phận chủ - thần của hai người đổi cho nhau, cho một loại cảm giác thân cận không nói thành lời.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Phải cho chàng cùng đi."
Đôi mắt của Kỳ Viêm vì động tình mà trở nên sâu thẳm, quyến rũ, dường như tất cả sự lạnh lùng như lưỡi dao gió đều hóa thành móc câu móc lấy người ta, dụ dỗ người khác mê muội đắm chìm.
Hắn chưa làm hành động chà xát quái dị như lúc ở trong suối nước nóng mà chỉ nghiêm chỉnh hôn từng cái vụn vặt mà triền miên, cực kỳ thương yêu. Kỷ Sơ Đào biết hắn muốn truyền cho nàng sự quan tâm bằng cách thức này, khiến nàng cảm thấy an lòng.
Tấm màn mềm mờ ảo, Kỷ Sơ Đào phác họa được đôi lông mi vừa dày vừa dài lại sắc sảo của Kỳ Viêm, nàng dần dần thả lỏng cơ thể.
Kỳ Viêm đưa tay ôm nàng vào lòng, hắn lùi xuống dưới hôn một cái thì bỗng nhiên nhíu mày: “Điện hạ bị thương sao?”
Kỷ Sơ Đào vẫn chưa phản ứng kịp: "Hả?"
Kỳ Viêm ngửi một cái, trầm giọng nói: "Có mùi máu tươi."
"..."
Không khí kiều diễm bay sạch, mặt Kỷ Sơ Đào đùng một cái đỏ hồng.
"Không phải bị thương, mà là... nguyệt sự hàng tháng." Kỷ Sơ Đào khó lòng mở miệng nói, nàng bắt đầu ảo não bản thân nói với hắn cái này làm gì!
Trong nhà Kỳ Viêm không có nữ quyến, mẫu thân hắn mấy năm trước sớm đã qua đời, không ai nói cho hắn biết những thứ này. Kỳ Viêm khó hiểu, dễ dàng men theo mùi vị thoang thoảng nhìn lại, nói: "Để ta xem một chút."
Sao có thể nhìn được!
Nhớ đến nhị tỷ hình như đã từng nói, lúc nữ tử đến nguyệt sự thì không thể thân mật với nam tử được.
Kỷ Sơ Đào không khỏi hoảng hốt, đẩy Kỳ Viêm ra rồi nói: "Mấy ngày này không thể cùng chàng thân mật, sẽ bị bệnh!"
Sức lực Kỷ Sơ Đào không mạnh nhưng vì Kỳ Viêm không hề đề phòng nàng chút nào nên hắn đột nhiên bị đẩy ngã ngửa ra phía sau, hai tay chống trên giường nhìn nàng, có vẻ ngoài ý muốn nhưng càng nhiều hơn là nghi ngờ.
Kỷ Sơ Đào không ngờ khứu giác của hắn nhanh nhạy như thế, nói chuyện lại thẳng thắn bộc trực, nàng ngượng đến mức lấy chăn che đầu lại, xoay người nằm nghiêng không nhìn hắn.
Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng sột soạt, Kỳ Viêm nghiêng người kéo chăn ra khỏi đầu nàng: "Đừng buồn bực nữa."
Nhìn thấy nàng thở hổn hển, Kỳ Viêm đưa tay xuống một chút, lay vai nàng, thấp giọng hỏi: "Người giận à?"
"Đồ ngốc..." Kỷ Sơ Đào nói lí nhí, ngay cả cổ nàng cũng đỏ bừng.
"Đừng tức giận." Tuy không biết mình đã nói sai gì, nhưng Kỳ Viêm vẫn cúi đầu trước.
Tống Nguyên Bạch từng nói, nếu không biết tại sao nữ nhi lại tức giận thì nên xin lỗi trước, nếu lời xin lỗi đầu tiên không thành công thì hãy xin lỗi lần nữa.
"Ta rất lo lắng, thưa điện hạ." Kỳ Viêm cau mày, nói.
Trên chiến trường, núi thây sông máu tanh thấu trời cũng không khiến lòng người hoảng sợ bằng mùi vị thoang thoảng quanh quẩn trên cơ thể Kỷ Sơ Đào. Hắn thật sự rất sợ có người đả thương Kỷ Sơ Đào, càng sợ mình không bảo vệ được nàng.
Cảm nhận được sự lo lắng của Kỳ Viêm, Kỷ Sơ Đào lại mềm lòng.
Một lúc lâu sau, nàng mới kiên trì giải thích: "Ta đã nói với chàng rằng đó không phải là vết thương. Nữ nhi mỗi tháng đều… có vài ngày như thế này. Lúc chảy máu dễ bị bệnh nên không được, không được..."
Kỷ Sơ Đào không nói được nữa, nàng chui vào trong chăn nói: "Kỳ Viêm ngu ngốc".
Có vẻ giống như nàng đang làm nũng hơn là mắng mỏ ai đó.
Kỳ Viêm mơ hồ hiểu ra điều gì đó, vành tai hắn đỏ bừng, mỉm cười ôm chặt Kỷ Sơ Đào, nhỏ giọng nói: “Ừ, là ta.”
Sau một hồi ầm ĩ như vậy, Kỷ Sơ Đào tạm thời xoa dịu những muộn phiền trong ngày, nàng quay người nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say đi trong vòng tay của Kỳ Viêm.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Kỳ Viêm đã không còn ở bên cạnh nàng nữa.
Kỷ Sơ Đào không biết hắn đã rời đi khi nào.
Rửa mặt chải đầu và ăn sáng xong, Kỷ Sơ Đào bình tĩnh lại, nàng đi đến nhà kho chứa đồ linh tinh, nơi Yến Hành bị giam giữ.
Trong nhà kho tối tăm chật hẹp, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, có giường có án kỉ, ngay cả chăn đệm cũng có đầy đủ. Ngoại trừ phái người ngày đêm canh giữ, Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ đối xử khắc nghiệt, nghiêm khắc nhục mạ hắn ta.
Kỷ Sơ Đào chỉ dẫn theo Phất Linh đi vào.
Yến Hành đang ở dưới cửa sổ nhỏ hẹp trên mái nhà, tắm trong ánh sáng mùa thu mát mẻ và trong trẻo, nhìn thấy Kỷ Sơ Đào đi vào, hắn ta cũng không có chút kinh ngạc nào.
"Điện hạ vẫn còn quá tốt bụng. Thay vì đưa ta đến Hình bộ để thẩm vấn, thì nhốt ta ở chỗ này."
Yến Hành cười rạng rỡ, bất đắc dĩ nói: “Ta đã nhận tội rồi, người năm ngoái đã động tay động chân vào thuốc của Kỳ Tướng quân và giết chết Lưu Kiệm là ta. Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, không nên tới đây nữa.”
Kỷ Sơ Đào nhìn nam tử trong trẻo như ngọc này, hồi lâu mới nói: "Bổn cung có một số vấn đề, muốn hỏi Yến tiên sinh... Không, Bùi tiên sinh có thể trả lời câu hỏi của bổn cung."
Yến Hành ra hiệu: "Mời điện hạ nói đi."
Kỷ Sơ Đào nói: "Hôm qua ngươi nói, nội thị kia bị buộc phải nhận tội thay ngươi, nhưng hôm qua ngươi đã thẳng thắn thừa nhận, không giống như những kẻ ép người khác nhận tội. Vậy ai là người che đậy hành vi phạm tội cho ngươi?"
Yến Hành không ngờ rằng nàng thận trọng đến mức có thể phát hiện ra kẽ hở trong lời nói thuận miệng, vô tình mà hắn ta nói ngày hôm qua.
Hắn ta cười nói: “Biết mặt nhưng không biết lòng. Làm sao điện hạ biết ta không phải loại người bắt người khác nhận tội thay?”
"Bởi vì ngươi ghét nhất chính là liên lụy đến người khác." Kỷ Sơ Đào nói.
Toàn bộ nhà họ Lục đã bị hủy diệt chỉ bởi vì những lời nói của Lục lão, đó là nỗi đau vĩnh viễn đối với Yến Hành. Hắn ta không thể dùng cách mà bản thân thống hận nhất để hại người khác.
Yến Hành mỉm cười, thở dài và từ chối cho ý kiến.
Kỷ Sơ Đào cau mày: "Người đứng sau Yến tiên sinh là ai?"
"Đằng sau Yến mỗ chỉ có vô số vong hồn đã chết của nhà họ Lục mà thôi." Yến Hành cụp mắt xuống, hắn ta nhìn đi chỗ khác và nói: "Điện hạ, đừng hỏi thêm nữa. Cho dù người có hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời vẫn như cũ."
"Tốt lắm, vậy bổn cung đổi một vấn đề khác."
Kỷ Sơ Đào hít một hơi, bình tĩnh lại: "Bổn cung đã nghĩ tới chuyện này, thật ra, bằng cách tham gia khoa cử rồi trở thành quan viên, ngươi cũng có thể đánh bại kẻ thù. Tuy nhiên, ngươi đã từ bỏ con đường làm quan của mình, mai danh ẩn tích và chết vì ông ta. Điều này cho thấy mối hận của ngươi đối với Lưu Kiệm sâu như biển. Nếu chỉ là môn sinh của Lục lão, sao có thể ôm mối hận lớn như vậy, đến mức hủy hoại tương lai của chính mình, lại lao vào rắc rối lớn như vậy để giết người báo thù?"
"Tại sao lại hận..." Yến Hành bỗng nhiên ho khan một tiếng, ho đến mức trong mắt tràn đầy nước mắt.
"Điện hạ, người còn nhớ câu chuyện Kỳ Tướng quân kể trong đêm lễ hội Nguyên Tiêu đi xem đèn lồng trở về không?" Hắn ta hỏi.
Đương nhiên là Kỷ Sơ Đào nhớ rõ, Kỳ Viêm nói rằng hắn đã nghe thấy một nữ tử khóc trong đêm tuần tra. Đó là một nữ nhân tội nghiệp bị sung làm quân kỹ trong trại và đang khóc vì bộ xiêm y mà nàng ấy đã được người thương tặng làm quà bị xé nát...
Đêm đó, Yến Hành cũng mất bình tĩnh.
“Cô nương đó vốn có xuất thân cao quý, tên nàng ấy là Lục Yến.” Đôi mắt Yến Hành đỏ hoe, hắn ta nói cho nàng biết: "Bộ xiêm y đó là do ta tặng."
Lục Yến, Bùi Hành...
Yến Hành.
Kỷ Sơ Đào chợt nhận ra: Thì ra là vậy, mỗi khi người khác gọi tên hắn ta là một lần như bóc vết sẹo cũ, nhắc nhở hắn ta một cách tàn nhẫn về quá khứ đau thương mà hắn ta đã trải qua.
Kỷ Sơ Đào vốn tưởng rằng qua một đêm lắng đọng, tinh thần nàng sẽ không dễ dàng bị quấy rầy nữa, nhưng khi nghe được lời này, viền mắt nàng vẫn khó nén sự chua xót.
Nàng ổn định giọng nói, nhẹ nhàng hỏi: "Lục cô nương... Có còn ở đó không?"
Giọng nói của Yến Hành hơi khàn khàn: "Điện hạ, người cũng biết, một nữ nhân bị đưa vào doanh trại quân đội có thể sống được bao nhiêu năm?"
Kỷ Sơ Đào khẽ run lên.
"Ba năm." Yến Hành cười ha ha: "A Yến tương đối mạnh mẽ, nàng ấy chống chọi được đến năm thứ tư... Chà, cũng chỉ đến năm thứ tư mà thôi."
"Nàng ấy viết rất nhiều, rất nhiều thư, cầu xin quân sĩ tiếp đón gửi cho ta, nhưng không có bức nào được chuyển đi. Ta đã mất rất nhiều thời gian và đi hàng ngàn dặm, vất vả lắm, cuối cùng cũng tìm được doanh trại của nàng ấy, nhưng được thông báo rằng hài cốt của nàng ấy không biết đã bị ném đi đâu..."
Yến Hành nói xong lời này, hắn ta vẫn là mỉm cười, ngữ khí hời hợt, qua loa rơi nước mắt, hỏi Kỷ Sơ Đào: “Điện hạ nói, công ơn của sư phụ không đủ để làm động lực cho ta thực hiện một bước liều mạng, được ăn cả, ngã về không. Nhưng nếu cộng thêm tình cảm chân thành đến chết thì sao?"
Chử Hành cẩn thận xem qua những tấu chương đã được phê duyệt xong rồi mới trả lại cho Hoàng đế ngồi bên trên, hắn ta thờ ơ nói: "Bệ hạ anh minh, nếu quyết định xử trí những người này thì không có gì là không ổn."
"Vậy thì cứ quyết định như thế đi." Dáng vẻ Kỷ Chiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm, y lại nói: "Chử ái khanh, nghe nói trạng nguyên năm nay Mạnh Tôn nhậm chức ở điện Văn Hoa đúng không? Trẫm rất tán thưởng tài văn chương của hắn ta, mong rằng Chử ái khanh hãy dìu dắt hắn ta nhiều hơn."
Mặt Chử Hành cực kỳ bình tĩnh, hắn ta nói: "Thần lãnh chỉ." Sau đó, Chử Hành chắp tay lui ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi điện Sùng Đức thì Chử Hành trùng hợp chạm mặt với một đại cung nữ.
Cung nữ vái chào, hành lễ với Chử Hành rồi đi vào trong điện Sùng Chính.
Nơi Thiên tử xử lý chính vụ chỉ có thái giám hầu hạ chứ không cần cung nữ, nhưng nữ tử kia lại khá đặc biệt.
Chử Hành nhìn theo bóng lưng của đại cung nữ, đôi mày khẽ nhíu nhẹ đến mức khó phát hiện.
Phủ Trưởng Công chúa Vĩnh Ninh.
Lại thêm một mùa trung thu đến, Yến Hành đi xuyên qua hành lang nối đến các tòa đình viện, qua một bức tường thì thấy Kỷ Sơ Đào ngồi một mình trên ghế xích đu ở trước tẩm điện, những dải lụa của váy dài màu sắc sặc sỡ rủ xuống từ chiếc ghế xích đu đẹp như tranh vẽ.
Yến Hành còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy cung tỳ Phất Linh bước đến bẩm báo: "Điện hạ, tỷ muội của nội thị kia đã bị truy bắt vào trong phủ, chỉ chờ người xử trí."
Kỷ Sơ Đào dừng ghế xích đu lại, nàng hỏi: "Hắn ta vẫn không chịu khai ra kẻ đứng sau màn sao?"
Phất Linh lắc đầu: "Vẫn chưa ạ."
Kỷ Sơ Đào thở dài, nàng có vẻ đau đầu: "Hắn ta đã phạm tội tòng phạm mà vẫn không chịu nói thật. Nếu đã vậy, cách đơn giản nhất là phạt trượng người nhà, tỷ muội ở ngay trước mặt hắn ta, bao giờ hắn ta mở miệng nói thật thì mới dừng lại."
Phất Linh nhận lệnh lui xuống, Yến Hành nhìn thấy mọi chuyện thì không nhịn được nhíu mày.
Trong nháy mắt, dường như Yến Hành nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Nguyên trên người Kỷ Sơ Đào. Một Đế Cơ nhỏ ngây thơ, thân thiện chẳng biết từ bao giờ đã lây dính khí thế sát phạt của những kẻ bề trên.
Trong đình viện cách vách nhanh chóng vang lên tiếng gậy trượng đập vào da thịt và tiếng nữ tử thỉnh thoảng thét lên thảm thiết, giữa bóng mát mùa thu có vẻ thê lương khiếp người.
Ngọn sóng nhỏ bé ngắn ngủi trôi qua, Yến Hành nhanh chóng lắc quạt giấy một lần nữa, hắn ta mỉm cười đi về phía trước và nói: "Thân thể điện hạ là cành vàng lá ngọc, cần gì phải nổi giận vì một kẻ gian nhỏ bé vô danh chứ?"
Kỷ Sơ Đào mới phát hiện hắn ta đã đến, nàng nắm lấy dây thừng của ghế xích đu, nói: "Hôm qua trong phủ lục soát ra nhiều đồ cấm như thế, bổn cung mới biết hóa ra thường ngày bản thân sống thoải mái ra sao, thế nên nhà mới dột từ nóc, để cho thần hầu giở mánh khóe giết người cướp của."
Nói đến đây, Kỷ Sơ Đào ngước đôi mắt trong trẻo nhìn về phía Yến Hành: "Yến tiên sinh đến đây có việc gì?"
Hình phạt trượng ở cách vách vẫn tiếp tục khiến lòng người hãi hùng. Yến Hành khựng lại một chút rồi khép quạt giấy lại, nói: "Thần đến để xin chỉ thị của điện hạ, tiệc rượu mừng tết trung thu năm nay của phủ Công chúa nên tổ chức như thế nào?"
"Trước mắt cứ gác lại đã, bổn cung không có tâm trạng để ăn mừng." Tầm mắt Kỷ Sơ Đào dừng ở chiếc quạt giấy đã khép lại khá lâu, đột nhiên nảy ra ý định: "Yến tiên sinh có thể dạy bổn cung cách xoay quạt không?"
Yến Hành cười một cách hiền hậu, đúng mực: "Dĩ nhiên là được."
Quạt xếp soạt một tiếng xòe ra, xoay vòng như những bông hoa nhã nhặn trên đầu ngón tay hắn ta.
Kỷ Sơ Đào ngắm nhìn như đang nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngày mười một tháng tám Yến tiên sinh đang làm gì?"
Đêm ngày mười một tháng tám, Công bộ Lưu Kiệm chết ở Hình bộ.
Yến Hành xoay quạt không ngừng, hắn ta thong dong đáp: "Thần xử lý những sự vụ trong phủ, sau đó đến Vạn Tiên lâu uống rượu, nơi đó có cá sạo và rượu hoa đào ngon nhất kinh thành."
Kỷ Sơ Đào cẩn thận, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Yến Hành, nàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Thần say mèm quay về phủ, ngủ thẳng đến tối mịt mới tỉnh."
"Bổn cung nhớ rõ, đêm đó bầu trời đầy sao khá đẹp."
"Việc đó thần không rõ lắm." Yến Hành cười đáp: "Sau khi tỉnh lại, thần vẫn luôn ở trong phòng tự mua vui."
Sau cuộc đọ sức như có như không, Kỷ Sơ Đào mỉm cười, hỏi: "Ngươi đọc sách cho vui đúng không? Lại nói, quen biết lâu như thế, bổn cung vẫn chưa biết Yến tiên sinh thích đọc loại sách gì."
"Đọc sách buổi tối hại mắt, thần chỉ luyện hai trang chữ rồi đi ngủ."
"Luyện chữ là một cách tốt để tu thân dưỡng tính. Những lúc bổn cung cảm thấy bực tức, xúc động khó kìm nổi cũng sẽ luyện chữ để bình tĩnh lại."
Gió thổi xuyên qua hành lang, bóng cây lay động. Kỷ Sơ Đào nhìn về phía Yến Hành, giọng nói mềm mại mà rõ ràng cất lên, nàng hỏi: "Yến tiên sinh âm thầm luyện chữ, phải chăng là bộ phi yến của Lục lão?"
Chỗ hành hình cách vách thi thoảng lại vang lên tiếng kêu rên thảm thiết thê lương, chiếc quạt xếp xòe ra rơi từ trên xuống, lướt qua đốt ngón tay Yến Hành, rơi xuống mặt đất.
Mặt ngọc làm thủ công cực kỳ khéo léo rắc một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.
Trên mặt Kỷ Sơ Đào thoáng hiện lên sự bi ai, chẳng biết bởi vì cây quạt bị ném hỏng hay vì vì điều gì khác.
"Chẳng qua vì thấy đẹp nên mới luyện chơi thôi." Yến Hành khom lưng nhặt cây quạt lên, hắn ta ngẩng đầu, vẫn nở nụ cười dịu dàng, trong trẻo như cũ: "Điện hạ cũng biết thể phi yến à?"
Kỷ Sơ Đào gật đầu: "Kể từ khi Lục tướng gia bị trục xuất và xét nhà, nam đinh bị lưu đày, nữ quyến sung vào quân doanh, môn sinh thưa thớt, phân tán khắp nơi, đã hiếm có ai nhớ đến thể chữ này nữa."
Yến Hành khoanh tay đứng im, ngón tay nắm lấy cán quạt hơi trắng bệch.
Kỷ Sơ Đào không nói tiếp nữa, nàng tựa đầu vào dây xích đu, nhẹ nhàng nói: "Bổn cung mệt rồi, muốn nghỉ một lát. Phiền Yến tiên sinh vào phòng bổn cung lấy cuốn "Xuân Thu Từ Nghĩa" ra đây."
Yến Hành nở một nụ cười khéo léo, chắp tay vâng lời.
Chớp mắt khi hắn ta quay người đi trên thềm đá, độ cong ở khóe miệng hắn ta dần hạ xuống, hóa thành dáng vẻ im lặng, nặng nề.
Trước khi đi ngủ, Kỷ Sơ Đào sẽ ngẫu nhiên lật mấy trang rồi đọc, cho nên cuốn sách này luôn được gác ở đầu giường. Yến Hành đi vào trong tẩm điện, dễ như trở bàn tay tìm thấy tập thơ của Kỷ Sơ Đào ở trên án kỷ bên giường.
Nhưng thời điểm cầm cuốn sách đó lên, trong lòng Yến Hành nảy sinh một suy nghĩ, hắn ta đứng sững tại chỗ.
Kỷ Sơ Đào nói hắn ta hãy vào phòng nàng lấy sách nhưng lại không nói sách ở gian phòng nào.
Hành động của hắn ta quá quen thuộc, rõ ràng đã tới đây nhiều lần, nắm rõ bố cục bài trí trong phòng Kỷ Sơ Đào như lòng bàn tay. Yến Hành nhắm mắt, tiếng khóc rên do bị liên lụy phải chịu hành hình ở cách vách đã nhiễu loạn suy nghĩ của hắn ta, Kỷ Sơ Đào chỉ cần lừa một chút, hắn ta đã tự lộ ra sơ hở.
Một lúc sau, hắn ta quay người, bắt gặp Kỷ Sơ Đào với đôi mắt đỏ ửng đứng ở chỗ cửa điện cùng với đám thị vệ thành đàn ùa vào trong.
Nháy mắt, Yến Hành thả lỏng. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm cho ổn thỏa rồi nghênh đón những lưỡi đao sáng loáng phía trước, đôi tay dâng lên cuốn sách mà Kỷ Sơ Đào yêu cầu.
Dù sao cũng không thể cứu vãn được gì nữa, Yến Hành vẫn nở nụ cười trong trẻo, khiêm tốn, hào hoa của bậc nho sĩ, không hề có chút chật vật và tăm tối nào.
Bộ áo bào của hắn ta trắng như tuyết, hắn ta dịu giọng hỏi: "Điện hạ nghi ngờ ta từ bao giờ?"
Kỷ Sơ Đào thà rằng hắn ta là một kẻ vô lại cực kỳ hung ác còn tốt hơn là một kẻ thong dong không thèm đếm xỉa đến sống chết. Sự bình thản và bất đắc dĩ đó khiến nàng muốn hận nhưng không thể hận nổi, trong ngực buồn bực đến luống cuống.
Kỷ Sơ Đào không nhận cuốn sách Yến Hành đưa đến, nàng khàn giọng, đáp: "Ngay từ đầu ta chỉ tò mò, lấy tài học của ngươi, vì sao không tham gia khoa cử, thi công danh mà lại muốn hạ mình làm thần hầu cho phủ Công chúa. Sau này, Lưu Kiệm chết, bổn cung đã tra xét cả phủ Công chúa từ trên xuống dưới, hầu như tất cả hạ nhân trong phủ đều giấu diếm một món đồ muốn nào đấy, chỉ có phòng Yến tiên sinh là sạch sẽ, không có bất cứ thứ gì."
Yến Hành rụt tay lại, hắn ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta không nghĩ ra, có chỗ nào không ổn chứ?"
"Tình yêu, tiền tài, ham muốn ăn uống... Mỗi người đều có sở thích và lòng tham, chỉ cần sống trên đời thì sẽ để lại vết tích sinh hoạt. Nhưng Yến tiên sinh quá sạch sẽ, không có sở thích, không có quá khứ, cứ như ngươi cố tình xóa bỏ dấu vết của bản thân."
Sau này, nàng đã nhìn thấy quạt xếp và hồ sơ do Kỳ Viêm sai người đưa đến.
Trên hồ sơ viết rất rõ ràng: Năm Thành Đức thứ hai, Đại Công chúa Kỷ Nguyên phò tá quân chủ nhỏ tuổi lâm triều nghe tấu chương và quyết định sự vụ, nhưng phái bảo thủ do Lục lão cầm đầu cực lực phản đối, thế cục trong triều giương cung bạt kiếm. Họa trong giặc ngoài, thời điểm đó lòng dân lo sợ, Lưu Kiệm vu oan cho Lục tướng kết đảng mưu phản, Đại Công chúa thuận thế dùng thủ đoạn như sấm chớp tịch thu gia sản và liên lụy đến cả nhà, ngăn chặn sự oán trách trong triều...
Yến Hành là môn sinh của Lục lão, điều đó càng chứng thực cho suy đoán của Kỷ Sơ Đào hơn.
Lần đầu gặp gỡ trong phủ, xoay quạt trong hành lang, đi chơi đêm hội thả lồng đèn vào tết Nguyên Tiêu... Tất cả những kỉ niệm đã qua đều hiện lên rõ mồn một trước mắt Kỷ Sơ Đào, giọng nàng bắt đầu hơi nghẹn ngào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nàng vẫn phải duy trì hình ảnh của một Đế Cơ bình tĩnh, công bằng, thế nhưng vẫn không nhịn được, sống mũi chua xót: "Yến tiên sinh hành động quá gọn gàng, thế nhưng không biết rằng không có chứng cớ gì lại là bằng chứng tốt nhất."
"Hay cho một câu "không có chứng cớ gì lại là bằng chứng tốt nhất", Yến mỗ tự biết bản thân có thế lực mỏng manh, việc báo thù không khác nào châu chấu đá xe, vì vậy mới chọn điện hạ, người yếu kém, dễ tấn công nhất làm điểm đột phá, không ngờ lại mua dây buộc mình, tự rước lấy nhục."
Yến Hành không khỏi bật cười: "Yến mỗ chịu thua, chỉ cầu mong điện hạ buông tha cho tên nội thị nhận tội kia, hắn ta chẳng qua bị ép phải nhận thay tội danh, chứ không hề ra tay giết người. Còn cả hình phạt trượng người nhà ở cách vách, các nàng vô tội."
Dứt lời, hắn ta chắp tay, khom người hành lễ rất lâu.
Kỷ Sơ Đào biết, tội bị liên đới dù trước hay hiện tại đều là nỗi đau không nói thành lời trong lòng Yến Hành.
Nàng hít sâu một hơi rồi sai Phất Linh: "Đi, đưa các nàng lại đây."
Không đến một khắc, Phất Linh đã dẫn những "nữ quyến" chịu hình lại đây, nhưng ngoài dự đoán, các nàng đều là cung tỳ giả trang, hành động như thường lệ, vốn chẳng bị thương dù chỉ một cọng tóc.
Yến Hành ngẩn người một lát, hắn ta nhanh chóng phản ứng lại: "Hóa ra, điện hạ chỉ diễn kịch cho ta xem?"
Kỷ Sơ Đào sao có thể không phân biệt phải trái trắng đen, giết người bừa bãi?
Chẳng qua nàng chỉ đánh cược nhân tính Yến Hành một phen, bất đắc dĩ lắm mới ra hạ sách này, giả vờ giận chó đánh mèo dùng hình, phá vỡ trận tuyến của hắn ta mà thôi.
"Xin lỗi." Giọng Kỷ Sơ Đào khàn khàn, vì bản thân nàng ghét nhất là những âm mưu tâm kế chơi đùa lòng người.
Yến Hành không những không tức giận, ngược lại, hắn ta thể hiện dáng vẻ nhẹ nhõm, lắc đầu nói: "Người nên xin lỗi là ta. Khi ta chọn mượn tay điện hạ để báo thù thì ta đã phản bội điện hạ. Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay là do ta gieo gió gặt bão mà thôi, chẳng thể trách người khác được. Thế nhưng, may mắn thay..."
"May mắn gì?" Kỷ Sơ Đào hỏi.
Giọng Yến Hành trầm ấm, hắn ta nói: "May mắn thay, điện hạ vẫn giữ được tấm lòng như thuở đầu."
Lúc Yến Hành bị thị vệ dẫn đi, cuối cùng Kỷ Sơ Đào cũng không nhịn nổi, nàng hít sâu một hơi, kêu lên: "Bùi Hành!"
"Bùi" vốn là họ của Yến Hành trước khi hắn ta đổi họ.
Yến Hành dừng bước, hắn ta mỉm cười quay đầu, bộ đồ nho sĩ phất phơ, dường như nơi hắn ta sắp đi đến không phải chốn lao ngục mà là núi cao sông rộng, vùng đất của tự do.
"Ngươi có hối hận không?" Kỷ Sơ Đào cố nén sự chua xót, hỏi.
"Không hối hận." Yến Hành lấy quạt xếp chống cằm, hắn ta ngửa đầu nhìn bầu trời bị tán cây chia nhỏ, nói: "Mọi chuyện cũng đã rồi, đã bảy năm trôi qua, đây là khoảnh khắc mà ta cảm thấy nhẹ nhàng nhất."
...
Kỷ Sơ Đào không giao Yến Hành cho Hình bộ mà nhốt hắn ta trong nhà kho chứa đồ linh tinh.
Yến Hành do nàng tự tay bắt giữ nhưng nàng không cách nào tự tay xử lý hắn ta.
Suốt cả một ngày, tình cảm và lý trí giằng co suy nghĩ của Kỷ Sơ Đào, khiến lòng nàng không yên.
Năm đó, đại tỷ nàng vì để ổn định thế cục trong triều nên bất đắc dĩ nghe theo kiến nghị của Hầu Ngự sử Lưu Kiệm, xử lý cả nhà Lục lão phản đối nữ tử phụ chính.
Mà môn sinh của Lục lão Yến Hành vì để báo thù cho sư môn đã ẩn mình mấy năm, mượn lệnh bài của Kỷ Sơ Đào để giết Lưu Kiệm. Dùng vụ việc này để khiến cho triều thần thấy Thiên tử không phải kẻ nhu nhược, cũng làm lung lay quyền lực của đại tỷ.
Vì nước, vì ân tình... Trong ván cờ này, dường như chẳng ai sai nhưng cũng không ai là người vô tội.
Đêm nay sao kéo dài đến vậy, Kỷ Sơ Đào lòng đầy hỗn loạn vẫy tay cho thị tỳ lui, còn nàng thì trằn trọc một lúc lâu không ngủ được.
Vì sao Yến Hành lại không phải kẻ xấu xa thật sự chứ?
Nếu hắn ta như thế, nàng sẽ không có chút do dự nào giao hắn ta cho đại tỷ xử tử.
Đang nghĩ ngợi miên man, chợt Kỷ Sơ Đào nghe thấy khung cửa sổ bị người khác gõ nhẹ nhàng.
Kỷ Sơ Đào vểnh tai, nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên: "Điện hạ ngủ rồi à?"
Nàng vội vàng ngồi dậy, vén mành trướng lên thì thấy một nam tử mặc võ bào màu đen khẽ khàng nhảy vào, một lần nữa đóng chặt cửa sổ lại.
Nến trên giá tỏa ánh sáng mờ ảo, mắt Kỷ Sơ Đào đau xót, nàng kêu lên: "Kỳ Viêm."
Kỳ Viêm biết tất cả những chuyện xảy ra trong phủ Công chúa, cũng biết Kỷ Sơ Đào xem trọng tình cảm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên tâm nên tranh thủ trời tối quay lại thăm nàng.
Trên người Kỷ Viêm phủ đầy hơi lạnh buổi tối, hắn đi đến bên giường Kỷ Sơ Đào, dịch cây đèn lại một chút rồi chậm rãi hỏi: "Sao điện hạ còn chưa ngủ?"
Hắn không xuất hiện còn tốt, vừa xuất hiện, mọi giãy giụa và đau xót mà Kỷ Sơ Đào ép buộc đầy trong lòng nháy mắt như vỡ đê. Nàng nhào vào lồng ngực Kỷ Viêm, ôm hắn thật chặt như muốn hấp thu năng lượng từ hắn.
Thiếu nữ trong ngực vừa mềm mại vừa nũng nịu, Kỷ Viêm dựa cằm vào mái tóc hơi lạnh của nàng khẽ cọ, hắn trầm giọng hỏi: "Điện hạ cần thần giúp gì không?"
Hắn nhắc đến việc xử trí Yến Hành.
Kỷ Sơ Đào trong lòng ngực hắn lắc đầu, nàng nói mang theo giọng mũi: "Những lúc như thế này chàng không cần làm việc xấu, để bổn cung tự mình làm."
Rõ ràng nàng khó chịu đến mức này nhưng vẫn suy nghĩ vì người khác. Ánh mắt Kỷ Viêm nặng trĩu, hắn kéo thiếu nữ trong lòng ra một chút rồi nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng và nói: "Những chuyện điện hạ không thích thì không cần phải làm, mọi thứ đã có thần lo rồi. Huống hồ điện hạ là Đế Cơ, trước mặt thần, người có thể kiêu căng một chút, làm nũng ỷ lại một phen, không có gì mất mặt cả."
Hắn nói nghiêm túc bao nhiêu thì Kỷ Sơ Đào lại như mây đen tan gặp ánh trăng sáng, nàng phụt một tiếng rồi bật cười.
Cười xong, Kỷ Sơ Đào cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng biết trên đời này có một người sẽ ở phía sau vững vàng chở che cho nàng, hiện tại nàng đã có đủ dũng khí để bước tiếp.
"Nếu là trước đây, bổn cung chỉ muốn làm một "phế vật nhỏ", nhưng sau khi thích chàng, bổn cung mới muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Cho đến một ngày nào đó, bổn cung có thể kiêu ngạo sánh vai cùng chàng một cách danh chính ngôn thuận chứ không phải chỉ một mối liên hôn chính trị."
Lúc Kỷ Sơ Đào nói những lời này, giọng nàng vừa mềm mại vừa nghiêm túc, ngọt ngào tận đáy lòng.
Thì ra mấy ngày nay nàng suy nghĩ nhiều như thế là bởi Kỳ Viêm muốn bảo vệ nàng thì nàng cũng nghĩ cách để trợ giúp Kỳ Viêm.
Nam tử tinh lực đầy tràn chưa từng trải đời sao có thể chịu đựng sự trêu chọc như thế? Lúc này ánh mắt Kỷ Viêm tối sầm lại, hắn đỡ gáy của nàng rồi cúi đầu hôn xuống.
Kỷ Sơ Đào vội vươn tay che môi Kỳ Viêm, vì vậy nụ hôn nóng bỏng này đậu xuống lòng bàn tay non mềm của nàng.
"Bổn cung còn có chuyện muốn hỏi chàng."
Hơi thở của Kỳ Viêm phả lên lòng bàn tay nàng nóng đến đáng sợ. Kỷ Sơ Đào chớp mắt, hỏi: "Cây quạt và hồ sơ gửi đến rất đúng lúc, phải chăng chàng đã sớm biết lai lịch của Yến Hành?"
Kỳ Viêm híp mắt, hắn kéo tay Kỷ Sơ Đào ra rồi nói: "Thần đã từng nói với điện hạ chưa? Vào những lúc như thế này đừng có nhắc đến tên của người đàn ông khác."
"Những lúc như thế này" là lúc nào?
Kỷ Sơ Đào bất đắc dĩ nói: "Kỳ Viêm, đó là chính sự mà."
"Từ khi nhìn thấy chữ thể phi yến trên cây quạt kia, thần đã chú ý đến hắn ta." Kỳ Viêm tạm thời đưa ra câu trả lời có tính thuyết phục.
Đó đã là chuyện của rất lâu trước đây, vậy mà lừa gạt nàng lâu đến thế...
Kỷ Sơ Đào rầu rĩ nói: "Kỳ Viêm, nếu như sau này có chuyện gì thì chàng đừng có lừa gạt ta nữa."
Kỳ Viêm trầm ngâm một chút rồi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó kéo đầu Kỷ Sơ Đào đến gần, ngón tay cái vuốt ve phần tai sau mảnh và yếu ớt của nàng, hắn khàn giọng nói: "Để ta đi cùng người, nhé?"
Mỗi khi hắn dùng xưng hô "ta - người", Kỷ Sơ Đào luôn có cảm giác thân phận chủ - thần của hai người đổi cho nhau, cho một loại cảm giác thân cận không nói thành lời.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Phải cho chàng cùng đi."
Đôi mắt của Kỳ Viêm vì động tình mà trở nên sâu thẳm, quyến rũ, dường như tất cả sự lạnh lùng như lưỡi dao gió đều hóa thành móc câu móc lấy người ta, dụ dỗ người khác mê muội đắm chìm.
Hắn chưa làm hành động chà xát quái dị như lúc ở trong suối nước nóng mà chỉ nghiêm chỉnh hôn từng cái vụn vặt mà triền miên, cực kỳ thương yêu. Kỷ Sơ Đào biết hắn muốn truyền cho nàng sự quan tâm bằng cách thức này, khiến nàng cảm thấy an lòng.
Tấm màn mềm mờ ảo, Kỷ Sơ Đào phác họa được đôi lông mi vừa dày vừa dài lại sắc sảo của Kỳ Viêm, nàng dần dần thả lỏng cơ thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Viêm đưa tay ôm nàng vào lòng, hắn lùi xuống dưới hôn một cái thì bỗng nhiên nhíu mày: “Điện hạ bị thương sao?”
Kỷ Sơ Đào vẫn chưa phản ứng kịp: "Hả?"
Kỳ Viêm ngửi một cái, trầm giọng nói: "Có mùi máu tươi."
"..."
Không khí kiều diễm bay sạch, mặt Kỷ Sơ Đào đùng một cái đỏ hồng.
"Không phải bị thương, mà là... nguyệt sự hàng tháng." Kỷ Sơ Đào khó lòng mở miệng nói, nàng bắt đầu ảo não bản thân nói với hắn cái này làm gì!
Trong nhà Kỳ Viêm không có nữ quyến, mẫu thân hắn mấy năm trước sớm đã qua đời, không ai nói cho hắn biết những thứ này. Kỳ Viêm khó hiểu, dễ dàng men theo mùi vị thoang thoảng nhìn lại, nói: "Để ta xem một chút."
Sao có thể nhìn được!
Nhớ đến nhị tỷ hình như đã từng nói, lúc nữ tử đến nguyệt sự thì không thể thân mật với nam tử được.
Kỷ Sơ Đào không khỏi hoảng hốt, đẩy Kỳ Viêm ra rồi nói: "Mấy ngày này không thể cùng chàng thân mật, sẽ bị bệnh!"
Sức lực Kỷ Sơ Đào không mạnh nhưng vì Kỳ Viêm không hề đề phòng nàng chút nào nên hắn đột nhiên bị đẩy ngã ngửa ra phía sau, hai tay chống trên giường nhìn nàng, có vẻ ngoài ý muốn nhưng càng nhiều hơn là nghi ngờ.
Kỷ Sơ Đào không ngờ khứu giác của hắn nhanh nhạy như thế, nói chuyện lại thẳng thắn bộc trực, nàng ngượng đến mức lấy chăn che đầu lại, xoay người nằm nghiêng không nhìn hắn.
Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng sột soạt, Kỳ Viêm nghiêng người kéo chăn ra khỏi đầu nàng: "Đừng buồn bực nữa."
Nhìn thấy nàng thở hổn hển, Kỳ Viêm đưa tay xuống một chút, lay vai nàng, thấp giọng hỏi: "Người giận à?"
"Đồ ngốc..." Kỷ Sơ Đào nói lí nhí, ngay cả cổ nàng cũng đỏ bừng.
"Đừng tức giận." Tuy không biết mình đã nói sai gì, nhưng Kỳ Viêm vẫn cúi đầu trước.
Tống Nguyên Bạch từng nói, nếu không biết tại sao nữ nhi lại tức giận thì nên xin lỗi trước, nếu lời xin lỗi đầu tiên không thành công thì hãy xin lỗi lần nữa.
"Ta rất lo lắng, thưa điện hạ." Kỳ Viêm cau mày, nói.
Trên chiến trường, núi thây sông máu tanh thấu trời cũng không khiến lòng người hoảng sợ bằng mùi vị thoang thoảng quanh quẩn trên cơ thể Kỷ Sơ Đào. Hắn thật sự rất sợ có người đả thương Kỷ Sơ Đào, càng sợ mình không bảo vệ được nàng.
Cảm nhận được sự lo lắng của Kỳ Viêm, Kỷ Sơ Đào lại mềm lòng.
Một lúc lâu sau, nàng mới kiên trì giải thích: "Ta đã nói với chàng rằng đó không phải là vết thương. Nữ nhi mỗi tháng đều… có vài ngày như thế này. Lúc chảy máu dễ bị bệnh nên không được, không được..."
Kỷ Sơ Đào không nói được nữa, nàng chui vào trong chăn nói: "Kỳ Viêm ngu ngốc".
Có vẻ giống như nàng đang làm nũng hơn là mắng mỏ ai đó.
Kỳ Viêm mơ hồ hiểu ra điều gì đó, vành tai hắn đỏ bừng, mỉm cười ôm chặt Kỷ Sơ Đào, nhỏ giọng nói: “Ừ, là ta.”
Sau một hồi ầm ĩ như vậy, Kỷ Sơ Đào tạm thời xoa dịu những muộn phiền trong ngày, nàng quay người nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ say đi trong vòng tay của Kỳ Viêm.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Kỳ Viêm đã không còn ở bên cạnh nàng nữa.
Kỷ Sơ Đào không biết hắn đã rời đi khi nào.
Rửa mặt chải đầu và ăn sáng xong, Kỷ Sơ Đào bình tĩnh lại, nàng đi đến nhà kho chứa đồ linh tinh, nơi Yến Hành bị giam giữ.
Trong nhà kho tối tăm chật hẹp, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, có giường có án kỉ, ngay cả chăn đệm cũng có đầy đủ. Ngoại trừ phái người ngày đêm canh giữ, Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ đối xử khắc nghiệt, nghiêm khắc nhục mạ hắn ta.
Kỷ Sơ Đào chỉ dẫn theo Phất Linh đi vào.
Yến Hành đang ở dưới cửa sổ nhỏ hẹp trên mái nhà, tắm trong ánh sáng mùa thu mát mẻ và trong trẻo, nhìn thấy Kỷ Sơ Đào đi vào, hắn ta cũng không có chút kinh ngạc nào.
"Điện hạ vẫn còn quá tốt bụng. Thay vì đưa ta đến Hình bộ để thẩm vấn, thì nhốt ta ở chỗ này."
Yến Hành cười rạng rỡ, bất đắc dĩ nói: “Ta đã nhận tội rồi, người năm ngoái đã động tay động chân vào thuốc của Kỳ Tướng quân và giết chết Lưu Kiệm là ta. Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, không nên tới đây nữa.”
Kỷ Sơ Đào nhìn nam tử trong trẻo như ngọc này, hồi lâu mới nói: "Bổn cung có một số vấn đề, muốn hỏi Yến tiên sinh... Không, Bùi tiên sinh có thể trả lời câu hỏi của bổn cung."
Yến Hành ra hiệu: "Mời điện hạ nói đi."
Kỷ Sơ Đào nói: "Hôm qua ngươi nói, nội thị kia bị buộc phải nhận tội thay ngươi, nhưng hôm qua ngươi đã thẳng thắn thừa nhận, không giống như những kẻ ép người khác nhận tội. Vậy ai là người che đậy hành vi phạm tội cho ngươi?"
Yến Hành không ngờ rằng nàng thận trọng đến mức có thể phát hiện ra kẽ hở trong lời nói thuận miệng, vô tình mà hắn ta nói ngày hôm qua.
Hắn ta cười nói: “Biết mặt nhưng không biết lòng. Làm sao điện hạ biết ta không phải loại người bắt người khác nhận tội thay?”
"Bởi vì ngươi ghét nhất chính là liên lụy đến người khác." Kỷ Sơ Đào nói.
Toàn bộ nhà họ Lục đã bị hủy diệt chỉ bởi vì những lời nói của Lục lão, đó là nỗi đau vĩnh viễn đối với Yến Hành. Hắn ta không thể dùng cách mà bản thân thống hận nhất để hại người khác.
Yến Hành mỉm cười, thở dài và từ chối cho ý kiến.
Kỷ Sơ Đào cau mày: "Người đứng sau Yến tiên sinh là ai?"
"Đằng sau Yến mỗ chỉ có vô số vong hồn đã chết của nhà họ Lục mà thôi." Yến Hành cụp mắt xuống, hắn ta nhìn đi chỗ khác và nói: "Điện hạ, đừng hỏi thêm nữa. Cho dù người có hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời vẫn như cũ."
"Tốt lắm, vậy bổn cung đổi một vấn đề khác."
Kỷ Sơ Đào hít một hơi, bình tĩnh lại: "Bổn cung đã nghĩ tới chuyện này, thật ra, bằng cách tham gia khoa cử rồi trở thành quan viên, ngươi cũng có thể đánh bại kẻ thù. Tuy nhiên, ngươi đã từ bỏ con đường làm quan của mình, mai danh ẩn tích và chết vì ông ta. Điều này cho thấy mối hận của ngươi đối với Lưu Kiệm sâu như biển. Nếu chỉ là môn sinh của Lục lão, sao có thể ôm mối hận lớn như vậy, đến mức hủy hoại tương lai của chính mình, lại lao vào rắc rối lớn như vậy để giết người báo thù?"
"Tại sao lại hận..." Yến Hành bỗng nhiên ho khan một tiếng, ho đến mức trong mắt tràn đầy nước mắt.
"Điện hạ, người còn nhớ câu chuyện Kỳ Tướng quân kể trong đêm lễ hội Nguyên Tiêu đi xem đèn lồng trở về không?" Hắn ta hỏi.
Đương nhiên là Kỷ Sơ Đào nhớ rõ, Kỳ Viêm nói rằng hắn đã nghe thấy một nữ tử khóc trong đêm tuần tra. Đó là một nữ nhân tội nghiệp bị sung làm quân kỹ trong trại và đang khóc vì bộ xiêm y mà nàng ấy đã được người thương tặng làm quà bị xé nát...
Đêm đó, Yến Hành cũng mất bình tĩnh.
“Cô nương đó vốn có xuất thân cao quý, tên nàng ấy là Lục Yến.” Đôi mắt Yến Hành đỏ hoe, hắn ta nói cho nàng biết: "Bộ xiêm y đó là do ta tặng."
Lục Yến, Bùi Hành...
Yến Hành.
Kỷ Sơ Đào chợt nhận ra: Thì ra là vậy, mỗi khi người khác gọi tên hắn ta là một lần như bóc vết sẹo cũ, nhắc nhở hắn ta một cách tàn nhẫn về quá khứ đau thương mà hắn ta đã trải qua.
Kỷ Sơ Đào vốn tưởng rằng qua một đêm lắng đọng, tinh thần nàng sẽ không dễ dàng bị quấy rầy nữa, nhưng khi nghe được lời này, viền mắt nàng vẫn khó nén sự chua xót.
Nàng ổn định giọng nói, nhẹ nhàng hỏi: "Lục cô nương... Có còn ở đó không?"
Giọng nói của Yến Hành hơi khàn khàn: "Điện hạ, người cũng biết, một nữ nhân bị đưa vào doanh trại quân đội có thể sống được bao nhiêu năm?"
Kỷ Sơ Đào khẽ run lên.
"Ba năm." Yến Hành cười ha ha: "A Yến tương đối mạnh mẽ, nàng ấy chống chọi được đến năm thứ tư... Chà, cũng chỉ đến năm thứ tư mà thôi."
"Nàng ấy viết rất nhiều, rất nhiều thư, cầu xin quân sĩ tiếp đón gửi cho ta, nhưng không có bức nào được chuyển đi. Ta đã mất rất nhiều thời gian và đi hàng ngàn dặm, vất vả lắm, cuối cùng cũng tìm được doanh trại của nàng ấy, nhưng được thông báo rằng hài cốt của nàng ấy không biết đã bị ném đi đâu..."
Yến Hành nói xong lời này, hắn ta vẫn là mỉm cười, ngữ khí hời hợt, qua loa rơi nước mắt, hỏi Kỷ Sơ Đào: “Điện hạ nói, công ơn của sư phụ không đủ để làm động lực cho ta thực hiện một bước liều mạng, được ăn cả, ngã về không. Nhưng nếu cộng thêm tình cảm chân thành đến chết thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro