Bóng Đã Vào Rổ, Anh Đổ Em Chưa?
Chiếc móc khóa
2024-11-04 15:04:38
Buổi tối cuối tuần, bố mẹ đi ăn tiệc nên không có nhà. Chu Minh Triết ngồi vắt vẻo trên ghế sofa xem ti vi.
- Chu Phi Phi!
Anh lớn giọng gọi nhỏ em mình. Cô bé lật đật từ trong phòng chạy ra.
- Dạaa?
- Rót anh mày cốc nước.
Ông này lại đến giờ lười. Mặt Chu Phi Phi xị xuống nhưng không dám làm trái ý anh trai. Trong lúc rót nước, cô bé cứ nhớ đến mấy lời khuyên của Phó Thư Di. Muốn có được tình yêu thì phải dũng cảm hơn một chút...
Chu Phi Phi bước ra phòng khách rồi đưa ly nước cho anh trai. Chu Minh Triết cầm lấy rồi uống, sướng như một ông vua con.
.
.
.
- Anh hai, mấy bữa trước anh nói đúng rồi á. Em thích anh Đức Hạo.
Lời thú nhận của cô bé làm Chu Minh Triết phun hết số nước còn dở trong miệng ra. Mới hôm trước sốc với thằng Hạo rồi giờ đến lượt con em. Anh ho khù khụ, muốn rơi luôn cái thanh quản ra ngoài.
- Khụ khụ! M-Mày...
Chu Phi Phi ngồi xuống kế bên anh trai của mình, cô vô cùng nghiêm túc:
- Anh là bạn thân của anh ấy, có thể giúp em xíu được không? Em định tấn công mạnh luôn!
Chu Minh Triết một tay lau cái miệng đầy nước, một tay lắc lắc:
- Khụ! Không! Anh không rảnh!
Chu Phi Phi đứng bật dậy:
- Xí! Anh không muốn giúp em thì có! Thôi em tự xử!
Chu Minh Triết đặt thật mạnh ly nước lên bàn rồi đứng dậy theo. Anh cao hơn nhỏ em cả cái đầu nên ở góc độ này, Chu Phi Phi lép vế hơn hẳn. Chu Minh Triết gằn giọng hỏi:
- Em biết nó tệ trong tình cảm rồi mà vẫn còn muốn theo đuổi à?
Chu Phi Phi lúc nào cũng sợ anh trai mình, chưa bao giờ dám cãi lại. Nhưng lần này thì khác, cô kiên quyết đáp trả tuy vẫn có phần run run:
- Th-Thì sao chứ!? Anh ấy tệ với mấy cô gái lợi dụng ảnh thôi mà! Anh không giúp em thì thôi sao lại dữ với em?
Chu Minh Triết càng nói càng giận:
- Ok! Thế thì kệ xác mày! Đến lúc thất tình khóc lóc thì đừng có tìm anh mày mà than!
Và rồi anh ta tắt ti vi, đùng đùng đi vào trong phòng. Tự nhiên mối quan hệ của hai anh em trở nên căng thẳng. Đến cả vài ngày sau cũng ít trò chuyện hơn. Xưa giờ giận là đánh nhau chí chóe chứ im lặng kiểu này thì khá hiếm hoi.
...----------------...
Sáng chủ nhật, Chu Phi Phi nắm rõ lịch đi tập bóng rổ 1 mình của Tề Đức Hạo nên cố tình đến nhà thi đấu sớm để gặp mặt anh.
Trước đó, Sơn Thần đã vô tư kể cho Tề Đức Hạo nghe về chuyện Tuấn Kiệt và Chu Phi Phi sắp thành 1 cặp. Tâm trạng anh bây giờ tệ lắm, cả cái sân to chỉ vang vọng mỗi tiếng đập bóng chan chát như đang trút bầu tâm sự.
- Anh ơi!
Chu Phi Phi trong chiếc áo bóng rổ quen thuộc, đứng vẫy tay ở cửa ra vào. Tề Đức Hạo thấy nhưng cố ý làm lơ. Anh không muốn dây dưa thêm vì tình cảm mình đang ngày 1 lớn hơn, không thể để từ "thích" thành "yêu" được. Đến lúc đó thì sẽ càng khổ cho chính bản thân mình.
Chu Phi Phi thấy thái độ anh hơi là lạ. Cô nghĩ rằng sau nụ hôn, Tề Đức Hạo không dám nhìn mặt cô vì thấy có lỗi. Kể cả mấy buổi đi học nhóm của 2 người cũng biến mất. Chỉ còn lại những cái nhìn thoáng qua trên sân trường mỗi lần đi ngang.
Thế là cô gái nhỏ không để tâm chuyện mình bị bơ, cô chạy thẳng vào trong sân, chắn ngay trước mặt anh:
- Mình tập chung ha? Em có cái này cho anh nè!
Chu Phi Phi xòe bàn tay nhỏ ra. Có một chiếc móc khóa xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay của cô. Một quả bóng rổ bằng nhựa mini, có thêm 2 con mắt trông đáng yêu vô cùng.
Tề Đức Hạo bước sang một bên, ánh mắt không rời khỏi chiếc rổ trên cao:
- Giữ mà dùng. Anh không thích mấy cái đó.
Nói rồi cơ thể anh nhảy bật lên ném bóng. Vậy thôi chứ Tề Đức Hạo đâu biết Chu Phi Phi mua 2 cái giống nhau, muốn có móc khóa đôi. Cô bé nghe câu trả lời thì có hơi buồn vì có lẽ gu của anh ấy không phải mấy cái vật vô dụng.
- Em thấy cũng dễ thương mà... hic...
Giọng nói nhỏ buồn buồn của Chu Phi Phi đã thu hút sự chút ý của Tề Đức Hạo. Anh lại mềm lòng nhưng vẫn giả vờ lạnh nhạt, nói:
- Để nó vào trong kia đi, tí anh lấy.
Tề Đức Hạo hất ánh nhìn về hướng phòng thay đồ. Rồi anh lại quay lưng và tập bóng rổ tiếp. Về phần Chu Phi Phi, cô vui vẻ làm theo lời anh dặn.
Chỉ vài giây sau, cô bé ra khỏi phòng thay đồ:
- Anh ơi mình tập chung ha!
Tề Đức Hạo từ chối:
- Anh tập xong rồi. Giờ anh về.
Không nghe cô bé trả lời, Tề Đức Hạo đi thẳng một mạch, lướt nhanh qua mặt Chu Phi Phi rồi vào phòng thay đồ đóng cửa. Cô bé rất ngạc nhiên. Nay ảnh về sớm dữ luôn!
.
.
.
Tề Đức Hạo ngồi trong phòng thay đồ ngắm nghía cái móc chìa khóa nhỏ. Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn đang xoay vòng vòng trong tâm trí của anh.
"Đúng là người dễ thương thì mua đồ cũng dễ thương. Chỉ tiếc là em đã thích ai khác rồi..."
- Chu Phi Phi!
Anh lớn giọng gọi nhỏ em mình. Cô bé lật đật từ trong phòng chạy ra.
- Dạaa?
- Rót anh mày cốc nước.
Ông này lại đến giờ lười. Mặt Chu Phi Phi xị xuống nhưng không dám làm trái ý anh trai. Trong lúc rót nước, cô bé cứ nhớ đến mấy lời khuyên của Phó Thư Di. Muốn có được tình yêu thì phải dũng cảm hơn một chút...
Chu Phi Phi bước ra phòng khách rồi đưa ly nước cho anh trai. Chu Minh Triết cầm lấy rồi uống, sướng như một ông vua con.
.
.
.
- Anh hai, mấy bữa trước anh nói đúng rồi á. Em thích anh Đức Hạo.
Lời thú nhận của cô bé làm Chu Minh Triết phun hết số nước còn dở trong miệng ra. Mới hôm trước sốc với thằng Hạo rồi giờ đến lượt con em. Anh ho khù khụ, muốn rơi luôn cái thanh quản ra ngoài.
- Khụ khụ! M-Mày...
Chu Phi Phi ngồi xuống kế bên anh trai của mình, cô vô cùng nghiêm túc:
- Anh là bạn thân của anh ấy, có thể giúp em xíu được không? Em định tấn công mạnh luôn!
Chu Minh Triết một tay lau cái miệng đầy nước, một tay lắc lắc:
- Khụ! Không! Anh không rảnh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phi Phi đứng bật dậy:
- Xí! Anh không muốn giúp em thì có! Thôi em tự xử!
Chu Minh Triết đặt thật mạnh ly nước lên bàn rồi đứng dậy theo. Anh cao hơn nhỏ em cả cái đầu nên ở góc độ này, Chu Phi Phi lép vế hơn hẳn. Chu Minh Triết gằn giọng hỏi:
- Em biết nó tệ trong tình cảm rồi mà vẫn còn muốn theo đuổi à?
Chu Phi Phi lúc nào cũng sợ anh trai mình, chưa bao giờ dám cãi lại. Nhưng lần này thì khác, cô kiên quyết đáp trả tuy vẫn có phần run run:
- Th-Thì sao chứ!? Anh ấy tệ với mấy cô gái lợi dụng ảnh thôi mà! Anh không giúp em thì thôi sao lại dữ với em?
Chu Minh Triết càng nói càng giận:
- Ok! Thế thì kệ xác mày! Đến lúc thất tình khóc lóc thì đừng có tìm anh mày mà than!
Và rồi anh ta tắt ti vi, đùng đùng đi vào trong phòng. Tự nhiên mối quan hệ của hai anh em trở nên căng thẳng. Đến cả vài ngày sau cũng ít trò chuyện hơn. Xưa giờ giận là đánh nhau chí chóe chứ im lặng kiểu này thì khá hiếm hoi.
...----------------...
Sáng chủ nhật, Chu Phi Phi nắm rõ lịch đi tập bóng rổ 1 mình của Tề Đức Hạo nên cố tình đến nhà thi đấu sớm để gặp mặt anh.
Trước đó, Sơn Thần đã vô tư kể cho Tề Đức Hạo nghe về chuyện Tuấn Kiệt và Chu Phi Phi sắp thành 1 cặp. Tâm trạng anh bây giờ tệ lắm, cả cái sân to chỉ vang vọng mỗi tiếng đập bóng chan chát như đang trút bầu tâm sự.
- Anh ơi!
Chu Phi Phi trong chiếc áo bóng rổ quen thuộc, đứng vẫy tay ở cửa ra vào. Tề Đức Hạo thấy nhưng cố ý làm lơ. Anh không muốn dây dưa thêm vì tình cảm mình đang ngày 1 lớn hơn, không thể để từ "thích" thành "yêu" được. Đến lúc đó thì sẽ càng khổ cho chính bản thân mình.
Chu Phi Phi thấy thái độ anh hơi là lạ. Cô nghĩ rằng sau nụ hôn, Tề Đức Hạo không dám nhìn mặt cô vì thấy có lỗi. Kể cả mấy buổi đi học nhóm của 2 người cũng biến mất. Chỉ còn lại những cái nhìn thoáng qua trên sân trường mỗi lần đi ngang.
Thế là cô gái nhỏ không để tâm chuyện mình bị bơ, cô chạy thẳng vào trong sân, chắn ngay trước mặt anh:
- Mình tập chung ha? Em có cái này cho anh nè!
Chu Phi Phi xòe bàn tay nhỏ ra. Có một chiếc móc khóa xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay của cô. Một quả bóng rổ bằng nhựa mini, có thêm 2 con mắt trông đáng yêu vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Đức Hạo bước sang một bên, ánh mắt không rời khỏi chiếc rổ trên cao:
- Giữ mà dùng. Anh không thích mấy cái đó.
Nói rồi cơ thể anh nhảy bật lên ném bóng. Vậy thôi chứ Tề Đức Hạo đâu biết Chu Phi Phi mua 2 cái giống nhau, muốn có móc khóa đôi. Cô bé nghe câu trả lời thì có hơi buồn vì có lẽ gu của anh ấy không phải mấy cái vật vô dụng.
- Em thấy cũng dễ thương mà... hic...
Giọng nói nhỏ buồn buồn của Chu Phi Phi đã thu hút sự chút ý của Tề Đức Hạo. Anh lại mềm lòng nhưng vẫn giả vờ lạnh nhạt, nói:
- Để nó vào trong kia đi, tí anh lấy.
Tề Đức Hạo hất ánh nhìn về hướng phòng thay đồ. Rồi anh lại quay lưng và tập bóng rổ tiếp. Về phần Chu Phi Phi, cô vui vẻ làm theo lời anh dặn.
Chỉ vài giây sau, cô bé ra khỏi phòng thay đồ:
- Anh ơi mình tập chung ha!
Tề Đức Hạo từ chối:
- Anh tập xong rồi. Giờ anh về.
Không nghe cô bé trả lời, Tề Đức Hạo đi thẳng một mạch, lướt nhanh qua mặt Chu Phi Phi rồi vào phòng thay đồ đóng cửa. Cô bé rất ngạc nhiên. Nay ảnh về sớm dữ luôn!
.
.
.
Tề Đức Hạo ngồi trong phòng thay đồ ngắm nghía cái móc chìa khóa nhỏ. Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn đang xoay vòng vòng trong tâm trí của anh.
"Đúng là người dễ thương thì mua đồ cũng dễ thương. Chỉ tiếc là em đã thích ai khác rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro