Bóng Đã Vào Rổ, Anh Đổ Em Chưa?
Lôi kéo
2024-11-04 15:04:38
Trong sân tập luyện bóng rổ quen thuộc, thầy thể dục đi tới đi lui trước các thành viên đang xếp hàng ngang, người nhễ nhại mồ hôi sau một khoảng thời gian hoạt động mạnh. Thầy chắp tay ra sau, nhìn từng người một rồi nói:
- Như các em đã biết, sắp tới đội tuyển Ưu Tú sẽ được sắp xếp đi thi giải thể thao của tỉnh. Nhưng ngay sau đó lại là kì thi giữa học kì... Để không ảnh hưởng kết quả học tập như lần trước, ban giám hiệu đã buộc thầy phải chọn ra 10 em học sinh có điểm số cao và ổn định nhất để thi đấu! Số còn lại ở nhà!
Tề Đức Hạo thở dài một hơi rất nhẹ. Anh biết rằng trong danh sách đó sẽ không có mình. Tuy chẳng phải là học sinh cá biệt hay "đội sổ" trong lớp, nhưng so với thành viên khác trong đội bóng rổ thì Đức Hạo còn thua xa.
Thầy thể dục đưa danh sách cho Chu Minh Triết:
- Đội trưởng cầm đi! Dù sao thì học tập vẫn là quan trọng nhất!...Các em nghe đây! Hãy lấy việc này làm động lực để phấn đấu học tập! Phải cho trường khác biết chúng ta vừa giỏi văn vừa giỏi võ! Rõ chưa!?
Cả đội đồng thanh hô "rõ!". Sau khi nhận được thông báo thì cả đội tản ra. Thầy giáo và một số thành viên đi về. Trên sân chỉ còn lẻ tẻ vài người bâu vào xem danh sách.
"Ố, tao có tên nè!"
"Mày thì nói làm gì nữa hả Tuấn Kiệt? Mày với đội trưởng lúc nào chẳng đứng top khối!"
"Ủa từ từ... ê coi nè bây..."
"A... Chu Phi Phi?"
Mấy người cao cao hạ tờ danh sách xuống một xíu cho cô bé ngó. Ai nấy cũng đều bất ngờ.
"Cũng giỏi phết nhỉ? Đứng top 7 trong đội chứ chẳng đùa!"
"Thằng Chu Minh Triết lụm hạng 1 rồi mà em nó cũng bớ luôn hạng 7 đấy! Anh em nhà này kinh thật!"
"Phi Phi! Vậy là em được đi thi tỉnh đó!"
Cô bé có dịp nở lỗ mũi, xấu hổ gật gật:
- Dạ... hì.
Mà niềm vui không kéo dài được bao lâu. Chu Phi Phi lại nhìn thấy Tề Đức Hạo đang ngồi trầm tư ở góc sân. Tên anh không có trong danh sách được đi thi tỉnh, phải, đối với một người yêu và tôn trọng bóng rổ như anh thì đây là một tin trời giáng.
.
.
.
- Anh đừng buồn! Mình còn cuộc thi lớn hơn đợt cuối học kì nữa! Từ giờ đến đó anh ráng học để cải thiện điểm số là được! Rồi thế nào thầy cô cũng sẽ...
- Im lặng chút đi.
Chu Phi Phi bước đến an ủi vài câu mà bị Tề Đức Hạo cắt ngang. Tâm trạng anh đang khá là tệ, không muốn nghe mấy lời lải nhải bên tai.
- Đi thi bóng rổ mà còn phải xem xét lực học à?
Nghe một phát là biết ảnh đang dỗi. Mà có ai biết là ảnh dỗi vì Tuấn Kiệt và Chu Phi Phi được đi thi với nhau, còn ảnh ở nhà đâu. Cô bé vẫn ngây ngô, từ từ ngồi xuống bên cạnh anh rồi đáp trả:
- Không phải là xem xét lực học, mà là ưu tiên việc học! Tại vì các anh lớp 12 rồi, sắp thi Đại học rồi nên trường mới làm căng vụ này.
Giọng nói nhỏ nhẹ an ủi của Chu Phi Phi khiến Tề Đức Hạo dịu lại được đôi chút. Anh thở dài:
- Haizz... Anh tệ nhỉ? Chắc điểm anh thấp nhất đội tuyển...
Cô đặt tay lên vai anh, mỉm cười một nụ cười nhẹ nhàng mang đầy sự chân thành ấm áp:
- Không có đâu. Em biết là năng lực của anh hơn những con điểm đó nữa!... Chắc là anh chưa có phương pháp học đúng hoặc chưa dành đủ thời gian để ôn luyện. Hay là... em với anh học nhóm ha?
Tề Đức Hạo nhìn vào ánh mắt đang cong lên tựa trăng khuyết ấy mà muốn gật đầu ngay lập tức. Anh nói mà khóe miệng cứ nhếch lên:
- Ừm... nhưng mà... anh với em đâu có cùng chương trình học?
- Xời! Bày ra học chung cho có không khí thôi ạ! Chứ ngồi một mình được mỗi tí rồi lại bấm điện thoại, lại trèo lên giường nằm ấy mà!
Tề Đức Hạo phân vân vài giây mặc dù anh đã có câu trả lời cho riêng mình. Thấy thế, Chu Phi Phi liền chọt chọt ngón tay vào đầu gối của anh:
- Nha? Tụi mình làm kiểu "đôi bạn cùng tiến" ấy! Xong rồi nếu điểm cao thì có thưởng! Kiểu đi ăn mừng 1 bữa hoặc là tặng quà gì đó?... Thề là học với em chỉ có lợi chứ không có hại!
- Ừ rồi rồi. Vậy... chỉ có 2 đứa mình hay là...?
Chu Phi Phi không hiểu ý, cô còn đang mừng thầm vì đã rủ được Tề Đức Hạo đi học nhóm. Giờ ảnh có đòi rủ thêm cả đội tuyển cô cũng đồng ý nữa.
- Dạ? Ý anh là sao? Anh muốn rủ thêm ai đúng không ạ? Hay em đi gọi anh Tuấn Kiệt với Sơn Thần-
- Thôi khỏi!
- Vậy lên cái kèo 2 đứa mình đi ạ!
Ngoài mặt Chu Phi Phi giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đánh trống phất cờ như đang đi trẩy hội. Sau khi lôi kéo thành công, cô gái nhỏ đứng dậy, tung tăng chạy ra chỗ đám người. Trong góc sân chỉ còn mỗi Tề Đức Hạo ngồi lại. Các ngón tay thon dài của anh đan vào nhau, ánh mắt sắc khẽ liếc nhẹ, dõi theo bóng lưng của Chu Phi Phi.
.
.
.
"Haizz... con nhóc này... không thích anh thì đừng có làm những hành động như thế được không?"
- Như các em đã biết, sắp tới đội tuyển Ưu Tú sẽ được sắp xếp đi thi giải thể thao của tỉnh. Nhưng ngay sau đó lại là kì thi giữa học kì... Để không ảnh hưởng kết quả học tập như lần trước, ban giám hiệu đã buộc thầy phải chọn ra 10 em học sinh có điểm số cao và ổn định nhất để thi đấu! Số còn lại ở nhà!
Tề Đức Hạo thở dài một hơi rất nhẹ. Anh biết rằng trong danh sách đó sẽ không có mình. Tuy chẳng phải là học sinh cá biệt hay "đội sổ" trong lớp, nhưng so với thành viên khác trong đội bóng rổ thì Đức Hạo còn thua xa.
Thầy thể dục đưa danh sách cho Chu Minh Triết:
- Đội trưởng cầm đi! Dù sao thì học tập vẫn là quan trọng nhất!...Các em nghe đây! Hãy lấy việc này làm động lực để phấn đấu học tập! Phải cho trường khác biết chúng ta vừa giỏi văn vừa giỏi võ! Rõ chưa!?
Cả đội đồng thanh hô "rõ!". Sau khi nhận được thông báo thì cả đội tản ra. Thầy giáo và một số thành viên đi về. Trên sân chỉ còn lẻ tẻ vài người bâu vào xem danh sách.
"Ố, tao có tên nè!"
"Mày thì nói làm gì nữa hả Tuấn Kiệt? Mày với đội trưởng lúc nào chẳng đứng top khối!"
"Ủa từ từ... ê coi nè bây..."
"A... Chu Phi Phi?"
Mấy người cao cao hạ tờ danh sách xuống một xíu cho cô bé ngó. Ai nấy cũng đều bất ngờ.
"Cũng giỏi phết nhỉ? Đứng top 7 trong đội chứ chẳng đùa!"
"Thằng Chu Minh Triết lụm hạng 1 rồi mà em nó cũng bớ luôn hạng 7 đấy! Anh em nhà này kinh thật!"
"Phi Phi! Vậy là em được đi thi tỉnh đó!"
Cô bé có dịp nở lỗ mũi, xấu hổ gật gật:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dạ... hì.
Mà niềm vui không kéo dài được bao lâu. Chu Phi Phi lại nhìn thấy Tề Đức Hạo đang ngồi trầm tư ở góc sân. Tên anh không có trong danh sách được đi thi tỉnh, phải, đối với một người yêu và tôn trọng bóng rổ như anh thì đây là một tin trời giáng.
.
.
.
- Anh đừng buồn! Mình còn cuộc thi lớn hơn đợt cuối học kì nữa! Từ giờ đến đó anh ráng học để cải thiện điểm số là được! Rồi thế nào thầy cô cũng sẽ...
- Im lặng chút đi.
Chu Phi Phi bước đến an ủi vài câu mà bị Tề Đức Hạo cắt ngang. Tâm trạng anh đang khá là tệ, không muốn nghe mấy lời lải nhải bên tai.
- Đi thi bóng rổ mà còn phải xem xét lực học à?
Nghe một phát là biết ảnh đang dỗi. Mà có ai biết là ảnh dỗi vì Tuấn Kiệt và Chu Phi Phi được đi thi với nhau, còn ảnh ở nhà đâu. Cô bé vẫn ngây ngô, từ từ ngồi xuống bên cạnh anh rồi đáp trả:
- Không phải là xem xét lực học, mà là ưu tiên việc học! Tại vì các anh lớp 12 rồi, sắp thi Đại học rồi nên trường mới làm căng vụ này.
Giọng nói nhỏ nhẹ an ủi của Chu Phi Phi khiến Tề Đức Hạo dịu lại được đôi chút. Anh thở dài:
- Haizz... Anh tệ nhỉ? Chắc điểm anh thấp nhất đội tuyển...
Cô đặt tay lên vai anh, mỉm cười một nụ cười nhẹ nhàng mang đầy sự chân thành ấm áp:
- Không có đâu. Em biết là năng lực của anh hơn những con điểm đó nữa!... Chắc là anh chưa có phương pháp học đúng hoặc chưa dành đủ thời gian để ôn luyện. Hay là... em với anh học nhóm ha?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Đức Hạo nhìn vào ánh mắt đang cong lên tựa trăng khuyết ấy mà muốn gật đầu ngay lập tức. Anh nói mà khóe miệng cứ nhếch lên:
- Ừm... nhưng mà... anh với em đâu có cùng chương trình học?
- Xời! Bày ra học chung cho có không khí thôi ạ! Chứ ngồi một mình được mỗi tí rồi lại bấm điện thoại, lại trèo lên giường nằm ấy mà!
Tề Đức Hạo phân vân vài giây mặc dù anh đã có câu trả lời cho riêng mình. Thấy thế, Chu Phi Phi liền chọt chọt ngón tay vào đầu gối của anh:
- Nha? Tụi mình làm kiểu "đôi bạn cùng tiến" ấy! Xong rồi nếu điểm cao thì có thưởng! Kiểu đi ăn mừng 1 bữa hoặc là tặng quà gì đó?... Thề là học với em chỉ có lợi chứ không có hại!
- Ừ rồi rồi. Vậy... chỉ có 2 đứa mình hay là...?
Chu Phi Phi không hiểu ý, cô còn đang mừng thầm vì đã rủ được Tề Đức Hạo đi học nhóm. Giờ ảnh có đòi rủ thêm cả đội tuyển cô cũng đồng ý nữa.
- Dạ? Ý anh là sao? Anh muốn rủ thêm ai đúng không ạ? Hay em đi gọi anh Tuấn Kiệt với Sơn Thần-
- Thôi khỏi!
- Vậy lên cái kèo 2 đứa mình đi ạ!
Ngoài mặt Chu Phi Phi giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đánh trống phất cờ như đang đi trẩy hội. Sau khi lôi kéo thành công, cô gái nhỏ đứng dậy, tung tăng chạy ra chỗ đám người. Trong góc sân chỉ còn mỗi Tề Đức Hạo ngồi lại. Các ngón tay thon dài của anh đan vào nhau, ánh mắt sắc khẽ liếc nhẹ, dõi theo bóng lưng của Chu Phi Phi.
.
.
.
"Haizz... con nhóc này... không thích anh thì đừng có làm những hành động như thế được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro