Bỗng Dưng Thành Má Nhỏ Của Thằng Bạn, Phải Làm Sao Đây
Chương 17
Nhất Chỉ Đại Nhạn
2024-07-05 17:32:21
Nửa đêm nửa hôm, ôm hôn nồng nhiệt với một anh chàng đẹp trai tới độ
muốn dạng háng free ở trong xe.... Sau đó phải giúp anh đẹp trai rút cái chân kẹt gần mười phút... Tôi thề là tôi không kể chuyện này cho ai
đâu.
Nhắc tới là tôi lại buồn cười chứ đừng nói ai.
Rút được cái chân ra, chú Tần thẹn quá thành giận, tỏ vẻ sau khi về sẽ đổi sang xe mui trần, tôi không hiểu chú lắm, bộ chú tính lần sau đạp cái ghế để bò qua à……
Hình ảnh này đẹp quá tôi không muốn nhìn.
Với lại.... Mở cửa rồi đi vòng ra ghế sau bộ nó khó lắm hả? Đúng là người giàu thường có lối đi riêng.
……
Trường bắn mà ba tôi muốn đi nằm ở thành phố kế bên, có thể sáng đi chiều về, chuyến đi diễn ra rất nhàm chán, dù sao thì tôi cũng không có hứng thú để tham gia.
Chú Tần không gọi điện cho tôi thật.
Chẳng biết sao mà tôi lại thấy hơi thất vọng.
Chúng tôi về vào chiều chủ nhật, bác cả lái xe chở tôi với ba về tận nhà, dọc đường bác cứ cằn nhằn chửi mãi thằng con bác.
Do trên đường có xảy ra chút chuyện, anh họ tôi bị một con chó cào cho chảy máu, nhìn con chó đó rất sạch sẽ nhưng ai biết nó có bệnh dại hay không?
Lúc bước xuống xe, tôi chân thành khuyên ổng đi tiêm vắc xin phòng bệnh càng sớm càng tốt, bị ổng hung dữ liếc xéo cho một cái.
Coi cái miệng của tôi này, lo chuyện của người ta để làm gì, xì!
Về tới nhà, ba mẹ tôi dắt nhau ra tiệm tạp hóa ở đầu đường chơi mạt chược, tôi tranh thủ gọi điện cho chú Tần, nhạc chờ vang lên một hồi lâu mới thấy chú bắt máy, giọng chú hơi lèm nhèm, mơ mơ màng màng, hình như vừa mới thức dậy.
Tôi hỏi chú: “Chú đang ngủ trưa ạ?”
Chú đáp với chất giọng ngái ngủ, coi bộ vẫn chưa tỉnh: “Ừ....”
Tôi nghĩ đến cảnh chú Tần bị tiếng chuông đánh thức, vội vội vàng vàng bật dậy đi kiếm điện thoại thì không khỏi nín cười.
Dễ thương quá à.
Cuối cùng chú Tần cũng thoáng tỉnh táo.
Chú hỏi tôi: “Em về rồi à?”
Tôi đáp: “Ừ, em đang ở nhà.”
Chú lập tức bật cái mode hăng hái lên, hào hứng hỏi tôi tiếp: “Khi nào thì em rảnh? Chúng ta ra công viên giải trí coi con khỉ bự nhé!”
Tôi cạn lời.
“Mua một con thì chẳng nhanh hơn ạ?” Tôi dở khóc dở cười “Cũng rẻ mà, với lại đồ ở công viên giải trí nó xấu lắm”
“Sao mà giống được.” Chú Tần nghiêm túc nói “Nó không phải do em tặng.”
Tôi: “....”
Lại chả dễ quá chứ, tôi đi mua rồi tặng cho chú ngay đây ạ!
Ra công viên giải trí rồi ôm về một con khỉ bự nó quê quê sao ấy. Tôi không đi đâu!
Tôi lựa lời để bày tỏ ý kiến của mình với chú Tần, có vẻ như chú ấy không được vui.
“Tôi còn muốn ngồi thử vòng quay.” Chú nói “Nghe nói khi bánh xe quay lên đến đỉnh....”
Tôi: "....Chú lớn vậy rồi mà còn tin cái này ạ?”
Chú Tần im lặng một lúc, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Không tin.”
Tôi xịt keo cứng ngắc.
Chú Tần: “Tôi ngủ đây, chào em.”
Chú cúp máy, tôi gọi lại không được.
Tôi hận không thể tát cho mình một cái.
Ai bảo mày vạ miệng.
Hẹn hò ở công viên giải trí thôi mà, mẹ mày, sao mày để ý nhiều quá vậy?!
Phải nghĩ cách để đi dỗ chú Tần thôi.
Chú Tần chỉ nói con khỉ bự đó ở công viên giải trí nhưng ai biết là công viên giải trí nào?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đành phải gọi điện cho thằng bạn để cầu cứu.
Nó nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hét to trong điện thoại: “Công viên giải trí?! Mày với bố tao phát triển tới bước này hồi nào hả?!!"
Tôi căng da đầu khuyên thằng bạn: “Mày đừng kích động.... Bố mày yêu đương lúc xế bóng cũng đâu dễ d....”
Nó rít gào: “Mày nín!! Thằng mê trai đẹp!!!”
Tôi: “……”
Nhắc tới là tôi lại buồn cười chứ đừng nói ai.
Rút được cái chân ra, chú Tần thẹn quá thành giận, tỏ vẻ sau khi về sẽ đổi sang xe mui trần, tôi không hiểu chú lắm, bộ chú tính lần sau đạp cái ghế để bò qua à……
Hình ảnh này đẹp quá tôi không muốn nhìn.
Với lại.... Mở cửa rồi đi vòng ra ghế sau bộ nó khó lắm hả? Đúng là người giàu thường có lối đi riêng.
……
Trường bắn mà ba tôi muốn đi nằm ở thành phố kế bên, có thể sáng đi chiều về, chuyến đi diễn ra rất nhàm chán, dù sao thì tôi cũng không có hứng thú để tham gia.
Chú Tần không gọi điện cho tôi thật.
Chẳng biết sao mà tôi lại thấy hơi thất vọng.
Chúng tôi về vào chiều chủ nhật, bác cả lái xe chở tôi với ba về tận nhà, dọc đường bác cứ cằn nhằn chửi mãi thằng con bác.
Do trên đường có xảy ra chút chuyện, anh họ tôi bị một con chó cào cho chảy máu, nhìn con chó đó rất sạch sẽ nhưng ai biết nó có bệnh dại hay không?
Lúc bước xuống xe, tôi chân thành khuyên ổng đi tiêm vắc xin phòng bệnh càng sớm càng tốt, bị ổng hung dữ liếc xéo cho một cái.
Coi cái miệng của tôi này, lo chuyện của người ta để làm gì, xì!
Về tới nhà, ba mẹ tôi dắt nhau ra tiệm tạp hóa ở đầu đường chơi mạt chược, tôi tranh thủ gọi điện cho chú Tần, nhạc chờ vang lên một hồi lâu mới thấy chú bắt máy, giọng chú hơi lèm nhèm, mơ mơ màng màng, hình như vừa mới thức dậy.
Tôi hỏi chú: “Chú đang ngủ trưa ạ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú đáp với chất giọng ngái ngủ, coi bộ vẫn chưa tỉnh: “Ừ....”
Tôi nghĩ đến cảnh chú Tần bị tiếng chuông đánh thức, vội vội vàng vàng bật dậy đi kiếm điện thoại thì không khỏi nín cười.
Dễ thương quá à.
Cuối cùng chú Tần cũng thoáng tỉnh táo.
Chú hỏi tôi: “Em về rồi à?”
Tôi đáp: “Ừ, em đang ở nhà.”
Chú lập tức bật cái mode hăng hái lên, hào hứng hỏi tôi tiếp: “Khi nào thì em rảnh? Chúng ta ra công viên giải trí coi con khỉ bự nhé!”
Tôi cạn lời.
“Mua một con thì chẳng nhanh hơn ạ?” Tôi dở khóc dở cười “Cũng rẻ mà, với lại đồ ở công viên giải trí nó xấu lắm”
“Sao mà giống được.” Chú Tần nghiêm túc nói “Nó không phải do em tặng.”
Tôi: “....”
Lại chả dễ quá chứ, tôi đi mua rồi tặng cho chú ngay đây ạ!
Ra công viên giải trí rồi ôm về một con khỉ bự nó quê quê sao ấy. Tôi không đi đâu!
Tôi lựa lời để bày tỏ ý kiến của mình với chú Tần, có vẻ như chú ấy không được vui.
“Tôi còn muốn ngồi thử vòng quay.” Chú nói “Nghe nói khi bánh xe quay lên đến đỉnh....”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi: "....Chú lớn vậy rồi mà còn tin cái này ạ?”
Chú Tần im lặng một lúc, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Không tin.”
Tôi xịt keo cứng ngắc.
Chú Tần: “Tôi ngủ đây, chào em.”
Chú cúp máy, tôi gọi lại không được.
Tôi hận không thể tát cho mình một cái.
Ai bảo mày vạ miệng.
Hẹn hò ở công viên giải trí thôi mà, mẹ mày, sao mày để ý nhiều quá vậy?!
Phải nghĩ cách để đi dỗ chú Tần thôi.
Chú Tần chỉ nói con khỉ bự đó ở công viên giải trí nhưng ai biết là công viên giải trí nào?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đành phải gọi điện cho thằng bạn để cầu cứu.
Nó nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hét to trong điện thoại: “Công viên giải trí?! Mày với bố tao phát triển tới bước này hồi nào hả?!!"
Tôi căng da đầu khuyên thằng bạn: “Mày đừng kích động.... Bố mày yêu đương lúc xế bóng cũng đâu dễ d....”
Nó rít gào: “Mày nín!! Thằng mê trai đẹp!!!”
Tôi: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro