Bỗng Dưng Thành Má Nhỏ Của Thằng Bạn, Phải Làm Sao Đây

Chương 32

Nhất Chỉ Đại Nhạn

2024-07-05 17:32:21

Xe chạy được một lúc, điện thoại của anh họ bỗng đổ chuông.

Tôi ngó sang màn hình điện thoại, người gọi là cún cưng, ảnh đại diện là một con husky nhoẻn miệng nhảy tưng tưng.

Má ơi, mắc ói ghê, tôi không phải dân FA mà còn xém mù.

Bộ ổng sợ người ta không biết ổng với con sói con kia chơi nhân thú hả?!

Ổng phải nhìn vô tôi đây này! Thằng em họ chân chất, đẹp trai của ổng!

Tôi lưu tên chú tôi trên điện thoại là ông Tần, vô cùng ngắn gọn thẳng thắn, lỡ mà ba tôi đột nhiên nổi hứng mở điện thoại của tôi lên thì cũng chỉ thấy tôi kính già yêu trẻ, chơi thân với bác bảo vệ nào đó thôi, sao mà nghi tôi xà nẹo với trai được.

Vả lại, với cái tuổi đời đó thì chú Tần vốn là cụ ông mà, tôi đâu có thiệt thòi gì chú ấy.

Đợi lúc dừng đèn đỏ, tôi bắt máy.

Sói con bảo cậu ta quên nói cho tôi hay: nếu chỗ đó được bảo vệ quá nghiêm ngặt, không thể vào từ cửa chính thì hãy men theo ống nước ở đằng sau để leo lên lầu, chú Tần bị nhốt trong một căn phòng ở ngay gần đó. Cậu ta có gọi về hỏi thử thì bọn người sói kia vẫn đang chờ đám ma cà rồng đến, tạm thời chú Tần vẫn bình an.

Nhưng cậu ta không thể đảm bảo chú Tần còn được an toàn trong bao lâu.

Kêu cậu ta là sói con đâu có sai, đúng là tấm chiếu chưa trải.

Ai lại xông thẳng vô cửa trước chứ, tôi đâu có ngu! Chắc chắn là tôi phải lẻn ra đằng sau rồi!

Anh họ giựt điện thoại của sói con, la lên: “Thằng nhóc thối tha! Chỗ này không có xe buýt! Sao anh mày về được!”

Tôi: “Đi bộ đi, đi được tới ngoài là có xe rồi.”

Anh họ: “Mày biết tỏng là chỗ này không có xe buýt rồi đúng không?!”

Tôi thành thật đáp: “Đúng vậy đó.”

Anh họ im lặng một lát: “Tao không muốn nói chuyện với mày..... Không có xe sao tao chạy về nói cho chú là mày gặp nguy hiểm hả?!!"

Tôi nói: “Con sói con kia không có điện thoại à?”

Anh họ như rơi vào tuyệt vọng: “Anh mày nên giải thích số điện thoại này là của ai đây hả....”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi cũng thấy hơi tuyệt vọng: “Anh, anh già đầu rồi đó, đừng nói với em là anh không biết nói dối nhé? Xộn lào đại tên đứa bạn nào đó nó khó lắm hả?”

Anh họ: “……”

Anh họ không rên một tiếng, cúp máy.

Năm nào anh họ cũng quên đóng thuế IQ thì phải làm sao bây giờ? Nói chung tôi rất tuyệt vọng.

Tôi chạy đến căn nhà có địa chỉ mà con sói con kia đã nói, đỗ xe ở ven đường xa xa để phòng hờ, tránh bị nhóm người sói trong phòng nghe thấy tiếng động. Tôi lách qua đám tuần tra, lặng lẽ lẻn ra sau nhà, men theo đường ống nước để bò lên lầu hai.

Tình báo của sói con rất chính xác, tôi lấy đà nhảy qua cửa sổ, vừa đi vừa trốn dọc theo hành lang. Lầu hai chỉ có một căn phòng bị khóa cửa, bên ngoài có một con sói con canh gác, tôi đoán chắc chú Tần đang bị nhốt ở bên trong.

Hạ gục một đứa canh cửa không mất nhiều thời gian, chẳng qua tôi phải rất cẩn thận để tránh gây ra tiếng vang, kinh động những kẻ khác.

Tôi thó được chìa khóa từ túi áo gã, mở cửa, kéo gã vô luôn.

Có người đang gục trong góc tường, bị còng tay vào một ống dẫn nước kéo dài từ ngoài vào trong. Người này còn bị bịt mắt bằng vải đen, xem vẻ ngoài thì đúng là chú Tần nhà tôi rồi.

Tuy giờ không phải là lúc để thả hồn bay bổng nhưng mà còng tay với bịt mắt..... Aaaa, về nhà thì chú Tần có chịu 'chơi' với tôi một phát kiểu này không thế?!

Có vết xe đổ Nhật Thiên nên tôi hơi nghi ngờ, không biết chú Tần này là thật hay giả.

Tôi đành phải rón rén đi qua đó, véo cằm chú, gằn giọng hung ác bắt chú há miệng.

Chú Tần ngẩn ra, dường như hơi nóng nảy: “Sao em lại tới đây!”

Tôi hoảng sợ.

Được đó, vậy cũng nhận ra tôi, coi bộ cũng là con dơi già thân kinh bách chiến đấy nhỉ?

Tôi tiếp tục hung ác: “Đừng nói nhiều! Há miệng ra!”

Chú Tần: “Nơi này nguy hiểm lắm, em không biết ư!”

Haizz, mềm mỏng không được vậy thì phải mạnh bạo thôi.

Còng tay, bịt mắt, còn véo cằm người ta ép người ta há mồm.... Tôi.... Tôi hăng máu vãi.... Tôi ráng nhẹ thêm xíu vậy, véo mạnh cũng đau lắm……

Tôi ngắm nghía răng nanh của chú thật kỹ, cuối cùng cũng xác nhận được chú Tần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng hàng real rồi.

Nhìn răng nanh của ổng kìa, hên tôi với ổng còn chưa chơi 69, không thì kiểu gì tôi cũng tàn tật cả đời.

Tôi tháo miếng vải đen trên mắt chú, chú quát nhỏ: “Em chơi đủ chưa! Chạy mau đi!”

Tôi hỏi chú: “Chú không tò mò là em vào bằng cách nào hả?”

Chú sửng sốt, coi bộ do vừa rồi nóng nảy quá nên chú không để ý.

Trong lúc chú còn đang choáng váng, tôi vẫn còn một điều thắc mắc.

Thật ra khi Nhật Thiên xuất hiện thì tôi đã nghi ngờ rồi, gì mà xin lỗi tôi, sợ mất tôi thêm lần nữa. Lúc tôi cầm dao uy hiếp gã, rõ ràng tôi có chọc trúng một cái hộp nhỏ làm bằng kim loại.

Dựa theo hình dạng và kích thước thì đó hẳn là một chiếc đồng hồ quả quýt. Tuy đã lăn giường với chú hai lần nhưng tôi chưa thấy chú đeo nó bao giờ.

Tôi không rõ đó có phải là đồ riêng của Nhật Thiên không, hay là do gã ta cố tình bắt chước cách ăn bận của chú Tần, nếu gã đang bắt chước thì..... ở đây tiềm ẩn một quá khứ.

Tôi sờ soạng ngực chú, tìm được một chiếc đồng hồ quả quýt trong túi áo chú thật.

Còn chú chỉ im lặng.

Trong đồng hồ quả quýt có lồng vào một tấm ảnh nhỏ.

Thú vị.

Tôi nhét nó về chỗ cũ rồi chuyển sang lục lọi tên lính canh đang hôn mê để kiếm thêm chìa khóa.

“Có chuyện này em phải nói với chú.” Tôi tháo còng tay cho chú Tần “Thật ra em là thợ săn, phụ trách giám thị chú.”

Chú giật mình rồi ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt chất đầy sự kinh ngạc.

“Còn một chuyện nữa mà chú cũng nên biết" Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của chú, cố gắng bình tĩnh bảo “Con người không hề có đầu thai chuyển thế, họ chỉ sống đúng một lần trong đời."

__________________

Không có thế thân, kiếp trước kiếp sau gì đâu, yên tâm nhé =)))))) do plot nên tui không thể xì poi thôi

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bỗng Dưng Thành Má Nhỏ Của Thằng Bạn, Phải Làm Sao Đây

Số ký tự: 0