Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?
Chương 109
Du Diên
2024-11-20 01:59:11
Liên vương vừa mới bị bắt giữ, từ nay về sau Lâm Quan sẽ không còn vị vương nào chiếm giữ nữa, ai cũng nghĩ Tần Sở sẽ nhanh chóng giải quyết kẻ cầm đầu này bình định Lâm Quan, không ngờ ngày hôm sau Tần Sở lại lấy lý do sức khỏe không tốt miễn buổi thiết triều.
Không ai rõ lý do cụ thể nhưng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, từ việc Tần vương bị vu oan giá họa suýt chút nữa chịu tội đến việc nhà ngoại của hoàng hậu cấu kết với thái phi tạo phản, hiện nay người thì cắt tóc đi tu người thì bị lửa thiêu cháy rụi, có lẽ hoàng thượng không tránh khỏi đau lòng muốn yên tĩnh một thời gian.
Thương thế của Tần Thời đã đỡ hơn một chút, vừa nghe tin sức khỏe Tần Sở không được tốt liền chạy vào cung thăm, nhưng hoàng huynh của hắn đâu chẳng thấy chỉ thấy Phó Tùng Bách ung dung ngồi tiếp đón. Tần Thời khẽ cau mày lại hỏi: "Hoàng huynh của ta đâu?"
Phó Tùng Bách chỉ vào trong phòng ngủ: "Vẫn còn đang nghỉ ngơi."
Tần Thời định lướt qua người Phó Tùng Bách vào bên trong không ngờ lại bị cản lại, nhân lúc Tần Thời chưa nổi nóng, Phó Tùng Bách ho khan một tiếng nói: "Hoàng thượng còn chưa tỉnh, một lát nữa Tần vương quay lại thì hơn."
Giọng điệu này của Phó Tùng Bách làm tần Thời cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn là đệ đệ của Tần Sở còn chưa lên tiếng, Phó Tùng Bách có tư cách gì mà ở đây mà ra lệnh cho hắn?
Trong lúc hai người còn đang giương cung bạt kiếm, Tần Sở không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào lên tiếng gọi: "Tử Lan đến đấy à? Vào đây đi."
Tần Thời ném cho Phó Tùng Bách ánh mắt khiêu khích rồi mới vươn vai huênh hoang bước vào, vừa nhìn thấy hoàng huynh Tần Thời thay thế bằng nụ cười tươi rói tiến lại quan tâm hỏi: "Nghe nói hoàng huynh không khỏe, có chỗ nào khó... chịu..."
Tầm mắt Tần Thời vừa vặn rơi lên người Tần Sở, hắn há hốc miệng một lúc rồi tiếng nói cũng dần im bặt. Tần Sở vừa mới ngủ dậy, tuy áo đã kéo lên cao nhưng vẫn nhìn ra trên cổ của gã có vài dấu hôn đỏ chót, kinh ngạc qua đi Tần Thời nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là Phó Tùng Bách phải không?!"
"Đệ định làm gì?" Tần Sở ngượng ngùng kéo cao áo lên một chút nữa, nhưng dấu vết quá rõ ràng có che cỡ nào cũng không thể che hết.
Đôi mắt Tần Thời đỏ như máu, bộ dạng không khác gì muốn lao ra ngoài trực tiếp ăn tươi nuốt sống Phó Tùng Bách, thế nhưng hắn vẫn dừng lại đáp lại lời Tần Sở: "Tên khốn kiếp đó dám... dám..."
Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ hoàng huynh của mình sẽ thích nam nhân, không những thế còn bị người ta ăn tươi nuốt sống!
"Tử Lan à." Tần Sở không khuyên hay giải thích chỉ nhẹ giọng nói: "Hơn ai hết ta muốn đệ chúc phúc cho ta."
Cổ họng Tần Thời như muốn nghẹn lại, hắn dừng lại một lúc sau đó mới khàn khàn cất tiếng: "Nhưng phải xem kẻ đó có xứng với hoàng huynh hay không đã." Nói rồi trực tiếp bước ra ngoài.
Tần Sở lắc đầu khẽ thở dài.
Đã bao nhiêu năm rồi, tính cách đệ đệ này vẫn trẻ con như vậy. Truyện Võng Du
Nếu đối với Tần Sở, gã đã từng từ bỏ rất nhiều thứ bản thân yêu thích để bảo vệ Tần Thời thì đối với Tần Thời cũng như vậy, hắn cũng đã từ bỏ thói ham chơi quyết tâm trở thành một người hữu dụng để Tần Sở có thể dựa vào.
Hoàng huynh của hắn là tốt nhất, vậy nên người có thể ở bên cạnh cũng nhất định phải là người tốt nhất.
Tần Sở vừa nhắm mắt lại định nghỉ ngơi thêm thì thái giám ở bên ngoài hốt hoảng kêu lên: "Hoàng thượng... Không xong rồi! Không xong rồi! Nhiếp chính vương và Tần vương đánh nhau rồi!"
Tần Sở phất tay uể oải đáp lại: "Kệ hai người đó đi, không chết là được."
Thái giám: "..."
Không biết bao lâu sau Tần Thời mới ôm một bụng giận dỗi trở về, vừa bước vào phòng hắn đã loạng choạng ôm lấy Từ Á Ngôn. Mấy ngày gần đây Từ Á Ngôn luôn giữ vẻ mặt không lạnh không nhạt với hắn nên bị ôm như vậy lập tức muốn đẩy người ra, Tần Thời nào chịu để yên vòng tay qua ôm chặt lấy y, dụi dụi cằm vào tóc y ủ rũ nói: "Niệm nhi... hôm nay ta đau lòng lắm, ngươi để ý ta một chút đi mà..."
Nhận ra giọng nói của hắn có phần khác thường, Từ Á Ngôn xoay người lại nhìn, nào ngờ thấy một bên má của Tần Thời có phần sưng lên, ngay cả khóe môi cũng dính máu trông vừa buồn cười vừa thấy tội. Từ Á Ngôn hỏi: "Ngươi vào cung thôi sao bộ dạng lại thành thế này?"
Tần Thời ngại ngùng vội ôm lấy Từ Á Ngôn vào trong lòng: "Vương gia của ngươi bị người ta ức hiếp đó."
Từ Á Ngôn: "...Ai ức hiếp được ngươi?"
"Chính là cái tên họ Phó chết tiệt kia kìa!" Tần Thời vừa tức giận vừa phẫn nộ kể lại mọi chuyện, nhưng trong quá trình đó hắn vẫn luôn ôm chặt như muốn dính luôn trên người Từ Á Ngôn.
Từ Á Ngôn nghe xong giật giật khóe môi hỏi lại: "Hai người đánh nhau vậy ai thắng?"
"Dĩ nhiên là vương gia của ngươi thắng rồi." Tần Thời hùng hổ nói, nhận được ánh mắt đầu nghi hoặc của Từ Á Ngôn, hắn rụt cổ lại thì thầm: "Ta không đánh thắng hắn nhưng hắn còn lâu mới thắng được ta!"
"Vậy nên là hòa nhau?"
"Đúng vậy!" Tần Thời lập tức khua môi múa mép: "Ngươi không biết đâu, ta cũng đánh tên họ Phó kia một trận thừa sống thiếu chết, đừng nhìn ta bị thương thế này mà coi thường, thật ra hắn cũng không kém... A!"
Tần Thời nói quá hăng say không để ý nên khóe môi bị toác ra đau điếng kêu lên, Từ Á Ngôn nhìn vậy khẽ nhíu mày, thấy y định rời đi Tần Thời hốt hoảng ôm chặt người lại buồn bã nói: "Hôm nay ta bị thương thành như vậy ngươi vẫn định bỏ mặc ta hả? Niệm nhi à, đừng có đi mà ở lại với ta đi. Thật ra ta đau lòng thật đó, ngươi ở bên cạnh an ủi ta một chút cũng không được hả?"
"Ta đi lấy trứng gà lăn cho mặt ngươi bớt sưng." Từ Á Ngôn thở dài nói: "Vương gia có cần đi cùng không?"
Tần Thời biết y không phải muốn rời đi luôn lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn làm cái đuôi theo y chạy xuống nhà bếp.
"Thật ra lần này do vết thương của ta chưa khỏi mới để tên họ Phó kia được lợi thôi, lần sau ta nhất định sẽ không tha cho hắn!"
"Nhiếp chính vương đó không tốt sao?" Thật ra Từ Á Ngôn rất ít nghe đến Phó Tùng Bách, chỉ nghe nói trước kia hắn từng là thư đồng của Tần Sở, sau ngày hắn dẫn binh tiêu diệt Liên vương mới chính thức được nhiều người biết đến.
Vẻ mặt Tần Thời lập tức xụ xuống: "Thật ra cũng không đến nỗi..."
"Vậy tại sao ngươi lại có vẻ ghét hắn như vậy?"
"Ta lo cho hoàng huynh của ta..."
"Người khác không biết còn tưởng ngươi mới chính là đại ca của hoàng thượng đấy."
Tần Thời cảm thấy câu này hơi kỳ cục khẽ nhíu mày lại. Từ Á Ngôn mỉm cười nói: "Đại ca biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm mà, ngươi cần gì lo lắng như vậy, huống chi ngươi vẫn còn ở đây lại sợ Nhiếp chính vương đó làm ra chuyện gì bất lợi cho hoàng huynh?"
"Cũng có lý." Tần Thời gật nhẹ đầu, nhưng hắn vẫn cảm thấy bức xúc nói: "Nhưng mà ta vẫn khó chịu."
Đi một vòng cuối cùng Từ Á Ngôn cũng kiếm được một quả trứng gà, y bóc vỏ ra nhẹ nhàng lăn trên mặt cho hắn, nói: "Chuyện gì ngươi cũng có thể giúp hoàng huynh nhưng ngoại trừ chuyện tình cảm. Trước kia hoàng huynh đã từng xen vào chuyện tình cảm của ngươi bao giờ chưa?"
Tần Thời thử nghĩ lại, quả thật là chưa từng, tuy có bắt hắn đi xem mắt nhưng cũng không đến nỗi ép buộc. Ngay cả chuyện muốn thành thân với Từ Á Ngôn gã cũng lập tức đồng ý.
Không phải Tần Sở không quan tâm đến hắn, mà là tôn trọng quyết định của hắn.
Từ Á Ngôn nói: "Hoàng huynh tin tưởng ngươi như vậy nên ngươi cũng tin tưởng vào con mắt nhìn người của hoàng huynh đi."
Không ai rõ lý do cụ thể nhưng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, từ việc Tần vương bị vu oan giá họa suýt chút nữa chịu tội đến việc nhà ngoại của hoàng hậu cấu kết với thái phi tạo phản, hiện nay người thì cắt tóc đi tu người thì bị lửa thiêu cháy rụi, có lẽ hoàng thượng không tránh khỏi đau lòng muốn yên tĩnh một thời gian.
Thương thế của Tần Thời đã đỡ hơn một chút, vừa nghe tin sức khỏe Tần Sở không được tốt liền chạy vào cung thăm, nhưng hoàng huynh của hắn đâu chẳng thấy chỉ thấy Phó Tùng Bách ung dung ngồi tiếp đón. Tần Thời khẽ cau mày lại hỏi: "Hoàng huynh của ta đâu?"
Phó Tùng Bách chỉ vào trong phòng ngủ: "Vẫn còn đang nghỉ ngơi."
Tần Thời định lướt qua người Phó Tùng Bách vào bên trong không ngờ lại bị cản lại, nhân lúc Tần Thời chưa nổi nóng, Phó Tùng Bách ho khan một tiếng nói: "Hoàng thượng còn chưa tỉnh, một lát nữa Tần vương quay lại thì hơn."
Giọng điệu này của Phó Tùng Bách làm tần Thời cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn là đệ đệ của Tần Sở còn chưa lên tiếng, Phó Tùng Bách có tư cách gì mà ở đây mà ra lệnh cho hắn?
Trong lúc hai người còn đang giương cung bạt kiếm, Tần Sở không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào lên tiếng gọi: "Tử Lan đến đấy à? Vào đây đi."
Tần Thời ném cho Phó Tùng Bách ánh mắt khiêu khích rồi mới vươn vai huênh hoang bước vào, vừa nhìn thấy hoàng huynh Tần Thời thay thế bằng nụ cười tươi rói tiến lại quan tâm hỏi: "Nghe nói hoàng huynh không khỏe, có chỗ nào khó... chịu..."
Tầm mắt Tần Thời vừa vặn rơi lên người Tần Sở, hắn há hốc miệng một lúc rồi tiếng nói cũng dần im bặt. Tần Sở vừa mới ngủ dậy, tuy áo đã kéo lên cao nhưng vẫn nhìn ra trên cổ của gã có vài dấu hôn đỏ chót, kinh ngạc qua đi Tần Thời nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là Phó Tùng Bách phải không?!"
"Đệ định làm gì?" Tần Sở ngượng ngùng kéo cao áo lên một chút nữa, nhưng dấu vết quá rõ ràng có che cỡ nào cũng không thể che hết.
Đôi mắt Tần Thời đỏ như máu, bộ dạng không khác gì muốn lao ra ngoài trực tiếp ăn tươi nuốt sống Phó Tùng Bách, thế nhưng hắn vẫn dừng lại đáp lại lời Tần Sở: "Tên khốn kiếp đó dám... dám..."
Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ hoàng huynh của mình sẽ thích nam nhân, không những thế còn bị người ta ăn tươi nuốt sống!
"Tử Lan à." Tần Sở không khuyên hay giải thích chỉ nhẹ giọng nói: "Hơn ai hết ta muốn đệ chúc phúc cho ta."
Cổ họng Tần Thời như muốn nghẹn lại, hắn dừng lại một lúc sau đó mới khàn khàn cất tiếng: "Nhưng phải xem kẻ đó có xứng với hoàng huynh hay không đã." Nói rồi trực tiếp bước ra ngoài.
Tần Sở lắc đầu khẽ thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã bao nhiêu năm rồi, tính cách đệ đệ này vẫn trẻ con như vậy. Truyện Võng Du
Nếu đối với Tần Sở, gã đã từng từ bỏ rất nhiều thứ bản thân yêu thích để bảo vệ Tần Thời thì đối với Tần Thời cũng như vậy, hắn cũng đã từ bỏ thói ham chơi quyết tâm trở thành một người hữu dụng để Tần Sở có thể dựa vào.
Hoàng huynh của hắn là tốt nhất, vậy nên người có thể ở bên cạnh cũng nhất định phải là người tốt nhất.
Tần Sở vừa nhắm mắt lại định nghỉ ngơi thêm thì thái giám ở bên ngoài hốt hoảng kêu lên: "Hoàng thượng... Không xong rồi! Không xong rồi! Nhiếp chính vương và Tần vương đánh nhau rồi!"
Tần Sở phất tay uể oải đáp lại: "Kệ hai người đó đi, không chết là được."
Thái giám: "..."
Không biết bao lâu sau Tần Thời mới ôm một bụng giận dỗi trở về, vừa bước vào phòng hắn đã loạng choạng ôm lấy Từ Á Ngôn. Mấy ngày gần đây Từ Á Ngôn luôn giữ vẻ mặt không lạnh không nhạt với hắn nên bị ôm như vậy lập tức muốn đẩy người ra, Tần Thời nào chịu để yên vòng tay qua ôm chặt lấy y, dụi dụi cằm vào tóc y ủ rũ nói: "Niệm nhi... hôm nay ta đau lòng lắm, ngươi để ý ta một chút đi mà..."
Nhận ra giọng nói của hắn có phần khác thường, Từ Á Ngôn xoay người lại nhìn, nào ngờ thấy một bên má của Tần Thời có phần sưng lên, ngay cả khóe môi cũng dính máu trông vừa buồn cười vừa thấy tội. Từ Á Ngôn hỏi: "Ngươi vào cung thôi sao bộ dạng lại thành thế này?"
Tần Thời ngại ngùng vội ôm lấy Từ Á Ngôn vào trong lòng: "Vương gia của ngươi bị người ta ức hiếp đó."
Từ Á Ngôn: "...Ai ức hiếp được ngươi?"
"Chính là cái tên họ Phó chết tiệt kia kìa!" Tần Thời vừa tức giận vừa phẫn nộ kể lại mọi chuyện, nhưng trong quá trình đó hắn vẫn luôn ôm chặt như muốn dính luôn trên người Từ Á Ngôn.
Từ Á Ngôn nghe xong giật giật khóe môi hỏi lại: "Hai người đánh nhau vậy ai thắng?"
"Dĩ nhiên là vương gia của ngươi thắng rồi." Tần Thời hùng hổ nói, nhận được ánh mắt đầu nghi hoặc của Từ Á Ngôn, hắn rụt cổ lại thì thầm: "Ta không đánh thắng hắn nhưng hắn còn lâu mới thắng được ta!"
"Vậy nên là hòa nhau?"
"Đúng vậy!" Tần Thời lập tức khua môi múa mép: "Ngươi không biết đâu, ta cũng đánh tên họ Phó kia một trận thừa sống thiếu chết, đừng nhìn ta bị thương thế này mà coi thường, thật ra hắn cũng không kém... A!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thời nói quá hăng say không để ý nên khóe môi bị toác ra đau điếng kêu lên, Từ Á Ngôn nhìn vậy khẽ nhíu mày, thấy y định rời đi Tần Thời hốt hoảng ôm chặt người lại buồn bã nói: "Hôm nay ta bị thương thành như vậy ngươi vẫn định bỏ mặc ta hả? Niệm nhi à, đừng có đi mà ở lại với ta đi. Thật ra ta đau lòng thật đó, ngươi ở bên cạnh an ủi ta một chút cũng không được hả?"
"Ta đi lấy trứng gà lăn cho mặt ngươi bớt sưng." Từ Á Ngôn thở dài nói: "Vương gia có cần đi cùng không?"
Tần Thời biết y không phải muốn rời đi luôn lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn làm cái đuôi theo y chạy xuống nhà bếp.
"Thật ra lần này do vết thương của ta chưa khỏi mới để tên họ Phó kia được lợi thôi, lần sau ta nhất định sẽ không tha cho hắn!"
"Nhiếp chính vương đó không tốt sao?" Thật ra Từ Á Ngôn rất ít nghe đến Phó Tùng Bách, chỉ nghe nói trước kia hắn từng là thư đồng của Tần Sở, sau ngày hắn dẫn binh tiêu diệt Liên vương mới chính thức được nhiều người biết đến.
Vẻ mặt Tần Thời lập tức xụ xuống: "Thật ra cũng không đến nỗi..."
"Vậy tại sao ngươi lại có vẻ ghét hắn như vậy?"
"Ta lo cho hoàng huynh của ta..."
"Người khác không biết còn tưởng ngươi mới chính là đại ca của hoàng thượng đấy."
Tần Thời cảm thấy câu này hơi kỳ cục khẽ nhíu mày lại. Từ Á Ngôn mỉm cười nói: "Đại ca biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm mà, ngươi cần gì lo lắng như vậy, huống chi ngươi vẫn còn ở đây lại sợ Nhiếp chính vương đó làm ra chuyện gì bất lợi cho hoàng huynh?"
"Cũng có lý." Tần Thời gật nhẹ đầu, nhưng hắn vẫn cảm thấy bức xúc nói: "Nhưng mà ta vẫn khó chịu."
Đi một vòng cuối cùng Từ Á Ngôn cũng kiếm được một quả trứng gà, y bóc vỏ ra nhẹ nhàng lăn trên mặt cho hắn, nói: "Chuyện gì ngươi cũng có thể giúp hoàng huynh nhưng ngoại trừ chuyện tình cảm. Trước kia hoàng huynh đã từng xen vào chuyện tình cảm của ngươi bao giờ chưa?"
Tần Thời thử nghĩ lại, quả thật là chưa từng, tuy có bắt hắn đi xem mắt nhưng cũng không đến nỗi ép buộc. Ngay cả chuyện muốn thành thân với Từ Á Ngôn gã cũng lập tức đồng ý.
Không phải Tần Sở không quan tâm đến hắn, mà là tôn trọng quyết định của hắn.
Từ Á Ngôn nói: "Hoàng huynh tin tưởng ngươi như vậy nên ngươi cũng tin tưởng vào con mắt nhìn người của hoàng huynh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro