Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?
Chương 130
Du Diên
2024-11-20 01:59:11
Tình hình trên chiến trường càng ngày càng có dấu hiệu tốt lên, ở kinh thành Tần Sở cũng đã sắp xếp được mọi chuyện ổn thỏa nên phái thêm binh cứu viện cùng lương thực đến. Từ Á Ngôn không thể ngờ rằng, lần này người vận chuyện lương thực lại là Cố Minh Lăng.
Gặp trong bộ dạng nào không gặp, lại gặp đúng lúc y bụng bầu lớn vượt mặt.
Cho dù ngày trước đã từng rất thân thiết, thế nhưng vì chuyện ở trong nhà lao khi xưa nên hiện giờ chạm mặt Từ Á Ngôn không tránh khỏi có vài phần lúng túng.
Để Tần Thời biết y gặp Cố Minh Lăng, chắc chắn hắn sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem.
"Đệ..." Cố Minh Lăng chợt nhớ ra vội vàng sửa cách xưng hô: "Vương phi dạo này có khỏe không?"
Không ngờ rằng chỉ mới xa cách một thời gian thôi mà đã như nửa đời người, câu hỏi kia cũng chỉ hỏi cho có lệ, gã cũng đã từng nghe qua chuyện Từ Á Ngôn chạy đông chạy tây cố tích đủ bảy tấn lương thực lặn lội đường xa để đến Tây An gặp Tần Thời, đủ hiểu tình nghĩa phu thê của họ sâu đậm như thế nào.
Tình cảm trước kia cũng đến lúc nên buông xuống, chỉ là trong lòng gã vẫn âm ỉ đau.
"Ta sống rất tốt." Từ Á Ngôn cười gượng, y hỏi sang chuyện trong quân để tránh khỏi không khí gượng gạo. "Nghe nói Cố tướng lần này đến đây mang theo ba tấn lương thực cùng năm vạn binh mã, hiện tại Tử Lan đã không còn ở trong thành Tây An, không phải huynh cũng nên đến Thanh Giang..."
"Biết vương phi cũng ở đây nên ta tiện đường tới ghé thăm." Cố Minh Lăng rũ mắt xuống nói: "Một lát nữa ta lập tức đuổi theo họ."
Bỗng chốc Từ Á Ngôn không biết nên tiếp lời như thế nào, hai đầu ngón tay bấu chặt vào nhau, cảm thấy hiện tại mình nói ra lời nào cũng không đúng. Quen biết bao nhiêu lâu sao Cố Minh Lăng không nhìn ra động tác này của y là đang căng thẳng, hắn thở dài đứng dậy nói: "Vương phi nói đúng, chuyện chiến sự cấp bách, ta nên nhanh chóng đi thì hơn."
Từ Á Ngôn đứng bật dậy lúng túng nói: "Huynh đi cẩn thận."
Cố Minh Lăng dừng bước, hắn ngập ngừng không biết qua bao lâu, dường như dồn hết can đảm từ trước đến nay cất tiếng hỏi: "Nếu như... nếu như trước kia ta mở lời với đệ, liệu đệ có đồng ý không?"
Trong quãng thời gian Từ Á Ngôn khổ sở nhất Cố Minh Lăng là người đầu tiên đến bên cạnh cho y, giúp y có sức mạnh mà chống đỡ suốt thời gian dài, nếu không phải chính bản thân Cố Minh Lăng tự bản thân đẩy y ra xa, khiến y ngay cả si tâm vọng tưởng cũng không dám thì biết đâu...
Từ Á Ngôn thật lòng đáp: "Rất có thể là sẽ đi."
Cố Minh Lăng siết chặt tay lại nghẹn ngào hỏi: "Vậy thì bây giờ?"
"Bây giờ ta đã là người của Tử Lan rồi, cho dù không phải, ta với huynh cũng sẽ không có kết quả gì đâu."
Người mà y thật tâm muốn ở bên chắc chắn không phải là kẻ hèn nhát đến mức ngay cả tình cảm của mình cũng không dám thừa nhận, có lẽ ngay khoảnh khắc Cố Minh Lăng ném chiếc nỏ dưới đáy hồ sâu, giữa họ ngay cả nói chuyện bình thường cũng trở nên gượng gạo.
"Ta hiểu rồi." Cố Minh Lăng xoay người rời đi, để lại Từ Á Ngôn nhìn theo bóng lưng hắn thở dài.
Từ Á Ngôn xoa xoa nhóc con đang vùng vẫy nhiệt liệt trong bụng mỉm cười hỏi: "Sao ngươi lại nghịch ngợm như vậy? Không phải là thay cha lớn ngươi nổi giận với ta chứ? Ta chỉ nói chuyện bình thường thôi mà."
Y và Tần Thời đến với nhau quá đột ngột, ngay cả thời gian làm quen trước với nhau cũng không có, lần thứ hai gặp mặt đã trực tiếp thành thân.
Thật ra năm đó Từ Á Ngôn dễ dàng rung động với Tần Thời như vậy còn bởi vì y ngưỡng mộ hắn. Ngưỡng mộ Tần Thời có thể dũng cảm làm điều mình muốn, có thể ngẩng cao đầu trước mọi chuyện, có thể định đoạt số phận của chính bản thân mình... tất cả những điều ở hắn mà y không thể làm được.
Hơn nữa còn biết ơn hắn đã cứu y thoát khỏi Từ gia, nếu Tần Thời không xuất hiện thì không biết y còn phải ở nơi đó đến chừng nào.
Trong doanh trại hiếm khi đám người Tần Thời có thể thoải mái uống rượu ăn mừng, hôm nay họ đã đánh lùi được một đội quân của Minh Quốc khiến chủ tướng của chúng bỏ chạy tán loạn trông hết sức đáng thương, cuối cùng cũng báo thù được nỗi nhục khi trước nên Tần Thời rất hào phóng mà thưởng cho huynh đệ một bữa no nê.
Tần Thời cầm theo bát rượu đứng dậy, vì rót quá nhiều nên rượu sóng cả ra ngoài, nhưng hắn dường như không để ý đẩy về phía Sở Lâm Vũ khen ngợi nói: "Không hổ danh là Sở quân sư túc trí đa mưu, nếu lần này không có kế sách của ngươi chúng ta đã không thể thắng lợi dễ dàng như vậy, nào, bản vương mời người một chén."
Vì đã uống kha khá nên gò má Sở Lâm Vũ đã thoáng đỏ lên, y khách sáo đáp lại: "Nếu không có tài điều binh khiển tướng của vương gia thì kế sách của thuộc hạ cũng đâu thành công một cách toàn vẹn như vậy."
Tần Thời cười khà khà, xưa nay hắn không thiếu nhất chính là lời khen ngợi nhưng nghe đi nghe lại vẫn chưa bao giờ thấy chán. Hắn cười cười đẩy bát rượu về phía Dư Thuần nói: "Nói về điều binh khiển tướng không thể không nhắc đến Dư phó tướng của chúng ta rồi."
Dư Thuần từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, nghe điểm đến tên gã mới bắt đắc dĩ tiến lên phía trước một bước cầm lấy bát rượu của Sở Lâm Vũ nói: "Vậy thì vương gia, phần rượu của Sở tiên sinh cứ để cho thuộc hạ uống thay."
Dứt lời gã ngửa cổ lên uống ực một tiếng chẳng mấy chốc không còn một giọt, Tần Thời nheo mắt, cố tình rót thêm một bát đầy nữa nói: "Đó là phần của Sở tiên sinh còn đây là phần của ngươi."
Từ đầu bữa tiệc đến giờ Dư Thuần đã uống rất nhiều rượu, Sở Lâm Vũ lo lắng gã còn uống thêm thì sẽ hỏng mất, mím môi đứng đằng sau khẽ kéo kéo lấy vạt áo của gã. Dư Thuần nắm chặt tay Sở Lâm Vũ giấu đằng sau khẽ lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Sở Lâm Vũ có chút tức giận nhìn Tần Thời: "Mặc dù chúng ta mới đánh thắng trận này cũng không thể chủ quan, nhỡ đâu địch đột nhiên tập kích..."
Tần Thời xua xua tay: "Không cần lo, chẳng phải còn có Cố phó tướng của chúng ta đây sao?"
Người từ đầu tới cuối chưa từng uống một giọt nào chính là Cố Thương Hàn, gã ngồi im như pho tượng ngay cả bị nhắc đến cũng không thèm ngẩng đầu lên. Tần Thời thấy gã im lặng càng cố ý khiêu khích: "Cố phó tướng ấy mà, dù sao người trong lòng không có cũng làm gì có gì để ăn mừng, cứ để hắn gác đêm là được rồi. Hơn nữa hoàng huynh mới phái thêm người đến cho ta, cho dù có thêm mười tên A Phiệt cũng không làm gì được."
A Phiệt chính là tướng quân dẫn đầu Minh Quốc không biết bao nhiêu lần đã đối chiến với Tần Thời. Sở Lâm Vũ vẫn không muốn họ uống nhiều rượu như vậy nhưng chưa kịp cất tiếng thì Cố Thương Hàn từ đầu vốn im lặng đột nhiên nói: "Ai nói ta không có người trong lòng?"
Tần Thời giật thót: "...Hả?"
Cố Thương Hàn điềm nhiên nhắc lại: "Ta cũng có người trong lòng."
Tần Thời cảm thấy mình khẳng định say rồi, Cố Thương Hàn trước nay tửu sắc không động chẳng khác gì đường tăng, nay tự nhận bản thân có người trong lòng, không lẽ thiên hạ sắp đại loạn rồi hay sao?
Trong lúc hắn còn đang há hốc miệng, Cố Minh Lăng được thuộc hạ bên ngoài dẫn vào, theo đúng quy củ ở trước mặt Tần Thời hành lễ: "Thuộc hạ Cố Minh Lăng theo lệnh của thánh thượng dẫn binh đến tiếp ứng, bái kiến vương gia."
Tần Thời nheo mắt lại, quả nhiên có điềm, đến tình địch của hắn còn tìm đến rồi đây này.
Gặp trong bộ dạng nào không gặp, lại gặp đúng lúc y bụng bầu lớn vượt mặt.
Cho dù ngày trước đã từng rất thân thiết, thế nhưng vì chuyện ở trong nhà lao khi xưa nên hiện giờ chạm mặt Từ Á Ngôn không tránh khỏi có vài phần lúng túng.
Để Tần Thời biết y gặp Cố Minh Lăng, chắc chắn hắn sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem.
"Đệ..." Cố Minh Lăng chợt nhớ ra vội vàng sửa cách xưng hô: "Vương phi dạo này có khỏe không?"
Không ngờ rằng chỉ mới xa cách một thời gian thôi mà đã như nửa đời người, câu hỏi kia cũng chỉ hỏi cho có lệ, gã cũng đã từng nghe qua chuyện Từ Á Ngôn chạy đông chạy tây cố tích đủ bảy tấn lương thực lặn lội đường xa để đến Tây An gặp Tần Thời, đủ hiểu tình nghĩa phu thê của họ sâu đậm như thế nào.
Tình cảm trước kia cũng đến lúc nên buông xuống, chỉ là trong lòng gã vẫn âm ỉ đau.
"Ta sống rất tốt." Từ Á Ngôn cười gượng, y hỏi sang chuyện trong quân để tránh khỏi không khí gượng gạo. "Nghe nói Cố tướng lần này đến đây mang theo ba tấn lương thực cùng năm vạn binh mã, hiện tại Tử Lan đã không còn ở trong thành Tây An, không phải huynh cũng nên đến Thanh Giang..."
"Biết vương phi cũng ở đây nên ta tiện đường tới ghé thăm." Cố Minh Lăng rũ mắt xuống nói: "Một lát nữa ta lập tức đuổi theo họ."
Bỗng chốc Từ Á Ngôn không biết nên tiếp lời như thế nào, hai đầu ngón tay bấu chặt vào nhau, cảm thấy hiện tại mình nói ra lời nào cũng không đúng. Quen biết bao nhiêu lâu sao Cố Minh Lăng không nhìn ra động tác này của y là đang căng thẳng, hắn thở dài đứng dậy nói: "Vương phi nói đúng, chuyện chiến sự cấp bách, ta nên nhanh chóng đi thì hơn."
Từ Á Ngôn đứng bật dậy lúng túng nói: "Huynh đi cẩn thận."
Cố Minh Lăng dừng bước, hắn ngập ngừng không biết qua bao lâu, dường như dồn hết can đảm từ trước đến nay cất tiếng hỏi: "Nếu như... nếu như trước kia ta mở lời với đệ, liệu đệ có đồng ý không?"
Trong quãng thời gian Từ Á Ngôn khổ sở nhất Cố Minh Lăng là người đầu tiên đến bên cạnh cho y, giúp y có sức mạnh mà chống đỡ suốt thời gian dài, nếu không phải chính bản thân Cố Minh Lăng tự bản thân đẩy y ra xa, khiến y ngay cả si tâm vọng tưởng cũng không dám thì biết đâu...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Á Ngôn thật lòng đáp: "Rất có thể là sẽ đi."
Cố Minh Lăng siết chặt tay lại nghẹn ngào hỏi: "Vậy thì bây giờ?"
"Bây giờ ta đã là người của Tử Lan rồi, cho dù không phải, ta với huynh cũng sẽ không có kết quả gì đâu."
Người mà y thật tâm muốn ở bên chắc chắn không phải là kẻ hèn nhát đến mức ngay cả tình cảm của mình cũng không dám thừa nhận, có lẽ ngay khoảnh khắc Cố Minh Lăng ném chiếc nỏ dưới đáy hồ sâu, giữa họ ngay cả nói chuyện bình thường cũng trở nên gượng gạo.
"Ta hiểu rồi." Cố Minh Lăng xoay người rời đi, để lại Từ Á Ngôn nhìn theo bóng lưng hắn thở dài.
Từ Á Ngôn xoa xoa nhóc con đang vùng vẫy nhiệt liệt trong bụng mỉm cười hỏi: "Sao ngươi lại nghịch ngợm như vậy? Không phải là thay cha lớn ngươi nổi giận với ta chứ? Ta chỉ nói chuyện bình thường thôi mà."
Y và Tần Thời đến với nhau quá đột ngột, ngay cả thời gian làm quen trước với nhau cũng không có, lần thứ hai gặp mặt đã trực tiếp thành thân.
Thật ra năm đó Từ Á Ngôn dễ dàng rung động với Tần Thời như vậy còn bởi vì y ngưỡng mộ hắn. Ngưỡng mộ Tần Thời có thể dũng cảm làm điều mình muốn, có thể ngẩng cao đầu trước mọi chuyện, có thể định đoạt số phận của chính bản thân mình... tất cả những điều ở hắn mà y không thể làm được.
Hơn nữa còn biết ơn hắn đã cứu y thoát khỏi Từ gia, nếu Tần Thời không xuất hiện thì không biết y còn phải ở nơi đó đến chừng nào.
Trong doanh trại hiếm khi đám người Tần Thời có thể thoải mái uống rượu ăn mừng, hôm nay họ đã đánh lùi được một đội quân của Minh Quốc khiến chủ tướng của chúng bỏ chạy tán loạn trông hết sức đáng thương, cuối cùng cũng báo thù được nỗi nhục khi trước nên Tần Thời rất hào phóng mà thưởng cho huynh đệ một bữa no nê.
Tần Thời cầm theo bát rượu đứng dậy, vì rót quá nhiều nên rượu sóng cả ra ngoài, nhưng hắn dường như không để ý đẩy về phía Sở Lâm Vũ khen ngợi nói: "Không hổ danh là Sở quân sư túc trí đa mưu, nếu lần này không có kế sách của ngươi chúng ta đã không thể thắng lợi dễ dàng như vậy, nào, bản vương mời người một chén."
Vì đã uống kha khá nên gò má Sở Lâm Vũ đã thoáng đỏ lên, y khách sáo đáp lại: "Nếu không có tài điều binh khiển tướng của vương gia thì kế sách của thuộc hạ cũng đâu thành công một cách toàn vẹn như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thời cười khà khà, xưa nay hắn không thiếu nhất chính là lời khen ngợi nhưng nghe đi nghe lại vẫn chưa bao giờ thấy chán. Hắn cười cười đẩy bát rượu về phía Dư Thuần nói: "Nói về điều binh khiển tướng không thể không nhắc đến Dư phó tướng của chúng ta rồi."
Dư Thuần từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, nghe điểm đến tên gã mới bắt đắc dĩ tiến lên phía trước một bước cầm lấy bát rượu của Sở Lâm Vũ nói: "Vậy thì vương gia, phần rượu của Sở tiên sinh cứ để cho thuộc hạ uống thay."
Dứt lời gã ngửa cổ lên uống ực một tiếng chẳng mấy chốc không còn một giọt, Tần Thời nheo mắt, cố tình rót thêm một bát đầy nữa nói: "Đó là phần của Sở tiên sinh còn đây là phần của ngươi."
Từ đầu bữa tiệc đến giờ Dư Thuần đã uống rất nhiều rượu, Sở Lâm Vũ lo lắng gã còn uống thêm thì sẽ hỏng mất, mím môi đứng đằng sau khẽ kéo kéo lấy vạt áo của gã. Dư Thuần nắm chặt tay Sở Lâm Vũ giấu đằng sau khẽ lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Sở Lâm Vũ có chút tức giận nhìn Tần Thời: "Mặc dù chúng ta mới đánh thắng trận này cũng không thể chủ quan, nhỡ đâu địch đột nhiên tập kích..."
Tần Thời xua xua tay: "Không cần lo, chẳng phải còn có Cố phó tướng của chúng ta đây sao?"
Người từ đầu tới cuối chưa từng uống một giọt nào chính là Cố Thương Hàn, gã ngồi im như pho tượng ngay cả bị nhắc đến cũng không thèm ngẩng đầu lên. Tần Thời thấy gã im lặng càng cố ý khiêu khích: "Cố phó tướng ấy mà, dù sao người trong lòng không có cũng làm gì có gì để ăn mừng, cứ để hắn gác đêm là được rồi. Hơn nữa hoàng huynh mới phái thêm người đến cho ta, cho dù có thêm mười tên A Phiệt cũng không làm gì được."
A Phiệt chính là tướng quân dẫn đầu Minh Quốc không biết bao nhiêu lần đã đối chiến với Tần Thời. Sở Lâm Vũ vẫn không muốn họ uống nhiều rượu như vậy nhưng chưa kịp cất tiếng thì Cố Thương Hàn từ đầu vốn im lặng đột nhiên nói: "Ai nói ta không có người trong lòng?"
Tần Thời giật thót: "...Hả?"
Cố Thương Hàn điềm nhiên nhắc lại: "Ta cũng có người trong lòng."
Tần Thời cảm thấy mình khẳng định say rồi, Cố Thương Hàn trước nay tửu sắc không động chẳng khác gì đường tăng, nay tự nhận bản thân có người trong lòng, không lẽ thiên hạ sắp đại loạn rồi hay sao?
Trong lúc hắn còn đang há hốc miệng, Cố Minh Lăng được thuộc hạ bên ngoài dẫn vào, theo đúng quy củ ở trước mặt Tần Thời hành lễ: "Thuộc hạ Cố Minh Lăng theo lệnh của thánh thượng dẫn binh đến tiếp ứng, bái kiến vương gia."
Tần Thời nheo mắt lại, quả nhiên có điềm, đến tình địch của hắn còn tìm đến rồi đây này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro