Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 33

Du Diên

2024-11-20 01:59:11

Đây là lần thứ hai Từ Á Ngôn vào cung, Nam Quốc là một nước lớn nên cung điện được xây hết sức nguy nga tráng lệ, nhìn qua thôi cũng dễ dàng bắt gặp những món đồ bằng vàng sáng đến chói mắt.

Từ Á Ngôn không thể không thừa nhận bản thân khá là ham tiền, khi còn nhỏ, mẹ của y phải cố gắng làm tất cả mọi việc để tích góp từng đồng bạc lẻ kiếm ăn, vậy mà vẫn bữa đói bữa no. Khi lên kinh rồi tiền tiêu vặt hàng tháng của y đều bị cắt xén, thỉnh thoảng cha đi công vụ trở về mới lén cho y một chút tiền nhưng số đó chẳng đáng là bao.

Đây cũng chính là lý do Từ Á Ngôn thỉnh thoảng sẽ vào rừng săn bắn, nếu ngày nào đó may mắn gặp được con thú lớn cũng đủ tiêu một thời gian.

Hơn nữa khi đó y nghĩ rằng chỉ cần có tiền là có thể rời khỏi Từ phủ nên mong ước lớn nhất là có thật nhiều tiền, vì vậy khi Tần Thời nói muốn đóng kịch với y, y cũng không chần chừ mà lập tức đồng ý.

Tần Thời nhìn đôi mắt của Từ Á Ngôn sáng lên thiếu điều nhào đến mang hết những món bảo vật kia về nhà, hắn khẽ hắng giọng một tiếng, Từ Á Ngôn lập tức rụt cổ lại, khách sáo nói: "Hoàng hậu tặng cho đệ nhiều đồ quý giá như vậy đệ thực sự không dám nhận."

"Chúng ta đều là người một nhà, vương phi không cần phải khách khí như vậy." Hoàng hậu nở một nụ cười hòa nhã, lại bảo cung nữ đặt bảo vật xuống bàn, "Hoàng thượng chỉ có một đệ đệ ruột là vương gia, khó khăn lắm mới thành thân, đây coi như là quà gặp mặt của ta, không phải lấy thân phận hoàng hậu mà là đại tẩu của đệ."

Hoàng thượng cũng lên tiếng: "Hoàng hậu đã nói như vậy thì vương phi cứ nhận đi, cũng không có là bao."

Không có là bao? Hẳn một bàn bảo vật mà không có là bao vậy phải bao nhiêu mới đáng là bao nữa?!

Từ Á Ngôn cảm thấy hết sức choáng váng, đúng là hoàng thượng có khác.

Lần trước ở trong tẩm cung của thái phi, cũng chính là hoàng hậu lên tiếng nói giúp nên cái nhìn đầu tiên của y về đại tẩu này khá là tốt. Từ Á Ngôn mỉm cười, đang định lên tiếng đáp lời thì Tần Thời đã đứng dậy, hắn đến gần đống bảo vật bới bới, một lúc sau moi ra một chiếc vòng được thắt bằng dây đỏ, ở trên có đính một cái chuông vàng, kích cỡ rất nhỏ không biết là lắc tay hay chân.

Hắn ngắm nghía lại tìm thêm một lúc, thấy chiếc vòng này có lẽ là vật không đáng giá nhất mới yên tâm ném về phía Từ Á Ngôn nói: "Đây là vòng cho trẻ nhỏ, vương phi giữ lấy sau này đeo cho con của chúng ta, còn những thứ khác hoàng hậu cứ giữ lại, ta nhận tấm lòng là được rồi."

Từ Á Ngôn: "..."

"Xem ta thật là sơ sót, biết vương phi là nam nhân đáng lẽ nên..." Hoàng hậu vẫn như không có chuyện gì cười nói: "Mà vương phi giữ lại cũng được, sau này nếu trắc phi của vương gia có hạ sinh hài tử..."

"Hoàng hậu lo xa rồi, bản vương sẽ không lấy thêm thê thiếp." Tần Thời quay qua nhìn Từ Á Ngôn bằng ánh mắt trìu mến: "Chiếc vòng này vẫn là để cho vương phi của ta chơi thì hơn."

Ngón tay của Từ Á Ngôn như bị phỏng, bỏ xuống không được mà cầm lấy cũng không xong, nhưng nghĩ đến cuộc sống sau này của y đều dựa vào Tần Thời nên ngoan ngoãn nhận lấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như ngoài hoàng thượng ra thì ai đứng trước mặt Tần Thời cũng đều không để vào trong mắt, thái phi cũng vậy mà hoàng hậu cũng thế, mà lạ là hoàng thượng ngồi đây, nhìn thấy đệ đệ vô lễ với thê tử của mình cũng không có ý kiến gì.

Cái mối quan hệ phiền phức này... Từ Á Ngôn cảm thấy mình vẫn nên làm người vô hình thì hơn.

Từ Á Ngôn không có gì làm chỉ biết ngồi uống trà, cứ hết một ngụm rồi lại một ngụm, đến khi trà cũng cạn sạch đành quay qua nghịch cái chuông nhỏ trên tay.

Thật ra Tần Thời rất biết chọn, nhìn cũng không tệ lắm.

Hôm nay Thái phi an tĩnh đến lạ, từ lúc Từ Á Ngôn và Tần Thời đến đều không nói một lời nào, trước khi đi y cũng nghĩ đến chuyện sẽ bị Thái phi dạy dỗ một trận, tâm lý cũng chuẩn bị sẵn rồi vậy mà lại không có một chút động tĩnh gì, cứ như lần này chỉ là một cuộc gặp mặt hết sức bình thường.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta lo lắng.

Ngay cả khi ngồi nói chuyện phiếm, với những người lúc nào cũng đặt chính sự lên hàng đầu thì câu chuyện cũng khó tránh khỏi bàn đến việc trong triều, Tần Sở thở dài nói với Tần Thời: "Ngọc Quan đang có dịch bệnh hoành hành, tri huyện ở đó lại là một tên tham quan, dịch bệnh vừa bùng phát đã lập tức vơ vét hết của cải bỏ trốn, trẫm hạ lệnh cho Tuần phủ tạm thời đứng ra khống chế dịch bệnh làm an lòng dân, mà gã lại dám đem những người bị bệnh ra giết!"

Giọng của Tần Sở có chút lớn, ban đầu Từ Á Ngôn còn nghe câu được câu không giờ lại nghe rõ mồn một, cũng chú ý đến đôi chút.

"Gã không trị được bệnh thì giết sạch những người mắc bệnh, chỉ có một triệu chứng thôi cũng xuống tay, vậy mà còn dám nói dối là dịch bệnh đang dần được khắc phục, đến khi không thể cản nổi nữa mọi chuyện vỡ lở ra thì Ngọc Quan đã thành một nơi xác phơi đầy đường!"

Vốn dĩ không nên nói chuyện chính sự ở đây nhưng có vẻ hoàng thượng đã lâu ngày lo lắng, Tần Thời vừa đến đã không kìm được mà liên tục than thở.

"Khi trẫm biết được chuyện đã ngay lập tức phái khâm sai đến đàn áp, thế nhưng bách tính ở đó đã không tin vào triều đình nữa, khâm sai đi đến đâu bị đuổi đánh đến đấy, dịch bệnh chưa đâu vào đâu mà những người phái đi đều không một chút tin tức, thật là... mấy ngày trẫm thực sự ăn không ngon ngủ không yên."

Tần Thời chăm chú lắng nghe, nghĩ ngợi một lúc rồi nhíu mày nói: "Ngọc Quan là thành trì giáp với Thanh Quốc, nếu người dân nơi đó tạo phản, Thanh Quốc thừa cơ lui binh tiến vào nhất định sẽ xảy ra tai họa khó lường."

"Đây cũng là điều trẫm đang lo." Sắc mặt của Tần Sở không được tốt cho lắm, ngay cả dưới mắt cũng rõ một màu đen, "Không ngờ dưới trướng của trẫm lại có những tên tham quan như vậy, đám người này có chết hàng ngàn hàng vạn lần cũng không hết tội, thế nhưng nếu người dân Ngọc Quan cứ tiếp tục không cho khâm sai tiến vào đừng nói là chiến tranh, dịch bệnh lan ra mấy nơi lân cận cũng đủ lớn chuyện rồi!"

"Hoàng thượng, tuy rằng hậu cung không được can dự chuyện triều chính nhưng cho bản cung nói một câu được không?" Thái phi từ đầu luôn im lặng đột ngột lên tiếng, Tần Sở giờ mới nhớ ra những người khác vẫn còn ngồi đây, vốn dĩ là cuộc gặp mặt gia đình từ bao giờ đã chuyển hoàn toàn sang chuyện khác, nhưng Tần Sở đang lo lắng nào kịp nghĩ nhiều, thấy có cách tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, nói:

"Xin thái phi cứ nói."

"Chuyện tuần phủ ở đó giết người mắc bệnh là hoàn toàn sai trái, tuy rằng hoàng đế ở xa không thể quản được hết, nhưng những tên quan đó ăn bổng lộc của triều đình, làm việc cho triều đình là sự thật không thể chối cãi, bách tính ở đó vừa chịu khổ vì bệnh vừa phải chịu nỗi đau mất đi người thân, họ phẫn nộ cũng là chuyện hết sức bình thường."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những lời này hết sức có lý Tần Sở gật gù nghe tiếp.

"Hiện tại hoàng thượng phái khâm sai đi cũng chỉ là biện pháp cho có, nói khâm sai thay mặt cho triều đình nhưng chức vị của họ có cao, có đáng để hoàng thượng hết mực coi trọng? Khâm sai đi rồi, nếu đẩy lùi được dịch bệnh hy sinh mà chết thì là có công với quốc gia, nếu không làm được gì cũng chỉ là có thêm một cái xác, vốn không ảnh hưởng gì đến hoàng thượng. Nhưng mà những người dân ở đó, ai đảm bảo được rằng sau khi khâm sai vào rồi có thể tận tâm chữa bệnh cho họ, ai có thể đảm bảo để dịch bệnh không lây lan ra, họ có thể nhẫn tâm ra tay giết hại bách tính lần nữa?"

Tần Sở dường như hiểu ý của Thái phi, ấn đường khẽ nhíu lại nói: "Ý của thái phi là..."

"Hiện giờ quan trọng nhất là phải ổn định được lòng của dân chúng." Thái phi nhấp một ngụm trà rồi bình thản nói tiếp: "Hoàng thượng phải phái một người có quyền, có địa vị, được người dân kính trọng, lại có đủ sức để dẹp loạn dịch bệnh đi may ra mới khiến bách tính ở đó động lòng."

Hoàng thượng khó khăn nói: "Nhưng mà văn võ bá quan đại thần không thể rời khỏi kinh thành, họ đi rồi công việc bỏ trống sẽ không ai thế chỗ."

"Kể cả có người thay thế cũng không ai tình nguyện tự mình lao đầu vào chỗ chết." Thái phi nói trắng suy nghĩ của Tần Sở ra, khẽ cười: "Huynh đệ của hoàng thượng còn có Hiền vương, Tiêu vương, Minh vương cùng trưởng công chúa và Bách Lạc công chúa, trừ bỏ hai vị công chúa là nữ tử ra thì những người kia cũng không giúp được gì, huống chi hoàng thượng đối với huynh đệ khác đều không thân thiết, nếu đẩy họ đi không những không an lòng dân mà còn mang lại tiếng xấu."

Nghe đến đây bàn tay của Từ Á Ngôn khẽ run lên.

Hoàng thượng có nhiều huynh đệ, nhưng chỉ có Tần Thời là ruột thịt cùng một mẫu thân sinh ra...

"Người đi thích hợp nhất chỉ có thể là Tần vương."

"Không được." Tần Sở lập tức từ chối: "Chỗ đó giờ đã loạn lạc lắm rồi hơn nữa còn chưa tìm được thuốc chữa, sao thái phi có thể bảo ta đẩy Tử Lan vào chỗ nguy hiểm như vậy?!"

"Những người khác cũng sẽ có suy nghĩ giống hoàng thượng." Thái phi bình tĩnh đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng mà mang đầy thuyết phục: "Chính vì cả thiên hạ đều biết hoàng thượng coi trọng Tử Lan, Tử Lan là ruột thịt của người, nếu hắn đi có khác gì hoàng thượng đích thân đi? Một vương gia quyền quý như vậy lại bằng lòng đến nơi dịch bệnh khổ sở cùng chung hoạn nạn với bách tính, không lẽ bách tính không hiểu được tâm ý của hoàng thượng, lại không nể mặt Tần vương bao năm nay vì dân chúng? Nếu không phải là Tần vương, hoàng thượng thử tìm xem khắp thiên hạ này còn ai hợp lý hơn?'"

"Nhưng mà..."

Tần Sở còn muốn từ chối, Tần Thời đột nhiên đứng dậy nói: "Hoàng huynh, thật ra những điều thái phi nói không phải là không có lý, nếu thần đệ đến có thể giải quyết được khó khăn này thì thần đệ can tâm tình nguyện đến Ngọc Quan."

Thái phi đột nhiên quay sang nhìn Từ Á Ngôn, khóe môi hơi cong lên mang theo ý cười khó phát hiện, nói:

"Vương gia vừa mới thành thân, nếu vương phi có thể cùng đi thì chuyện này chắc chắn càng dễ giải quyết."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Số ký tự: 0