Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Ăn Thịt Người C...
2024-09-01 07:30:11
"Bác tài, không mua nữa, về thẳng chung cư New Way hộ cháu!"
Tôi gấp gáp trở lại trong xe, mặt mày nặng nề cho tới khi taxi dừng trước cổng chung cư.
-----
"Thời Diệc! Thời Diệc!"
Tôi hớt hãi vào căn hộ, thay ra đôi giày cao gót đi bên ngoài về mới thấy anh người yêu từ trong bước tới.
"Sao em gấp gáp vậy?"
Tôi kéo tay anh, đi lại sofa ngồi mới bắt đầu lôi chiếc điện thoại cảm ứng ra, tay bấm mật khẩu, miệng thì nói liên tục không ngớt. Xen kẽ là tiếng thở gấp vì chạy thục mạng ngoài hành lang.
"Em nói anh nghe, khi nãy em trở về từ tiệm cà phê, có đi qua trường đại học X. Anh biết em thấy gì không?"
Nhắc tới đại học X là Châu Thời Diệc đã nghĩ ngay tới cậu trai kia rồi, lần gần nhất liên quan tới nó chỉ có vụ hồi một tuần trước của Châu Đàm mà thôi.
"Thằng nhóc đi cùng con bé Châu Đàm hôm bữa sao?"
Tôi quay qua nhìn anh, tặc lưỡi rồi suýt xoa: "Chậc, chồng tương lai của em thông minh thật đấy!"
Châu Thời Diệc ngượng đỏ cả mặt, một phần trong câu nói cũng là trả thù lại việc lần trước anh đã ghẹo tôi.
"E... E hèm, quay lại việc chính đi!"
Tôi đưa chiếc điện thoại cảm ứng đang cầm trong tay cho Thời Diệc, trên màn hình đã hiển thị sẵn bức ảnh thu được từ cổng trường đại học.
"Anh xem cái này đi, cậu ta không đi một mình mà còn đi cùng với một cô bé lạ mặt nữa."
Châu Thời Diệc nhận lấy điện thoại từ trong tay tôi, gạt qua những tấm ảnh kế tiếp.
Một hồi xác định rõ mặt đối tượng, anh mới lên tiếng trở lại: "Đây không phải cô bé đi cùng tên nhóc đó lúc anh thấy!"
Tôi há hốc mồm, định lấy lại điện thoại nhưng thấy Thời Diệc vẫn còn suy ngẫm về tấm ảnh trên màn hình nên thôi.
"Bắt cá nhiều tay sao? Trap boy à?"
Anh tiếp tục lướt qua thêm vài tấm nữa, mắt nhìn, miệng nói: "Chắc là vậy..."
"..."
Màn hình cảm ứng giờ đây được thay thế bằng một hình ảnh khác, tôi bỗng chốc khựng cả người lại, Châu Thời .
Diệc cũng đang nói dở dang thì im bặt. Vầng trán anh đầy mây đen bao phủ, nó tối sầm lại, còn không thấy được đôi mắt phù quang kia.
Tôi ngó cả người, chăm chăm vào màn hình như con robot cũ kĩ không xoay nổi cái đầu.
Một hai ba bốn năm... sáu... Hình ảnh tiểu thịt tươi sáu múi đập thắng vào tiêu cự của cả hai.
Với chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, thấm chút hơi nước được dính chặt vào lớp da săn chắc, làm hiện rõ cơ bụng vạm vỡ kia. Vài chiếc khuy cài phần trên bị bung mất, lộ ra cơ ngực chứa đầy dụ hoặc và quyến rũ, làm người ta nảy sinh tham vọng.
"Hiểu... Hiểu lầm, là hiểu lầm cả thôi! Này là... ảnh lúc trước... Đúng, chính là ảnh lúc trước có lưu nhưng em lại quên xóa.
Chỉ cần một động tác cử động ngón tay nho nhỏ, Thời Diệc thoát ảnh ra khỏi chế độ xem rõ, trở về chế độ toàn album khiến tôi chết lặng.
Một loạt hình ảnh ma mị, quyến rũ của nhiều tiểu thịt tươi xuất hiện tại đó, phải nói là đầy ắp màn hình, không chỗ nào trống.
Nhìn thời gian hiển thị ngày tháng thì biết chắc mớ này chỉ vừa được lưu vài này trước thôi, làm gì có phải hai năm trước?
"À, lúc trước? Là khi nào vậy chị Doãn Doãn?" Anh toe toét nhìn tôi, cười đến híp cả mắt nhưng sao trên đầu vẫn quá đỗi âm u.
"Thì... Thì là... lúc trước đó!" Câu trả lời chẳng có nghĩa lý gì cả, nhưng trong tôi rối bời vô cùng, làm gì nghĩ được cách ứng phó ra sao?
Châu Thời Diệc cộc lốc ném chiếc điện thoại đang cầm trong tay lên bàn, tiến sát lại gần tôi, đặt hai tay xuống sofa mà xáp hai khuôn mặt với nhau còn chưa tới nửa tấc. Tôi cũng nghiêng người về phía sau, lấy khuỷu tay làm vật chống đỡ sức nặng cơ thể.
"Chị Doãn Doãn hình như quên mất em rồi thì phải. Làm gì để chị nhớ mãi đây nhỉ?" Anh người yêu bày ra dáng vẻ mê hoặc của mình, dùng đầu lưỡi non mềm khẽ liếm khóe môi.
Hành động đó càng khiến lòng tôi thêm rạo rực, nhịp tim cũng thình thịch tới mất khống chế.
Thấy cô gái bên dưới không kiềm được mà trong vô thức liền nuốt ực nước miếng, Thời Diệc lại nở ra nụ cười đầy gian trá và bí ẩn hơn ban đầu.
Anh dùng ngón cái có phần hơi thô ráp của mình miết miết viền cánh môi đỏ mọng kia, nó non trớn như đóa hồng e ấp sắp nở. Nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng dần truyền tới da mặt tôi, sức nóng ran càng khiến dục vọng cả hai nảy sinh mạnh mẽ.
"Anh... Anh làm gì thế?"
Châu Thời Diệc đáp lại bạn gái bằng một nụ hôn thật sâu, thay cho câu trả lời mà chẳng cần phải nói nhiều cũng dư sức hiểu.
Đầu lưỡi non mềm liên tục đảo đi đảo lại, tìm kiếm chút hơi ấm bên trong khoang miệng cô gái, tìm được lại càng thêm tham lam mà cắn mút.
Bàn tay hư hỏng kia nào có chịu ở yên, nó thay phiên nhau mơn trớn cơ thể tôi. Không kiềm được dục vọng lại trở nên mạnh bạo hơn nữa, xé toạc chiếc quần tất đen mỏng, ngay phần sát đùi mà luồn lách qua lại.
"Có thế đã ướt rồi?"
Tôi gấp gáp trở lại trong xe, mặt mày nặng nề cho tới khi taxi dừng trước cổng chung cư.
-----
"Thời Diệc! Thời Diệc!"
Tôi hớt hãi vào căn hộ, thay ra đôi giày cao gót đi bên ngoài về mới thấy anh người yêu từ trong bước tới.
"Sao em gấp gáp vậy?"
Tôi kéo tay anh, đi lại sofa ngồi mới bắt đầu lôi chiếc điện thoại cảm ứng ra, tay bấm mật khẩu, miệng thì nói liên tục không ngớt. Xen kẽ là tiếng thở gấp vì chạy thục mạng ngoài hành lang.
"Em nói anh nghe, khi nãy em trở về từ tiệm cà phê, có đi qua trường đại học X. Anh biết em thấy gì không?"
Nhắc tới đại học X là Châu Thời Diệc đã nghĩ ngay tới cậu trai kia rồi, lần gần nhất liên quan tới nó chỉ có vụ hồi một tuần trước của Châu Đàm mà thôi.
"Thằng nhóc đi cùng con bé Châu Đàm hôm bữa sao?"
Tôi quay qua nhìn anh, tặc lưỡi rồi suýt xoa: "Chậc, chồng tương lai của em thông minh thật đấy!"
Châu Thời Diệc ngượng đỏ cả mặt, một phần trong câu nói cũng là trả thù lại việc lần trước anh đã ghẹo tôi.
"E... E hèm, quay lại việc chính đi!"
Tôi đưa chiếc điện thoại cảm ứng đang cầm trong tay cho Thời Diệc, trên màn hình đã hiển thị sẵn bức ảnh thu được từ cổng trường đại học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh xem cái này đi, cậu ta không đi một mình mà còn đi cùng với một cô bé lạ mặt nữa."
Châu Thời Diệc nhận lấy điện thoại từ trong tay tôi, gạt qua những tấm ảnh kế tiếp.
Một hồi xác định rõ mặt đối tượng, anh mới lên tiếng trở lại: "Đây không phải cô bé đi cùng tên nhóc đó lúc anh thấy!"
Tôi há hốc mồm, định lấy lại điện thoại nhưng thấy Thời Diệc vẫn còn suy ngẫm về tấm ảnh trên màn hình nên thôi.
"Bắt cá nhiều tay sao? Trap boy à?"
Anh tiếp tục lướt qua thêm vài tấm nữa, mắt nhìn, miệng nói: "Chắc là vậy..."
"..."
Màn hình cảm ứng giờ đây được thay thế bằng một hình ảnh khác, tôi bỗng chốc khựng cả người lại, Châu Thời .
Diệc cũng đang nói dở dang thì im bặt. Vầng trán anh đầy mây đen bao phủ, nó tối sầm lại, còn không thấy được đôi mắt phù quang kia.
Tôi ngó cả người, chăm chăm vào màn hình như con robot cũ kĩ không xoay nổi cái đầu.
Một hai ba bốn năm... sáu... Hình ảnh tiểu thịt tươi sáu múi đập thắng vào tiêu cự của cả hai.
Với chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, thấm chút hơi nước được dính chặt vào lớp da săn chắc, làm hiện rõ cơ bụng vạm vỡ kia. Vài chiếc khuy cài phần trên bị bung mất, lộ ra cơ ngực chứa đầy dụ hoặc và quyến rũ, làm người ta nảy sinh tham vọng.
"Hiểu... Hiểu lầm, là hiểu lầm cả thôi! Này là... ảnh lúc trước... Đúng, chính là ảnh lúc trước có lưu nhưng em lại quên xóa.
Chỉ cần một động tác cử động ngón tay nho nhỏ, Thời Diệc thoát ảnh ra khỏi chế độ xem rõ, trở về chế độ toàn album khiến tôi chết lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một loạt hình ảnh ma mị, quyến rũ của nhiều tiểu thịt tươi xuất hiện tại đó, phải nói là đầy ắp màn hình, không chỗ nào trống.
Nhìn thời gian hiển thị ngày tháng thì biết chắc mớ này chỉ vừa được lưu vài này trước thôi, làm gì có phải hai năm trước?
"À, lúc trước? Là khi nào vậy chị Doãn Doãn?" Anh toe toét nhìn tôi, cười đến híp cả mắt nhưng sao trên đầu vẫn quá đỗi âm u.
"Thì... Thì là... lúc trước đó!" Câu trả lời chẳng có nghĩa lý gì cả, nhưng trong tôi rối bời vô cùng, làm gì nghĩ được cách ứng phó ra sao?
Châu Thời Diệc cộc lốc ném chiếc điện thoại đang cầm trong tay lên bàn, tiến sát lại gần tôi, đặt hai tay xuống sofa mà xáp hai khuôn mặt với nhau còn chưa tới nửa tấc. Tôi cũng nghiêng người về phía sau, lấy khuỷu tay làm vật chống đỡ sức nặng cơ thể.
"Chị Doãn Doãn hình như quên mất em rồi thì phải. Làm gì để chị nhớ mãi đây nhỉ?" Anh người yêu bày ra dáng vẻ mê hoặc của mình, dùng đầu lưỡi non mềm khẽ liếm khóe môi.
Hành động đó càng khiến lòng tôi thêm rạo rực, nhịp tim cũng thình thịch tới mất khống chế.
Thấy cô gái bên dưới không kiềm được mà trong vô thức liền nuốt ực nước miếng, Thời Diệc lại nở ra nụ cười đầy gian trá và bí ẩn hơn ban đầu.
Anh dùng ngón cái có phần hơi thô ráp của mình miết miết viền cánh môi đỏ mọng kia, nó non trớn như đóa hồng e ấp sắp nở. Nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng dần truyền tới da mặt tôi, sức nóng ran càng khiến dục vọng cả hai nảy sinh mạnh mẽ.
"Anh... Anh làm gì thế?"
Châu Thời Diệc đáp lại bạn gái bằng một nụ hôn thật sâu, thay cho câu trả lời mà chẳng cần phải nói nhiều cũng dư sức hiểu.
Đầu lưỡi non mềm liên tục đảo đi đảo lại, tìm kiếm chút hơi ấm bên trong khoang miệng cô gái, tìm được lại càng thêm tham lam mà cắn mút.
Bàn tay hư hỏng kia nào có chịu ở yên, nó thay phiên nhau mơn trớn cơ thể tôi. Không kiềm được dục vọng lại trở nên mạnh bạo hơn nữa, xé toạc chiếc quần tất đen mỏng, ngay phần sát đùi mà luồn lách qua lại.
"Có thế đã ướt rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro