Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chấn Thương Sau...
2024-09-01 07:30:11
Gót chân đặt đến tầng một, tôi đã vội vàng chạy qua quầy tiếp tân mà giọng nhàn nhạt, hỏi hai nữ y tá đang trực ở đó:
"Cho hỏi, phòng cấp cứu số hai ở đâu?"
"Cô đi qua bên kia, rẽ vào lối hành lang bên cạnh là tới!"
Sau khi được giải đáp, cô thiếu nữ lập tức vội vã chạy đi, mặc kệ sàn nhà có lạnh buốt đến đâu, mặc kệ lòng bàn chân mẫn cảm kia có biến sắc vì cái lạnh đột ngột. (2
Chỉ vừa đến lối đi kia, chi dưới của tôi mới khựng lại tại chỗ. Trước cửa phòng cấp cứu số hai có rất nhiều người ở đó, vẻ mặt họ vô cùng nghiêm trọng mà nhìn đăm chiêu vào trong.
Chỉ duy nhất có Tử Khâm là để ý đến tiếng động của chân trần đang rảo bước hì hục trên sàn. Thấy tôi đứng ngơ ở đó, Tử Khâm mới chạy lại hỏi han.
"Sao cậu không nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì?"
Vừa hết câu, tôi đã gấp gáp chen giọng của mình vào, lên tiếng hỏi ngược: "Anh tớ sao rồi?"
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ giờ đây hiện lên tỉa hối hận, phải chi tôi không nên quá trớn như thế, phải chi người trong đó nên là bản thân mình. (2
Tử Khâm lắc lắc đầu, ảm đạm nói: "Bác sĩ nói não bộ của anh ấy tổn thương khá nghiêm trọng, e rằng..."
Cậu ấy ngập ngừng rồi... Vừa nghe tới đây, khuôn mặt tràn trề sức sống kia đã lập tức lạnh lẽo mà trắng bệch, nó xanh xao như vừa nghe được tin tức trấn động.
Đôi mắt tôi nhòe dần, hai hàng lông mày đen nhánh đua nhau trĩu xuống, đôi môi cũng không kìm nén được mà mếu máo. Bước chân cứ thế xê dịch từng chút, từng chút một lại gần cửa phòng cấp cứu.
Tử Khâm giờ đây có chút hoảng loạn rồi, cậu ấy vội giữ lấy cánh tay của tôi để giải thích lại những gì mình vừa mới nói ra: "Doãn Doãn à, nãy là tớ nói xạo đó, Cảnh Trì không bị sao hết!"
Nhưng câu đó làm gì có thể để tôi nghe lọt tai? Lỗ tai cô gái nhỏ ù đi, chẳng nghe rõ mọi âm thanh lẫn lộn xung quanh, chỉ nghe được đúng mỗi tiếng thút thít của chính mình.
"Mộc Cảnh Tì... Hức, anh ơi..."" Cổ họng tôi nghẹn đắng, mím mím cánh môi rồi lại mở ra mà òa lên gọi cái người đang nằm trong phòng cấp cứu. (1
"Hức... Anh ơi..."
Nghe thấy tiếng òa khóc của tôi, Châu Thời Diệc và cả bố mẹ đang ở đó liền rời sự chú ý từ bên trong phòng mà quay qua. Vừa thấy khuôn mặt rũ rượi đến ướt đẫm, nước mắt còn đang tuôn ào ào trên đôi gò má thì Thời Diệc đã lập tức sải bước.
Anh đi tới, dang tay ra ôm lấy tôi, lưng còn hơi khom để cô gái nhỏ dựa đầu lên bờ vai của mình.
"Doãn Doãn sao vậy? Sao không nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì?"
Tôi khóc nấc, ánh nhìn vẫn bị mờ nhạt bởi giọt lệ ứa đọng bên trong: "Hu... Hức, anh em!"
"Cảnh Trì không sao, cậu ta chỉ bị chấn thương thôi, sẽ hồi phục nhanh lắm!" Thời Diệc vừa vỗ nhẹ lưng tôi, vừa hạ giọng mà an ủi cô người yêu trong vòng tay mình. (°
Đến đây tôi mới nuốt nước bọt xuống, nén lại cơn nấc nhưng chẳng mấy khả quan: "Nh... Nhưng là Tử Khâm nói...
hức, anh em không xong rồi!" (1
Thời Diệc bỏ cái ôm kia ra, rời hướng lòng bàn tay mà đặt lên hai bên má của tôi, cười cười an ủi: "Tử Khâm nói đùa thôi, không tính là thật nên Doãn Doãn đừng khóc nữa nhé?"
Rồi ánh mắt của anh lại liếc đi cái nhìn lạnh lẽo lên người cô bạn thân đang đứng đằng sau chỉ vài bước, tuy hàng mi vẫn ươn ướt nhưng tôi vẫn nhận ra ngay. Quay đầu nhìn Tử Khâm thì đã thấy cậu ấy tránh né ánh mắt dọa người kia rồi. 3°
"Anh lườm cậu ấy làm gì?" Tôi dụi dụi hai hàng mi, lên tiếng hỏi anh người yêu đang tỏa ra khí lạnh khắp người.
Nhưng Thời Diệc cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, trìu mến nhìn tôi rồi còn cười cười: "Doãn Doãn có còn đau chỗ nào không?"
Lắc lắc đầu vài cái để lấy hành động làm câu trả lời, vừa dừng lại thì tiếng nói của bố tôi vọng đến, chỉ một câu đã khiến cả đám người ở đó chạy vào trong phòng.
"Cảnh Trì tỉnh rồi!" C
Vừa đặt chân vào trong đã thấy anh tôi nằm trên giường bệnh, trên đầu còn có một dải băng gạc màu trắng dính chút vết máu.
Mộc Cảnh Trì nhìn mọi người xung quanh với đôi mắt lạ thường, anh ấy nhíu mày hỏi một ai đó: "Sao con lại ở trong bệnh viện vậy?"
Bố tôi ngồi cạnh, theo bản năng xưa liền lấy tay cốc một cú lên đỉnh đầu của anh trai, mắng thương: "Đùa giỡn với em thì phải có chừng mực chứ, nếu con xảy ra chuyện gì thì cả nhà biết phải làm sao?"
Rồi bố lại quay qua nhìn tôi: "Còn Doãn Doãn nữa, có biết nguy hiểm lắm không? Nếu không phải Cảnh Trì lao xuống ôm lấy con thì con đã nguy hiểm tới tính mạng rồi đó!" (I
Nghe xong lời trách móc nhưng lại đầy sự quan tâm và yêu thương của bố, tôi chỉ biết cúi mặt xuống mà nhận lỗi, giờ ăn năn cũng đã muộn.
Mẹ tôi thì mắt vẫn ươn ướt, cứ nhìn chằm chằm anh trai suốt, vẻ mặt đau lòng khôn nguôi.
"Mọi người tính làm gì vậy? Con mệt nên vô thức ngủ gật ở công ty, vừa tỉnh dậy đã thấy mình đang trong bệnh viện là sao?"
Chỉ một câu nói tiếp theo đó của Mộc Cảnh Trì thôi, cả năm người ở đó đều lặng đứng người. Mẹ tôi cười gượng, lo lắng nhìn con trai mình.
"Con nói gì vậy? Không phải con và Doãn Doãn nô đùa quá trớn, vì muốn bảo vệ em gái nên con mới vào viện sao?"
Vừa xong thì bố lại chèn lời của mình vào: "Đúng đó, với lại con chê không muốn tiếp quản việc kinh doanh của bố, nên đã rời công ty vào hai năm trước rồi mà?" (
Nhưng biểu cảm khó hiểu có đôi phần tức giận của Mộc Cảnh Trì liền hiện ra, giọng cũng thay đổi mà nghiêm túc hơn hẳn.
"Hai năm trước? Bố già nên đãng trí à?"
Năm người lặng như pho tượng, đơ mặt nhìn anh trai tôi tiếp tục: "Con mới vào công ty còn chưa tới một năm, đâu ra hai năm trước?"
"Cho hỏi, phòng cấp cứu số hai ở đâu?"
"Cô đi qua bên kia, rẽ vào lối hành lang bên cạnh là tới!"
Sau khi được giải đáp, cô thiếu nữ lập tức vội vã chạy đi, mặc kệ sàn nhà có lạnh buốt đến đâu, mặc kệ lòng bàn chân mẫn cảm kia có biến sắc vì cái lạnh đột ngột. (2
Chỉ vừa đến lối đi kia, chi dưới của tôi mới khựng lại tại chỗ. Trước cửa phòng cấp cứu số hai có rất nhiều người ở đó, vẻ mặt họ vô cùng nghiêm trọng mà nhìn đăm chiêu vào trong.
Chỉ duy nhất có Tử Khâm là để ý đến tiếng động của chân trần đang rảo bước hì hục trên sàn. Thấy tôi đứng ngơ ở đó, Tử Khâm mới chạy lại hỏi han.
"Sao cậu không nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì?"
Vừa hết câu, tôi đã gấp gáp chen giọng của mình vào, lên tiếng hỏi ngược: "Anh tớ sao rồi?"
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ giờ đây hiện lên tỉa hối hận, phải chi tôi không nên quá trớn như thế, phải chi người trong đó nên là bản thân mình. (2
Tử Khâm lắc lắc đầu, ảm đạm nói: "Bác sĩ nói não bộ của anh ấy tổn thương khá nghiêm trọng, e rằng..."
Cậu ấy ngập ngừng rồi... Vừa nghe tới đây, khuôn mặt tràn trề sức sống kia đã lập tức lạnh lẽo mà trắng bệch, nó xanh xao như vừa nghe được tin tức trấn động.
Đôi mắt tôi nhòe dần, hai hàng lông mày đen nhánh đua nhau trĩu xuống, đôi môi cũng không kìm nén được mà mếu máo. Bước chân cứ thế xê dịch từng chút, từng chút một lại gần cửa phòng cấp cứu.
Tử Khâm giờ đây có chút hoảng loạn rồi, cậu ấy vội giữ lấy cánh tay của tôi để giải thích lại những gì mình vừa mới nói ra: "Doãn Doãn à, nãy là tớ nói xạo đó, Cảnh Trì không bị sao hết!"
Nhưng câu đó làm gì có thể để tôi nghe lọt tai? Lỗ tai cô gái nhỏ ù đi, chẳng nghe rõ mọi âm thanh lẫn lộn xung quanh, chỉ nghe được đúng mỗi tiếng thút thít của chính mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mộc Cảnh Tì... Hức, anh ơi..."" Cổ họng tôi nghẹn đắng, mím mím cánh môi rồi lại mở ra mà òa lên gọi cái người đang nằm trong phòng cấp cứu. (1
"Hức... Anh ơi..."
Nghe thấy tiếng òa khóc của tôi, Châu Thời Diệc và cả bố mẹ đang ở đó liền rời sự chú ý từ bên trong phòng mà quay qua. Vừa thấy khuôn mặt rũ rượi đến ướt đẫm, nước mắt còn đang tuôn ào ào trên đôi gò má thì Thời Diệc đã lập tức sải bước.
Anh đi tới, dang tay ra ôm lấy tôi, lưng còn hơi khom để cô gái nhỏ dựa đầu lên bờ vai của mình.
"Doãn Doãn sao vậy? Sao không nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì?"
Tôi khóc nấc, ánh nhìn vẫn bị mờ nhạt bởi giọt lệ ứa đọng bên trong: "Hu... Hức, anh em!"
"Cảnh Trì không sao, cậu ta chỉ bị chấn thương thôi, sẽ hồi phục nhanh lắm!" Thời Diệc vừa vỗ nhẹ lưng tôi, vừa hạ giọng mà an ủi cô người yêu trong vòng tay mình. (°
Đến đây tôi mới nuốt nước bọt xuống, nén lại cơn nấc nhưng chẳng mấy khả quan: "Nh... Nhưng là Tử Khâm nói...
hức, anh em không xong rồi!" (1
Thời Diệc bỏ cái ôm kia ra, rời hướng lòng bàn tay mà đặt lên hai bên má của tôi, cười cười an ủi: "Tử Khâm nói đùa thôi, không tính là thật nên Doãn Doãn đừng khóc nữa nhé?"
Rồi ánh mắt của anh lại liếc đi cái nhìn lạnh lẽo lên người cô bạn thân đang đứng đằng sau chỉ vài bước, tuy hàng mi vẫn ươn ướt nhưng tôi vẫn nhận ra ngay. Quay đầu nhìn Tử Khâm thì đã thấy cậu ấy tránh né ánh mắt dọa người kia rồi. 3°
"Anh lườm cậu ấy làm gì?" Tôi dụi dụi hai hàng mi, lên tiếng hỏi anh người yêu đang tỏa ra khí lạnh khắp người.
Nhưng Thời Diệc cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, trìu mến nhìn tôi rồi còn cười cười: "Doãn Doãn có còn đau chỗ nào không?"
Lắc lắc đầu vài cái để lấy hành động làm câu trả lời, vừa dừng lại thì tiếng nói của bố tôi vọng đến, chỉ một câu đã khiến cả đám người ở đó chạy vào trong phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cảnh Trì tỉnh rồi!" C
Vừa đặt chân vào trong đã thấy anh tôi nằm trên giường bệnh, trên đầu còn có một dải băng gạc màu trắng dính chút vết máu.
Mộc Cảnh Trì nhìn mọi người xung quanh với đôi mắt lạ thường, anh ấy nhíu mày hỏi một ai đó: "Sao con lại ở trong bệnh viện vậy?"
Bố tôi ngồi cạnh, theo bản năng xưa liền lấy tay cốc một cú lên đỉnh đầu của anh trai, mắng thương: "Đùa giỡn với em thì phải có chừng mực chứ, nếu con xảy ra chuyện gì thì cả nhà biết phải làm sao?"
Rồi bố lại quay qua nhìn tôi: "Còn Doãn Doãn nữa, có biết nguy hiểm lắm không? Nếu không phải Cảnh Trì lao xuống ôm lấy con thì con đã nguy hiểm tới tính mạng rồi đó!" (I
Nghe xong lời trách móc nhưng lại đầy sự quan tâm và yêu thương của bố, tôi chỉ biết cúi mặt xuống mà nhận lỗi, giờ ăn năn cũng đã muộn.
Mẹ tôi thì mắt vẫn ươn ướt, cứ nhìn chằm chằm anh trai suốt, vẻ mặt đau lòng khôn nguôi.
"Mọi người tính làm gì vậy? Con mệt nên vô thức ngủ gật ở công ty, vừa tỉnh dậy đã thấy mình đang trong bệnh viện là sao?"
Chỉ một câu nói tiếp theo đó của Mộc Cảnh Trì thôi, cả năm người ở đó đều lặng đứng người. Mẹ tôi cười gượng, lo lắng nhìn con trai mình.
"Con nói gì vậy? Không phải con và Doãn Doãn nô đùa quá trớn, vì muốn bảo vệ em gái nên con mới vào viện sao?"
Vừa xong thì bố lại chèn lời của mình vào: "Đúng đó, với lại con chê không muốn tiếp quản việc kinh doanh của bố, nên đã rời công ty vào hai năm trước rồi mà?" (
Nhưng biểu cảm khó hiểu có đôi phần tức giận của Mộc Cảnh Trì liền hiện ra, giọng cũng thay đổi mà nghiêm túc hơn hẳn.
"Hai năm trước? Bố già nên đãng trí à?"
Năm người lặng như pho tượng, đơ mặt nhìn anh trai tôi tiếp tục: "Con mới vào công ty còn chưa tới một năm, đâu ra hai năm trước?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro