Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Hành Động Lạ
2024-09-01 07:30:11
"Anh mua lại bé trắng sữa này, nhưng thấy có một đứa thì nó cô đơn quá nên ra tiệm thú cưng mua cho Doãn Doãn thêm bé nữa. Vậy là hai chúng nó thành một cặp rồi!" C°
Chó thôi mà, lại còn cần nên đôi nữa sao?
Nhưng nhìn màu lông của chúng cứ như sinh ra đã được hẹn thể dành trọn cho nhau ấy. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, quyết định xong cái tên.
"Vậy giờ bé trắng sữa này gọi là Bánh Bao, còn bé màu cà phê thì gọi là Bánh Quy nhé?"
Thời Diệc ngơ ra giây lát, có chút gượng miệng mà hỏi cô người yêu của mình: "Sao toàn là bánh thế?"
"Vì em thích đồ ăn đó!" Câu trả lời đập vào mặt quá hợp lý, không thể nào thuyết phục hơn. •
Thời Diệc nghe xong cũng mím hai cánh mỗi, thà đừng hỏi còn hơn.
"À đúng rồi, hôm nay anh phải tới bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, lát em ăn cơm trước đi!"
Tôi ôm Bánh Bao lên, vuốt ve lông nó xong mới chịu đáp lại: "Không phải lúc trước anh chê khám sức khỏe mất thời gian của anh sao?"
Thời Diệc ngại ngùng gãi gãi sau gáy cổ, nói: "Thì đúng là vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng phải chú tâm đến sức khỏe chứ!" (
~Anh là vị ngọt của nụ cười~.
~Hay là vị mặn của nước măt~
"Alo Tử Khâm? À không đúng, bây giờ phải gọi là chị dâu dần cho quen chứ chỉ?" (3°
Người màn hình bên kia bị tôi trêu tới đỏ cả mặt, ngượng ngùng mà lắp bắp đáp lời bạn thân.
"Đã... Đã cưới nhau đâu, cậu gọi tớ như vậy tớ thấy không quen!"
Tôi cười hì hì một tiếng, trở về trạng thái ban đầu, hỏi chuyện:
"Có chuyện gì mà cậu gọi tớ thế?"
"Ai, chẳng là chán quá nên tìm cậu nói chuyện thôi!"
Tôi à ừ vài tiếng, hết gật đầu lại suy tư nghe bạn thân mình than vãn, nhưng cũng giết thời gian hữu ích đó chứ.
Hai đứa nói chuyện không xem giờ giấc, tôi một tay cầm điện thoại, tay kia vuốt ve lông sữa của Bánh Bao không rời phút nào. Đợi cho tới khi màn đêm bắt đầu buông, bầu trời phủ đầy ánh quang màu ngả vàng, anh người yêu của tôi trở về từ bệnh viên phải mở cửa căn hộ thì tôi mới chú ý tới xung quanh.
"Không nói nữa, giờ tớ có việc rồi!"
Tôi cúp máy, đứng dậy bỏ Bánh Bao xuống sofa liền đi tới gần Châu Thời Diệc.
"Anh về rồi à? Có bị sao không?"
Thời Diệc gấp đôi tập giấy làm kiểm tra lại, cầm nó trong tay bên kia mà thay ra đôi giày, bỏ chúng vào kệ tủ.
"Không có, em ăn gì chưa để anh nấu?" Anh bước vào phòng khách, vừa nói vẻ mặt đó vừa có biểu cảm che giấu lạ lùng.
"Anh sao thế? Mệt ở đâu à?"
Thời Diệc đơ luôn đường nét trên khuôn mặt của mình, cũng dần giấu tập giấy ra sau, ý đồ không muốn cho tôi thấy.
"Không có, em nghĩ nhiều rồi!"
Tôi im lặng chăm chăm anh một hồi, cảm thấy chút bức bách thì anh mới lên tiếng tiếp.
"Doãn Doãn chưa ăn gì đúng không? Để anh đi làm cho em."
Nói rồi liền bước một mạch về phía phòng bếp, nhìn dáng vẻ vội vàng, hấp tấp của anh đối với mấy tờ giấy kiểm tra kia thì rôi đã khẳng định chắc chắn rằng có chuyện. Nhưng sao anh ấy không nói?
Hay bị bệnh gì nói ra sợ bạn gái của mình buồn chăng? •
Đến cả nấu ăn, Thời Diệc cũng cầm theo tập giấy để bên, vậy mới có cảm giác an toàn à?
Dọn cơm hay ăn cơm cũng vậy, đều để nó ngay ghế bên để tránh cho bạn gái mình lấy được.
Khuya tới, tạm biệt nhau một câu, nói lời chúc ngủ ngon cho đối phương, cả hai mới lên giường ngủ thiếp.
Đợi gần một tiếng tiếp theo, đã bắt đầu có tiếng động nhỏ phát ra phía sau lưng tôi. Thời Diệc bật người dậy, đưa mắt quan sát xem người yêu mình đã say giấc hay chưa. Sau khi xác nhận thì mới khẽ vén chăn lên, đặt chân xuống giường cũng có cầm theo tập giấy kia. (1
Thiết nghĩ bây giờ đầu óc anh đang bận rộn suy nghĩ coi nên giấu chúng ở đâu đây. Châu Thời Diệc mở tủ quần áo, lục tìm chỗ nào hay thứ gì có thể che đậy mà không bị tôi phát hiện. Nhưng anh có ngờ đâu? Tôi nào có ngủ?
Ngóc đầu về sau một chút, thấy anh đang loay hoay, cố làm sao cho không phát ra nhiều tiếng động to nhất có thể. Tôi quay đầu đi, dùng toàn lực nằm xuống chiếc gối nhưng sao toàn thân đều nặng trĩu.
Rốt cuộc là chuyện gì mà phải khiến Châu Thời Diệc nảy sinh hành động lạ chứ?
Tiếng động lục lọi tủ quần áo không còn nữa, anh bối rối đi quanh phòng mà xoa đầu khiến tóc tai rối tung. Bí quá lại tặc lưỡi vài cái.
Cuối cùng mới chú ý tới mấy bức tranh phong cảnh treo tường, Thời Diệc chọn lấy một bức trong số đó, gỡ mặt giấy dày đằng sau khung ra, bỏ tập giấy vào mới yên tâm đè phần giấy giày kia lên đậy lại, treo nó về vị trí ban đầu.
Hẳn là một nơi giấu đồ rất lý tưởng đúng không nào? •!
Thấy tôi nhắm mắt thiếp đi trên giường, anh chậm rãi bước tới, ngồi xổm trước tôi mà không nhịn được liền đưa tay ra vuốt ve gò má mịn màng, trắng trẻo. Trước khi trở về phần giường của mình còn vén mấy ngọn tóc xõa xuống mặt tôi trở về chỗ cũ.
Đợi đối phương ngủ thiếp, đôi chân mày tôi nhíu thẳng, mở mắt ra mà hai đôi đồng tử cứ nặng trĩu.
Chó thôi mà, lại còn cần nên đôi nữa sao?
Nhưng nhìn màu lông của chúng cứ như sinh ra đã được hẹn thể dành trọn cho nhau ấy. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, quyết định xong cái tên.
"Vậy giờ bé trắng sữa này gọi là Bánh Bao, còn bé màu cà phê thì gọi là Bánh Quy nhé?"
Thời Diệc ngơ ra giây lát, có chút gượng miệng mà hỏi cô người yêu của mình: "Sao toàn là bánh thế?"
"Vì em thích đồ ăn đó!" Câu trả lời đập vào mặt quá hợp lý, không thể nào thuyết phục hơn. •
Thời Diệc nghe xong cũng mím hai cánh mỗi, thà đừng hỏi còn hơn.
"À đúng rồi, hôm nay anh phải tới bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, lát em ăn cơm trước đi!"
Tôi ôm Bánh Bao lên, vuốt ve lông nó xong mới chịu đáp lại: "Không phải lúc trước anh chê khám sức khỏe mất thời gian của anh sao?"
Thời Diệc ngại ngùng gãi gãi sau gáy cổ, nói: "Thì đúng là vậy, nhưng thỉnh thoảng cũng phải chú tâm đến sức khỏe chứ!" (
~Anh là vị ngọt của nụ cười~.
~Hay là vị mặn của nước măt~
"Alo Tử Khâm? À không đúng, bây giờ phải gọi là chị dâu dần cho quen chứ chỉ?" (3°
Người màn hình bên kia bị tôi trêu tới đỏ cả mặt, ngượng ngùng mà lắp bắp đáp lời bạn thân.
"Đã... Đã cưới nhau đâu, cậu gọi tớ như vậy tớ thấy không quen!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi cười hì hì một tiếng, trở về trạng thái ban đầu, hỏi chuyện:
"Có chuyện gì mà cậu gọi tớ thế?"
"Ai, chẳng là chán quá nên tìm cậu nói chuyện thôi!"
Tôi à ừ vài tiếng, hết gật đầu lại suy tư nghe bạn thân mình than vãn, nhưng cũng giết thời gian hữu ích đó chứ.
Hai đứa nói chuyện không xem giờ giấc, tôi một tay cầm điện thoại, tay kia vuốt ve lông sữa của Bánh Bao không rời phút nào. Đợi cho tới khi màn đêm bắt đầu buông, bầu trời phủ đầy ánh quang màu ngả vàng, anh người yêu của tôi trở về từ bệnh viên phải mở cửa căn hộ thì tôi mới chú ý tới xung quanh.
"Không nói nữa, giờ tớ có việc rồi!"
Tôi cúp máy, đứng dậy bỏ Bánh Bao xuống sofa liền đi tới gần Châu Thời Diệc.
"Anh về rồi à? Có bị sao không?"
Thời Diệc gấp đôi tập giấy làm kiểm tra lại, cầm nó trong tay bên kia mà thay ra đôi giày, bỏ chúng vào kệ tủ.
"Không có, em ăn gì chưa để anh nấu?" Anh bước vào phòng khách, vừa nói vẻ mặt đó vừa có biểu cảm che giấu lạ lùng.
"Anh sao thế? Mệt ở đâu à?"
Thời Diệc đơ luôn đường nét trên khuôn mặt của mình, cũng dần giấu tập giấy ra sau, ý đồ không muốn cho tôi thấy.
"Không có, em nghĩ nhiều rồi!"
Tôi im lặng chăm chăm anh một hồi, cảm thấy chút bức bách thì anh mới lên tiếng tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Doãn Doãn chưa ăn gì đúng không? Để anh đi làm cho em."
Nói rồi liền bước một mạch về phía phòng bếp, nhìn dáng vẻ vội vàng, hấp tấp của anh đối với mấy tờ giấy kiểm tra kia thì rôi đã khẳng định chắc chắn rằng có chuyện. Nhưng sao anh ấy không nói?
Hay bị bệnh gì nói ra sợ bạn gái của mình buồn chăng? •
Đến cả nấu ăn, Thời Diệc cũng cầm theo tập giấy để bên, vậy mới có cảm giác an toàn à?
Dọn cơm hay ăn cơm cũng vậy, đều để nó ngay ghế bên để tránh cho bạn gái mình lấy được.
Khuya tới, tạm biệt nhau một câu, nói lời chúc ngủ ngon cho đối phương, cả hai mới lên giường ngủ thiếp.
Đợi gần một tiếng tiếp theo, đã bắt đầu có tiếng động nhỏ phát ra phía sau lưng tôi. Thời Diệc bật người dậy, đưa mắt quan sát xem người yêu mình đã say giấc hay chưa. Sau khi xác nhận thì mới khẽ vén chăn lên, đặt chân xuống giường cũng có cầm theo tập giấy kia. (1
Thiết nghĩ bây giờ đầu óc anh đang bận rộn suy nghĩ coi nên giấu chúng ở đâu đây. Châu Thời Diệc mở tủ quần áo, lục tìm chỗ nào hay thứ gì có thể che đậy mà không bị tôi phát hiện. Nhưng anh có ngờ đâu? Tôi nào có ngủ?
Ngóc đầu về sau một chút, thấy anh đang loay hoay, cố làm sao cho không phát ra nhiều tiếng động to nhất có thể. Tôi quay đầu đi, dùng toàn lực nằm xuống chiếc gối nhưng sao toàn thân đều nặng trĩu.
Rốt cuộc là chuyện gì mà phải khiến Châu Thời Diệc nảy sinh hành động lạ chứ?
Tiếng động lục lọi tủ quần áo không còn nữa, anh bối rối đi quanh phòng mà xoa đầu khiến tóc tai rối tung. Bí quá lại tặc lưỡi vài cái.
Cuối cùng mới chú ý tới mấy bức tranh phong cảnh treo tường, Thời Diệc chọn lấy một bức trong số đó, gỡ mặt giấy dày đằng sau khung ra, bỏ tập giấy vào mới yên tâm đè phần giấy giày kia lên đậy lại, treo nó về vị trí ban đầu.
Hẳn là một nơi giấu đồ rất lý tưởng đúng không nào? •!
Thấy tôi nhắm mắt thiếp đi trên giường, anh chậm rãi bước tới, ngồi xổm trước tôi mà không nhịn được liền đưa tay ra vuốt ve gò má mịn màng, trắng trẻo. Trước khi trở về phần giường của mình còn vén mấy ngọn tóc xõa xuống mặt tôi trở về chỗ cũ.
Đợi đối phương ngủ thiếp, đôi chân mày tôi nhíu thẳng, mở mắt ra mà hai đôi đồng tử cứ nặng trĩu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro