Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Nhập Mộng 6
2024-09-01 07:30:11
Mọi người xung quanh náo loạn, hoảng hốt chạy đi tìm bình chữa cháy. Duy chỉ có cô gái vẫn đứng ngẩn tại chỗ, đôi mắt vô hồn đăm đăm vào chiếc lò vi sóng đang bị thiêu rụi.
Mọi ký ức bất ngờ đổ dồn về đại não, 'Vạn Cẩn' sợ hãi đến thở chẳng ra hơi, lập tức ngã bịch xuống sàn, mất đi ý thức.
Khung cảnh mới được chuyển giao, trong không khí toàn phảng phất mùi của thuốc tây và máy móc bệnh viện.
'Vạn Cẩn' nằm yên trên giường bệnh, tròng mắt không có lấy một chút sắc sáng và tiêu cự mà hướng thẳng lên trần nhà.
Đôi môi khô khốc không hé lấy một lời nào, bên mu bàn tay trái còn đang được cắm kim tiêm truyền nước. Cánh cửa phòng mở toang, người đàn ông bên ngoài gấp gáp đi vào, anh ta thở dốc như vừa chạy thục mạng đến đây.
'Tần Ngạn' thấy cô gái nằm trên giường mất hồn chỉ còn thể xác như vậy, hắn xê dịch bước chân lại gần chậm nhất có thể. Đến khi đôi bàn chân đặt ngay trước giường bệnh, hắn mới mở lời.
"A Cẩn bị làm sao thế? Em mệt chỗ nào sao?" (
'Vạn Cẩn' không lên tiếng đáp lại, vẫn giữ yên lặng nhìn lên trần nhà.
'Tần Ngạn ngồi xuống mép giường, cầm lấy bàn tay gầy gò đang được truyền dịch của cô mà tiếp tục mở lời hỏi han.
"Em giận anh sao? Bây giờ anh về rồi đây?" (
"Cút!" Một câu với ý nghĩa súc tích, ngắn ngọn được phát ra, nhưng thanh âm của nó nhỏ nhẹ vì suốt một ngày không ăn mà cũng chẳng uống.
Tiều tụy tới mức cổ họng cũng khô khan cả lại.
"A Cẩn nói gì?"
"Tôi nói anh cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!" Cô quát lên, giằng mạnh cánh tay đang được truyền dịch của mình ra, suýt chút nữa chệch ven.
'Tần Ngạn' có chút bàng hoàng, nhìn vẻ mặt hiện tại của anh ta thì tôi nghĩ anh đã chuẩn bị tâm lí, hoặc biết trước vài phần rồi.
'Tần Ngạn' cắn viền môi dưới của mình, mím chặt chúng lại mới cưỡng ép kéo con người đang nằm trên giường ngồi dậy, vòng tay qua sau mà ôm chầm lấy đối phương. Không ngừng siết chặt...
"Không sao, chúng ta có thể làm lại từ đầu."
Hắn không cam chịu như thế, vẫn một lòng ích kỷ giữ đóa hoa còn chưa khép nở ấy làm của cho riêng mình, đáng tiếc... đóa hoa đẹp nhất là khi nó thuận theo tự nhiên mà nở rộ. Một khi đã ép nó gượng mở cánh thì cuối cùng cũng chóng phai tàn mà thôi...
'Vạn Cẩn' gào lên, mọi đau thương mà cô phải chịu đều đổ dồn vào cảm xúc bây giờ đây. Cô dùng lực đấm hai tay vào tấm lưng người đàn ông này, kích động tới mức dây truyền bị bung ra khỏi tay, máu rỉ giọt bắt đầu chảy ra.
"Bỏ ra... Tôi nói anh bỏ ra..." ()
Tôi chỉ chứng kiến mà đã muốn rưng rưng thay cho cô gái này, 'Vạn Cẩn' càng gào khóc nhiều hơn, càng dùng lực mạnh hơn thì 'Tần Ngạn' cũng dần siết chặt.
Bất quá, cô quơ tay lấy đại một con dao dùng để gọt trái cây ngay trên kệ bàn đầu giường, đâm một nhát vào phần trước ngực, lệch về phía cánh tay và ngay dưới xương đòn vai của 'Tần Ngạn'.
Hắn không cố chấp ôm chặt lấy cô nữa, vòng tay cũng từ từ được nới lỏng ra khỏi thân người con gái trước mặt hắn.
Chỉ còn một phần hai con dao được giữ ở bên ngoài, một nửa kia thì đâm xuyên qua lớp áo sơ mi trắng, cứa thủng sâu vào trong da thịt. Màu đỏ thẫm của dịch nhầy cũng dần loang ra quanh miệng vết thương vẫn còn cắm mũi dao. (1)
"Vạn Cẩn' thấy vậy liền sợ hãi mà rụt thụp người về sau, hét lên một tiếng: "Á!"
Nhìn chút vết máu dính vào ngón tay của mình, cô run đến lẩy bẩy cả người, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Mình giết người rồi...! Mình là hung thủ..."
'Tần Ngạn' thấy thế liền tiến tới một chút, ôn nhu xoa đầu cô gái nhỏ kia mà nhìn đối phương bằng ánh mắt trìu mn nhất có thể, mặc dù cn đau từ vết thương kéo đến không thôi.
"A Cẩn... Không sao, anh không sao hết. Yên tâm đi nhé!" Q
Vừa xong, hắn rời người khỏi chiếc giường mà quay lưng, rút con dao ra khiến máu bên trong tuôn thêm không ngừng, tự mình khó nhọc bước ra bên ngoài.
Kể từ hôm đó trở đi, 'Vạn Cần' ngày càng có biểu hiện khác lạ hơn thường, cô không tuyệt thực mà cũng không hăng hái đụng đến đồ ăn. Mỗi ngày trôi qua đều không nuốt nổi xuống bụng quá mười thìa cháo, tâm trạng cũng trở nên thất thường, vui buồn chẳng biểu lộ ra ngoài lấy nửa phần.
Thiết nghĩ cô ấy đang suy nghĩ, phần vần giữa việc nên tha thứ cho 'Tần Ngạn' hay chăng?
Ảo cảnh này cũng tồn tại quá lâu rồi đi, nó chỉ cho tôi thấy mọi ngày "Vạn Cẩn' trãi qua thế nào trong bệnh viện mà thôi, nhưng đúng là có hơi tẻ nhạt.
Cho tới chạng vạng tối của vài hôm sau, 'Vạn Cẩn' dùng điện thoại của một nữ y tá để gọi về nhà, bảo giúp việc trưởng mang hộp đồ trang điểm và một bộ váy của cô tới đây.
Tôi có lấy làm ngạc nhiên, cô ấy đã hồi tâm chuyển ý, suy nghĩ sẽ bắt đầu lại với 'Tần Ngạn' sao? (3)
Nhưng rồi ảo cảnh này bỗng dưng tan biến, tôi không còn biết tiếp theo xảy ra chuyện gì được nữa. Lại một ảo cảnh khác được thay thế vào... khung cảnh hiện tại sao lại mang đến cho tôi cảm giác quen thuộc quá...
Đúng rồi, chính là cái sân thượng lúc trước tôi đã thấy trong mơ đây mà.
Mọi ký ức bất ngờ đổ dồn về đại não, 'Vạn Cẩn' sợ hãi đến thở chẳng ra hơi, lập tức ngã bịch xuống sàn, mất đi ý thức.
Khung cảnh mới được chuyển giao, trong không khí toàn phảng phất mùi của thuốc tây và máy móc bệnh viện.
'Vạn Cẩn' nằm yên trên giường bệnh, tròng mắt không có lấy một chút sắc sáng và tiêu cự mà hướng thẳng lên trần nhà.
Đôi môi khô khốc không hé lấy một lời nào, bên mu bàn tay trái còn đang được cắm kim tiêm truyền nước. Cánh cửa phòng mở toang, người đàn ông bên ngoài gấp gáp đi vào, anh ta thở dốc như vừa chạy thục mạng đến đây.
'Tần Ngạn' thấy cô gái nằm trên giường mất hồn chỉ còn thể xác như vậy, hắn xê dịch bước chân lại gần chậm nhất có thể. Đến khi đôi bàn chân đặt ngay trước giường bệnh, hắn mới mở lời.
"A Cẩn bị làm sao thế? Em mệt chỗ nào sao?" (
'Vạn Cẩn' không lên tiếng đáp lại, vẫn giữ yên lặng nhìn lên trần nhà.
'Tần Ngạn ngồi xuống mép giường, cầm lấy bàn tay gầy gò đang được truyền dịch của cô mà tiếp tục mở lời hỏi han.
"Em giận anh sao? Bây giờ anh về rồi đây?" (
"Cút!" Một câu với ý nghĩa súc tích, ngắn ngọn được phát ra, nhưng thanh âm của nó nhỏ nhẹ vì suốt một ngày không ăn mà cũng chẳng uống.
Tiều tụy tới mức cổ họng cũng khô khan cả lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A Cẩn nói gì?"
"Tôi nói anh cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!" Cô quát lên, giằng mạnh cánh tay đang được truyền dịch của mình ra, suýt chút nữa chệch ven.
'Tần Ngạn' có chút bàng hoàng, nhìn vẻ mặt hiện tại của anh ta thì tôi nghĩ anh đã chuẩn bị tâm lí, hoặc biết trước vài phần rồi.
'Tần Ngạn' cắn viền môi dưới của mình, mím chặt chúng lại mới cưỡng ép kéo con người đang nằm trên giường ngồi dậy, vòng tay qua sau mà ôm chầm lấy đối phương. Không ngừng siết chặt...
"Không sao, chúng ta có thể làm lại từ đầu."
Hắn không cam chịu như thế, vẫn một lòng ích kỷ giữ đóa hoa còn chưa khép nở ấy làm của cho riêng mình, đáng tiếc... đóa hoa đẹp nhất là khi nó thuận theo tự nhiên mà nở rộ. Một khi đã ép nó gượng mở cánh thì cuối cùng cũng chóng phai tàn mà thôi...
'Vạn Cẩn' gào lên, mọi đau thương mà cô phải chịu đều đổ dồn vào cảm xúc bây giờ đây. Cô dùng lực đấm hai tay vào tấm lưng người đàn ông này, kích động tới mức dây truyền bị bung ra khỏi tay, máu rỉ giọt bắt đầu chảy ra.
"Bỏ ra... Tôi nói anh bỏ ra..." ()
Tôi chỉ chứng kiến mà đã muốn rưng rưng thay cho cô gái này, 'Vạn Cẩn' càng gào khóc nhiều hơn, càng dùng lực mạnh hơn thì 'Tần Ngạn' cũng dần siết chặt.
Bất quá, cô quơ tay lấy đại một con dao dùng để gọt trái cây ngay trên kệ bàn đầu giường, đâm một nhát vào phần trước ngực, lệch về phía cánh tay và ngay dưới xương đòn vai của 'Tần Ngạn'.
Hắn không cố chấp ôm chặt lấy cô nữa, vòng tay cũng từ từ được nới lỏng ra khỏi thân người con gái trước mặt hắn.
Chỉ còn một phần hai con dao được giữ ở bên ngoài, một nửa kia thì đâm xuyên qua lớp áo sơ mi trắng, cứa thủng sâu vào trong da thịt. Màu đỏ thẫm của dịch nhầy cũng dần loang ra quanh miệng vết thương vẫn còn cắm mũi dao. (1)
"Vạn Cẩn' thấy vậy liền sợ hãi mà rụt thụp người về sau, hét lên một tiếng: "Á!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn chút vết máu dính vào ngón tay của mình, cô run đến lẩy bẩy cả người, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Mình giết người rồi...! Mình là hung thủ..."
'Tần Ngạn' thấy thế liền tiến tới một chút, ôn nhu xoa đầu cô gái nhỏ kia mà nhìn đối phương bằng ánh mắt trìu mn nhất có thể, mặc dù cn đau từ vết thương kéo đến không thôi.
"A Cẩn... Không sao, anh không sao hết. Yên tâm đi nhé!" Q
Vừa xong, hắn rời người khỏi chiếc giường mà quay lưng, rút con dao ra khiến máu bên trong tuôn thêm không ngừng, tự mình khó nhọc bước ra bên ngoài.
Kể từ hôm đó trở đi, 'Vạn Cần' ngày càng có biểu hiện khác lạ hơn thường, cô không tuyệt thực mà cũng không hăng hái đụng đến đồ ăn. Mỗi ngày trôi qua đều không nuốt nổi xuống bụng quá mười thìa cháo, tâm trạng cũng trở nên thất thường, vui buồn chẳng biểu lộ ra ngoài lấy nửa phần.
Thiết nghĩ cô ấy đang suy nghĩ, phần vần giữa việc nên tha thứ cho 'Tần Ngạn' hay chăng?
Ảo cảnh này cũng tồn tại quá lâu rồi đi, nó chỉ cho tôi thấy mọi ngày "Vạn Cẩn' trãi qua thế nào trong bệnh viện mà thôi, nhưng đúng là có hơi tẻ nhạt.
Cho tới chạng vạng tối của vài hôm sau, 'Vạn Cẩn' dùng điện thoại của một nữ y tá để gọi về nhà, bảo giúp việc trưởng mang hộp đồ trang điểm và một bộ váy của cô tới đây.
Tôi có lấy làm ngạc nhiên, cô ấy đã hồi tâm chuyển ý, suy nghĩ sẽ bắt đầu lại với 'Tần Ngạn' sao? (3)
Nhưng rồi ảo cảnh này bỗng dưng tan biến, tôi không còn biết tiếp theo xảy ra chuyện gì được nữa. Lại một ảo cảnh khác được thay thế vào... khung cảnh hiện tại sao lại mang đến cho tôi cảm giác quen thuộc quá...
Đúng rồi, chính là cái sân thượng lúc trước tôi đã thấy trong mơ đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro