Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Trở Về Nước Lại...
2024-09-01 07:30:11
"Không sao hết, bình thường mà?" Tôi rời đi ngay trước mắt Châu Thời Diệc, chỉ biết anh chả nói gì nữa, chỉ đứng yên đó nhìn theo bóng lưng người con gái đang dần xa khuất khỏi tầm mắt mà thôi.
Có lẽ tôi nên từ bỏ, đúng, bây giờ tôi mới hiểu được cảm giác yêu một người là như thế nào. Nó ngọt ngào như viên kẹo đường tỏa ra đầy ắp sự hạnh phúc, lại đắng chát như những giọt nước mắt lăn dài qua khóe môi.
Tôi sẽ không yêu anh nữa,.. thật đó! (4)
"Này, Doãn Doãn!"
Tử Khâm lên tiếng gọi, không thấy lời đáp của tôi liền gọi thêm lần nữa: "Mộc Doãn!"
Tôi ý thức lại sau cơn thất thần vừa rồi, quay qua nhìn Tử Khâm hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là từ lúc cậu về đến giờ cứ ngồi đờ ra đó như bị ma nhập ấy!"
Cặp mắt đào hoa liếc nhìn lên đồng hồ treo tường, rồi lại thu ánh mắt về lại vị trí ban đầu của nó, tự ngẫm nghĩ trong lòng.
Từ lúc đó đến giờ đã được hơn một tiếng rồi sao? *)
Nhìn Tử Khâm nét mặt đang lo lắng, tôi cố cười ra vẻ vui tươi đáp lại: "Không có sao đâu, tớ đang suy nghĩ ngày mai chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo thôi!"
Tử Khâm cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, thở phào đi lại phía tôi rồi ngồi xuống đối diện: "Tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, ngày mai chúng ta đi Maui Ocen Center nhé?" Vừa nói, cô bạn thân vừa chắp tay mơ mộng, Tử Khâm lại tiếp tục: "Sau đó chúng ta sẽ đến thung lũng Makah Valley, tớ nghe nói ở đó còn có một ngôi đền thiêng...."
Chưa dứt câu, tôi đã chen ngang lời Tử Khâm vừa rồi với một chất giọng nhàn nhạt không rõ vui buồn: "Hay chúng ta không đi nữa nhé? Tớ thấy mệt, giờ chỉ muốn trở về thật nhanh." ()
Tử Khâm lo lắng hỏi tôi, lại có chút nghi ngờ kèm theo: "Cậu sao vậy? Vẫn còn buồn chuyện kia sao?" (1
Tôi lắc lắc đầu, cười trừ nói với cô bạn thân trước mặt: "Không có, tớ chỉ cảm thấy không muốn tiếp tục ở đây nữa thôi!"
Nghe theo tôi, rạng sáng ngày hôm sau chúng tôi đã thu dọn hành lí, đặt vé máy bay trước kì hạn nghỉ du lịch để trở về. Vừa về đến nước đã là 16 giờ chiều theo múi giờ địa phương.
Đứng ở sân bay tầm một lúc khá lâu thì chiếc Mercedes của Mộc Cảnh Trì mới dừng trước cửa lớn.
Giọng điệu tôi có chút chế giễu, trêu chọc ông anh trai: "Anh tới sớm quá ha? Sao không đợi tụi này tìm xe xin quá giang rồi hằng tới? (
Ai ngờ Mộc Cảnh Trì lại hỏi xoáy, không nhường tôi chút nào: "Vậy mày còn gọi anh đến đây làm gì?
Còn tưởng cô ta đang nói chuyện với ai, tính hiếu kì mà quay lại nhìn cô. Phát hiện người mà ánh mắt cô đang dán chặt lại hướng thắng về phía tôi, còn tưởng kẻ đó đứng ngay đăng sau. Tôi nghiêng người nhìn ra sau lưng, nhưng ở đó chỉ có một bức tường lạnh lẽo đang bơ vơ đứng yên.
"Tôi đang nói cô đó!" Cô gái kia lại cất tiếng. Chẳng lẽ cô ta nhìn thấy được tôi sao? 1
Tôi chạy lại, gấp gáp hỏi cô ta thật nhanh: "Cô là ai? Tại sao luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"
Nghe thấy thanh âm của chính mình, tôi đờ người ngẫm nghĩ lại. Sao giọng cô ta giống tôi quá vậy?
Người kia nở ra nụ cười đầy ý dụ hoặc, một bên khóe môi nhếch tận lên gò má: "Ha, tôi là ai à?"
Cô ta dần ngẩng đầu, quay mặt về phía tôi mà tiếp lời: "Tôi chính là cô, còn cô... chính là tôi!" Cái gương mặt đó được ánh trăng soi chiếu, suýt làm tôi ngả ngửa vì sợ hãi, nó giống y như đúc từ một khuôn ra với gương mặt của tôi. Phải nói như là chị em song sinh vậy, còn hơn cả thế nữa.
Có lẽ tôi nên từ bỏ, đúng, bây giờ tôi mới hiểu được cảm giác yêu một người là như thế nào. Nó ngọt ngào như viên kẹo đường tỏa ra đầy ắp sự hạnh phúc, lại đắng chát như những giọt nước mắt lăn dài qua khóe môi.
Tôi sẽ không yêu anh nữa,.. thật đó! (4)
"Này, Doãn Doãn!"
Tử Khâm lên tiếng gọi, không thấy lời đáp của tôi liền gọi thêm lần nữa: "Mộc Doãn!"
Tôi ý thức lại sau cơn thất thần vừa rồi, quay qua nhìn Tử Khâm hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là từ lúc cậu về đến giờ cứ ngồi đờ ra đó như bị ma nhập ấy!"
Cặp mắt đào hoa liếc nhìn lên đồng hồ treo tường, rồi lại thu ánh mắt về lại vị trí ban đầu của nó, tự ngẫm nghĩ trong lòng.
Từ lúc đó đến giờ đã được hơn một tiếng rồi sao? *)
Nhìn Tử Khâm nét mặt đang lo lắng, tôi cố cười ra vẻ vui tươi đáp lại: "Không có sao đâu, tớ đang suy nghĩ ngày mai chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo thôi!"
Tử Khâm cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, thở phào đi lại phía tôi rồi ngồi xuống đối diện: "Tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, ngày mai chúng ta đi Maui Ocen Center nhé?" Vừa nói, cô bạn thân vừa chắp tay mơ mộng, Tử Khâm lại tiếp tục: "Sau đó chúng ta sẽ đến thung lũng Makah Valley, tớ nghe nói ở đó còn có một ngôi đền thiêng...."
Chưa dứt câu, tôi đã chen ngang lời Tử Khâm vừa rồi với một chất giọng nhàn nhạt không rõ vui buồn: "Hay chúng ta không đi nữa nhé? Tớ thấy mệt, giờ chỉ muốn trở về thật nhanh." ()
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Khâm lo lắng hỏi tôi, lại có chút nghi ngờ kèm theo: "Cậu sao vậy? Vẫn còn buồn chuyện kia sao?" (1
Tôi lắc lắc đầu, cười trừ nói với cô bạn thân trước mặt: "Không có, tớ chỉ cảm thấy không muốn tiếp tục ở đây nữa thôi!"
Nghe theo tôi, rạng sáng ngày hôm sau chúng tôi đã thu dọn hành lí, đặt vé máy bay trước kì hạn nghỉ du lịch để trở về. Vừa về đến nước đã là 16 giờ chiều theo múi giờ địa phương.
Đứng ở sân bay tầm một lúc khá lâu thì chiếc Mercedes của Mộc Cảnh Trì mới dừng trước cửa lớn.
Giọng điệu tôi có chút chế giễu, trêu chọc ông anh trai: "Anh tới sớm quá ha? Sao không đợi tụi này tìm xe xin quá giang rồi hằng tới? (
Ai ngờ Mộc Cảnh Trì lại hỏi xoáy, không nhường tôi chút nào: "Vậy mày còn gọi anh đến đây làm gì?
Còn tưởng cô ta đang nói chuyện với ai, tính hiếu kì mà quay lại nhìn cô. Phát hiện người mà ánh mắt cô đang dán chặt lại hướng thắng về phía tôi, còn tưởng kẻ đó đứng ngay đăng sau. Tôi nghiêng người nhìn ra sau lưng, nhưng ở đó chỉ có một bức tường lạnh lẽo đang bơ vơ đứng yên.
"Tôi đang nói cô đó!" Cô gái kia lại cất tiếng. Chẳng lẽ cô ta nhìn thấy được tôi sao? 1
Tôi chạy lại, gấp gáp hỏi cô ta thật nhanh: "Cô là ai? Tại sao luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"
Nghe thấy thanh âm của chính mình, tôi đờ người ngẫm nghĩ lại. Sao giọng cô ta giống tôi quá vậy?
Người kia nở ra nụ cười đầy ý dụ hoặc, một bên khóe môi nhếch tận lên gò má: "Ha, tôi là ai à?"
Cô ta dần ngẩng đầu, quay mặt về phía tôi mà tiếp lời: "Tôi chính là cô, còn cô... chính là tôi!" Cái gương mặt đó được ánh trăng soi chiếu, suýt làm tôi ngả ngửa vì sợ hãi, nó giống y như đúc từ một khuôn ra với gương mặt của tôi. Phải nói như là chị em song sinh vậy, còn hơn cả thế nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro