Boss Phản Diện Cuồng Chiếm Hữu
Đừng phí công vô ích
vịt
2024-07-14 16:19:29
- Cô ấy...
- Không thể nào đâu ạ! - Thẩm Bạch Nhiên nghiêm túc đáp.
- Ừ.
Cả hai người chìm trong im lặng, không ai biết câu chuyện nửa vời mà họ nói là gì nhưng có thể thấy được tính nghiêm trọng của nó.
Khung cảnh trong máy bay lại rơi vào trầm mặt, từng hàng ghế xa hoa trống rỗng, vệ sĩ áo đen đứng trải dài trên hành lang. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cái âm thanh làm bầu không khí đỡ ngột ngạt đi phần nào.
- Thưa, là cậu Phồn Khánh gọi ạ. - Một tên vệ sĩ áo đen đổ mồ hôi nói.
Thẩm Bạch Nhiên nhận lấy chiếc điện thoại, anh mở loa ngoài và rồi giọng nói từ đầu dây bên kia phát ra:
- Có tin tức mới, Phu nhân trước khi mất tích có liên hệ với R, chúng tôi khó khăn lắm mới ra ra được một ít dữ liệu xóa chưa xong. Thủ đoạn của người này rất tinh vi.
- R? Làm sao cô ấy biết tới hắn được? - Thẩm Bạch Nhiên khó hiểu.
- Điều tra tất cả thông tin về hắn, nhanh chóng tra ra nơi hắn ở và bắt về đây. Tôi muốn khiến hắn phải trả cái giá thật đắt. - Mộ Phong ác liệt nói.
Sau tiến trả lời của Phồn Khánh thì điện thoại tắt, mọi thứ trở về như ban đầu.
[...]
20 phút sau, chiếc máy bay dừng chân tại sân bay thành phố B. Một hàng người áo đen cùng nhau bước ra giống như mafia trong các bộ phim hành động.
Chiếc Maybach đen tuyền xuất phát đi về phía cao tốc rộng lớn.
- Có ai rời khỏi đó không? - Mộ Phong hỏi.
- Vẫn chưa thấy ai rời khỏi căn nhà, tôi nghĩ cô ấy không ngờ được việc chúng ta tìm đến nhanh như thế đâu.
Chiếc xe dừng lại trước một dãy nhà tầm trung, mọi người đều nhanh chóng tiến tới căn phòng ở lầu 2, cánh cửa mở ra.
Bên trong nội thất đầy đủ, tiện nghi, căn phòng toát ra hơi thở lạnh lẽo, thiếu vắng bóng người. Tất cả vệ sĩ tách ra tìm Hồ Kha.
Thẩm Bạch Nhiên cầm lấy chiếc vòng tay lên, nói:
- Cái này... Cô ấy đã lừa chúng ta.
Mộ Phong nghe xong rất tức giận, anh hất đổ chiếc bàn trước mặt, đồ đạt rơi xuống lả tả và kèm theo một bức thư có dòng chữ " Gửi cho Mộ Phong''.
Anh cầm lên, không chần chừ mà mở ra. Nhìn từng dòng chữ nén nót trong bức thư có thể dễ làm ta liên tưởng tới một người xinh đẹp, tỉ mỉ.
Mộ Phong đưa tay chạm nhẹ vào từng chữ cô gửi cho anh. Từng từ, từng từ như khiến con tim anh thắt lại, anh có hồi hận không? Chắc là có, cô trước giờ có lẽ luôn nói thật lòng nhưng anh không bao giờ tin vào nó cả, anh sợ hãi, bất an. Có phải anh đã sai lầm rồi không? Một sai lầm khiến anh phải hồi hận cả đời.
Trong thư cô viết:
" Mộ Phong, tôi đã định ở bên cạnh anh, không rời đi, cố gắng đáp lại tình cảm của anh. Nhưng mọi thứ anh làm, tính cách độc đoán, ý nghĩ luôn muốn kiềm hãm người khác làm tôi thấy mình thật nhỏ bé, như một một con rối bị điều khiển vậy.
Anh còn không nghe tôi giải thích đã sắp đặt ý nghĩ của mình lên nó, tôi không phải vật nuôi để giam giữ, tôi cần tự do, muốn ngắm nhìn mặt trời, vui chơi trên đường phố tấp nập.
Có lẽ anh không bao giờ hiểu cảm giác đó đâu nhỉ? Tình cảnh bị người khác trói buộc rất thống khổ đấy. Tôi biết tình cảm của anh, mọi thứ tốt đẹp anh đều muốn dành cho tôi, nhưng anh lại không biết được rằng thứ tốt nhất, có ý nghĩa nhất với tôi là sự tự do.
Được rồi, khi anh đọc được bức thư này chắc đã tìm đến ngôi nhà đó nhỉ. Tôi đã đánh cược đấy, cược rằng nếu như tôi bị bắt lại hay bị tìm thấy thì tôi sẽ tự sát. Vì sao ư? Vì tôi không ngu ngốc, tôi biết được khi mình rơi vào tay anh lần nữa chắc chắn sẽ sống không tốt. Tôi biết anh sẽ không đánh đập, hành hạ nhưng vẫn còn nhiều cách khác để con người cảm thấy tuyệt vọng mà nhỉ? Mộ Phong tôi biết điều anh đang nghĩ đấy.
Tạm biệt, đừng cố tìm kiếm nữa vì anh không muốn tôi chết đâu đúng không? Mà chắc anh sẽ không thể tìm thấy nên đừng phí công vô ích nàoo.
Hồ Kha."
- Đi thôi. - Giọng anh khàng đặc ra lệnh.
Thẩm Bạch Nhiên dừng lại một chút rồi nói:
- Tiếp tục tìm kiếm...
- Không cần! Tất cả trở về.
Tuy hơi khó hiểu nhưng Thẩm Bạch Nhiên vẫn đồng ý.
Tất cả mọi người rời đi, để lại căn phòng trống và một thứ gì đó lóe lên rồi liền biến mất, giống như hoa mắt mà nhìn lầm vậy.
[...]
Trở về căn biệt thự, Mộ Phong cho gọi hai người anh em và cũng là trợ thủ của anh đang có mặt ở đây đến.
Ba người ngồi ba chiếc ghế đồi diện nhau, ai cũng trầm mặt, rất rõ ràng là đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ Mộ Phong.
- Tiếp tục điều tra các manh mối, nhưng hãy làm trong âm thầm. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên náo loạn.
- Được.
Ba người lại im lặng, Mộ Phong đứng dậy rời đi, sau đó hai người kia cũng lần lượt đi làm nhiệm vụ cao cả là tìm kiếm phu nhân Mộ gia bỏ trốn này.
[...]
Căn phòng tối tăm, hiu quạnh với một bóng lưng cô đơn đang cầm trong tay một vật gì đó.
- Không thể nào đâu ạ! - Thẩm Bạch Nhiên nghiêm túc đáp.
- Ừ.
Cả hai người chìm trong im lặng, không ai biết câu chuyện nửa vời mà họ nói là gì nhưng có thể thấy được tính nghiêm trọng của nó.
Khung cảnh trong máy bay lại rơi vào trầm mặt, từng hàng ghế xa hoa trống rỗng, vệ sĩ áo đen đứng trải dài trên hành lang. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cái âm thanh làm bầu không khí đỡ ngột ngạt đi phần nào.
- Thưa, là cậu Phồn Khánh gọi ạ. - Một tên vệ sĩ áo đen đổ mồ hôi nói.
Thẩm Bạch Nhiên nhận lấy chiếc điện thoại, anh mở loa ngoài và rồi giọng nói từ đầu dây bên kia phát ra:
- Có tin tức mới, Phu nhân trước khi mất tích có liên hệ với R, chúng tôi khó khăn lắm mới ra ra được một ít dữ liệu xóa chưa xong. Thủ đoạn của người này rất tinh vi.
- R? Làm sao cô ấy biết tới hắn được? - Thẩm Bạch Nhiên khó hiểu.
- Điều tra tất cả thông tin về hắn, nhanh chóng tra ra nơi hắn ở và bắt về đây. Tôi muốn khiến hắn phải trả cái giá thật đắt. - Mộ Phong ác liệt nói.
Sau tiến trả lời của Phồn Khánh thì điện thoại tắt, mọi thứ trở về như ban đầu.
[...]
20 phút sau, chiếc máy bay dừng chân tại sân bay thành phố B. Một hàng người áo đen cùng nhau bước ra giống như mafia trong các bộ phim hành động.
Chiếc Maybach đen tuyền xuất phát đi về phía cao tốc rộng lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có ai rời khỏi đó không? - Mộ Phong hỏi.
- Vẫn chưa thấy ai rời khỏi căn nhà, tôi nghĩ cô ấy không ngờ được việc chúng ta tìm đến nhanh như thế đâu.
Chiếc xe dừng lại trước một dãy nhà tầm trung, mọi người đều nhanh chóng tiến tới căn phòng ở lầu 2, cánh cửa mở ra.
Bên trong nội thất đầy đủ, tiện nghi, căn phòng toát ra hơi thở lạnh lẽo, thiếu vắng bóng người. Tất cả vệ sĩ tách ra tìm Hồ Kha.
Thẩm Bạch Nhiên cầm lấy chiếc vòng tay lên, nói:
- Cái này... Cô ấy đã lừa chúng ta.
Mộ Phong nghe xong rất tức giận, anh hất đổ chiếc bàn trước mặt, đồ đạt rơi xuống lả tả và kèm theo một bức thư có dòng chữ " Gửi cho Mộ Phong''.
Anh cầm lên, không chần chừ mà mở ra. Nhìn từng dòng chữ nén nót trong bức thư có thể dễ làm ta liên tưởng tới một người xinh đẹp, tỉ mỉ.
Mộ Phong đưa tay chạm nhẹ vào từng chữ cô gửi cho anh. Từng từ, từng từ như khiến con tim anh thắt lại, anh có hồi hận không? Chắc là có, cô trước giờ có lẽ luôn nói thật lòng nhưng anh không bao giờ tin vào nó cả, anh sợ hãi, bất an. Có phải anh đã sai lầm rồi không? Một sai lầm khiến anh phải hồi hận cả đời.
Trong thư cô viết:
" Mộ Phong, tôi đã định ở bên cạnh anh, không rời đi, cố gắng đáp lại tình cảm của anh. Nhưng mọi thứ anh làm, tính cách độc đoán, ý nghĩ luôn muốn kiềm hãm người khác làm tôi thấy mình thật nhỏ bé, như một một con rối bị điều khiển vậy.
Anh còn không nghe tôi giải thích đã sắp đặt ý nghĩ của mình lên nó, tôi không phải vật nuôi để giam giữ, tôi cần tự do, muốn ngắm nhìn mặt trời, vui chơi trên đường phố tấp nập.
Có lẽ anh không bao giờ hiểu cảm giác đó đâu nhỉ? Tình cảnh bị người khác trói buộc rất thống khổ đấy. Tôi biết tình cảm của anh, mọi thứ tốt đẹp anh đều muốn dành cho tôi, nhưng anh lại không biết được rằng thứ tốt nhất, có ý nghĩa nhất với tôi là sự tự do.
Được rồi, khi anh đọc được bức thư này chắc đã tìm đến ngôi nhà đó nhỉ. Tôi đã đánh cược đấy, cược rằng nếu như tôi bị bắt lại hay bị tìm thấy thì tôi sẽ tự sát. Vì sao ư? Vì tôi không ngu ngốc, tôi biết được khi mình rơi vào tay anh lần nữa chắc chắn sẽ sống không tốt. Tôi biết anh sẽ không đánh đập, hành hạ nhưng vẫn còn nhiều cách khác để con người cảm thấy tuyệt vọng mà nhỉ? Mộ Phong tôi biết điều anh đang nghĩ đấy.
Tạm biệt, đừng cố tìm kiếm nữa vì anh không muốn tôi chết đâu đúng không? Mà chắc anh sẽ không thể tìm thấy nên đừng phí công vô ích nàoo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ Kha."
- Đi thôi. - Giọng anh khàng đặc ra lệnh.
Thẩm Bạch Nhiên dừng lại một chút rồi nói:
- Tiếp tục tìm kiếm...
- Không cần! Tất cả trở về.
Tuy hơi khó hiểu nhưng Thẩm Bạch Nhiên vẫn đồng ý.
Tất cả mọi người rời đi, để lại căn phòng trống và một thứ gì đó lóe lên rồi liền biến mất, giống như hoa mắt mà nhìn lầm vậy.
[...]
Trở về căn biệt thự, Mộ Phong cho gọi hai người anh em và cũng là trợ thủ của anh đang có mặt ở đây đến.
Ba người ngồi ba chiếc ghế đồi diện nhau, ai cũng trầm mặt, rất rõ ràng là đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ Mộ Phong.
- Tiếp tục điều tra các manh mối, nhưng hãy làm trong âm thầm. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên náo loạn.
- Được.
Ba người lại im lặng, Mộ Phong đứng dậy rời đi, sau đó hai người kia cũng lần lượt đi làm nhiệm vụ cao cả là tìm kiếm phu nhân Mộ gia bỏ trốn này.
[...]
Căn phòng tối tăm, hiu quạnh với một bóng lưng cô đơn đang cầm trong tay một vật gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro