Chương 147
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
Hành lý và túi xách của Tô Tố đều ở trên xe của Tiêu Lăng, bao gồm cả điện thoại tiềm mặt tất cả đều ở trong túi xách, cô bây giờ một đồng cũng không có.
Cô chỉ có thể ra sức chạy.
Vượt qua lúc ban đầu cô cảm thấy toàn thân hán lạnh, chạy à chạy à, toàn thân chỉ còn lại nóng nực.
Cô lần đầu tiên oán hận cơ thể này, thể chất cơ thể này quá kém, cô mới chạy được một lúc thì tim đập như sấm thở như trâu.
Toàn thân Tô Tố đều là mồ hôi, cô gập người, đôi tay chống lên đầu gối nỗ lực hít thở.
Không được ngừng!
Tô Tố mày không được ngừng lại!
Cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, ôm lấy bụng chạy tiếp.
Sân bay đều được xây rất xa ở vùng ngoại ô, cho dù thành phố A xa hoa, ngoại ô và ngoại ô ở khu vực khác cũng không có gì không giống nhau. Chạy à chạy à, dòng xe chạy bên cạnh ít dần, đèn đường cũng không có nữa.
Hai bên đường hàng rào cao cao, hai bên hàng rào là màu đen của cây nho, dưới màu đen của đêm, những thứ màu tối càng thêm tối đen, thỉnh thoảng có gió thổi qua, rung chuyển cành lá phát ra âm thanh xào xạc rít rít......Tô Tố nỗ lực bỏ đi những ý nghĩ không tốt đó ra khỏi đầu.
Cô ấy bây giờ chỉ có một ý nghĩ!
Cô ấy cần pahir về nhà để gặp bọn trẻ của cô, ai cũng không được làm hại bọn trẻ của cô!
“pi....” (tiếng còi xe)
Đằng sau lưng ánh đèn chói mắt, tiếp đó chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.
“hey, người đẹp cô có một mình thôi sao?” từ cửa sổ ló ra cái đầu của một nam thanh niên, “có muốn đi nhờ xe không?”
Tô Tố nhìn về phía xe, nam thanh niên trong xe nhìn khuôn mặt và thân hình của Tô Tố, ngạc nhiên huýt sáo miệng.
“Anh làm cái gì thế, dọa chết người ta rồi.”
Trong xe vốn có một nam một nữ, nói lời này là của cô gái, người con trai ngồi trên ghế lái lập tức thành thực lại, cô gái trẻ ngồi ở trên ghế phụ. Cô nhìn thấy Tô Tố cũng kinh hãi chút, thân thiện gật đầu với Tô Tố, “cô gái có phải cô gặp phải chuyện gì sao, nửa đêm một mình trên đường rất nguy hiểm, cô muốn đi đâu? Tôi và bạn trai tôi muốn đi trung tâm thành phố A, nếu như xuôi đường có thể đưa cô một đoạn. Nếu như không xuôi đường cũng coa thể đưa cô đến đồn cảnh sát gần đây, ở đây là ngoại ô, với lại đoạn đường này rất khó bắt được xe”
Tô Tố nhìn khuôn mặt thân thiện của cô gái, có chút động lòng.
Nếu như có thể bắt được xe cùng đường, vậy thì cô có thể sớm gặp lại hai đứa trẻ rồi.
Vâng......
Cô nhớ lại câu nói nặng nề của Tiêu Lăng “đi bộ về biệt thự” liền dập tắt ý nghĩ đó, cô cười khổ sở lắc đầu, “cảm ơn ý tốt của các bạn, nhưng mà không cần đâu ạ, tôi đã gọi điện thoại cho bạn tôi rồi, lập tức sẽ có người đến đón tôi thôi, lần nữa xin cảm ơn ý tốt của các bạn”
Cô gái trẻ nhún vai, “có người đến đón thì tốt, vậy chúng tôi đi trước nhé!”
Tô Tố vẫy tay chào tạm biệt cô gái.
Cô lại tiếp tục chạy nhanh về phía trước.
Cô không phải không thể bắt xe trở về, mà là lúc này cô không muốn lại khiến Tiêu Lăng thêm tức giận, nếu như cô đi bộ trở về biệt thự có thể khiến cơn tức giận của anh ấy giảm xuống chút nhiều, cô chịu hình phạt này có là gì đâu.
Duy nhất đáng được vui mừng là cô hôm nay đi đôi giày vải đế thấp, Tô Tố vừa chạt vừa trong nỗi khổ tìm thấy niềm vui.
......
Tô Tố không biết rằng, khi cô dừng lại nói chuyện với người khác, đằng sau lưng một chiếc Bentley cũng dừng lại. Bởi vì cách xa, Tiêu Lăng không nghe được Tô Tố và người đó nói chuyện gì, Tiêu Lăng nắm chặt lấy tay lái.
Nửa đêm ở giữa đường cũng dám dừng lại nói chuyện với người khác!
Điên rồi sao!
Nhìn thấy chiếc xe đó rời đi, Tiêu Lăng thở phào nhẹ nhõm, anh tiếp tục nổ máy, một bên lái xe tốc độ con rùa một bên gọi đi một cuộc điện thoại.
“Có phải ông Triệu thị trưởng thành phố không? Vâng, tôi là Tiêu Lăng! Tôi muốn nhờ ông giúp một chuyện, trước khi trời sáng chặn đường quốc lộ 101, không để bất kỳ chiếc xe nào và người thông hành. Được, làm phiền ông rồi”
Tiêu Lăng dập máy, tiếp tục lái xe.
.....
Tô Tố không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, dần dần, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, lại bị gió đêm thổi khô, khô rồi lại ướt, cứ như thế lập đi lập lại mấy lần, đến cả tóc của cô cũng dính lên trên mặt, gió đêm thổi, toàn thân cô bắt đầu run lập cập lên.
Dần dần, khuôn mặt cô càng ngày đỏ lên, bờ môi càng ngày càng trắng càng ngày càng khô lại! Cô lúc mới đầu bước chạy vội vàng biến thành chạy bước nhỏ, lại từ chạy bước nhỏ biến thành bước nhanh về trước, đến bây giờ chỉ có thể vấp vấp ngã ngã lê lết đôi chân hướng về phía trước.
Cô từ lúc trăng sáng ở sân bay đi bộ đến khi ngoại ô hoang vắng không người ở, lại từ ngoại ô hoang vắng không người ở đi bộ đến thành phố có đèn đường.
Nhanh rồi!
Nhanh rồi!
Đây là ý niệm duy nhất của cô.
Đôi chân như gắn thêm chì nặng nề không tưởng, trước mắt càng là bóng tối, chân vừa bước tiếp, cả người cô ngã trên mặt đường đá, nằm sấp trên mặt đất rất lâu nhưng cũng không thể đứng dậy.
Đau!
Toàn cơ thể không có chỗ nào không kêu đau, cô không đượng ngừng lại.
Cô nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nỗi đau đem đến sự tỉnh táo trong phút chốc, cô nỗ lực từ dưới đất đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả tiếp tục hướng về phía trước.
Cô nhất định......nhất định phải đi gặp các con của cô.
Tô Tố giống như một linh hồn phiêu dạt, cuối cùng cũng bay vào trong thành phố. Thành phố A có một tòa tháp đồng hồ lớn, là kiến trúc nổi tiếng của thành phố A, đồng thời, cũng là kiến trúc lớn nhất hùng vĩ nhất, ánh đèn trên tháp đồng hồ cả đêm không tắt, Tô Tố ngẩng đầu lên nhìn thời gian.
2 giờ sáng sớm!
Cô đã đi bộ được cả 4 tiếng đồng hồ.
Nhanh rồi!
Đã vào khu vực thành phố, thêm một tiếng đi đường nữa thôi là có thể đến được biệt thự Cẩm Viên rồi.
Đi bộ 4 tiếng đồng hồ cô ấy đã mất nước nghiêm trọng, đôi môi nứt nẻ, đôi mắt vô thần, nếu như không có một ý niệm luôn chống đỡ cho cô, cô đã sớm ngất đi rồi.
Thành phố A là một thành phố không đêm, trong nội thành cho dù là 2 giờ sáng vẫn có rất nhiều người.
Có chiếc xe taxi dừng ngay trước cô, Tô Tố đã không còn chút sức lực nào để quay đầu ra nhìn, xe taxi lại rời đi, cũng có những kẻ đi ngang qua hút sáo gọi cô, cô cũng phớt lờ đi.
Một tiếng sau.
Tô Tố cuối cùng nghiêng nghiêng ngả ngả xuất hiện tại cửa lớn Cẩm Viên, lúc này toàn thân Tô Tố thảm thương, không biết bị ngã bao nhiêu lần, trên chiếc áo phông màu trắng phủ lên một lớp bụi bẩn, một khuôn mặt lúc trước còn đỏ biến thành tái nhợt. Chiếc quần ở chỗ đầu gối đều đã bị ngã rách thành một lỗ, chiếc quần jean màu trắng bị nhuộm lên chút màu đỏ của máu.
Trong lòng bàn tay và bên má đều có vết xước.
Khi đến Cẩm Viên là 3 giờ sáng, vạn vật đều tĩnh lặng, toàn bộ khu biệt thự đến một âm thanh cũng không có, một màu trắng khu biệt thự phong cách Châu Âu toàn bộ đều bị bóng đem bao chùm, ngoại trừ duy nhất hai cây đèn thủy tinh màu trắng đang chiếu sáng ở cổng lớn Cẩm Viên.
Nhìn thấy Cẩm Viên, đôi môi nứt nẻ của Tô Tố nở nụ cười mỉm.
Đến rồi!
Cô cuối cùng cũng đến rồi!
Cô nhìn về tòa lầu nhỏ phong cách Châu Âu phía trước, tòa lầu nhỏ cũng tương tự bị màn đêm bao phủ, một chút tiếng động cũng không có, dường như giống với màn đêm chìm trong giấc ngủ.
Bọn trẻ của cô đang ở trong đó.
Với niềm tin này, Tô Tố bước đi bước chân nặng nề, đi đến cổng lớn.
Bình thường cổng lớn đều có hai người bảo vệ trực ban, hôm nay một người cũng không có, chỉ có một cánh cổng lạnh giá.
Tô tố đi đến cổng, dùng sức gõ cửa, cô kiệt sức hét lớn lên, “có người không! Tiêu Lăng tôi đến rồi! Tôi biết anh chưa ngủ, tôi đã nghe lời anh đi bộ trở về rồi, anh cần phải thực hiện lời hứa của anh rồi, tôi muốn gặp Cảnh Thụy, tôi muốn gặp Tiểu Thất, anh mau mở cửa cho tôi!”
Cánh cổng điện tử gặp phải công kích, phát ra “bi bi bi” còi cảnh báo, máy móc ở cửa lớn hét lên, “cảnh báo cảnh báo! Có người đột nhập---có người đột nhập---”
Tiếng còi cảnh báo reo lên, đèn của cả trang viên phút chốc sáng bừng lên!
Cô chỉ có thể ra sức chạy.
Vượt qua lúc ban đầu cô cảm thấy toàn thân hán lạnh, chạy à chạy à, toàn thân chỉ còn lại nóng nực.
Cô lần đầu tiên oán hận cơ thể này, thể chất cơ thể này quá kém, cô mới chạy được một lúc thì tim đập như sấm thở như trâu.
Toàn thân Tô Tố đều là mồ hôi, cô gập người, đôi tay chống lên đầu gối nỗ lực hít thở.
Không được ngừng!
Tô Tố mày không được ngừng lại!
Cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, ôm lấy bụng chạy tiếp.
Sân bay đều được xây rất xa ở vùng ngoại ô, cho dù thành phố A xa hoa, ngoại ô và ngoại ô ở khu vực khác cũng không có gì không giống nhau. Chạy à chạy à, dòng xe chạy bên cạnh ít dần, đèn đường cũng không có nữa.
Hai bên đường hàng rào cao cao, hai bên hàng rào là màu đen của cây nho, dưới màu đen của đêm, những thứ màu tối càng thêm tối đen, thỉnh thoảng có gió thổi qua, rung chuyển cành lá phát ra âm thanh xào xạc rít rít......Tô Tố nỗ lực bỏ đi những ý nghĩ không tốt đó ra khỏi đầu.
Cô ấy bây giờ chỉ có một ý nghĩ!
Cô ấy cần pahir về nhà để gặp bọn trẻ của cô, ai cũng không được làm hại bọn trẻ của cô!
“pi....” (tiếng còi xe)
Đằng sau lưng ánh đèn chói mắt, tiếp đó chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.
“hey, người đẹp cô có một mình thôi sao?” từ cửa sổ ló ra cái đầu của một nam thanh niên, “có muốn đi nhờ xe không?”
Tô Tố nhìn về phía xe, nam thanh niên trong xe nhìn khuôn mặt và thân hình của Tô Tố, ngạc nhiên huýt sáo miệng.
“Anh làm cái gì thế, dọa chết người ta rồi.”
Trong xe vốn có một nam một nữ, nói lời này là của cô gái, người con trai ngồi trên ghế lái lập tức thành thực lại, cô gái trẻ ngồi ở trên ghế phụ. Cô nhìn thấy Tô Tố cũng kinh hãi chút, thân thiện gật đầu với Tô Tố, “cô gái có phải cô gặp phải chuyện gì sao, nửa đêm một mình trên đường rất nguy hiểm, cô muốn đi đâu? Tôi và bạn trai tôi muốn đi trung tâm thành phố A, nếu như xuôi đường có thể đưa cô một đoạn. Nếu như không xuôi đường cũng coa thể đưa cô đến đồn cảnh sát gần đây, ở đây là ngoại ô, với lại đoạn đường này rất khó bắt được xe”
Tô Tố nhìn khuôn mặt thân thiện của cô gái, có chút động lòng.
Nếu như có thể bắt được xe cùng đường, vậy thì cô có thể sớm gặp lại hai đứa trẻ rồi.
Vâng......
Cô nhớ lại câu nói nặng nề của Tiêu Lăng “đi bộ về biệt thự” liền dập tắt ý nghĩ đó, cô cười khổ sở lắc đầu, “cảm ơn ý tốt của các bạn, nhưng mà không cần đâu ạ, tôi đã gọi điện thoại cho bạn tôi rồi, lập tức sẽ có người đến đón tôi thôi, lần nữa xin cảm ơn ý tốt của các bạn”
Cô gái trẻ nhún vai, “có người đến đón thì tốt, vậy chúng tôi đi trước nhé!”
Tô Tố vẫy tay chào tạm biệt cô gái.
Cô lại tiếp tục chạy nhanh về phía trước.
Cô không phải không thể bắt xe trở về, mà là lúc này cô không muốn lại khiến Tiêu Lăng thêm tức giận, nếu như cô đi bộ trở về biệt thự có thể khiến cơn tức giận của anh ấy giảm xuống chút nhiều, cô chịu hình phạt này có là gì đâu.
Duy nhất đáng được vui mừng là cô hôm nay đi đôi giày vải đế thấp, Tô Tố vừa chạt vừa trong nỗi khổ tìm thấy niềm vui.
......
Tô Tố không biết rằng, khi cô dừng lại nói chuyện với người khác, đằng sau lưng một chiếc Bentley cũng dừng lại. Bởi vì cách xa, Tiêu Lăng không nghe được Tô Tố và người đó nói chuyện gì, Tiêu Lăng nắm chặt lấy tay lái.
Nửa đêm ở giữa đường cũng dám dừng lại nói chuyện với người khác!
Điên rồi sao!
Nhìn thấy chiếc xe đó rời đi, Tiêu Lăng thở phào nhẹ nhõm, anh tiếp tục nổ máy, một bên lái xe tốc độ con rùa một bên gọi đi một cuộc điện thoại.
“Có phải ông Triệu thị trưởng thành phố không? Vâng, tôi là Tiêu Lăng! Tôi muốn nhờ ông giúp một chuyện, trước khi trời sáng chặn đường quốc lộ 101, không để bất kỳ chiếc xe nào và người thông hành. Được, làm phiền ông rồi”
Tiêu Lăng dập máy, tiếp tục lái xe.
.....
Tô Tố không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, dần dần, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi, lại bị gió đêm thổi khô, khô rồi lại ướt, cứ như thế lập đi lập lại mấy lần, đến cả tóc của cô cũng dính lên trên mặt, gió đêm thổi, toàn thân cô bắt đầu run lập cập lên.
Dần dần, khuôn mặt cô càng ngày đỏ lên, bờ môi càng ngày càng trắng càng ngày càng khô lại! Cô lúc mới đầu bước chạy vội vàng biến thành chạy bước nhỏ, lại từ chạy bước nhỏ biến thành bước nhanh về trước, đến bây giờ chỉ có thể vấp vấp ngã ngã lê lết đôi chân hướng về phía trước.
Cô từ lúc trăng sáng ở sân bay đi bộ đến khi ngoại ô hoang vắng không người ở, lại từ ngoại ô hoang vắng không người ở đi bộ đến thành phố có đèn đường.
Nhanh rồi!
Nhanh rồi!
Đây là ý niệm duy nhất của cô.
Đôi chân như gắn thêm chì nặng nề không tưởng, trước mắt càng là bóng tối, chân vừa bước tiếp, cả người cô ngã trên mặt đường đá, nằm sấp trên mặt đất rất lâu nhưng cũng không thể đứng dậy.
Đau!
Toàn cơ thể không có chỗ nào không kêu đau, cô không đượng ngừng lại.
Cô nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, nỗi đau đem đến sự tỉnh táo trong phút chốc, cô nỗ lực từ dưới đất đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả tiếp tục hướng về phía trước.
Cô nhất định......nhất định phải đi gặp các con của cô.
Tô Tố giống như một linh hồn phiêu dạt, cuối cùng cũng bay vào trong thành phố. Thành phố A có một tòa tháp đồng hồ lớn, là kiến trúc nổi tiếng của thành phố A, đồng thời, cũng là kiến trúc lớn nhất hùng vĩ nhất, ánh đèn trên tháp đồng hồ cả đêm không tắt, Tô Tố ngẩng đầu lên nhìn thời gian.
2 giờ sáng sớm!
Cô đã đi bộ được cả 4 tiếng đồng hồ.
Nhanh rồi!
Đã vào khu vực thành phố, thêm một tiếng đi đường nữa thôi là có thể đến được biệt thự Cẩm Viên rồi.
Đi bộ 4 tiếng đồng hồ cô ấy đã mất nước nghiêm trọng, đôi môi nứt nẻ, đôi mắt vô thần, nếu như không có một ý niệm luôn chống đỡ cho cô, cô đã sớm ngất đi rồi.
Thành phố A là một thành phố không đêm, trong nội thành cho dù là 2 giờ sáng vẫn có rất nhiều người.
Có chiếc xe taxi dừng ngay trước cô, Tô Tố đã không còn chút sức lực nào để quay đầu ra nhìn, xe taxi lại rời đi, cũng có những kẻ đi ngang qua hút sáo gọi cô, cô cũng phớt lờ đi.
Một tiếng sau.
Tô Tố cuối cùng nghiêng nghiêng ngả ngả xuất hiện tại cửa lớn Cẩm Viên, lúc này toàn thân Tô Tố thảm thương, không biết bị ngã bao nhiêu lần, trên chiếc áo phông màu trắng phủ lên một lớp bụi bẩn, một khuôn mặt lúc trước còn đỏ biến thành tái nhợt. Chiếc quần ở chỗ đầu gối đều đã bị ngã rách thành một lỗ, chiếc quần jean màu trắng bị nhuộm lên chút màu đỏ của máu.
Trong lòng bàn tay và bên má đều có vết xước.
Khi đến Cẩm Viên là 3 giờ sáng, vạn vật đều tĩnh lặng, toàn bộ khu biệt thự đến một âm thanh cũng không có, một màu trắng khu biệt thự phong cách Châu Âu toàn bộ đều bị bóng đem bao chùm, ngoại trừ duy nhất hai cây đèn thủy tinh màu trắng đang chiếu sáng ở cổng lớn Cẩm Viên.
Nhìn thấy Cẩm Viên, đôi môi nứt nẻ của Tô Tố nở nụ cười mỉm.
Đến rồi!
Cô cuối cùng cũng đến rồi!
Cô nhìn về tòa lầu nhỏ phong cách Châu Âu phía trước, tòa lầu nhỏ cũng tương tự bị màn đêm bao phủ, một chút tiếng động cũng không có, dường như giống với màn đêm chìm trong giấc ngủ.
Bọn trẻ của cô đang ở trong đó.
Với niềm tin này, Tô Tố bước đi bước chân nặng nề, đi đến cổng lớn.
Bình thường cổng lớn đều có hai người bảo vệ trực ban, hôm nay một người cũng không có, chỉ có một cánh cổng lạnh giá.
Tô tố đi đến cổng, dùng sức gõ cửa, cô kiệt sức hét lớn lên, “có người không! Tiêu Lăng tôi đến rồi! Tôi biết anh chưa ngủ, tôi đã nghe lời anh đi bộ trở về rồi, anh cần phải thực hiện lời hứa của anh rồi, tôi muốn gặp Cảnh Thụy, tôi muốn gặp Tiểu Thất, anh mau mở cửa cho tôi!”
Cánh cổng điện tử gặp phải công kích, phát ra “bi bi bi” còi cảnh báo, máy móc ở cửa lớn hét lên, “cảnh báo cảnh báo! Có người đột nhập---có người đột nhập---”
Tiếng còi cảnh báo reo lên, đèn của cả trang viên phút chốc sáng bừng lên!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro