Chương 152
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
Lại là ánh mắt cảnh giác này.
Cuối cùng Tiêu Lăng nhịn không nổi nữa, lạnh lùng nhìn Tô Tố “Có phải trong lòng cô, tôi là một người **, đến nỗi trẻ nhỏ cũng không buông tha!”
Tô Tố trầm mặc nhìn xuống.
Tiêu Lăng càng thêm tức giận, “Tô Tố, cô không quan trọng đến nỗi khiến tôi phải phạm tội giết người.”
Tô Tố bán tín bán nghi đối với lời Tiêu Lăng nói
Quả thật!
Quả thật Tiêu Lăng không có lí do để giết con cô, nhưng chắc chắn cũng sẽ không tốt đến nỗi chuyển con cô đến một ngôi trường tốt như vậy.
Cô ấy vẫn khăng khăng, "Tôi muốn gặp tụi nó một lần."
Cô cần phải xác minh lại, bởi vì theo như cô thấy, không ai có thể chấp nhận người phụ nữ mình thích có con, đừng nói tới là đối tốt với chúng như vậy.
Cô hoàn toàn không tin.
"Muốn gặp con..."
"Điều kiện gì tôi cũng đáp ứng."
Tô Tố thở hổn hển ngắt lời Tiêu Lăng, có lẽ bây giờ không có chuyện gì cô không làm được.
Tiêu Lăng nhìn cô thật sâu, "Được! Đây là cô tự nói, hai người họ sắp tan học rồi, tôi đã kêu Tiểu Trần đi đón chúng, đợi tụi nó về, tôi cho phép cô nhìn một chút, nhưng chỉ có như vậy thôi. "
"... được!"
Nói xong Tiêu Lăng quay người rời khỏi phòng, nếu tiếp tục ở lại anh sợ sẽ bóp giết người phụ nữ này. Tô Tố ở trong phòng nghe thấy âm thanh đóng cửa, cô không giả bộ được nữa, đau đớn để khuôn mặt cũng nhăn lại.
Cô thở hổn hển như một con thú nhỏ bị thương.
Đau...
Thực sự rất đau.
Đau đến nỗi chỉ cần di chuyển cổ một tí đã đau muốn chết rồi.
May thay...
Đau đớn này cũng có tác dụng, cô vẫn chưa chết, chỉ cần không chết, có phải là cô còn hy vọng không, ít nhất con của cô không bị gửi đến viện phúc lợi.
Lại có tiếng động phát ra từ phía cửa phòng, tiếp theo sau đó là tiếng xe được đẩy vào.
Tô Tố mở tròng mắt đã đỏ ra.
"Dì Trương..."
"Ai, đừng di chuyển." Dì Trương đẩy chiếc xe đựng đồ ăn nhỏ vào phòng, nhìn Tô Tố muốn di chuyển nhanh chóng ngăn cô lại, "bác sĩ nói tình trạng mất nước của con rất nghiêm trọng, vả lại não còn bị chấn thương, cho nên đừng động đậy lung tung. "
Hèn gì cô cảm thấy tứ chi dường như không phải của mình, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Dì Trương nắm lấy vai cô, đôi mắt tràn đầy thương xót, "thật đáng thương, cô nói sao con lại cứng đầu như vậy, làm lành với thiếu gia không phải là xong rồi sao, có nhất thiết phải làm mình bị thương như bây giờ không. Thiếu gia tính khí cũng không tốt, rõ ràng trong lòng thương như vậy, lời nói ra lại làm tổn thương người khác như vậy. Nhưng mà Tô tiểu thư à, chuyện lần này... quả thật con hơi quá đáng. ”
Có con với thiếu gia thì chỉ cần trực tiếp nói với thiếu gia không phải là được rồi sao, cần gì không đi một đường vòng, nếu là người khác thì cũng sẽ tức giận thôi không phải sao?
Tô Tố chỉ biết cười khổ.
Dì Trương thở dài, đẩy chiếc xe để đồ ăn đến bên giường, chiều cao của xe cao hơn giường cỡ hai mươi centimet, dì Trương dừng xe lại, múc một tô cháo thịt trứng bách thảo ra, lấy một cái thìa nhỏ đút cô ăn.
"Dì Trương, con không đói..."
"Như vậy không được, con đã một ngày không ăn gì rồi, dù thế nào cũng phải ăn một ít”
"Tôi một chút cũng không thèm ăn."
"Như vậy thì cũng phải ăn." Dì Trương khuyên, "Tô Tố, cô biết bây giờ trong lòng con rất khó chịu, nhưng cơ thể là quan trọng nhất, lần này con bị thương thành như vậy, đừng nhìn thiếu gia đối với con có vẻ vô tình, nhưng thực ra luôn âm thầm quan tâm con. "
Tô Tô nhìn xuống dưới, mím môi.
Quan tâm cô sao?
"Không tin đúng không?" dì Trương nhìn Tô Tố, nói: "Thực ra, nếu là trước đây, tôi cũng sẽ không tin, người lừa dối thiếu gia không bao giờ có kết thúc tốt, nói ra có lẽ Tô tiểu thư sẽ cảm thấy không tin, thiếu gia đối với con đã dịu dàng lắm rồi. Những đêm sau khi thiếu gia biết con nói dối đã không ngủ. Mấy ngày nay tất cả công việc đều dời lại làm sau, một mình ngồi ở nhà đợi, thiếu gia là một người tham công tiếc việc, chỉ vì Tô tiểu thư mà nhiều lần dời công việc lại. "
Lông mi Tô Tố khẽ run rẩy.
Dì Trương nói tiếp, "Hôm qua con đâm đầu tường thiếu gia lo đến nỗi mắt cũng đỏ lên, từ khi bác sĩ khâu xong vết thương của con thiếu gia đều ở bên chăm sóc con, tôi khuyên thiếu gia nghỉ ngơi một chút mà người không chịu. Tính khí thiếu gia cũng cứng đầu, vì không muốn con thấy người quan tâm đến con, mà đi thay quần áo sạch trước khi con tỉnh dậy, nếu không lúc tỉnh dậy con sẽ thấy thiếu gia một thân nhếch nhác bừa bộn. "
Chăm sóc cô... Có lẽ chỉ là sợ cô chết thôi.
Tô Tố lắc đầu "Dì Trương, cô đừng nói nữa"
Ài!
Dì Trương thở dài nặng nề, hai đứa trẻ không ai chịu cúi đầu, cuối cùng người bị tổn thương không phải chính là con cái sao?
Sáng nay trường của cậu chủ và cô chủ nhỏ khai trường, nên hai người họ đã đi học rồi, hai người họ đi rất sớm, người làm trong nhà đều đã nhận lệnh tuyệt đối không được nói chuyện hôm qua ra, cho nên hai đứa nhỏ vẫn chưa biết Tô tiểu thư bị thương thành như thế này.
Hai đứa trẻ thông minh như vậy, nếu biết rằng cha và mẹ của chúng xảy ra chuyện này, chắc chắn sẽ không tha thứ cho thiếu gia.
Dì Trương thực sự thích hai đứa trẻ này, cũng có thể thấy tâm ý của thiếu gia đối với hai đứa con, vì vậy cô thực sự muốn thiếu gia và Tô tiểu thư có thể nhanh chóng làm hòa, cho hai đứa trẻ một ngôi nhà hoàn chỉnh hạnh phúc.
Dì Trương thấy Tô Tố không muốn nghe nữa, chỉ biết im lặng, múc cháo ra, đưa muỗng lên môi Tô Tố “Tô tiểu thư, ăn cháo đi.”
"Con..."
"Nếu con không ăn, sẽ không được gặp con" Dì Trương đột nhiên nói.
Tô Tố kinh ngạc nhìn Dì Trương.
Dì Trương lắc đầu, bất lực nói, "Đây là những lời thiếu gia nói, vì vậy Tô tiểu thư, con vẫn nên ăn đi."
Tròng mắt Tô Tố khẽ ướt.
Cuộc sống sau này... sẽ như vậy sao?
Cháo thịt trứng bách thảo rất thơm, thịt rất mềm, cảm giác như tan ngay khi ăn vào miệng, nhưng Tô Tố lại ăn trong đau khổ.
Cô hầu như không nếm thấy vị gì, nuốt một cách máy móc.
Dì Trương thấy vậy, vừa đút cô ăn vừa nói, "Tô tiểu thư hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của thiếu gia, bác sĩ nói chiều nay cô sẽ tỉnh, buổi trưa thiếu gia đã kêu tôi nấu cháo, sợ cháo bị nguội con ăn không được, nên vẫn luôn giữ ấm trong nồi cho đến bây giờ.
Tô Tố trầm mặc ăn hết tô cháo rồi nhắm mắt lại
Kêu cô hiểu cho Tiêu Lăng, vậy ai sẽ hiểu cho cô!
Cô chỉ vô tình đắc tội người có máu mặt, ai biết được sẽ trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Tối qua là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy tuyệt vọng như vậy. So với kiếp trước khi cô nằm trên bàn phẫu thuật thì lần này còn tuyệt vọng hơn.
Trong quá khứ, đứa con của cô chỉ rời đi trước cô một bước, nhưng kiếp này, cô trong lòng quyết tâm phải chết, nhưng trái tim lại nhớ đến hai đứa con của cô
Điều này còn khiến cô khó chịu hơn là giết cô.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh của động cơ, tiếp đó là giọng nói vui vẻ của dì Trương “Aiya, bọn trẻ tan trường về nhà rồi!”
Tô Tố đột nhiên mở mắt ra.
Con!
Cảnh Thụy và Tiểu Thất của cô.
Cô ấy vô thức muốn ngồi dậy!
Trên đầu truyền đến cảm giác đau và choáng váng, đau đến Tô Tố cắn chặt răng, chống người lên muốn đứng dậy.
"Tô tiểu thư, cô không thể di chuyển, bác sĩ nói cô không thể di chuyển!"
"Tôi muốn... nhìn con một chút."
Cuối cùng Tiêu Lăng nhịn không nổi nữa, lạnh lùng nhìn Tô Tố “Có phải trong lòng cô, tôi là một người **, đến nỗi trẻ nhỏ cũng không buông tha!”
Tô Tố trầm mặc nhìn xuống.
Tiêu Lăng càng thêm tức giận, “Tô Tố, cô không quan trọng đến nỗi khiến tôi phải phạm tội giết người.”
Tô Tố bán tín bán nghi đối với lời Tiêu Lăng nói
Quả thật!
Quả thật Tiêu Lăng không có lí do để giết con cô, nhưng chắc chắn cũng sẽ không tốt đến nỗi chuyển con cô đến một ngôi trường tốt như vậy.
Cô ấy vẫn khăng khăng, "Tôi muốn gặp tụi nó một lần."
Cô cần phải xác minh lại, bởi vì theo như cô thấy, không ai có thể chấp nhận người phụ nữ mình thích có con, đừng nói tới là đối tốt với chúng như vậy.
Cô hoàn toàn không tin.
"Muốn gặp con..."
"Điều kiện gì tôi cũng đáp ứng."
Tô Tố thở hổn hển ngắt lời Tiêu Lăng, có lẽ bây giờ không có chuyện gì cô không làm được.
Tiêu Lăng nhìn cô thật sâu, "Được! Đây là cô tự nói, hai người họ sắp tan học rồi, tôi đã kêu Tiểu Trần đi đón chúng, đợi tụi nó về, tôi cho phép cô nhìn một chút, nhưng chỉ có như vậy thôi. "
"... được!"
Nói xong Tiêu Lăng quay người rời khỏi phòng, nếu tiếp tục ở lại anh sợ sẽ bóp giết người phụ nữ này. Tô Tố ở trong phòng nghe thấy âm thanh đóng cửa, cô không giả bộ được nữa, đau đớn để khuôn mặt cũng nhăn lại.
Cô thở hổn hển như một con thú nhỏ bị thương.
Đau...
Thực sự rất đau.
Đau đến nỗi chỉ cần di chuyển cổ một tí đã đau muốn chết rồi.
May thay...
Đau đớn này cũng có tác dụng, cô vẫn chưa chết, chỉ cần không chết, có phải là cô còn hy vọng không, ít nhất con của cô không bị gửi đến viện phúc lợi.
Lại có tiếng động phát ra từ phía cửa phòng, tiếp theo sau đó là tiếng xe được đẩy vào.
Tô Tố mở tròng mắt đã đỏ ra.
"Dì Trương..."
"Ai, đừng di chuyển." Dì Trương đẩy chiếc xe đựng đồ ăn nhỏ vào phòng, nhìn Tô Tố muốn di chuyển nhanh chóng ngăn cô lại, "bác sĩ nói tình trạng mất nước của con rất nghiêm trọng, vả lại não còn bị chấn thương, cho nên đừng động đậy lung tung. "
Hèn gì cô cảm thấy tứ chi dường như không phải của mình, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Dì Trương nắm lấy vai cô, đôi mắt tràn đầy thương xót, "thật đáng thương, cô nói sao con lại cứng đầu như vậy, làm lành với thiếu gia không phải là xong rồi sao, có nhất thiết phải làm mình bị thương như bây giờ không. Thiếu gia tính khí cũng không tốt, rõ ràng trong lòng thương như vậy, lời nói ra lại làm tổn thương người khác như vậy. Nhưng mà Tô tiểu thư à, chuyện lần này... quả thật con hơi quá đáng. ”
Có con với thiếu gia thì chỉ cần trực tiếp nói với thiếu gia không phải là được rồi sao, cần gì không đi một đường vòng, nếu là người khác thì cũng sẽ tức giận thôi không phải sao?
Tô Tố chỉ biết cười khổ.
Dì Trương thở dài, đẩy chiếc xe để đồ ăn đến bên giường, chiều cao của xe cao hơn giường cỡ hai mươi centimet, dì Trương dừng xe lại, múc một tô cháo thịt trứng bách thảo ra, lấy một cái thìa nhỏ đút cô ăn.
"Dì Trương, con không đói..."
"Như vậy không được, con đã một ngày không ăn gì rồi, dù thế nào cũng phải ăn một ít”
"Tôi một chút cũng không thèm ăn."
"Như vậy thì cũng phải ăn." Dì Trương khuyên, "Tô Tố, cô biết bây giờ trong lòng con rất khó chịu, nhưng cơ thể là quan trọng nhất, lần này con bị thương thành như vậy, đừng nhìn thiếu gia đối với con có vẻ vô tình, nhưng thực ra luôn âm thầm quan tâm con. "
Tô Tô nhìn xuống dưới, mím môi.
Quan tâm cô sao?
"Không tin đúng không?" dì Trương nhìn Tô Tố, nói: "Thực ra, nếu là trước đây, tôi cũng sẽ không tin, người lừa dối thiếu gia không bao giờ có kết thúc tốt, nói ra có lẽ Tô tiểu thư sẽ cảm thấy không tin, thiếu gia đối với con đã dịu dàng lắm rồi. Những đêm sau khi thiếu gia biết con nói dối đã không ngủ. Mấy ngày nay tất cả công việc đều dời lại làm sau, một mình ngồi ở nhà đợi, thiếu gia là một người tham công tiếc việc, chỉ vì Tô tiểu thư mà nhiều lần dời công việc lại. "
Lông mi Tô Tố khẽ run rẩy.
Dì Trương nói tiếp, "Hôm qua con đâm đầu tường thiếu gia lo đến nỗi mắt cũng đỏ lên, từ khi bác sĩ khâu xong vết thương của con thiếu gia đều ở bên chăm sóc con, tôi khuyên thiếu gia nghỉ ngơi một chút mà người không chịu. Tính khí thiếu gia cũng cứng đầu, vì không muốn con thấy người quan tâm đến con, mà đi thay quần áo sạch trước khi con tỉnh dậy, nếu không lúc tỉnh dậy con sẽ thấy thiếu gia một thân nhếch nhác bừa bộn. "
Chăm sóc cô... Có lẽ chỉ là sợ cô chết thôi.
Tô Tố lắc đầu "Dì Trương, cô đừng nói nữa"
Ài!
Dì Trương thở dài nặng nề, hai đứa trẻ không ai chịu cúi đầu, cuối cùng người bị tổn thương không phải chính là con cái sao?
Sáng nay trường của cậu chủ và cô chủ nhỏ khai trường, nên hai người họ đã đi học rồi, hai người họ đi rất sớm, người làm trong nhà đều đã nhận lệnh tuyệt đối không được nói chuyện hôm qua ra, cho nên hai đứa nhỏ vẫn chưa biết Tô tiểu thư bị thương thành như thế này.
Hai đứa trẻ thông minh như vậy, nếu biết rằng cha và mẹ của chúng xảy ra chuyện này, chắc chắn sẽ không tha thứ cho thiếu gia.
Dì Trương thực sự thích hai đứa trẻ này, cũng có thể thấy tâm ý của thiếu gia đối với hai đứa con, vì vậy cô thực sự muốn thiếu gia và Tô tiểu thư có thể nhanh chóng làm hòa, cho hai đứa trẻ một ngôi nhà hoàn chỉnh hạnh phúc.
Dì Trương thấy Tô Tố không muốn nghe nữa, chỉ biết im lặng, múc cháo ra, đưa muỗng lên môi Tô Tố “Tô tiểu thư, ăn cháo đi.”
"Con..."
"Nếu con không ăn, sẽ không được gặp con" Dì Trương đột nhiên nói.
Tô Tố kinh ngạc nhìn Dì Trương.
Dì Trương lắc đầu, bất lực nói, "Đây là những lời thiếu gia nói, vì vậy Tô tiểu thư, con vẫn nên ăn đi."
Tròng mắt Tô Tố khẽ ướt.
Cuộc sống sau này... sẽ như vậy sao?
Cháo thịt trứng bách thảo rất thơm, thịt rất mềm, cảm giác như tan ngay khi ăn vào miệng, nhưng Tô Tố lại ăn trong đau khổ.
Cô hầu như không nếm thấy vị gì, nuốt một cách máy móc.
Dì Trương thấy vậy, vừa đút cô ăn vừa nói, "Tô tiểu thư hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của thiếu gia, bác sĩ nói chiều nay cô sẽ tỉnh, buổi trưa thiếu gia đã kêu tôi nấu cháo, sợ cháo bị nguội con ăn không được, nên vẫn luôn giữ ấm trong nồi cho đến bây giờ.
Tô Tố trầm mặc ăn hết tô cháo rồi nhắm mắt lại
Kêu cô hiểu cho Tiêu Lăng, vậy ai sẽ hiểu cho cô!
Cô chỉ vô tình đắc tội người có máu mặt, ai biết được sẽ trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Tối qua là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy tuyệt vọng như vậy. So với kiếp trước khi cô nằm trên bàn phẫu thuật thì lần này còn tuyệt vọng hơn.
Trong quá khứ, đứa con của cô chỉ rời đi trước cô một bước, nhưng kiếp này, cô trong lòng quyết tâm phải chết, nhưng trái tim lại nhớ đến hai đứa con của cô
Điều này còn khiến cô khó chịu hơn là giết cô.
Dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh của động cơ, tiếp đó là giọng nói vui vẻ của dì Trương “Aiya, bọn trẻ tan trường về nhà rồi!”
Tô Tố đột nhiên mở mắt ra.
Con!
Cảnh Thụy và Tiểu Thất của cô.
Cô ấy vô thức muốn ngồi dậy!
Trên đầu truyền đến cảm giác đau và choáng váng, đau đến Tô Tố cắn chặt răng, chống người lên muốn đứng dậy.
"Tô tiểu thư, cô không thể di chuyển, bác sĩ nói cô không thể di chuyển!"
"Tôi muốn... nhìn con một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro