Chương 226
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
Tô Tố đồng cảm đưa khăn giấy cho anh.
Tiểu Trần cũng lo lắng nhìn anh một cái, “Tổng tài, anh có cần đi bệnh viện không?”
“Không đi.” Tiêu Lăng dựa trên ghế, cả người phờ phạc, “Không đi bệnh viện, trong đó mùi thuốc sát trùng nồng nặc, đi cũng không giúp được gì,”
Tiểu Trần không nói chuyện nữa, im lặng lái xe.
Trong xe toàn là tiếng hắt xì và tiếng chảy nước mũi, đến tiếng mưa đập vào cửa cũng bị át mất.
Tô Tố ngồi ghế sau ôm hai đứa con nghiêm túc cảnh cáo, “Trước khi ba của hai đứa hết bệnh, nhất định phải cách xa ra, không được đến gần trong vòng 1 mét, đặc biệt là Tiểu Thất, không được động một chút là nhảy vào lòng của ba con, biết chưa?”
Tiểu Thất ôm cổ Tô Tố gật đầu như gà mổ thóc, “Mami con biết rồi con biết rồi, Daddy đang bị bệnh, nếu con đến gần cũng sẽ hắt xì không ngừng như vậy phải không?”
“Đúng.”
“Tiểu Thất không muốn như vậy, bị cảm thật khó chịu, nhìn mũi của Daddy cũng bị vặn đỏ hết rồi.”
Tô Tố nghiêng mặt nhìn, quả nhiên mũi của Tiêu Lăng bị vặn đến hơi đỏ, không chỉ như vậy, mắt cũng có chút đỏ lên, giống như...bị người khác dày vò vậy, Tô Tố nhớ đến cuốn tiểu thuyết mà cô đã từng xem, cực kì không có đạo đức mà cười.
Haha
Bộ dạng anh như vậy, hoàn toàn là đang chịu đựng.
Anh bị như vậy mà cô có thể cười được, Tiêu Lăng hung hăng nhìn Tô Tố.
Bình thường đôi mắt anh cực kỳ sát khí, lúc này vì mắt bị đỏ nên sát khí không còn, nhìn cực kỳ thê thảm, Tô Tố nhịn không được nữa, cười lớn.
Hahaha
Nếu hiệu trưởng thấy được bộ dạng này, nhất định không còn sợ anh như vậy.
“Ai, tại sao vẫn chưa tới nhà…” Tiểu Thất ngồi ghế sau có chút nhàm chán, ngáp vài cái, “Mami, con buồn ngủ.”
Tô Tô ôm lấy Tiểu Thất, “Ngủ đi, tới nhà mẹ gọi con dậy, Cảnh Thụy có muốn ngủ chút không?”
“Oh.”
Tiểu gia hỏa vốn dĩ không buồn ngủ, nhưng cậu thích được Tô Tố ôm trong lòng.
Tô Tố một bên ôm con, một bên nghĩ đến vấn đề đưa rước sau này, trường học mới của tụi nó cách Xuân giang hoa viên gần 1 tiếng chạy xe, bây giờ Tiểu Hy bận công việc, nhất định không thể ngày nào cũng đưa đón con được, cô cũng phải đóng phim ở đoàn làm phim, nếu bận có thể vài ngày không về nhà.
Cho 2 đứa trẻ bắt xe về cô không an tâm, mà trường đó cũng khá hẻo lánh, lúc nãy đi một vòng không hề thấy taxi.
“Nghĩ gì vậy?” Tiêu Lăng thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy đều ngủ rồi, đưa tay tăng nhiệt độ lên một chút.
“Tiêu Lăng, trường đó xa nhà quá, tụi nhỏ đi học không thuận tiện.”
Thì ra là lo chuyện này.
“Không cần phải lo vấn đề này, sau này anh kêu Tiểu Trần đưa con đi học, nếu em bận, thì kêu Tiểu Trần đưa con đến chỗ em, hoặc là đưa đến nhà lão gia, hôm qua lão gia mới nhắc là nhớ bọn nhỏ.”
“Vậy nếu anh rảnh thì đưa bọn trẻ đi thăm lão gia.”
Tiêu Lăng lạ lùng nhìn Tô Tố, trong lòng rất cảm động, anh còn nghĩ cô sẽ phản đối việc đến bọn nhỏ thân với người bên nhà anh.
“Tại sao nhìn tôi như vậy, tôi có thể thấy được lão gia đối tốt với tụi nhỏ, làm sao có thể cố ý không cho ông gặp tụi nhỏ chứ.” Tô Tố khinh thường nhìn anh.
Chỉ cần đối xử tốt với con cô, với lại không có ý giành con với cô, thì cô không có lí do gì không cho con cô gặp người thân của tụi nó.
Có thêm một người thật lòng thương con cô, cô vui còn không kịp mà.
…
Lúc đến nhà thì Tiểu Thất đã ngủ rồi, khi xe vừa ngừng lại, Cảnh Thụy liền mở mắt.
Tiêu Lăng cầm dù, mở cửa ghế sau, “Đưa Tiểu Thất cho anh.”
“Tay của anh có thể ẵm con không?”
“Ngón tay có chút vấn đề, nhưng cánh tay thì không sao, đưa cho anh.”
Cánh tay ôm Tiểu Thất của Tô Tố đã tê cứng, nghe vậy cũng không khước từ nữa, cẩn thẩn đưa Tiểu Thất vào lòng Tiêu Lăng. Tiêu Lăng nhận được con, sợ làm ồn đến con, nên động tác vô thức chậm lại. Tô Tố thấy cảnh tượng hài hòa này, lần nữa cảm thấy con của cô cần có ba.
Cô không phải lần đầu có ý nghĩ này.
Con ngày càng lớn, cô phát hiện cô không thể ôm con được nữa, Cảnh Thụy rất ngoan dường như không cần cô ẵm, nhưng Tiểu Thất thích làm nũng chui vào trong lòng cô, nhiều lần cô thấy những đứa trẻ khác ngồi trên vai của ba thì cũng cảm thấy chua xót.
Cô đến ẵm còn không nổi, đừng nói đến cho con ngồi lên vai mình.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Tiêu Lăng không tốn chút sức mà ẵm con trong mưa, động tác cẩn thận, tay còn lại cầm dù, vì sợ con sẽ bị ướt mưa, nên cố dùng thân thể che mưa cho con, vậy mà cô cảm thấy trong lòng mềm mại, có chút cảm động.
“Mami?”
“Oh, đi thôi.” Tô Tố xuống xe, một tay cầm dù, một tay nắm tay Cảnh Thụy cũng đang xuống xe. Tiểu Trần đậu xe xong cũng theo họ lên lầu.
Sau khi lên lầu, Tiêu Lăng nhẹ nhàng đặt con trên **, đắp chăn giúp cô, đột nhiên Tiểu Thất đang say giấc “uhm” một tiếng, nói mớ, “Daddy…”
Tiêu Lăng tưởng con tỉnh dậy, ngồi trên ** đợi nửa ngày, thấy miệng của con chu chu, sau đó quay lưng tiếp tục ngủ.
Đây có phải là ở trong mơ cũng gọi anh?
Trong lòng Tiêu Lăng mềm mại, nhìn con như búp bê sữa cuộn lại thành một cục, quả thật đứa trẻ này rất giống anh lúc nhỏ, tính cách và ngũ quan như điêu khắc ra vậy, Tiêu Lăng vô thức đưa tay sờ mặt Tiểu Thất, da của con nít đúng là tốt, mềm như tơ lụa. Giống như Tiểu Thất cảm giác được có người làm phiền, đưa cánh tay mập mạp lên đánh một cái, chu chu mỏ tiếp tục ngủ.
Không biết trong mơ mơ thấy món gì ngon rồi.
Tiêu Lăng buồn cười lắc đầu, mũi anh bắt đầu ngứa, sợ đánh thức Tiểu Thất, nhanh chóng ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng anh nhịn không được, “Hắt xì---”
“Uống thuốc rồi cũng không có tác dụng sao?”
“Không có tác dụng lắm…”
Tô Tố kiến nghị, “Hay là đi bệnh viện vậy?”
“Không đi không đi, nhất định không đi.”
Tô Tố hừ một cái, muốn đi hay không thì tùy, dù gì người bị bệnh khó chịu cũng không phải là cô.
Sắp tới thời gian ăn trưa, Tô Tố mở tủ lạnh ra nhìn, đồ trong tủ lạnh đầy đủ đến nỗi không cần phải mua thêm bất kì thứ gì, cô quay đầu nhìn Tiêu Lăng, “Trưa nay anh ở lại ăn, hay là quay về kia ăn?’
Đây là muốn đuổi anh đi sao?
Tiêu Lăng có chút không vui, nhớ đến tiêu lão gia nói phải mặt dày, anh giả bộ như nghe không hiểu, nhẹ giọng nói, “Anh ở đây ăn, Tiểu Trần cậu về trước đi.”
“Được, tổng tài.”
“Ai, đợi tí” Tô tố kêu Tiểu Trần lại, mặt nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng, “không phải anh muốn tối nay ngủ lại đây chứ.”
Nếu không kêu Tiểu Trần về trước làm gì.
Tốt nhất là kêu Tiểu Trần ở lại ăn cơm, ăn xong Tiểu Trần chở anh về.
Tiêu Lăng liếc nhìn Tiểu Trần, Tiểu Trần biết điều, lập tức nói, “Tô tiểu thư, là như vậy, tôi còn có việc phải làm, bộ dạng này của tổng tài về nhà thì không tiện, nên làm phiền cô chăm sóc anh ấy.”
“Không tiện, tại sao không tiện?” Người hầu nhà anh quá trời, còn lo không ai chăm sóc sao.
“Là như vậy.” Tiểu Trần giải thích, thực ra tổng tài đã chuyển ra khỏi biệt thự Cẩm Viên, dì Trương cũng trở về nhà cũ, người làm cũng từ chức hết rồi, biệt thự trống không chỉ có mình tổng tài quay về. Với lại căn hộ anh vừa mới chuyển đến vẫn chưa thu dọn xong, tạm thời chưa thể ở được.”
Tiểu Trần vừa nói vừa đi ra ngoài, “Cho nên phiền Tô tiểu thư chăm sóc tổng tài, đợi sáng mai tôi sẽ đến đón tổng tài.”
Không đợi Tô Tố trả lời, anh “ầm” một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng rời đi.
Tô Tố bất ngờ ngây người.
Cô nhìn đức phật cao quý đang ngồi ở sofa đằng kia, nhức đầu không thôi.
Hôm nay anh ngủ ở đâu đây?
Tiểu Trần cũng lo lắng nhìn anh một cái, “Tổng tài, anh có cần đi bệnh viện không?”
“Không đi.” Tiêu Lăng dựa trên ghế, cả người phờ phạc, “Không đi bệnh viện, trong đó mùi thuốc sát trùng nồng nặc, đi cũng không giúp được gì,”
Tiểu Trần không nói chuyện nữa, im lặng lái xe.
Trong xe toàn là tiếng hắt xì và tiếng chảy nước mũi, đến tiếng mưa đập vào cửa cũng bị át mất.
Tô Tố ngồi ghế sau ôm hai đứa con nghiêm túc cảnh cáo, “Trước khi ba của hai đứa hết bệnh, nhất định phải cách xa ra, không được đến gần trong vòng 1 mét, đặc biệt là Tiểu Thất, không được động một chút là nhảy vào lòng của ba con, biết chưa?”
Tiểu Thất ôm cổ Tô Tố gật đầu như gà mổ thóc, “Mami con biết rồi con biết rồi, Daddy đang bị bệnh, nếu con đến gần cũng sẽ hắt xì không ngừng như vậy phải không?”
“Đúng.”
“Tiểu Thất không muốn như vậy, bị cảm thật khó chịu, nhìn mũi của Daddy cũng bị vặn đỏ hết rồi.”
Tô Tố nghiêng mặt nhìn, quả nhiên mũi của Tiêu Lăng bị vặn đến hơi đỏ, không chỉ như vậy, mắt cũng có chút đỏ lên, giống như...bị người khác dày vò vậy, Tô Tố nhớ đến cuốn tiểu thuyết mà cô đã từng xem, cực kì không có đạo đức mà cười.
Haha
Bộ dạng anh như vậy, hoàn toàn là đang chịu đựng.
Anh bị như vậy mà cô có thể cười được, Tiêu Lăng hung hăng nhìn Tô Tố.
Bình thường đôi mắt anh cực kỳ sát khí, lúc này vì mắt bị đỏ nên sát khí không còn, nhìn cực kỳ thê thảm, Tô Tố nhịn không được nữa, cười lớn.
Hahaha
Nếu hiệu trưởng thấy được bộ dạng này, nhất định không còn sợ anh như vậy.
“Ai, tại sao vẫn chưa tới nhà…” Tiểu Thất ngồi ghế sau có chút nhàm chán, ngáp vài cái, “Mami, con buồn ngủ.”
Tô Tô ôm lấy Tiểu Thất, “Ngủ đi, tới nhà mẹ gọi con dậy, Cảnh Thụy có muốn ngủ chút không?”
“Oh.”
Tiểu gia hỏa vốn dĩ không buồn ngủ, nhưng cậu thích được Tô Tố ôm trong lòng.
Tô Tố một bên ôm con, một bên nghĩ đến vấn đề đưa rước sau này, trường học mới của tụi nó cách Xuân giang hoa viên gần 1 tiếng chạy xe, bây giờ Tiểu Hy bận công việc, nhất định không thể ngày nào cũng đưa đón con được, cô cũng phải đóng phim ở đoàn làm phim, nếu bận có thể vài ngày không về nhà.
Cho 2 đứa trẻ bắt xe về cô không an tâm, mà trường đó cũng khá hẻo lánh, lúc nãy đi một vòng không hề thấy taxi.
“Nghĩ gì vậy?” Tiêu Lăng thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy đều ngủ rồi, đưa tay tăng nhiệt độ lên một chút.
“Tiêu Lăng, trường đó xa nhà quá, tụi nhỏ đi học không thuận tiện.”
Thì ra là lo chuyện này.
“Không cần phải lo vấn đề này, sau này anh kêu Tiểu Trần đưa con đi học, nếu em bận, thì kêu Tiểu Trần đưa con đến chỗ em, hoặc là đưa đến nhà lão gia, hôm qua lão gia mới nhắc là nhớ bọn nhỏ.”
“Vậy nếu anh rảnh thì đưa bọn trẻ đi thăm lão gia.”
Tiêu Lăng lạ lùng nhìn Tô Tố, trong lòng rất cảm động, anh còn nghĩ cô sẽ phản đối việc đến bọn nhỏ thân với người bên nhà anh.
“Tại sao nhìn tôi như vậy, tôi có thể thấy được lão gia đối tốt với tụi nhỏ, làm sao có thể cố ý không cho ông gặp tụi nhỏ chứ.” Tô Tố khinh thường nhìn anh.
Chỉ cần đối xử tốt với con cô, với lại không có ý giành con với cô, thì cô không có lí do gì không cho con cô gặp người thân của tụi nó.
Có thêm một người thật lòng thương con cô, cô vui còn không kịp mà.
…
Lúc đến nhà thì Tiểu Thất đã ngủ rồi, khi xe vừa ngừng lại, Cảnh Thụy liền mở mắt.
Tiêu Lăng cầm dù, mở cửa ghế sau, “Đưa Tiểu Thất cho anh.”
“Tay của anh có thể ẵm con không?”
“Ngón tay có chút vấn đề, nhưng cánh tay thì không sao, đưa cho anh.”
Cánh tay ôm Tiểu Thất của Tô Tố đã tê cứng, nghe vậy cũng không khước từ nữa, cẩn thẩn đưa Tiểu Thất vào lòng Tiêu Lăng. Tiêu Lăng nhận được con, sợ làm ồn đến con, nên động tác vô thức chậm lại. Tô Tố thấy cảnh tượng hài hòa này, lần nữa cảm thấy con của cô cần có ba.
Cô không phải lần đầu có ý nghĩ này.
Con ngày càng lớn, cô phát hiện cô không thể ôm con được nữa, Cảnh Thụy rất ngoan dường như không cần cô ẵm, nhưng Tiểu Thất thích làm nũng chui vào trong lòng cô, nhiều lần cô thấy những đứa trẻ khác ngồi trên vai của ba thì cũng cảm thấy chua xót.
Cô đến ẵm còn không nổi, đừng nói đến cho con ngồi lên vai mình.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Tiêu Lăng không tốn chút sức mà ẵm con trong mưa, động tác cẩn thận, tay còn lại cầm dù, vì sợ con sẽ bị ướt mưa, nên cố dùng thân thể che mưa cho con, vậy mà cô cảm thấy trong lòng mềm mại, có chút cảm động.
“Mami?”
“Oh, đi thôi.” Tô Tố xuống xe, một tay cầm dù, một tay nắm tay Cảnh Thụy cũng đang xuống xe. Tiểu Trần đậu xe xong cũng theo họ lên lầu.
Sau khi lên lầu, Tiêu Lăng nhẹ nhàng đặt con trên **, đắp chăn giúp cô, đột nhiên Tiểu Thất đang say giấc “uhm” một tiếng, nói mớ, “Daddy…”
Tiêu Lăng tưởng con tỉnh dậy, ngồi trên ** đợi nửa ngày, thấy miệng của con chu chu, sau đó quay lưng tiếp tục ngủ.
Đây có phải là ở trong mơ cũng gọi anh?
Trong lòng Tiêu Lăng mềm mại, nhìn con như búp bê sữa cuộn lại thành một cục, quả thật đứa trẻ này rất giống anh lúc nhỏ, tính cách và ngũ quan như điêu khắc ra vậy, Tiêu Lăng vô thức đưa tay sờ mặt Tiểu Thất, da của con nít đúng là tốt, mềm như tơ lụa. Giống như Tiểu Thất cảm giác được có người làm phiền, đưa cánh tay mập mạp lên đánh một cái, chu chu mỏ tiếp tục ngủ.
Không biết trong mơ mơ thấy món gì ngon rồi.
Tiêu Lăng buồn cười lắc đầu, mũi anh bắt đầu ngứa, sợ đánh thức Tiểu Thất, nhanh chóng ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng anh nhịn không được, “Hắt xì---”
“Uống thuốc rồi cũng không có tác dụng sao?”
“Không có tác dụng lắm…”
Tô Tố kiến nghị, “Hay là đi bệnh viện vậy?”
“Không đi không đi, nhất định không đi.”
Tô Tố hừ một cái, muốn đi hay không thì tùy, dù gì người bị bệnh khó chịu cũng không phải là cô.
Sắp tới thời gian ăn trưa, Tô Tố mở tủ lạnh ra nhìn, đồ trong tủ lạnh đầy đủ đến nỗi không cần phải mua thêm bất kì thứ gì, cô quay đầu nhìn Tiêu Lăng, “Trưa nay anh ở lại ăn, hay là quay về kia ăn?’
Đây là muốn đuổi anh đi sao?
Tiêu Lăng có chút không vui, nhớ đến tiêu lão gia nói phải mặt dày, anh giả bộ như nghe không hiểu, nhẹ giọng nói, “Anh ở đây ăn, Tiểu Trần cậu về trước đi.”
“Được, tổng tài.”
“Ai, đợi tí” Tô tố kêu Tiểu Trần lại, mặt nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng, “không phải anh muốn tối nay ngủ lại đây chứ.”
Nếu không kêu Tiểu Trần về trước làm gì.
Tốt nhất là kêu Tiểu Trần ở lại ăn cơm, ăn xong Tiểu Trần chở anh về.
Tiêu Lăng liếc nhìn Tiểu Trần, Tiểu Trần biết điều, lập tức nói, “Tô tiểu thư, là như vậy, tôi còn có việc phải làm, bộ dạng này của tổng tài về nhà thì không tiện, nên làm phiền cô chăm sóc anh ấy.”
“Không tiện, tại sao không tiện?” Người hầu nhà anh quá trời, còn lo không ai chăm sóc sao.
“Là như vậy.” Tiểu Trần giải thích, thực ra tổng tài đã chuyển ra khỏi biệt thự Cẩm Viên, dì Trương cũng trở về nhà cũ, người làm cũng từ chức hết rồi, biệt thự trống không chỉ có mình tổng tài quay về. Với lại căn hộ anh vừa mới chuyển đến vẫn chưa thu dọn xong, tạm thời chưa thể ở được.”
Tiểu Trần vừa nói vừa đi ra ngoài, “Cho nên phiền Tô tiểu thư chăm sóc tổng tài, đợi sáng mai tôi sẽ đến đón tổng tài.”
Không đợi Tô Tố trả lời, anh “ầm” một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng rời đi.
Tô Tố bất ngờ ngây người.
Cô nhìn đức phật cao quý đang ngồi ở sofa đằng kia, nhức đầu không thôi.
Hôm nay anh ngủ ở đâu đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro