Chương 263
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
Mạc Tầm vẫn chưa xuống giường, bèn nghe bên kia nói chuyện.
"Cái gì? Đã xuất viện rồi à, chả phải tôi đã dặn các người rồi sao, chỉ cần Tô Tố bước chân đến bệnh viện là phải báo cho tôi biết mà, các người làm việc sao thế, tại sao bây giờ mới nói cho tôi nghe, đừng giải thích nữa, đây là lần cuối đấy nhé, nếu lần sau xảy ra sự việc như vậy nữa, thì ngươi đừng đi làm nữa"
Mạc Tầm tắt máy điện thoại, vừa quay đầu qua thấy Bạch Linh dụi mắt mới dậy.
Mạc Tầm hít một cái thật sâu.
Lúc nãy chỉ lo nói chuyện điện thoại, mà quên đi Bạch Linh đang nằm bên cạnh.
"Tầm......" Bạch Linh líu ríu, từ giường ngồi dậy, toàn thân đang trần chuồng, vừa ngồi lên bỗng cái chăn từ trên người tuột xuống, lộ một bờ vai sáng bóng, cô dường như không để ý mình đang lõa thể, gương mặt mê man nhìn Mạc Tầm, "Tầm......Lúc nãy anh nói chuyện với ai thế, rất ồn......"
"không có gì, bệnh viện nảy sinh chút chuyện, đã được xử lý xong rồi." Mạc Tầm ôm chằm lấy bờ vai cô, bèn lấy cái chăn đắp cho cô, "đắp cái chăn lên đi, đừng để bị cảm lạnh."
Bạch Linh sẵn thế tựa người dựa vào vai của Mạc Tầm, gương mặt hạnh phúc ngọt ngào, "Tầm, anh đối xử với em thật tốt, cả đời này hạnh phúc nhất là được gặp anh."
"Nha đầu ngốc, nói hàm hồ gì thế, em là vợ chưa cưới của anh, không đối xử tốt với em thì tốt với ai đây."
He he......
Bạch Linh cười nhạo báng, đối xử tốt với cô à, đối xử tốt với cô mà anh lại cho người để ý Tô Tố sao?
Cô bỗng có tí hận người đàn ông trước mặt mình, tại sao đã hết mực trao yêu thương cho cô mà cũng lại hết mực trao yêu thương cho người phụ nữ khác, còn với cô thì không, người đàn ông này là người cô yêu thương nhất, là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô tuyệt đối không để mất anh ta.
Bạch Linh lịa mắt qua, đưa cánh tay trần choàng lên cổ Mạc Tầm, nũng nịu nói, "Tầm, cha mẹ và gia gia đã cho chúng ta chọn ngày tốt để đính hôn, ngay cả thiệp mời cũng chuẩn bị sẵn hết rồi, anh có suy nghĩ tới chúng ta nên đi đâu để đính hôn không? Em đã nghĩ về khách sạn trong A thị trong suốt hai ngày qua, phát hiện không có gì đặc biệt thích thú hết, anh có nơi nào tốt hơn không."
Mạc Tầm thật sự đang suy nghĩ, và anh đã nghĩ ra.
Anh ta ôm lấy Bạch Linh, "Mạc gia nhà anh có cái đảo nhỏ trên Biển nằm ở Châu Á, trên đảo có xây tòa lâu đài, toàn bộ đều là tài sản của Mạc gia, khi chúng mình đính hôn thì anh sẽ dẫn em đến cái đảo đó được không? Phong cảnh nơi đó tuyệt đẹp, trời xanh thăm thẳm biển ngọc ngà, chúng mình có thể đến đó ở vài ngày, có thể ngồi du thuyền du ngoạn quanh biển."
Mắt Bạch Linh sáng rực lên, ôm chằm lấy tay Mạc Tầm, "Thật chứ, sao em không biết Mạc gia lại có một nơi như thế này, Tầm, anh đối xử với em quá tốt, cả đời em rất muốn làm một việc chính là gã cho anh, sau đó chúng ta sẽ tổ chức một buổi hôn lễ thật hoành tráng long trọng, tuy lần này không phải là kết hôn, nhưng được đính hôn với anh cũng là điều em mơ ước bấy lâu nay, chúng ta đã yêu nhau 7 năm, từng trải qua biết bao nhiêu sóng gió, bây giờ em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi."
Mạc Tầm vênh môi cười nhẹ, anh ta đang cân nhắc bản thân.
Chọn cái đảo nhỏ ở nước ngoài làm lễ đính hôn, thì lúc đó có thể khống chế được số người tham dự buổi lễ đính hôn, tất cả ký giả đều không được đi, như vậy......có lẽ Tô Tố sẽ không biết gì.
Tuy rằng có vẻ lừa mình dối người, nhưng anh ta không khống chế được cái loại suy nghĩ này.
Tô Tố......
Từ cái lần anh ta cưỡng hiếp hung bạo Tô Tố không thành, đến nay không còn thấy cô ấy nữa.
Nghĩ đến vậy, Mạc Tầm không ngừng sầu não.
Đáng lý lần trước anh ta nên hành động nhanh tý, hành xử xong chuyện với Tô Tố trước khi Tiêu Lăng đến, trong tình huống đó Tiêu Lăng chắc chắn sẽ không còn muốn giữ Tô Tố bên cạnh nữa, Tô Tố chỉ có thể chọn lựa anh ta mà không còn con đường thứ hai để đi.
Lần sau......lần sau anh sẽ tìm cơ hội lần nữa, không để cô ta chạy thoát.
Bạch Linh nhìn Mạc Tầm thất thần, trong lòng biết rất rõ anh đang nghĩ về ai.
Hồi đó khi anh ta còn ở bên người chị song sinh đã chết, thì mỗi khi về bên cạnh cô, anh đều có biểu hiện như vậy
Đàn ông thật là đào hoa, nhìn người nào là yêu người nấy.
Cô không muốn Mạc Tầm nhìn thấy gương mặt cô như đang nhớ người khác, bèn đưa tay thôi thúc anh, "Tầm, anh đang suy tư gì đấy?"
"không có gì." Mạc Tầm định thần lại, "có chuyện à?"
Bạch Linh chu cái mỏ lên nũng nịu nói, "gia gia nói đã cho chúng ta chon lễ phục rồi, chừng nào chúng ta mới về thử đây, thiệp mời cũng sắp được phát rồi, chỉ cách lễ đính hôn của chúng ta khoảng chừng một tháng thôi, anh tranh thủ thời gian đi cùng em thử lễ phục được chứ...... đến ngày đính hôn em sẽ là người phụ nữ đẹp nhất."
"Được được được, ngày mai, ngày mai anh sẽ cùng em đi thử lễ phục."
"Tầm, anh thật tốt với em." Bạch Linh choàng ôm lấy cổ anh ta, hôn một cái thật sâu. Cô cùng Mạc Tầm đã ở với nhau 7 năm, biết rõ chỗ nhạy cảm của người đàn ông này, cơ thể trần chuồng tựa sát vào người anh ta, và thổi làn hơi thở ấm áp vào mang tai anh ta, bèn ngẩng đầu lên quả thật cô nhìn thấy anh ta đang xao xuyến tê liệt, Bạch Linh trì giọng xuống, ánh mắt mê muội nhìn anh ta, "Tầm......"
Mạc Tầm không còn nhịn được nữa, quay người đè cô ta xuống.
"Em, cái con tiểu yêu tinh này......"
Không khí trong phòng lần nữa lại trở nên nóng bỏng.
......
Ngày thứ hai.
Trời vẫn chưa sáng thì Tô Tố đã tỉnh giấc, lúc cô tỉnh dậy hai con vẫn còn đang say giấc, tư thế ngủ của Cảnh Thụy có chút nề nếp, còn Tiểu Thất thì có chút kỳ quái, cô bé này thích ngủ tư thế nằm sấp, vả lại khi ngủ cũng hay chổng mông lên, Tô Tố đã chỉnh sửa cho cô nhưng vẫn không thấy cô sửa đôỉ
Tô Tố thở dài, tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay, sau đó bắt đầu làm bữa sáng cho các con.
Đã rất lâu cô không có thời gian làm bữa sáng cho các con.
Nhà bếp của Tiêu Lăng nồi niêu xoong chảo thứ gì cũng có, đến cái tủ lạnh cũng bị nhét đầy, cô đang hâm một nồi cháo nhỏ, xuống tay chiên vài cái bánh quẩy, sợ không đủ cho các con ăn, cô chiên thêm vài trái trứng, đợi bữa sáng chuẩn bị xong, cô mới gọi hai con dậy.
"Tới giờ đi học rồi, mau dậy ăn sáng đi nào."
Hai đứa tối qua ngủ hơi trễ, nên khi dậy hơi mơ màng, gọi đi rửa mặt mà tướng đi giống như bị mộng du vậy, kêu đứa nhỏ rồi lại đi gọi đứa lớn, Tiêu Lăng vẫn ngủ say như chết, cô gọi mấy lần mới gọi được."mau dậy đi, anh còn phải đi làm nữa mà."
"Đừng ồn nữa, để anh ngủ thêm tí......"
Tô Tố buồn cười, trước kia cô vẫn không phát hiện ra người này có bệnh thích ngủ nướng
Tô Tố ngồi bên cạnh giường, "vậy anh ngủ đi, bữa sáng của anh được để dành trong nồi, anh dậy nhớ lấy ăn, em ăn sáng xong phải đi tổ kịch làm việc rồi."
Về tổ kịch......
Tiêu Lăng bỗng chốc thức dậy, anh lấy chiếc áo ngủ mặc và đứng dậy, "sao về đó nhanh thế, vậy chừng nào mới trở về đây nữa?"
"Cái này em vẫn không rõ, bộ phim này đang gấp rút lắm, ước tính phải tranh thủ từng giây để quay phim, hình như tuần sau phải phát sóng tập một và tập hai rồi, đạo diễn nói rằng, nếu làm với tốc độ như thế thì chỉ trong hai tháng có thể hoàn thành bộ phim."
"Càng sớm hoàn thành càng tốt."
Tô Tố bặm môi cười.
Tiêu Lăng kéo chăn ra và bước xuống giường, vừa tìm quần áo vừa nhìn Tô Tố, "Nghe này, ngoài đóng phim ra, thì những thời gian khác không được phép tiếp xúc với Mộ Bạch, có nhớ không?"
Tô Tố, "......"
"Như vậy không được tốt lắm, Mộ Bạch là bạn của em mà."
"Cái gì? Đã xuất viện rồi à, chả phải tôi đã dặn các người rồi sao, chỉ cần Tô Tố bước chân đến bệnh viện là phải báo cho tôi biết mà, các người làm việc sao thế, tại sao bây giờ mới nói cho tôi nghe, đừng giải thích nữa, đây là lần cuối đấy nhé, nếu lần sau xảy ra sự việc như vậy nữa, thì ngươi đừng đi làm nữa"
Mạc Tầm tắt máy điện thoại, vừa quay đầu qua thấy Bạch Linh dụi mắt mới dậy.
Mạc Tầm hít một cái thật sâu.
Lúc nãy chỉ lo nói chuyện điện thoại, mà quên đi Bạch Linh đang nằm bên cạnh.
"Tầm......" Bạch Linh líu ríu, từ giường ngồi dậy, toàn thân đang trần chuồng, vừa ngồi lên bỗng cái chăn từ trên người tuột xuống, lộ một bờ vai sáng bóng, cô dường như không để ý mình đang lõa thể, gương mặt mê man nhìn Mạc Tầm, "Tầm......Lúc nãy anh nói chuyện với ai thế, rất ồn......"
"không có gì, bệnh viện nảy sinh chút chuyện, đã được xử lý xong rồi." Mạc Tầm ôm chằm lấy bờ vai cô, bèn lấy cái chăn đắp cho cô, "đắp cái chăn lên đi, đừng để bị cảm lạnh."
Bạch Linh sẵn thế tựa người dựa vào vai của Mạc Tầm, gương mặt hạnh phúc ngọt ngào, "Tầm, anh đối xử với em thật tốt, cả đời này hạnh phúc nhất là được gặp anh."
"Nha đầu ngốc, nói hàm hồ gì thế, em là vợ chưa cưới của anh, không đối xử tốt với em thì tốt với ai đây."
He he......
Bạch Linh cười nhạo báng, đối xử tốt với cô à, đối xử tốt với cô mà anh lại cho người để ý Tô Tố sao?
Cô bỗng có tí hận người đàn ông trước mặt mình, tại sao đã hết mực trao yêu thương cho cô mà cũng lại hết mực trao yêu thương cho người phụ nữ khác, còn với cô thì không, người đàn ông này là người cô yêu thương nhất, là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô tuyệt đối không để mất anh ta.
Bạch Linh lịa mắt qua, đưa cánh tay trần choàng lên cổ Mạc Tầm, nũng nịu nói, "Tầm, cha mẹ và gia gia đã cho chúng ta chọn ngày tốt để đính hôn, ngay cả thiệp mời cũng chuẩn bị sẵn hết rồi, anh có suy nghĩ tới chúng ta nên đi đâu để đính hôn không? Em đã nghĩ về khách sạn trong A thị trong suốt hai ngày qua, phát hiện không có gì đặc biệt thích thú hết, anh có nơi nào tốt hơn không."
Mạc Tầm thật sự đang suy nghĩ, và anh đã nghĩ ra.
Anh ta ôm lấy Bạch Linh, "Mạc gia nhà anh có cái đảo nhỏ trên Biển nằm ở Châu Á, trên đảo có xây tòa lâu đài, toàn bộ đều là tài sản của Mạc gia, khi chúng mình đính hôn thì anh sẽ dẫn em đến cái đảo đó được không? Phong cảnh nơi đó tuyệt đẹp, trời xanh thăm thẳm biển ngọc ngà, chúng mình có thể đến đó ở vài ngày, có thể ngồi du thuyền du ngoạn quanh biển."
Mắt Bạch Linh sáng rực lên, ôm chằm lấy tay Mạc Tầm, "Thật chứ, sao em không biết Mạc gia lại có một nơi như thế này, Tầm, anh đối xử với em quá tốt, cả đời em rất muốn làm một việc chính là gã cho anh, sau đó chúng ta sẽ tổ chức một buổi hôn lễ thật hoành tráng long trọng, tuy lần này không phải là kết hôn, nhưng được đính hôn với anh cũng là điều em mơ ước bấy lâu nay, chúng ta đã yêu nhau 7 năm, từng trải qua biết bao nhiêu sóng gió, bây giờ em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi."
Mạc Tầm vênh môi cười nhẹ, anh ta đang cân nhắc bản thân.
Chọn cái đảo nhỏ ở nước ngoài làm lễ đính hôn, thì lúc đó có thể khống chế được số người tham dự buổi lễ đính hôn, tất cả ký giả đều không được đi, như vậy......có lẽ Tô Tố sẽ không biết gì.
Tuy rằng có vẻ lừa mình dối người, nhưng anh ta không khống chế được cái loại suy nghĩ này.
Tô Tố......
Từ cái lần anh ta cưỡng hiếp hung bạo Tô Tố không thành, đến nay không còn thấy cô ấy nữa.
Nghĩ đến vậy, Mạc Tầm không ngừng sầu não.
Đáng lý lần trước anh ta nên hành động nhanh tý, hành xử xong chuyện với Tô Tố trước khi Tiêu Lăng đến, trong tình huống đó Tiêu Lăng chắc chắn sẽ không còn muốn giữ Tô Tố bên cạnh nữa, Tô Tố chỉ có thể chọn lựa anh ta mà không còn con đường thứ hai để đi.
Lần sau......lần sau anh sẽ tìm cơ hội lần nữa, không để cô ta chạy thoát.
Bạch Linh nhìn Mạc Tầm thất thần, trong lòng biết rất rõ anh đang nghĩ về ai.
Hồi đó khi anh ta còn ở bên người chị song sinh đã chết, thì mỗi khi về bên cạnh cô, anh đều có biểu hiện như vậy
Đàn ông thật là đào hoa, nhìn người nào là yêu người nấy.
Cô không muốn Mạc Tầm nhìn thấy gương mặt cô như đang nhớ người khác, bèn đưa tay thôi thúc anh, "Tầm, anh đang suy tư gì đấy?"
"không có gì." Mạc Tầm định thần lại, "có chuyện à?"
Bạch Linh chu cái mỏ lên nũng nịu nói, "gia gia nói đã cho chúng ta chon lễ phục rồi, chừng nào chúng ta mới về thử đây, thiệp mời cũng sắp được phát rồi, chỉ cách lễ đính hôn của chúng ta khoảng chừng một tháng thôi, anh tranh thủ thời gian đi cùng em thử lễ phục được chứ...... đến ngày đính hôn em sẽ là người phụ nữ đẹp nhất."
"Được được được, ngày mai, ngày mai anh sẽ cùng em đi thử lễ phục."
"Tầm, anh thật tốt với em." Bạch Linh choàng ôm lấy cổ anh ta, hôn một cái thật sâu. Cô cùng Mạc Tầm đã ở với nhau 7 năm, biết rõ chỗ nhạy cảm của người đàn ông này, cơ thể trần chuồng tựa sát vào người anh ta, và thổi làn hơi thở ấm áp vào mang tai anh ta, bèn ngẩng đầu lên quả thật cô nhìn thấy anh ta đang xao xuyến tê liệt, Bạch Linh trì giọng xuống, ánh mắt mê muội nhìn anh ta, "Tầm......"
Mạc Tầm không còn nhịn được nữa, quay người đè cô ta xuống.
"Em, cái con tiểu yêu tinh này......"
Không khí trong phòng lần nữa lại trở nên nóng bỏng.
......
Ngày thứ hai.
Trời vẫn chưa sáng thì Tô Tố đã tỉnh giấc, lúc cô tỉnh dậy hai con vẫn còn đang say giấc, tư thế ngủ của Cảnh Thụy có chút nề nếp, còn Tiểu Thất thì có chút kỳ quái, cô bé này thích ngủ tư thế nằm sấp, vả lại khi ngủ cũng hay chổng mông lên, Tô Tố đã chỉnh sửa cho cô nhưng vẫn không thấy cô sửa đôỉ
Tô Tố thở dài, tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay, sau đó bắt đầu làm bữa sáng cho các con.
Đã rất lâu cô không có thời gian làm bữa sáng cho các con.
Nhà bếp của Tiêu Lăng nồi niêu xoong chảo thứ gì cũng có, đến cái tủ lạnh cũng bị nhét đầy, cô đang hâm một nồi cháo nhỏ, xuống tay chiên vài cái bánh quẩy, sợ không đủ cho các con ăn, cô chiên thêm vài trái trứng, đợi bữa sáng chuẩn bị xong, cô mới gọi hai con dậy.
"Tới giờ đi học rồi, mau dậy ăn sáng đi nào."
Hai đứa tối qua ngủ hơi trễ, nên khi dậy hơi mơ màng, gọi đi rửa mặt mà tướng đi giống như bị mộng du vậy, kêu đứa nhỏ rồi lại đi gọi đứa lớn, Tiêu Lăng vẫn ngủ say như chết, cô gọi mấy lần mới gọi được."mau dậy đi, anh còn phải đi làm nữa mà."
"Đừng ồn nữa, để anh ngủ thêm tí......"
Tô Tố buồn cười, trước kia cô vẫn không phát hiện ra người này có bệnh thích ngủ nướng
Tô Tố ngồi bên cạnh giường, "vậy anh ngủ đi, bữa sáng của anh được để dành trong nồi, anh dậy nhớ lấy ăn, em ăn sáng xong phải đi tổ kịch làm việc rồi."
Về tổ kịch......
Tiêu Lăng bỗng chốc thức dậy, anh lấy chiếc áo ngủ mặc và đứng dậy, "sao về đó nhanh thế, vậy chừng nào mới trở về đây nữa?"
"Cái này em vẫn không rõ, bộ phim này đang gấp rút lắm, ước tính phải tranh thủ từng giây để quay phim, hình như tuần sau phải phát sóng tập một và tập hai rồi, đạo diễn nói rằng, nếu làm với tốc độ như thế thì chỉ trong hai tháng có thể hoàn thành bộ phim."
"Càng sớm hoàn thành càng tốt."
Tô Tố bặm môi cười.
Tiêu Lăng kéo chăn ra và bước xuống giường, vừa tìm quần áo vừa nhìn Tô Tố, "Nghe này, ngoài đóng phim ra, thì những thời gian khác không được phép tiếp xúc với Mộ Bạch, có nhớ không?"
Tô Tố, "......"
"Như vậy không được tốt lắm, Mộ Bạch là bạn của em mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro