Chương 425
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
Phụt——
Vậy thì chịu sao được.
Tô Tố nín cười, mẹ ơi, treo tấm này lên đầu giường chắc mỗi lần vào phòng cô lại phun ra mất.
Tô Tố nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tiếp tục chụp ảnh. Bộ ảnh thứ hai toàn bộ đều có sự tham gia của hai đứa trẻ, nhưng hai đứa nó không hợp tác lắm nên đợi lúc chụp xong trời đã xẩm tối.
“Xong chưa?”
“Ok rồi.” Thợ chụp ảnh giơ tay, cười nói, “Cảnh chụp hôm nay hoàn thành rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
Tô Tố cuối cùng cũng được thở.
Hai đứa nhỏ đã mệt nhoài từ sớm, xuôi vai nghiêng đầu từ lâu.
“Mệt rồi hả?” Thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy gật đầu liên tục, Tô Tố cười tít mắt vỗ vỗ nhẹ lên đầu chúng, “Đi, mình về thôi.”
Tiêu Lăng và Tô Tố ở một căn nhà hai tầng màu trắng khá đặc sắc kiểu Tân Tây Lan, màu trắng xám bên ngoài nhà với bao la cây cối, trước cửa nhà còn có một dãy lan can gỗ trắng, bên cạnh lan can trồng rất nhiều hoa đỏ, trông vô cùng đẹp mắt.
Khi họ trở về biệt thự, trời chưa tối hẳn. Sau khi tắm rửa xong, hai đứa nhỏ lại khỏe khoắn như thường, chân đất chạy ra chạy vào nhà bếp.
Tô Tố và Tiêu Lăng ở trong phòng, đang tẩy trang. Sau khi thay quần áo Tô Tố định đi nấu cơm.
Vừa mở tủ lạnh cô mới phát hiện trong đó chẳng còn bao nhiêu đồ nữa.
Tô Tố phiền não.
“Tiêu Lăng, trong tủ hết đồ rồi.”
“Anh đi mua.” Tiêu Lăng nhấc chìa khóa xe lên tiến đến trước Tô Tố, anh liếc nhìn vào tủ lạnh, đúng là chẳng còn thức ăn gì cả. Lần này họ đi khỏi nhà cũng không mang theo người hầu, nên đồ trong tủ lạnh không được tiếp ứng kịp thời. Tiêu Lăng hỏi cô, “Cần đồ gì, bây giờ anh đi mua.”
“Đợi chút nhé.”Tô Tố đóng cửa tủ lạnh, quay lại nhìn hai đứa nhỏ, “Tối nay các con muốn ăn gì?”
“Mami mami, Tiểu Thất muốn ăn cà chua đảo với trứng.”
Cảnh Thụy khẽ nói thêm, “Cần tây xào tôm.”
Ok
Tô Tố chẳng có mấy niềm tin vào việc Tiêu Lăng tự đi chợ mua thức ăn, cô viết một loạt những thứ cần mua lên giấy, vừa viết cô vừa dặn dò, “Hai quả cà chua, một bó cần tây, 2,5 lạng tôm bóc vỏ, mua thêm hai củ khoai tây và một ít thịt bò nữa, nhà mình ăn thêm món khoai tây xào thịt bò, anh nhớ mua đủ ăn một bữa thôi nhé, nhà vẫn còn trứng gà, sáng mai cả nhà ăn sáng bằng sandwich và trứng rán nhé.” Tô Tố đưa tờ giấy cho Tiêu Lăng và không quên hỏi lại, “Anh đã nhớ chưa?”
“…..” cô nghĩ anh là thằng ngốc sao.
Tiêu Lăng ngoắc khóe miệng.
Tay anh cầm lấy tờ giấy từ tay cô, đút vào túi áo, “Yên tâm đi, anh sẽ về trong vòng nửa tiếng, em cứ cắm cơm trước.”
Tô Tố tiễn Tiêu Lăng ra khỏi cửa, cô thơm lên má anh, “Vất vả cho anh rồi.”
Tiêu Lăng thấy thế bèn thêm một cái vào miệng cô xong mới chịu đi.
……
Tô Tố ở nhà với hai đứa trẻ, cô đi cắm cơm xong liền bắt đầu công đoạn chuẩn bị, nhưng đợi một lúc, rồi lại một lúc lâu cũng không thấy Tiêu Lăng về.
Tô Tố nhìn thời gian, từ lúc Tiêu Lăng xuất phát đến giờ đã ngót một tiếng.
Sao vẫn chưa thấy anh về
Đến Tiểu Thất đang miệt mài chơi đồ chơi cũng ngỡ thời gian hình như hơi lâu rồi, “Mami, daddy có phải là lạc đường rồi không, sao vẫn chưa về?”
Nếu như lạc đường thì cũng có GPS định vị mà.
Hơn nữa từ đây đến siêu thị gần nhất cũng chỉ phóng xe hết 5 phút, ngày đầu tiên đến đây cả nhà đã thử đi siêu thị rồi, trí nhớ của Tiêu Lăng tốt vậy sao mà lạc đường được.
Không lẽ xảy ra chuyện gì sao.
Tô tố đi đến bên cửa, nhìn ra ngoài trời đã tối hẳn, càng lúc càng bất an, cô nhanh chóng rút điện thoại gọi cho Tiêu Lăng, điện thoại đổ chuông rất nhanh nhưng đầu bên kia mãi không thấy bắt máy…..
Sắc mặt Tô Tố bắt đầu bệch ra.
Không phải là gặp chuyện gì thật chứ.
“Mami?”
“Tiểu Thất, Cảnh Thụy, hai con ở nhà một mình được không? Đừng có ra ngoài cũng không được mở cửa cho người lạ, mami ra ngoài một lát.”
Cảnh Thụy gật gật đầu, “Chúng con làm được, mẹ đi đường cẩn thận nhé.”
Tô Tố tháo tạp dề, cầm điện thoại lên và phải chắc chắn rằng cửa đã đóng chặt, cô mới dám rời khỏi nhà.
Chỗ cô ở hơi hẻo lánh, rất ít taxi, Tô Tố nhìn theo hướng siêu thị mà chạy về phía trước.
Trong đầu cô bắt đầu nghĩ đến những cảnh tượng đáng sợ, những chuyện như tai nạn giao thông…..Hay đánh nhau với người khác, không thì gặp thành phần khủng bố ở siêu thị…..
Bịch bịch----
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.
Tiêu Lăng, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định đấy.
Quãng đường chỉ 5 phút đi xe nhưng đi bộ cũng không hề gần, Tô Tố chạy được nửa đường thì thấy đằng trước đi đến một chiếc xe, sau đó chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.
Duới ánh đèn đường vàng héo hắt, cô ngây người nhìn chiếc xe quen thuộc của Tiêu Lăng, lại ngớ người nhìn Tiêu Lăng bước xuống xe.
“Tô Tố? Sao em lại ở đây?”
Không sao cả?
Tô Tố thở phào nhẹ nhõm, lưng cô đã ướt mồ hôi, tim cô như muốn nhảy lên, hai chân đã mềm nhũn.
Tiêu Lăng thấy cô không được bình thường, anh nhanh chóng đỡ cô lên xe.
Tiêu Lăng vặn nắp chai rồi đưa cho cô uống, “Em uống nước đi.”
Tô Tố uống được hai ngụm mới cảm giác mình vừa sống lại.
“Sao thế?”
“Anh còn hỏi em.” Tô Tố lườm Tiêu Lăng, “Ai nói là chỉ đi nửa tiếng là về, cả nhà chờ đến cả tiếng mà không thấy anh đâu, chỗ này đất lạ người không quen, nhỡ đâu anh xảy ra chuyện gì thì sao? Em gọi điện anh cũng không bắt máy, anh bảo em với con không lo có được không?’
Đôi mắt đen thẳm của Tiêu Lăng sáng lên phút chốc, anh rút điện thoại trong túi ra, nhìn thấy đúng rằng có cuộc gọi nhỡ của Tô Tố, thấy Tô Tố nhìn anh chằm chằm, anh bèn vội vàng giải thích, “Khi nãy anh đang mua đồ trong siêu thị, trên đường về xe đột nhiên chết máy nên gọi người đến sửa, sau đó điện thoại vẫn đút trong túi, chắc là do ồn quá nên không nghe thấy. Được rồi, được rồi, là anh không tốt, anh nên cầm điện thoại trên tay, để em và các con lo lắng rồi.”
Vậy còn được.
Tô Tố hừ nhẹ, “Đi thôi, mau về đi, ở nhà chỉ có Tiểu Thất và Cảnh Thụy thôi.”
“Ừ.”
Tiêu Lăng nổ máy, chẳng mấy chốc bánh xe đã bắt đầu lăn.
Hai đứa nhỏ ở nhà trông thấy cả hai về cùng nhau, ánh mắt lo lắng mới chuyển sang yên tâm.
Tiêu Lăng xin lỗi hai đứa nhỏ, “Daddy đã làm các con lo lắng rồi.”
“Daddy không sao là được rồi.”
“Không sao không sao, daddy mạnh mẽ như vậy sao mà có chuyện được chứ, daddy cả người toàn mồ hôi nên cần đi tắm, hai đứa ở dưới lầu nhặt rau giúp mami nhé?”
“Vâng.”
Tiêu Lăng một mình lên lầu, khi vừa đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt anh bỗng tắt biến.
Xe của anh chẳng có vấn đề gì cả, khi nãy anh đi siêu thị mua thức ăn, đột nhiên nhìn thấy có người đi theo xe của anh, anh mua đồ xong liền âm thầm đi theo người đó, khoảng cách càng ngày càng xa, cuối cùng chiếc xe cùng người đó biến mắt trước mắt anh.
Tiêu Lăng cau có mặt mày, sắc mặt hơi khó coi.
Nếu như anh không nhìn lầm, người ngồi trên ghế sau của chiếc xe đó, rõ ràng là Tiêu Diệp Lạc.
Vậy thì chịu sao được.
Tô Tố nín cười, mẹ ơi, treo tấm này lên đầu giường chắc mỗi lần vào phòng cô lại phun ra mất.
Tô Tố nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tiếp tục chụp ảnh. Bộ ảnh thứ hai toàn bộ đều có sự tham gia của hai đứa trẻ, nhưng hai đứa nó không hợp tác lắm nên đợi lúc chụp xong trời đã xẩm tối.
“Xong chưa?”
“Ok rồi.” Thợ chụp ảnh giơ tay, cười nói, “Cảnh chụp hôm nay hoàn thành rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
Tô Tố cuối cùng cũng được thở.
Hai đứa nhỏ đã mệt nhoài từ sớm, xuôi vai nghiêng đầu từ lâu.
“Mệt rồi hả?” Thấy Tiểu Thất và Cảnh Thụy gật đầu liên tục, Tô Tố cười tít mắt vỗ vỗ nhẹ lên đầu chúng, “Đi, mình về thôi.”
Tiêu Lăng và Tô Tố ở một căn nhà hai tầng màu trắng khá đặc sắc kiểu Tân Tây Lan, màu trắng xám bên ngoài nhà với bao la cây cối, trước cửa nhà còn có một dãy lan can gỗ trắng, bên cạnh lan can trồng rất nhiều hoa đỏ, trông vô cùng đẹp mắt.
Khi họ trở về biệt thự, trời chưa tối hẳn. Sau khi tắm rửa xong, hai đứa nhỏ lại khỏe khoắn như thường, chân đất chạy ra chạy vào nhà bếp.
Tô Tố và Tiêu Lăng ở trong phòng, đang tẩy trang. Sau khi thay quần áo Tô Tố định đi nấu cơm.
Vừa mở tủ lạnh cô mới phát hiện trong đó chẳng còn bao nhiêu đồ nữa.
Tô Tố phiền não.
“Tiêu Lăng, trong tủ hết đồ rồi.”
“Anh đi mua.” Tiêu Lăng nhấc chìa khóa xe lên tiến đến trước Tô Tố, anh liếc nhìn vào tủ lạnh, đúng là chẳng còn thức ăn gì cả. Lần này họ đi khỏi nhà cũng không mang theo người hầu, nên đồ trong tủ lạnh không được tiếp ứng kịp thời. Tiêu Lăng hỏi cô, “Cần đồ gì, bây giờ anh đi mua.”
“Đợi chút nhé.”Tô Tố đóng cửa tủ lạnh, quay lại nhìn hai đứa nhỏ, “Tối nay các con muốn ăn gì?”
“Mami mami, Tiểu Thất muốn ăn cà chua đảo với trứng.”
Cảnh Thụy khẽ nói thêm, “Cần tây xào tôm.”
Ok
Tô Tố chẳng có mấy niềm tin vào việc Tiêu Lăng tự đi chợ mua thức ăn, cô viết một loạt những thứ cần mua lên giấy, vừa viết cô vừa dặn dò, “Hai quả cà chua, một bó cần tây, 2,5 lạng tôm bóc vỏ, mua thêm hai củ khoai tây và một ít thịt bò nữa, nhà mình ăn thêm món khoai tây xào thịt bò, anh nhớ mua đủ ăn một bữa thôi nhé, nhà vẫn còn trứng gà, sáng mai cả nhà ăn sáng bằng sandwich và trứng rán nhé.” Tô Tố đưa tờ giấy cho Tiêu Lăng và không quên hỏi lại, “Anh đã nhớ chưa?”
“…..” cô nghĩ anh là thằng ngốc sao.
Tiêu Lăng ngoắc khóe miệng.
Tay anh cầm lấy tờ giấy từ tay cô, đút vào túi áo, “Yên tâm đi, anh sẽ về trong vòng nửa tiếng, em cứ cắm cơm trước.”
Tô Tố tiễn Tiêu Lăng ra khỏi cửa, cô thơm lên má anh, “Vất vả cho anh rồi.”
Tiêu Lăng thấy thế bèn thêm một cái vào miệng cô xong mới chịu đi.
……
Tô Tố ở nhà với hai đứa trẻ, cô đi cắm cơm xong liền bắt đầu công đoạn chuẩn bị, nhưng đợi một lúc, rồi lại một lúc lâu cũng không thấy Tiêu Lăng về.
Tô Tố nhìn thời gian, từ lúc Tiêu Lăng xuất phát đến giờ đã ngót một tiếng.
Sao vẫn chưa thấy anh về
Đến Tiểu Thất đang miệt mài chơi đồ chơi cũng ngỡ thời gian hình như hơi lâu rồi, “Mami, daddy có phải là lạc đường rồi không, sao vẫn chưa về?”
Nếu như lạc đường thì cũng có GPS định vị mà.
Hơn nữa từ đây đến siêu thị gần nhất cũng chỉ phóng xe hết 5 phút, ngày đầu tiên đến đây cả nhà đã thử đi siêu thị rồi, trí nhớ của Tiêu Lăng tốt vậy sao mà lạc đường được.
Không lẽ xảy ra chuyện gì sao.
Tô tố đi đến bên cửa, nhìn ra ngoài trời đã tối hẳn, càng lúc càng bất an, cô nhanh chóng rút điện thoại gọi cho Tiêu Lăng, điện thoại đổ chuông rất nhanh nhưng đầu bên kia mãi không thấy bắt máy…..
Sắc mặt Tô Tố bắt đầu bệch ra.
Không phải là gặp chuyện gì thật chứ.
“Mami?”
“Tiểu Thất, Cảnh Thụy, hai con ở nhà một mình được không? Đừng có ra ngoài cũng không được mở cửa cho người lạ, mami ra ngoài một lát.”
Cảnh Thụy gật gật đầu, “Chúng con làm được, mẹ đi đường cẩn thận nhé.”
Tô Tố tháo tạp dề, cầm điện thoại lên và phải chắc chắn rằng cửa đã đóng chặt, cô mới dám rời khỏi nhà.
Chỗ cô ở hơi hẻo lánh, rất ít taxi, Tô Tố nhìn theo hướng siêu thị mà chạy về phía trước.
Trong đầu cô bắt đầu nghĩ đến những cảnh tượng đáng sợ, những chuyện như tai nạn giao thông…..Hay đánh nhau với người khác, không thì gặp thành phần khủng bố ở siêu thị…..
Bịch bịch----
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.
Tiêu Lăng, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định đấy.
Quãng đường chỉ 5 phút đi xe nhưng đi bộ cũng không hề gần, Tô Tố chạy được nửa đường thì thấy đằng trước đi đến một chiếc xe, sau đó chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.
Duới ánh đèn đường vàng héo hắt, cô ngây người nhìn chiếc xe quen thuộc của Tiêu Lăng, lại ngớ người nhìn Tiêu Lăng bước xuống xe.
“Tô Tố? Sao em lại ở đây?”
Không sao cả?
Tô Tố thở phào nhẹ nhõm, lưng cô đã ướt mồ hôi, tim cô như muốn nhảy lên, hai chân đã mềm nhũn.
Tiêu Lăng thấy cô không được bình thường, anh nhanh chóng đỡ cô lên xe.
Tiêu Lăng vặn nắp chai rồi đưa cho cô uống, “Em uống nước đi.”
Tô Tố uống được hai ngụm mới cảm giác mình vừa sống lại.
“Sao thế?”
“Anh còn hỏi em.” Tô Tố lườm Tiêu Lăng, “Ai nói là chỉ đi nửa tiếng là về, cả nhà chờ đến cả tiếng mà không thấy anh đâu, chỗ này đất lạ người không quen, nhỡ đâu anh xảy ra chuyện gì thì sao? Em gọi điện anh cũng không bắt máy, anh bảo em với con không lo có được không?’
Đôi mắt đen thẳm của Tiêu Lăng sáng lên phút chốc, anh rút điện thoại trong túi ra, nhìn thấy đúng rằng có cuộc gọi nhỡ của Tô Tố, thấy Tô Tố nhìn anh chằm chằm, anh bèn vội vàng giải thích, “Khi nãy anh đang mua đồ trong siêu thị, trên đường về xe đột nhiên chết máy nên gọi người đến sửa, sau đó điện thoại vẫn đút trong túi, chắc là do ồn quá nên không nghe thấy. Được rồi, được rồi, là anh không tốt, anh nên cầm điện thoại trên tay, để em và các con lo lắng rồi.”
Vậy còn được.
Tô Tố hừ nhẹ, “Đi thôi, mau về đi, ở nhà chỉ có Tiểu Thất và Cảnh Thụy thôi.”
“Ừ.”
Tiêu Lăng nổ máy, chẳng mấy chốc bánh xe đã bắt đầu lăn.
Hai đứa nhỏ ở nhà trông thấy cả hai về cùng nhau, ánh mắt lo lắng mới chuyển sang yên tâm.
Tiêu Lăng xin lỗi hai đứa nhỏ, “Daddy đã làm các con lo lắng rồi.”
“Daddy không sao là được rồi.”
“Không sao không sao, daddy mạnh mẽ như vậy sao mà có chuyện được chứ, daddy cả người toàn mồ hôi nên cần đi tắm, hai đứa ở dưới lầu nhặt rau giúp mami nhé?”
“Vâng.”
Tiêu Lăng một mình lên lầu, khi vừa đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt anh bỗng tắt biến.
Xe của anh chẳng có vấn đề gì cả, khi nãy anh đi siêu thị mua thức ăn, đột nhiên nhìn thấy có người đi theo xe của anh, anh mua đồ xong liền âm thầm đi theo người đó, khoảng cách càng ngày càng xa, cuối cùng chiếc xe cùng người đó biến mắt trước mắt anh.
Tiêu Lăng cau có mặt mày, sắc mặt hơi khó coi.
Nếu như anh không nhìn lầm, người ngồi trên ghế sau của chiếc xe đó, rõ ràng là Tiêu Diệp Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro