Chương 453
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
Lời Mộ Bạch nói đều là thật
Lần trước là anh trễ 1 bước, khi anh tỏ tình với Tô Tố thì cô ấy đã có tình cảm với Tiêu Lăng, với lại ở thời gian đó đang tha thứ cho Tiêu Lăng, nhưng chuyện này mới vừa qua bao nhiêu thời gian đâu, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, cậu ta lại tổn thương Tô Tố lần nữa.
Nhớ lại nửa năm ở Anh, mắt anh lập tức kiên định.
Chỉ cần Tô Tố và Tiêu Lăng sống không hạnh phúc, anh nhất định không ngồi ngoài nhìn.
Tất nhiên, nhúng tay vào chuyện gia đình thì anh sẽ không làm, nhưng nếu Tô Tố đã quyết tâm ly hôn, vậy thì, anh nhất định sẽ giúp.
“Mô Bạch, chỉ cần tôi không đồng ý, cậu giúp thế nào cũng vô dụng.”
“Không thử làm sao biết.” Mộ Bạch cười nhẹ, “Tiêu Lăng, cậu phải nhớ là, cơ hội này cậu cho tôi, tôi nhất định sẽ trân trọng, đương nhiên, cậu yên tâm, sau khi hai người ly hôn tôi mới hất định theo đuổi cô ấy lần nữa, đạo đức này thì tôi sẽ có, bây giờ, cậu nên rời đi.”
Tiêu Lăng cắn răng, trong mắt hiện lên lửa giận.
Mộ Bạch không yếu thế, cũng kiên định nhìn lại.
Tiêu Lăng muốn điên lên.
Anh chắc chắn Tô Tố sẽ không tiếp nhận Mộ Bạch, nhưng anh đang bị chịu cảnh này, khó chịu trong lòng chưa được giải thoát, Mộ Bạch lại trở thành ngoại tác.
“Cậu đi trước đi.” Mộ Bạch xua tay.
Lúc này, anh làm sao yên tâm rời đi.
Tiêu Lăng đứng yên tại chỗ.
Tiểu Hy đi qua, nước mắt cũng khô cạn, lau nước mắt, nghĩ đến con vẫn ở trong nhà, cuối cùng cô cũng nhịn được cơn giận, “Tiêu thiếu, anh đi trước đi, Tố Tố ở chỗ tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, lời lúc nãy của Tố Tố anh cũng nghe mà, đợi sau khi cô ấy yên tĩnh, cô ấy sẽ đi tìm anh, nếu đã vậy thì anh đừng bám dính nữa, đợi sau này Tố Tố quyết định ra sao, lời dư thừa bỏ qua đi, bây giờ chúng tôi cũng không muốn chỉ trích anh, cũng mong anh nghĩ kĩ, nghĩ xem anh và Tố Tố có thật sự thích hợp, rất hiển nhiên bây giờ Tố Tố không muốn gặp anh, anh về trước đi.”
Tiêu Lăng miệng động đậy, ánh mắt nhìn lên cửa khóa chặt, vẫn không động đậy.
Anh sợ lần này đi rồi, thật sự không thể quay lại nữa.
Tiểu Hy cắn răng, nói lời cuối, “cả ngày hôm nay Tố Tố chỉ ăn có 1 ít vào buổi sáng, bây giờ đã là chiều rồi, từ trưa đến giờ cậu ấy không uống miếng nước, nếu anh tiếp tục ở đây, Tố Tố nhất định không ra ăn đồ, cho nên, coi như vì sức khoẻ của cô ấy, cầu xin anh tạm thời rời đi.”
Con ngươi của Tiêu Lăng động đậy.
Tiểu Hy tưởng lời nói của cô không có tác dụng, kết quả thấy Tiêu Lăng đi ra ngoài, đi đến lối vào phòng khách, quay lại nhìn Tiểu Hy, ánh mắt khẩn cầu, “Bất luận như thế nào, cầu xin cô chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Tiểu Hy mím mím môi, “Tố Tố là bạn tốt của tôi, không cần anh nói tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Vậy thì anh yên tâm rồi.
Tiêu Lăng đi ra khỏi cửa, Tiêu Lăng vừa đi, Lãnh Mạc cũng không có lý do ở lại, cùng Tiêu Lăng rời đi, lúc đi còn kéo theo Trương Hân.
“Lãnh Mạc, anh đi trước, em muốn ở lại chăm sóc Tô Tố.”
“Không được, em nhất định phải đi theo tôi.” Lãnh Mạc nắm chặt cánh tay Trương Hân, “Cô ấy nghĩ không thông, em ở lại cũng không có ý nghĩa gì, với lại, ở đây có người chăm sóc cô ấy rồi, em không cần lo.”
Cuối cùng Trương Hân cũng bị Lãnh Mạc kéo đi.
Phòng khách chỉ còn Mộ Bạch, Tiểu Hy và Tôn Nguyên.
Tiêu Lăng vừa đi, Tiểu Hy lập tức trừng mắt nhìn Tôn Nguyên không động đậy ở sofa, “Anh còn ở đây làm gì, không đuổi theo đại ca của anh đi.”
Tôn Nguyên cười cứng đờ, “Anh ngồi 1 chút.”
Tiểu Hy chỉ cánh cửa, lông mày nhíu lại, “Tôn Nguyên nhanh chóng biến đi, bây giờ tôi không muốn thấy mặt anh.”
Tôn Nguyên âm thầm nói nhỏ, “An Tiểu Hy, cũng không phải tôi tổn thương Tố Tố nhà em, em có cần đối với tôi như vậy không?”
“Hừ, bây giờ tôi nhìn người nào liên quan đến Tiêu Lăng đều hận không thể muốn đập chết hắn, nếu anh không đi…” Tiểu Hy từ sau cửa lấy cây chổi ra, hung hăng giơ đầu chổi lên, cắn răng nói, “Còn không đi tôi sẽ đuổi anh ra.”
Người liên quan đến Tiêu Lăng?
Tôn Nguyên lập tức chỉ Mộ Bạch ở phòng khách, “Vậy Mộ Bạch thì sao? Em không đuổi cậu ta đi.”
“Đàn anh Mộ Bạch không giống, nói chung anh nhanh chóng biến đi.”
Cuối cùng dưới sự hung dữ của Tiểu Hy, Tôn Nguyên lủi thủi rời đi.
Qua nửa tiếng sau.
Tô Tố trong phòng vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi ra.
Tiểu Hy đứng ngoài phòng gấp đến vò đầu bứt tóc, không ngừng đi qua đi lại, muốn gõ cửa lại sợ làm phiền Tô Tố, nhưng nếu không gõ cửa, trong phòng lạnh như vậy, cậu ấy mặc ít vậy, lại chưa ăn cơm, có thể sẽ bị lạnh chết mất.
Lúc Tiểu Hy quyết tâm gõ cửa, tiếng chuông phòng khách lần nữa kêu lên.
“Không phải Tiêu Lăng quay lại chứ…”
Tiểu Hy đi đến mở cửa, trước cửa là người giao hàng của khách sạn.
“Đây là món các vị đặt, đã tính tiền rồi, mời ký tên thu nhận.”
“Đặt món? Chúng tôi không có đặt…”
“Có thể là Tiêu Lăng đặt” Mộ Bạch đưa tay nhận hộp thức ăn, hộp vẫn còn nóng, thời tiết này ăn đồ nóng là thoải mái nhất.
Mộ Bạch để hộp thức ăn lên bàn trà trong phòng khách, không chút do dự gõ cửa phòng Tô Tố.
“Tô Tố, ra đây ăn đi.”
Trong phòng không chút động tĩnh.
Tiểu Hy thu hoá đơn lại, đi đến trước mặt Mộ Bạch, “Đàn anh Mộ Bạch, anh như vậy Tố Tố chắc chắn sẽ không ra đâu…”
Mộ Bạch biết Tô Tố quan tâm cái gì, anh do dự 2 giây, tiếp tục nói, “Tô Tố, dù em không quan tâm đến mình, cũng nên nghĩ cho Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất, hai đứa nó cả ngày không ăn gì, con nít thường hay đói, có thể sớm đã đói rồi.”
Lần này, chưa tới 5 phút, cánh cửa lần nữa từ bên trong mở ra.
Tiểu Hy lập tức vui vẻ, mạnh mẽ ôm Tô Tố, “Tố Tố cuối cùng cậu cũng ra, cậu muốn hù chết mình sao, cậu giận Tiêu Lăng thì giận, sao có thể không quan tâm đến tớ chứ, huhu, cậu nhanh dẫn con đi ăn, tớ về phòng lấy áo cho cậu thay.”
Tiểu Hy nhanh chóng thả Tô Tố ra, nhanh chóng chạy về phòng cô lấy đồ.
Mộ Bạch nhìn bộ dạng của Tô Tố, mắt khẽ động, “Đi thôi, đi ăn đồ.”
“Ừ.”
Tô Tố nhìn xuống, dắt hai đứa con khập khiễng đi đến bên sofa.
Tiểu Hy rất nhanh lấy quần áo ra, “Tô Tố, cậu nhanh thay áo đi, cái váy… bộ y phục của cậu mặc sẽ cảm thấy lạnh, nhanh chóng thay đồ dày.”
Tô Tố cúi đầu nhìn váy cưới, váy cưới sớm bị hành hạ đến không còn hình dạng gì, cô im lặng nhận quần áo Tiểu Hy đưa, yên lặng không nói gì về phòng thay quần áo.
Đợi đến khi cô từ trong phòng bước ra, Tiểu Hy nhanh chóng ôm chăn chạy đến phòng cô trải lên giường, rồi mở điều hòa trong phòng, sau đó thu dọn xong, mới ra khỏi phòng.
Ánh mắt của Tô Tố sáng lên, mắt phủ lên 1 lớp hơi nước.
Tiểu Hy không phát hiện ra, thu dọn xong, chạy qua sofa ngồi xuống, thấy Tô Tố ăn hai miếng là bỏ đũa xuống, cô cắn môi hỏi, “Tố Tố, tiếp theo cậu muốn làm sao?”
Lần trước là anh trễ 1 bước, khi anh tỏ tình với Tô Tố thì cô ấy đã có tình cảm với Tiêu Lăng, với lại ở thời gian đó đang tha thứ cho Tiêu Lăng, nhưng chuyện này mới vừa qua bao nhiêu thời gian đâu, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, cậu ta lại tổn thương Tô Tố lần nữa.
Nhớ lại nửa năm ở Anh, mắt anh lập tức kiên định.
Chỉ cần Tô Tố và Tiêu Lăng sống không hạnh phúc, anh nhất định không ngồi ngoài nhìn.
Tất nhiên, nhúng tay vào chuyện gia đình thì anh sẽ không làm, nhưng nếu Tô Tố đã quyết tâm ly hôn, vậy thì, anh nhất định sẽ giúp.
“Mô Bạch, chỉ cần tôi không đồng ý, cậu giúp thế nào cũng vô dụng.”
“Không thử làm sao biết.” Mộ Bạch cười nhẹ, “Tiêu Lăng, cậu phải nhớ là, cơ hội này cậu cho tôi, tôi nhất định sẽ trân trọng, đương nhiên, cậu yên tâm, sau khi hai người ly hôn tôi mới hất định theo đuổi cô ấy lần nữa, đạo đức này thì tôi sẽ có, bây giờ, cậu nên rời đi.”
Tiêu Lăng cắn răng, trong mắt hiện lên lửa giận.
Mộ Bạch không yếu thế, cũng kiên định nhìn lại.
Tiêu Lăng muốn điên lên.
Anh chắc chắn Tô Tố sẽ không tiếp nhận Mộ Bạch, nhưng anh đang bị chịu cảnh này, khó chịu trong lòng chưa được giải thoát, Mộ Bạch lại trở thành ngoại tác.
“Cậu đi trước đi.” Mộ Bạch xua tay.
Lúc này, anh làm sao yên tâm rời đi.
Tiêu Lăng đứng yên tại chỗ.
Tiểu Hy đi qua, nước mắt cũng khô cạn, lau nước mắt, nghĩ đến con vẫn ở trong nhà, cuối cùng cô cũng nhịn được cơn giận, “Tiêu thiếu, anh đi trước đi, Tố Tố ở chỗ tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, lời lúc nãy của Tố Tố anh cũng nghe mà, đợi sau khi cô ấy yên tĩnh, cô ấy sẽ đi tìm anh, nếu đã vậy thì anh đừng bám dính nữa, đợi sau này Tố Tố quyết định ra sao, lời dư thừa bỏ qua đi, bây giờ chúng tôi cũng không muốn chỉ trích anh, cũng mong anh nghĩ kĩ, nghĩ xem anh và Tố Tố có thật sự thích hợp, rất hiển nhiên bây giờ Tố Tố không muốn gặp anh, anh về trước đi.”
Tiêu Lăng miệng động đậy, ánh mắt nhìn lên cửa khóa chặt, vẫn không động đậy.
Anh sợ lần này đi rồi, thật sự không thể quay lại nữa.
Tiểu Hy cắn răng, nói lời cuối, “cả ngày hôm nay Tố Tố chỉ ăn có 1 ít vào buổi sáng, bây giờ đã là chiều rồi, từ trưa đến giờ cậu ấy không uống miếng nước, nếu anh tiếp tục ở đây, Tố Tố nhất định không ra ăn đồ, cho nên, coi như vì sức khoẻ của cô ấy, cầu xin anh tạm thời rời đi.”
Con ngươi của Tiêu Lăng động đậy.
Tiểu Hy tưởng lời nói của cô không có tác dụng, kết quả thấy Tiêu Lăng đi ra ngoài, đi đến lối vào phòng khách, quay lại nhìn Tiểu Hy, ánh mắt khẩn cầu, “Bất luận như thế nào, cầu xin cô chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
Tiểu Hy mím mím môi, “Tố Tố là bạn tốt của tôi, không cần anh nói tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Vậy thì anh yên tâm rồi.
Tiêu Lăng đi ra khỏi cửa, Tiêu Lăng vừa đi, Lãnh Mạc cũng không có lý do ở lại, cùng Tiêu Lăng rời đi, lúc đi còn kéo theo Trương Hân.
“Lãnh Mạc, anh đi trước, em muốn ở lại chăm sóc Tô Tố.”
“Không được, em nhất định phải đi theo tôi.” Lãnh Mạc nắm chặt cánh tay Trương Hân, “Cô ấy nghĩ không thông, em ở lại cũng không có ý nghĩa gì, với lại, ở đây có người chăm sóc cô ấy rồi, em không cần lo.”
Cuối cùng Trương Hân cũng bị Lãnh Mạc kéo đi.
Phòng khách chỉ còn Mộ Bạch, Tiểu Hy và Tôn Nguyên.
Tiêu Lăng vừa đi, Tiểu Hy lập tức trừng mắt nhìn Tôn Nguyên không động đậy ở sofa, “Anh còn ở đây làm gì, không đuổi theo đại ca của anh đi.”
Tôn Nguyên cười cứng đờ, “Anh ngồi 1 chút.”
Tiểu Hy chỉ cánh cửa, lông mày nhíu lại, “Tôn Nguyên nhanh chóng biến đi, bây giờ tôi không muốn thấy mặt anh.”
Tôn Nguyên âm thầm nói nhỏ, “An Tiểu Hy, cũng không phải tôi tổn thương Tố Tố nhà em, em có cần đối với tôi như vậy không?”
“Hừ, bây giờ tôi nhìn người nào liên quan đến Tiêu Lăng đều hận không thể muốn đập chết hắn, nếu anh không đi…” Tiểu Hy từ sau cửa lấy cây chổi ra, hung hăng giơ đầu chổi lên, cắn răng nói, “Còn không đi tôi sẽ đuổi anh ra.”
Người liên quan đến Tiêu Lăng?
Tôn Nguyên lập tức chỉ Mộ Bạch ở phòng khách, “Vậy Mộ Bạch thì sao? Em không đuổi cậu ta đi.”
“Đàn anh Mộ Bạch không giống, nói chung anh nhanh chóng biến đi.”
Cuối cùng dưới sự hung dữ của Tiểu Hy, Tôn Nguyên lủi thủi rời đi.
Qua nửa tiếng sau.
Tô Tố trong phòng vẫn chưa có dấu hiệu muốn đi ra.
Tiểu Hy đứng ngoài phòng gấp đến vò đầu bứt tóc, không ngừng đi qua đi lại, muốn gõ cửa lại sợ làm phiền Tô Tố, nhưng nếu không gõ cửa, trong phòng lạnh như vậy, cậu ấy mặc ít vậy, lại chưa ăn cơm, có thể sẽ bị lạnh chết mất.
Lúc Tiểu Hy quyết tâm gõ cửa, tiếng chuông phòng khách lần nữa kêu lên.
“Không phải Tiêu Lăng quay lại chứ…”
Tiểu Hy đi đến mở cửa, trước cửa là người giao hàng của khách sạn.
“Đây là món các vị đặt, đã tính tiền rồi, mời ký tên thu nhận.”
“Đặt món? Chúng tôi không có đặt…”
“Có thể là Tiêu Lăng đặt” Mộ Bạch đưa tay nhận hộp thức ăn, hộp vẫn còn nóng, thời tiết này ăn đồ nóng là thoải mái nhất.
Mộ Bạch để hộp thức ăn lên bàn trà trong phòng khách, không chút do dự gõ cửa phòng Tô Tố.
“Tô Tố, ra đây ăn đi.”
Trong phòng không chút động tĩnh.
Tiểu Hy thu hoá đơn lại, đi đến trước mặt Mộ Bạch, “Đàn anh Mộ Bạch, anh như vậy Tố Tố chắc chắn sẽ không ra đâu…”
Mộ Bạch biết Tô Tố quan tâm cái gì, anh do dự 2 giây, tiếp tục nói, “Tô Tố, dù em không quan tâm đến mình, cũng nên nghĩ cho Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất, hai đứa nó cả ngày không ăn gì, con nít thường hay đói, có thể sớm đã đói rồi.”
Lần này, chưa tới 5 phút, cánh cửa lần nữa từ bên trong mở ra.
Tiểu Hy lập tức vui vẻ, mạnh mẽ ôm Tô Tố, “Tố Tố cuối cùng cậu cũng ra, cậu muốn hù chết mình sao, cậu giận Tiêu Lăng thì giận, sao có thể không quan tâm đến tớ chứ, huhu, cậu nhanh dẫn con đi ăn, tớ về phòng lấy áo cho cậu thay.”
Tiểu Hy nhanh chóng thả Tô Tố ra, nhanh chóng chạy về phòng cô lấy đồ.
Mộ Bạch nhìn bộ dạng của Tô Tố, mắt khẽ động, “Đi thôi, đi ăn đồ.”
“Ừ.”
Tô Tố nhìn xuống, dắt hai đứa con khập khiễng đi đến bên sofa.
Tiểu Hy rất nhanh lấy quần áo ra, “Tô Tố, cậu nhanh thay áo đi, cái váy… bộ y phục của cậu mặc sẽ cảm thấy lạnh, nhanh chóng thay đồ dày.”
Tô Tố cúi đầu nhìn váy cưới, váy cưới sớm bị hành hạ đến không còn hình dạng gì, cô im lặng nhận quần áo Tiểu Hy đưa, yên lặng không nói gì về phòng thay quần áo.
Đợi đến khi cô từ trong phòng bước ra, Tiểu Hy nhanh chóng ôm chăn chạy đến phòng cô trải lên giường, rồi mở điều hòa trong phòng, sau đó thu dọn xong, mới ra khỏi phòng.
Ánh mắt của Tô Tố sáng lên, mắt phủ lên 1 lớp hơi nước.
Tiểu Hy không phát hiện ra, thu dọn xong, chạy qua sofa ngồi xuống, thấy Tô Tố ăn hai miếng là bỏ đũa xuống, cô cắn môi hỏi, “Tố Tố, tiếp theo cậu muốn làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro