Chương 719
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
39719.
Hai người đã hẹn như thế về chuyện đi gặp phụ huynh.
Nhưng Tiểu Thất căn bản không hề có phản ứng về chuyện hai người phải đi gặp phụ huynh.
Lục Sâm nhìn vào ánh mắt thanh khiết của Tiểu Thất, tức thì cảm thấy mắc cười.
Người này vẫn là yêu đương qua, tại sao đối với tình cảm vẫn……ngây thơ như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Sâm tức thì mấy dễ chịu rồi, anh lớn đến ngần này rồi vẫn chưa yêu đương qua, còn Tiểu Thất thì đã quen qua bạn trai rồi, nghĩ đến người đàn ông đó có duyên gặp mặt qua một lần trong quán bar, mặt Lục Sâm lộ sự khinh bỉ, vì cái gọi là tiền đồ có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình, từ bỏ tình yêu của mình mà yêu người phụ nữ khác, người đàn ông như vậy có thể về mặt sự nghiệp có thành tựu lớn, nhưng về mặt cuộc sống, sống tuyệt đối sẽ không như ý.
Nghĩ đến điều này, Lục Sâm do thám hỏi Tiểu Thất, “Cô và Lý Dương kia……”
Sắc mặt Tiểu Thất khinh bỉ lên, “Anh nhắc anh ta làm gì! Người này……haiz, sao đi chăng nữa tôi cảm thấy tôi là mắt mù rồi nên mới nhìn không ra bộ mặt thật của anh ta, anh tôi rõ ràng đã nhắc nhở qua tôi, nói ánh mắt người Lý Dương này dễ dàng lấp lánh, vừa nhìn là biết là loại đàn ông tâm tư đặc biệt nhiều, nhưng tôi vẫn không tin! Được rồi, bây giờ thiệt thòi rồi mới biết anh tôi nói đúng đấy!”
Lục Sâm tít mắt quan sát Tiểu Thất, thấy Tiểu Thất đối với Lý Dương quả nhiên chỉ còn lại sự ghê tởm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu, “Anh trai cô xem người khá chuẩn đấy.”
Nói đến điều này Tiểu Thất lại kiêu ngạo lên, cô thẳng đứng sống lưng.
“Đúng rồi, cũng không xem thử anh ấy là anh trai của ai, anh trai của Tiêu Tiểu Thất tôi đương nhiên là lợi hại nhất rồi!”
Lục Sâm có chút ngưỡng mộ, “Cô với anh trai cô tình cảm tốt thật!”
“Uhm hm, tốt cái gì, anh ấy từ nhỏ đến lớn đều chỉ biết ăn hiếp tôi! Anh nghĩ xem, anh ấy một người đẹp trai đến thế, làm sao cũng không biết cười cười, ngày nào mặt cũng căng lên, nhìn lên đó như là cục đá vậy, ai mà dám lại gần……ba mẹ tôi từ lúc chúng tôi 8 tuổi liền bắt đầu đi du lịch nước ngoài mãi, tôi và anh trai ở nhà cô sinh sống nhiều hơn, anh ấy cái gì cũng muốn quản tôi! Tôi lúc nhỏ thích ăn kẹo, anh ấy cũng quản! Còn nói ăn kẹo nhiều sẽ sâu răng! Hứ! Tôi ăn nhiều kẹo đến thế cũng chưa có sâu răng qua!”
“……Còn nữa còn nữa, tôi xem phim thần tượng anh ấy cũng nói, còn nói tôi mắc bệnh mê trai, nhìn thấy đàn ông đẹp trai là đi không nỗi, đúng thật là quá đáng ghê, tôi đâu có khoa trương như vậy, nhiều lắm thì ngăn cách cái màn hình liếm liếm lên thôi, đâu có phải là đi theo đuổi ngôi sao thật……huống hồ rằng người ta đẹp trai không phải là để người ta thưởng thức sao, những nam minh tinh đó nếu như không có những đứa con gái chúng tôi ủng hộ và yêu thích, làm sao có thể nổi tiếng đến như vậy!”
Lục Sâm trong lời nói của Tiểu Thất nắm được một vấn đề quan trọng.
Cô chỉ cần nhìn thấy người đàn ông đẹp trai là đi không nỗi?
Lục Sâm nghĩ đến vừa nãy Tiểu Thất nhìn anh với ánh mắt trần trụi, nghĩ đến cô cũng đã từng dùng ánh mắt này nhìn qua người đàn ông khác, trong lòng lập tức không dễ chịu.
Trong lòng không dễ chịu rồi, sắc mặt cũng sẽ không được tốt thôi.
Tiểu Thất căn bản không phát hiện ra, lại bô lô ba la nói thêm một đống chuyện, sau khi phát hiện Lục Sâm không có phản ứng, cô mới ngoảnh đầu nhìn sang Lục Sâm, nhìn thấy sắc mặt đen thui của anh, Tiểu Thất tức thì như là Trượng Nhị hòa thượng vậy sờ vào đầu không hiểu gì hết.
Đây là……giận rồi à?
Nhưng cô cũng đâu có nói gì đâu!
Tiểu Thất gãi đầu, “Anh sao thế?”
“Không sao!”
Không sao? Sắc mặt đen thui đó sắp trở thành Bao Chửng rồi, còn nói không sao! Kì lạ, vừa nãy vẫn còn bình thường mà, không lẽ cô nói sai điều gì à?
Tiểu Thất đem những lời nói vừa nãy ngẫm lại một lần trong đầu, phát hiện bản thân……không có nói sai điều gì đâu.
Vậy người này làm gì giận rồi?
Kì lạ thật!
Lục Sâm ngồi khoảng cách rất gần giường bệnh, Tiểu Thất nhìn thấy anh lạnh mặt đẩy chiếc xe lăn muốn đi, khẩn trương giật lấy áo của anh, động tác này của cô hơi mạnh, vết thương trên người lại bắt đầu đau lại, Tiểu Thất đau đớn tột cùng cũng không buông tay, sịt sịt hít một hơi thở mệt nhọc, “Lục Sâm anh sao thế? Tôi làm anh giận rồi à?”
“Không có!”
“Haiz, tôi nói cái người như anh sao lại thích giận như thế, tôi cũng đâu có nói gì đâu!”
Không có nói gì?
Cô còn muốn nói những gì càng kích thích hơn à!
Lục Sâm nhìn lên vết thương trên cánh tay Tiểu Thất, cũng không dám đẩy cô, thở dài bất lực nói, “Buông tay!”
“Không đâu, anh phải nói rõ với tôi là tôi đã đắc tội anh những gì rồi!”
“Đã nói không có gì rồi……”
“Gạt người ta!”
“Được thôi, tôi nói, cô thả tay trước!”
Tiểu Thất bán tín bán nghi thả tay ra, “Anh nói đi!”
Lục Sâm nhân cơ hội đẩy chiếc xe lăn chạy trốn, “Cô từ từ suy nghĩ đi!”
“Lục Sâm anh là cái đồ lừa gạt!”
……
Nửa ngày tiếp đó, Lục Sâm cứ thuộc tình trạng sắc mặt không tốt, Tiểu Thất này cũng là dạng thần kinh chậm tiêu, lúc đầu còn đang nghĩ Lục Sâm tại sao giận, nhưng lúc sau nghĩ không ra cho nên sau đó, liền triệt để từ bỏ
Đồ dùng trong phòng bệnh quả là tốt, trước giường bệnh còn để một ti vi cực lớn.
Tiểu Thất theo quán tính mở ti vi ra, tìm kiếm được bộ phim thần tượng có tỉ lệ người xem cao nhất thời này, một bên nhai trái táo mà Lục Sâm cho người đi mua đến, một bên xem tình tiết bộ phim mà bình luận tùy ý……thuận tiện mê mẩn với nam chính!
Lục Sâm mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, trông thấy cảnh này……lòng lại càng nghẹt hơn!
Anh ở đây giận dỗi, cô vẫn hay thật!
Một bên coi ti vi một bên cười!
“Tiêu Tiểu Thất!”
“Hả?”
“Bụp!” Lục Sâm đẩy chiếc xe lăn, đi đến ti vi kế bên, tức thì ngắt ngay nguồn điện!
Tiểu Thất tức thì kháng nghị lên, “Hả……Lục Sâm không ai như anh vậy, tôi đang coi vui mà, anh không biết bệnh nhân phải tâm trạng vui vẻ mới có thể mau khỏi bệnh à!”
“Nhìn trai đẹp tâm trạng thì vui vẻ à?”
“Đó là đương nhiên, sinh ra đẹp trai người bên cạnh nhìn vào cũng cảm thấy đẹp mắt ưa nhìn!”
“Vậy cô cứ nhìn tôi đi!”
Tiểu Thật một miếng táo xém tí kẹt ngay trong họng, ánh mắt lạ lùng của cô nhìn vào Lục Sâm!
Được rồi được rồi, cô thừa nhận, người này so với nam chính trong ti vi đẹp trai hơn nhiều!
Tiểu Thất liền không chống đối nữa, dựa lên đầu giường nhìn chằm chằm vào Lục Sâm.
Trong lòng Lục Sâm càng không mấy dễ chịu, “Nếu như sau này gặp được người đàn ông còn đẹp trai hơn tôi xuất hiện trước mặt cô, cô có phải cũng sẽ cho anh ta chăm sóc cô như vậy?”
“Xùy! Làm sao có thể!”
Tâm trạng Lục Sâm từ từ xoa dịu lại.
Nhưng lại nghe Tiểu Thất tiếp tục nói, “Lục Sâm à, anh phải tự tin, Tiêu Tiểu Thất tôi lớn ngần này rồi, bất kể là trong ti vi hay là trong cuộc sống đã từng gặp qua quá nhiều quá nhiều trai đẹp rồi, anh tuyệt đối là xếp hạng ba! Anh phải tin là, ở trên đời này kiếm không ra người đẹp trai hơn anh nữa rồi!”
“……”
Giải thích này tốt hơn thì đừng giải thích!
Trong lòng Lục Sâm lại càng nghẹt đến lợi hại!
“Tôi chỉ hỏi nếu như, nếu như có người đẹp trai hơn tôi thì sao!”
“Tiêu Tiểu Thất tôi cũng có tiết tháo đấy, làm sao có thể cùng ai cũng tốt như vậy!”
Lục Sâm nghe được, sắc mặt căng thẳng mới ưa nhìn nhiều hơn.
Tiểu Thất nhìn thấy phản ứng của anh, đột nhiên hiểu ra được gì,cô trố to mắt chỉ vào Lục Sâm, “Lục Sâm, anh anh anh, anh không phải là……”
“Cái gì?”
“Anh không phải là……ghen rồi à? Anh thích tôi?”
Hai người đã hẹn như thế về chuyện đi gặp phụ huynh.
Nhưng Tiểu Thất căn bản không hề có phản ứng về chuyện hai người phải đi gặp phụ huynh.
Lục Sâm nhìn vào ánh mắt thanh khiết của Tiểu Thất, tức thì cảm thấy mắc cười.
Người này vẫn là yêu đương qua, tại sao đối với tình cảm vẫn……ngây thơ như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Sâm tức thì mấy dễ chịu rồi, anh lớn đến ngần này rồi vẫn chưa yêu đương qua, còn Tiểu Thất thì đã quen qua bạn trai rồi, nghĩ đến người đàn ông đó có duyên gặp mặt qua một lần trong quán bar, mặt Lục Sâm lộ sự khinh bỉ, vì cái gọi là tiền đồ có thể từ bỏ lòng tự trọng của mình, từ bỏ tình yêu của mình mà yêu người phụ nữ khác, người đàn ông như vậy có thể về mặt sự nghiệp có thành tựu lớn, nhưng về mặt cuộc sống, sống tuyệt đối sẽ không như ý.
Nghĩ đến điều này, Lục Sâm do thám hỏi Tiểu Thất, “Cô và Lý Dương kia……”
Sắc mặt Tiểu Thất khinh bỉ lên, “Anh nhắc anh ta làm gì! Người này……haiz, sao đi chăng nữa tôi cảm thấy tôi là mắt mù rồi nên mới nhìn không ra bộ mặt thật của anh ta, anh tôi rõ ràng đã nhắc nhở qua tôi, nói ánh mắt người Lý Dương này dễ dàng lấp lánh, vừa nhìn là biết là loại đàn ông tâm tư đặc biệt nhiều, nhưng tôi vẫn không tin! Được rồi, bây giờ thiệt thòi rồi mới biết anh tôi nói đúng đấy!”
Lục Sâm tít mắt quan sát Tiểu Thất, thấy Tiểu Thất đối với Lý Dương quả nhiên chỉ còn lại sự ghê tởm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu, “Anh trai cô xem người khá chuẩn đấy.”
Nói đến điều này Tiểu Thất lại kiêu ngạo lên, cô thẳng đứng sống lưng.
“Đúng rồi, cũng không xem thử anh ấy là anh trai của ai, anh trai của Tiêu Tiểu Thất tôi đương nhiên là lợi hại nhất rồi!”
Lục Sâm có chút ngưỡng mộ, “Cô với anh trai cô tình cảm tốt thật!”
“Uhm hm, tốt cái gì, anh ấy từ nhỏ đến lớn đều chỉ biết ăn hiếp tôi! Anh nghĩ xem, anh ấy một người đẹp trai đến thế, làm sao cũng không biết cười cười, ngày nào mặt cũng căng lên, nhìn lên đó như là cục đá vậy, ai mà dám lại gần……ba mẹ tôi từ lúc chúng tôi 8 tuổi liền bắt đầu đi du lịch nước ngoài mãi, tôi và anh trai ở nhà cô sinh sống nhiều hơn, anh ấy cái gì cũng muốn quản tôi! Tôi lúc nhỏ thích ăn kẹo, anh ấy cũng quản! Còn nói ăn kẹo nhiều sẽ sâu răng! Hứ! Tôi ăn nhiều kẹo đến thế cũng chưa có sâu răng qua!”
“……Còn nữa còn nữa, tôi xem phim thần tượng anh ấy cũng nói, còn nói tôi mắc bệnh mê trai, nhìn thấy đàn ông đẹp trai là đi không nỗi, đúng thật là quá đáng ghê, tôi đâu có khoa trương như vậy, nhiều lắm thì ngăn cách cái màn hình liếm liếm lên thôi, đâu có phải là đi theo đuổi ngôi sao thật……huống hồ rằng người ta đẹp trai không phải là để người ta thưởng thức sao, những nam minh tinh đó nếu như không có những đứa con gái chúng tôi ủng hộ và yêu thích, làm sao có thể nổi tiếng đến như vậy!”
Lục Sâm trong lời nói của Tiểu Thất nắm được một vấn đề quan trọng.
Cô chỉ cần nhìn thấy người đàn ông đẹp trai là đi không nỗi?
Lục Sâm nghĩ đến vừa nãy Tiểu Thất nhìn anh với ánh mắt trần trụi, nghĩ đến cô cũng đã từng dùng ánh mắt này nhìn qua người đàn ông khác, trong lòng lập tức không dễ chịu.
Trong lòng không dễ chịu rồi, sắc mặt cũng sẽ không được tốt thôi.
Tiểu Thất căn bản không phát hiện ra, lại bô lô ba la nói thêm một đống chuyện, sau khi phát hiện Lục Sâm không có phản ứng, cô mới ngoảnh đầu nhìn sang Lục Sâm, nhìn thấy sắc mặt đen thui của anh, Tiểu Thất tức thì như là Trượng Nhị hòa thượng vậy sờ vào đầu không hiểu gì hết.
Đây là……giận rồi à?
Nhưng cô cũng đâu có nói gì đâu!
Tiểu Thất gãi đầu, “Anh sao thế?”
“Không sao!”
Không sao? Sắc mặt đen thui đó sắp trở thành Bao Chửng rồi, còn nói không sao! Kì lạ, vừa nãy vẫn còn bình thường mà, không lẽ cô nói sai điều gì à?
Tiểu Thất đem những lời nói vừa nãy ngẫm lại một lần trong đầu, phát hiện bản thân……không có nói sai điều gì đâu.
Vậy người này làm gì giận rồi?
Kì lạ thật!
Lục Sâm ngồi khoảng cách rất gần giường bệnh, Tiểu Thất nhìn thấy anh lạnh mặt đẩy chiếc xe lăn muốn đi, khẩn trương giật lấy áo của anh, động tác này của cô hơi mạnh, vết thương trên người lại bắt đầu đau lại, Tiểu Thất đau đớn tột cùng cũng không buông tay, sịt sịt hít một hơi thở mệt nhọc, “Lục Sâm anh sao thế? Tôi làm anh giận rồi à?”
“Không có!”
“Haiz, tôi nói cái người như anh sao lại thích giận như thế, tôi cũng đâu có nói gì đâu!”
Không có nói gì?
Cô còn muốn nói những gì càng kích thích hơn à!
Lục Sâm nhìn lên vết thương trên cánh tay Tiểu Thất, cũng không dám đẩy cô, thở dài bất lực nói, “Buông tay!”
“Không đâu, anh phải nói rõ với tôi là tôi đã đắc tội anh những gì rồi!”
“Đã nói không có gì rồi……”
“Gạt người ta!”
“Được thôi, tôi nói, cô thả tay trước!”
Tiểu Thất bán tín bán nghi thả tay ra, “Anh nói đi!”
Lục Sâm nhân cơ hội đẩy chiếc xe lăn chạy trốn, “Cô từ từ suy nghĩ đi!”
“Lục Sâm anh là cái đồ lừa gạt!”
……
Nửa ngày tiếp đó, Lục Sâm cứ thuộc tình trạng sắc mặt không tốt, Tiểu Thất này cũng là dạng thần kinh chậm tiêu, lúc đầu còn đang nghĩ Lục Sâm tại sao giận, nhưng lúc sau nghĩ không ra cho nên sau đó, liền triệt để từ bỏ
Đồ dùng trong phòng bệnh quả là tốt, trước giường bệnh còn để một ti vi cực lớn.
Tiểu Thất theo quán tính mở ti vi ra, tìm kiếm được bộ phim thần tượng có tỉ lệ người xem cao nhất thời này, một bên nhai trái táo mà Lục Sâm cho người đi mua đến, một bên xem tình tiết bộ phim mà bình luận tùy ý……thuận tiện mê mẩn với nam chính!
Lục Sâm mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, trông thấy cảnh này……lòng lại càng nghẹt hơn!
Anh ở đây giận dỗi, cô vẫn hay thật!
Một bên coi ti vi một bên cười!
“Tiêu Tiểu Thất!”
“Hả?”
“Bụp!” Lục Sâm đẩy chiếc xe lăn, đi đến ti vi kế bên, tức thì ngắt ngay nguồn điện!
Tiểu Thất tức thì kháng nghị lên, “Hả……Lục Sâm không ai như anh vậy, tôi đang coi vui mà, anh không biết bệnh nhân phải tâm trạng vui vẻ mới có thể mau khỏi bệnh à!”
“Nhìn trai đẹp tâm trạng thì vui vẻ à?”
“Đó là đương nhiên, sinh ra đẹp trai người bên cạnh nhìn vào cũng cảm thấy đẹp mắt ưa nhìn!”
“Vậy cô cứ nhìn tôi đi!”
Tiểu Thật một miếng táo xém tí kẹt ngay trong họng, ánh mắt lạ lùng của cô nhìn vào Lục Sâm!
Được rồi được rồi, cô thừa nhận, người này so với nam chính trong ti vi đẹp trai hơn nhiều!
Tiểu Thất liền không chống đối nữa, dựa lên đầu giường nhìn chằm chằm vào Lục Sâm.
Trong lòng Lục Sâm càng không mấy dễ chịu, “Nếu như sau này gặp được người đàn ông còn đẹp trai hơn tôi xuất hiện trước mặt cô, cô có phải cũng sẽ cho anh ta chăm sóc cô như vậy?”
“Xùy! Làm sao có thể!”
Tâm trạng Lục Sâm từ từ xoa dịu lại.
Nhưng lại nghe Tiểu Thất tiếp tục nói, “Lục Sâm à, anh phải tự tin, Tiêu Tiểu Thất tôi lớn ngần này rồi, bất kể là trong ti vi hay là trong cuộc sống đã từng gặp qua quá nhiều quá nhiều trai đẹp rồi, anh tuyệt đối là xếp hạng ba! Anh phải tin là, ở trên đời này kiếm không ra người đẹp trai hơn anh nữa rồi!”
“……”
Giải thích này tốt hơn thì đừng giải thích!
Trong lòng Lục Sâm lại càng nghẹt đến lợi hại!
“Tôi chỉ hỏi nếu như, nếu như có người đẹp trai hơn tôi thì sao!”
“Tiêu Tiểu Thất tôi cũng có tiết tháo đấy, làm sao có thể cùng ai cũng tốt như vậy!”
Lục Sâm nghe được, sắc mặt căng thẳng mới ưa nhìn nhiều hơn.
Tiểu Thất nhìn thấy phản ứng của anh, đột nhiên hiểu ra được gì,cô trố to mắt chỉ vào Lục Sâm, “Lục Sâm, anh anh anh, anh không phải là……”
“Cái gì?”
“Anh không phải là……ghen rồi à? Anh thích tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro