Chương 912
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
“Vậy cũng không thể nói là không liên quan đến cậu!”
Mắt Tiêu Lăng đỏ lên, nhìn Lục Sâm, “Tốt! Rất tốt, vậy mà cậu còn có dũng khí về đây, rất tốt! Ta khỏi phải tốn công nhờ người tìm cậu, Lục Sâm, lão tử cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu nên cầu cho Tiểu Thất không có chuyện gì, nếu không lão tử bắt cậu phải chôn theo!”
Lục Sâm mím chặt môi.
Anh đã quyết định trở về thì cũng dự đoán được cảnh tượng này.
Lúc này trong đám người mắt đều đỏ lên đó, anh lại là người tỉnh táo nhất, đợi mọi người hạ bớt lửa giận, anh mới quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Thụy, “Tiểu Thất mất tích ở đâu?”
Tiêu Cảnh Thụy kìm lửa giận xuống, thấp giọng nói, “Chính là hôm qua lúc ở sân bay, chúng tôi đã lấy được camera giám sát ở sân bay, xem qua một lần, có thể khẳng định lúc chuyến bay của cậu cất cánh Tiểu Thất đã rời khỏi sân bay! Nó không có bắt xe đi lên đường cao tốc, camera giám sát trên đường cũng không hoàn chỉnh, cho nên bây giờ vẫn chưa thể xác định Tiểu Thất mất tích ở đâu!”
Lục Sâm siết chặt nấm đấm.
Tiểu Thất......
Tính cách cô ấy kiên cường lạc quan như vậy, chắc chắc sẽ không tự sát.
Nhưng mà......
Lục Sâm nhớ lại lúc anh lên máy bay, Tiểu Thất tinh thần suy sụp, nên bây giờ cũng không dám khẳng định điều gì.
Cô ấy....có khi nào không chịu được đả kích lần này, cho nên......
Lục Sâm ép mình không được nghĩ tiếp nữa.
“Làm sao bây giờ?”
“Chúng tôi đã đề nghị cảnh sát thành phố a hỗ trợ điều tra, bất luận như thế nào cũng phải đem Tiểu Thất trở về!”
“Tôi cũng đi tìm cô ấy!”
Cảnh cắn răng nhìn Lục Sâm.
Thật rất muốn cho Lục Sâm một trận, nhưng nếu Tiểu Thất trở về nhìn thấy Lục Sâm bị thương chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Cảnh Thụy phải đè nén sự tức giận của mình xuống.
......
Cả đám người lại lần nữa tản ra tìm kiếm, ai cũng rất gấp, Lục Sâm vừa tìm vừa gọi điện thoại cho Tiểu Thất, nhưng dù có gọi bao nhiêu lần, đầu dây bên kìa vẫn là trang thái tắt máy.
Lục Sâm đã tìm hết tất cả mọi ngóc ngách.
Nếu như Tiểu Thất đúng là vì anh mà nghĩ không thông, vậy chắc chắn phải quay lại những nơi có kỷ niệm của hai người.
Lục Sâm và Triệu Đào đi tìm ở quán bar mà lần đầu hai người gặp nhau.
Dù đã tìm đến sắp lật tung cả quán bar cũng không thấy tung tích của Tiểu Thất.
Lục Sâm đi đến trường học của Tiểu Thất, hỏi hết bạn học của Tiểu Thất nhưng không ai nhìn thấy cô.
Lục Sâm càng ngày càng hoảng loạn.
Nếu như tìm không được Tiểu Thất, anh ấy.....biết phải làm sao.
“Tổng giám đốc....ngài đừng quá lo lắng, Tiêu tiểu thư chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lời này e là Triệu Đào cũng không an ủi được mình, Lục Sâm không còn muốn nghe nữa.
“Tổng giám đốc......”
“Đi, đi đến khách sạn, khách sạn lần trước Phong Hoa huấn luyện nhân viên!”
Triệu Đào rất muón nói, quán bar hay khách sạn cũng đã được Tiêu gia tra qua rồi, đều không tìm được tung tích gì của Tiêu tiểu thư, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Sâm, anh gật gật đầu, “Được!”
Hai người đi đến khách sạn huấn luyện lúc trước.
Hỏi nhân viên làm việc trong bệnh viện, đều chỉ nhận được những cái lắc đầu.
Lục Sâm càng ngày càng hoảng loạn.
“Tổng giám đốc,chúng ta quay về biệt thự của Tiêu gia đi, bọn họ lợi hại như vậy, còn có đám người của Lãnh Mạc giúp sức, không biết chừng đã tìm được Tiêu tiểu thư rồi!”
Lục Sâm như vớ được phao cứu sinh, không ngừng gật đầu, “Đúng rồi, biết đâu họ đã tìm được....về, Triệu Đào, chúng ta nhanh chóng quay về!”
Hai người mất hơn 1 tiếng, lần nữa quay về biệt thự Tiêu gia.
Cứ hành hạ nhau như vậy, lúc này đã là giữa trưa.
Lúc Lục Sâm quay về biệt thự mọi người vẫn chưa về, trong biệt thự chỉ có Tô Tố đang ôm con, cô không ra ngoài tìm Tiểu Thất, 1 là vì Tiêu Niên vẫn còn nhỏ, 2 là nếu Tiểu Thất quay về, cô có thể nhanh chóng thông báo cho mọi người.
Tô Tố chờ đợi trong biệt thự mà lòng đầy lo lắng.
Nhìn thấy Lục Sâm quay về, cô không ngừng hỏi, “Tìm thấy chưa, tìm thấy Tiểu Thất chưa?”
Lục Sâm siết chặt nấm đấm, lắc đầu.
Hai người cùng thất vọng, đã một ngày một đêm, Tô Tố như sắp sụp đổ, đến giờ Tiểu Thất vẫn chưa về, Tô Tố lảo đảo lùi về sau hai bước,...... “Đều trách tôi, đều trách tôi! Nếu tôi và Tiêu Lăng cùng ngăn cản Tiểu Thất, con bé nhất định sẽ không ra ngoài, sẽ không xảy ra chuyện, đều là lỗi của tôi......”
Tô Tố đã khóc cả đêm, lúc này mắt cô đã sưng đỏ.
Lục Sâm nắm chặt xe lăn hơn.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Những người ra ngoài tìm kiếm cũng lần lượt trở về.
Nhưng mà......
Mọi người đều không tìm được gì!
‘Không có hả, không tìm được Tiểu Thất hả?”
Cảnh Thụy lắc đầu, “Đã xem rất nhiều camera giám sát, đều không thấy tung tích của Tiểu Thất!”
Tâm trạng của mọi người đều trầm xuống.
Mọi người ai cũng biết, thời gian càng trôi qua, khả năng còn sống còn Tiểu Thất càng thấp.
Tiêu Lăng không còn sức để tức giận nữa, cả người chán nản dựa vào cây đại thụ, hai tay ôm đầu, đau khổ nói, “Nếu ta chịu trông chừng con bé, thì đã không có chuyện gì rồi, tại sai ta không trông chừng nó......”
Anh ngước đầu lên, cặp mắt đỏ tươi lại lần nữa nhìn về phía Lục Sâm.
Ánh mắt của anh lạnh băng đầy sát khí như ánh mắt của một con rắn độc, lúc nào cũng có thể cắn chết đối phương.
Triệu Đào nhìn mà đầy hoảng sợ, run rẩy chắn trước mặt Lục Sâm.
Lục Sâm kéo Triệu Đào ra.
“Tổng giám đốc?”
“Bọn họ muốn đánh cứ để họ đánh”, mắt Lục Sâm cũng đã đỏ lên, cười khổ nói, “Dù gì chuyện này cũng vì tôi mà ra.”
Mặc kệ có phải Tiểu Thất tự sát hay không.
Cô là mất tích lúc từ sân bay trở về, đây là chuyện không thể chối cãi.
Cho nên, trách nhiệm của chuyện này là thuộc về anh!
Lục Sâm nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng, ánh mắt của mọi người cũng dồn lên người anh, “Tôi biết bây giờ mọi người chỉ hận không thể giết chết tôi, tôi cũng muốn như vậy......”, Lục Sâm che mặt,”Nếu Tiểu Thát có thể quay về, tôi thà người xảy ra chuyện là tôi.”
“Đừng có ở đây giả bộ nữa, Lục Sâm, nếu không phải vì mày, Tiểu Thất đâu phải chịu nhiều đau khổ như vậy!”, Tiêu Lăng giận dữ nhìn Lục Sâm, “Đừng nói giống như mày quan tâm con bé lắm, nếu mày quan tâm con bé, hôm nay đã không xảy ra chuyện như vậy rồi!”
Lục Sâm không thể phản bác được.
Đúng!
Hết thảy đều là vì anh ấy!
Cũng là anh tự cho rằng sắp xếp tốt mọi chuyện cho Tiểu Thất, tự cho rằng đây là cách tốt nhất đối với Tiểu Thất, nhưng mà, có tính toán như thế nào cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ như hôm nay.
Hối hận!
Sự hối hận tràn ngập trong lòng, cảm giác như ngàn mũi dao đâm vào người, đau đớn đến không tả được.
Nếu như sớm biết sẽ có chuyện như hôm nay!
Thì dù có bị đánh chết, anh ấy cũng không đưa ra lựa chọn này!
Nhưng mà......
Bây giờ hối hận, còn có tác dụng gì!
Mắt Tiêu Lăng đỏ lên, nhìn Lục Sâm, “Tốt! Rất tốt, vậy mà cậu còn có dũng khí về đây, rất tốt! Ta khỏi phải tốn công nhờ người tìm cậu, Lục Sâm, lão tử cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu nên cầu cho Tiểu Thất không có chuyện gì, nếu không lão tử bắt cậu phải chôn theo!”
Lục Sâm mím chặt môi.
Anh đã quyết định trở về thì cũng dự đoán được cảnh tượng này.
Lúc này trong đám người mắt đều đỏ lên đó, anh lại là người tỉnh táo nhất, đợi mọi người hạ bớt lửa giận, anh mới quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Thụy, “Tiểu Thất mất tích ở đâu?”
Tiêu Cảnh Thụy kìm lửa giận xuống, thấp giọng nói, “Chính là hôm qua lúc ở sân bay, chúng tôi đã lấy được camera giám sát ở sân bay, xem qua một lần, có thể khẳng định lúc chuyến bay của cậu cất cánh Tiểu Thất đã rời khỏi sân bay! Nó không có bắt xe đi lên đường cao tốc, camera giám sát trên đường cũng không hoàn chỉnh, cho nên bây giờ vẫn chưa thể xác định Tiểu Thất mất tích ở đâu!”
Lục Sâm siết chặt nấm đấm.
Tiểu Thất......
Tính cách cô ấy kiên cường lạc quan như vậy, chắc chắc sẽ không tự sát.
Nhưng mà......
Lục Sâm nhớ lại lúc anh lên máy bay, Tiểu Thất tinh thần suy sụp, nên bây giờ cũng không dám khẳng định điều gì.
Cô ấy....có khi nào không chịu được đả kích lần này, cho nên......
Lục Sâm ép mình không được nghĩ tiếp nữa.
“Làm sao bây giờ?”
“Chúng tôi đã đề nghị cảnh sát thành phố a hỗ trợ điều tra, bất luận như thế nào cũng phải đem Tiểu Thất trở về!”
“Tôi cũng đi tìm cô ấy!”
Cảnh cắn răng nhìn Lục Sâm.
Thật rất muốn cho Lục Sâm một trận, nhưng nếu Tiểu Thất trở về nhìn thấy Lục Sâm bị thương chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Cảnh Thụy phải đè nén sự tức giận của mình xuống.
......
Cả đám người lại lần nữa tản ra tìm kiếm, ai cũng rất gấp, Lục Sâm vừa tìm vừa gọi điện thoại cho Tiểu Thất, nhưng dù có gọi bao nhiêu lần, đầu dây bên kìa vẫn là trang thái tắt máy.
Lục Sâm đã tìm hết tất cả mọi ngóc ngách.
Nếu như Tiểu Thất đúng là vì anh mà nghĩ không thông, vậy chắc chắn phải quay lại những nơi có kỷ niệm của hai người.
Lục Sâm và Triệu Đào đi tìm ở quán bar mà lần đầu hai người gặp nhau.
Dù đã tìm đến sắp lật tung cả quán bar cũng không thấy tung tích của Tiểu Thất.
Lục Sâm đi đến trường học của Tiểu Thất, hỏi hết bạn học của Tiểu Thất nhưng không ai nhìn thấy cô.
Lục Sâm càng ngày càng hoảng loạn.
Nếu như tìm không được Tiểu Thất, anh ấy.....biết phải làm sao.
“Tổng giám đốc....ngài đừng quá lo lắng, Tiêu tiểu thư chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lời này e là Triệu Đào cũng không an ủi được mình, Lục Sâm không còn muốn nghe nữa.
“Tổng giám đốc......”
“Đi, đi đến khách sạn, khách sạn lần trước Phong Hoa huấn luyện nhân viên!”
Triệu Đào rất muón nói, quán bar hay khách sạn cũng đã được Tiêu gia tra qua rồi, đều không tìm được tung tích gì của Tiêu tiểu thư, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lục Sâm, anh gật gật đầu, “Được!”
Hai người đi đến khách sạn huấn luyện lúc trước.
Hỏi nhân viên làm việc trong bệnh viện, đều chỉ nhận được những cái lắc đầu.
Lục Sâm càng ngày càng hoảng loạn.
“Tổng giám đốc,chúng ta quay về biệt thự của Tiêu gia đi, bọn họ lợi hại như vậy, còn có đám người của Lãnh Mạc giúp sức, không biết chừng đã tìm được Tiêu tiểu thư rồi!”
Lục Sâm như vớ được phao cứu sinh, không ngừng gật đầu, “Đúng rồi, biết đâu họ đã tìm được....về, Triệu Đào, chúng ta nhanh chóng quay về!”
Hai người mất hơn 1 tiếng, lần nữa quay về biệt thự Tiêu gia.
Cứ hành hạ nhau như vậy, lúc này đã là giữa trưa.
Lúc Lục Sâm quay về biệt thự mọi người vẫn chưa về, trong biệt thự chỉ có Tô Tố đang ôm con, cô không ra ngoài tìm Tiểu Thất, 1 là vì Tiêu Niên vẫn còn nhỏ, 2 là nếu Tiểu Thất quay về, cô có thể nhanh chóng thông báo cho mọi người.
Tô Tố chờ đợi trong biệt thự mà lòng đầy lo lắng.
Nhìn thấy Lục Sâm quay về, cô không ngừng hỏi, “Tìm thấy chưa, tìm thấy Tiểu Thất chưa?”
Lục Sâm siết chặt nấm đấm, lắc đầu.
Hai người cùng thất vọng, đã một ngày một đêm, Tô Tố như sắp sụp đổ, đến giờ Tiểu Thất vẫn chưa về, Tô Tố lảo đảo lùi về sau hai bước,...... “Đều trách tôi, đều trách tôi! Nếu tôi và Tiêu Lăng cùng ngăn cản Tiểu Thất, con bé nhất định sẽ không ra ngoài, sẽ không xảy ra chuyện, đều là lỗi của tôi......”
Tô Tố đã khóc cả đêm, lúc này mắt cô đã sưng đỏ.
Lục Sâm nắm chặt xe lăn hơn.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Những người ra ngoài tìm kiếm cũng lần lượt trở về.
Nhưng mà......
Mọi người đều không tìm được gì!
‘Không có hả, không tìm được Tiểu Thất hả?”
Cảnh Thụy lắc đầu, “Đã xem rất nhiều camera giám sát, đều không thấy tung tích của Tiểu Thất!”
Tâm trạng của mọi người đều trầm xuống.
Mọi người ai cũng biết, thời gian càng trôi qua, khả năng còn sống còn Tiểu Thất càng thấp.
Tiêu Lăng không còn sức để tức giận nữa, cả người chán nản dựa vào cây đại thụ, hai tay ôm đầu, đau khổ nói, “Nếu ta chịu trông chừng con bé, thì đã không có chuyện gì rồi, tại sai ta không trông chừng nó......”
Anh ngước đầu lên, cặp mắt đỏ tươi lại lần nữa nhìn về phía Lục Sâm.
Ánh mắt của anh lạnh băng đầy sát khí như ánh mắt của một con rắn độc, lúc nào cũng có thể cắn chết đối phương.
Triệu Đào nhìn mà đầy hoảng sợ, run rẩy chắn trước mặt Lục Sâm.
Lục Sâm kéo Triệu Đào ra.
“Tổng giám đốc?”
“Bọn họ muốn đánh cứ để họ đánh”, mắt Lục Sâm cũng đã đỏ lên, cười khổ nói, “Dù gì chuyện này cũng vì tôi mà ra.”
Mặc kệ có phải Tiểu Thất tự sát hay không.
Cô là mất tích lúc từ sân bay trở về, đây là chuyện không thể chối cãi.
Cho nên, trách nhiệm của chuyện này là thuộc về anh!
Lục Sâm nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng, ánh mắt của mọi người cũng dồn lên người anh, “Tôi biết bây giờ mọi người chỉ hận không thể giết chết tôi, tôi cũng muốn như vậy......”, Lục Sâm che mặt,”Nếu Tiểu Thát có thể quay về, tôi thà người xảy ra chuyện là tôi.”
“Đừng có ở đây giả bộ nữa, Lục Sâm, nếu không phải vì mày, Tiểu Thất đâu phải chịu nhiều đau khổ như vậy!”, Tiêu Lăng giận dữ nhìn Lục Sâm, “Đừng nói giống như mày quan tâm con bé lắm, nếu mày quan tâm con bé, hôm nay đã không xảy ra chuyện như vậy rồi!”
Lục Sâm không thể phản bác được.
Đúng!
Hết thảy đều là vì anh ấy!
Cũng là anh tự cho rằng sắp xếp tốt mọi chuyện cho Tiểu Thất, tự cho rằng đây là cách tốt nhất đối với Tiểu Thất, nhưng mà, có tính toán như thế nào cũng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ như hôm nay.
Hối hận!
Sự hối hận tràn ngập trong lòng, cảm giác như ngàn mũi dao đâm vào người, đau đớn đến không tả được.
Nếu như sớm biết sẽ có chuyện như hôm nay!
Thì dù có bị đánh chết, anh ấy cũng không đưa ra lựa chọn này!
Nhưng mà......
Bây giờ hối hận, còn có tác dụng gì!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro