Chương 929
Vô Danh
2024-11-14 01:08:18
Phòng chăm sóc đặc biệt chỉ có một tiếng buổi chiều từ 3 giờ 30 phút đến 4 giờ 30 phút, cho phép người nhà vào thăm
Sau khi thương lượng với Lục mẫu, Lục mẫu để thời gian cho Tiểu Thất
Tiểu Thất mặc bộ đồ đã được sát trùng, mặt thì đeo khẩu trang, ngồi bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ nhìn Lục Sâm đang bị hôn mê.
Trên người anh đầy cắm đầy ống, bên cạnh giường thì có máy đo nhịp tim.
Tiểu Thất nhẹ nhàng nắm tay Lục Sâm.
“Lục Sâm.... anh biết không, em thực sự rất yêu anh, cũng không lỡ rời xa anh.....”
Nhưng cô của bây giờ, không có lựa chọn nào nữa.
Cô không có cách nào nhìn chằm chằm Lục Sâm phát bệnh được.
Mỗi lần anh phải vào phòng cấp cứu, cô cảm giác như chính cô là người bị cấp cứu, cảm giác nghẹt thở toàn thân, cô còn không dám tưởng tưởng, nếu cấp cứu Lục Sâm mà không cứu được thì kết quả sẽ như thế nào.
Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, nhìn kỹ Lục Sâm, cô như muốn khắc sâu hình ảnh Lục Sâm vào tâm chí, để sau này không thể quên được.
Nước mắt Tiểu Thất từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Lục Sâm, em sẽ cho mình yếu đuối hai ngày nữa, đợi anh khỏe lại, em nhất định…. nhất định sẽ kiên cường.”
“Anh …. không đi!”
Đột nhiên truyền đến tiếng nói làm Tiểu Thất giật mình, cuối đầu xuống thì nhìn thấy mắt Lục Sâm mở ra, “Lục Sâm, Lục Sâm…. anh tỉnh rồi.”
Lục Sâm nắm lại tay Tiểu Thất, tay anh gần như không có chút sức lực nào, cảm giác có thể buông ra bất cứ lúc nào, Tiểu Thất vội dùng hai tay nắm chặt tay anh, “Lục Sâm, anh có điều gì muốn nói với em?”
Quả thực Lúc Sâm không hề nhúc nhích được nữa.
Thực sự là anh bây giờ quá yếu, chỉ cần cử động một chút là toàn thân toát mồ hôi.
Tiểu Thất lấy khăn bông đã được sát trùng lau mồ hôi trên trán anh, nhìn vào mắt anh nói nhẹ nhàng, “em không đi! Lục Sâm….do em quá ích kỷ tại em luôn muốn giữ anh bên cạnh, vốn em chỉ muốn anh bên cạnh em hai ngày, sau đó em sẽ đưa anh đi Thụy Sỹ, nhưng mà …. không được bác sỹ nói, nếu anh không tiếp nhận phẫu thuật ngay thì bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Lục Sâm….em không thể nhìn anh thế này được, nên em và mẹ anh vừa thương lượng, mai sẽ đưa anh đi Thụy Sĩ.”
“….. em biết anh lo lắng cái gì, em hiểu. Anh lo em đi Thụy Sĩ sẽ phải chăm sóc anh, sẽ làm em mất đi tuổi thanh xuân, mất đi tự do….anh không muốn em đi, thì em không đi, em ở đây tự mình sống cuộc sống của mình. ”
Nước mắt trong mắt Tiểu Thất lóe lên, “anh không cần lo cho em, em có người thân, bạn bè, sự nghiệp, cái gì cũng tốt, anh không cần lo lắng cho em.”
“Tiểu…. Thất….”
“Anh nghe em nói hết đã được không?” Tiểu Thất hít hơi nói tiếp, “nếu không cho em nói, đợi tí nữa chắc em không có dũng khí để nói hết.”
Lúc Sâm nhìn cô với ánh mắt yếu đuối, “em …… nói!”
“Em sẽ đợi anh hai năm.” Tiểu Thất nắm chặt tay Lục Sâm, “anh đi Thụy Sĩ điều trị thời gian này em sẽ không hỏi bất kỳ ai về tình hình của anh…em cũng cho em hai năm thời gian, cũng cho tình cảm của chúng ta hai năm, trong thời gian hai năm này em sẽ không chấp nhận một ai có tình cảm đến với em và em cũng không yêu ai, em sẽ đợi anh, nhưng nếu…. Nếu sau hai năm anh không quay lại, em sẽ cố gắng quên anh” Tiểu Thất như nghẹt thở nói, khó khăn nói, “quên anh, sau đó..... tìm một người thích hợp, kết hôn, sinh con....”
Mắt Lục Sâm đỏ lên, với ánh mắt lướt qua.
“Tiểu Thất.....”
“Coi như quyết định như vậy được không?” Tiểu Thất cố gắng cười cho qua, nhưng hai bên mép dường như khó có thể nhếch lên cười thì đã hạ xuống, “đây là cách mà em đã nghĩ rất lâu, anh thấy cách này có được không?”
“.... ừ!”
Cổ họng Lục Sâm nghẹt lại, anh biết vì sao Tiểu Thất lại làm như vậy.
Cho họ hai năm thời gian.
Nếu anh ấy phẫu thuật thành công, thời gian hai năm là để anh chăm sóc lại sức khỏe, nhưng nếu ….. nếu không may, anh sẽ rời xa thế giới này, ít ra Tiểu Thất dành cho mình hai năm thời gian, khoảng thời gian chờ đợi này cũng là thời gian để cô chuẩn bị tâm lý.
Cho dù sau hai năm nữa, cô có nhận được tin anh đã chết, thì cũng qua hai năm rồi, trong tim cô cũng đã có vết thương rồi, nhưng chắc chắn sẽ không quá đau khổ.
“Thế chúng ta coi như giao ước vậy nhé, mai anh đi Thụy Sỹ.”
Sao Lục Sâm lại không muốn sống tiếp!!
Nhưng anh lại không muốn Tiểu Thất qua tổn thương, quá buồn, nên anh mới quyết định không điều trị, muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng không ngờ rằng…..
Cô kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của chính mình, có thể nghĩ ra tất cả các cách có thể nghĩ.
Lục Sâm khó khăn đành gật đầu, “…. ừ, mai anh đi Thụy Sĩ!”
……..
Ngay tối hôm đó Lục Sâm quyết định chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng chăm sóc bình thường, đương nhiên là đối với bệnh tình của anh không có lợi gì, nhưng vì mai anh ấy đi Thụy Sĩ rồi, nên Lục mẫu cũng không ngăn cản.
Suy cho cùng…..
Nếu không may, thì đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng anh và tiểu Thất có thể bên nhau.
Tối hôm đó cả hai người đều không ngủ.
Hai người bên cạnh nhau bên giường bệnh, Tiểu Thất không ngừng dặn dò Lục Sâm, “đến nước ngoài rồi nhớ phải chăm sóc bản thân…..”
“Ừ!”
“Nếu có nhớ em, thì viết thư cho em! Không! Đừng gửi.” Tiểu Thất từ giường bệnh ngồi dậy, lấy từ trong túi mình một bức ảnh, cô để bức ảnh lên tay Lục Sâm, “nếu nhờ em thì ngắm bức ảnh này.”
“…. Ừ!”
Hai người cố gắng kìm chế không khóc, Tiểu Thất không muốn khóc, vì cô sợ cô khóc Lục Sâm càng buồn. Trong phòng đèn đã tắt, hai người vai kề vai trên giường, Tiểu Thất nhìn lên trần nhà, “nếu em nhớ anh, thì phải làm sao đây?”
Lục Sâm im lặng.
“Em sẽ không gọi điện thoại cho anh, cũng không liên lạc với anh” Tiểu Thất để cho Lục Sâm yên tâm, nhẹ nhàng nói, “nếu em nhớ anh, thì em sẽ viết thư cho anh, rồi em sẽ cất trong phòng em, đợi khi nào anh về em sẽ lấy hết ra cho anh xem.”
“….. ừ!” Lục Sâm giọng trầm và thấp nói.
“Ở Thụy Sĩ nhớ nghe lời mẹ, em hỏi Triệu Đào rồi, Triệu Đào sẽ đi Thụy Sĩ cùng anh để chăm sóc anh, anh và Triệu Đào đã làm cùng bên nhau mấy nay nên cũng hiểu nhau, tìm anh ấy giúp đỡ cũng tiện hơn. ”
“…..ừ!”
Sống mũi Tiểu Thất cay cay, cô không thể nói tiếp được nữa, nếu nói nữa chắc cô sẽ òa khóc.
Cô ôm chặt Lục Sâm.
Cảm nhận thân nhiệt của anh, đầu chui vào áo của anh, “bố đã sắp xếp máy bay trực thăng cho mọi người, sáng sớm mai mọi người có thể xuất phát.”
Lục Sâm ôm chặt Tiểu Thất, không nói lời gì
“Lục Sâm….”
“ừ?”
“Anh nhất định, nhất định anh phải quay lại!”
Sau khi thương lượng với Lục mẫu, Lục mẫu để thời gian cho Tiểu Thất
Tiểu Thất mặc bộ đồ đã được sát trùng, mặt thì đeo khẩu trang, ngồi bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ nhìn Lục Sâm đang bị hôn mê.
Trên người anh đầy cắm đầy ống, bên cạnh giường thì có máy đo nhịp tim.
Tiểu Thất nhẹ nhàng nắm tay Lục Sâm.
“Lục Sâm.... anh biết không, em thực sự rất yêu anh, cũng không lỡ rời xa anh.....”
Nhưng cô của bây giờ, không có lựa chọn nào nữa.
Cô không có cách nào nhìn chằm chằm Lục Sâm phát bệnh được.
Mỗi lần anh phải vào phòng cấp cứu, cô cảm giác như chính cô là người bị cấp cứu, cảm giác nghẹt thở toàn thân, cô còn không dám tưởng tưởng, nếu cấp cứu Lục Sâm mà không cứu được thì kết quả sẽ như thế nào.
Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, nhìn kỹ Lục Sâm, cô như muốn khắc sâu hình ảnh Lục Sâm vào tâm chí, để sau này không thể quên được.
Nước mắt Tiểu Thất từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Lục Sâm, em sẽ cho mình yếu đuối hai ngày nữa, đợi anh khỏe lại, em nhất định…. nhất định sẽ kiên cường.”
“Anh …. không đi!”
Đột nhiên truyền đến tiếng nói làm Tiểu Thất giật mình, cuối đầu xuống thì nhìn thấy mắt Lục Sâm mở ra, “Lục Sâm, Lục Sâm…. anh tỉnh rồi.”
Lục Sâm nắm lại tay Tiểu Thất, tay anh gần như không có chút sức lực nào, cảm giác có thể buông ra bất cứ lúc nào, Tiểu Thất vội dùng hai tay nắm chặt tay anh, “Lục Sâm, anh có điều gì muốn nói với em?”
Quả thực Lúc Sâm không hề nhúc nhích được nữa.
Thực sự là anh bây giờ quá yếu, chỉ cần cử động một chút là toàn thân toát mồ hôi.
Tiểu Thất lấy khăn bông đã được sát trùng lau mồ hôi trên trán anh, nhìn vào mắt anh nói nhẹ nhàng, “em không đi! Lục Sâm….do em quá ích kỷ tại em luôn muốn giữ anh bên cạnh, vốn em chỉ muốn anh bên cạnh em hai ngày, sau đó em sẽ đưa anh đi Thụy Sỹ, nhưng mà …. không được bác sỹ nói, nếu anh không tiếp nhận phẫu thuật ngay thì bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Lục Sâm….em không thể nhìn anh thế này được, nên em và mẹ anh vừa thương lượng, mai sẽ đưa anh đi Thụy Sĩ.”
“….. em biết anh lo lắng cái gì, em hiểu. Anh lo em đi Thụy Sĩ sẽ phải chăm sóc anh, sẽ làm em mất đi tuổi thanh xuân, mất đi tự do….anh không muốn em đi, thì em không đi, em ở đây tự mình sống cuộc sống của mình. ”
Nước mắt trong mắt Tiểu Thất lóe lên, “anh không cần lo cho em, em có người thân, bạn bè, sự nghiệp, cái gì cũng tốt, anh không cần lo lắng cho em.”
“Tiểu…. Thất….”
“Anh nghe em nói hết đã được không?” Tiểu Thất hít hơi nói tiếp, “nếu không cho em nói, đợi tí nữa chắc em không có dũng khí để nói hết.”
Lúc Sâm nhìn cô với ánh mắt yếu đuối, “em …… nói!”
“Em sẽ đợi anh hai năm.” Tiểu Thất nắm chặt tay Lục Sâm, “anh đi Thụy Sĩ điều trị thời gian này em sẽ không hỏi bất kỳ ai về tình hình của anh…em cũng cho em hai năm thời gian, cũng cho tình cảm của chúng ta hai năm, trong thời gian hai năm này em sẽ không chấp nhận một ai có tình cảm đến với em và em cũng không yêu ai, em sẽ đợi anh, nhưng nếu…. Nếu sau hai năm anh không quay lại, em sẽ cố gắng quên anh” Tiểu Thất như nghẹt thở nói, khó khăn nói, “quên anh, sau đó..... tìm một người thích hợp, kết hôn, sinh con....”
Mắt Lục Sâm đỏ lên, với ánh mắt lướt qua.
“Tiểu Thất.....”
“Coi như quyết định như vậy được không?” Tiểu Thất cố gắng cười cho qua, nhưng hai bên mép dường như khó có thể nhếch lên cười thì đã hạ xuống, “đây là cách mà em đã nghĩ rất lâu, anh thấy cách này có được không?”
“.... ừ!”
Cổ họng Lục Sâm nghẹt lại, anh biết vì sao Tiểu Thất lại làm như vậy.
Cho họ hai năm thời gian.
Nếu anh ấy phẫu thuật thành công, thời gian hai năm là để anh chăm sóc lại sức khỏe, nhưng nếu ….. nếu không may, anh sẽ rời xa thế giới này, ít ra Tiểu Thất dành cho mình hai năm thời gian, khoảng thời gian chờ đợi này cũng là thời gian để cô chuẩn bị tâm lý.
Cho dù sau hai năm nữa, cô có nhận được tin anh đã chết, thì cũng qua hai năm rồi, trong tim cô cũng đã có vết thương rồi, nhưng chắc chắn sẽ không quá đau khổ.
“Thế chúng ta coi như giao ước vậy nhé, mai anh đi Thụy Sỹ.”
Sao Lục Sâm lại không muốn sống tiếp!!
Nhưng anh lại không muốn Tiểu Thất qua tổn thương, quá buồn, nên anh mới quyết định không điều trị, muốn ở bên cạnh cô.
Nhưng không ngờ rằng…..
Cô kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của chính mình, có thể nghĩ ra tất cả các cách có thể nghĩ.
Lục Sâm khó khăn đành gật đầu, “…. ừ, mai anh đi Thụy Sĩ!”
……..
Ngay tối hôm đó Lục Sâm quyết định chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng chăm sóc bình thường, đương nhiên là đối với bệnh tình của anh không có lợi gì, nhưng vì mai anh ấy đi Thụy Sĩ rồi, nên Lục mẫu cũng không ngăn cản.
Suy cho cùng…..
Nếu không may, thì đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng anh và tiểu Thất có thể bên nhau.
Tối hôm đó cả hai người đều không ngủ.
Hai người bên cạnh nhau bên giường bệnh, Tiểu Thất không ngừng dặn dò Lục Sâm, “đến nước ngoài rồi nhớ phải chăm sóc bản thân…..”
“Ừ!”
“Nếu có nhớ em, thì viết thư cho em! Không! Đừng gửi.” Tiểu Thất từ giường bệnh ngồi dậy, lấy từ trong túi mình một bức ảnh, cô để bức ảnh lên tay Lục Sâm, “nếu nhờ em thì ngắm bức ảnh này.”
“…. Ừ!”
Hai người cố gắng kìm chế không khóc, Tiểu Thất không muốn khóc, vì cô sợ cô khóc Lục Sâm càng buồn. Trong phòng đèn đã tắt, hai người vai kề vai trên giường, Tiểu Thất nhìn lên trần nhà, “nếu em nhớ anh, thì phải làm sao đây?”
Lục Sâm im lặng.
“Em sẽ không gọi điện thoại cho anh, cũng không liên lạc với anh” Tiểu Thất để cho Lục Sâm yên tâm, nhẹ nhàng nói, “nếu em nhớ anh, thì em sẽ viết thư cho anh, rồi em sẽ cất trong phòng em, đợi khi nào anh về em sẽ lấy hết ra cho anh xem.”
“….. ừ!” Lục Sâm giọng trầm và thấp nói.
“Ở Thụy Sĩ nhớ nghe lời mẹ, em hỏi Triệu Đào rồi, Triệu Đào sẽ đi Thụy Sĩ cùng anh để chăm sóc anh, anh và Triệu Đào đã làm cùng bên nhau mấy nay nên cũng hiểu nhau, tìm anh ấy giúp đỡ cũng tiện hơn. ”
“…..ừ!”
Sống mũi Tiểu Thất cay cay, cô không thể nói tiếp được nữa, nếu nói nữa chắc cô sẽ òa khóc.
Cô ôm chặt Lục Sâm.
Cảm nhận thân nhiệt của anh, đầu chui vào áo của anh, “bố đã sắp xếp máy bay trực thăng cho mọi người, sáng sớm mai mọi người có thể xuất phát.”
Lục Sâm ôm chặt Tiểu Thất, không nói lời gì
“Lục Sâm….”
“ừ?”
“Anh nhất định, nhất định anh phải quay lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro