Đánh cược tương...
Tuyết Nguyên U Linh
2024-11-18 01:08:19
Editor: Du Bình.
Vài ngày sau, Nhâm Nghiên thường xuyên gọi điện cho Phương Nho đi đó đi đây. Mà cũng vừa dịp cậu muốn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Nguyên Triệt, liền thử tiếp xúc với cô. Bọn họ một người nhiệt tình chủ động, một kẻ tao nhã, khoan dung nên ở bên nhau thập phần hòa hợp.
“Phương Nho! Hay anh trở thành bạn trai chính thức của tôi đi?” Nhâm Nghiên đưa Phương Nho về dưới nhà trọ, đột nhiên mở miệng nói.
Cậu mỉm cười, kắc đầu: “Có thể được lọt vào mắt xanh của Nhâm tiểu thư đúng là vinh hạnh! Nhưng tôi lo lằng nếu trở thành bạn trai của cô thì bản thân sẽ bị người đời ghen ghét mất!”
Nhâm Nghiên tựa vào ghế lái, nghiêng mặt nhìn cậu, nói: “Phương Nho à! Trông bên ngoài anh giống như một người đàn ông đơn thuần, nhưng thật ra tâm tư rất khó dò. Biểu hiện của tôi rõ ràng như thế, nhưng anh lại thủy chung nói không được! Không chỉ đối với tôi, mà anh đối với ai cũng ôn nhu như thế thật khiến tôi có cảm giác thất bại! Anh ấy à, đôi khi khiến người ta phát điên!”
“Ừ, cô nói không sai, tôi chính là như thế…”
Cậu rất có hảo cảm với Nhâm Nghiên, nhưng không phải là động tâm để yêu say đắm. Cậu đơn thuần chỉ muốn bản thân mình trở lại bình thường, nên mượn Nhâm Nghiên để tìm cho mình đáp án.
Mở cửa nhà trọ, Phương Nho nhìn phòng ở lạnh lẽo, đơn sơ, đột nhiên nhận ra mình không có chỗ để về…
Nơi này không có người nghênh đón cậu hay cậu phải đợi, không bắt cậu phải hao tâm nghĩ món ăn cho người ta dùng cơm, không có ai dùng cậu làm gối ôm, cùng cậu tản bộ, cũng chẳng có người cùng cậu đùa vui và không hề có ai khiến cậu hoang mang. Giờ đây chỉ một mình cậu trống rỗng với hai bàn tay trắng…
“Phương ca!” Tề Hiểu từ cách vách nhô đầu ra, hiếu kỳ hỏi: “Anh phát ngốc trước cửa gì thế?”
“A! Không có gì!” Phương Nho lắc đầu, lấy lại tinh thần đi vào phòng.
Tề Hiểu cũng đi theo, nhỏ giọng hỏi: “Mỹ nữ vừa đưa anh về là bạn gái anh hả?”
“Không!” Cậu cởi áo khoác, thuận miệng trả lời: “Là bạn bè bình thường thôi!”
“Thật á? Hắc hắc!”
“Cậu cười gì?” Phương Nho kỳ quái nhìn cậu ta.
“Ơ không!” Tề HIiểu thu liễm biểu tình, dựa sát vào người Phương Nho, làm nũng: “Hôm nay em có thể ở lại ăn cơm được không?”
“Được rồi, lại đây giúp tôi chuẩn bị!”
“Tuân lệnh!” Tề Hiểu cao giọng đáp lại, ánh mắt lặng yên nhìn theo bóng cậu.
Ăn cơm xong, Phương Nho tiếp tục không lưu tình đuổi cậu ta, sau đó mở máy tính.
Từ khi tới đây, cậu liền hình thành thói quen theo dõi tình hình của Nguyên thị, không ngờ vừa mở ra, đập vào mắt là tin mới nhất mấy ngày trước…
“…Vào khoảng tám giờ đêm qua, tại đoạn đường cao tốc đến Lâm Thành, một chiếc xe hơi đột nhiên không chống chế được tay lái, đã đâm mạnh vào thanh chắn chướng ngại vật trên đường. Ba người đàn ông trên xe đều bị thương dẫn đến hôn mê, hiện nay chưa rõ thương thế. Thông tin chưa xác nhận rằng một người trong đó là nhị thiếu gia của Nguyên thị, Nguyên Triệt…”
Ngón tay cậu run lên, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc xe xấu số chính là của Nguyên Triệt. Cậu sửng sốt phát ngốc một lúc lâu, cảm giác này quá không chân thật! Cậu chưa từng nghĩ đến cảnh Nguyên Triệt sẽ phát sinh tai nạn ngoài ý muốn, hơn nữa còn bất hạnh gặp tai nạn trên đường đến Lâm Thành, hắn đang đi tìm cậu?
Tim đập mạnh đến đau đớn, đại não trong nháy mắt mất đi năng lực suy nghĩ.
Một lát sau, cậu vội vàng đổi quần áo, vớ lấy ví tiền và di động, chạy như bay ra khỏi khu trọ.
Lúc này đã tám giờ tối, vừa đúng thời gian Nguyên Triệt tới Lâm Thành hôm trước…
Trong một phòng VIP thuộc bệnh viện của Nguyên thị, Nguyên Triệt đầu quấn đầy băng vải trắng bóc nửa nằm nửa ngồi trên giường, biểu tình tối tăm.
“Xe của con bị người động tay động chân!” Hắn nhìn về cha ngồi trên salon, lạnh lùng nói: “Con đã biết kẻ muốn đối phó với gia đình chúng ta rồi!”
Ông Nguyên bình tĩnh gật đầu, không nói gì.
Hắn tiếp lời: “Cha! Con cảm thấy hắn ta khẳng định có cừu oán với người! Hắn muốn cho cha thâm bại danh liệt, cửa nát nhà tan!”
“Ta thật sự không nghĩ ra kẻ nào lại kết thù xương máu như vậy với ta!” Biểu tình của ngài Nguyên rất hoang mang.
“Cha, người quên rồi sao?” Nguyên Triệt nhắc nhở ông: “Lôi Tử Trường vừa ra tù nửa năm trước.”
“Ý con muốn nói, hết thảy đều do hắn ta làm?” Ông ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Không có khả năng đâu! Hắn ta mới ra tù, ngoài mấy tên huynh đệ gặp trên đường, không có một tên đồng lõa nào, sao có thể đủ khả năng gây nhiều rắc rối như vậy? Trừ phi… trước khi vào tù hắn vẫn còn có những khoản đen giấu diếm…”
Gia đình ông cùng một nhóm hắc đạo lập nghiệp cùng thời điểm. Lúc đó danh tiếng đều hiển hách, phong cảnh vô lượng, sau đó có tài sản cố định mới chậm rãi tẩy trắng. Cho đến khi trưởng gia là ông Nguyên Phong thì đã hoàn toàn chuyển hình. Mà Lôi Tử Trường vốn là huynh đệ với ông, nhưng đường lối không giống nhau, hắn ta không nguyện ý buông thế lực xã hội đen. Cuối cùng hai người mỗi người đi một ngả, thường xuyên xung đột bởi trắng đen khó dung hòa. Sau đó không biết do ai làm phản mật báo với cảnh sát, những giao dịch phi pháp của Lôi Tử Trường bị bắt ngay tại trận.
Tất cả những oan nghiệt này, hắn ta đều ghi tạc lên đầu nhà họ Nguyên.
Hiện đã ra tù, rất nhiều dự tính được bắt đầu.
Nguyên Triệt nhìn băng vải trên tay, nắm rồi lại mở, mở rồi lại nắm, trong mắt xuất ra ánh nhìn kinh sợ người khác.
“Chuyện này con cứ giao cho ta! Hãy dưỡng thơng cẩn thận, chú ý an toàn!” Ông Nguyên đứng dậy chuẩn bị, đột nhiên nhớ ra hỏi: “Phương Nho đâu? Sao không ở cạnh chăm sóc con?”
“Có việc, sắp về rồi.”
“Vậy được rồi, ta đi trước!” Ông rời khỏi phòng bệnh.
Một mình hắn ngồi trên giường, đầu óc không ngừng suy nghĩ, cầm lấy điện thoại, nhìn ra cửa sổ. Di động được bấm qua bấm lại, nhưng tựa hồ không hề có động tĩnh…
Đột nhiên, Nguyên Triệt ném chăn đi, giật kim tiêm ra khỏi cánh tay, một cước đá bay thanh treo dịch truyền làm một trận loảng xoảng vang lên.
Vệ sĩ ngoài cửa nghe tiếng động, vội vã chạy vào: “Ông chủ! Ngài làm sao vậy?”
“Biến!” Nguyên Triệt tức giận rống lên.
Vệ sĩ bị ánh mắt của hắn dọa, sợ sệt lui ra ngoài.
Nguyên Triệt buồn bực cào cào tóc, đại não rùng rục chuyển động, hoàn toàn không bị khống chế.
“Hừ!” Hắn chỉ thấy đầu đau đến nứt ra, dường như vừa nổ mạnh một cái.
Nguyên Triệt cực lực nhẫn nại, cường bách để chính bản thân lãnh tĩnh. Cơ bắp trên người căng lên, miệng vết thương một lần nữa bục chỉ, máu chảy ra thấm đầy băng gạc.
“Phương Nho…” Hai mắt hắn đầy tơ máu, ý thức từ từ lâm vào hỗn loạn.
Áp lực từ công việc, tiết tấu sinh hoạt khẩn trương cùng cảm xúc bị đè nén, rốt cuộc đã đẩy hắn đến bở vực bùng nổ.
“Có chuyện gì?” Bác sĩ và hai người y tá mang thuốc chạy đến, nhìn thấy một đống hỗn loạn, hô lên.
“Cậu chủ!” Bác sĩ nhanh chân bước đến, vươn tay chuẩn bị đón lấy hắn.
Ai biết đột nhiên Nguyên Triệt đột nhiên bạo khởi, một quyền đem ông đánh bay.
Các y tá hoảng sợ thét chói tai.
Vệ sĩ nhanh chóng vọt vào phòng bệnh, nhìn Nguyên Triệt sẫm máu đứng bên giường, hai mắt tựa như dã thú, hung ác đáng sợ.
Nhóm y tá, bác sĩ tất cả đều trốn một bên, trên mặt tràn ngập sự hoảng sợ.
Bọn vệ sĩ không dám làm gì.
Nhưng có một người không sợ chết, tiến lên hỏi: “Ông chủ! Ngài làm sao vậy?”
Bọn họ đi theo Nguyên Triệt lâu lắm rồi, tuy rằng đôi khi hắn ngẫu nhiên bạo khí, nhưng chưa bao giờ trực tiếp động thủ đánh người, cũng chưa từng mất lý trí rồi điên cuồng như hôm nay.
“Đi Lâm Thành!” Nguyên Triệt rảo bước, gian nan đi về phía trước.
“Ông chủ! Ngài định đến Lâm Thành trong tình trạng này sao?” Một vệ sĩ vương tay đến định đỡ hắn, nhưng chỉ vừa chạm một ngón tay vào đã bị đánh bật.
Gã lập tức ôm bụng lùi xuống.
Thân thủ hắn so với đám bọn họ không kém hơn, ra tay vừa mạnh vừa ngoan, thực lực người bình thường rất khó có thể chống đỡ.
Những người còn lại nhìn nhau, khó xử.
“Các anh hiện tại đừng tới gần ổng!” Thanh âm của Nguyên Tĩnh từ bên ngoài truyền đến: “Để ổng đi đi! Nếu không tất cả đều sẽ bị công kích!” Ngữ điệu nói chuyện lộ ra vài phần sợ hãi nhưng xen lẫn vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Cô cùng Nguyên Khê bị baba gọi tới thăm bệnh, không ngờ vừa mới đặt chân vào bệnh viện đã thấy một màn này.
Bọn vệ sĩ lo lắng không biết làm thế nào, nghe thấy mệnh lệnh của cô Ba, tất cả đều nhanh chóng rút lui, mở rộng đường cho Nguyên Triệt.
Biểu tình hắn lãnh ngạnh, ánh mắt điên cuồng, cả người lạnh buốt, từng bước từng bước đi lên, tựa như sứ giả đến từ địa ngục.
“Nguyên Triệt!” Một giọng nói lo lắng quen thuộc truyền đến từ cuối hành lang.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ nhìn thấy một Phương Nho phong trần mệt mỏi nhanh chân bước tới gần hắn.
“Đừng tới gần anh hai!” Nguyên Tĩnh lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng cậu mắt điếc tai ngơ, chạy đến bên người Nguyên Triệt, đỡ lấy hắn.
Nguyên Triệt như có phản xạ có điều kiện hướng cậu tung ra một quyền trọng kích, hất cậu ngã xuống mặt đất.
“Hừ! Nói không nghe!” Nguyên Tĩnh cùng mấy người kia lộ ra biểu tình xót xa.
Cậu ôm bụng đứng lên, lần thứ hai tới gần, không ngừng gọi tên hắn: “Nguyên Triệt… Nguyên Triệt… A!” Mặt bị táng cho một quyền nữa, khóe miệng chảy đầy máu, răng nanh bị đấm rụng.
Mấy người vây xem đều cảm thấy đau thay cậu.
Người này, ra tay cũng thật ngoan độc!
“Nguyên Triệt… Nguyên Triệt… Nguyên Triệt… Em là Phương Nho…” Cậu bắt được áo hắn, kề sát vào mình: “Em về rồi đây…”
Phương Nho… Đúng rồi! Hắn muốn đến Lâm Thành tìm Phương Nho!
“Tránh ra!” Hắn dùng sức đem cậu đẩy ngã, một cước bước ngang qua người cậu.
Cậu hô đau một tiếng, tầm mắt mông lung nhìn bóng dáng hắn, lửa giận bốc lên ngùn ngụt!
Thảo nê mã! Có tỉnh hay không? Hay anh điên rồi?!
Cậu nhanh chóng đứng lên, chạy theo vài bước, đá mạnh vào mông hắn.
Nguyên Triệt lảo đảo vài bước, quay lại trừng người dám động vào hắn.
“Muốn chết phải không?” Hắn hùng hổ nhào đến bên Phương Nho.
Tất cả mọi người đều theo bản năng tản ra, còn cậu thì nở nụ cười: “Đến đây nào! Chúng ta cùng luyện tập!”
Nguyên Triệt không nói hai lời, một quyền đập đến.
Cậu nhanh nhẹn tránh. Nguyên Triệt lại đá một cước, cậu lại tiếp tục né.
Hai người trước đây thường xuyên cùng luyện tập đối kháng trong phòng tập thể hình. Phân nửa đều là Nguyên Triệt tấn công còn cậu phòng thủ nên cậu vô cùng quen thuộc với phương thức ra đòn của hắn, thường thường có thể né các đòn nguy hiểm. Nhưng cứ thế hoa tay múa chân không có nhịp điệu, thương thế lớn nhỏ trên người đều không ít.
Mấy người xung quanh đều nhìn đến trợn mắt há mồm không biết phản ứng ra sao. Động tĩnh lần này của bọn họ lần này không hề nhỏ, may mắn tầng này Nguyên gia đều bao trọn, nếu không sẽ đưa đến một mảnh xôn xao.
Băng gạc trên người Nguyên Triệt đều bị máu tươi nhiễm hồng, gắng gượng để không ngã xuống.
Lòng cậu không ngừng lo lắng, thừa dịp thể lực hắn không chống nổi nữa, túm lấy hắn, ấn lên tường, ghé vào tai hắn thấp giọng nỉ non: “Nguyên Triệt… đủ rồi… anh phải nghỉ ngơi thôi!”
Ánh mắt hắn một trận mông lung, cảm xúc nóng nảy từ từ triệt tiêu, gương mặt Phương Nho dần hiện ra trước mắt…
“Phương Nho…”
“Em đây…”
Biểu hình hắn trở lại nhu hòa, nhẹ nhàng khép mắt lại, chính mình ngã vào ***g ngực cậu.
Phương Nho ôm hắn, ánh mắt có chút mệt mỏi, có lẽ là đau do những cú Nguyên Triệt nện vào người.
Thấy Nguyên Triệt té xỉu, bác sĩ và y tá mới dám chạy tới, ba chân bốn cẳng đưa hắn trở lại phòng bệnh.
Nguyên Triệt gắt gao nắm lấy tay Phương Nho, chặt như kiềm sắt, giãy thế nào cũng không thoát ra được.
Phương Nho theo hắn vào phòng bệnh, ngồi bên cạnh. Những thân ảnh bận rộn xung quanh trở nên mơ hồ, thế giới dường như chỉ còn cậu cùng hắn.
Trong đầu đột nhiên vụt qua lời nói của thầy giáo…
Cậu nhìn hắn, gương mặt tựa như điêu khắc lộ ra vài phần khí phách cùng cương nghị, những ngón tay nắm chặt lấy cậu tràn ngập lực độ cùng kiên quyết.
Người đàn ông này… thật sự chính là do cậu tự lựa chọn sao?
Người đàn ông này… thật sự đáng giá đến nỗi khiến cậu từ bỏ hết cả lòng tự tôn, đi lên một con đường không có có lối về sao?
Phương Nho cậu không dễ dàng hứa một điều gì. Nhưng một khi đã hứa hẹn, thì vĩnh viễn sẽ không hối hận!
Nguyên Triệt à! Chúng ta ước định đi!
Lấy chuyện chữa khỏi bệnh cho anh, em sẽ đánh bạc tương lai của mình…
Hai chúng ta, cùng một chỗ…
Vài ngày sau, Nhâm Nghiên thường xuyên gọi điện cho Phương Nho đi đó đi đây. Mà cũng vừa dịp cậu muốn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Nguyên Triệt, liền thử tiếp xúc với cô. Bọn họ một người nhiệt tình chủ động, một kẻ tao nhã, khoan dung nên ở bên nhau thập phần hòa hợp.
“Phương Nho! Hay anh trở thành bạn trai chính thức của tôi đi?” Nhâm Nghiên đưa Phương Nho về dưới nhà trọ, đột nhiên mở miệng nói.
Cậu mỉm cười, kắc đầu: “Có thể được lọt vào mắt xanh của Nhâm tiểu thư đúng là vinh hạnh! Nhưng tôi lo lằng nếu trở thành bạn trai của cô thì bản thân sẽ bị người đời ghen ghét mất!”
Nhâm Nghiên tựa vào ghế lái, nghiêng mặt nhìn cậu, nói: “Phương Nho à! Trông bên ngoài anh giống như một người đàn ông đơn thuần, nhưng thật ra tâm tư rất khó dò. Biểu hiện của tôi rõ ràng như thế, nhưng anh lại thủy chung nói không được! Không chỉ đối với tôi, mà anh đối với ai cũng ôn nhu như thế thật khiến tôi có cảm giác thất bại! Anh ấy à, đôi khi khiến người ta phát điên!”
“Ừ, cô nói không sai, tôi chính là như thế…”
Cậu rất có hảo cảm với Nhâm Nghiên, nhưng không phải là động tâm để yêu say đắm. Cậu đơn thuần chỉ muốn bản thân mình trở lại bình thường, nên mượn Nhâm Nghiên để tìm cho mình đáp án.
Mở cửa nhà trọ, Phương Nho nhìn phòng ở lạnh lẽo, đơn sơ, đột nhiên nhận ra mình không có chỗ để về…
Nơi này không có người nghênh đón cậu hay cậu phải đợi, không bắt cậu phải hao tâm nghĩ món ăn cho người ta dùng cơm, không có ai dùng cậu làm gối ôm, cùng cậu tản bộ, cũng chẳng có người cùng cậu đùa vui và không hề có ai khiến cậu hoang mang. Giờ đây chỉ một mình cậu trống rỗng với hai bàn tay trắng…
“Phương ca!” Tề Hiểu từ cách vách nhô đầu ra, hiếu kỳ hỏi: “Anh phát ngốc trước cửa gì thế?”
“A! Không có gì!” Phương Nho lắc đầu, lấy lại tinh thần đi vào phòng.
Tề Hiểu cũng đi theo, nhỏ giọng hỏi: “Mỹ nữ vừa đưa anh về là bạn gái anh hả?”
“Không!” Cậu cởi áo khoác, thuận miệng trả lời: “Là bạn bè bình thường thôi!”
“Thật á? Hắc hắc!”
“Cậu cười gì?” Phương Nho kỳ quái nhìn cậu ta.
“Ơ không!” Tề HIiểu thu liễm biểu tình, dựa sát vào người Phương Nho, làm nũng: “Hôm nay em có thể ở lại ăn cơm được không?”
“Được rồi, lại đây giúp tôi chuẩn bị!”
“Tuân lệnh!” Tề Hiểu cao giọng đáp lại, ánh mắt lặng yên nhìn theo bóng cậu.
Ăn cơm xong, Phương Nho tiếp tục không lưu tình đuổi cậu ta, sau đó mở máy tính.
Từ khi tới đây, cậu liền hình thành thói quen theo dõi tình hình của Nguyên thị, không ngờ vừa mở ra, đập vào mắt là tin mới nhất mấy ngày trước…
“…Vào khoảng tám giờ đêm qua, tại đoạn đường cao tốc đến Lâm Thành, một chiếc xe hơi đột nhiên không chống chế được tay lái, đã đâm mạnh vào thanh chắn chướng ngại vật trên đường. Ba người đàn ông trên xe đều bị thương dẫn đến hôn mê, hiện nay chưa rõ thương thế. Thông tin chưa xác nhận rằng một người trong đó là nhị thiếu gia của Nguyên thị, Nguyên Triệt…”
Ngón tay cậu run lên, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc xe xấu số chính là của Nguyên Triệt. Cậu sửng sốt phát ngốc một lúc lâu, cảm giác này quá không chân thật! Cậu chưa từng nghĩ đến cảnh Nguyên Triệt sẽ phát sinh tai nạn ngoài ý muốn, hơn nữa còn bất hạnh gặp tai nạn trên đường đến Lâm Thành, hắn đang đi tìm cậu?
Tim đập mạnh đến đau đớn, đại não trong nháy mắt mất đi năng lực suy nghĩ.
Một lát sau, cậu vội vàng đổi quần áo, vớ lấy ví tiền và di động, chạy như bay ra khỏi khu trọ.
Lúc này đã tám giờ tối, vừa đúng thời gian Nguyên Triệt tới Lâm Thành hôm trước…
Trong một phòng VIP thuộc bệnh viện của Nguyên thị, Nguyên Triệt đầu quấn đầy băng vải trắng bóc nửa nằm nửa ngồi trên giường, biểu tình tối tăm.
“Xe của con bị người động tay động chân!” Hắn nhìn về cha ngồi trên salon, lạnh lùng nói: “Con đã biết kẻ muốn đối phó với gia đình chúng ta rồi!”
Ông Nguyên bình tĩnh gật đầu, không nói gì.
Hắn tiếp lời: “Cha! Con cảm thấy hắn ta khẳng định có cừu oán với người! Hắn muốn cho cha thâm bại danh liệt, cửa nát nhà tan!”
“Ta thật sự không nghĩ ra kẻ nào lại kết thù xương máu như vậy với ta!” Biểu tình của ngài Nguyên rất hoang mang.
“Cha, người quên rồi sao?” Nguyên Triệt nhắc nhở ông: “Lôi Tử Trường vừa ra tù nửa năm trước.”
“Ý con muốn nói, hết thảy đều do hắn ta làm?” Ông ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Không có khả năng đâu! Hắn ta mới ra tù, ngoài mấy tên huynh đệ gặp trên đường, không có một tên đồng lõa nào, sao có thể đủ khả năng gây nhiều rắc rối như vậy? Trừ phi… trước khi vào tù hắn vẫn còn có những khoản đen giấu diếm…”
Gia đình ông cùng một nhóm hắc đạo lập nghiệp cùng thời điểm. Lúc đó danh tiếng đều hiển hách, phong cảnh vô lượng, sau đó có tài sản cố định mới chậm rãi tẩy trắng. Cho đến khi trưởng gia là ông Nguyên Phong thì đã hoàn toàn chuyển hình. Mà Lôi Tử Trường vốn là huynh đệ với ông, nhưng đường lối không giống nhau, hắn ta không nguyện ý buông thế lực xã hội đen. Cuối cùng hai người mỗi người đi một ngả, thường xuyên xung đột bởi trắng đen khó dung hòa. Sau đó không biết do ai làm phản mật báo với cảnh sát, những giao dịch phi pháp của Lôi Tử Trường bị bắt ngay tại trận.
Tất cả những oan nghiệt này, hắn ta đều ghi tạc lên đầu nhà họ Nguyên.
Hiện đã ra tù, rất nhiều dự tính được bắt đầu.
Nguyên Triệt nhìn băng vải trên tay, nắm rồi lại mở, mở rồi lại nắm, trong mắt xuất ra ánh nhìn kinh sợ người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này con cứ giao cho ta! Hãy dưỡng thơng cẩn thận, chú ý an toàn!” Ông Nguyên đứng dậy chuẩn bị, đột nhiên nhớ ra hỏi: “Phương Nho đâu? Sao không ở cạnh chăm sóc con?”
“Có việc, sắp về rồi.”
“Vậy được rồi, ta đi trước!” Ông rời khỏi phòng bệnh.
Một mình hắn ngồi trên giường, đầu óc không ngừng suy nghĩ, cầm lấy điện thoại, nhìn ra cửa sổ. Di động được bấm qua bấm lại, nhưng tựa hồ không hề có động tĩnh…
Đột nhiên, Nguyên Triệt ném chăn đi, giật kim tiêm ra khỏi cánh tay, một cước đá bay thanh treo dịch truyền làm một trận loảng xoảng vang lên.
Vệ sĩ ngoài cửa nghe tiếng động, vội vã chạy vào: “Ông chủ! Ngài làm sao vậy?”
“Biến!” Nguyên Triệt tức giận rống lên.
Vệ sĩ bị ánh mắt của hắn dọa, sợ sệt lui ra ngoài.
Nguyên Triệt buồn bực cào cào tóc, đại não rùng rục chuyển động, hoàn toàn không bị khống chế.
“Hừ!” Hắn chỉ thấy đầu đau đến nứt ra, dường như vừa nổ mạnh một cái.
Nguyên Triệt cực lực nhẫn nại, cường bách để chính bản thân lãnh tĩnh. Cơ bắp trên người căng lên, miệng vết thương một lần nữa bục chỉ, máu chảy ra thấm đầy băng gạc.
“Phương Nho…” Hai mắt hắn đầy tơ máu, ý thức từ từ lâm vào hỗn loạn.
Áp lực từ công việc, tiết tấu sinh hoạt khẩn trương cùng cảm xúc bị đè nén, rốt cuộc đã đẩy hắn đến bở vực bùng nổ.
“Có chuyện gì?” Bác sĩ và hai người y tá mang thuốc chạy đến, nhìn thấy một đống hỗn loạn, hô lên.
“Cậu chủ!” Bác sĩ nhanh chân bước đến, vươn tay chuẩn bị đón lấy hắn.
Ai biết đột nhiên Nguyên Triệt đột nhiên bạo khởi, một quyền đem ông đánh bay.
Các y tá hoảng sợ thét chói tai.
Vệ sĩ nhanh chóng vọt vào phòng bệnh, nhìn Nguyên Triệt sẫm máu đứng bên giường, hai mắt tựa như dã thú, hung ác đáng sợ.
Nhóm y tá, bác sĩ tất cả đều trốn một bên, trên mặt tràn ngập sự hoảng sợ.
Bọn vệ sĩ không dám làm gì.
Nhưng có một người không sợ chết, tiến lên hỏi: “Ông chủ! Ngài làm sao vậy?”
Bọn họ đi theo Nguyên Triệt lâu lắm rồi, tuy rằng đôi khi hắn ngẫu nhiên bạo khí, nhưng chưa bao giờ trực tiếp động thủ đánh người, cũng chưa từng mất lý trí rồi điên cuồng như hôm nay.
“Đi Lâm Thành!” Nguyên Triệt rảo bước, gian nan đi về phía trước.
“Ông chủ! Ngài định đến Lâm Thành trong tình trạng này sao?” Một vệ sĩ vương tay đến định đỡ hắn, nhưng chỉ vừa chạm một ngón tay vào đã bị đánh bật.
Gã lập tức ôm bụng lùi xuống.
Thân thủ hắn so với đám bọn họ không kém hơn, ra tay vừa mạnh vừa ngoan, thực lực người bình thường rất khó có thể chống đỡ.
Những người còn lại nhìn nhau, khó xử.
“Các anh hiện tại đừng tới gần ổng!” Thanh âm của Nguyên Tĩnh từ bên ngoài truyền đến: “Để ổng đi đi! Nếu không tất cả đều sẽ bị công kích!” Ngữ điệu nói chuyện lộ ra vài phần sợ hãi nhưng xen lẫn vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa.
Cô cùng Nguyên Khê bị baba gọi tới thăm bệnh, không ngờ vừa mới đặt chân vào bệnh viện đã thấy một màn này.
Bọn vệ sĩ lo lắng không biết làm thế nào, nghe thấy mệnh lệnh của cô Ba, tất cả đều nhanh chóng rút lui, mở rộng đường cho Nguyên Triệt.
Biểu tình hắn lãnh ngạnh, ánh mắt điên cuồng, cả người lạnh buốt, từng bước từng bước đi lên, tựa như sứ giả đến từ địa ngục.
“Nguyên Triệt!” Một giọng nói lo lắng quen thuộc truyền đến từ cuối hành lang.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ nhìn thấy một Phương Nho phong trần mệt mỏi nhanh chân bước tới gần hắn.
“Đừng tới gần anh hai!” Nguyên Tĩnh lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng cậu mắt điếc tai ngơ, chạy đến bên người Nguyên Triệt, đỡ lấy hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Triệt như có phản xạ có điều kiện hướng cậu tung ra một quyền trọng kích, hất cậu ngã xuống mặt đất.
“Hừ! Nói không nghe!” Nguyên Tĩnh cùng mấy người kia lộ ra biểu tình xót xa.
Cậu ôm bụng đứng lên, lần thứ hai tới gần, không ngừng gọi tên hắn: “Nguyên Triệt… Nguyên Triệt… A!” Mặt bị táng cho một quyền nữa, khóe miệng chảy đầy máu, răng nanh bị đấm rụng.
Mấy người vây xem đều cảm thấy đau thay cậu.
Người này, ra tay cũng thật ngoan độc!
“Nguyên Triệt… Nguyên Triệt… Nguyên Triệt… Em là Phương Nho…” Cậu bắt được áo hắn, kề sát vào mình: “Em về rồi đây…”
Phương Nho… Đúng rồi! Hắn muốn đến Lâm Thành tìm Phương Nho!
“Tránh ra!” Hắn dùng sức đem cậu đẩy ngã, một cước bước ngang qua người cậu.
Cậu hô đau một tiếng, tầm mắt mông lung nhìn bóng dáng hắn, lửa giận bốc lên ngùn ngụt!
Thảo nê mã! Có tỉnh hay không? Hay anh điên rồi?!
Cậu nhanh chóng đứng lên, chạy theo vài bước, đá mạnh vào mông hắn.
Nguyên Triệt lảo đảo vài bước, quay lại trừng người dám động vào hắn.
“Muốn chết phải không?” Hắn hùng hổ nhào đến bên Phương Nho.
Tất cả mọi người đều theo bản năng tản ra, còn cậu thì nở nụ cười: “Đến đây nào! Chúng ta cùng luyện tập!”
Nguyên Triệt không nói hai lời, một quyền đập đến.
Cậu nhanh nhẹn tránh. Nguyên Triệt lại đá một cước, cậu lại tiếp tục né.
Hai người trước đây thường xuyên cùng luyện tập đối kháng trong phòng tập thể hình. Phân nửa đều là Nguyên Triệt tấn công còn cậu phòng thủ nên cậu vô cùng quen thuộc với phương thức ra đòn của hắn, thường thường có thể né các đòn nguy hiểm. Nhưng cứ thế hoa tay múa chân không có nhịp điệu, thương thế lớn nhỏ trên người đều không ít.
Mấy người xung quanh đều nhìn đến trợn mắt há mồm không biết phản ứng ra sao. Động tĩnh lần này của bọn họ lần này không hề nhỏ, may mắn tầng này Nguyên gia đều bao trọn, nếu không sẽ đưa đến một mảnh xôn xao.
Băng gạc trên người Nguyên Triệt đều bị máu tươi nhiễm hồng, gắng gượng để không ngã xuống.
Lòng cậu không ngừng lo lắng, thừa dịp thể lực hắn không chống nổi nữa, túm lấy hắn, ấn lên tường, ghé vào tai hắn thấp giọng nỉ non: “Nguyên Triệt… đủ rồi… anh phải nghỉ ngơi thôi!”
Ánh mắt hắn một trận mông lung, cảm xúc nóng nảy từ từ triệt tiêu, gương mặt Phương Nho dần hiện ra trước mắt…
“Phương Nho…”
“Em đây…”
Biểu hình hắn trở lại nhu hòa, nhẹ nhàng khép mắt lại, chính mình ngã vào ***g ngực cậu.
Phương Nho ôm hắn, ánh mắt có chút mệt mỏi, có lẽ là đau do những cú Nguyên Triệt nện vào người.
Thấy Nguyên Triệt té xỉu, bác sĩ và y tá mới dám chạy tới, ba chân bốn cẳng đưa hắn trở lại phòng bệnh.
Nguyên Triệt gắt gao nắm lấy tay Phương Nho, chặt như kiềm sắt, giãy thế nào cũng không thoát ra được.
Phương Nho theo hắn vào phòng bệnh, ngồi bên cạnh. Những thân ảnh bận rộn xung quanh trở nên mơ hồ, thế giới dường như chỉ còn cậu cùng hắn.
Trong đầu đột nhiên vụt qua lời nói của thầy giáo…
Cậu nhìn hắn, gương mặt tựa như điêu khắc lộ ra vài phần khí phách cùng cương nghị, những ngón tay nắm chặt lấy cậu tràn ngập lực độ cùng kiên quyết.
Người đàn ông này… thật sự chính là do cậu tự lựa chọn sao?
Người đàn ông này… thật sự đáng giá đến nỗi khiến cậu từ bỏ hết cả lòng tự tôn, đi lên một con đường không có có lối về sao?
Phương Nho cậu không dễ dàng hứa một điều gì. Nhưng một khi đã hứa hẹn, thì vĩnh viễn sẽ không hối hận!
Nguyên Triệt à! Chúng ta ước định đi!
Lấy chuyện chữa khỏi bệnh cho anh, em sẽ đánh bạc tương lai của mình…
Hai chúng ta, cùng một chỗ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro