Sinh nhật vui v...
Tuyết Nguyên U Linh
2024-11-18 01:08:19
Editor: Du Bình.
Sáng sớm hôm sau, khi Dylan đẩy cửa phòng bệnh, lập tức bị hình ảnh trước mặt làm cho kinh sợ. Nguyên Triệt đang tựa vào vai Phương Nho, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng cậu, như trẻ con rúc vào ***g ngực cậu, tóc tai lộn xộn che đi vẻ mặt an nhàn khi ngủ. Còn Phương Nho khóe miệng hơi giương lên, biểu tình nhã nhặn lịch sự, không hề phòng bị mà tùy ý để cho hắn ôm ấp. Ánh sáng đầu ngày rọi vào hai người như cố ý vì họ mà tăng một tầng sáng ấm áp.
Dylan chưa từng nhìn được vẻ mặt bình thản của Nguyên Triệt, cũng không thể dự đoán được hắn có thể ở trong hoàn cảnh căng thẳng mà ngủ thực say. Anh tiếp tục dán mắt lên gương mặt của Phương Nho, là cậu đã giúp hắn cởi bỏ được cảnh giác cùng phòng bị của bản thân sao?
“Dylan! Sao cứ đứng ngây người thế?” Hắn mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng trở lại, đem Phương Nho ôm vào ngực, quay đầu nhìn sang Dylan, dùng thanh âm khàn khàn do mới ngủ dậy hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ hơn rồi…” Dylan đi vào, nói với hắn: “Tám giờ luật sư sẽ đến, hiện tại tôi đã phong tỏa giới truyền thông đưa tin, chỉ cần anh thỏa hiệp được với người bị hại thì mọi chuyện về sau sẽ dễ dàng hơn!”
Hắn gật đầu, trầm giọng: “Tôi sẽ giải quyết với cánh cảnh sát rồi cậu hãy xử lý nốt những thứ còn lại!”
“Vâng, anh chứ yên tâm!”
Phương Nho vừa xinh chẹp miệng tỉnh lại. Cậu từ trong ngực hắn, ngẩng đầu rồi nhíu mày, một bộ mê mê hoặc hoặc, ánh mắt đẫm nước mới ngủ dậy được ánh sáng mặt trời chiếu vào như hổ phách, trong cái hồn nhiên lại lộ ra vài phần mị hoặc.
Dylan nhìn cậu đến ngẩn ngơ liền bị Nguyên Triệt lườm cảnh cáo một cái rồi cúi đầu âu yếm hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Phương Nho đột nhiên chú ý đến tư thế hiện tại cùng với vẻ mặt cười như không cười của Dylan mà thanh tỉnh mấy phầm, tụt xuống sàn, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi vào toilet đã!”
“Ông chủ à! Mr.Right của anh tốt thật đó! Mau chóng thu phục thôi!” Dylan chờ Phương Nho đi khỏi, lập tức bật ngón tay cái với hắn.
Nguyên Triệt hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường tỏ vẻ khinh bỉ: Còn cần cậu nói?
Cậu rửa mặt, chải đầu qua loa, lúc ra khỏi toilet thì nghe thấy hắn cùng luật sư thảo luận chuyện gì đó.
Sau đấy từ cuối hành lang xuất hiện một cô gái tầm hai mươi tuổi, quần áo đều là hàng hiệu đẹp đẽ đến trước mặt Nguyên Triệt, nhỏ giọng kêu: “Anh hai…”
Đây là Cô ba của Nguyên gia – Nguyên Tĩnh.
Nguyên Triệt liếc cô một cái, giao nhiệm vụ: “Mau vào xem Nguyên Khê thế nào đi! Từ nay cho đến lúc nó xuất viện nhớ quản nó cho tốt! Đừng để nó rước phiền toái về nữa!”
Nguyên Tĩnh thấp giọng, một bộ thục nữ đáp: “Anh hai, em còn muốn đến trường… Chỉ sợ không thể sắp xếp được thời gian…”
“Đừng cho là anh không biết ở trường em làm những gì!” Nguyên Triệt lạnh lùng: “Em có thời gian tán trai, cosplay, rồi ăn chơi trác táng mà lại không có thời gian chăm sóc em trai mình?”
Nguyên Tĩnh không thể nào mở miệng được nữa, trong đầu đầy ý oán niệm ông anh mình. Cô chậm rãi ngẩng đầu, mắt liền lập tức rực sáng, bước nhanh đến người cô vừa thấy, hỏi: “Anh là ai? Có phải là cấp dưới của anh hai không?”
“Chào cô ba! Tôi là Phương Nho, bảo mẫu của cậu hai!” Phương Nho lễ phép đáp.
“Bảo mẫu?!” Nguyên Tĩnh che miệng kinh ngạc nói: “Anh theo anh hai bao lâu rồi?”
“Khoảng ba tháng.”
“Ba tháng?” Nguyên Tĩnh thấy đầu mình ong ong: “Không thể nào! Sao anh lại có thể kiên trì được đến thế?”
Phương Nho định đáp lời, nhưng chưa gì Nguyên Triệt đã dùng thanh âm ẩn nhẫn sự tức giận với cô: “Nguyên Tĩnh! Anh cảnh cáo em! Nếu em dám câu dẫn Phương Nho thì đừng trách anh phái người theo dõi nhất cử nhất động của em, kể cả lúc em cùng đàn ông lên giường!”
Sắc mặt Nguyên Tĩnh đỏ lên, khó chịu kháng nghị: “Anh hai! Em làm gì có tùy tiện như anh nói?”
“Có hay không em tự biết!”
Nguyên Tĩnh dậm chân, tức giận xoay người đi vào phòng bệnh của Nguyên Khê.
Phương Nho nhìn theo bóng cô, lộ ra dáng vẻ suy nghĩ.
“Phương Nho!” Hắn lạnh giọng gọi: “Tránh em gái của tôi xa xa một chút, hoặc là để em gái tôi tránh xa em ra! Nếu tôi biết em với nó phát sinh quan hệ ngoài ý muốn thì tôi sẽ không tha cho em đâu!”
“Tôi biết rồi…” Phương Nho đối với Nguyên Triệt lộ ra nụ cười ôn thuần.
Nhìn cậu cười như vậy, tâm tình nôn nóng của hắn nhất thời được bình thường.
Hơn mười giờ cảnh sát tìm tới cửa. Hắn không trực tiếp ra mặt mà đem toàn bộ việc cho luật sư làm, chỉ phụ trách Nguyên Khê, cam đoan lúc nó lấy khẩu cung sẽ không trưng cái tính thiếu gia hư hỏng cùng cảnh sát xung đột. Có hắn tọa trấn, lúc lấy lời khai thật là dễ dàng.
Nguyên Triệt phân phó Nguyên Tĩnh: “Chăm sóc nó cho thật tốt! Nếu để anh biết em lười biếng thì cứ cẩn thận đấy!”
Nói xong, hắn mang theo Phương Nho rời đi.
Lúc đóng cửa, Phương Nho nhìn thấy Nguyên Tĩnh cùng Nguyên Khê đồng lòng hướng Nguyên Triệt làm mặt quỷ với ánh mắt cực phẫn hận. Hiển nhiên là hai đứa đã hình thành loại ăn ý đối với từng lời nói, hành động của hắn đều mang theo mâu thuẫn cùng kháng cự.
Hắn cùng cậu về nhà, từng người một đi làm vệ sinh cá nhân.
Phương Nho tắm xong, nhanh nhẹn bước đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
“Em chỉ cần làm cho mình em ăn thôi!” Nguyên Triệt ăn mặc chỉnh tề, ra khỏi phòng riêng, nói với Phương Nho: “Tôi đến công ty, buổi chiều còn phải thẩm vấn thêm. Em ăn chút gì rồi nghỉ đi! Tôi đi đây!”
Phương Nho nhanh đi ra, đưa cho hắn một cái hộp: “Anh mang cái này theo! Bên trong có chocolate, bánh quy và một ít ô mai, ít nhiều nên có cái gì bỏ bụng!”
“Ừ!” Nguyên Triệt cầm lấy nó, sau đó ôm lấy cậu, ôn nhu nói: “Tôi đi đây! Phương Nho, tối anh sẽ về!”
“Tối gặp!”
Nguyên Triệt đi rồi, Phương Nho tùy tiện ăn nhẹ rồi về phòng mở máy tính.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hai đứa nhỏ nhất nhà họ Nguyên, cả hai đều cho cậu ấn tượng đầu tiên là một đứa phản nghịch một đứa buông thả, tất cả đều không phải là dạng an phận thủ thường. Không biết đại nhân vật thường xuyên xuất hiện trên báo chí và truyền hình Nguyên Trạch là người thế nào? Theo cậu biết thì chủ tịch Nguyên có tất thảy hai người vợ, Nguyên Trạch và Nguyên Triệt là con trai của người vợ đầu tiên, còn Nguyên Tính với Nguyên Khê là giọt máu của người vợ tái giá. Chắc vì vậy mà mấy anh em không được hòa thuận?
Nếu muốn biết nguyên nhân tạo thành tính tình nóng nảy hiện tại của hắn thì gia đình là một nhân tố cực trọng yêu!
“Thôi, hôm nay cứ vậy đi!” Khẽ xoa xoa cái trán có chút nhức của mình, Phương Nho đóng máy tính, tính toán hôm nay nên làm gì.
Tại cao ốc Nguyên thị, Nguyên Triệt vừa mới đến nơi, còn chưa ngồi xuống đã nhận được điện thoại từ bệnh viện. Nghe được thông báo Nguyên Khê với người nhà người bị hại xảy ra xô xát, kết quả bị anh trai người ta hất cho nước sôi nên bây giờ cánh tay cùng lưng đều bị phỏng.
Nguyên Triệt tức giận ném điện thoại! Đúng là điên cả người mà!
Hít sâu vài cái, hắn gọi cho thư ký rồi chạy đến bệnh viện.
Vốn là luật sư đã giải quyết gọn gàng, phương diện bồi thường cũng đã được đồng ý hết. Người thân bị hại chỉ có một yêu cầu cuối cùng rằng họ hi vọng tên gây ra tai họa Nguyên Khê có thể thành khẩn nói lời xin lỗi.
Kết quả cần phải nghĩ sao? Nguyên Khê thế nào lại chịu hạ thấp đầu? Cho dù là với người nhà mình thì nó cũng chưa từng vì những hành vi sai lầm của mình mà khiêm tốn, im lặng đã là có phúc lắm rồi!
Anh trai của người bị thương tính tình cũng rất nóng nảy, bị thái độ ngạo mạn cùng ngôn ngữ ngông cuồng của nó chọc giận, không chút suy nghĩ đã đem cả siêu nước sôi hắt vào nó.
Lúc Nguyên Triệt đến nơi thì song phương vẫn còn trong thế giằng co, nếu không phải có hai đồng chí cảnh sát ở đó canh trừng thì sớm đã đánh nhau tiếp rồi!
Hắn lập tức đi đến giường bệnh của Nguyên Khê, không nói hai lời hướng thằng em què quặt đá mạnh một cái, ra lệnh: “Xin lỗi!”
Nguyên Khê trợn mắt, không tin vào mắt mình nói: “Anh hai! Sao anh lại hướng mình em? Bọn họ cũng có lỗi đấy!”
“Mau xin lỗi! Đừng làm anh nói lần thứ ba!” Hai mắt hắn lóe hang quang, cả người phát ra khí tức chết chóc như tử thần giáng trần không chỉ làm cho Nguyên Khê sợ chết khiếp, mà những người đang có mặt cũng muốn né thật xa.
Nguyên Khê cắn chặt môi, cả người run sợ, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng cùng phẫn hạn.
Nguyên Triệt túm lấy ly thủy tinh trên bàn, mạnh bạo ném nó đi, nghe “Choang!” một tiếng, cái chén đáng thương lập tức biến thành nhiều mảnh nhỏ nằm trên sàn.
“Thực xin lỗi!” Nguyên Khê lí nhí nói ra ba từ kia.
“Lặp lại to một chút!”
“Thực xin lỗi!” Nguyên Khê túm chặt chăn, nhắm mắt hét to lên.
“Tốt!” Hắn lạnh lùng khen ngợi rồi quay sang người nhà bị hại, lạnh lùng nói: “Em trai của tôi đã chân thành nói lời tạ lỗi rồi, tôi hy vọng các vị có thể tiếp nhận!”
Người nhà bị hại đều bị bá khí đáng sợ của hắn làm cho đổ mồ hôi lạnh, trong lúc lúng túng không nói nổi ra lời.
Nguyên Triệt lại nói với người anh trai: “Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về thương thế của em trai anh. Nhưng anh cũng làm em trai tôi bị bỏng, phiền gia đình anh hãy chi trả tiền điều trị cho nó!”
“Cái gì?” Người anh kia bất mãn: “Là do em trai anh gây sự trước! Anh dựa vào cái gì bắt chúng tôi trả tiền?”
“Anh có thể không đáp ứng!” Nguyên Triệt lạnh giọng: “Nhưng Nguyên gia sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm nhục. Nếu gia đình anh không đồng ý việc làm hòa trong hòa bình thì chúng ta có thể lên tòa nói chuyện! Đến lúc đấy thì không biết là bao nhiêu chi phiếu đâu!”
Nói xong câu đó, mặc kệ đối phương mang vẻ mặt gì, hắn giao phó cảnh sát: “Còn lại các anh làm nốt!”
“Vâng cậu chủ yên tâm!”
Cảnh sát mang người nhà bị hại mang đi làm phòng bệnh thanh tĩnh trở lại. Chỉ còn Nguyên Triệt, Nguyên Khê, Nguyên Tĩnh và Dylan tất cả bốn người.
Hắn chỉ cần mất mười phút để giải quyết cục diện bế tắc, đem mọi rắc rối phủi sạch sẽ không sót lại cái gì.
Hắn lại quét mắt lên người hai đứa em, nhìn chăm chú đến nỗi cả hai lạnh sống lưng.
Một lát sau, hắn mở miệng: “Nguyên Khê, anh sẽ phái hai vệ sĩ đến trông chừng! Ngoan ngoãn nằm viện, cấm bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước!”
“Cái gì?” Nguyên Khê sợ hãi kêu lên: “Anh hai! Đây là giam lỏng đấy!”
Nguyên Triệt không để ý đến nó, lại bảo Nguyên Tĩnh: “Anh cho em hai lựa chọn! Một, về trường, anh sẽ không quản em nhưng đổi lại thẻ tín dụng sẽ bị vô hiệu hóa và chặt đứt các con đường cho em lấy được tiền, càng không được vọng tưởng đến việc ngửa tay xin cha hoặc anh cả. Hai, tiếp tục ở lại chỗ này trông nó, anh sẽ đưa cho em gấp đôi tiền, chỉ cần trong khoảng thời gian này không nảy sinh rắc rối. Cho đến lúc Nguyên Khê ra viện, làm tốt còn được thưởng thêm!”
Hai mắt cô sáng lên, lập tức đáp ứng: “Được! Em làm!”
“Rất tốt!” Nguyên Triệt xử lý mọi thứ xong xuôi, vững vàng nện bước xoay người bước đi.
Dylan nhanh chân đuổi theo, trong lòng âm thầm bội phục tác phong làm việc sấm rên gió cuộn của người đàn ông này. Hắn quả thực là quá đáng sợ! Không biết bình thường Phương Nho làm cách nào mà ở chung được.
Mãi đến khi thành phố lên đèn thì Nguyên Triệt cả người mỏi nhừ về nhà. Hai ngày nay hắn không được nghỉ ngơi tử tế, đại não lúc nào cũng phải hoạt động hết công suất nên tinh thần cũng thực mỏi mệt.
“Anh về rồi!” Phương Nho đứng cạnh bàn, ôn nhu mỉm cười với hắn.
Hắn không nói gì, cởi áo vest tùy ý ném qua một bên, nới lỏng cà vặt rồi đưa tay lên vò tóc cho nó rối xù lên.
“Trước tiên đi tắm đã!” Phương Nho giúp hắn treo áo, hỏi: “Anh muốn ăn nhẹ không?”
“Không ăn!” Nguyên Triệt thả mình lên salông, mày nhíu chặt.
“Vậy chí ít cũng nên uống bát chè hạt sen ngân nhĩ đi!” Phương Nho đem bát chè đến trước mặt hắn.
“Tôi không ăn!” Nguyên Triệt mạnh mẽ vung tay lên, hất cái bát trên tay cậu đi làm mọi thứ bên trong đổ đầy lên sàn.
Nguyên Triệt hé miệng nhưng không nói gì, đột nhiên đứng dậy đi về phòng, cầm lấy áo ngủ xồng xộc tiến phòng tắm.
Phương Nho chậm rãi đưa tay lên, nhìn vết chè dính trên mu bàn tay rồi liếm nó, lộ ra mấy vệt bỏng hồng hồng. Cậu thấy Nguyên Triệt như vậy, đoán chắc áp lực của hắn đã quá mức rồi, hiện tại còn có thể khống chế như vậy cũng không tồi.
Một giờ sau, cậu đứng trước cửa phòng hắn, nhẹ nhàng gõ lên cửa, nhưng bên trong không đáp lại tiếng nào. Phương Nho khẽ vặn nắm tay mở cửa, thăm dò nhìn vào trong, chỉ thấy Nguyên Triệt đang nằm trên giường, hình như là đang ngủ.
Cậu rón rén đi tới bên cạnh, đem đồ vật mình cầm trên tay đặt lên tủ đầu giường, sau đó cúi xuống, kề sát tai hắn thì thầm: “Nguyên Triệt! Sinh nhật vui vẻ!”
Hít nhẹ một hơi, cậu đứng thẳng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lớn hơn bắt lấy. Nguyên Triệt mở mắt, thẳng tắp nhìn cậu.
Sáng sớm hôm sau, khi Dylan đẩy cửa phòng bệnh, lập tức bị hình ảnh trước mặt làm cho kinh sợ. Nguyên Triệt đang tựa vào vai Phương Nho, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng cậu, như trẻ con rúc vào ***g ngực cậu, tóc tai lộn xộn che đi vẻ mặt an nhàn khi ngủ. Còn Phương Nho khóe miệng hơi giương lên, biểu tình nhã nhặn lịch sự, không hề phòng bị mà tùy ý để cho hắn ôm ấp. Ánh sáng đầu ngày rọi vào hai người như cố ý vì họ mà tăng một tầng sáng ấm áp.
Dylan chưa từng nhìn được vẻ mặt bình thản của Nguyên Triệt, cũng không thể dự đoán được hắn có thể ở trong hoàn cảnh căng thẳng mà ngủ thực say. Anh tiếp tục dán mắt lên gương mặt của Phương Nho, là cậu đã giúp hắn cởi bỏ được cảnh giác cùng phòng bị của bản thân sao?
“Dylan! Sao cứ đứng ngây người thế?” Hắn mở mắt, chậm rãi ngồi thẳng trở lại, đem Phương Nho ôm vào ngực, quay đầu nhìn sang Dylan, dùng thanh âm khàn khàn do mới ngủ dậy hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ hơn rồi…” Dylan đi vào, nói với hắn: “Tám giờ luật sư sẽ đến, hiện tại tôi đã phong tỏa giới truyền thông đưa tin, chỉ cần anh thỏa hiệp được với người bị hại thì mọi chuyện về sau sẽ dễ dàng hơn!”
Hắn gật đầu, trầm giọng: “Tôi sẽ giải quyết với cánh cảnh sát rồi cậu hãy xử lý nốt những thứ còn lại!”
“Vâng, anh chứ yên tâm!”
Phương Nho vừa xinh chẹp miệng tỉnh lại. Cậu từ trong ngực hắn, ngẩng đầu rồi nhíu mày, một bộ mê mê hoặc hoặc, ánh mắt đẫm nước mới ngủ dậy được ánh sáng mặt trời chiếu vào như hổ phách, trong cái hồn nhiên lại lộ ra vài phần mị hoặc.
Dylan nhìn cậu đến ngẩn ngơ liền bị Nguyên Triệt lườm cảnh cáo một cái rồi cúi đầu âu yếm hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
Phương Nho đột nhiên chú ý đến tư thế hiện tại cùng với vẻ mặt cười như không cười của Dylan mà thanh tỉnh mấy phầm, tụt xuống sàn, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tôi vào toilet đã!”
“Ông chủ à! Mr.Right của anh tốt thật đó! Mau chóng thu phục thôi!” Dylan chờ Phương Nho đi khỏi, lập tức bật ngón tay cái với hắn.
Nguyên Triệt hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường tỏ vẻ khinh bỉ: Còn cần cậu nói?
Cậu rửa mặt, chải đầu qua loa, lúc ra khỏi toilet thì nghe thấy hắn cùng luật sư thảo luận chuyện gì đó.
Sau đấy từ cuối hành lang xuất hiện một cô gái tầm hai mươi tuổi, quần áo đều là hàng hiệu đẹp đẽ đến trước mặt Nguyên Triệt, nhỏ giọng kêu: “Anh hai…”
Đây là Cô ba của Nguyên gia – Nguyên Tĩnh.
Nguyên Triệt liếc cô một cái, giao nhiệm vụ: “Mau vào xem Nguyên Khê thế nào đi! Từ nay cho đến lúc nó xuất viện nhớ quản nó cho tốt! Đừng để nó rước phiền toái về nữa!”
Nguyên Tĩnh thấp giọng, một bộ thục nữ đáp: “Anh hai, em còn muốn đến trường… Chỉ sợ không thể sắp xếp được thời gian…”
“Đừng cho là anh không biết ở trường em làm những gì!” Nguyên Triệt lạnh lùng: “Em có thời gian tán trai, cosplay, rồi ăn chơi trác táng mà lại không có thời gian chăm sóc em trai mình?”
Nguyên Tĩnh không thể nào mở miệng được nữa, trong đầu đầy ý oán niệm ông anh mình. Cô chậm rãi ngẩng đầu, mắt liền lập tức rực sáng, bước nhanh đến người cô vừa thấy, hỏi: “Anh là ai? Có phải là cấp dưới của anh hai không?”
“Chào cô ba! Tôi là Phương Nho, bảo mẫu của cậu hai!” Phương Nho lễ phép đáp.
“Bảo mẫu?!” Nguyên Tĩnh che miệng kinh ngạc nói: “Anh theo anh hai bao lâu rồi?”
“Khoảng ba tháng.”
“Ba tháng?” Nguyên Tĩnh thấy đầu mình ong ong: “Không thể nào! Sao anh lại có thể kiên trì được đến thế?”
Phương Nho định đáp lời, nhưng chưa gì Nguyên Triệt đã dùng thanh âm ẩn nhẫn sự tức giận với cô: “Nguyên Tĩnh! Anh cảnh cáo em! Nếu em dám câu dẫn Phương Nho thì đừng trách anh phái người theo dõi nhất cử nhất động của em, kể cả lúc em cùng đàn ông lên giường!”
Sắc mặt Nguyên Tĩnh đỏ lên, khó chịu kháng nghị: “Anh hai! Em làm gì có tùy tiện như anh nói?”
“Có hay không em tự biết!”
Nguyên Tĩnh dậm chân, tức giận xoay người đi vào phòng bệnh của Nguyên Khê.
Phương Nho nhìn theo bóng cô, lộ ra dáng vẻ suy nghĩ.
“Phương Nho!” Hắn lạnh giọng gọi: “Tránh em gái của tôi xa xa một chút, hoặc là để em gái tôi tránh xa em ra! Nếu tôi biết em với nó phát sinh quan hệ ngoài ý muốn thì tôi sẽ không tha cho em đâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi biết rồi…” Phương Nho đối với Nguyên Triệt lộ ra nụ cười ôn thuần.
Nhìn cậu cười như vậy, tâm tình nôn nóng của hắn nhất thời được bình thường.
Hơn mười giờ cảnh sát tìm tới cửa. Hắn không trực tiếp ra mặt mà đem toàn bộ việc cho luật sư làm, chỉ phụ trách Nguyên Khê, cam đoan lúc nó lấy khẩu cung sẽ không trưng cái tính thiếu gia hư hỏng cùng cảnh sát xung đột. Có hắn tọa trấn, lúc lấy lời khai thật là dễ dàng.
Nguyên Triệt phân phó Nguyên Tĩnh: “Chăm sóc nó cho thật tốt! Nếu để anh biết em lười biếng thì cứ cẩn thận đấy!”
Nói xong, hắn mang theo Phương Nho rời đi.
Lúc đóng cửa, Phương Nho nhìn thấy Nguyên Tĩnh cùng Nguyên Khê đồng lòng hướng Nguyên Triệt làm mặt quỷ với ánh mắt cực phẫn hận. Hiển nhiên là hai đứa đã hình thành loại ăn ý đối với từng lời nói, hành động của hắn đều mang theo mâu thuẫn cùng kháng cự.
Hắn cùng cậu về nhà, từng người một đi làm vệ sinh cá nhân.
Phương Nho tắm xong, nhanh nhẹn bước đến phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
“Em chỉ cần làm cho mình em ăn thôi!” Nguyên Triệt ăn mặc chỉnh tề, ra khỏi phòng riêng, nói với Phương Nho: “Tôi đến công ty, buổi chiều còn phải thẩm vấn thêm. Em ăn chút gì rồi nghỉ đi! Tôi đi đây!”
Phương Nho nhanh đi ra, đưa cho hắn một cái hộp: “Anh mang cái này theo! Bên trong có chocolate, bánh quy và một ít ô mai, ít nhiều nên có cái gì bỏ bụng!”
“Ừ!” Nguyên Triệt cầm lấy nó, sau đó ôm lấy cậu, ôn nhu nói: “Tôi đi đây! Phương Nho, tối anh sẽ về!”
“Tối gặp!”
Nguyên Triệt đi rồi, Phương Nho tùy tiện ăn nhẹ rồi về phòng mở máy tính.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hai đứa nhỏ nhất nhà họ Nguyên, cả hai đều cho cậu ấn tượng đầu tiên là một đứa phản nghịch một đứa buông thả, tất cả đều không phải là dạng an phận thủ thường. Không biết đại nhân vật thường xuyên xuất hiện trên báo chí và truyền hình Nguyên Trạch là người thế nào? Theo cậu biết thì chủ tịch Nguyên có tất thảy hai người vợ, Nguyên Trạch và Nguyên Triệt là con trai của người vợ đầu tiên, còn Nguyên Tính với Nguyên Khê là giọt máu của người vợ tái giá. Chắc vì vậy mà mấy anh em không được hòa thuận?
Nếu muốn biết nguyên nhân tạo thành tính tình nóng nảy hiện tại của hắn thì gia đình là một nhân tố cực trọng yêu!
“Thôi, hôm nay cứ vậy đi!” Khẽ xoa xoa cái trán có chút nhức của mình, Phương Nho đóng máy tính, tính toán hôm nay nên làm gì.
Tại cao ốc Nguyên thị, Nguyên Triệt vừa mới đến nơi, còn chưa ngồi xuống đã nhận được điện thoại từ bệnh viện. Nghe được thông báo Nguyên Khê với người nhà người bị hại xảy ra xô xát, kết quả bị anh trai người ta hất cho nước sôi nên bây giờ cánh tay cùng lưng đều bị phỏng.
Nguyên Triệt tức giận ném điện thoại! Đúng là điên cả người mà!
Hít sâu vài cái, hắn gọi cho thư ký rồi chạy đến bệnh viện.
Vốn là luật sư đã giải quyết gọn gàng, phương diện bồi thường cũng đã được đồng ý hết. Người thân bị hại chỉ có một yêu cầu cuối cùng rằng họ hi vọng tên gây ra tai họa Nguyên Khê có thể thành khẩn nói lời xin lỗi.
Kết quả cần phải nghĩ sao? Nguyên Khê thế nào lại chịu hạ thấp đầu? Cho dù là với người nhà mình thì nó cũng chưa từng vì những hành vi sai lầm của mình mà khiêm tốn, im lặng đã là có phúc lắm rồi!
Anh trai của người bị thương tính tình cũng rất nóng nảy, bị thái độ ngạo mạn cùng ngôn ngữ ngông cuồng của nó chọc giận, không chút suy nghĩ đã đem cả siêu nước sôi hắt vào nó.
Lúc Nguyên Triệt đến nơi thì song phương vẫn còn trong thế giằng co, nếu không phải có hai đồng chí cảnh sát ở đó canh trừng thì sớm đã đánh nhau tiếp rồi!
Hắn lập tức đi đến giường bệnh của Nguyên Khê, không nói hai lời hướng thằng em què quặt đá mạnh một cái, ra lệnh: “Xin lỗi!”
Nguyên Khê trợn mắt, không tin vào mắt mình nói: “Anh hai! Sao anh lại hướng mình em? Bọn họ cũng có lỗi đấy!”
“Mau xin lỗi! Đừng làm anh nói lần thứ ba!” Hai mắt hắn lóe hang quang, cả người phát ra khí tức chết chóc như tử thần giáng trần không chỉ làm cho Nguyên Khê sợ chết khiếp, mà những người đang có mặt cũng muốn né thật xa.
Nguyên Khê cắn chặt môi, cả người run sợ, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng cùng phẫn hạn.
Nguyên Triệt túm lấy ly thủy tinh trên bàn, mạnh bạo ném nó đi, nghe “Choang!” một tiếng, cái chén đáng thương lập tức biến thành nhiều mảnh nhỏ nằm trên sàn.
“Thực xin lỗi!” Nguyên Khê lí nhí nói ra ba từ kia.
“Lặp lại to một chút!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thực xin lỗi!” Nguyên Khê túm chặt chăn, nhắm mắt hét to lên.
“Tốt!” Hắn lạnh lùng khen ngợi rồi quay sang người nhà bị hại, lạnh lùng nói: “Em trai của tôi đã chân thành nói lời tạ lỗi rồi, tôi hy vọng các vị có thể tiếp nhận!”
Người nhà bị hại đều bị bá khí đáng sợ của hắn làm cho đổ mồ hôi lạnh, trong lúc lúng túng không nói nổi ra lời.
Nguyên Triệt lại nói với người anh trai: “Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về thương thế của em trai anh. Nhưng anh cũng làm em trai tôi bị bỏng, phiền gia đình anh hãy chi trả tiền điều trị cho nó!”
“Cái gì?” Người anh kia bất mãn: “Là do em trai anh gây sự trước! Anh dựa vào cái gì bắt chúng tôi trả tiền?”
“Anh có thể không đáp ứng!” Nguyên Triệt lạnh giọng: “Nhưng Nguyên gia sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm nhục. Nếu gia đình anh không đồng ý việc làm hòa trong hòa bình thì chúng ta có thể lên tòa nói chuyện! Đến lúc đấy thì không biết là bao nhiêu chi phiếu đâu!”
Nói xong câu đó, mặc kệ đối phương mang vẻ mặt gì, hắn giao phó cảnh sát: “Còn lại các anh làm nốt!”
“Vâng cậu chủ yên tâm!”
Cảnh sát mang người nhà bị hại mang đi làm phòng bệnh thanh tĩnh trở lại. Chỉ còn Nguyên Triệt, Nguyên Khê, Nguyên Tĩnh và Dylan tất cả bốn người.
Hắn chỉ cần mất mười phút để giải quyết cục diện bế tắc, đem mọi rắc rối phủi sạch sẽ không sót lại cái gì.
Hắn lại quét mắt lên người hai đứa em, nhìn chăm chú đến nỗi cả hai lạnh sống lưng.
Một lát sau, hắn mở miệng: “Nguyên Khê, anh sẽ phái hai vệ sĩ đến trông chừng! Ngoan ngoãn nằm viện, cấm bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước!”
“Cái gì?” Nguyên Khê sợ hãi kêu lên: “Anh hai! Đây là giam lỏng đấy!”
Nguyên Triệt không để ý đến nó, lại bảo Nguyên Tĩnh: “Anh cho em hai lựa chọn! Một, về trường, anh sẽ không quản em nhưng đổi lại thẻ tín dụng sẽ bị vô hiệu hóa và chặt đứt các con đường cho em lấy được tiền, càng không được vọng tưởng đến việc ngửa tay xin cha hoặc anh cả. Hai, tiếp tục ở lại chỗ này trông nó, anh sẽ đưa cho em gấp đôi tiền, chỉ cần trong khoảng thời gian này không nảy sinh rắc rối. Cho đến lúc Nguyên Khê ra viện, làm tốt còn được thưởng thêm!”
Hai mắt cô sáng lên, lập tức đáp ứng: “Được! Em làm!”
“Rất tốt!” Nguyên Triệt xử lý mọi thứ xong xuôi, vững vàng nện bước xoay người bước đi.
Dylan nhanh chân đuổi theo, trong lòng âm thầm bội phục tác phong làm việc sấm rên gió cuộn của người đàn ông này. Hắn quả thực là quá đáng sợ! Không biết bình thường Phương Nho làm cách nào mà ở chung được.
Mãi đến khi thành phố lên đèn thì Nguyên Triệt cả người mỏi nhừ về nhà. Hai ngày nay hắn không được nghỉ ngơi tử tế, đại não lúc nào cũng phải hoạt động hết công suất nên tinh thần cũng thực mỏi mệt.
“Anh về rồi!” Phương Nho đứng cạnh bàn, ôn nhu mỉm cười với hắn.
Hắn không nói gì, cởi áo vest tùy ý ném qua một bên, nới lỏng cà vặt rồi đưa tay lên vò tóc cho nó rối xù lên.
“Trước tiên đi tắm đã!” Phương Nho giúp hắn treo áo, hỏi: “Anh muốn ăn nhẹ không?”
“Không ăn!” Nguyên Triệt thả mình lên salông, mày nhíu chặt.
“Vậy chí ít cũng nên uống bát chè hạt sen ngân nhĩ đi!” Phương Nho đem bát chè đến trước mặt hắn.
“Tôi không ăn!” Nguyên Triệt mạnh mẽ vung tay lên, hất cái bát trên tay cậu đi làm mọi thứ bên trong đổ đầy lên sàn.
Nguyên Triệt hé miệng nhưng không nói gì, đột nhiên đứng dậy đi về phòng, cầm lấy áo ngủ xồng xộc tiến phòng tắm.
Phương Nho chậm rãi đưa tay lên, nhìn vết chè dính trên mu bàn tay rồi liếm nó, lộ ra mấy vệt bỏng hồng hồng. Cậu thấy Nguyên Triệt như vậy, đoán chắc áp lực của hắn đã quá mức rồi, hiện tại còn có thể khống chế như vậy cũng không tồi.
Một giờ sau, cậu đứng trước cửa phòng hắn, nhẹ nhàng gõ lên cửa, nhưng bên trong không đáp lại tiếng nào. Phương Nho khẽ vặn nắm tay mở cửa, thăm dò nhìn vào trong, chỉ thấy Nguyên Triệt đang nằm trên giường, hình như là đang ngủ.
Cậu rón rén đi tới bên cạnh, đem đồ vật mình cầm trên tay đặt lên tủ đầu giường, sau đó cúi xuống, kề sát tai hắn thì thầm: “Nguyên Triệt! Sinh nhật vui vẻ!”
Hít nhẹ một hơi, cậu đứng thẳng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lớn hơn bắt lấy. Nguyên Triệt mở mắt, thẳng tắp nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro