Chương 11
KohaneMine
2024-03-17 00:41:05
- Chương 31-
Hắn nằm chờ anh ở trên giường, tay hắn cầm điện thoại nhắn tin với một vài người bạn của hắn. Nói về chuyện yêu đương thật ra hắn cũng biết mẹ hắn đến đây vốn cũng vì bố hắn muốn chứ không phải do người mẹ kia của hắn. Đống tài sản còn con kia hắn cũng chẳng thèm đến một đồng.
- Tôi...xong rồi.
Anh lẳng lặng đi ra, đầu anh cúi xuống che đi vẻ ngượng ngùng của chính bản thân. Không phải do anh không muốn ra nên mới ra ngoài lâu như vậy mà là do áo của hắn quá lớn so với một người ốm yếu như anh. Anh đứng trước mặt hắn chuẩn bị nằm xuống sàn ai ngờ tay anh bị hắn kéo lại. Anh run rẩy nhắm chặt mắt chờ đợi điều hắn sẽ làm với anh.
- Mày bị cái gì vậy? Nằm trên giường đi đồ ngu. Mày tạm thời sẽ phải giả làm người yêu tao trong một tháng để tránh phiền phức do bố mẹ tao mang lại. Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn vào và đừng mong chờ cầu xin bất kì ai có thể giúp mày cả.
Hắn đe dọa anh nói ra một tràng dài sau đó nắm chặt lấy cổ tay anh làm anh đau đớn nhưng vẫn im lặng lắng nghe những lời hắn nói. Chờ cho hắn nói xong cả anh và hắn nằm trên giường của hắn đi ngủ. Anh sợ hắn sẽ đánh anh nên anh nằm sát vào mép giường. Hắn thì nhìn hành động kì lạ của anh mà nhíu mày sau đó lại mặc kệ anh thích làm trò gì thì làm.
Hắn chìm dần vào giấc ngủ sâu còn anh thì lại không ngủ được. Qua tấm kính trong suốt, anh nhìn thấy một mảng trời tối đen. Đầu anh hiện lên những thứ xảy ra trong ngày hôm nay mà điểm danh lại từng chi tiết. Hắn gọi anh dọn đống máu trên sàn rồi đưa anh tới một nơi xa là, hắn lôi anh ra chơi trước mặt tên có ý định cưỡng bức anh sau đó trong lúc anh ngủ thì hắn cho máy nghiền tay của kẻ kia, hắn đưa anh về rồi đến tối thì nói anh phải giả làm người yêu hắn trước mặt người thân của hắn, bên ngoài trời bão mưa tràn vào phòng của anh và rồi hắn đưa anh về phòng ngủ cùng hắn. Tổng bộ qua tất cả anh khẽ chớp mắt một cái rồi rơi vào suy nghĩ nhỏ bé của bản thân. Tại sao anh lại đen đủi như vậy cơ chứ, mọi thứ không hay đều đổ hết một lượt vào cơ thể anh, kiếp trước anh đã làm sai điều gì sao để bây giờ mọi thứ không hay đều đổ vào anh như vậy.
Anh chớp mắt một cái, nước mắt anh chảy dài làm ướt khóe mắt anh. Lông mi mới chớp lại cũng đẫm nước cứ vậy lăn trên má và sống mũi chảy xuống đệm. Anh cảm thấy cô đơn cũng cảm thấy rất tủi thân. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, từ việc phân biệt đối xử trong gia đình tới việc đi làm bỏ học gánh cái nợ của gia đình, bị cưỡng bức rồi còn bị bán đi để trả nợ cho em trai sống một cuộc sống thống khổ không thấy ánh sáng cũng không có một tia hi vọng.
Anh nằm im lặng nhìn bầu trời đêm rộng lớn đang trút mưa xuống, vốn anh chưa từng hi vọng điều gì cả vì càng hi vọng sẽ chỉ càng cảm thấy thất vọng mà thôi. Anh không phải là một người xinh đẹp càng không phải là một người có tiền tài gì. Anh đơn giản chỉ là một người ốm yếu, không có tương lai, chỉ mong rằng khi chết đi sẽ được chết một cách lành lặn chết một cách yên bình.
Anh cứ vậy ngủ đi cùng với nước mắt, anh không biết khi anh khóc đã tạo ra tiếng động đánh thức hắn. Vốn hắn muốn gầm lên hỏi anh đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn làm ồn cái gì nhưng rồi hắn lại nằm im và nghe tiếng khóc của anh hòa vào cùng tiếng mưa. Mãi cho tới khi anh im lặng rồi ngủ say hắn mới ngồi dậy. Tay hắn chạm lên mắt anh quẹt một đường đỡ lấy giọt nước mắt vẫn còn đọng lại rồi đưa lên miệng liếm lấy.
Vị của đau khổ chính là hương vị mà một kẻ cầm thú như hắn cực kì yêu thích. Hắn nhếch miệng cười trong màn đêm sầm uất sau đó kéo anh dịch vào giữa giường tránh phiền phức. Anh bị ngã thì hắn sẽ bị mất ngủ bởi tiếng ồn mà anh tạo ra mất. Đã thức rồi thì sẽ khó để ngủ lại được, hắn nằm xuống giường rồi im lặng nhìn anh.
Gò má anh nhỏ gầy hơi hóp lại, mắt anh có quầng thâm mờ hiện lên kèm theo vệt sưng đỏ vì anh mới khóc xong, tóc của anh khá dài mọc dài ngang qua vai vừa mỏng mềm lại còn có màu đen đậm trông rất đẹp mắt. Một mảng tóc mái dài rũ xuống trên mặt anh nằm im lặng, có vài sợi tóc con hơi nghịch ngợm mà vểnh lên. Hắn im lặng và rồi nhìn anh, thật sự thì anh không đẹp trai cũng không đẹp gái, anh mang lại cho hắn một cảm giác cô đơn và sự cố gắng. Nó như vẻ đẹp của một biển trời cô đơn vừa tối tăm lại chẳng có ai bên cạnh, nhìn anh như vậy làm hắn thấy buồn cười.
Cả hai người hắn và anh đều có một cuộc sống khác nhau, anh thì sống thui lủi luôn luôn sợ hãi mọi thứ, anh phải cúi đầu chịu đựng tất cả gánh vác cả một lũ súc vật vì tiền và vì niềm vui của chúng nó lôi anh ra làm khiên chắn cũng như cây tiền rách nát vòi từng đồng của anh, nhìn qua thì có lẽ anh đã bị hành hạ nhiều lần, có lẽ anh rất muốn chết đi cho xong. Còn hắn thì lại khác, hắn sống trong hạnh phúc, sống trong tiền bạc và sự yêu thương không sợ mấy chuyện nợ nần kia thoải mái ăn chơi tọa lạc khiến hắn muốn tiếp tục an hưởng cuộc sống này, cuộc sống mà kẻ ngu nào cũng muốn có được.
- Chương 32-
Hắn nhìn anh một lúc sau đó cũng chìm vào giấc ngủ. Tay hắn vẫn đặt nguyên trên khuôn mặt anh, cùng anh im lặng ngủ đến sáng. Theo như đồng hồ sinh học của bản thân, đúng sáu giờ sáng anh thức dậy.
Thứ đầu tiên anh thấy được khi tỉnh chính là mặt của hắn vẫn còn đang ngủ cùng tiếng ngáy khẽ, mắt hắn nhắm nghiền dường như ngủ rất ngon. Anh thấy vậy thì nhẹ nhàng leo xuống giường rồi im lặng rời đi trong sợ hãi. Tiếng động anh tạo ra không quá to mà chỉ âm thầm nhẹ nhàng kể cả lúc đóng cửa lại rồi bước đi.
Anh xuống dưới phòng bếp như thường lệ mà đi nấu cơm sáng cho hắn. Anh không biết rằng bên ngoài mẹ hắn đã tới đây lúc năm giờ hơn để chuẩn bị qua trước đồ đạc. Người phụ nữ trung niên từ ngoài vườn cây vào nhà thì thấy cơ thể nhỏ bé, ốm yếu im lặng tiến vào trong bếp thuần thục mở tủ lạnh lấy đồ làm bữa sáng. Bà im lặng theo dõi anh.
Bà đứng ngoài cửa nhìn vào thấy anh đang chăm chú pha một bình trả rồi để ra bàn ăn sau đó rửa qua khay cốc thêm một lần sau đó từ từ đặt cốc uống trà với bình trà lên khay. Anh lấy bánh mì từ trong tủ lạnh ra rồi mang đi nướng, rán thêm trứng làm đồ ăn kèm với một vài món khác. Mùi thơm đồ ăn lan tỏa quanh phòng bếp, cậu tận tâm làm thêm một chút canh và pha thêm sữa cho hắn rồi bày ra bàn.
Anh bê khay đựng ấm trà ra ngoài, mẹ hắn thấy vậy nép vào trong nhìn anh. Tuy anh nhỏ bé, ốm yếu như vậy nhưng vẫn tận tụy chăm sóc cho cái miệng ăn của đứa con trai xấu tình của bà khiến bà thấy cảm động. Anh sau khi bê bình trà ra xong thì cầm khăn lau qua bàn kính ngoài phòng khác sau đó lại trở về phòng bếp rửa bát, quét dọn qua sau đó mới lên phòng ngủ gọi hắn. Mọi hành động này mẹ hắn đều thấy hết.
Anh chậm rãi bước lên phòng hắn sau đấy gọi hắn xuống để ăn sáng. Hắn đã dậy và thay đồ rồi đang ngồi lướt điện thoại thấy anh lên gọi thì động tác của hắn dừng lại. Hắn nhìn anh một hồi sau đấy đứng thẳng dậy.
- Mày buộc tóc lên đi, đừng để thả nữa. Mày thả tóc như thế trông lù xù chết đi được.
Hắn nhăn mặt nói sau đó đưa cho anh một cái dây chun buộc tóc. Anh nhận lấy dây chun từ tay hắn sau đó cũng vội vàng vén tóc lên buộc gọn lại chỉ sợ chậm một giây hắn sẽ lại làm đau anh như những người kia.
Hắn chờ anh buộc tóc xong thì giúp anh chỉnh lại một chút coi như tập tành thân mật với anh để qua mặt gia đình của hắn.
- Kể từ bây giờ cho đến hết một tháng mày phải ngoan ngoãn hợp tác với tao bằng không chính tao sẽ chém chết mày.
Hắn nói khẽ vào tai anh sau đó cùng anh đi xuống dưới nhà. Hắn thấy mẹ hắn đã ngồi uống trà từ trước ở ngoài phòng khách thì có chút bất ngờ xong rồi lại im lặng. Hắn đến cạnh mẹ hắn, nắm tay anh sau đó mang đến trước mặt của bà, hắn nhẹ giọng.
- Em đây là mẹ anh. Mau chào mẹ anh đi.
- Cháu chào cô.
Anh hơi run giọng nói, vừa rồi hắn mới dọa sợ an bởi giọng nói nhẹ nhàng đó, tay hắn quàng qua vai anh, mắt hắn cong lại đều đều như vầng trăng sau đó vui vẻ giới thiệu an với mẹ hắn một cách giả tạo.
- Chào cháu, cô là mẹ của Tư Bản. Cô mới tới chơi.
Người phụ nữ trung niên nhìn anh rồi cười hiền từ, bà đưa tay lên nắm lấy tay anh kéo anh đến đên cạnh bà để anh ngồi xuống ghế sau đó mở lời cùng anh nói chuyện.
- Con tên gì? Nhà ở đâu? Học hành thế nào?
Bà hỏi liền mấy câu như bao phụ huynh khác, sợ rằng con mình yêu sai người. Hắn thì đứng đấy khi nghe mẹ mình hỏi đến nhà ở với học vấn thì liền không nói gì kéo anh lên đứng cùng hắn sau đó cười với mẹ hắn.
- Em ấy đang bị sốt, mẹ có thể hỏi sau không?
Mẹ hắn bất ngờ khi thấy thằng con xấu tính của mình bao bọc cho một ai đó như vậy thì có hơi đơ người sau đó cũng vui vẻ đồng ý. Hắn nói xong thì cũng nắm tay anh lôi vào trong bếp để anh ngồi cạnh hắn. Ánh mắt dịu dàng thì không có nhưng trừng lớn mắt hỏi thì vẫn sẽ in hẳn trong tính cách và khuôn mặt của hắn.
- Em ăn cùng anh nhé.
Hắn nói xong chưa để anh trả lời liền nhét thẳng bánh mì vào miệng anh. Anh bị hắn nhét như vậy thì suýt nghẹn muốn nhổ ra nhưng rồi lại im lặng dưới áp lực hắn mang lại ăn hết cái bánh mì đó.Anh run rẩy ngồi cạnh hắn cho đến khi hắn ăn hết bữa sáng. Anh đứng dậy chuẩn bị ra vườn tưới cây thì hắn ở ngay đó giữ tay anh lại nở một nụ cười nhẹ.
- Để anh đi cùng em.
Hắn nói xong thì kiên nhẫn chờ anh gật đầu rồi đứng dậy lùi một bước cùng anh đi ra vườn. Vẫn là hai người vẫn là cảm giác sợ hãi đấy, mẹ hắn nhìn anh mà nghi hoặc. Bà nghĩ có phải anh đã cho hắn ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi không chứ con bà không hề có cái loại tính cách dị hợm như vậy. Phải theo dõi anh một thời gian rồi, mẹ hắn nghĩ.
- Chương 33-
Hắn cùng anh ra vườn tưới cây. Thực chất chỉ có anh tưới cây còn hắn thì nhăn mặt ngồi trên ghế. Hắn nhìn anh sau đó lại nhắm mắt dựa lưng lên ghế, hắn châm một điếu thuốc sau đó cho lên miệng rít một hơi. Khói nồng nặc bay vào cuống họng của hắn, hắn mở miệng nhả khói ra. Làn khói trắng độc hại mờ ảo hòa vào không khí, an đứng ngay đấy hứng trọn đống khói độc ấy đi vào họng khiến anh ho mạnh.
- Mày làm sao vậy? Hít có tí khói mà cũng ho. Nếu thế chắc lúc mày hít mấy cái mùi thùng rác kia là ốm luôn đó chứ?
Hắn vừa nói vừa trêu anh, anh đứng đó chỉ có thể im lặng không nói gì. Thân là người hầu anh không thể nói hay phản bác lại ông chủ, kẻ đã mua anh về đây.
Tưới vườn xong cũng đã là tám giờ, một chiếc Mercedes dừng lại trước cổng nhà riêng của hắn sau đó bấm còi thu hút sự chú ý của anh. Anh hơi ngừng động tác đi lại, nhìn ra cổng có bốn người gồm hai nam và hai nữ đang đứng chờ ở đó.
Anh theo thói quen ra mở cổng, hắn và mẹ hắn theo sau. Hắn nhanh chân đi đến ngang vai với anh rồi thay anh mở cổng. Hắn xoa đầu anh một cái sau đó để anh ở sau lưng hắn.
Cổng được mở ra, bước vào trong sân gồm một nam trung niên, một cậu trai xinh xắn kèm theo hai cô gái có vẻ bề ngoài không phải dạng vừa, một người thì mang nét đẹp nghiêng về phía Tây nhiều hơn phía Đông có lẽ là con lai người còn lại thì trông trắng trẻo mềm mại còn có vòng một vừa lớn vừa đầy đủ.
- Con chào bố.
Hắn mở lời trước sau đó thì đứng lùi lại để cả bốn người kia cùng vào. Cô gái tóc đen ưa nhìn kia chạy đến muốn ôm hắn thì hắn né con ả đó ra rồi quay lại ôm anh vào lòng. Cơ thể của anh chịu tác động của hắn làm cho vết thương ở bụng bị va chạm mà nhói lên. Anh hơi nhíu mày lại chịu đau. Toàn cảnh này đều khiến cho mọi người trước mắt sững sờ.
- Mọi người vào nhà đi, con sẽ giải thích sau.
Hắn và anh cùng năm người còn lại bước vào trong căn nhà riêng của hắn. Ở tuổi này có thể tự kiếm tiền rồi tự xây nhà mà không phải nhờ vả vào người khác như hắn mà nói là rất tài giỏi. Hắn nắm tay anh đưa anh vào bên trong cùng hắn.
Ngồi trong phòng khách, anh im lặng rót trà cho cha và mẹ của hắn sau đấy một mình đi vào bếp làm nước trái cây ra tiếp ba vị khách còn lại vì em họ của hắn đòi uống.
- Con nói cho bố biết, người con mới ôm khi nãy là ai?
Bố hắn không đụng vào tách trà nhưng mẹ hắn thì có. Bà rất thích vị trà này, lá trà rất thơm đã được anh chăm sóc vệ sinh kĩ càng rồi mới pha khiến cho mùi hương thanh khiết tỏa ra uống vào có vị thơm cùng hơi the của lá trà thêm một viên đường vào càng thêm thơm ngon, dễ chịu.
- Em ấy là người yêu của con.
Hắn lặng lẽ rũ mắt xuống sau đó tự lấy cho bản thân một tách trà từ từ thưởng thức mặc kệ cho bốn người trước mặt đang biến sắc trở nên khó coi.
- Con nói gì cơ? Con vậy mà dám yêu một thằng nhóc con còn chưa đủ mười tám tuổi á!
Bố hắn nổi gân xanh trên trán mà nói, ông ta không dám tin thằng con trước mắt mình là cái loại thèm vào trại giam tận hưởng cuộc sống làm công không lương như vậy.
- Em ấy hai mốt tuổi.
- Con đừng có lừa gạt bố. Tuy bố không kì thị người đồng tính nhưng việc yêu trẻ em dưới mười tám tuổi là phạm pháp. Con nhìn thằng bé đi, nhỏ bé còi cọc thế kia thì hai mốt tuổi đâu ra?
Bố hắn khó chịu khiển trách thằng con mình còn hắn thì mặc kệ lời nói đó. Hắn đứng dậy khi thấy anh đang bê nước ra sau đó đến gần anh phụ anh một chút diễn cảnh yêu thương nồng đậm giả bộ hôn lên má anh.
- CON LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY!
Bố hắn hét lên khi thấy hắn bỏ lời nói của mình ngoài tai còn hắn vẫn vậy kệ ông mà không tình nguyện đưa nước cho ba vị khách không mời mà đến còn lại.
- Mời ba người hốc.
Hắn đặt nước với vẻ mặt khó chịu sau đó cọc cằn nói. Hắn lôi anh đến ngồi cạnh hắn sau đó nâng mặt anh đối diện với mặt bố hắn mà nói.
- Em ấy hai mốt tuổi. Đúng không em yêu?
Hắn nói xong nhìn về phía anh cười khiến anh có hơi sợ hãi nhưng sau đó lại ngoan ngoãn gật đầu để minh chứng lời hắn nói không sai.
- Cháu chào chú, cháu là bạn của anh ấy, năm nay cháu hai mốt tuổi.
Anh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn khiến bố hắn bất ngờ, tuy vậy ông vẫn nghi rằng thằng con ông nói dối nhưng không hỏi gì thêm.
- Xin lỗi đã cắt ngang nhưng mà nước này ngon quá.
Cậu trai xinh đẹp kia mở lời chọc cười mọi người để làm giảm bầu không khí căng thẳng. Mẹ hắn thấy cậu trai đó đùa như vậy cũng cười cười sau đó đến xoa dịu bố hắn rồi cùng hắn chứng minh anh đã hai mốt tuổi bằng tập tài liệu mà bà đã nhận được lúc ba giờ sáng nay. Em gái họ của hắn thì ngồi cạnh mẹ hắn, con ả này nhìn cả nhà hắn có hơi chướng mắt trong lòng. Mục tiêu nó ở đây là vì số giấy tờ mật mà cha nó giấu đi đã bị hắn chiếm lấy.
Con ả này đích thân rủ bạn nó đến đây không phải điều tốt lành gì và hắn thì đương nhiên biết điều đó. Hắn đã từng chứng kiến cách thức hoạt động của con não lợn này khi muốn một thứ gì về tay nó, nó sẽ dùng đủ cách ngu xuấn kể cả dùng cơ thể nó để có được. Hắn biết rất rõ vậy nên khi nó có ý định nhào đến ôm hắn, hắn biết nó sẽ gài cái gì lên áo hắn và cũng biết rằng nó sẽ dùng cái bộ mặt kinh tởm đó của nó để mà lợi dụng hắn.
Chao ôi thật là một con óc lợn, mấy chiêu này đối với một kẻ như hắn mà nói thật quá ngu dốt nhưng hành động một mình thì không vui vẻ gì, có anh ở đây rồi hắn có thể sẽ nghĩ ra được nhiều thứ hay ho hơn. Con ả ngu dốt kia thật sự không biết bản thân nó lỡ đụng nhầm người rồi.
Hắn thầm cười trong lòng, tay hắn bất giác cũng đưa lên xoa xoa đầu anh sau đó cùng hòa vào nói chuyện với mọi người trong phòng khách.
- À phải rồi, tối nay em có thể ở lại nhà anh không? Em có chút việc cần xử lý gần đây mà chưa tìm được khách sạn ưng ý. Em và bạn em ở chung phòng nên anh cho bọn em ở lại nha?
Giọng nói phát ra từ con em họ thối nát của hắn, con ả này biết diễn trò từ bao giờ vậy nhỉ? Sao có thể ngu đến mức cả bố hắn cũng nhận ra thế này. Hắn nhếch miệng cười đểu cô ta sau đó lại dưa tay lên véo véo phần cằm của anh một chút rồi mới trả lời con ả này.
- Được chứ, em có thể ở lại đến khi xong việc, người yêu anh em ấy đã dọn dẹp các phòng hẳn hoi cùng với anh rồi. Phải không em yêu?
________
Quà từ tác giả
_____ Hàng nhà làm ôm đi nhớ ghi nguồn _____
Hắn nằm chờ anh ở trên giường, tay hắn cầm điện thoại nhắn tin với một vài người bạn của hắn. Nói về chuyện yêu đương thật ra hắn cũng biết mẹ hắn đến đây vốn cũng vì bố hắn muốn chứ không phải do người mẹ kia của hắn. Đống tài sản còn con kia hắn cũng chẳng thèm đến một đồng.
- Tôi...xong rồi.
Anh lẳng lặng đi ra, đầu anh cúi xuống che đi vẻ ngượng ngùng của chính bản thân. Không phải do anh không muốn ra nên mới ra ngoài lâu như vậy mà là do áo của hắn quá lớn so với một người ốm yếu như anh. Anh đứng trước mặt hắn chuẩn bị nằm xuống sàn ai ngờ tay anh bị hắn kéo lại. Anh run rẩy nhắm chặt mắt chờ đợi điều hắn sẽ làm với anh.
- Mày bị cái gì vậy? Nằm trên giường đi đồ ngu. Mày tạm thời sẽ phải giả làm người yêu tao trong một tháng để tránh phiền phức do bố mẹ tao mang lại. Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn vào và đừng mong chờ cầu xin bất kì ai có thể giúp mày cả.
Hắn đe dọa anh nói ra một tràng dài sau đó nắm chặt lấy cổ tay anh làm anh đau đớn nhưng vẫn im lặng lắng nghe những lời hắn nói. Chờ cho hắn nói xong cả anh và hắn nằm trên giường của hắn đi ngủ. Anh sợ hắn sẽ đánh anh nên anh nằm sát vào mép giường. Hắn thì nhìn hành động kì lạ của anh mà nhíu mày sau đó lại mặc kệ anh thích làm trò gì thì làm.
Hắn chìm dần vào giấc ngủ sâu còn anh thì lại không ngủ được. Qua tấm kính trong suốt, anh nhìn thấy một mảng trời tối đen. Đầu anh hiện lên những thứ xảy ra trong ngày hôm nay mà điểm danh lại từng chi tiết. Hắn gọi anh dọn đống máu trên sàn rồi đưa anh tới một nơi xa là, hắn lôi anh ra chơi trước mặt tên có ý định cưỡng bức anh sau đó trong lúc anh ngủ thì hắn cho máy nghiền tay của kẻ kia, hắn đưa anh về rồi đến tối thì nói anh phải giả làm người yêu hắn trước mặt người thân của hắn, bên ngoài trời bão mưa tràn vào phòng của anh và rồi hắn đưa anh về phòng ngủ cùng hắn. Tổng bộ qua tất cả anh khẽ chớp mắt một cái rồi rơi vào suy nghĩ nhỏ bé của bản thân. Tại sao anh lại đen đủi như vậy cơ chứ, mọi thứ không hay đều đổ hết một lượt vào cơ thể anh, kiếp trước anh đã làm sai điều gì sao để bây giờ mọi thứ không hay đều đổ vào anh như vậy.
Anh chớp mắt một cái, nước mắt anh chảy dài làm ướt khóe mắt anh. Lông mi mới chớp lại cũng đẫm nước cứ vậy lăn trên má và sống mũi chảy xuống đệm. Anh cảm thấy cô đơn cũng cảm thấy rất tủi thân. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, từ việc phân biệt đối xử trong gia đình tới việc đi làm bỏ học gánh cái nợ của gia đình, bị cưỡng bức rồi còn bị bán đi để trả nợ cho em trai sống một cuộc sống thống khổ không thấy ánh sáng cũng không có một tia hi vọng.
Anh nằm im lặng nhìn bầu trời đêm rộng lớn đang trút mưa xuống, vốn anh chưa từng hi vọng điều gì cả vì càng hi vọng sẽ chỉ càng cảm thấy thất vọng mà thôi. Anh không phải là một người xinh đẹp càng không phải là một người có tiền tài gì. Anh đơn giản chỉ là một người ốm yếu, không có tương lai, chỉ mong rằng khi chết đi sẽ được chết một cách lành lặn chết một cách yên bình.
Anh cứ vậy ngủ đi cùng với nước mắt, anh không biết khi anh khóc đã tạo ra tiếng động đánh thức hắn. Vốn hắn muốn gầm lên hỏi anh đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn làm ồn cái gì nhưng rồi hắn lại nằm im và nghe tiếng khóc của anh hòa vào cùng tiếng mưa. Mãi cho tới khi anh im lặng rồi ngủ say hắn mới ngồi dậy. Tay hắn chạm lên mắt anh quẹt một đường đỡ lấy giọt nước mắt vẫn còn đọng lại rồi đưa lên miệng liếm lấy.
Vị của đau khổ chính là hương vị mà một kẻ cầm thú như hắn cực kì yêu thích. Hắn nhếch miệng cười trong màn đêm sầm uất sau đó kéo anh dịch vào giữa giường tránh phiền phức. Anh bị ngã thì hắn sẽ bị mất ngủ bởi tiếng ồn mà anh tạo ra mất. Đã thức rồi thì sẽ khó để ngủ lại được, hắn nằm xuống giường rồi im lặng nhìn anh.
Gò má anh nhỏ gầy hơi hóp lại, mắt anh có quầng thâm mờ hiện lên kèm theo vệt sưng đỏ vì anh mới khóc xong, tóc của anh khá dài mọc dài ngang qua vai vừa mỏng mềm lại còn có màu đen đậm trông rất đẹp mắt. Một mảng tóc mái dài rũ xuống trên mặt anh nằm im lặng, có vài sợi tóc con hơi nghịch ngợm mà vểnh lên. Hắn im lặng và rồi nhìn anh, thật sự thì anh không đẹp trai cũng không đẹp gái, anh mang lại cho hắn một cảm giác cô đơn và sự cố gắng. Nó như vẻ đẹp của một biển trời cô đơn vừa tối tăm lại chẳng có ai bên cạnh, nhìn anh như vậy làm hắn thấy buồn cười.
Cả hai người hắn và anh đều có một cuộc sống khác nhau, anh thì sống thui lủi luôn luôn sợ hãi mọi thứ, anh phải cúi đầu chịu đựng tất cả gánh vác cả một lũ súc vật vì tiền và vì niềm vui của chúng nó lôi anh ra làm khiên chắn cũng như cây tiền rách nát vòi từng đồng của anh, nhìn qua thì có lẽ anh đã bị hành hạ nhiều lần, có lẽ anh rất muốn chết đi cho xong. Còn hắn thì lại khác, hắn sống trong hạnh phúc, sống trong tiền bạc và sự yêu thương không sợ mấy chuyện nợ nần kia thoải mái ăn chơi tọa lạc khiến hắn muốn tiếp tục an hưởng cuộc sống này, cuộc sống mà kẻ ngu nào cũng muốn có được.
- Chương 32-
Hắn nhìn anh một lúc sau đó cũng chìm vào giấc ngủ. Tay hắn vẫn đặt nguyên trên khuôn mặt anh, cùng anh im lặng ngủ đến sáng. Theo như đồng hồ sinh học của bản thân, đúng sáu giờ sáng anh thức dậy.
Thứ đầu tiên anh thấy được khi tỉnh chính là mặt của hắn vẫn còn đang ngủ cùng tiếng ngáy khẽ, mắt hắn nhắm nghiền dường như ngủ rất ngon. Anh thấy vậy thì nhẹ nhàng leo xuống giường rồi im lặng rời đi trong sợ hãi. Tiếng động anh tạo ra không quá to mà chỉ âm thầm nhẹ nhàng kể cả lúc đóng cửa lại rồi bước đi.
Anh xuống dưới phòng bếp như thường lệ mà đi nấu cơm sáng cho hắn. Anh không biết rằng bên ngoài mẹ hắn đã tới đây lúc năm giờ hơn để chuẩn bị qua trước đồ đạc. Người phụ nữ trung niên từ ngoài vườn cây vào nhà thì thấy cơ thể nhỏ bé, ốm yếu im lặng tiến vào trong bếp thuần thục mở tủ lạnh lấy đồ làm bữa sáng. Bà im lặng theo dõi anh.
Bà đứng ngoài cửa nhìn vào thấy anh đang chăm chú pha một bình trả rồi để ra bàn ăn sau đó rửa qua khay cốc thêm một lần sau đó từ từ đặt cốc uống trà với bình trà lên khay. Anh lấy bánh mì từ trong tủ lạnh ra rồi mang đi nướng, rán thêm trứng làm đồ ăn kèm với một vài món khác. Mùi thơm đồ ăn lan tỏa quanh phòng bếp, cậu tận tâm làm thêm một chút canh và pha thêm sữa cho hắn rồi bày ra bàn.
Anh bê khay đựng ấm trà ra ngoài, mẹ hắn thấy vậy nép vào trong nhìn anh. Tuy anh nhỏ bé, ốm yếu như vậy nhưng vẫn tận tụy chăm sóc cho cái miệng ăn của đứa con trai xấu tình của bà khiến bà thấy cảm động. Anh sau khi bê bình trà ra xong thì cầm khăn lau qua bàn kính ngoài phòng khác sau đó lại trở về phòng bếp rửa bát, quét dọn qua sau đó mới lên phòng ngủ gọi hắn. Mọi hành động này mẹ hắn đều thấy hết.
Anh chậm rãi bước lên phòng hắn sau đấy gọi hắn xuống để ăn sáng. Hắn đã dậy và thay đồ rồi đang ngồi lướt điện thoại thấy anh lên gọi thì động tác của hắn dừng lại. Hắn nhìn anh một hồi sau đấy đứng thẳng dậy.
- Mày buộc tóc lên đi, đừng để thả nữa. Mày thả tóc như thế trông lù xù chết đi được.
Hắn nhăn mặt nói sau đó đưa cho anh một cái dây chun buộc tóc. Anh nhận lấy dây chun từ tay hắn sau đó cũng vội vàng vén tóc lên buộc gọn lại chỉ sợ chậm một giây hắn sẽ lại làm đau anh như những người kia.
Hắn chờ anh buộc tóc xong thì giúp anh chỉnh lại một chút coi như tập tành thân mật với anh để qua mặt gia đình của hắn.
- Kể từ bây giờ cho đến hết một tháng mày phải ngoan ngoãn hợp tác với tao bằng không chính tao sẽ chém chết mày.
Hắn nói khẽ vào tai anh sau đó cùng anh đi xuống dưới nhà. Hắn thấy mẹ hắn đã ngồi uống trà từ trước ở ngoài phòng khách thì có chút bất ngờ xong rồi lại im lặng. Hắn đến cạnh mẹ hắn, nắm tay anh sau đó mang đến trước mặt của bà, hắn nhẹ giọng.
- Em đây là mẹ anh. Mau chào mẹ anh đi.
- Cháu chào cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hơi run giọng nói, vừa rồi hắn mới dọa sợ an bởi giọng nói nhẹ nhàng đó, tay hắn quàng qua vai anh, mắt hắn cong lại đều đều như vầng trăng sau đó vui vẻ giới thiệu an với mẹ hắn một cách giả tạo.
- Chào cháu, cô là mẹ của Tư Bản. Cô mới tới chơi.
Người phụ nữ trung niên nhìn anh rồi cười hiền từ, bà đưa tay lên nắm lấy tay anh kéo anh đến đên cạnh bà để anh ngồi xuống ghế sau đó mở lời cùng anh nói chuyện.
- Con tên gì? Nhà ở đâu? Học hành thế nào?
Bà hỏi liền mấy câu như bao phụ huynh khác, sợ rằng con mình yêu sai người. Hắn thì đứng đấy khi nghe mẹ mình hỏi đến nhà ở với học vấn thì liền không nói gì kéo anh lên đứng cùng hắn sau đó cười với mẹ hắn.
- Em ấy đang bị sốt, mẹ có thể hỏi sau không?
Mẹ hắn bất ngờ khi thấy thằng con xấu tính của mình bao bọc cho một ai đó như vậy thì có hơi đơ người sau đó cũng vui vẻ đồng ý. Hắn nói xong thì cũng nắm tay anh lôi vào trong bếp để anh ngồi cạnh hắn. Ánh mắt dịu dàng thì không có nhưng trừng lớn mắt hỏi thì vẫn sẽ in hẳn trong tính cách và khuôn mặt của hắn.
- Em ăn cùng anh nhé.
Hắn nói xong chưa để anh trả lời liền nhét thẳng bánh mì vào miệng anh. Anh bị hắn nhét như vậy thì suýt nghẹn muốn nhổ ra nhưng rồi lại im lặng dưới áp lực hắn mang lại ăn hết cái bánh mì đó.Anh run rẩy ngồi cạnh hắn cho đến khi hắn ăn hết bữa sáng. Anh đứng dậy chuẩn bị ra vườn tưới cây thì hắn ở ngay đó giữ tay anh lại nở một nụ cười nhẹ.
- Để anh đi cùng em.
Hắn nói xong thì kiên nhẫn chờ anh gật đầu rồi đứng dậy lùi một bước cùng anh đi ra vườn. Vẫn là hai người vẫn là cảm giác sợ hãi đấy, mẹ hắn nhìn anh mà nghi hoặc. Bà nghĩ có phải anh đã cho hắn ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi không chứ con bà không hề có cái loại tính cách dị hợm như vậy. Phải theo dõi anh một thời gian rồi, mẹ hắn nghĩ.
- Chương 33-
Hắn cùng anh ra vườn tưới cây. Thực chất chỉ có anh tưới cây còn hắn thì nhăn mặt ngồi trên ghế. Hắn nhìn anh sau đó lại nhắm mắt dựa lưng lên ghế, hắn châm một điếu thuốc sau đó cho lên miệng rít một hơi. Khói nồng nặc bay vào cuống họng của hắn, hắn mở miệng nhả khói ra. Làn khói trắng độc hại mờ ảo hòa vào không khí, an đứng ngay đấy hứng trọn đống khói độc ấy đi vào họng khiến anh ho mạnh.
- Mày làm sao vậy? Hít có tí khói mà cũng ho. Nếu thế chắc lúc mày hít mấy cái mùi thùng rác kia là ốm luôn đó chứ?
Hắn vừa nói vừa trêu anh, anh đứng đó chỉ có thể im lặng không nói gì. Thân là người hầu anh không thể nói hay phản bác lại ông chủ, kẻ đã mua anh về đây.
Tưới vườn xong cũng đã là tám giờ, một chiếc Mercedes dừng lại trước cổng nhà riêng của hắn sau đó bấm còi thu hút sự chú ý của anh. Anh hơi ngừng động tác đi lại, nhìn ra cổng có bốn người gồm hai nam và hai nữ đang đứng chờ ở đó.
Anh theo thói quen ra mở cổng, hắn và mẹ hắn theo sau. Hắn nhanh chân đi đến ngang vai với anh rồi thay anh mở cổng. Hắn xoa đầu anh một cái sau đó để anh ở sau lưng hắn.
Cổng được mở ra, bước vào trong sân gồm một nam trung niên, một cậu trai xinh xắn kèm theo hai cô gái có vẻ bề ngoài không phải dạng vừa, một người thì mang nét đẹp nghiêng về phía Tây nhiều hơn phía Đông có lẽ là con lai người còn lại thì trông trắng trẻo mềm mại còn có vòng một vừa lớn vừa đầy đủ.
- Con chào bố.
Hắn mở lời trước sau đó thì đứng lùi lại để cả bốn người kia cùng vào. Cô gái tóc đen ưa nhìn kia chạy đến muốn ôm hắn thì hắn né con ả đó ra rồi quay lại ôm anh vào lòng. Cơ thể của anh chịu tác động của hắn làm cho vết thương ở bụng bị va chạm mà nhói lên. Anh hơi nhíu mày lại chịu đau. Toàn cảnh này đều khiến cho mọi người trước mắt sững sờ.
- Mọi người vào nhà đi, con sẽ giải thích sau.
Hắn và anh cùng năm người còn lại bước vào trong căn nhà riêng của hắn. Ở tuổi này có thể tự kiếm tiền rồi tự xây nhà mà không phải nhờ vả vào người khác như hắn mà nói là rất tài giỏi. Hắn nắm tay anh đưa anh vào bên trong cùng hắn.
Ngồi trong phòng khách, anh im lặng rót trà cho cha và mẹ của hắn sau đấy một mình đi vào bếp làm nước trái cây ra tiếp ba vị khách còn lại vì em họ của hắn đòi uống.
- Con nói cho bố biết, người con mới ôm khi nãy là ai?
Bố hắn không đụng vào tách trà nhưng mẹ hắn thì có. Bà rất thích vị trà này, lá trà rất thơm đã được anh chăm sóc vệ sinh kĩ càng rồi mới pha khiến cho mùi hương thanh khiết tỏa ra uống vào có vị thơm cùng hơi the của lá trà thêm một viên đường vào càng thêm thơm ngon, dễ chịu.
- Em ấy là người yêu của con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lặng lẽ rũ mắt xuống sau đó tự lấy cho bản thân một tách trà từ từ thưởng thức mặc kệ cho bốn người trước mặt đang biến sắc trở nên khó coi.
- Con nói gì cơ? Con vậy mà dám yêu một thằng nhóc con còn chưa đủ mười tám tuổi á!
Bố hắn nổi gân xanh trên trán mà nói, ông ta không dám tin thằng con trước mắt mình là cái loại thèm vào trại giam tận hưởng cuộc sống làm công không lương như vậy.
- Em ấy hai mốt tuổi.
- Con đừng có lừa gạt bố. Tuy bố không kì thị người đồng tính nhưng việc yêu trẻ em dưới mười tám tuổi là phạm pháp. Con nhìn thằng bé đi, nhỏ bé còi cọc thế kia thì hai mốt tuổi đâu ra?
Bố hắn khó chịu khiển trách thằng con mình còn hắn thì mặc kệ lời nói đó. Hắn đứng dậy khi thấy anh đang bê nước ra sau đó đến gần anh phụ anh một chút diễn cảnh yêu thương nồng đậm giả bộ hôn lên má anh.
- CON LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY!
Bố hắn hét lên khi thấy hắn bỏ lời nói của mình ngoài tai còn hắn vẫn vậy kệ ông mà không tình nguyện đưa nước cho ba vị khách không mời mà đến còn lại.
- Mời ba người hốc.
Hắn đặt nước với vẻ mặt khó chịu sau đó cọc cằn nói. Hắn lôi anh đến ngồi cạnh hắn sau đó nâng mặt anh đối diện với mặt bố hắn mà nói.
- Em ấy hai mốt tuổi. Đúng không em yêu?
Hắn nói xong nhìn về phía anh cười khiến anh có hơi sợ hãi nhưng sau đó lại ngoan ngoãn gật đầu để minh chứng lời hắn nói không sai.
- Cháu chào chú, cháu là bạn của anh ấy, năm nay cháu hai mốt tuổi.
Anh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn khiến bố hắn bất ngờ, tuy vậy ông vẫn nghi rằng thằng con ông nói dối nhưng không hỏi gì thêm.
- Xin lỗi đã cắt ngang nhưng mà nước này ngon quá.
Cậu trai xinh đẹp kia mở lời chọc cười mọi người để làm giảm bầu không khí căng thẳng. Mẹ hắn thấy cậu trai đó đùa như vậy cũng cười cười sau đó đến xoa dịu bố hắn rồi cùng hắn chứng minh anh đã hai mốt tuổi bằng tập tài liệu mà bà đã nhận được lúc ba giờ sáng nay. Em gái họ của hắn thì ngồi cạnh mẹ hắn, con ả này nhìn cả nhà hắn có hơi chướng mắt trong lòng. Mục tiêu nó ở đây là vì số giấy tờ mật mà cha nó giấu đi đã bị hắn chiếm lấy.
Con ả này đích thân rủ bạn nó đến đây không phải điều tốt lành gì và hắn thì đương nhiên biết điều đó. Hắn đã từng chứng kiến cách thức hoạt động của con não lợn này khi muốn một thứ gì về tay nó, nó sẽ dùng đủ cách ngu xuấn kể cả dùng cơ thể nó để có được. Hắn biết rất rõ vậy nên khi nó có ý định nhào đến ôm hắn, hắn biết nó sẽ gài cái gì lên áo hắn và cũng biết rằng nó sẽ dùng cái bộ mặt kinh tởm đó của nó để mà lợi dụng hắn.
Chao ôi thật là một con óc lợn, mấy chiêu này đối với một kẻ như hắn mà nói thật quá ngu dốt nhưng hành động một mình thì không vui vẻ gì, có anh ở đây rồi hắn có thể sẽ nghĩ ra được nhiều thứ hay ho hơn. Con ả ngu dốt kia thật sự không biết bản thân nó lỡ đụng nhầm người rồi.
Hắn thầm cười trong lòng, tay hắn bất giác cũng đưa lên xoa xoa đầu anh sau đó cùng hòa vào nói chuyện với mọi người trong phòng khách.
- À phải rồi, tối nay em có thể ở lại nhà anh không? Em có chút việc cần xử lý gần đây mà chưa tìm được khách sạn ưng ý. Em và bạn em ở chung phòng nên anh cho bọn em ở lại nha?
Giọng nói phát ra từ con em họ thối nát của hắn, con ả này biết diễn trò từ bao giờ vậy nhỉ? Sao có thể ngu đến mức cả bố hắn cũng nhận ra thế này. Hắn nhếch miệng cười đểu cô ta sau đó lại dưa tay lên véo véo phần cằm của anh một chút rồi mới trả lời con ả này.
- Được chứ, em có thể ở lại đến khi xong việc, người yêu anh em ấy đã dọn dẹp các phòng hẳn hoi cùng với anh rồi. Phải không em yêu?
________
Quà từ tác giả
_____ Hàng nhà làm ôm đi nhớ ghi nguồn _____
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro