Chương 14
KohaneMine
2024-03-17 00:41:05
- Chương 40-
Sáng hôm sau, ở tại chính căn nhà của hắn đã có một cuộc náo loạn lớn. Nhân vật chính hắn đã đoán trước được là kẻ nào.
Chìm trong giấc mộng đẹp, anh bị đánh thức bởi tiếng gào thét ở phía dưới, những lời chửi mắng thậm tệ thôi thúc anh thức dậy. Anh theo đó mà mở mắt ai ngờ hắn lại đang quàng tay trên bụng anh giữ anh lại ý nói không cho anh đi.
Anh thấy vậy thì chỉ có thể im lặng nghe theo lời hắn. Mọi thứ đều rơi vào im lặng, phía bên ngoài âm thanh vốn rất lớn nhưng bên trong mọi thứ lại im lặng đến lạ thường. Không phải là do anh không nghe thấy nhưng bên trong đầu anh bây giờ chỉ có sự sợ hãi kèm theo sốt sắng, bất ngờ hay đại loại là một thứ suy nghĩ vẩn vơ gì đó.
Anh cứ vậy nghe theo hắn mà nằm im lặng không động đậy. Hắn nằm ngủ và không làm gì anh cả. Anh vốn dĩ có một vẻ ngoài bình thường và một cơ thể ốm yếu, nếu hắn muốn bóp chết anh thì điều này dễ như trở bàn tay bởi vậy nên anh chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo hắn.
Nằm được thêm một lúc, có một hơi ấm áp gần má anh khiến anh mở mắt ra. Anh đảo mắt một vòng thấy tay hắn đang nhẹ vo lên tóc anh. Những lọn tóc đen mỏng mềm rất dễ bị tổn thương đang bị hắn nghịch trong tay không buông ra.
Thêm một khoảng thời gian nữa tiếng động lớn ở bên ngoài không dừng lại hắn mới mệt mỏi thức dậy. Hắn đưa tay lên vò đầu sau đó rồi quay sang nhìn anh một cái. An thấy hắn ngồi dậy thì cũng nhanh chóng dậy theo sau đó chuẩn bị xuống giường.
- Mày nhanh một tí sau đó ra ngoài với tao.
Hắn thốt ra một câu sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chải tóc, đánh răng sau đó thay một bộ đồ mới xong ra ngoài chờ anh vệ sinh cá nhân. Sau khi xong anh bước ra ngoài, hắn bảo anh đứng im để hắn buộc tóc cho anh. Hắn nói làm vậy đơn giản là để qua mắt phụ huynh.
Bước xuống dưới nhà, anh thấy cha mẹ hắn đã ở đó còn có em họ hắn thêm một người đàn ông một vài người như dân xã hội đang đứng sau ghế. Mặt của người đàn ông kia nhăn lại còn em họ của hắn lại đang tỏ vẻ sợ hãi.
Anh xuống rồi cùng hắn bước đến phía bàn ngoài phòng khách, có hai cái hộp trông rất đẹp mắt sộc ra một mùi hôi tanh nồng nặc mà anh đã ngửi được khi đang còn đứng trên cầu thang.
Hắn nắm tay anh rồi kéo anh ra ghế ngồi cạnh hắn, anh ngồi xuống ghế rồi nhìn vào bên trong hộp kia, một vật thể không rõ ràng đã bị nghiền nát bấy có màu đỏ hống còn có chút trắng trắng như xương và một vài chiếc răng cửa đang ở trong đấy.
Anh bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, vật bên trong ắt hẳn không phải là thứ gì tốt đẹp cả và theo như những gì anh thấy được ở những chiếc răng kia nó vốn dĩ chính là răng người. Nỗi sợ dần dần nhiều lên trong người anh, hắn rốt cuộc là loại người thế nào, con người thật sự của hắn đáng sợ đến đâu và những thứ bộ phận cơ thể người này do hắn làm ra sao.
Hắn để ý thấy anh đang sợ hãi thì tự tháo khăn quấn trên tay ra rồi vòng qua mắt anh che lại sau đó thắt thành một cái nơ màu đỏ trước mắt bao người, tay hắn luồn qua tóc anh choàng lên vai anh vuốt má anh giống như đang an ủi.
Đảo mắt một vòng nhìn mọi người, không khí xung quanh dần trở nên ổn hơn, tiếng cãi nhau vốn đã không còn. Hắn tự rót cho bản thân một cốc trà rồi nhìn mọi người xung quanh thêm một lần nữa. Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hương trà lan tỏa quanh khoang miệng.
Ừm, vị trà này không thơm bằng trà của anh pha đúng là món đồ chơi cao cấp hương trà tự tay pha cũng thơm hơn trà gói này.
- Sao mày không cãi lại mẹ tao nữa?
Hắn mở miệng nói sau khi hớp qua một ngụm trà nguội, em họ hắn vẫn im lặng. Con ả này đúng thật là ngu dốt tới mức khiến người khác phải đau đầu. Ban nãy nó gầm to lắm mà nhỉ sao lại ngậm mõm chó lại rồi, haha đúng là loài vật ngu không tưởng được.
- Nhìn qua hai món quà này chắc mày phải bất ngờ lắm nhỉ? Lũ cún con mày gài vào không còn tác dụng nữa rồi.
Hắn nói xong mở miệng cười khiêu khích. Cha con nhà này cũng vậy chỉ là một lũ súc vật thôi. Bọn chúng đến đây ngoài tiền ra thì cũng sẽ là tiền không còn gì khác. Hai hộp quà này chúng nó mang đến dùng để đe dọa hắn sau đó có lẽ là đòi kiện nói công bằng với pháp luật nhà nước. Chao ôi nghe ra có vẻ là người có học thức ấy nhỉ.
- Tao cho mày vài giây để sủa ẳng ẳng đó, nói xem thứ mày muốn là gì nào?
Hắn khinh bỉ nhìn con ả đang run rẩy trước mắt, lão cha nuôi của con ngu này tức là em họ của bố hắn đang vuốt lưng nó để an ủi nó ý bảo nó cố lên sủa hết những thứ dơ bẩn nó đang nghĩ ra để mà đe dọa hắn. Chậc chậc cha ngu con dốt hơn nhau cũng chỉ ở cái ngoại hình.
Hắn không nhịn nổi mà cười lớn.
- Chương 41 -
Chờ cho đến khi con ngu kia ổn định được tinh thần rồi nó mới bắt đầu vênh mõm lên sủa. Ánh mắt nó nhìn hắn như đang nắm chắc phần chiến thắng về tay, nó mở mồm ra rồi một mùi hôi thối toát ra từ cơ thể nó mà hắn cách một bàn trả cũng có thể ngửi được.
- Anh hãy giao ra hai tỷ thì tôi sẽ coi như chuyện bàn tay này chưa có còn nếu không tôi sẽ kiện anh và công ty của anh báo cảnh sát về việc anh đã làm. Anh nên suy nghĩ kĩ.
Nó nói một mạch tựa như đống kiến thức và chất xám của nó đã được vắt hết ra để thốt lên những câu nói thiếu suy nghĩ này. Nó nghĩ rằng trong tay hắn không có chút thông tin gì về điều nó làm và đã luôn bỏ qua một con chó như nó sao. Trời ơi cô em họ thiếu dễ thương mày đối đầu với tao là mày sai rồi. Hắn thầm nghĩ.
Nụ cười tự tin nở trên môi, cha mẹ hắn không còn quan tâm điều tiếp theo hắn sẽ làm nữa. Vốn hắn là do một tay họ đào tạo vậy nên việc hắn suy nghĩ gì hay hành động thế nào thì họ đều biết hết.
Con ả kia nhìn vào nụ cười của hắn, mặt mày ả tái nhợt khi thấy hắn không sợ hãi. Chẳng lẽ ả ta và cha ả đã làm sai bước gì sao hay là hắn đang giả vờ. Suy nghĩ của hắn rất khó để đoán ra được đối đầu với hắn càng không dễ như ả ta tưởng. Sắc đẹp không được thì phải dùng đến các chiến thuật khác nhưng nó lại càng trở nên vô dụng khi mà hắn vẫn im lặng như vậy.
Ả ta dần từ tự tin vênh vảo chuyển sang bối rối và sợ hãi. Cha ả bên cạnh cũng có chút biến đổi về khuôn mặt. Dường như lão cũng đang nghĩ xem bản thân đã làm sai bước nào và tại sao lại không thể khiến hắn sợ hãi.
Hai cha con ả ta rơi vào trầm lặng. Bố mẹ hắn vẫn vậy ngồi im lặng uống trà tận hưởng vẻ mặt sợ hãi của hai cha con nhà kia. Hắn đưa tay lên vuốt vuốt mặt anh sau đó lại nhấp thêm một ngụm trà. Vị trà này thật sự không ngon chút nào nhạt nhòa khiến cho tâm trạng của hắn đang hưng phấn thì liền tụt dốc xuống một chút.
Anh không thấy gì cả đành im lặng chờ đợi xem điều tiếp theo sẽ xảy ra là gì, hắn thì ở bên cạnh lâu lâu lại véo véo má phải của anh, lâu lâu lại vuốt vuốt cằm anh. Cảm giác vừa lạ lẫm nhưng cũng khiến anh thấy sợ hãi.
Anh không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì chỉ có thể im lặng và chờ đợi. Hắn vẫn ngồi bên cạnh anh mà không rời đi đâu cả khiến cho sự sợ hãi của anh cũng giảm đi một chút nhưng áp lực thì vẫn như vậy có khi còn tăng lên.
Một hồi lâu sau mọi thứ vẫn cứ như vậy, không một tiếng động nhưng sự sỡ hãi của hai cha con nhà con ngu kia lại đang dần tăng lên. Hắn phải công nhận chú của hắn là loại ngu sẵn từ trong trứng rồi ngu đến mức không còn thứ gì có thể cứu chữa.
Phải nói rằng trước đây lão già này có cưới một cô vợ rất xinh đẹp và sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu nhưng lão làm gì có coi trọng họ, lão ta tốt tới mức cho vợ lão một cặp sừng dài đi ngoại tình bên ngoài thèm của ngon vật lạ rồi đi yêu một mụ đàn bà đã có con. Về sau thì bị phát hiện, vợ lão đòi ly hôn sau khi được hắn giúp liền trở thành người dưới trướng của hắn còn lão này thì nhận nuôi con đĩ này đến tận bây giờ vì không cùng huyết thống có lẽ con này cũng đang muốn chơi lão cha nuôi của nó lắm rồi.
Điều này khiến hắn tởm đến mức muốn nhìn là lại muốn giết cả cái gia đình này thật sự rất gớm ghiếc, gớm đến không nuốt nổi.
- Nếu thích tố cáo tao thì nhớ tố làm sao để mà không phải vào tù nhé. Còn món quà tao tặng mày không nhận thì có thể vứt. Tao rất dễ tính sẽ không làm gì mẹ con mày đâu. À cơ mà mẹ con mày thì có cái đéo gì cho tao đụng chứ đều là súc sinh như nhau mà thôi.
Hắn nói rồi cười lớn, mẹ hắn bên cạnh thấy hắn nói vậy thì hơi đẩy vai hắn bảo hắn kiềm chế một chút. Hắn cũng chẳng làm gì vẫn cứ ngữa đầu cười, tay hắn vuốt má anh mấy cái vẫn là không hiểu sao lại thích cảm giác như vậy.
Hai cha con ả ta chính thức chết lặng, ả ta rốt cuộc cũng nhịn không được vùng lên muốn tát hắn nhưng rồi hắn đỡ kịp nhất ả ta ra ném xuống ghế. Cha ả ngay đấy nhanh chóng đưa tay ra đỡ ả, ả ta trước mặt bào người kinh tởm rơi nước mắt.
Ôi chao nó đang khóc vì nó và mẹ nó bị sỉ nhục kia trời ơi đáng thương quá đi thôi. Hắn nhìn cảnh trước mắt mà muốn ói ra thật nhiều. Chính mẹ nó cũng đã lén tiêm cho cha ruột nó một lượng ma túy mạnh vào người để rồi khiến cha nó một người sạch sẽ tốt tính thành một thằng nghiện về sau còn có một số bệnh bị đưa vào trại tâm thần cả đời. Làm ra những việc này thì còn gì là người trong sạch nữa chứ, ở đây diễn một màn cha con thì có thể có được tình thương sao đúng là một lũ kinh tởm.
- Chương 42 -
Hắn nhìn cảnh này cảm thấy vô cùng chướng mắt. Đàn em của hắn đã đến đi theo sau cậu trợ lý mà dọn dẹp những món quà xinh xắn ở trên bàn trà.
Đợi đến khi quà được dọn sạch sẽ, hắn mới vươn tay lên rút cái khăn đang che mắt anh ra. Ánh sáng đến bất ngờ khiến anh hơi chớp mắt một chút, tay anh đưa lên muốn dụi mắt thì hắn giữ tay anh lại sau đó lấy khăn giấy lau cho anh. Hiện tại bố mẹ hắn còn ở đây việc anh ngoan ngoãn phối hợp khiến hắn rất vừa lòng.
- Em yêu làm như vậy mắt sẽ đau đấy. Lần sau phải lấy giấy lau biết chưa?
Hắn nhẹ giọng hỏi anh, ánh mắt hắn lườm con ả còn đang khóc kia rồi nhìn sang anh thấy anh đồng ý rồi mới quay lại tiếp tục nói chuyện với hai cha con mặt dày vẫn trụ vững trên ghế chưa có ý định rời đi.
- Tao nói như vậy mà vẫn tỏ vẻ không hiểu gì thì cũng phải khâm phục mày thật đấy. Cơ mà sao hôm nay chú trầm tính vậy? Chú đây là đang suy nghĩ điều gì sao? Hay chú của cháu bị bệnh rồi?
Hắn vốn đã ghét chú của hắn từ khi còn bé, khi hắn càng lớn việc này càng bộc lộ nhiều hơn ở hành động mà chú đã làm ra từ những việc bé đến những việc lớn tất cả đều mang đến hai từ "sai trái".
Hắn nhìn vào ánh mắt kia, hắn biết ông ta muốn mở lời để nói nhưng lại không biết nói thế nào đơn giản vì bố mẹ hắn ở đây và họ sẽ tuyệt đối đứng về phe hắn. Hắn vốn không sai, nói là làm mọi chuyện đều có suy nghĩ và cách giải quyết vừa tàn bạo mà cũng vừa đúng đắn nhất. Một khi ngôn từ không dùng được nữa thì bạo lực sẽ lên ngôi.
- Cháu không nên nói cô của cháu như vậy. Cô chú là yêu nhau thật lòng.
Tới tận bây giờ lão già này mới ói ra được một câu từ tận sâu trong cái ruột thối của lão. Chà một người đàn ông yêu vợ nhưng ánh mắt của lão lại đang đặt lên trên nơi không nên nhìn thế này thì đúng là hành động vả lời nói mất rồi.
Hắn cười khẩy sau đó đặt tay lên đùi anh sờ sờ, cặp đùi trắng gọn nằm trong tay hắn được vuốt lên xuống đều đều hơi run lên kích thích ánh mắt thối nát của lão dê già thiếu đánh kia, bản chất của lão ta đang lộ diện rồi.
- Chú nói mà chú đang nhìn về đâu vậy?
- Hả chú chú đang nói với cháu không nói cô của cháu như vậy. Cô chú là tình yêu chân thành sẽ không phản bội lại nhau.
- Ồ, vậy sao?
Lời ngụy biện điêu ngoa này thật xứng đáng để ăn đập một cái. Hắn vốn kinh tởm lão già này đều là có lý do cả. Một khoảng thời gian không được đẹp mấy trong tuổi thơ của hắn mà cả đời nay hắn sẽ không thể quên chính là việc lão già này là một thằng bệnh hoạn lão ta đã từng có ý định muốn đè hắn ra chơi, khi ấy hắn chỉ là một thằng nhóc con mười tuổi. Bây giờ nhớ lại hắn lại thêm kinh tởm lão già này thêm.
Hắn tự mình cở áo ra sau đấy để lên đùi anh tránh khỏi ánh mắt kinh tởm của lão già kia. Sau bao nhiêu năm, cái sự bệnh hoạn này của lão ta chưa từng thay đổi bây giờ ngay cả người của hắn mà lão còn thèm thuồng được xứng đáng bị hắn bóp đến chết không thể tha thứ. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Trợ lý của hắn sau khi dọn dẹp quà cáp xong cũng liền xử lý nốt chuyện của lũ ngưởi được đưa vào bên trong công ty của hắn một cách sạch sẽ đến mức không còn ai có thể điều tra ra làm việc này thật sự rất mệt mỏi vì đâu phải cứ nói một cái là sẽ làm xong ngay được đâu. Cậu trợ lí bé nhỏ buồn lòng dựa đầu vào vai người yêu than thở một chút.
Sau khi tìm đủ bằng chứng, thông tin và dữ liệu vụ việc xảy ra vào mười chín năm trước cùng với một số chuyện quan trọng khác, mọi thứ đều được soạn thảo thành một bản tài liệu dài rồi được mang đi in, họ được lệnh sẽ hành động vào tuần sau đưa một số chuyện hay ra ngoài ánh sáng.
Bên trong nhà, lão già kia nhìn lên cơ thể đang để trần của hắn mà ngứa ngáy tay chân. Con ả kia thấy khóc không thành thì đành im lặng ngồi lại trên ghế. Hắn nhìn ánh mắt của lão rồi lại nhìn về phía hai thằng côn đồ sau lưng gã mà nhếch mép cười đểu.
- Thói xấu của chú vậy mà vẫn chưa bỏ được nhỉ?
- Sao cháu lại nói thế với chú của cháu chứ?
Lão ta nghe hắn nói mình thì chột dạ thu lại ánh mắt kia. Lão bối rối trả lời hắn ý nói rằng hắn đang nói điều lin tinh gì vậy nhưng hắn không trả lời mà chỉ nở nụ cười khiêu kích, ánh mắt nhìn lão ta chứa đầy sự kinh tởm.
Thêm vài phút đồng hồ nữa hắn không nhìn nổi lũ người trước mắt mà đuổi thẳng khách về nhà. Náo loạn một hồi cũng phải đến lúc dừng lại, hắn vui vẻ chờ đơn kiện của cha con nhà này mong rằng họ sẽ kiện cho ra trò.
Lão già kia ra về cùng con gái lão với vẻ mặt không muốn như kiểu lão còn chưa thành công làm điều mà lão muốn. Lên trên xe, lão dỗ con gái yêu của lão sau đó lái xe trở về nhà. Lão thật ra không muốn kiện hắn vì nếu làm như vậy sẽ không phải là một ý tốt nhưng hắn lại không sợ trời cao đất dày những việc mà hắn làm sẽ được pháp luật trừng trị và khi ấy hắn sẽ phải cầu xin lão ta.
Về đến nhà, lão liền đi kiểm tra camera muốn có được đống video về việc đàn em hắn đã gửi hộp quà ngày hôm qua và cả cảnh mở hộp quà ra để mang đi tố cáo. Lúc check camera mọi thứ vậy mà biến mất không còn một chút tàn tích nào khiến lão hoảng hốt bắt đầu đào bới lại mọi thứ.
Chết rồi chết thật rồi, video đâu rồi, ảnh đâu rồi mọi thứ tất cả đều biến mất đâu rồi con mồi béo bở của lão ta vậy mà biến mất không thấy tung tích. Lão hoảng hốt lật tung phòng lên.
Sáng hôm sau, ở tại chính căn nhà của hắn đã có một cuộc náo loạn lớn. Nhân vật chính hắn đã đoán trước được là kẻ nào.
Chìm trong giấc mộng đẹp, anh bị đánh thức bởi tiếng gào thét ở phía dưới, những lời chửi mắng thậm tệ thôi thúc anh thức dậy. Anh theo đó mà mở mắt ai ngờ hắn lại đang quàng tay trên bụng anh giữ anh lại ý nói không cho anh đi.
Anh thấy vậy thì chỉ có thể im lặng nghe theo lời hắn. Mọi thứ đều rơi vào im lặng, phía bên ngoài âm thanh vốn rất lớn nhưng bên trong mọi thứ lại im lặng đến lạ thường. Không phải là do anh không nghe thấy nhưng bên trong đầu anh bây giờ chỉ có sự sợ hãi kèm theo sốt sắng, bất ngờ hay đại loại là một thứ suy nghĩ vẩn vơ gì đó.
Anh cứ vậy nghe theo hắn mà nằm im lặng không động đậy. Hắn nằm ngủ và không làm gì anh cả. Anh vốn dĩ có một vẻ ngoài bình thường và một cơ thể ốm yếu, nếu hắn muốn bóp chết anh thì điều này dễ như trở bàn tay bởi vậy nên anh chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo hắn.
Nằm được thêm một lúc, có một hơi ấm áp gần má anh khiến anh mở mắt ra. Anh đảo mắt một vòng thấy tay hắn đang nhẹ vo lên tóc anh. Những lọn tóc đen mỏng mềm rất dễ bị tổn thương đang bị hắn nghịch trong tay không buông ra.
Thêm một khoảng thời gian nữa tiếng động lớn ở bên ngoài không dừng lại hắn mới mệt mỏi thức dậy. Hắn đưa tay lên vò đầu sau đó rồi quay sang nhìn anh một cái. An thấy hắn ngồi dậy thì cũng nhanh chóng dậy theo sau đó chuẩn bị xuống giường.
- Mày nhanh một tí sau đó ra ngoài với tao.
Hắn thốt ra một câu sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chải tóc, đánh răng sau đó thay một bộ đồ mới xong ra ngoài chờ anh vệ sinh cá nhân. Sau khi xong anh bước ra ngoài, hắn bảo anh đứng im để hắn buộc tóc cho anh. Hắn nói làm vậy đơn giản là để qua mắt phụ huynh.
Bước xuống dưới nhà, anh thấy cha mẹ hắn đã ở đó còn có em họ hắn thêm một người đàn ông một vài người như dân xã hội đang đứng sau ghế. Mặt của người đàn ông kia nhăn lại còn em họ của hắn lại đang tỏ vẻ sợ hãi.
Anh xuống rồi cùng hắn bước đến phía bàn ngoài phòng khách, có hai cái hộp trông rất đẹp mắt sộc ra một mùi hôi tanh nồng nặc mà anh đã ngửi được khi đang còn đứng trên cầu thang.
Hắn nắm tay anh rồi kéo anh ra ghế ngồi cạnh hắn, anh ngồi xuống ghế rồi nhìn vào bên trong hộp kia, một vật thể không rõ ràng đã bị nghiền nát bấy có màu đỏ hống còn có chút trắng trắng như xương và một vài chiếc răng cửa đang ở trong đấy.
Anh bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, vật bên trong ắt hẳn không phải là thứ gì tốt đẹp cả và theo như những gì anh thấy được ở những chiếc răng kia nó vốn dĩ chính là răng người. Nỗi sợ dần dần nhiều lên trong người anh, hắn rốt cuộc là loại người thế nào, con người thật sự của hắn đáng sợ đến đâu và những thứ bộ phận cơ thể người này do hắn làm ra sao.
Hắn để ý thấy anh đang sợ hãi thì tự tháo khăn quấn trên tay ra rồi vòng qua mắt anh che lại sau đó thắt thành một cái nơ màu đỏ trước mắt bao người, tay hắn luồn qua tóc anh choàng lên vai anh vuốt má anh giống như đang an ủi.
Đảo mắt một vòng nhìn mọi người, không khí xung quanh dần trở nên ổn hơn, tiếng cãi nhau vốn đã không còn. Hắn tự rót cho bản thân một cốc trà rồi nhìn mọi người xung quanh thêm một lần nữa. Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, hương trà lan tỏa quanh khoang miệng.
Ừm, vị trà này không thơm bằng trà của anh pha đúng là món đồ chơi cao cấp hương trà tự tay pha cũng thơm hơn trà gói này.
- Sao mày không cãi lại mẹ tao nữa?
Hắn mở miệng nói sau khi hớp qua một ngụm trà nguội, em họ hắn vẫn im lặng. Con ả này đúng thật là ngu dốt tới mức khiến người khác phải đau đầu. Ban nãy nó gầm to lắm mà nhỉ sao lại ngậm mõm chó lại rồi, haha đúng là loài vật ngu không tưởng được.
- Nhìn qua hai món quà này chắc mày phải bất ngờ lắm nhỉ? Lũ cún con mày gài vào không còn tác dụng nữa rồi.
Hắn nói xong mở miệng cười khiêu khích. Cha con nhà này cũng vậy chỉ là một lũ súc vật thôi. Bọn chúng đến đây ngoài tiền ra thì cũng sẽ là tiền không còn gì khác. Hai hộp quà này chúng nó mang đến dùng để đe dọa hắn sau đó có lẽ là đòi kiện nói công bằng với pháp luật nhà nước. Chao ôi nghe ra có vẻ là người có học thức ấy nhỉ.
- Tao cho mày vài giây để sủa ẳng ẳng đó, nói xem thứ mày muốn là gì nào?
Hắn khinh bỉ nhìn con ả đang run rẩy trước mắt, lão cha nuôi của con ngu này tức là em họ của bố hắn đang vuốt lưng nó để an ủi nó ý bảo nó cố lên sủa hết những thứ dơ bẩn nó đang nghĩ ra để mà đe dọa hắn. Chậc chậc cha ngu con dốt hơn nhau cũng chỉ ở cái ngoại hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không nhịn nổi mà cười lớn.
- Chương 41 -
Chờ cho đến khi con ngu kia ổn định được tinh thần rồi nó mới bắt đầu vênh mõm lên sủa. Ánh mắt nó nhìn hắn như đang nắm chắc phần chiến thắng về tay, nó mở mồm ra rồi một mùi hôi thối toát ra từ cơ thể nó mà hắn cách một bàn trả cũng có thể ngửi được.
- Anh hãy giao ra hai tỷ thì tôi sẽ coi như chuyện bàn tay này chưa có còn nếu không tôi sẽ kiện anh và công ty của anh báo cảnh sát về việc anh đã làm. Anh nên suy nghĩ kĩ.
Nó nói một mạch tựa như đống kiến thức và chất xám của nó đã được vắt hết ra để thốt lên những câu nói thiếu suy nghĩ này. Nó nghĩ rằng trong tay hắn không có chút thông tin gì về điều nó làm và đã luôn bỏ qua một con chó như nó sao. Trời ơi cô em họ thiếu dễ thương mày đối đầu với tao là mày sai rồi. Hắn thầm nghĩ.
Nụ cười tự tin nở trên môi, cha mẹ hắn không còn quan tâm điều tiếp theo hắn sẽ làm nữa. Vốn hắn là do một tay họ đào tạo vậy nên việc hắn suy nghĩ gì hay hành động thế nào thì họ đều biết hết.
Con ả kia nhìn vào nụ cười của hắn, mặt mày ả tái nhợt khi thấy hắn không sợ hãi. Chẳng lẽ ả ta và cha ả đã làm sai bước gì sao hay là hắn đang giả vờ. Suy nghĩ của hắn rất khó để đoán ra được đối đầu với hắn càng không dễ như ả ta tưởng. Sắc đẹp không được thì phải dùng đến các chiến thuật khác nhưng nó lại càng trở nên vô dụng khi mà hắn vẫn im lặng như vậy.
Ả ta dần từ tự tin vênh vảo chuyển sang bối rối và sợ hãi. Cha ả bên cạnh cũng có chút biến đổi về khuôn mặt. Dường như lão cũng đang nghĩ xem bản thân đã làm sai bước nào và tại sao lại không thể khiến hắn sợ hãi.
Hai cha con ả ta rơi vào trầm lặng. Bố mẹ hắn vẫn vậy ngồi im lặng uống trà tận hưởng vẻ mặt sợ hãi của hai cha con nhà kia. Hắn đưa tay lên vuốt vuốt mặt anh sau đó lại nhấp thêm một ngụm trà. Vị trà này thật sự không ngon chút nào nhạt nhòa khiến cho tâm trạng của hắn đang hưng phấn thì liền tụt dốc xuống một chút.
Anh không thấy gì cả đành im lặng chờ đợi xem điều tiếp theo sẽ xảy ra là gì, hắn thì ở bên cạnh lâu lâu lại véo véo má phải của anh, lâu lâu lại vuốt vuốt cằm anh. Cảm giác vừa lạ lẫm nhưng cũng khiến anh thấy sợ hãi.
Anh không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì chỉ có thể im lặng và chờ đợi. Hắn vẫn ngồi bên cạnh anh mà không rời đi đâu cả khiến cho sự sợ hãi của anh cũng giảm đi một chút nhưng áp lực thì vẫn như vậy có khi còn tăng lên.
Một hồi lâu sau mọi thứ vẫn cứ như vậy, không một tiếng động nhưng sự sỡ hãi của hai cha con nhà con ngu kia lại đang dần tăng lên. Hắn phải công nhận chú của hắn là loại ngu sẵn từ trong trứng rồi ngu đến mức không còn thứ gì có thể cứu chữa.
Phải nói rằng trước đây lão già này có cưới một cô vợ rất xinh đẹp và sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu nhưng lão làm gì có coi trọng họ, lão ta tốt tới mức cho vợ lão một cặp sừng dài đi ngoại tình bên ngoài thèm của ngon vật lạ rồi đi yêu một mụ đàn bà đã có con. Về sau thì bị phát hiện, vợ lão đòi ly hôn sau khi được hắn giúp liền trở thành người dưới trướng của hắn còn lão này thì nhận nuôi con đĩ này đến tận bây giờ vì không cùng huyết thống có lẽ con này cũng đang muốn chơi lão cha nuôi của nó lắm rồi.
Điều này khiến hắn tởm đến mức muốn nhìn là lại muốn giết cả cái gia đình này thật sự rất gớm ghiếc, gớm đến không nuốt nổi.
- Nếu thích tố cáo tao thì nhớ tố làm sao để mà không phải vào tù nhé. Còn món quà tao tặng mày không nhận thì có thể vứt. Tao rất dễ tính sẽ không làm gì mẹ con mày đâu. À cơ mà mẹ con mày thì có cái đéo gì cho tao đụng chứ đều là súc sinh như nhau mà thôi.
Hắn nói rồi cười lớn, mẹ hắn bên cạnh thấy hắn nói vậy thì hơi đẩy vai hắn bảo hắn kiềm chế một chút. Hắn cũng chẳng làm gì vẫn cứ ngữa đầu cười, tay hắn vuốt má anh mấy cái vẫn là không hiểu sao lại thích cảm giác như vậy.
Hai cha con ả ta chính thức chết lặng, ả ta rốt cuộc cũng nhịn không được vùng lên muốn tát hắn nhưng rồi hắn đỡ kịp nhất ả ta ra ném xuống ghế. Cha ả ngay đấy nhanh chóng đưa tay ra đỡ ả, ả ta trước mặt bào người kinh tởm rơi nước mắt.
Ôi chao nó đang khóc vì nó và mẹ nó bị sỉ nhục kia trời ơi đáng thương quá đi thôi. Hắn nhìn cảnh trước mắt mà muốn ói ra thật nhiều. Chính mẹ nó cũng đã lén tiêm cho cha ruột nó một lượng ma túy mạnh vào người để rồi khiến cha nó một người sạch sẽ tốt tính thành một thằng nghiện về sau còn có một số bệnh bị đưa vào trại tâm thần cả đời. Làm ra những việc này thì còn gì là người trong sạch nữa chứ, ở đây diễn một màn cha con thì có thể có được tình thương sao đúng là một lũ kinh tởm.
- Chương 42 -
Hắn nhìn cảnh này cảm thấy vô cùng chướng mắt. Đàn em của hắn đã đến đi theo sau cậu trợ lý mà dọn dẹp những món quà xinh xắn ở trên bàn trà.
Đợi đến khi quà được dọn sạch sẽ, hắn mới vươn tay lên rút cái khăn đang che mắt anh ra. Ánh sáng đến bất ngờ khiến anh hơi chớp mắt một chút, tay anh đưa lên muốn dụi mắt thì hắn giữ tay anh lại sau đó lấy khăn giấy lau cho anh. Hiện tại bố mẹ hắn còn ở đây việc anh ngoan ngoãn phối hợp khiến hắn rất vừa lòng.
- Em yêu làm như vậy mắt sẽ đau đấy. Lần sau phải lấy giấy lau biết chưa?
Hắn nhẹ giọng hỏi anh, ánh mắt hắn lườm con ả còn đang khóc kia rồi nhìn sang anh thấy anh đồng ý rồi mới quay lại tiếp tục nói chuyện với hai cha con mặt dày vẫn trụ vững trên ghế chưa có ý định rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tao nói như vậy mà vẫn tỏ vẻ không hiểu gì thì cũng phải khâm phục mày thật đấy. Cơ mà sao hôm nay chú trầm tính vậy? Chú đây là đang suy nghĩ điều gì sao? Hay chú của cháu bị bệnh rồi?
Hắn vốn đã ghét chú của hắn từ khi còn bé, khi hắn càng lớn việc này càng bộc lộ nhiều hơn ở hành động mà chú đã làm ra từ những việc bé đến những việc lớn tất cả đều mang đến hai từ "sai trái".
Hắn nhìn vào ánh mắt kia, hắn biết ông ta muốn mở lời để nói nhưng lại không biết nói thế nào đơn giản vì bố mẹ hắn ở đây và họ sẽ tuyệt đối đứng về phe hắn. Hắn vốn không sai, nói là làm mọi chuyện đều có suy nghĩ và cách giải quyết vừa tàn bạo mà cũng vừa đúng đắn nhất. Một khi ngôn từ không dùng được nữa thì bạo lực sẽ lên ngôi.
- Cháu không nên nói cô của cháu như vậy. Cô chú là yêu nhau thật lòng.
Tới tận bây giờ lão già này mới ói ra được một câu từ tận sâu trong cái ruột thối của lão. Chà một người đàn ông yêu vợ nhưng ánh mắt của lão lại đang đặt lên trên nơi không nên nhìn thế này thì đúng là hành động vả lời nói mất rồi.
Hắn cười khẩy sau đó đặt tay lên đùi anh sờ sờ, cặp đùi trắng gọn nằm trong tay hắn được vuốt lên xuống đều đều hơi run lên kích thích ánh mắt thối nát của lão dê già thiếu đánh kia, bản chất của lão ta đang lộ diện rồi.
- Chú nói mà chú đang nhìn về đâu vậy?
- Hả chú chú đang nói với cháu không nói cô của cháu như vậy. Cô chú là tình yêu chân thành sẽ không phản bội lại nhau.
- Ồ, vậy sao?
Lời ngụy biện điêu ngoa này thật xứng đáng để ăn đập một cái. Hắn vốn kinh tởm lão già này đều là có lý do cả. Một khoảng thời gian không được đẹp mấy trong tuổi thơ của hắn mà cả đời nay hắn sẽ không thể quên chính là việc lão già này là một thằng bệnh hoạn lão ta đã từng có ý định muốn đè hắn ra chơi, khi ấy hắn chỉ là một thằng nhóc con mười tuổi. Bây giờ nhớ lại hắn lại thêm kinh tởm lão già này thêm.
Hắn tự mình cở áo ra sau đấy để lên đùi anh tránh khỏi ánh mắt kinh tởm của lão già kia. Sau bao nhiêu năm, cái sự bệnh hoạn này của lão ta chưa từng thay đổi bây giờ ngay cả người của hắn mà lão còn thèm thuồng được xứng đáng bị hắn bóp đến chết không thể tha thứ. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Trợ lý của hắn sau khi dọn dẹp quà cáp xong cũng liền xử lý nốt chuyện của lũ ngưởi được đưa vào bên trong công ty của hắn một cách sạch sẽ đến mức không còn ai có thể điều tra ra làm việc này thật sự rất mệt mỏi vì đâu phải cứ nói một cái là sẽ làm xong ngay được đâu. Cậu trợ lí bé nhỏ buồn lòng dựa đầu vào vai người yêu than thở một chút.
Sau khi tìm đủ bằng chứng, thông tin và dữ liệu vụ việc xảy ra vào mười chín năm trước cùng với một số chuyện quan trọng khác, mọi thứ đều được soạn thảo thành một bản tài liệu dài rồi được mang đi in, họ được lệnh sẽ hành động vào tuần sau đưa một số chuyện hay ra ngoài ánh sáng.
Bên trong nhà, lão già kia nhìn lên cơ thể đang để trần của hắn mà ngứa ngáy tay chân. Con ả kia thấy khóc không thành thì đành im lặng ngồi lại trên ghế. Hắn nhìn ánh mắt của lão rồi lại nhìn về phía hai thằng côn đồ sau lưng gã mà nhếch mép cười đểu.
- Thói xấu của chú vậy mà vẫn chưa bỏ được nhỉ?
- Sao cháu lại nói thế với chú của cháu chứ?
Lão ta nghe hắn nói mình thì chột dạ thu lại ánh mắt kia. Lão bối rối trả lời hắn ý nói rằng hắn đang nói điều lin tinh gì vậy nhưng hắn không trả lời mà chỉ nở nụ cười khiêu kích, ánh mắt nhìn lão ta chứa đầy sự kinh tởm.
Thêm vài phút đồng hồ nữa hắn không nhìn nổi lũ người trước mắt mà đuổi thẳng khách về nhà. Náo loạn một hồi cũng phải đến lúc dừng lại, hắn vui vẻ chờ đơn kiện của cha con nhà này mong rằng họ sẽ kiện cho ra trò.
Lão già kia ra về cùng con gái lão với vẻ mặt không muốn như kiểu lão còn chưa thành công làm điều mà lão muốn. Lên trên xe, lão dỗ con gái yêu của lão sau đó lái xe trở về nhà. Lão thật ra không muốn kiện hắn vì nếu làm như vậy sẽ không phải là một ý tốt nhưng hắn lại không sợ trời cao đất dày những việc mà hắn làm sẽ được pháp luật trừng trị và khi ấy hắn sẽ phải cầu xin lão ta.
Về đến nhà, lão liền đi kiểm tra camera muốn có được đống video về việc đàn em hắn đã gửi hộp quà ngày hôm qua và cả cảnh mở hộp quà ra để mang đi tố cáo. Lúc check camera mọi thứ vậy mà biến mất không còn một chút tàn tích nào khiến lão hoảng hốt bắt đầu đào bới lại mọi thứ.
Chết rồi chết thật rồi, video đâu rồi, ảnh đâu rồi mọi thứ tất cả đều biến mất đâu rồi con mồi béo bở của lão ta vậy mà biến mất không thấy tung tích. Lão hoảng hốt lật tung phòng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro