Chương 16
KohaneMine
2024-03-17 00:41:05
- Chương 46 -
Trong khi gia đình của lão già kia đang trong đồn, hắn hiện tại ở nhà đang ngủ cùng anh. Hắn nằm nhìn anh đã ngủ say rồi vươn tay lên chạm nhẹ vào tóc anh. Đây là một món hàng đã được hắn mua về với giá năm tỷ, một món hàng ngoan ngoãn, nghe lời và giỏi việc nhà tựa như một con robot tài năng biết nghe lệnh, không cãi lại chủ nhân của nó.
Từ lúc anh đặt chân vào đây, hắn nhận thấy cuộc sống của hắn dần trở nên khác biệt. Rắc rối hắn gặp trở nên nhiều hơn, hắn cũng nhận thấy anh là tâm điểm của một số thứ phiền phức. Tuy vậy thì những việc rác rưởi kia có xảy ra thì anh vẫn vậy như một khuôn tượng mà đúc ra không hề than vãn cũng không hề oán trách ai mà thay vào đó anh lại lựa chọn im lặng chịu đựng. Mãi cho đến khi hắn thấy việc anh đấm con đĩ kia trong ngày đầu tiên ả ta đến nhà hắn.
Hắn vuốt má anh, im lặng nhìn anh ngủ, im lặng nhìn mọi hành động của anh. Anh chính là con búp bê sứ hoàn hảo mà hắn cần. Hắn nhíu mày suy nghĩ có lẽ nếu hắn đưa anh đi đào tạo anh sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của hắn.
Trời trở về đêm, sau khi ăn cơm xong, hắn tiếp tục trở về phòng làm việc. Hắn đưa cho anh quyển truyện hồi trưa mà anh được đọc để anh tiếp tục đọc nó nếu anh chưa muốn ngủ còn hắn tiếp tục công việc của bản thân.
Lão già thối nát kia cũng đã đưa đơn khởi kiện hắn. Mọi nội dung được đưa lên trong đơn khởi kiện không được nói rõ ràng mà chỉ nói rằng hắn có hành vi giết người và tham gia những vụ giết người đó theo các bang nhỏ hay những nhóm người không rõ.
Luồn thông tin được thấy bằng mắt ngắn gọn dễ hiểu khiến hắn thấy buồn cười. Phải công nhận rằng lão già này vốn chưa từng tìm hiểu kĩ càng thông tin về hắn vậy nên lời lão đưa ra trên đơn kiện kia chưa đủ thuyết phục. Làn sóng thông tin về việc gia đình lão phạm tội đến tối ngày hôm nay vẫn chưa giảm đi ngược lại còn vượt mạnh lên cao hơn nữa.
Một số nhà báo đã nắm bắt thông tin và đăng bài đăng lên các trang web trên mạng xã hội, một vài kênh truyền hình tin tức cũng đang để ý đến lượng thông tin bổ não này. Đơn giản thôi vì lão ta là chủ tịch của công ty chuyên sản xuất đồ chơi cho trẻ em vậy mà lại có sở thích xâm hại trẻ em như vậy thì đó chẳng phải là tin hot sao.
Hắn tiếp tục sét duyệt bản kế hoạch và hợp đồng mà hắn sắp tới sẽ hợp tác. Một đống công việc đổ vào đầu nhiều lúc khiến hắn thấy mệt mỏi nhưng để được như ngày hôm nay đã có khoảng thời gian hắn rơi xuống bờ vực đen tối ngây thơ tin tưởng vào những lời ngon ngọt mà cho đi số tiền hắn tích được qua việc đi quét rác với rửa bát thuê. Ngày nào cũng như ngày nào hắn gù lưng ra kiếm từng đồng một thế rồi lại ngây thơ để bị lừa đi một khoảng tiền lớn, hắn rơi vào trạng thái xấu một khoảng thời gian. Cuộc sống không phải lúc nào cũng đều có chuyện tốt ập đến vậy nên sau lần đó hắn đã rút ra được cho bản thân một bài học lớn.
Quay đầu sang bên cạnh nhìn, hắn thấy anh đang chăm chú đọc từng chút một đống từ ngữ bằng tiếng Anh. Hắn nhìn anh mấy giây sau đó quay đầu về tiếp tục làm việc. Hắn cảm thấy anh khác biệt với hắn ở rất nhiều điểm.
Nếu hắn là anh trong thời điểm bị lừa tiền ấy có lẽ hắn sẽ không đập phá cũng không gào thét chửi bới mà sẽ là im lặng chịu đựng. Tại sao anh lại chịu đựng giỏi như vậy? Hắn tự hỏi trong đầu. Hai hoàn cảnh sống khác nhau sinh ra hai loại người khác nhau. Hắn được sống trong sự yêu thương công bằng và được nuông chiều bởi vậy nên khi bị mất đi một thức gì đó hắn sẽ cáu lên và muốn nó trở lại còn anh thì ngược lại với hắn vậy nên sự bực tức khó chịu trong anh sẽ chỉ đơn giản là buồn có vậy thôi. Cũng có lẽ anh sẽ đau lòng đến phát khóc và rồi cơ thể anh sẽ lại không ổn định, huyết áp sẽ tụt xuống.
Hắn vừa gõ máy vừa ngẫm nghĩ vài cái. Dù sao bây giờ hắn cũng là người bị kiện, viên cảnh sát nhắn tin cho hắn thông báo về việc hắn sẽ phải gặp họ nói chuyện.
Sau đó vài ngày,sau khi lên trên đồn nói chuyện xong hắn liền trở về nhà. Như nhớ đến một điều gì đấy, hắn cho người mua một vài bộ đồ rồi chuyển tới nhà hắn.
Cơm tối xong xuôi, hắn ngồi ăn cơm còn anh như thưởng lệ vẫn chỉ im lặng chờ đợi hắn.
- Ra đây.
Hắn mở miệng gọi anh đến bên cạnh. An nghe lệnh bước đến bên cạnh hắn khẽ cúi lưng xuống đợi lệnh ai ngờ đâu hắn kéo anh ngồi xuống ghế.
- Ăn đi, tí nữa ra ngoài nghe tao giao việc.
Hắn nói rồi uống nốt ngụm canh sau đó đi súc miệng. Hắn bước ra ngoài phòng khách mở kênh tin tức lên xem. Hình ảnh của lão già thối nát kia xuất hiện trước mặt hắn cùng hình ảnh con mụ vỡ lão ta và con đĩ ngu dốt kia. Chà, hôm nay kênh truyền hình đưa tin đến thật đúng lúc.
- Chương 47 -
Hắn ngồi xem, trong đoạn video ở trên màn hình. Một loạt sự kiện được đưa ra cùng với thông tin về một số vụ náo loạn. Giọng xuất hiện trong đoạn phỏng vấn là của một nạn nhân đã từng bị lão ta xâm hại vào thời điểm mới tròn mười năm tuổi.
Những giọt nước mắt đấu tranh cùng với sự đồng cảm chân thành để bảo vệ chính nghĩa đều là thứ khiến hắn buồn nôn không chịu được. Chính nghĩa và công bằng thời nay cũng vậy mà thôi đều là chính nghĩa tiền với công bằng tiền. Chỉ cần có tiền mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Đúng vậy chỉ cần vài ba đồng tiền rách đó thôi.
Bên trong bếp, anh thất thần một hồi lâu cuối cùng cũng ăn uống xong rồi dọn dẹp đồ đạc sau đó bước ra ngoài chờ mệnh lệnh của hắn. Anh bước từng bước, toàn thân có chút run rẩy cùng sợ hãi. Anh sợ bản thân đã phạm phải lỗi, anh sợ hắn sẽ đánh anh.
Anh đứng trước mặt hắn chờ đợi điều tiếp theo hắn sẽ làm. Người anh hơi run lên còn đầu anh thì luôn cúi xuống. Hắn nhìn anh hơi khó hiểu sau đó thì vươn tay ra kéo anh ngồi xuống ghế. Lực kéo của hắn khá mạnh khiến cho anh một chút nữa thì ngã đập mặt vào thành ghế.
- Ngồi hẳn hoi lên.
Hắn nói với anh sau đó thì cầm một túi đồ để trước mặt anh. Tay hắn cầm một điếu thuốc sau đó thì hắn châm lửa hút một hơi. Mùi hương của sự độc hại lan tỏa quanh miệng hắn được thả bay ra ngoài.
- Mặc thử đi, đây là đồ của mày ngày mai theo tao lên tòa với chức vụ là người yêu của tao mày hiểu chưa?
Hắn nhìn anh sau đó chờ đợi anh phản ứng. Anh ngồi đờ ra một lúc sau đó hơi run tay cầm lấy bộ đồ. Đầu anh cúi xuống nói cảm ơn với hắn bỗng dưng bị hắn nâng cằm lên.
- Khi cảm ơn người khác mày phải biết nhìn người ta một cái chứ? Mày cúi đầu như vậy là đang...
Hắn chưa nói xong thì thấy anh đang khóc. Hắn hơi bất ngờ sau đó thả tay khỏi cằm của anh.
- Có bộ đồ mà cũng khóc. Mày làm như đây là lần đầu mày được cho đồ vậy.
Hắn quay đầu đi sau đó tiếp tục xem máy tính. Anh vẫn ngồi im lặng, nước mắt anh cứ rơi mà không có ý định dừng lại. Lời hắn nói là thật đây là lần đầu tiên anh thật sự được mặc đồ mới. Những món đồ trước đó anh có được đều là đồ cũ đã bị bỏ đi. Họ đơn giản là thấy thương cho anh sống phải một gia đình vừa rách vừa tệ hại không ai hoàn toàn là người cả. Bộ đồ hiện tại anh mặc cũng là đồ của một ông lão bảy tám tuổi cho anh nói là đồ của đứa cháu của ông ta bỏ đi. Khi đó anh vẫn còn đang làm việc ở quán ăn của ông chủ cũ.
Anh đơn giản là cầm lấy bộ đồ mà hắn đưa mà coi như một món đồ quý giá. Cái gì cũng phải có qua có lại có thể bây giờ hắn đưa anh để anh không làm mất mặt hắn nhưng anh không hiểu sao nước mắt anh lại rơi. Từ bao giờ mà anh lại trở nên yếu đuối như vậy? Anh cũng chẳng biết nữa.
Đợi khi anh ổn định tâm trạng lại, hắn quay ra nhìn anh sau đó bảo anh đi mặc thử đồ cho hắn xem. Anh nghe theo hắn ngoan ngoãn đi mặc đồ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn thấy một chiếc nokia cũ rích từ đời nào đang rung chuông. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy cái máy nào cũ như cái máy này, anh sống nghèo khổ còn hơn cả hắn nghĩ rồi. Phận là một chủ nhân, hắn thấy nên chăm sóc đồ chơi của hắn nhiều hơn.
Hắn cầm máy anh lên sau đó ấn nghe máy. Một giọng nói chua ngoa khó nghe phát ra từ đầu dây bên kia. Mở đầu là một đoạn chửi bới không đầu không đuôi.
- Thằng chó, mày thế mà trốn lâu quá nhỉ. Từ lúc mày bị bán cho thằng chó kia mày không biết thân biết phận mà gửi tiền về cho tao. Con mẹ mày thằng đĩ mau chóng gửi tiền về đây đi. Tốt nhất gửi trên hai mươi triệu. Dù gì bây giờ mày làm việc cho thằng chó kia có chết thì mày cũng nên quan tâm người nhà mày một chút. Tiền của tao hết rồi. Nếu mày không gửi tiền cho tao thì ông bà già trong nhà coi như sẽ không có đứa con nào như mày nữa đâu. Haha thằng ngu. Sao mày không nói gì đi? Chẳng nhẽ sau khi đến đấy mày bị câm rồi sao? Há há nghiệp của mày đấy con chó ngu dốt ạ.
Một đoạn chửi tục đòi tiền dài đẵng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hắn nhíu mày cầm điện thoại anh trên tay ngày càng thêm chặt như muốn bóp nát nó. Phải rồi ngoài con nợ là anh ra hắn còn một con nợ nữa nguyên nhân mà hắn có được món đồ tốt như anh hiện tại đang sủa lên những câu từ thiếu học thức.
Chờ thêm một lúc đầu dây bên kia không thấy phát ra tiếng động thì tiếp tục nở nụ cười. Tiếng cười nghe như khinh miệt chế giễu anh. Nó tiếp tục đoạn hội thoại tự độc thoại của nó. Ôi chà lâu ngày không gặp con chó này nó đã bắt đầu trở về bản chất ban đầu của chính nó rồi.
- Mau mau gửi tiền cho tao đi con chó. Mày là anh trai của tao mà có bị thằng chủ nợ của tao chơi mày đến chết thì nó cũng phải cho mày vài đồng đúng không. Ngoan ngoãn gửi tiền cho tao nhanh đấy nhé. Bằng không chính tao sẽ làm ra những thứ mày không thể tin được đâu. Haha thằng điếm chổng đít cho gay chơi.
- Chương 48 -
Hắn ngồi im lặng thu âm tất cả những gì con súc sinh này ói ra từ cái mõm thối của nó. Hắn bây giờ hiểu tại sao anh lại khóc khi nhận lấy đồ hắn rồi. Đơn giản thôi, đó là do cái gia đình thối nát như đống cứt ngoài đường này, ai nhìn cũng thấy gớm không muốn nhìn còn cực khó chịu và phải né tránh khi đến gần.
Anh đã thay đồ xong từ trước. Khi anh bước ra ngoài cả cuộc nói chuyện kia anh đều đã nghe thấy hết. Trên tay hắn đang cầm máy anh, hắn cũng đang nghe màn tự độc thoại của một con súc sinh nào đó. Hắn đảo mắt qua nhìn anh thấy anh đã mặc xong đồ và đang im lặng nhìn hắn chờ đợi cuộc nói chuyện kia.
Hắn nhất phím tạm thời tắt mic ở trên màn hình kệ cho con súc sinh kia tự lẩm bẩm sau đó tự tắt máy. Ánh mắt hắn đặt trên người anh đánh giá bộ trang phục mà trợ lý thay hắn mua cho anh.
Một cái áo dài tay size vừa nhưng nhìn anh mặc vào trông có vẻ khá rộng bởi vì trông anh quá gầy gò, quần anh mặc đến cả dây cũng kéo ra một đoạn dài thì mới miễn cưỡng không tụt xuống.
- Nhìn cũng ổn. Vẫn còn thêm một bộ, mày có thể vứt đống đồ rách rưới đó của mày đi được rồi ngày nào cũng mặc nhìn ngứa mắt không chịu được.
Hắn nói một lời biểu cảm trên mặt lại đi ngược lại với lời nói chán ghét của hắn là sự hài lòng. Hắn vẫy tay ý nói anh đến gần hơn. Anh nghe theo bước đến trước mặt hắn sau đó im lặng ngồi xuống ghế. Hắn nhìn anh một lúc thấy vẻ mặt anh vẫn như vậy vẫn là một vẻ cam chịu, bất lực đến không nói lên lời thì khó chịu.
- Nếu tao là mày thì thằng chó đấy sẽ chết. Chết một cách không hoàn hảo!
Hắn nói như đang đe dọa anh sau đó hắn cầm tập tài liệu trên tay vừa đọc vừa ngồi nói vài ba câu.
- Ngày mai có phiên tòa xét xử, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn giữ im lặng và chỉ ngồi xem dưới danh nghĩa là người giúp việc của tao. Nếu mày có ý định chạy trốn hay làm trò ngu ngốc gì thì chính tao sẽ bẻ chân mày và cũng sẽ chính tao không cho mày chết với một cơ thể lành lặn.
Từng lời nói của hắn đều mang đến sự đe dọa to lớn đối với anh. Anh biết bản thân anh và mạng sống của anh là do hắn quyết định vậy nên anh chỉ có thể tuân theo chứ không thể từ chối.
Trở về phòng ngủ, hắn để anh đi ngủ trước còn bản thân hắn gọi cho đàn em có chút việc quan trọng cần xử lý ngay trong đêm.
Tầm mười giờ hơn hắn rời đi. Anh im lặng nằm trên giường của hắn vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy cô đơn. Chuyện này bao giờ mới kết thúc đây? Mớ tiền nợ đó bao giờ anh mới có thể trả đủ đây. Thằng súc sinh kia nó sau khi bán anh đi vốn vẫn còn có hai tỷ để tiếp tục công cuộc ăn chơi của nó vậy tại sao sau hai tháng nó lại tìm đến anh để đòi tiền anh. Anh vốn chẳng có đồng nào trong người, bị chửi rủa rồi còn bị sỉ nhục khiến anh ngày càng trở nên yếu đuối hơn. Anh muốn chết quách đi cho xong như bản thân lại chẳng thể làm được như vậy.
Bên phía hắn, hắn cùng tên đàn em rời đi trong đêm tối đi đến ngôi nhà bẩn thỉu xung quanh bị đổ rác có khi còn bị ném cứt lên trên tường. Mấy tên đàn em đi vào trong trước, hắn cầm gậy đi vào sau.
Thằng súc sinh này một lần nữa không biết điều, tha thứ cho nó quả là quá sai lầm. Hút một hơi thuốc, hương khói độc phả ra xung quanh hắn cùng bọn đàn em đang xem xét tình hình bên trong.
Hai ông bà già kia giờ đây nhìn chẳng khác gì bộ xương di động. Thân thể gầy còm nằm co quắp trong góc nhà ôm chặt lấy nhau mà khóc. Thằng con có hiếu nó đang hút vade cảm nhận lấy chất kích thích đi vào cuống họng sau đó nhả khói ra.
Trong cơn phê ma túy nó không nhận ra tên đàn em đã tiến vào bên trong. Hai bộ xương già có dấu hiệu sắp chết đã được đưa đến bệnh viện ngay trong đêm còn thằng súc sinh kia thì lại chẳng biết gì tiêm càng ngày càng nhiều ma túy vào trong người. Nó phê đến mức run hết cả chân miệng còn chảy cả nước dãi ánh mắt nó lờ đờ.
Hắn nhìn qua một màn này mà trán hắn nổi đầy gân xanh. Một con chó súc sinh không biết coi trọng những thứ nó đang có ngày ngày lâm vào cái đen tối nhất của xã hội. Hắn nghĩ đến lúc nên cho thằng này biết đâu là phê pha thật sự.
Một đấm thật mạnh vào mặt nó, mấy cái răng hàm tung ra bị nó trực tiếp nuốt vào trong cổ họng. Nó đau đau đớn ho mạnh muốn nhổ cái răng đó ra.
Chưa đợi nó hoàn hồn lại thêm một cú đấm nữa vào mắt nó lần này có lẽ mắt nó bị thương nặng lắm rồi cú đấm trực tiếp khiến cho nhãn cầu của nó như muốn thụt vào bên trong. Hắn kinh tởm nhìn nó sau đó dập đầu nó xuống đất một cái thật mạnh. Hắn nắm tóc nó kéo lên rồi lại dập xuống cho tới khi máu chảy be bét bắn ra đầy sàn nhà mới thôi.
Tên đàn em đi đến tiêm cho nó một liều thuốc không rõ vào cả hai bên cánh tay của nó. Trong một khoảnh khắc tay nó bỗng tê dần không thể cử động được nữa. Nó vừa tiếp nhận cơn đau vừa tiếp nhận lấy sự phê pha vẫn còn lại do ma túy chưa phát ra hết tác dụng. Nó đau đớn muốn ôm bụng nhưng tay nó lại không thể cử động. Nó cố gắng dãy chân nhưng bị giữ lại.
Một tên đàn em cầm chân nó sau đó kéo quần nó xuống, mông nó bị nhấc lên một vật không xác định được làm từ gỗ trực tiếp đâm thẳng vào mông nó khiến nó đau như chết đi sống lại mà gào lên.
Anh đại cũng chính là hắn ra lệnh cho thên đàn em bịt mõm chó của nó lại vì lí do làm ồn sau đấy bắt đầu cho mấy tên đàn em giữ chặt cái lỗ trĩ thâm của nó nhét vật kia càng thêm sâu hơn rồi mang nó lên xe đưa nó đến căn hầm trước đó từng chứng kiến cuộc vui đùa của mấy thằng bệnh hoạn với gã súc sinh từng động chạm anh muốn xâm hại anh.
Nó bị ném vào trong đấy, một đống vật kì lạ bị nhét vào sau mông nó vừa gồ lại còn gai sau đó rung lên dữ dội khiến nó vừa kinh tởm vừa sợ hãi. Nó đang cố gắng kêu cứu nhưng lại chẳng có ai tới giúp nó. Quả báo của nó đến rồi.
Hắn cho mấy tên đàn em giám sát nó sau đấy cho thêm một vài người có tâm lý không ổn định tiến vào chăm sóc nó giúp nó mát xa mông một chút còn hắn thì trở về nhà. Cả đoạn đường đi dường như rất nhanh hắn thong thả trở về đi lên phòng thấy anh đã ngủ.
Cũng ngoan đó, hắn nghĩ. Hắn thay đồ sau đó chỉnh máy lạnh rồi lên giường nằm. Mọi chướng ngại vật cũng như mọi thứ rác rưởi tốt nhất đều phải được giải quyết gọn gàng, sạch sẽ. Hắn nằm cạnh anh chìm vào trong giấc ngủ với tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết. Hắn đang rất mong chờ vào ngày mai khi nhìn người chú kính yêu của hắn ở trên tòa án cầu xin hắn tha thứ.
Trong khi gia đình của lão già kia đang trong đồn, hắn hiện tại ở nhà đang ngủ cùng anh. Hắn nằm nhìn anh đã ngủ say rồi vươn tay lên chạm nhẹ vào tóc anh. Đây là một món hàng đã được hắn mua về với giá năm tỷ, một món hàng ngoan ngoãn, nghe lời và giỏi việc nhà tựa như một con robot tài năng biết nghe lệnh, không cãi lại chủ nhân của nó.
Từ lúc anh đặt chân vào đây, hắn nhận thấy cuộc sống của hắn dần trở nên khác biệt. Rắc rối hắn gặp trở nên nhiều hơn, hắn cũng nhận thấy anh là tâm điểm của một số thứ phiền phức. Tuy vậy thì những việc rác rưởi kia có xảy ra thì anh vẫn vậy như một khuôn tượng mà đúc ra không hề than vãn cũng không hề oán trách ai mà thay vào đó anh lại lựa chọn im lặng chịu đựng. Mãi cho đến khi hắn thấy việc anh đấm con đĩ kia trong ngày đầu tiên ả ta đến nhà hắn.
Hắn vuốt má anh, im lặng nhìn anh ngủ, im lặng nhìn mọi hành động của anh. Anh chính là con búp bê sứ hoàn hảo mà hắn cần. Hắn nhíu mày suy nghĩ có lẽ nếu hắn đưa anh đi đào tạo anh sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của hắn.
Trời trở về đêm, sau khi ăn cơm xong, hắn tiếp tục trở về phòng làm việc. Hắn đưa cho anh quyển truyện hồi trưa mà anh được đọc để anh tiếp tục đọc nó nếu anh chưa muốn ngủ còn hắn tiếp tục công việc của bản thân.
Lão già thối nát kia cũng đã đưa đơn khởi kiện hắn. Mọi nội dung được đưa lên trong đơn khởi kiện không được nói rõ ràng mà chỉ nói rằng hắn có hành vi giết người và tham gia những vụ giết người đó theo các bang nhỏ hay những nhóm người không rõ.
Luồn thông tin được thấy bằng mắt ngắn gọn dễ hiểu khiến hắn thấy buồn cười. Phải công nhận rằng lão già này vốn chưa từng tìm hiểu kĩ càng thông tin về hắn vậy nên lời lão đưa ra trên đơn kiện kia chưa đủ thuyết phục. Làn sóng thông tin về việc gia đình lão phạm tội đến tối ngày hôm nay vẫn chưa giảm đi ngược lại còn vượt mạnh lên cao hơn nữa.
Một số nhà báo đã nắm bắt thông tin và đăng bài đăng lên các trang web trên mạng xã hội, một vài kênh truyền hình tin tức cũng đang để ý đến lượng thông tin bổ não này. Đơn giản thôi vì lão ta là chủ tịch của công ty chuyên sản xuất đồ chơi cho trẻ em vậy mà lại có sở thích xâm hại trẻ em như vậy thì đó chẳng phải là tin hot sao.
Hắn tiếp tục sét duyệt bản kế hoạch và hợp đồng mà hắn sắp tới sẽ hợp tác. Một đống công việc đổ vào đầu nhiều lúc khiến hắn thấy mệt mỏi nhưng để được như ngày hôm nay đã có khoảng thời gian hắn rơi xuống bờ vực đen tối ngây thơ tin tưởng vào những lời ngon ngọt mà cho đi số tiền hắn tích được qua việc đi quét rác với rửa bát thuê. Ngày nào cũng như ngày nào hắn gù lưng ra kiếm từng đồng một thế rồi lại ngây thơ để bị lừa đi một khoảng tiền lớn, hắn rơi vào trạng thái xấu một khoảng thời gian. Cuộc sống không phải lúc nào cũng đều có chuyện tốt ập đến vậy nên sau lần đó hắn đã rút ra được cho bản thân một bài học lớn.
Quay đầu sang bên cạnh nhìn, hắn thấy anh đang chăm chú đọc từng chút một đống từ ngữ bằng tiếng Anh. Hắn nhìn anh mấy giây sau đó quay đầu về tiếp tục làm việc. Hắn cảm thấy anh khác biệt với hắn ở rất nhiều điểm.
Nếu hắn là anh trong thời điểm bị lừa tiền ấy có lẽ hắn sẽ không đập phá cũng không gào thét chửi bới mà sẽ là im lặng chịu đựng. Tại sao anh lại chịu đựng giỏi như vậy? Hắn tự hỏi trong đầu. Hai hoàn cảnh sống khác nhau sinh ra hai loại người khác nhau. Hắn được sống trong sự yêu thương công bằng và được nuông chiều bởi vậy nên khi bị mất đi một thức gì đó hắn sẽ cáu lên và muốn nó trở lại còn anh thì ngược lại với hắn vậy nên sự bực tức khó chịu trong anh sẽ chỉ đơn giản là buồn có vậy thôi. Cũng có lẽ anh sẽ đau lòng đến phát khóc và rồi cơ thể anh sẽ lại không ổn định, huyết áp sẽ tụt xuống.
Hắn vừa gõ máy vừa ngẫm nghĩ vài cái. Dù sao bây giờ hắn cũng là người bị kiện, viên cảnh sát nhắn tin cho hắn thông báo về việc hắn sẽ phải gặp họ nói chuyện.
Sau đó vài ngày,sau khi lên trên đồn nói chuyện xong hắn liền trở về nhà. Như nhớ đến một điều gì đấy, hắn cho người mua một vài bộ đồ rồi chuyển tới nhà hắn.
Cơm tối xong xuôi, hắn ngồi ăn cơm còn anh như thưởng lệ vẫn chỉ im lặng chờ đợi hắn.
- Ra đây.
Hắn mở miệng gọi anh đến bên cạnh. An nghe lệnh bước đến bên cạnh hắn khẽ cúi lưng xuống đợi lệnh ai ngờ đâu hắn kéo anh ngồi xuống ghế.
- Ăn đi, tí nữa ra ngoài nghe tao giao việc.
Hắn nói rồi uống nốt ngụm canh sau đó đi súc miệng. Hắn bước ra ngoài phòng khách mở kênh tin tức lên xem. Hình ảnh của lão già thối nát kia xuất hiện trước mặt hắn cùng hình ảnh con mụ vỡ lão ta và con đĩ ngu dốt kia. Chà, hôm nay kênh truyền hình đưa tin đến thật đúng lúc.
- Chương 47 -
Hắn ngồi xem, trong đoạn video ở trên màn hình. Một loạt sự kiện được đưa ra cùng với thông tin về một số vụ náo loạn. Giọng xuất hiện trong đoạn phỏng vấn là của một nạn nhân đã từng bị lão ta xâm hại vào thời điểm mới tròn mười năm tuổi.
Những giọt nước mắt đấu tranh cùng với sự đồng cảm chân thành để bảo vệ chính nghĩa đều là thứ khiến hắn buồn nôn không chịu được. Chính nghĩa và công bằng thời nay cũng vậy mà thôi đều là chính nghĩa tiền với công bằng tiền. Chỉ cần có tiền mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Đúng vậy chỉ cần vài ba đồng tiền rách đó thôi.
Bên trong bếp, anh thất thần một hồi lâu cuối cùng cũng ăn uống xong rồi dọn dẹp đồ đạc sau đó bước ra ngoài chờ mệnh lệnh của hắn. Anh bước từng bước, toàn thân có chút run rẩy cùng sợ hãi. Anh sợ bản thân đã phạm phải lỗi, anh sợ hắn sẽ đánh anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đứng trước mặt hắn chờ đợi điều tiếp theo hắn sẽ làm. Người anh hơi run lên còn đầu anh thì luôn cúi xuống. Hắn nhìn anh hơi khó hiểu sau đó thì vươn tay ra kéo anh ngồi xuống ghế. Lực kéo của hắn khá mạnh khiến cho anh một chút nữa thì ngã đập mặt vào thành ghế.
- Ngồi hẳn hoi lên.
Hắn nói với anh sau đó thì cầm một túi đồ để trước mặt anh. Tay hắn cầm một điếu thuốc sau đó thì hắn châm lửa hút một hơi. Mùi hương của sự độc hại lan tỏa quanh miệng hắn được thả bay ra ngoài.
- Mặc thử đi, đây là đồ của mày ngày mai theo tao lên tòa với chức vụ là người yêu của tao mày hiểu chưa?
Hắn nhìn anh sau đó chờ đợi anh phản ứng. Anh ngồi đờ ra một lúc sau đó hơi run tay cầm lấy bộ đồ. Đầu anh cúi xuống nói cảm ơn với hắn bỗng dưng bị hắn nâng cằm lên.
- Khi cảm ơn người khác mày phải biết nhìn người ta một cái chứ? Mày cúi đầu như vậy là đang...
Hắn chưa nói xong thì thấy anh đang khóc. Hắn hơi bất ngờ sau đó thả tay khỏi cằm của anh.
- Có bộ đồ mà cũng khóc. Mày làm như đây là lần đầu mày được cho đồ vậy.
Hắn quay đầu đi sau đó tiếp tục xem máy tính. Anh vẫn ngồi im lặng, nước mắt anh cứ rơi mà không có ý định dừng lại. Lời hắn nói là thật đây là lần đầu tiên anh thật sự được mặc đồ mới. Những món đồ trước đó anh có được đều là đồ cũ đã bị bỏ đi. Họ đơn giản là thấy thương cho anh sống phải một gia đình vừa rách vừa tệ hại không ai hoàn toàn là người cả. Bộ đồ hiện tại anh mặc cũng là đồ của một ông lão bảy tám tuổi cho anh nói là đồ của đứa cháu của ông ta bỏ đi. Khi đó anh vẫn còn đang làm việc ở quán ăn của ông chủ cũ.
Anh đơn giản là cầm lấy bộ đồ mà hắn đưa mà coi như một món đồ quý giá. Cái gì cũng phải có qua có lại có thể bây giờ hắn đưa anh để anh không làm mất mặt hắn nhưng anh không hiểu sao nước mắt anh lại rơi. Từ bao giờ mà anh lại trở nên yếu đuối như vậy? Anh cũng chẳng biết nữa.
Đợi khi anh ổn định tâm trạng lại, hắn quay ra nhìn anh sau đó bảo anh đi mặc thử đồ cho hắn xem. Anh nghe theo hắn ngoan ngoãn đi mặc đồ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn thấy một chiếc nokia cũ rích từ đời nào đang rung chuông. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy cái máy nào cũ như cái máy này, anh sống nghèo khổ còn hơn cả hắn nghĩ rồi. Phận là một chủ nhân, hắn thấy nên chăm sóc đồ chơi của hắn nhiều hơn.
Hắn cầm máy anh lên sau đó ấn nghe máy. Một giọng nói chua ngoa khó nghe phát ra từ đầu dây bên kia. Mở đầu là một đoạn chửi bới không đầu không đuôi.
- Thằng chó, mày thế mà trốn lâu quá nhỉ. Từ lúc mày bị bán cho thằng chó kia mày không biết thân biết phận mà gửi tiền về cho tao. Con mẹ mày thằng đĩ mau chóng gửi tiền về đây đi. Tốt nhất gửi trên hai mươi triệu. Dù gì bây giờ mày làm việc cho thằng chó kia có chết thì mày cũng nên quan tâm người nhà mày một chút. Tiền của tao hết rồi. Nếu mày không gửi tiền cho tao thì ông bà già trong nhà coi như sẽ không có đứa con nào như mày nữa đâu. Haha thằng ngu. Sao mày không nói gì đi? Chẳng nhẽ sau khi đến đấy mày bị câm rồi sao? Há há nghiệp của mày đấy con chó ngu dốt ạ.
Một đoạn chửi tục đòi tiền dài đẵng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hắn nhíu mày cầm điện thoại anh trên tay ngày càng thêm chặt như muốn bóp nát nó. Phải rồi ngoài con nợ là anh ra hắn còn một con nợ nữa nguyên nhân mà hắn có được món đồ tốt như anh hiện tại đang sủa lên những câu từ thiếu học thức.
Chờ thêm một lúc đầu dây bên kia không thấy phát ra tiếng động thì tiếp tục nở nụ cười. Tiếng cười nghe như khinh miệt chế giễu anh. Nó tiếp tục đoạn hội thoại tự độc thoại của nó. Ôi chà lâu ngày không gặp con chó này nó đã bắt đầu trở về bản chất ban đầu của chính nó rồi.
- Mau mau gửi tiền cho tao đi con chó. Mày là anh trai của tao mà có bị thằng chủ nợ của tao chơi mày đến chết thì nó cũng phải cho mày vài đồng đúng không. Ngoan ngoãn gửi tiền cho tao nhanh đấy nhé. Bằng không chính tao sẽ làm ra những thứ mày không thể tin được đâu. Haha thằng điếm chổng đít cho gay chơi.
- Chương 48 -
Hắn ngồi im lặng thu âm tất cả những gì con súc sinh này ói ra từ cái mõm thối của nó. Hắn bây giờ hiểu tại sao anh lại khóc khi nhận lấy đồ hắn rồi. Đơn giản thôi, đó là do cái gia đình thối nát như đống cứt ngoài đường này, ai nhìn cũng thấy gớm không muốn nhìn còn cực khó chịu và phải né tránh khi đến gần.
Anh đã thay đồ xong từ trước. Khi anh bước ra ngoài cả cuộc nói chuyện kia anh đều đã nghe thấy hết. Trên tay hắn đang cầm máy anh, hắn cũng đang nghe màn tự độc thoại của một con súc sinh nào đó. Hắn đảo mắt qua nhìn anh thấy anh đã mặc xong đồ và đang im lặng nhìn hắn chờ đợi cuộc nói chuyện kia.
Hắn nhất phím tạm thời tắt mic ở trên màn hình kệ cho con súc sinh kia tự lẩm bẩm sau đó tự tắt máy. Ánh mắt hắn đặt trên người anh đánh giá bộ trang phục mà trợ lý thay hắn mua cho anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cái áo dài tay size vừa nhưng nhìn anh mặc vào trông có vẻ khá rộng bởi vì trông anh quá gầy gò, quần anh mặc đến cả dây cũng kéo ra một đoạn dài thì mới miễn cưỡng không tụt xuống.
- Nhìn cũng ổn. Vẫn còn thêm một bộ, mày có thể vứt đống đồ rách rưới đó của mày đi được rồi ngày nào cũng mặc nhìn ngứa mắt không chịu được.
Hắn nói một lời biểu cảm trên mặt lại đi ngược lại với lời nói chán ghét của hắn là sự hài lòng. Hắn vẫy tay ý nói anh đến gần hơn. Anh nghe theo bước đến trước mặt hắn sau đó im lặng ngồi xuống ghế. Hắn nhìn anh một lúc thấy vẻ mặt anh vẫn như vậy vẫn là một vẻ cam chịu, bất lực đến không nói lên lời thì khó chịu.
- Nếu tao là mày thì thằng chó đấy sẽ chết. Chết một cách không hoàn hảo!
Hắn nói như đang đe dọa anh sau đó hắn cầm tập tài liệu trên tay vừa đọc vừa ngồi nói vài ba câu.
- Ngày mai có phiên tòa xét xử, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn giữ im lặng và chỉ ngồi xem dưới danh nghĩa là người giúp việc của tao. Nếu mày có ý định chạy trốn hay làm trò ngu ngốc gì thì chính tao sẽ bẻ chân mày và cũng sẽ chính tao không cho mày chết với một cơ thể lành lặn.
Từng lời nói của hắn đều mang đến sự đe dọa to lớn đối với anh. Anh biết bản thân anh và mạng sống của anh là do hắn quyết định vậy nên anh chỉ có thể tuân theo chứ không thể từ chối.
Trở về phòng ngủ, hắn để anh đi ngủ trước còn bản thân hắn gọi cho đàn em có chút việc quan trọng cần xử lý ngay trong đêm.
Tầm mười giờ hơn hắn rời đi. Anh im lặng nằm trên giường của hắn vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy cô đơn. Chuyện này bao giờ mới kết thúc đây? Mớ tiền nợ đó bao giờ anh mới có thể trả đủ đây. Thằng súc sinh kia nó sau khi bán anh đi vốn vẫn còn có hai tỷ để tiếp tục công cuộc ăn chơi của nó vậy tại sao sau hai tháng nó lại tìm đến anh để đòi tiền anh. Anh vốn chẳng có đồng nào trong người, bị chửi rủa rồi còn bị sỉ nhục khiến anh ngày càng trở nên yếu đuối hơn. Anh muốn chết quách đi cho xong như bản thân lại chẳng thể làm được như vậy.
Bên phía hắn, hắn cùng tên đàn em rời đi trong đêm tối đi đến ngôi nhà bẩn thỉu xung quanh bị đổ rác có khi còn bị ném cứt lên trên tường. Mấy tên đàn em đi vào trong trước, hắn cầm gậy đi vào sau.
Thằng súc sinh này một lần nữa không biết điều, tha thứ cho nó quả là quá sai lầm. Hút một hơi thuốc, hương khói độc phả ra xung quanh hắn cùng bọn đàn em đang xem xét tình hình bên trong.
Hai ông bà già kia giờ đây nhìn chẳng khác gì bộ xương di động. Thân thể gầy còm nằm co quắp trong góc nhà ôm chặt lấy nhau mà khóc. Thằng con có hiếu nó đang hút vade cảm nhận lấy chất kích thích đi vào cuống họng sau đó nhả khói ra.
Trong cơn phê ma túy nó không nhận ra tên đàn em đã tiến vào bên trong. Hai bộ xương già có dấu hiệu sắp chết đã được đưa đến bệnh viện ngay trong đêm còn thằng súc sinh kia thì lại chẳng biết gì tiêm càng ngày càng nhiều ma túy vào trong người. Nó phê đến mức run hết cả chân miệng còn chảy cả nước dãi ánh mắt nó lờ đờ.
Hắn nhìn qua một màn này mà trán hắn nổi đầy gân xanh. Một con chó súc sinh không biết coi trọng những thứ nó đang có ngày ngày lâm vào cái đen tối nhất của xã hội. Hắn nghĩ đến lúc nên cho thằng này biết đâu là phê pha thật sự.
Một đấm thật mạnh vào mặt nó, mấy cái răng hàm tung ra bị nó trực tiếp nuốt vào trong cổ họng. Nó đau đau đớn ho mạnh muốn nhổ cái răng đó ra.
Chưa đợi nó hoàn hồn lại thêm một cú đấm nữa vào mắt nó lần này có lẽ mắt nó bị thương nặng lắm rồi cú đấm trực tiếp khiến cho nhãn cầu của nó như muốn thụt vào bên trong. Hắn kinh tởm nhìn nó sau đó dập đầu nó xuống đất một cái thật mạnh. Hắn nắm tóc nó kéo lên rồi lại dập xuống cho tới khi máu chảy be bét bắn ra đầy sàn nhà mới thôi.
Tên đàn em đi đến tiêm cho nó một liều thuốc không rõ vào cả hai bên cánh tay của nó. Trong một khoảnh khắc tay nó bỗng tê dần không thể cử động được nữa. Nó vừa tiếp nhận cơn đau vừa tiếp nhận lấy sự phê pha vẫn còn lại do ma túy chưa phát ra hết tác dụng. Nó đau đớn muốn ôm bụng nhưng tay nó lại không thể cử động. Nó cố gắng dãy chân nhưng bị giữ lại.
Một tên đàn em cầm chân nó sau đó kéo quần nó xuống, mông nó bị nhấc lên một vật không xác định được làm từ gỗ trực tiếp đâm thẳng vào mông nó khiến nó đau như chết đi sống lại mà gào lên.
Anh đại cũng chính là hắn ra lệnh cho thên đàn em bịt mõm chó của nó lại vì lí do làm ồn sau đấy bắt đầu cho mấy tên đàn em giữ chặt cái lỗ trĩ thâm của nó nhét vật kia càng thêm sâu hơn rồi mang nó lên xe đưa nó đến căn hầm trước đó từng chứng kiến cuộc vui đùa của mấy thằng bệnh hoạn với gã súc sinh từng động chạm anh muốn xâm hại anh.
Nó bị ném vào trong đấy, một đống vật kì lạ bị nhét vào sau mông nó vừa gồ lại còn gai sau đó rung lên dữ dội khiến nó vừa kinh tởm vừa sợ hãi. Nó đang cố gắng kêu cứu nhưng lại chẳng có ai tới giúp nó. Quả báo của nó đến rồi.
Hắn cho mấy tên đàn em giám sát nó sau đấy cho thêm một vài người có tâm lý không ổn định tiến vào chăm sóc nó giúp nó mát xa mông một chút còn hắn thì trở về nhà. Cả đoạn đường đi dường như rất nhanh hắn thong thả trở về đi lên phòng thấy anh đã ngủ.
Cũng ngoan đó, hắn nghĩ. Hắn thay đồ sau đó chỉnh máy lạnh rồi lên giường nằm. Mọi chướng ngại vật cũng như mọi thứ rác rưởi tốt nhất đều phải được giải quyết gọn gàng, sạch sẽ. Hắn nằm cạnh anh chìm vào trong giấc ngủ với tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết. Hắn đang rất mong chờ vào ngày mai khi nhìn người chú kính yêu của hắn ở trên tòa án cầu xin hắn tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro