Chương 19
KohaneMine
2024-03-17 00:41:05
- Chương 55-
Để cho trợ lý giải quyết lũ miệng còn hôi sữa kia, hắn thì tiếp tục công việc chuẩn bị cho lần lên toà tiếp theo. Chuyện gia đình của lão già thối nát kia còn chưa xong thì chuyện khác đã đến.
Ngồi trên bàn làm việc, đống tài liệu công việc đang chờ giải quyết còn có lịch họp mới được trợ lý của hắn gửi đến. Hắn ngồi làm việc một hồi, thời gian chầm chậm trôi qua đến hơn ba mươi phút sau đó.
Bầu trời cũng dần thay đổi trạng thái từ nắng sáng dần đã tối đi. Thời gian làm cơm tối cũng đã đến nếu là thời điểm gần đây anh sẽ nấu cơm nhưng hiện tại anh vẫn còn đang ngủ mà hắn thì không đến mức sẽ hành hạ một người yếu nhớt như anh nên đành tự xuống bếp mày mò.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh còn nhiều, người sống độc thân một mình như hắn bao lâu nay cũng biết tự nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Đứng trước căn bếp đã hơn hai tháng không động vào, hắn bắt đầu lấy đồ ra để nấu chút đồ ăn bỏ bụng.
Làm qua loa bát mì kèm thêm tí thịt với rau, hắn ngồi ăn một mình trong căn phòng chống. Hắn tự nhận bản thân đã quen với việc có người đứng sau lưng chờ hắn.
Ăn uống một mình cũng nhanh, hắn trở về phòng tiếp tục làm việc. Hắn thấy anh vẫn ngủ như vậy thì cũng không đánh thức mặc kệ cho anh thích ngủ thế nào thì ngủ.
Thông tin về lũ ranh con kia đã có đấy đủ. Chúng nó đều là con của nhà giàu mới nổi, bố mẹ làm ăn cũng mới kha khá lên một tí thế là đánh liều chuyển vào đây để ở. Chúng nó tụ bầy tụ bọn sau đó phóng xe quanh khu nhà hắn để phá cứ nghĩ nó giàu thì sẽ không sợ cái gì nhưng có lẽ chúng nó đã sướng quá sớm rồi.
Đọc xong những thông tin cần thiết, hắn nhìn lên giường thấy anh vẫn cứ thế nằm ngủ trong im lặng không khóc không phá chỉ ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn thấy anh như vậy thì nhấc máy gọi điện cho đàn em, tối nay hắn ra ngoài làm chút công việc.
Trời đã trở lạnh, hắn thay đồ xong thì bước từ phòng vệ sinh ra ngoài. Lấy điện thoại trên giường tiện tay kéo chăn ở chỗ anh lên cao một tí nhìn anh cho đỡ ngứa mắt hắn.
Trong nhà đi vài bước đã lạnh, ra ngoài trời còn lạnh hơn. Gió khẽ thổi qua theo từng đợt, hắn nhấp một hớp thuốc lá chờ người đến đưa hắn đi.
Khói độc lan toả tan ra trong không khí, mùi khói sộc vào mũi hắn khiến hắn hơi nhíu mày. Bịch thuốc lá còn bảy điếu bên trong trực tiếp bị hắn vứt vào thùng rác.
Trợ lý nhanh chóng đến trước cổng nhà của hắn, cậu nhanh chóng đưa hắn đến địa điểm cuộc hẹn. Hắn để mấy tên đàn em đi ra trước trên tay lũ đàn em của hắn cầm theo một vài vali nhỏ.
Thằng to xác nhất cầm đầu bước vào cùng mấy thằng khác đi vào bên trong một con hẻm nhỏ, sau mông thủ sẵn mấy con dao với vài ống tiêm đã có thuốc.
Bên trong còn hẻm tối tăm không phát ra tiếng động, hắn ở bên trong chờ đợi kết quả. Vốn dĩ cuộc giao dịch này không lớn thế nhưng bên đối tác cũng có thành phần nguy hiểm. Bọn khủng bố được đưa đến đây không phải là ít sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
Hơn mười năm phút trôi qua, bọn đàn em vẫn chưa có dấu hiện đi ra. Hắn nhìn đồng hồ trong tay rồi nhìn về phía trợ lý đã thủ sẵn đồ trên người.
- Ngài có cần giáp dự phòng không ông chủ?
- Tao mặc rồi. Cứ theo dõi chúng nó trước đừng động đậy.
- Tôi hiểu rồi.
Khẩu súng giấu kín trong xe, súng của hắn là súng trong quân đội. Hắn từng có một khoảng thời gian được huấn luyện trong đấy về sau tham gia chế tác vũ khí dùng trong chiến tranh xảy ra và cả một số việc quan trọng của nhà nước liên quan đến súng đạn. Mọi thông tin của hắn đều được giữ kín ngoài bộ phận quan chức cấp cao của quân đội nhà nước ra thì phía bên ngoài không ai biết hắn là ai hay thuộc về thành phần nào. Bọn họ chỉ biết rằng hắn là chủ của một công ty, tuổi trẻ tài cao lặn lội ngoài đời từ sớm còn lại chẳng có gì hơn.
Hơn hai mươi phút, thời gian trôi qua càng trở nên nhanh chóng, lúc này hắn ra lệnh, trợ lý của hắn lẻn ra xe rồi đi nấp ở một góc gần đấy trên tay là một khẩu súng lục đã được nạp đạn. Hắn đi ra sau thủ sẵn một cái giáp chắn ở trên tay sau đó nhẹ nhàng chạy đến vách tường im lặng nấp sâu bên cạnh một cái thùng rác mà quan sát phía xung quanh.
Cuộc giao dịch đã đến phút cuối cùng. Tên đàn em đã bắt tay nhận hàng sau đó cẩn thận đi ra ngoài. Bọn khủng bố theo sau đấy đi ra, trợ lý và hắn tiếp tục nấp ở bên trong không ra ngoài chờ thời cơ thích hợp.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho tới khi một thằng khủng bố có ý định làm phản nhắm để cái vali thứ hai do một tên đàn em khác của hắn đang cầm trên tay. Nó tới gần phía mà hắn đang đứng, tay nâng súng lên nhắm ai ngờ đâu một mùi hương lạ bay sộc vào mũi.
Nó giật mình dãy dụa ai ngờ đâu bị hắn lôi vào bịp chặt miệng nó lại bằng một chiếc khăn mềm đã tẩm sẵn thuốc ở đó. Phía bên ngoài đồng đội nó không phát hiện thiếu đi mất một con chó vẫn đang nhảy lên xe tải chuẩn bị về.
- Chương 56 -
Chờ cho đoàn xe dần rời đi, thằng chó trong tay đã ngất hắn mới thả lỏng tay ném nó xuống đất mặc kệ cho da nó xát vào đá bị cắt xước chảy máu ra ngoài.
- Mang nó về tra khảo.
- Vâng thưa sếp.
Đàn em của hắn đứng chờ lệnh ở bên ngoài, thằng lớn nhất đưa cho hắn vali đựng tài liệu mật sau đó xách áo thằng kia lên lôi nó trên mặt đất sau đó vứt vào sau cốp xe rồi rời đi trước. Hắn vào trong xe cùng trợ lý trở về.
Tại nhà hắn, bên trong phòng ngủ, anh mở mắt thức dậy đón nhìn mọi thứ xung quanh. Căn phòng lạnh lẽo chỉ có một mình anh còn hắn đã biến mất không còn ở đây. Có lẽ hắn đang ở dưới nhà.
Anh nhận ra rằng bản thân còn chưa làm cơm tối cho hắn, anh cố gắng nhấc thân xác đang mệt mỏi của bản thân mà đi xuống bếp chuẩn bị nấu cơm.
Đồng hồ kêu tích tắc trong căn phòng trống vắng, lạnh lẽo. Đèn trong nhà đã tắt hết chỉ có camera còn đang hoạt động cùng một số vật dụng trong nhà.
Anh đi về phía bếp nấu cơm nhưng lại không biết bản thân đi nhầm hướng đi lạc ra ngoài phòng khách. Ghế sô pha ngay trước mắt, anh không nhìn rõ được trong bóng tối thế nên đành dùng tay bám vào thành ghế cứ vậy mò mò đến đầu ghế rồi lại thôi.
Không còn vật nào để anh có thể bám được nữa, trong không gian rộng rãi lạnh lẽo này anh cảm thấy cô đơn. Bản thân anh bỗng dưng bật khóc.
Bây giờ còn có thể ngồi trên sàn nhưng đó là ở nhà hắn còn nếu ở nhà anh thì anh sẽ bị nhốt trong phòng vệ sinh vừa tối lại còn có mùi bốc lên ngoài khe cửa có gián bay vào có lúc sẽ đậu lên người anh làm anh sợ hãi. Anh đã hét lên và đã hứa rằng sẽ kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ anh thả anh ra nhưng họ nào có quan tâm chứ. Họ nói rằng việc kiếm tiền nuôi họ và em trai thì chắc chắn anh phải làm chứ không cần ai nhắc nhở.
Ngày hôm đó anh đi làm về muộn không kịp nấu cơm nên đã bị đánh rồi bị nhốt trong phòng vệ sinh. Dần anh cũng đã quen. Có nhiều lúc anh thấy thà ngủ trong thùng rác đôi khi còn sướng hơn là phải ngủ trong phòng vệ sinh ở nhà vì nó đáng sợ lắm.
Cứ thế anh im lặng ngồi trên sàn nhà mà khóc, lưng anh tựa vào thành ghế sô pha im lặng hướng về phía cửa nhà. Anh không biết anh đang chờ đợi thứ gì nhưng anh cứ thế mà im lặng chờ đợi cùng với hai hàng nước mắt. Anh sợ bị đánh sợ bị ép uống những thứ linh tinh, sợ bản đêm phải tranh ăn với mèo hoang chó dại, anh sợ lắm.
Xe của hắn đi trên đường, trợ lý đưa hắn đi trên đường đến gần một quán cháo nhỏ thì hắn kêu dừng lại. Vào bên trong mua một hộp cháo nóng ăn đêm còn thêm cả tí thịt ăn kèm với lí do là đang đói.
Trợ lý xinh đẹp ở trong xe thấy thế thì cười thầm, ông chủ đang lo lắng cho ai đó, cậu biết chứ.
Xe tiếp tục trở về nhà, trợ lý đã đi xe với tốc độ nhanh nhất để trở về.
Dừng trước cổng nhà, trên tay hắn là túi giữ nhiệt mà cậu trợ lý cho mượn bên trong là cháo nóng mới mua để "ăn đêm". Hắn mở cửa bước vào nhà, ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong, hắn ngỡ ngàng khi thấy anh đang ngồi trên sàn nhà, đang khóc sau đó là ngẩng đầu lê nhìn hắn.
- Sao mày lại ngồi ở đây?
Hắn bất ngờ nhìn anh, chẳng hiểu sao hắn lại vội vàng đặt túi đồ xuống đất. Hắn đến cạnh anh rồi nâng cằm anh lên. Mắt anh đã sưng húp lên vì khóc, khi ấy hắn lần đầu tiên biết được sự sợ hãi vô hình là gì. Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt anh sau đó bật cười.
- Mày chờ tao về đấy à? Đã nhát còn tự cho là mình mạnh mẽ sao?
Hắn kéo tay anh lên chờ anh đứng vững còn bản thân thì quay lại lấy túi cháo trên sàn, hắn tiện tay với vở công tắc đèn lúc này mới nhìn rõ mặt anh. Anh có lẽ đã khóc rất nhiều, cơ thể lại gầy yếu còn đang cố gắng đứng dậy. Cả người anh có hơi nóng, dáng đứng của anh loạng choạng như sắp ngã tới nơi.
- Phiền phức thật. Cầm cái này đi. Mua về để ăn mà nhìn mày làm chán không chịu được. Cho mày đấy.
Hắn nói rồi đi về phòng làm việc để thay đồ. Phía dưới nhà anh ôm cái túi giữ nhiệt còn đang ấm ở trên tay.
Anh cố gắng đi về phía phòng bếp, đặt túi giữ nhiệt trên bàn ăn sau đó liền đi rửa mặt cho tỉnh.
Mùi cháo thơm phức bay ra từ trong túi đựng, anh nhấc cái hộp đựng màu xanh ra nhìn cháo thịt trước mắt trong lòng bỗng dưng cảm thấy dễ chịu muốn khóc nhưng lại khóc không được.
Anh lấy thìa sau đó ăn từng chút một, bụng anh đã rất đói rồi.
- Chương 57 -
Sau khi ăn no xong, anh hơi nghiêng người về sau ghế, bụng anh hơi phồng lên đón nhận cảm giác dễ chịu. Đây là lần thứ hai có người đối xử tốt với anh như vậy sau ông chủ cũ. Mặc dù đó chỉ là lời nói bỏ đi nhưng anh vẫn thấy thật ấm áp. Anh được ăn no, được cho đồ mới cũng không phải ngủ ngoài thùng rác nữa. Đó có phải là một hạnh phúc lớn không, anh thầm nghĩ.
Dọn dẹp lại đồ, anh bước từng bước trở về phòng ngủ của hắn. Hắn hiện tại đã thay đồ xong, thấy anh trở về thì lùi người sang một bên giường chừa cho anh một chỗ. Anh ngoan ngoãn lên giường nằm, hơi ấm hắn để lại vẫn còn đó.
Sau khi được ăn no, anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ lặng lẽ thiếp đi trong thoáng chốc.
Hắn thấy anh đã ngủ rồi thì cũng tắt máy, với tay tắt đèn trên bàn nằm xuống giường sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Cánh tay hắn trong đêm tối, bất giác vòng qua bụng anh, cả cơ thể hắn cũng vậy, sáp lại gần anh ôm anh ngủ. Mùi hương cơ thể của anh là mùi hương riêng hắn có thể tiếp nhận. Cứ vậy ôm anh ngủ cả một đêm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, phiên toà tiếp theo cũng đã đến. Phiên toà lần này kết tội ả đàn bà kia tội giết người và buôn ma túy trái phép trong nhiều năm kèm theo tàng trữ chất cấm trong nhà trái với quy định của pháp luật. Con mụ già này bị kết án tù mười năm năm còn con đĩ kia ngay sau đó là tội danh giết người. Nó cũng đã đủ tuổi để đi tù rồi kết án của nó là mười năm năm tù do mọi hành động giết người dấu xác của nó cũng đã tìm được rất nhiều bằng chứng.
Ngày lão già kia được đưa vào trại giam đã đến. Lão bị giam vào chung phòng với một nhóm trong đó có một thằng dị hợm, một thằng nhát cáy, một thằng điên và mấy thằng dở dở không rõ.
Bọn nó mới đi lao động về, một thằng đang dùng tay đào đất trong vô vọng. Thằng dị hợm mở mắt lớn nhìn lão ta. Nó cùng mấy thằng trong phòng giam chung này đều nhìn lão với ánh mắt kinh tởm làm lão thấy áp lực và sợ hãi.
- Thằng già này là thằng vì xâm hại tình dục trẻ em nên bị nhốt vào đây đúng không?
- Đúng rồi đấy thằng hói.
- Đéo hiểu sao già rồi, chim có hết lại mà còn ham hố mấy đứa trẻ còn non tơ bé tí. Nhỉ chúng mày.
- Chắc nghiện sẽ đấy.
Chúng nói ngồi trong góc tối, vừa nhìn lão ta vừa bàn bạc. Sự kinh tởm và khinh bỉ đều đổ hết vào lão. Lão co ro ngồi vào trong góc sở sát cửa sắt im lặng nghe chúng nó nói. Nãy giờ thằng điên kia vẫn đang đào đất không nói gì.
- Mày nhìn đi thằng út, đây có phải con chó đã xơi em gái mày đến mức treo cổ tự tử không?
Thằng to nhất vừa lén nhấp một điếu thuốc lá vừa nói. Lúc này thằng được gọi là thằng út kia mới ngẩng đầu lên nhìn. Mặt thằng út hơi hóp lại, nhìn qua có vẻ rất xinh trai không đến nỗi nào nhưng ánh mắt nó lại trông rất đáng sợ. Vừa hốc hác lại còn đỏ ngầu trừng tớ nhìn về phía lão ta. Lão ta nhìn kĩ mặt nó mới giật mình hoảng hốt. Thằng điên này đích thị là thằng bị lão hại vào đây để cải tạo ấy thế mà giờ lại bị nhốt chung với nó.
- Cậu út muốn trả thù cho em gái không? Mấy năm nữa thôi ra trại rồi. Mày có muốn trả thù cho em gái mày không cậu út?
Mấy thằng quái gở và dị hợm kia nhìn về phía thằng út, thằng út thì lại đầy sự kinh tởm,hận thù nhìn về phía lão ta.
Trong phòng giam này không có camera, camera chủ yếu đều ở bên ngoài hành lang cách phòng giam của lão bốn phòng nữa. Đây là góc khuất hoàn hảo, cho dù lão có bị làm gì cũng sẽ chẳng ai giúp được lão ta cả.
Lão ta càng thêm sợ hãi nhìn về phía năm thằng đang ở trong bóng tối kia mà bàn bạc thứ gì đó. Cái thằng trông nhát cáy kia vậy mà lại không như vẻ bề ngoài của nó. Nó đứng dậy bước về phía lão ta trước tiên sau đó bóp mặt lão ta, ánh mắt sâu hoắm nhìn lão tạo cho lão một cảm giác sợ hãi. Thế rồi lão đi ra quần.
- Eo tởm thật. Già rồi còn hãm.
- Lão già này ở bẩn quá.
- Tởm.
- Nào không nhìn nếu không thằng già này bắt anh em mình uống nước của nó giờ hahaha...
Lão ta bị nói cho hoá thẹn xông lên muốn đánh chúng nó. Trong giây phút hồ đồ, lão bị đánh vật mạnh xuống đất sau đó trực tiếp ngất đi.
- Chửa gì đã xỉu. Già còn hãm.
- Cậu út không được sợ đâu nhé. Để bọn anh chăm cậu út cho nhé, cậu út ngoan.
Mấy thằng quái gở kia nhìn thằng út nãy giờ đã khóc vì kích động mạnh mà rủ lòng thương xoa đầu cậu út. Dù gì xây xước trong phòng giam ở đây là bình thường, người cai quản cũng chẳng để tâm mấy. Trả thù dần dần cũng chẳng chết ai, thằng đô nhất cởi áo ra chùm lên đầu cậu út sau đó nhấp nốt điếu thuốc của bản thân rồi vứt xuống sàn dập nó đi.
Sang tháng thứ ba từ lâu, hắn vẫn vậy để anh ngủ trên giường hắn. Dù sao thì phòng kho cũng đã bị chất đống đồ vào đấy, phòng cho khách cũng chẳng phải phòng để cho kẻ hầu như anh được ở.
Để cho trợ lý giải quyết lũ miệng còn hôi sữa kia, hắn thì tiếp tục công việc chuẩn bị cho lần lên toà tiếp theo. Chuyện gia đình của lão già thối nát kia còn chưa xong thì chuyện khác đã đến.
Ngồi trên bàn làm việc, đống tài liệu công việc đang chờ giải quyết còn có lịch họp mới được trợ lý của hắn gửi đến. Hắn ngồi làm việc một hồi, thời gian chầm chậm trôi qua đến hơn ba mươi phút sau đó.
Bầu trời cũng dần thay đổi trạng thái từ nắng sáng dần đã tối đi. Thời gian làm cơm tối cũng đã đến nếu là thời điểm gần đây anh sẽ nấu cơm nhưng hiện tại anh vẫn còn đang ngủ mà hắn thì không đến mức sẽ hành hạ một người yếu nhớt như anh nên đành tự xuống bếp mày mò.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh còn nhiều, người sống độc thân một mình như hắn bao lâu nay cũng biết tự nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Đứng trước căn bếp đã hơn hai tháng không động vào, hắn bắt đầu lấy đồ ra để nấu chút đồ ăn bỏ bụng.
Làm qua loa bát mì kèm thêm tí thịt với rau, hắn ngồi ăn một mình trong căn phòng chống. Hắn tự nhận bản thân đã quen với việc có người đứng sau lưng chờ hắn.
Ăn uống một mình cũng nhanh, hắn trở về phòng tiếp tục làm việc. Hắn thấy anh vẫn ngủ như vậy thì cũng không đánh thức mặc kệ cho anh thích ngủ thế nào thì ngủ.
Thông tin về lũ ranh con kia đã có đấy đủ. Chúng nó đều là con của nhà giàu mới nổi, bố mẹ làm ăn cũng mới kha khá lên một tí thế là đánh liều chuyển vào đây để ở. Chúng nó tụ bầy tụ bọn sau đó phóng xe quanh khu nhà hắn để phá cứ nghĩ nó giàu thì sẽ không sợ cái gì nhưng có lẽ chúng nó đã sướng quá sớm rồi.
Đọc xong những thông tin cần thiết, hắn nhìn lên giường thấy anh vẫn cứ thế nằm ngủ trong im lặng không khóc không phá chỉ ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn thấy anh như vậy thì nhấc máy gọi điện cho đàn em, tối nay hắn ra ngoài làm chút công việc.
Trời đã trở lạnh, hắn thay đồ xong thì bước từ phòng vệ sinh ra ngoài. Lấy điện thoại trên giường tiện tay kéo chăn ở chỗ anh lên cao một tí nhìn anh cho đỡ ngứa mắt hắn.
Trong nhà đi vài bước đã lạnh, ra ngoài trời còn lạnh hơn. Gió khẽ thổi qua theo từng đợt, hắn nhấp một hớp thuốc lá chờ người đến đưa hắn đi.
Khói độc lan toả tan ra trong không khí, mùi khói sộc vào mũi hắn khiến hắn hơi nhíu mày. Bịch thuốc lá còn bảy điếu bên trong trực tiếp bị hắn vứt vào thùng rác.
Trợ lý nhanh chóng đến trước cổng nhà của hắn, cậu nhanh chóng đưa hắn đến địa điểm cuộc hẹn. Hắn để mấy tên đàn em đi ra trước trên tay lũ đàn em của hắn cầm theo một vài vali nhỏ.
Thằng to xác nhất cầm đầu bước vào cùng mấy thằng khác đi vào bên trong một con hẻm nhỏ, sau mông thủ sẵn mấy con dao với vài ống tiêm đã có thuốc.
Bên trong còn hẻm tối tăm không phát ra tiếng động, hắn ở bên trong chờ đợi kết quả. Vốn dĩ cuộc giao dịch này không lớn thế nhưng bên đối tác cũng có thành phần nguy hiểm. Bọn khủng bố được đưa đến đây không phải là ít sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
Hơn mười năm phút trôi qua, bọn đàn em vẫn chưa có dấu hiện đi ra. Hắn nhìn đồng hồ trong tay rồi nhìn về phía trợ lý đã thủ sẵn đồ trên người.
- Ngài có cần giáp dự phòng không ông chủ?
- Tao mặc rồi. Cứ theo dõi chúng nó trước đừng động đậy.
- Tôi hiểu rồi.
Khẩu súng giấu kín trong xe, súng của hắn là súng trong quân đội. Hắn từng có một khoảng thời gian được huấn luyện trong đấy về sau tham gia chế tác vũ khí dùng trong chiến tranh xảy ra và cả một số việc quan trọng của nhà nước liên quan đến súng đạn. Mọi thông tin của hắn đều được giữ kín ngoài bộ phận quan chức cấp cao của quân đội nhà nước ra thì phía bên ngoài không ai biết hắn là ai hay thuộc về thành phần nào. Bọn họ chỉ biết rằng hắn là chủ của một công ty, tuổi trẻ tài cao lặn lội ngoài đời từ sớm còn lại chẳng có gì hơn.
Hơn hai mươi phút, thời gian trôi qua càng trở nên nhanh chóng, lúc này hắn ra lệnh, trợ lý của hắn lẻn ra xe rồi đi nấp ở một góc gần đấy trên tay là một khẩu súng lục đã được nạp đạn. Hắn đi ra sau thủ sẵn một cái giáp chắn ở trên tay sau đó nhẹ nhàng chạy đến vách tường im lặng nấp sâu bên cạnh một cái thùng rác mà quan sát phía xung quanh.
Cuộc giao dịch đã đến phút cuối cùng. Tên đàn em đã bắt tay nhận hàng sau đó cẩn thận đi ra ngoài. Bọn khủng bố theo sau đấy đi ra, trợ lý và hắn tiếp tục nấp ở bên trong không ra ngoài chờ thời cơ thích hợp.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho tới khi một thằng khủng bố có ý định làm phản nhắm để cái vali thứ hai do một tên đàn em khác của hắn đang cầm trên tay. Nó tới gần phía mà hắn đang đứng, tay nâng súng lên nhắm ai ngờ đâu một mùi hương lạ bay sộc vào mũi.
Nó giật mình dãy dụa ai ngờ đâu bị hắn lôi vào bịp chặt miệng nó lại bằng một chiếc khăn mềm đã tẩm sẵn thuốc ở đó. Phía bên ngoài đồng đội nó không phát hiện thiếu đi mất một con chó vẫn đang nhảy lên xe tải chuẩn bị về.
- Chương 56 -
Chờ cho đoàn xe dần rời đi, thằng chó trong tay đã ngất hắn mới thả lỏng tay ném nó xuống đất mặc kệ cho da nó xát vào đá bị cắt xước chảy máu ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mang nó về tra khảo.
- Vâng thưa sếp.
Đàn em của hắn đứng chờ lệnh ở bên ngoài, thằng lớn nhất đưa cho hắn vali đựng tài liệu mật sau đó xách áo thằng kia lên lôi nó trên mặt đất sau đó vứt vào sau cốp xe rồi rời đi trước. Hắn vào trong xe cùng trợ lý trở về.
Tại nhà hắn, bên trong phòng ngủ, anh mở mắt thức dậy đón nhìn mọi thứ xung quanh. Căn phòng lạnh lẽo chỉ có một mình anh còn hắn đã biến mất không còn ở đây. Có lẽ hắn đang ở dưới nhà.
Anh nhận ra rằng bản thân còn chưa làm cơm tối cho hắn, anh cố gắng nhấc thân xác đang mệt mỏi của bản thân mà đi xuống bếp chuẩn bị nấu cơm.
Đồng hồ kêu tích tắc trong căn phòng trống vắng, lạnh lẽo. Đèn trong nhà đã tắt hết chỉ có camera còn đang hoạt động cùng một số vật dụng trong nhà.
Anh đi về phía bếp nấu cơm nhưng lại không biết bản thân đi nhầm hướng đi lạc ra ngoài phòng khách. Ghế sô pha ngay trước mắt, anh không nhìn rõ được trong bóng tối thế nên đành dùng tay bám vào thành ghế cứ vậy mò mò đến đầu ghế rồi lại thôi.
Không còn vật nào để anh có thể bám được nữa, trong không gian rộng rãi lạnh lẽo này anh cảm thấy cô đơn. Bản thân anh bỗng dưng bật khóc.
Bây giờ còn có thể ngồi trên sàn nhưng đó là ở nhà hắn còn nếu ở nhà anh thì anh sẽ bị nhốt trong phòng vệ sinh vừa tối lại còn có mùi bốc lên ngoài khe cửa có gián bay vào có lúc sẽ đậu lên người anh làm anh sợ hãi. Anh đã hét lên và đã hứa rằng sẽ kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ anh thả anh ra nhưng họ nào có quan tâm chứ. Họ nói rằng việc kiếm tiền nuôi họ và em trai thì chắc chắn anh phải làm chứ không cần ai nhắc nhở.
Ngày hôm đó anh đi làm về muộn không kịp nấu cơm nên đã bị đánh rồi bị nhốt trong phòng vệ sinh. Dần anh cũng đã quen. Có nhiều lúc anh thấy thà ngủ trong thùng rác đôi khi còn sướng hơn là phải ngủ trong phòng vệ sinh ở nhà vì nó đáng sợ lắm.
Cứ thế anh im lặng ngồi trên sàn nhà mà khóc, lưng anh tựa vào thành ghế sô pha im lặng hướng về phía cửa nhà. Anh không biết anh đang chờ đợi thứ gì nhưng anh cứ thế mà im lặng chờ đợi cùng với hai hàng nước mắt. Anh sợ bị đánh sợ bị ép uống những thứ linh tinh, sợ bản đêm phải tranh ăn với mèo hoang chó dại, anh sợ lắm.
Xe của hắn đi trên đường, trợ lý đưa hắn đi trên đường đến gần một quán cháo nhỏ thì hắn kêu dừng lại. Vào bên trong mua một hộp cháo nóng ăn đêm còn thêm cả tí thịt ăn kèm với lí do là đang đói.
Trợ lý xinh đẹp ở trong xe thấy thế thì cười thầm, ông chủ đang lo lắng cho ai đó, cậu biết chứ.
Xe tiếp tục trở về nhà, trợ lý đã đi xe với tốc độ nhanh nhất để trở về.
Dừng trước cổng nhà, trên tay hắn là túi giữ nhiệt mà cậu trợ lý cho mượn bên trong là cháo nóng mới mua để "ăn đêm". Hắn mở cửa bước vào nhà, ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong, hắn ngỡ ngàng khi thấy anh đang ngồi trên sàn nhà, đang khóc sau đó là ngẩng đầu lê nhìn hắn.
- Sao mày lại ngồi ở đây?
Hắn bất ngờ nhìn anh, chẳng hiểu sao hắn lại vội vàng đặt túi đồ xuống đất. Hắn đến cạnh anh rồi nâng cằm anh lên. Mắt anh đã sưng húp lên vì khóc, khi ấy hắn lần đầu tiên biết được sự sợ hãi vô hình là gì. Hắn đưa tay lau nước mắt trên mặt anh sau đó bật cười.
- Mày chờ tao về đấy à? Đã nhát còn tự cho là mình mạnh mẽ sao?
Hắn kéo tay anh lên chờ anh đứng vững còn bản thân thì quay lại lấy túi cháo trên sàn, hắn tiện tay với vở công tắc đèn lúc này mới nhìn rõ mặt anh. Anh có lẽ đã khóc rất nhiều, cơ thể lại gầy yếu còn đang cố gắng đứng dậy. Cả người anh có hơi nóng, dáng đứng của anh loạng choạng như sắp ngã tới nơi.
- Phiền phức thật. Cầm cái này đi. Mua về để ăn mà nhìn mày làm chán không chịu được. Cho mày đấy.
Hắn nói rồi đi về phòng làm việc để thay đồ. Phía dưới nhà anh ôm cái túi giữ nhiệt còn đang ấm ở trên tay.
Anh cố gắng đi về phía phòng bếp, đặt túi giữ nhiệt trên bàn ăn sau đó liền đi rửa mặt cho tỉnh.
Mùi cháo thơm phức bay ra từ trong túi đựng, anh nhấc cái hộp đựng màu xanh ra nhìn cháo thịt trước mắt trong lòng bỗng dưng cảm thấy dễ chịu muốn khóc nhưng lại khóc không được.
Anh lấy thìa sau đó ăn từng chút một, bụng anh đã rất đói rồi.
- Chương 57 -
Sau khi ăn no xong, anh hơi nghiêng người về sau ghế, bụng anh hơi phồng lên đón nhận cảm giác dễ chịu. Đây là lần thứ hai có người đối xử tốt với anh như vậy sau ông chủ cũ. Mặc dù đó chỉ là lời nói bỏ đi nhưng anh vẫn thấy thật ấm áp. Anh được ăn no, được cho đồ mới cũng không phải ngủ ngoài thùng rác nữa. Đó có phải là một hạnh phúc lớn không, anh thầm nghĩ.
Dọn dẹp lại đồ, anh bước từng bước trở về phòng ngủ của hắn. Hắn hiện tại đã thay đồ xong, thấy anh trở về thì lùi người sang một bên giường chừa cho anh một chỗ. Anh ngoan ngoãn lên giường nằm, hơi ấm hắn để lại vẫn còn đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi được ăn no, anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ lặng lẽ thiếp đi trong thoáng chốc.
Hắn thấy anh đã ngủ rồi thì cũng tắt máy, với tay tắt đèn trên bàn nằm xuống giường sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Cánh tay hắn trong đêm tối, bất giác vòng qua bụng anh, cả cơ thể hắn cũng vậy, sáp lại gần anh ôm anh ngủ. Mùi hương cơ thể của anh là mùi hương riêng hắn có thể tiếp nhận. Cứ vậy ôm anh ngủ cả một đêm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, phiên toà tiếp theo cũng đã đến. Phiên toà lần này kết tội ả đàn bà kia tội giết người và buôn ma túy trái phép trong nhiều năm kèm theo tàng trữ chất cấm trong nhà trái với quy định của pháp luật. Con mụ già này bị kết án tù mười năm năm còn con đĩ kia ngay sau đó là tội danh giết người. Nó cũng đã đủ tuổi để đi tù rồi kết án của nó là mười năm năm tù do mọi hành động giết người dấu xác của nó cũng đã tìm được rất nhiều bằng chứng.
Ngày lão già kia được đưa vào trại giam đã đến. Lão bị giam vào chung phòng với một nhóm trong đó có một thằng dị hợm, một thằng nhát cáy, một thằng điên và mấy thằng dở dở không rõ.
Bọn nó mới đi lao động về, một thằng đang dùng tay đào đất trong vô vọng. Thằng dị hợm mở mắt lớn nhìn lão ta. Nó cùng mấy thằng trong phòng giam chung này đều nhìn lão với ánh mắt kinh tởm làm lão thấy áp lực và sợ hãi.
- Thằng già này là thằng vì xâm hại tình dục trẻ em nên bị nhốt vào đây đúng không?
- Đúng rồi đấy thằng hói.
- Đéo hiểu sao già rồi, chim có hết lại mà còn ham hố mấy đứa trẻ còn non tơ bé tí. Nhỉ chúng mày.
- Chắc nghiện sẽ đấy.
Chúng nói ngồi trong góc tối, vừa nhìn lão ta vừa bàn bạc. Sự kinh tởm và khinh bỉ đều đổ hết vào lão. Lão co ro ngồi vào trong góc sở sát cửa sắt im lặng nghe chúng nó nói. Nãy giờ thằng điên kia vẫn đang đào đất không nói gì.
- Mày nhìn đi thằng út, đây có phải con chó đã xơi em gái mày đến mức treo cổ tự tử không?
Thằng to nhất vừa lén nhấp một điếu thuốc lá vừa nói. Lúc này thằng được gọi là thằng út kia mới ngẩng đầu lên nhìn. Mặt thằng út hơi hóp lại, nhìn qua có vẻ rất xinh trai không đến nỗi nào nhưng ánh mắt nó lại trông rất đáng sợ. Vừa hốc hác lại còn đỏ ngầu trừng tớ nhìn về phía lão ta. Lão ta nhìn kĩ mặt nó mới giật mình hoảng hốt. Thằng điên này đích thị là thằng bị lão hại vào đây để cải tạo ấy thế mà giờ lại bị nhốt chung với nó.
- Cậu út muốn trả thù cho em gái không? Mấy năm nữa thôi ra trại rồi. Mày có muốn trả thù cho em gái mày không cậu út?
Mấy thằng quái gở và dị hợm kia nhìn về phía thằng út, thằng út thì lại đầy sự kinh tởm,hận thù nhìn về phía lão ta.
Trong phòng giam này không có camera, camera chủ yếu đều ở bên ngoài hành lang cách phòng giam của lão bốn phòng nữa. Đây là góc khuất hoàn hảo, cho dù lão có bị làm gì cũng sẽ chẳng ai giúp được lão ta cả.
Lão ta càng thêm sợ hãi nhìn về phía năm thằng đang ở trong bóng tối kia mà bàn bạc thứ gì đó. Cái thằng trông nhát cáy kia vậy mà lại không như vẻ bề ngoài của nó. Nó đứng dậy bước về phía lão ta trước tiên sau đó bóp mặt lão ta, ánh mắt sâu hoắm nhìn lão tạo cho lão một cảm giác sợ hãi. Thế rồi lão đi ra quần.
- Eo tởm thật. Già rồi còn hãm.
- Lão già này ở bẩn quá.
- Tởm.
- Nào không nhìn nếu không thằng già này bắt anh em mình uống nước của nó giờ hahaha...
Lão ta bị nói cho hoá thẹn xông lên muốn đánh chúng nó. Trong giây phút hồ đồ, lão bị đánh vật mạnh xuống đất sau đó trực tiếp ngất đi.
- Chửa gì đã xỉu. Già còn hãm.
- Cậu út không được sợ đâu nhé. Để bọn anh chăm cậu út cho nhé, cậu út ngoan.
Mấy thằng quái gở kia nhìn thằng út nãy giờ đã khóc vì kích động mạnh mà rủ lòng thương xoa đầu cậu út. Dù gì xây xước trong phòng giam ở đây là bình thường, người cai quản cũng chẳng để tâm mấy. Trả thù dần dần cũng chẳng chết ai, thằng đô nhất cởi áo ra chùm lên đầu cậu út sau đó nhấp nốt điếu thuốc của bản thân rồi vứt xuống sàn dập nó đi.
Sang tháng thứ ba từ lâu, hắn vẫn vậy để anh ngủ trên giường hắn. Dù sao thì phòng kho cũng đã bị chất đống đồ vào đấy, phòng cho khách cũng chẳng phải phòng để cho kẻ hầu như anh được ở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro