Chương 39
KohaneMine
2024-03-17 00:41:05
- Chương 115 -
Hắn nhìn vẻ mặt từng người trước mắt, mỗi mặt một vẻ chỉ có hắn và anh vẫn nguyên một sự bình tĩnh. Hắn nhìn anh đang ngồi im lặng không mở lời, một số ánh mắt đang nhìn về phía anh. Phải rồi trường bọn này đang học cũng là trường có chút tiếng tăm, chú của hắn không muốn trở nên nổi tiếng chỉ muốn sống an nhàn nuôi dạy học sinh ai ngờ lỡ tay giữ chức hiệu trưởng đến tận bây giờ.
Hắn chạm hờ vào vai anh thấy người anh đang run lên, quả thật bọn chó này đáng chết. Hắn đang ngồi vạch ra vài kế hoạch trả thù trong đầu, hắn đảo mắt qua một vòng nhìn lũ người trước mắt. Có lẽ vì anh còn yếu nên đánh chúng nó chưa đủ mạnh tay cần phải có hắn giúp đỡ mới ổn được.
Ngón tay dài thô ráp chạm nhẹ lên lớp thịt má mềm mại có chút ấm áp còn đang run lên. Anh được hắn chạm mà có chút ngơ ra. Anh hơi ngồi nhích gần về phía hắn, một cảm giác an toàn bao bọc lấy toàn thân anh mà trước đây anh chưa từng nhận được.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn giải quyết việc trên trường học cho anh, chắc anh đã làm phiền hắn rất nhiều.
Anh cúi mặt, dần dần cảm thấy bản thân thật vô dụng. Anh sống ở nhà hắn nhưng lại chẳng thể làm gì cho hắn, việc trường lớp cũng vậy đều là xô xát, đánh nhau không thì cũng là việc bạn học trong lớp. Anh càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng chỉ biết cúi gằm mặt.
Chỉ đến khi có tiếng gọi anh mới bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
Trước mắt anh là một người phụ nữ đang khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem làm nhòe lớp phấn trên mặt. Bà ta như đang gào vào mặt anh nhưng may mắn đã có người giữ lại. Có lẽ do anh suy nghĩ quá lâu nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh ngồi đờ ra đấy thêm một lần nữa sau đó mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ kia vẫn vậy lao vào chửi anh nói anh là một thằng gay kinh tớm dám gạ gẫm con trai bà ta, nói anh hủy hoại cuộc đời con trai bà ta.Bà ta nói anh nên đi chết đi và đừng sống thêm phút giây nào nữa nói anh là một con chó, một thằng súc vật.
Anh im lặng nghe những lời chửi ấy, tâm trí anh chưa từng bình tĩnh như vậy. Anh đã nghe lời chửi này nhiều lần rồi, nó cũng chẳng khác gì việc cha mẹ anh đã nói như vậy anh, nghe như vậy cũng chẳng khác gì cơm bữa rồi.
Anh ngước mặt nhìn về phía bà ta, ánh mắt anh sâu thẳm mang lại một cảm giác áp bức nhè nhẹ.
Người phụ nữ trung niên đang chửi anh hăng say bỗng dưng đụng phải ánh mắt đấy trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi. Bà ta thấy anh đứng thẳng đi về phía trước mặt con trai bà ta vung chân đạp một cái khiến nó bị ngã xuống đất.
Tiếng ngã rõ to khiến tất cả đều bất ngờ, người phụ nữ kia vùng lên, bà ta muốn quyết đấu với anh nhưng lại bị cái nhìn của hắn làm cho rụt lại không dám hó hé.
Hắn muốn để anh đánh thằng chó kia cho sướng rồi mới giải quyết chuyện còn lại. Hắn sẵn sàng dẹp loạn cho anh. Hắn ngồi lẳng lặng uống nước trà nóng theo dõi tình hình. Hắn thấy anh chỉ đá một cái sau đó lại thôi. Anh nhìn về phía người phụ nữ còn đang muốn vùng vẫy lên đánh anh kia. Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt bà ta.
Toàn thân anh run rẩy trông có chút buồn cười cũng có chút đáng yêu. Hình như anh đang gồng người lên thì phải. Hắn nhìn anh bước đến phía trước mặt người phụ nữ kia và rồi nhìn anh tát bà ta.
- Cô có quyền nói tôi và chửi tôi. Nhưng bố mẹ tôi chưa đụng chạm gì đến tôi thì mong cô cũng đừng chạm đến bố mẹ tôi. Con hư tại mẹ, cô không thể dạy được con cô thì để người khác dạy. Cho dù tôi có là gay thì cũng do con cô đụng tôi trước. Tôi không biết con cô là ai cho dù ở trong quá khứ hay hiện tại..... Cô không quản tốt con của cô thì tôi đi...cô còn nói như vậy. Hồi trẻ cô chưa từng đi học sao? Cô mới chính là đồ đáng ghê tởm ở đây.
Anh nói từng câu một, giọng nói nhẹ nhàng cũng mang cả phần oán trách. Toàn thân anh vẫn đang run rẩy đằng sau lớp áo. Hắn ngồi nhìn anh vùng dậy như vậy vừa thấy đáng thương lại vừa thấy buồn cười. Anh nói xong một tràng rồi mới quay người lại, hắn thấy tai anh đang đỏ lên rồi trong lòng chịu không được muốn hôn anh nhiêu cái.
Nhưng nơi đây lại là nơi không dành cho những nụ hôn, hắn thấy anh quay về ngồi ngoan bên cạnh hắn, hắn thấy vậy rất vừa lòng còn muốn đến ôm anh một chút.
Hắn nhìn người phụ nữ kia, bà ta nghe anh nói xong não vẫn chưa thông đủ còn muồn vồ lên cào xé anh nhưng không được. thấy mọi chuyện có xu hướng đi xuống quyết định nhắn tin cho tên đàn em và cậu trợ lý.
Hắn thấy anh vẫn đang ngồi im lặng run người, cả phòng hiệu trưởng cứ như một cái rạp xiếc nhỏ tiện phân chia luôn giai cấp tư sản và vô sản trong xã hội. Nghĩ mà thấy nực cười.
Hắn vòng vay qua véo véo má anh vài cái, coi như bản thân không keo kiệt móc điện thoại từ trong túi ra đứng đến trước mặt ả đàn bà trung niên kia mắt nhìn thẳng vào bà ta.
- Đọc số tài khoản ra đây, coi như tôi trả tiền cho con bà một xuất vào viện còn bà thì cút vào tâm thần dưỡng não. Cái loại đã ngu còn thích đi dạy đời.
Hắn nói rồi nở nụ cười khinh miệt, toàn thân hắn toát ra một lời ý nói khinh thường chê bai người phụ nữ nông nổi trước mắt. Tuổi thì đã lớn, đời cũng phải là chưa từng trải vậy mà vẫn không biết phân biệt đúng sai bao che con mình một cách quá đáng. Bảo sao một số bọn trẻ thời nay lại mất dạy đến vậy.
Hắn chờ mụ già kia hơn mười phút thấy bà ta chẳng hó hé câu nào thì đành quay người lại hỏi thằng con bà ta.
- Số tài khoản của mày là gì? Ói ra đây tao cho tí tiền trị bệnh.
Thằng nhãi ranh kia nhìn hắn, thấy hắn có vẻ là thật thì bật dậy đọc số tài khoản rõ rành mạch. Không có gì quan trọng hơn tiền ăn chơi sau này, chịu vài cái đánh đáng là gì. Nó vui mừng khôn xiết mắt dí chặt vào điện thoại nhìn số tiền năm mươi triệu hiện lên. Đây là lần đầu nó được nhận số tiền nhiều như vậy. Nhiều nhất trước đó chỉ có năm triệu.
Nó tửng tưng cầm máy nhét vào túi sau đó còn hớn hở nói lời cảm ơn với hắn, nó chạy đến xin lỗi anh chân thành trông thối nát đến tận cùng. Anh nhìn hắn rồi âm thầm thở dài phê phán chính bản thân mình. Anh thật sự lại làm hắn mệt nhọc nữa rồi. Cả thân thể này của anh có khi trả lại hắn còn không đủ.
Những người còn lại có người xin lỗi anh, có người thì chửi anh sau đó cũng xoay người rời đi. Hầu hết đều là bị đuổi học. Hắn nhìn anh ngồi im lặng thì nhận ra anh đang tiêu cực. Hắn tiền đến nhẹ nhàng nâng mặt anh lên thấy mũi anh đã đỏ, mắt cũng đang chảy nước. Thì ra anh đang khóc.
Hắn nhìn anh khóc như vậy trong lòng một lần nữa nhận ra bản thân lại thất hứa. Hắn ngầm chửi bản thân, đã hứa rồi mà đã hứa sẽ không làm anh khóc vậy mà lại một lần nữa khiến anh tổn thương. Hắn quả thật là một thằng khốn.
Hắn cúi đầu xuống, một tay nâng cằm anh lên đối diện với mặt hắn cả hai cùng nhìn nhau một lúc. Hắn lau đi nước mắt đang đọng lại trên khóe mắt anh, hắn hôn nhẹ lên má anh trong ánh mắt chứa đầy tình yêu thương.
- Vậy là hết buồn nhé. Em thật ra đã làm rất tốt rồi. Em đã đánh trả lại chúng nó, chứng minh rằng em không sai, em đang tự vệ. Em giỏi lắm, anh rất vui đó.
Lời hắn nói là thật lòng, hắn mặc dù rất sót khi anh bị đánh đến gãy tay nhưng cũng đồng thời cảm thấy rất vui vì anh không còn núp mình một thân chịu đựng mà đã vùng dậy tự bảo vệ bản thân, đó là một bước tiến lớn. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy thành tựu như vậy.
- Chương 116 -
Anh được hôn và được nghe lấy lời khen mà cứ ngỡ rằng bản thân cầu mà sẽ không được. Anh còn chưa từng hy vọng sẽ có một ngày bản thân anh được khen thế nhưng hắn đã làm điều này với anh. Trái tim non nớt của anh đập mạnh, dù sao thì sâu thẳm bên trong anh vẫn chỉ như một đứa trẻ. Anh vẫn muốn được khen, vẫn muốn được yêu thương cũng như muốn được ai đó nuông chiều nhưng chẳng thể nói ra được vì vốn dĩ anh chưa từng hy vọng.
Hắn là người đâu tiên khen anh, là người đầu tiên cho anh hiểu cảm giác được khen đó vui vẻ, hạnh phúc đến nhường nào. Tuy ban đầu anh ngỡ bản thân chỉ đang ảo tưởng nhưng bây giờ anh lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Dưới cái hôn của hắn anh dường như không chống cự mà còn tiếp nhận. Hắn hôn anh mấy cái trên mặt sau đó mới chịu dừng lại và đưa anh về.
Hắn cùng anh ra ngoài sân trường, cùng lúc đấy anh gặp nhóm người chơi với lớp phó và cậu bạn to con kia. Anh thấy hai người họ đang nói chuyện với nhau trông khá thân mật. Có lẽ họ là bạn thân.
Anh đứng cạnh bồn hoa ở một góc trong sân trường chờ hắn đi ra, cánh tay bị bó lại trông có vẻ khá đau đớn. Anh hôm nay không đi học, hắn nói sẽ ở nhà kèm anh và anh sẽ tạm thời nghỉ ở trường. Lớp phó học tập khi nghe tin anh nghỉ ở nhà và biết được vụ đánh nhau kia trong lòng cậu ta không khỏi khó chịu. Nếu cậu ta dám đi theo anh lúc đấy thì có lẽ bây giờ anh sẽ không như vậy, nhưng đó chỉ là nếu thôi.
Cậu ta ngồi trên ghế đá ngoài trường cùng thằng bạn côn đồ của cậu ta, cả hai người đều một chín một mười với nhau, đều khỏe, đều học giỏi nhà cũng được cho là có tiền. Mỗi tội một người nhìn thì thư sinh một người lại trông quá nổi bật, quá đáng sợ.
Cả hai người đều nhìn về phía anh thấy anh đang đứng ngốc ra một hồi ở cạnh bồn hoa. Anh đang chờ hắn cùng cánh tay bị bó bột. Miệng anh hơi mím lại, mắt anh thì ngước đầu nhìn trời mây.
Ánh nắng ban trưa rơi trên khuôn mặt anh, làn da trắng hồng dưới ánh nắng đào tựa như phát sáng trông đẹp và chói lóa đến cực kỳ. Nó là một khung cảnh khó quên, lớp phó không chần chừ lưu ảnh lại vào trong máy. Lần đầu tiên biết yêu, cậu ta chưa biết nên theo đuổi thế nào. Chỉ có thể âm thầm nhìn anh từ phía xa.
Bên cạnh lớp phó, bạn thân cậu ta cũng vậy, nhìn người hôm trước mới ngã phải mình giờ đang phơi mình dưới nắng nhẹ đẹp đẽ, ngây ngốc mà lại trong sạch đến lạ lùng. Từ lần đầu mới gặp anh, cậu ta đã chú ý đến cơ thể ốm yếu cùng khuôn mặt kém sắc ấy nhưng đó là lần đầu bởi hiện tại trông anh đã có vẻ tốt hơn một chút, khuôn mặt trông cũng có thịt hơn nhìn cũng mềm mại hơn mang lại cảm giác muốn véo thử một cái, cũng muốn kết bạn làm thân.
Hai người họ cứ ngây ngốc nhìn anh như vậy cho đến khi hắn lướt qua chúng nó cùng con xe Maybach đi đến trước mặt anh. Cửa xe mở ra anh nhìn hắn đang chờ anh ở trong thì cũng không chậm trễ gì mà chuẩn bị bước vào. Ai ngờ hắn lại là người bước ra ngoài sau đó còn xoa đầu anh vài cái. Hắn ngay từ đầu đã để ý lũ ranh miệng còn hôi sữa kia đang nhìn về phía anh.
Hắn ghen.
Bởi vậy hắn mới chui ra khỏi xe sau đó xoa đầu anh và rồi đưa anh vào trước mặt hai thằng nhóc kia. Hắn thành công làm chúng nó chướng mắt. Nếu chỉ có mình anh vào xe sau đó cứ như vậy rời đi thì chẳng sao đâu nhưng đây lại còn xuất hiện thêm cả hắn nữa, anh trai nào mà lại cho em trai quá đáng vậy chứ, bọn họ không tin.
Hắn đưa anh trở về nhà, trên đường còn tiện mua thêm chút đồ ăn. Hiện tại anh đang ốm cho nên mấy món ăn nhanh mà bình thường hắn ăn sẽ không giúp cho tình trạng cơ thể của anh trở nên tốt hơn. Hắn tính mua cháo lươn nhưng nhìn qua một hồi thấy những món này có vẻ chưa đủ dinh dưỡng cho lắm. Không phải hắn chê đồ ăn đắt tiền hay không hợp vệ sinh mà hắn chỉ muốn anh ăn no uống khỏe thôi.
Thôi được rồi, vì anh hắn đành xả thân đi nấu cháo cho bé nhà hắn ăn. Ai bảo vì hắn yêu anh chứ.
Hắn bước vào trong siêu thị gần đó mua một chút thịt gà cùng rau và một vài đồ ăn dinh dưỡng tiện tay mua cho anh gói kẹo kèm theo ít bánh. Hắn trở lại xe sau đó nhìn anh đang ngồi chờ lòng cảm thấy tan chảy muốn thơm thơm anh.
Hắn đặt đồ ra phía sau xe rồi lấy gói kẹo trong túi ni lông ra rồi đặt vào tay anh. Hắn nhìn anh rồi cười nhẹ sau đó bắt đầu thắt dây an toàn rồi khởi động cho xe chạy đi. Anh ngồi trên ghế nhận lấy gói kẹo hắn cho cảm thấy mọi thứ cũng có chút vị đường, ngọt ngào khó nói.
Anh bóc gói kẹo ra, lấy một viên đưa vào miệng, cảm giác chua chua ngọt làm tan chảy trái tim nhỏ bé của anh. Anh học theo hắn ngày hôm qua rụt rè đưa lên miệng hắn một viên kẹo. Càng đưa đến gần tay anh lại càng run khiến hắn đang lái xe thấy một cảnh này liền cảm thấy buồn cười. Sao anh lại đáng yêu vậy chứ.
Hắn vui vẻ nhận lấy viên kẹo từ tay anh còn nhẹ hôn lên đầu ngón tay của anh một cái. Vị kẹo rẻ tiền hôm nay bỗng dưng trở nên ngon ngọt hơn kẹo cao cấp hắn ăn rất nhiều.Có lẽ là vì người đút viên kẹo đó cho hắn là anh. Hắn thích điều này.
- Cảm ơn anh...
- Sao phải cảm ơn? Anh mua cho em mà. Em hôm nay tốt lắm.
- Dạ.
Vành tai anh đỏ lên, anh im lặng ngồi ăn kẹo ngắm cảnh bên ngoài cho đến khi về đến Sao A. Hắn cùng anh vào trong nhà, hắn giúp anh cởi áo khoác ngoài xong giúp anh treo lên trên mắc treo. Áo anh mặc là mẹ hắn mua cho anh, bà cảm thấy trời lạnh như vậy mà con trai mình không có áo ấm để mặc thì thật sự bà là một người mẹ tồi.
Hắn cùng anh vào bếp, anh ngồi ở bàn nhìn hắn đeo tạp dề hình con chó có màu hồng để nấu ăn. Hắn vệ sinh gà sau đó bắt đầu vào các bước chế biến món ăn trông hắn bỗng dưng đẹp trai lạ thường. Cứ như thế anh ngồi nhìn hắn xuốt cả một buổi trưa.
Ngoài làm cháo ra hắn còn kiên trì nhặt đậu và xào đậu cùng với làm thêm vài món ăn thanh đạm cho bé cưng nhà hắn ăn cơm. Ăn xong cả hai sẽ cùng đi ngủ và cùng nhau tận hưởng một buổi chiều thoải mái nhất. Hắn thật sự không muốn anh phải nhúng tay vào làm việc nhà, hiện tại hắn chỉ muốn anh có thể nghỉ ngơi,thoải mái vui chơi như bao người cùng tuổi khác.
Mặc dù anh bước vào đời sớm và hiểu biết nhiều thứ hơn so với một số người cùng tuổi nhưng suy cho cùng anh vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn coi anh như một em bé và hắn nguyện nuôi anh như vậy cả đời.
- Chương 117 -
Tới giờ ăn cơm, hắn lấy cho anh một bát cháo lớn, sau đó tự tay dọn đồ ăn để ra bàn. Hắn ân cần chăm sóc anh, cố gắng thay đổi bản thân từng ngày để có thể khiến anh tin tưởng hắn. Hắn ngồi chăm anh từng chút một, hắn muốn đút cho anh ăn muốn chăm anh đến từng cọng lông tơ nhưng khổ cái là anh lại từ chối.
Có lẽ hắn không để ý vành tai của anh đã đỏ lên rất nhiều lần chỉ vì sự tận tâm này của hắn. Anh cũng có thể tự giác mà.
Anh cùng hắn ăn trưa, sau khi ăn xong hắn lại vào rửa bát. Anh ngồi một mình cũng không làm được gì nên cũng đi lấy khăn lau bàn. Anh lau bàn xong cũng đứng chờ còn rót cho hắn một cốc nước.
Sau khi xong việc dưới nhà, hắn cùng anh lên phòng trên chuẩn bị ngủ trưa. Vốn dĩ từ những năm trước anh đã không ngủ trưa được nhiều, ngay cả hắn cũng vậy ngày đêm đều đâm đầu vào công việc từ việc trong lẫn việc ngoài thời gian để buông lỏng cho bản thân cũng chẳng có. Nhưng từ khi anh đến thì mọi chuyện đã khác.
Cả hắn và anh đều có sự thay đổi, hắn đã biết để tâm đến cảm xúc của người khác, cũng dần để ý hơn nhiều thứ xung quanh hắn. Nếu ban đầu hắn coi anh là một món đồ chơi, cũng thấy không thích anh thì bây giờ hắn lại yêu anh không ngừng được.
Anh cũng vậy, mặc dù từ đầu đến hiện tại anh vẫn luôn sợ hắn nhưng chính hắn đã cho anh một cơ hội để làm lại, cho anh một cơ hội để thay đổi. Ban đầu anh nghĩ sẽ bán thân để hắn chơi đùa nhục mạ cho đến khi hết nợ sẽ tìm một nơi có cây có cỏ và chết đi dưới ánh nắng ấm của mùa hè.
Và cứ vậy hai người sống cùng nhau như một gia đình mà anh lại không nhận ra.
Hắn cùng anh nằm trên giường, tay hắn kê đầu anh chạm vào thịt má mềm mại ấm áp mà sờ sờ nhéo nhéo vài cái. Anh đã tăng cân lên dưới sự chăm sóc của hắn và hắn hài lòng về điều này.
Hắn vuốt má anh sau đó sờ sờ bóp bóp thêm vài cái, sau đó thơm thơm lên má anh. Hắn nhìn anh càng nhìn lại càng thêm yêu không chịu được mà hôn lên má anh thêm mấy cái. Tay hắn luồn xuống hơi véo áo anh lên tay bóp vào thịt bụng mềm mại. Trông anh không còn gầy hóp xương như trước nữa. Toàn thân đều như một bộ xương khô.
Anh bị hắn xờ như vậy cũng rất cam chịu. Hiện tại mọi thứ đối với anh đã dần trở thành một thói quen. Anh nằm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, hắn nhìn anh như vậy thì với tay ra chỉnh chăn cho anh còn giúp anh để lại tay không đau.
Hắn cẩn thật từng chút một chăm sóc anh không muốn anh khó chịu rồi chỉ thêm điều hòa rồi đắp chăn cho anh. Chắn xoa xoa đầu anh chờ anh chìm vào giấc ngủ, mọi hành động của hắn đều dịu dàng, ân cần chăm sóc anh.
Chờ cho anh ngủ say, hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ. Hắn cứ vậy ôm anh ngủ cho đến chiều, cứ vậy cả hai đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào.
Chiều đến, mẹ hắn trở về nhà với khuôn mặt khó chịu. Bà cầm trên tay là một tờ kết quả xét nghiệm mang thai của một cô gái lạ, mắt bà mở lớn muốn xông vào phòng thằng con trai của mình hỏi cho ra nhẽ.
Bà lấy chìa dự phỏng rồi mở cửa bước vào trong thấy anh đang cùng hắn đi ngủ. Bà thấy hắn đang nâng niu cánh tay bị thương của anh thì không nỡ nhưng thật sự bà đang rất muốn hỏi hắn đứa bé trên tờ giấy bà đang cầm có phải do hắn đẩu đả mà ra không.
Nhưng rồi hình ảnh trước mắt đánh vỡ tất cả, bà thấy anh vẫn đang nằm ngủ ngoan còn hắn thì đang nâng anh như trứng ngủ rất ngon thì đành lòng quay người ra ngoài đợi hắn tỉnh dậy mới dò hỏi hắn sau.
Tầm năm giờ chiều, hắn cùng anh thức dậy. Chào đón anh sau khi mở mắt là nhiều cái hôn lên má của hắn. Hắn cùng anh đi rửa mặt sau đó mới xuống nhà. Lúc này mẹ hắn cũng mới gọt trái cây xong chuẩn bị ăn thì thấy thằng con mình đã đi xuống thì không kìm lòng được.
Bà chờ anh ra ghế ngồi, đưa cho anh nĩa ghim trái cây sau đó mới quay sang nhìn thẳng vào mặt hắn. Bà lấy xấp tài liệu in ở trên bàn ném thẳng về phía hắn. Hắn bất ngờ cầm lấy thứ mà mẹ hắn ném vào người hắn. Hắn tò mò mở cái đấy ra thì thấy một tập giấy khám thai trong lòng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hắn đọc từng chút một sau đấy cáu lên khi nhìn đến dòng chữ cuối cùng. Hắn đập thẳng tập giấy xuống bàn đến cả anh đang nhai hoa quả cũng thót lại sau đó đơ ra nhìn hắn. Hắn thấy anh như vậy thì mới bình tĩnh lại vì bản thân đã làm ảnh hưởng đến anh, người hắn yêu.
- Con ở với em ấy hai tư trên hai tư thế mà lại bảo con làm cho con đĩ này mang bầu. Mẹ nói xem cái này là thế nào vậy?
- Mẹ cũng không muốn tin cái này nhưng chúng có ảnh chụp nó cùng mày vào khách sạn.
- Nhưng lần đầu của con...lần đầu của con đều là cho Thất Bại hết mà. Mọi thứ của con em ấy nhận tất luôn đấy mẹ.
- ... Ồ.
- Con nói thật mà.
- Đó là lí do tại sao bác sĩ nói với tao mày đã làm một cậu trai mười tám tuổi bị rách mông. Mày có còn là con người không hả?
- Nhưng đang nói về chuyện kia mà.
- Mẹ biết rồi. Bây giờ mẹ cần con tìm bằng chứng và đưa ra lời giải thích tốt nhất. Mẹ không muốn con phải mang tiếng xấu. Điều này sẽ ảnh hưởng đến con và cả Thất Bại con hiểu không?
- Con biết rồi.
Hắn ngồi xuống ghế, gân xanh nổi đầy trán. Hắn không nghĩ rằng sẽ có ngày hắn lại bị gài vào trò mất dạy như vậy. Hắn nhướng mày nhớ xem người phụ nữ xuất hiện trên ảnh này là ai. Mãi một lúc sau hắn mới nhớ ra đây là con ả mấy tháng trước gạ gẫm hắn trong tiệc rượu nhưng bị hắn từ chối. Ảnh này nhìn kĩ cũng chẳng lạ lẫm gì đấy là nơi mà ả ta xuất hiện cùng hắn bước vào trong tiệc rượu ngày hôm ấy. Bảo sao mới có cái giấy khám thai này.
Hắn cầm tập tài liệu trên tay sau đó gửi một số thông tin cần thiết cho cậu trợ lý cùng mấy tên đàn em để họ vào việc giúp con ả này từ mang thai giả này thành mang thai thật luôn. Hắn gọi cho lũ đàn em, thông qua thông tin gắn gửi bọn họ sẽ tự hành động đến nhà con đĩ kia cho nó thật sự mang bụng bầu hoang về " báo hiếu" cha mẹ nó.
Hắn nhắn tin qua điện thoại xong thì ngửa đầu lên báo lại cho mẹ hắn, hắn sẽ tự mình giải quyết vụ việc này. Dù sao thì từ trước đấy nay hắn mới chỉ làm tình với duy nhất một người đó là anh, bởi lần đầu tiên gặp anh hắn bỗng dưng dựng đứng lên sau khi bị anh đấm một cái vào mặt.
Hắn quay sang nhìn anh thấy mặt anh nãy giờ đỏ lựng như trái cà chua thì mới nhớ tới những lời nói vừa nãy của bản thân. Chắc hắn đã khiến anh nhớ lại những ngày đầu ám ảnh khi ở cùng hắn. Bây giờ ngâm lại hắn muốn quay về quá khứ đấm hắn mấy cái để nhắc nhở bản thân rằng trong tương lai hắn rất yêu anh.
Hắn chờ cho đến tối rồi ngồi vừa làm việc vừa chờ kết quả của đám đàn em. Tầm mười hai giờ đêm, bọn đàn em hắn gửi cho hắn video quay trong góc cùng với một số câu nói câu chửi kèm theo tiếng rên và những tiếng yêu thương dồn dập.
Hắn không xem clip kia mà chỉ nghe đoạn thu âm, con ả kia bị say xỉn đến mức không nhận ra người đụng ả ta là ai cứ vậy mở miệng thổi kèn cho cả bốn thằng mà bọn đàn em hắn gọi đến chơi con ả. Cứ vậy ả ta bị chơi không dùng biện pháp an toàn, cả cái bộ phận bên dưới của ả chan chứa đống dịch màu trắng bắn ngập tràn.
Hắn cười khẩy lưu video lại sau đó kiểm tra thêm một số tài liệu tuyệt đối phá hoại con đường sống của ả, hoàn toàn không cho cả gia đình ả một con đường sống. Muốn bước chân vào nhà hắn ả ta hoàn toàn không có cửa.
Hắn kết thúc công việc lúc một giờ sáng, lúc này anh đã ngủ say trên tay anh ôm quyển sách hắn đưa cho. Hắn nhìn anh ngủ ngon vậy bản thân cũng thấy buồn ngủ rồi.
Hắn lấy khuyển sách ra khỏi tay anh rồi cất vào tủ sau đấy cũng đi thay lại đồ mặc cho thoáng mát rồi cũng cùng anh nằm ngủ. Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thôi hắn sẽ cho ả ta không còn đường lui, phải cầu xin hắn, quỳ lạy hắn khóc lóc không nói lên lời.
Hắn thầm khinh miệt trong lòng, chỉnh tư thế ngủ thoải cho anh xong hắn cứ vậy nằm ôm anh chìm vào giấc ngủ sâu. Đêm nay tiếp tục lại là một đêm thật dài.
Hắn nhìn vẻ mặt từng người trước mắt, mỗi mặt một vẻ chỉ có hắn và anh vẫn nguyên một sự bình tĩnh. Hắn nhìn anh đang ngồi im lặng không mở lời, một số ánh mắt đang nhìn về phía anh. Phải rồi trường bọn này đang học cũng là trường có chút tiếng tăm, chú của hắn không muốn trở nên nổi tiếng chỉ muốn sống an nhàn nuôi dạy học sinh ai ngờ lỡ tay giữ chức hiệu trưởng đến tận bây giờ.
Hắn chạm hờ vào vai anh thấy người anh đang run lên, quả thật bọn chó này đáng chết. Hắn đang ngồi vạch ra vài kế hoạch trả thù trong đầu, hắn đảo mắt qua một vòng nhìn lũ người trước mắt. Có lẽ vì anh còn yếu nên đánh chúng nó chưa đủ mạnh tay cần phải có hắn giúp đỡ mới ổn được.
Ngón tay dài thô ráp chạm nhẹ lên lớp thịt má mềm mại có chút ấm áp còn đang run lên. Anh được hắn chạm mà có chút ngơ ra. Anh hơi ngồi nhích gần về phía hắn, một cảm giác an toàn bao bọc lấy toàn thân anh mà trước đây anh chưa từng nhận được.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn giải quyết việc trên trường học cho anh, chắc anh đã làm phiền hắn rất nhiều.
Anh cúi mặt, dần dần cảm thấy bản thân thật vô dụng. Anh sống ở nhà hắn nhưng lại chẳng thể làm gì cho hắn, việc trường lớp cũng vậy đều là xô xát, đánh nhau không thì cũng là việc bạn học trong lớp. Anh càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng chỉ biết cúi gằm mặt.
Chỉ đến khi có tiếng gọi anh mới bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
Trước mắt anh là một người phụ nữ đang khóc, nước mắt nước mũi tèm nhem làm nhòe lớp phấn trên mặt. Bà ta như đang gào vào mặt anh nhưng may mắn đã có người giữ lại. Có lẽ do anh suy nghĩ quá lâu nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh ngồi đờ ra đấy thêm một lần nữa sau đó mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ kia vẫn vậy lao vào chửi anh nói anh là một thằng gay kinh tớm dám gạ gẫm con trai bà ta, nói anh hủy hoại cuộc đời con trai bà ta.Bà ta nói anh nên đi chết đi và đừng sống thêm phút giây nào nữa nói anh là một con chó, một thằng súc vật.
Anh im lặng nghe những lời chửi ấy, tâm trí anh chưa từng bình tĩnh như vậy. Anh đã nghe lời chửi này nhiều lần rồi, nó cũng chẳng khác gì việc cha mẹ anh đã nói như vậy anh, nghe như vậy cũng chẳng khác gì cơm bữa rồi.
Anh ngước mặt nhìn về phía bà ta, ánh mắt anh sâu thẳm mang lại một cảm giác áp bức nhè nhẹ.
Người phụ nữ trung niên đang chửi anh hăng say bỗng dưng đụng phải ánh mắt đấy trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi. Bà ta thấy anh đứng thẳng đi về phía trước mặt con trai bà ta vung chân đạp một cái khiến nó bị ngã xuống đất.
Tiếng ngã rõ to khiến tất cả đều bất ngờ, người phụ nữ kia vùng lên, bà ta muốn quyết đấu với anh nhưng lại bị cái nhìn của hắn làm cho rụt lại không dám hó hé.
Hắn muốn để anh đánh thằng chó kia cho sướng rồi mới giải quyết chuyện còn lại. Hắn sẵn sàng dẹp loạn cho anh. Hắn ngồi lẳng lặng uống nước trà nóng theo dõi tình hình. Hắn thấy anh chỉ đá một cái sau đó lại thôi. Anh nhìn về phía người phụ nữ còn đang muốn vùng vẫy lên đánh anh kia. Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt bà ta.
Toàn thân anh run rẩy trông có chút buồn cười cũng có chút đáng yêu. Hình như anh đang gồng người lên thì phải. Hắn nhìn anh bước đến phía trước mặt người phụ nữ kia và rồi nhìn anh tát bà ta.
- Cô có quyền nói tôi và chửi tôi. Nhưng bố mẹ tôi chưa đụng chạm gì đến tôi thì mong cô cũng đừng chạm đến bố mẹ tôi. Con hư tại mẹ, cô không thể dạy được con cô thì để người khác dạy. Cho dù tôi có là gay thì cũng do con cô đụng tôi trước. Tôi không biết con cô là ai cho dù ở trong quá khứ hay hiện tại..... Cô không quản tốt con của cô thì tôi đi...cô còn nói như vậy. Hồi trẻ cô chưa từng đi học sao? Cô mới chính là đồ đáng ghê tởm ở đây.
Anh nói từng câu một, giọng nói nhẹ nhàng cũng mang cả phần oán trách. Toàn thân anh vẫn đang run rẩy đằng sau lớp áo. Hắn ngồi nhìn anh vùng dậy như vậy vừa thấy đáng thương lại vừa thấy buồn cười. Anh nói xong một tràng rồi mới quay người lại, hắn thấy tai anh đang đỏ lên rồi trong lòng chịu không được muốn hôn anh nhiêu cái.
Nhưng nơi đây lại là nơi không dành cho những nụ hôn, hắn thấy anh quay về ngồi ngoan bên cạnh hắn, hắn thấy vậy rất vừa lòng còn muốn đến ôm anh một chút.
Hắn nhìn người phụ nữ kia, bà ta nghe anh nói xong não vẫn chưa thông đủ còn muồn vồ lên cào xé anh nhưng không được. thấy mọi chuyện có xu hướng đi xuống quyết định nhắn tin cho tên đàn em và cậu trợ lý.
Hắn thấy anh vẫn đang ngồi im lặng run người, cả phòng hiệu trưởng cứ như một cái rạp xiếc nhỏ tiện phân chia luôn giai cấp tư sản và vô sản trong xã hội. Nghĩ mà thấy nực cười.
Hắn vòng vay qua véo véo má anh vài cái, coi như bản thân không keo kiệt móc điện thoại từ trong túi ra đứng đến trước mặt ả đàn bà trung niên kia mắt nhìn thẳng vào bà ta.
- Đọc số tài khoản ra đây, coi như tôi trả tiền cho con bà một xuất vào viện còn bà thì cút vào tâm thần dưỡng não. Cái loại đã ngu còn thích đi dạy đời.
Hắn nói rồi nở nụ cười khinh miệt, toàn thân hắn toát ra một lời ý nói khinh thường chê bai người phụ nữ nông nổi trước mắt. Tuổi thì đã lớn, đời cũng phải là chưa từng trải vậy mà vẫn không biết phân biệt đúng sai bao che con mình một cách quá đáng. Bảo sao một số bọn trẻ thời nay lại mất dạy đến vậy.
Hắn chờ mụ già kia hơn mười phút thấy bà ta chẳng hó hé câu nào thì đành quay người lại hỏi thằng con bà ta.
- Số tài khoản của mày là gì? Ói ra đây tao cho tí tiền trị bệnh.
Thằng nhãi ranh kia nhìn hắn, thấy hắn có vẻ là thật thì bật dậy đọc số tài khoản rõ rành mạch. Không có gì quan trọng hơn tiền ăn chơi sau này, chịu vài cái đánh đáng là gì. Nó vui mừng khôn xiết mắt dí chặt vào điện thoại nhìn số tiền năm mươi triệu hiện lên. Đây là lần đầu nó được nhận số tiền nhiều như vậy. Nhiều nhất trước đó chỉ có năm triệu.
Nó tửng tưng cầm máy nhét vào túi sau đó còn hớn hở nói lời cảm ơn với hắn, nó chạy đến xin lỗi anh chân thành trông thối nát đến tận cùng. Anh nhìn hắn rồi âm thầm thở dài phê phán chính bản thân mình. Anh thật sự lại làm hắn mệt nhọc nữa rồi. Cả thân thể này của anh có khi trả lại hắn còn không đủ.
Những người còn lại có người xin lỗi anh, có người thì chửi anh sau đó cũng xoay người rời đi. Hầu hết đều là bị đuổi học. Hắn nhìn anh ngồi im lặng thì nhận ra anh đang tiêu cực. Hắn tiền đến nhẹ nhàng nâng mặt anh lên thấy mũi anh đã đỏ, mắt cũng đang chảy nước. Thì ra anh đang khóc.
Hắn nhìn anh khóc như vậy trong lòng một lần nữa nhận ra bản thân lại thất hứa. Hắn ngầm chửi bản thân, đã hứa rồi mà đã hứa sẽ không làm anh khóc vậy mà lại một lần nữa khiến anh tổn thương. Hắn quả thật là một thằng khốn.
Hắn cúi đầu xuống, một tay nâng cằm anh lên đối diện với mặt hắn cả hai cùng nhìn nhau một lúc. Hắn lau đi nước mắt đang đọng lại trên khóe mắt anh, hắn hôn nhẹ lên má anh trong ánh mắt chứa đầy tình yêu thương.
- Vậy là hết buồn nhé. Em thật ra đã làm rất tốt rồi. Em đã đánh trả lại chúng nó, chứng minh rằng em không sai, em đang tự vệ. Em giỏi lắm, anh rất vui đó.
Lời hắn nói là thật lòng, hắn mặc dù rất sót khi anh bị đánh đến gãy tay nhưng cũng đồng thời cảm thấy rất vui vì anh không còn núp mình một thân chịu đựng mà đã vùng dậy tự bảo vệ bản thân, đó là một bước tiến lớn. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy thành tựu như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chương 116 -
Anh được hôn và được nghe lấy lời khen mà cứ ngỡ rằng bản thân cầu mà sẽ không được. Anh còn chưa từng hy vọng sẽ có một ngày bản thân anh được khen thế nhưng hắn đã làm điều này với anh. Trái tim non nớt của anh đập mạnh, dù sao thì sâu thẳm bên trong anh vẫn chỉ như một đứa trẻ. Anh vẫn muốn được khen, vẫn muốn được yêu thương cũng như muốn được ai đó nuông chiều nhưng chẳng thể nói ra được vì vốn dĩ anh chưa từng hy vọng.
Hắn là người đâu tiên khen anh, là người đầu tiên cho anh hiểu cảm giác được khen đó vui vẻ, hạnh phúc đến nhường nào. Tuy ban đầu anh ngỡ bản thân chỉ đang ảo tưởng nhưng bây giờ anh lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Dưới cái hôn của hắn anh dường như không chống cự mà còn tiếp nhận. Hắn hôn anh mấy cái trên mặt sau đó mới chịu dừng lại và đưa anh về.
Hắn cùng anh ra ngoài sân trường, cùng lúc đấy anh gặp nhóm người chơi với lớp phó và cậu bạn to con kia. Anh thấy hai người họ đang nói chuyện với nhau trông khá thân mật. Có lẽ họ là bạn thân.
Anh đứng cạnh bồn hoa ở một góc trong sân trường chờ hắn đi ra, cánh tay bị bó lại trông có vẻ khá đau đớn. Anh hôm nay không đi học, hắn nói sẽ ở nhà kèm anh và anh sẽ tạm thời nghỉ ở trường. Lớp phó học tập khi nghe tin anh nghỉ ở nhà và biết được vụ đánh nhau kia trong lòng cậu ta không khỏi khó chịu. Nếu cậu ta dám đi theo anh lúc đấy thì có lẽ bây giờ anh sẽ không như vậy, nhưng đó chỉ là nếu thôi.
Cậu ta ngồi trên ghế đá ngoài trường cùng thằng bạn côn đồ của cậu ta, cả hai người đều một chín một mười với nhau, đều khỏe, đều học giỏi nhà cũng được cho là có tiền. Mỗi tội một người nhìn thì thư sinh một người lại trông quá nổi bật, quá đáng sợ.
Cả hai người đều nhìn về phía anh thấy anh đang đứng ngốc ra một hồi ở cạnh bồn hoa. Anh đang chờ hắn cùng cánh tay bị bó bột. Miệng anh hơi mím lại, mắt anh thì ngước đầu nhìn trời mây.
Ánh nắng ban trưa rơi trên khuôn mặt anh, làn da trắng hồng dưới ánh nắng đào tựa như phát sáng trông đẹp và chói lóa đến cực kỳ. Nó là một khung cảnh khó quên, lớp phó không chần chừ lưu ảnh lại vào trong máy. Lần đầu tiên biết yêu, cậu ta chưa biết nên theo đuổi thế nào. Chỉ có thể âm thầm nhìn anh từ phía xa.
Bên cạnh lớp phó, bạn thân cậu ta cũng vậy, nhìn người hôm trước mới ngã phải mình giờ đang phơi mình dưới nắng nhẹ đẹp đẽ, ngây ngốc mà lại trong sạch đến lạ lùng. Từ lần đầu mới gặp anh, cậu ta đã chú ý đến cơ thể ốm yếu cùng khuôn mặt kém sắc ấy nhưng đó là lần đầu bởi hiện tại trông anh đã có vẻ tốt hơn một chút, khuôn mặt trông cũng có thịt hơn nhìn cũng mềm mại hơn mang lại cảm giác muốn véo thử một cái, cũng muốn kết bạn làm thân.
Hai người họ cứ ngây ngốc nhìn anh như vậy cho đến khi hắn lướt qua chúng nó cùng con xe Maybach đi đến trước mặt anh. Cửa xe mở ra anh nhìn hắn đang chờ anh ở trong thì cũng không chậm trễ gì mà chuẩn bị bước vào. Ai ngờ hắn lại là người bước ra ngoài sau đó còn xoa đầu anh vài cái. Hắn ngay từ đầu đã để ý lũ ranh miệng còn hôi sữa kia đang nhìn về phía anh.
Hắn ghen.
Bởi vậy hắn mới chui ra khỏi xe sau đó xoa đầu anh và rồi đưa anh vào trước mặt hai thằng nhóc kia. Hắn thành công làm chúng nó chướng mắt. Nếu chỉ có mình anh vào xe sau đó cứ như vậy rời đi thì chẳng sao đâu nhưng đây lại còn xuất hiện thêm cả hắn nữa, anh trai nào mà lại cho em trai quá đáng vậy chứ, bọn họ không tin.
Hắn đưa anh trở về nhà, trên đường còn tiện mua thêm chút đồ ăn. Hiện tại anh đang ốm cho nên mấy món ăn nhanh mà bình thường hắn ăn sẽ không giúp cho tình trạng cơ thể của anh trở nên tốt hơn. Hắn tính mua cháo lươn nhưng nhìn qua một hồi thấy những món này có vẻ chưa đủ dinh dưỡng cho lắm. Không phải hắn chê đồ ăn đắt tiền hay không hợp vệ sinh mà hắn chỉ muốn anh ăn no uống khỏe thôi.
Thôi được rồi, vì anh hắn đành xả thân đi nấu cháo cho bé nhà hắn ăn. Ai bảo vì hắn yêu anh chứ.
Hắn bước vào trong siêu thị gần đó mua một chút thịt gà cùng rau và một vài đồ ăn dinh dưỡng tiện tay mua cho anh gói kẹo kèm theo ít bánh. Hắn trở lại xe sau đó nhìn anh đang ngồi chờ lòng cảm thấy tan chảy muốn thơm thơm anh.
Hắn đặt đồ ra phía sau xe rồi lấy gói kẹo trong túi ni lông ra rồi đặt vào tay anh. Hắn nhìn anh rồi cười nhẹ sau đó bắt đầu thắt dây an toàn rồi khởi động cho xe chạy đi. Anh ngồi trên ghế nhận lấy gói kẹo hắn cho cảm thấy mọi thứ cũng có chút vị đường, ngọt ngào khó nói.
Anh bóc gói kẹo ra, lấy một viên đưa vào miệng, cảm giác chua chua ngọt làm tan chảy trái tim nhỏ bé của anh. Anh học theo hắn ngày hôm qua rụt rè đưa lên miệng hắn một viên kẹo. Càng đưa đến gần tay anh lại càng run khiến hắn đang lái xe thấy một cảnh này liền cảm thấy buồn cười. Sao anh lại đáng yêu vậy chứ.
Hắn vui vẻ nhận lấy viên kẹo từ tay anh còn nhẹ hôn lên đầu ngón tay của anh một cái. Vị kẹo rẻ tiền hôm nay bỗng dưng trở nên ngon ngọt hơn kẹo cao cấp hắn ăn rất nhiều.Có lẽ là vì người đút viên kẹo đó cho hắn là anh. Hắn thích điều này.
- Cảm ơn anh...
- Sao phải cảm ơn? Anh mua cho em mà. Em hôm nay tốt lắm.
- Dạ.
Vành tai anh đỏ lên, anh im lặng ngồi ăn kẹo ngắm cảnh bên ngoài cho đến khi về đến Sao A. Hắn cùng anh vào trong nhà, hắn giúp anh cởi áo khoác ngoài xong giúp anh treo lên trên mắc treo. Áo anh mặc là mẹ hắn mua cho anh, bà cảm thấy trời lạnh như vậy mà con trai mình không có áo ấm để mặc thì thật sự bà là một người mẹ tồi.
Hắn cùng anh vào bếp, anh ngồi ở bàn nhìn hắn đeo tạp dề hình con chó có màu hồng để nấu ăn. Hắn vệ sinh gà sau đó bắt đầu vào các bước chế biến món ăn trông hắn bỗng dưng đẹp trai lạ thường. Cứ như thế anh ngồi nhìn hắn xuốt cả một buổi trưa.
Ngoài làm cháo ra hắn còn kiên trì nhặt đậu và xào đậu cùng với làm thêm vài món ăn thanh đạm cho bé cưng nhà hắn ăn cơm. Ăn xong cả hai sẽ cùng đi ngủ và cùng nhau tận hưởng một buổi chiều thoải mái nhất. Hắn thật sự không muốn anh phải nhúng tay vào làm việc nhà, hiện tại hắn chỉ muốn anh có thể nghỉ ngơi,thoải mái vui chơi như bao người cùng tuổi khác.
Mặc dù anh bước vào đời sớm và hiểu biết nhiều thứ hơn so với một số người cùng tuổi nhưng suy cho cùng anh vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn coi anh như một em bé và hắn nguyện nuôi anh như vậy cả đời.
- Chương 117 -
Tới giờ ăn cơm, hắn lấy cho anh một bát cháo lớn, sau đó tự tay dọn đồ ăn để ra bàn. Hắn ân cần chăm sóc anh, cố gắng thay đổi bản thân từng ngày để có thể khiến anh tin tưởng hắn. Hắn ngồi chăm anh từng chút một, hắn muốn đút cho anh ăn muốn chăm anh đến từng cọng lông tơ nhưng khổ cái là anh lại từ chối.
Có lẽ hắn không để ý vành tai của anh đã đỏ lên rất nhiều lần chỉ vì sự tận tâm này của hắn. Anh cũng có thể tự giác mà.
Anh cùng hắn ăn trưa, sau khi ăn xong hắn lại vào rửa bát. Anh ngồi một mình cũng không làm được gì nên cũng đi lấy khăn lau bàn. Anh lau bàn xong cũng đứng chờ còn rót cho hắn một cốc nước.
Sau khi xong việc dưới nhà, hắn cùng anh lên phòng trên chuẩn bị ngủ trưa. Vốn dĩ từ những năm trước anh đã không ngủ trưa được nhiều, ngay cả hắn cũng vậy ngày đêm đều đâm đầu vào công việc từ việc trong lẫn việc ngoài thời gian để buông lỏng cho bản thân cũng chẳng có. Nhưng từ khi anh đến thì mọi chuyện đã khác.
Cả hắn và anh đều có sự thay đổi, hắn đã biết để tâm đến cảm xúc của người khác, cũng dần để ý hơn nhiều thứ xung quanh hắn. Nếu ban đầu hắn coi anh là một món đồ chơi, cũng thấy không thích anh thì bây giờ hắn lại yêu anh không ngừng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cũng vậy, mặc dù từ đầu đến hiện tại anh vẫn luôn sợ hắn nhưng chính hắn đã cho anh một cơ hội để làm lại, cho anh một cơ hội để thay đổi. Ban đầu anh nghĩ sẽ bán thân để hắn chơi đùa nhục mạ cho đến khi hết nợ sẽ tìm một nơi có cây có cỏ và chết đi dưới ánh nắng ấm của mùa hè.
Và cứ vậy hai người sống cùng nhau như một gia đình mà anh lại không nhận ra.
Hắn cùng anh nằm trên giường, tay hắn kê đầu anh chạm vào thịt má mềm mại ấm áp mà sờ sờ nhéo nhéo vài cái. Anh đã tăng cân lên dưới sự chăm sóc của hắn và hắn hài lòng về điều này.
Hắn vuốt má anh sau đó sờ sờ bóp bóp thêm vài cái, sau đó thơm thơm lên má anh. Hắn nhìn anh càng nhìn lại càng thêm yêu không chịu được mà hôn lên má anh thêm mấy cái. Tay hắn luồn xuống hơi véo áo anh lên tay bóp vào thịt bụng mềm mại. Trông anh không còn gầy hóp xương như trước nữa. Toàn thân đều như một bộ xương khô.
Anh bị hắn xờ như vậy cũng rất cam chịu. Hiện tại mọi thứ đối với anh đã dần trở thành một thói quen. Anh nằm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, hắn nhìn anh như vậy thì với tay ra chỉnh chăn cho anh còn giúp anh để lại tay không đau.
Hắn cẩn thật từng chút một chăm sóc anh không muốn anh khó chịu rồi chỉ thêm điều hòa rồi đắp chăn cho anh. Chắn xoa xoa đầu anh chờ anh chìm vào giấc ngủ, mọi hành động của hắn đều dịu dàng, ân cần chăm sóc anh.
Chờ cho anh ngủ say, hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ. Hắn cứ vậy ôm anh ngủ cho đến chiều, cứ vậy cả hai đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào.
Chiều đến, mẹ hắn trở về nhà với khuôn mặt khó chịu. Bà cầm trên tay là một tờ kết quả xét nghiệm mang thai của một cô gái lạ, mắt bà mở lớn muốn xông vào phòng thằng con trai của mình hỏi cho ra nhẽ.
Bà lấy chìa dự phỏng rồi mở cửa bước vào trong thấy anh đang cùng hắn đi ngủ. Bà thấy hắn đang nâng niu cánh tay bị thương của anh thì không nỡ nhưng thật sự bà đang rất muốn hỏi hắn đứa bé trên tờ giấy bà đang cầm có phải do hắn đẩu đả mà ra không.
Nhưng rồi hình ảnh trước mắt đánh vỡ tất cả, bà thấy anh vẫn đang nằm ngủ ngoan còn hắn thì đang nâng anh như trứng ngủ rất ngon thì đành lòng quay người ra ngoài đợi hắn tỉnh dậy mới dò hỏi hắn sau.
Tầm năm giờ chiều, hắn cùng anh thức dậy. Chào đón anh sau khi mở mắt là nhiều cái hôn lên má của hắn. Hắn cùng anh đi rửa mặt sau đó mới xuống nhà. Lúc này mẹ hắn cũng mới gọt trái cây xong chuẩn bị ăn thì thấy thằng con mình đã đi xuống thì không kìm lòng được.
Bà chờ anh ra ghế ngồi, đưa cho anh nĩa ghim trái cây sau đó mới quay sang nhìn thẳng vào mặt hắn. Bà lấy xấp tài liệu in ở trên bàn ném thẳng về phía hắn. Hắn bất ngờ cầm lấy thứ mà mẹ hắn ném vào người hắn. Hắn tò mò mở cái đấy ra thì thấy một tập giấy khám thai trong lòng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Hắn đọc từng chút một sau đấy cáu lên khi nhìn đến dòng chữ cuối cùng. Hắn đập thẳng tập giấy xuống bàn đến cả anh đang nhai hoa quả cũng thót lại sau đó đơ ra nhìn hắn. Hắn thấy anh như vậy thì mới bình tĩnh lại vì bản thân đã làm ảnh hưởng đến anh, người hắn yêu.
- Con ở với em ấy hai tư trên hai tư thế mà lại bảo con làm cho con đĩ này mang bầu. Mẹ nói xem cái này là thế nào vậy?
- Mẹ cũng không muốn tin cái này nhưng chúng có ảnh chụp nó cùng mày vào khách sạn.
- Nhưng lần đầu của con...lần đầu của con đều là cho Thất Bại hết mà. Mọi thứ của con em ấy nhận tất luôn đấy mẹ.
- ... Ồ.
- Con nói thật mà.
- Đó là lí do tại sao bác sĩ nói với tao mày đã làm một cậu trai mười tám tuổi bị rách mông. Mày có còn là con người không hả?
- Nhưng đang nói về chuyện kia mà.
- Mẹ biết rồi. Bây giờ mẹ cần con tìm bằng chứng và đưa ra lời giải thích tốt nhất. Mẹ không muốn con phải mang tiếng xấu. Điều này sẽ ảnh hưởng đến con và cả Thất Bại con hiểu không?
- Con biết rồi.
Hắn ngồi xuống ghế, gân xanh nổi đầy trán. Hắn không nghĩ rằng sẽ có ngày hắn lại bị gài vào trò mất dạy như vậy. Hắn nhướng mày nhớ xem người phụ nữ xuất hiện trên ảnh này là ai. Mãi một lúc sau hắn mới nhớ ra đây là con ả mấy tháng trước gạ gẫm hắn trong tiệc rượu nhưng bị hắn từ chối. Ảnh này nhìn kĩ cũng chẳng lạ lẫm gì đấy là nơi mà ả ta xuất hiện cùng hắn bước vào trong tiệc rượu ngày hôm ấy. Bảo sao mới có cái giấy khám thai này.
Hắn cầm tập tài liệu trên tay sau đó gửi một số thông tin cần thiết cho cậu trợ lý cùng mấy tên đàn em để họ vào việc giúp con ả này từ mang thai giả này thành mang thai thật luôn. Hắn gọi cho lũ đàn em, thông qua thông tin gắn gửi bọn họ sẽ tự hành động đến nhà con đĩ kia cho nó thật sự mang bụng bầu hoang về " báo hiếu" cha mẹ nó.
Hắn nhắn tin qua điện thoại xong thì ngửa đầu lên báo lại cho mẹ hắn, hắn sẽ tự mình giải quyết vụ việc này. Dù sao thì từ trước đấy nay hắn mới chỉ làm tình với duy nhất một người đó là anh, bởi lần đầu tiên gặp anh hắn bỗng dưng dựng đứng lên sau khi bị anh đấm một cái vào mặt.
Hắn quay sang nhìn anh thấy mặt anh nãy giờ đỏ lựng như trái cà chua thì mới nhớ tới những lời nói vừa nãy của bản thân. Chắc hắn đã khiến anh nhớ lại những ngày đầu ám ảnh khi ở cùng hắn. Bây giờ ngâm lại hắn muốn quay về quá khứ đấm hắn mấy cái để nhắc nhở bản thân rằng trong tương lai hắn rất yêu anh.
Hắn chờ cho đến tối rồi ngồi vừa làm việc vừa chờ kết quả của đám đàn em. Tầm mười hai giờ đêm, bọn đàn em hắn gửi cho hắn video quay trong góc cùng với một số câu nói câu chửi kèm theo tiếng rên và những tiếng yêu thương dồn dập.
Hắn không xem clip kia mà chỉ nghe đoạn thu âm, con ả kia bị say xỉn đến mức không nhận ra người đụng ả ta là ai cứ vậy mở miệng thổi kèn cho cả bốn thằng mà bọn đàn em hắn gọi đến chơi con ả. Cứ vậy ả ta bị chơi không dùng biện pháp an toàn, cả cái bộ phận bên dưới của ả chan chứa đống dịch màu trắng bắn ngập tràn.
Hắn cười khẩy lưu video lại sau đó kiểm tra thêm một số tài liệu tuyệt đối phá hoại con đường sống của ả, hoàn toàn không cho cả gia đình ả một con đường sống. Muốn bước chân vào nhà hắn ả ta hoàn toàn không có cửa.
Hắn kết thúc công việc lúc một giờ sáng, lúc này anh đã ngủ say trên tay anh ôm quyển sách hắn đưa cho. Hắn nhìn anh ngủ ngon vậy bản thân cũng thấy buồn ngủ rồi.
Hắn lấy khuyển sách ra khỏi tay anh rồi cất vào tủ sau đấy cũng đi thay lại đồ mặc cho thoáng mát rồi cũng cùng anh nằm ngủ. Chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thôi hắn sẽ cho ả ta không còn đường lui, phải cầu xin hắn, quỳ lạy hắn khóc lóc không nói lên lời.
Hắn thầm khinh miệt trong lòng, chỉnh tư thế ngủ thoải cho anh xong hắn cứ vậy nằm ôm anh chìm vào giấc ngủ sâu. Đêm nay tiếp tục lại là một đêm thật dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro