(Boylove) Bán Thân

Chương 6

KohaneMine

2024-03-17 00:41:05

- Chương 16-

Anh đại mở lời trực tiếp doạ sợ đến nó. Mắt nó nhìn lên thấy rõ đàn em cùng anh đại đang thật sự trước mặt nó không phải do nó nhìn nhầm mà ra. Nó đưa tay dụi dụi mắt một cái để xác định. Thật sự vậy mà lại là anh đại đang cầm gậy trên tay nhìn nó.

- ...Anh...anh đại...

Nó run rẩy thốt ra một câu sau đấy nó tự đấm bản thân một cái bởi những câu nó vừa nói. Nó vốn rõ tính anh đại. Một khi đã ra lời đe doạ hắn thì hắn sẽ không tha cho bất kỳ ai cả. Anh đại cúi xuống nhìn nó đang run lẩy vẩy và đang toát mồ hôi nhìn hắn.

- Cuộc sống của mày dạo này yên bình nhỉ thằng chó.

Anh đại nhẹ giọng. Một chân vung lên đá thẳng vào hạ bộ nó một cái thật mạnh. Mặt nó bất chợt tái mét, tay theo phản xạ tự nhiên mà ôm vào chỗ bị đá. Mắt nó trừng hớn, nước dãi bắn từ môi nó ra. Vết đá mạnh quá trực tiếp khiến nó nhận ra có cái gì bên trong nó đang chảy ra.

- Anh đại đá vỡ bi nó rồi.

Tên đàn em đằng sau bất ngờ lên tiếng. Cú đá của anh đại thật sự không phải trò đùa. Máu chảy ra từ quần của thằng chó rách nó sợ hãi, nó khóc lóc đau muốn chết không thể chịu đựng được.

- Sao mày dám bán một thằng ốm yếu bệnh tật cho tao hả con chó súc sinh này?

Một gậy đập thẳng vào đầu nó. Đám đàn em đằng sau không nỡ cười. Anh đại đã cáu rồi. Hắn sẵn sàng giết người nếu như kẻ đó vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn. Thằng chó đẻ trước mắt cũng chỉ là một trong những thằng bị anh đại xử lý nghiêm ngặt mà thôi.

Thằng kia cứ vậy im lặng. Chính nó còn không biết thằng anh phế vật của nó bị bệnh. Nó bối rối. Nó sợ anh đại sẽ đòi lại tiền của nó hoặc đánh chết nó.

- Em...em không biết...nó bị bệnh. Em..em vô tội...Á!

Một gậy đập mạnh vào mõm nó khiến răng nó bắn ra còn bị chảy máu tràn lan quanh miệng. Ánh mắt của anh đại giờ đáng sợ hơn bao giờ hết. Hắn nhìn nó khinh bỉ như nhìn một con chó sắp lìa đời. Cầm áo nó kéo lên, cái áo này mới được nó mua hôm qua vừa mới còn thơm mùi xà phòng hiện tại bị anh đại nắm đến nhăn nhúm.

Mặc cho nó đang xin sự tha thứ như nó vẫn bị anh đại đấm không tha. Những cú đấm oan nghiệt đáp trọn trên mặt nó. Hai bên má thâm tím còn có mắt bị đấm mạnh đến mức không thể mở được ra. Bọn đàn em đứng sau cười còn quay video lại làm tư liệu cuộc đời nó. Lại một lần nữa nó ghét thằng anh trai nó đến cực điểm.

Anh trai nó học giỏi lại còn dễ tính luôn được khen ngợi là có tương lai tốt đẹp, tóc thì mượt, mặt cũng cho là có thể nhìn còn rất chăm chỉ nên khiến nó ghen tị anh nó. Tuy vậy thì nó luôn biết được nó là người may mắn hơn đó nó có cha mẹ yêu thương nó bởi mặt nó đẹp, mặt nó xinh ai nhìn nó cũng đều nguyện vì nó mà làm mọi thứ. Nó học lực kém, cũng chẳng làm được cái gì ra hồn, bị dụ dỗ hút thuốc và chơi ma túy sau đó nó sa đoạ. Thằng anh nó khi ấy ở nhà bị bố mẹ nó sai đi dọn nhà, đi bê đồ nặng kiếm tiền về cho nó có cái tiêu cái sài. Một tháng nó được hai trăm tiền tiêu vặt còn anh nó không khó. Phận làm anh thì phải biết yêu thương chăm sóc em trai chứ. Có thể khóc lóc sao? Anh nó mà khóc thì bố mẹ nó còn đánh thêm.

Nó đau đớn khi bị anh đại đánh. Nó càng ngày càng căm ghét anh trai nó hơn. Anh nó bị bệnh thì tự kiếm tiền chữa đi chứ mắc gì phải để anh đại đến đánh nó chứ, nó có liên quan đâu. Trong đầu nó nhớ đến anh trai tài giỏi của nó mà cười khinh. Có khi anh nó chết rồi nên anh đại mới đi tìm nó. Vậy cũng tốt thôi. Anh nó chết tiền bảo hiểm của anh nó có khi sẽ chuyển về thẻ của nó sớm thôi. Vậy thì chẳng phải quá tốt rồi sao, nó mừng thầm trong lòng.

- Thằng này ngất rồi. Mày tiêm cho tao một mũi vào người nó đi.

- Vâng thưa anh đại.

Đàn em hắn tiến đến mới một kim tiêm trước đấy có dính máu của một con nợ mắc bệnh HIV. Một dòng nước màu trắng được đưa vào bên trong đấy sau khi được hòa tan đều dính thêm vệt máu khô đang tan ra thành một màu hồng đỏ tươi đang loang dần trong ống tiêm ấy.

Tên đàn em tiến đến lôi cổ nó lên sau đấy đâm thẳng kim tiêm vào. Chất dịch lạ ở bên trong được đẩy xuống đi vào cơ thể nó qua các được máu rồi hoà đều vào. Nó đã bị anh đại đấm đến thừa sống thiếu chết có khi chẳng biết bản thân nó về sau sẽ chẳng khác gì một thằng phế vật chỉ có thể ăn xin lê lết ngoài đường để xin từng đồng kiếm sống.

- Chúng mày tìm cho tao một cái nhà nghỉ và một thằng nghiện đến. Cho nó hai viên xong đưa nó tiền. Tao thuê nó chơi thằng này đến hỏng thì thôi.

- Anh đại...chuyện này...

- Bây giờ không phải là thời gian để mày làm người tốt.

Hắn nói xong thì trực tiếp đạp vào thằng chó đang nằm ngất trước mắt hắn thêm vài phát nữa rồi quay lưng rời đi.

- Chương 17-

Đồng hồ điểm một giờ chiều. Hôm nay hắn đã ngửi lấy quá nhiều mùi bẩn thỉu. Đám đàn em đã đi vào quán lề đường nào đó ăn đỡ vài ba món. Còn hắn thì đang nghĩ tới một số việc riêng của bản thân.

- Ngài đang thấy lo lắng sao?

- Vì sao tao phải lo lắng?

- Vì cậu ấy mà.

- Mày muốn trừ lương?

- Không. Không cần nữa. Có thông báo đến ngài đây. Tối mai có buổi tụ họp giữa các công ty mà ông bà chủ đang hợp tác. Họ đề nghị ngài dẫn con của đối tác đến nhà ngài ăn một bữa cùng nhau.

- Bảo mẹ là tao không đi.

- Bà chủ nói nếu ngài không đi thì ngài sẽ phải kết hôn với cô Thư bạn thơ ấu của ngài.

- Mẹ tao xác thực sẽ làm điều này thật. Từ chối tiếp chưa?

- Nhưng cha ngài đồng ý rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Mẹ nó.

- Cuộc sống mà.

Trợ lý đưa hắn về thẳng nhà. Đứng đằng sau cánh cổng là hình ảnh một thiếu niên trên mặt đầy rẫy những vết thương còn có cả băng gạc trắng, mặc bộ trang phục đã cũ đang im lặng quét sân.

- Đến nhà rồi.

- Ừm.

- Trông cậu ta ốm quá nhỉ.

- Tao đéo quan tâm.

Hắn đóng cửa xe sau đó tiến vào bên trong. Anh vẫn đang quét sân. Tiếng cổng tự động mở ra, hắn đã trở về. Anh thấy vậy tuy rất sợ hãi nhưng vẫn cúi đầu chào hắn. Hắn liếc anh sau đó lại tiến vào trong nhà. Tay hắn vẫn còn đang dính lấy vết máu đỏ của thằng em trai anh do hắn làm ra.

Chiều tới, anh im lặng nấu cơm, dọn nhà cửa như một người hầu thật sự. Đứng trước cửa phòng hắn sau khi lau xong lá cây, anh muốn đi xuống nhưng rồi cửa lại mở ra. Hắn lôi cổ anh vào rồi ném cả cơ thể anh lên giường.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào anh như đang nhìn một con mồi thơm ngon, tay hắn chạm lên đầu vết thương của anh xong lại trượt đầu ngón tay xuống kéo áo anh lên.

Anh biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, bản thân anh sợ hãi nhưng lại không tài nào chống cự nổi. Hắn kéo áo anh lên rồi cúi đầu xuống cắn lên cổ anh một cái. Vết cắn mạnh chạm phải vết đau. Mắt anh trừng lớn, anh cố nhịn khóc nhưng không thể ngăn nước mắt đang tuôn ra.

Quần anh bị hắn kéo xuống, hắn lật người anh lại sau đấy vỗ mông anh một cái thật mạnh. Cái mông nhỏ bé in hắn một dấu tay lớn, từ đằng sau chính anh bị hắn đâm thẳng vào bên trong khiến vết rách trên mông chưa kịp lành đã rách toạc ra.

- A!

Anh kêu lên một tiếng đau đớn. Mặt anh tái mét cùng với vết máu đang chảy ra từ sau mông. Mặc kệ cho anh đau đớn, hắn cứ như một con cầm thú thiếu dục mà lao vào vồ vập lấy anh rồi đâm anh như một cỗ máy hoạt động không ngừng nghỉ.

- Không...á! Không...hức..

Anh sợ hãi thều thào nói lên vài ba câu nhưng hắn cứ như một tên điếc không quan tâm đến lời anh nói. Tay hắn nắm lấy tóc anh dật ngược ra đằng sau rồi đâm thúc liên hồi. Miệng hắn thả ra những lời rên rỉ tựa như khoái cảm trên tận trời mây. Một tay hắn giữ lấy cái eo bé của anh có khi sờ thêm một chút sẽ chạm được đến vết thương mà gã đàn ông kia đã để lại cho anh.

Tay còn lại gắn buôn đầu anh ra mà nắm lấy cổ anh sau đấy nâng lên. Toàn cổ anh bị bóp khiến mặt anh tái lại, anh ho do khó thở còn hắn thì đang tiếp tục hành hạ thân dưới của anh. Chờ đến khi hắn bắn ra một cách thoải mái, tay hắn cũng thả lỏng cổ anh ra cho anh một cơ hội được hít lấy ngụm không khi xung quanh.

Rút lấy thân dưới mới xẹp lại, tay hắn chạm lên mông anh, vạch ra một chút máu đã chảy thành dòng còn có thêm cả tinh hoa từ hắn nữa.

- Mày thật chẳng khác gì một thằng điếm cầu sống cả.

Buông lại một câu, xong rồi hắn tiến vào phòng vệ sinh mà tắm rửa qua bằng nước ấm. Vệ sinh bản thân sạch sẽ trong mười phút, hắn bước ra ngoài thì thấy anh đã ngất kèm theo vết rách còn đang rỉ máu. Hắn chướng mắt.

Lôi cổ anh rồi để anh tự nằm ngất trong phòng vệ sinh, hắn tháo ga giường mới được anh lót sáng nay còn chưa xếp chăn hay gối ở trên trực tiếp vò lại mấy cái, nhét vào túi ni lông rồi vứt thẳng vào thùng rác.

Hắn xuống nhà, ngồi trong phòng khách rít một điếu thuốc mặt nhớ đến lúc hành sự, anh có khóc nhưng đã tự bịt miệng bản thân không hề thốt lên một câu nào ngoài tiếng khóc nức nở xé gan xé ruột ra. Hắn từ cười giễu cợt.

Chờ đến tầm bảy giờ tối, anh giật mình thức giấc khi nghe thấy tiếng nước chảy. Đằng sau cơ thể đau nhói, in thêm một vết đỏ trên bụng và một vết cắn trên cổ, trước mặt anh là hình ảnh một nam nhân cao lớn đang tắm rửa. Hắn thấy anh thức dậy trong phòng vệ sinh rồi.

- Mày còn nhìn cái gì? Tự tắm rửa rồi xuống nấu cơm tối đi. Mai tao sẽ giao việc cho mày.

- Chương 18-

Hắn thấy anh im lặng không nói gì thì liền quay ra ngồi xổm xuống, một tay hắn bóp má anh rồi nâng mặt anh lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Mày nhớ những gì tao nói chưa?

Hắn hỏi anh, anh chỉ im lặng gật đầu. Không thể nói thêm được gì bởi khi bị hắn lôi ra hành hạ, anh đã khóc đến mức mất tiếng không thể nói được gì. Đành chỉ im lặng nghe theo chỉ thị hắn nói.

Hắn tắm xong liền mặc đồ gọn gàng, tóc để xoã sau đó vơ lấy một nắm vải đã cũ không rõ là cái gì vứt vào người anh.

- Đống rẻ rách này tao được cho bởi mấy con chó hám của ngoài xã hội. Không phải đồ tao mua tao sẽ không dùng.

Thế rồi hắn rời đi. Bên trong anh nhận lấy đồ mà cố gắng đứng dậy để đi tắm. Sau khi tắm xong, anh mặc đồ rồi từng bước chậm chạp bám lấy cầu thang mà đi xuống dưới sợ bản thân sẽ bị ngã. Mọi thứ xung quanh anh dần trở nên nặng nhọc.

Làm cơm tối cho hắn ăn xong liền ra góc im lặng đứng chờ lệnh từ hắn. Hắn nhìn anh như vậy cũng không quan tâm chỉ ngồi vậy mà ăn cơm.

- Tối mai nhà tao có tầm bảy người đến ăn cơm. Mày nấu ăn, dọn dẹp xong trực tiếp trở về phòng không cần ra ngoài tiếp đãi bọn rẻ rách đó. Tốt nhất là nên trốn hẳn đi và đừng làm tao phải khó chịu.

Hắn nói với anh rồi ăn nốt phần ăn của hắn. Hắn biết bọn chó săn tin sẽ luôn ở quanh đây và rình rập lấy mọi thông tin mà hắn có được. Vậy nên chỉ cần anh ở ngoài, chúng nó sẽ lấy anh làm con mồi để có thể lấy thông tin của hắn. Cuộc sống của hắn đã đủ phiền phức rồi không thể tiếp nhận thêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh im lặng đứng ở một góc, hắn ăn xong thì đứng dậy rời ra phòng khách. Ngồi trên bàn làm việc và tiếp tục xem đống tài liệu nhàm chán.

Đêm đến, hắn nhìn ga giường đã được trải, chăn gối cũng đã được xếp gọn gàng. Hắn nằm trên giường chìm vào giấc ngủ sâu. Phía bên ngoài, ánh đèn laser màu đỏ cùng ống nhắm đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Từ phía trên cao, một thanh niên đã sắm sẵn súng trên tay sẵn sàng báo cáo tất cả thông tin tình báo ban đêm bất cứ lúc nào.

- Thưa ông, mục tiêu hiện tại đã đi ngủ. Có thể xác định bắn bất cứ lúc nào.

Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, trực giác của một kẻ đã lăn lộn ngoài đời từ lâu có thể đã sớm nhận ra được điều sai trái qua ánh trăng.

- Lũ chó rách.

Anh đêm nay không thể ngủ được vì cơn đau đến từ đằng dưới mông. Anh muốn uống nước nên đã đi ra ngoài. Đứng dưới màng kính trong suốt, nhìn lên ánh trăng sáng giữa bầu trời đêm, ánh mắt anh chứa vô vàn sự đau khổ.

Anh uống một cốc nước sau đấy muốn trở về phòng ngủ. Mọi hoạt động của anh đã được thu vào mắt của thanh niên đứng trên mái tôn từ nhà kế bên. Tên đó đang nhắm vào anh.

- Thưa ông chủ, nơi này không chỉ có một người. Mà còn có đến cả hai người.

Cậu ta đang theo dõi nhất cử nhất động của anh. Ánh mắt dò xét không hề tách rời. Thanh niên kia tựa như đang muốn cướp đoạt mạng sống của anh vậy.

- Nhắm tao còn chưa đủ mà còn muốn nhắm đến đồ của tao. Chúng mày cũng hài hước quá rồi mấy cục cứt đi động.

Camera theo sát từng chút một, điệu cười của hắn từ nhếch miệng dần trở nên có phần biến thái hơn. Hắn cầm khẩu súng trong tay mà xoa vuốt vài cái, ánh mắt nhìn vào máy nhìn anh đang trở về phòng đi ngủ dưới ánh sáng do ánh trăng mang lại, vừa đẹp thuần khiết nhưng cũng vừa dối trá lạ thường.

Sáng ngày hôm sau, hắn thức dậy đã thấy đồ ăn sáng được chuẩn bị đầy đủ. Anh vẫn chăm chỉ túi bụi từng chút một cẩn thận làm việc nhà.

- Đến bảy giờ hôm nay mày có thể về phòng nghỉ ngơi. Mày chỉ cần bước chân ra ngoài sau bảy giờ, tao sẽ chặt chân mày. Nhưng đến mười hai giờ đêm, khi mọi tiếng ồn của lũ súc vật kia kết thúc, mày có thể ra ngoài thêm lần nữa.

Hắn nói xong thì liền ăn cơm sáng. Bây giờ hắn đã bị mấy lão già trên thương trường kia để ý đến và nhắm đến hắn như đang nhắm vào một con mồi béo bở. Chỉ cần hắn suy sụp thì tất cả mọi chuyện đều sẽ thành công, mấy con côn trùng gai mắt đó sẽ có cơ hội thăng tiến.

- Lấy tao cốc nước.

Đợi hắn ra lệnh xong, anh nhanh chóng tiến đến rót cho hắn một ly nước lọc. Những giọt nước nhanh chóng được đi vào trong cốc tựa như cảm súc của anh bây giờ, tim đập mạnh, thân sợ hãi.

Cho đến tận chiều tối, đúng bảy giờ khi anh nấu cơm, dọn dẹp mọi thứ ổn thỏa xong anh liền đi vào phòng kho của riêng anh, bầu bạn với sự cô đơn.

Tối nay anh ăn một mình ở trong phòng, không cần phải quan tâm bên ngoài có gì, hay có ai hoặc phải làm gì. Chỉ cần ngủ và nghỉ ngơi thôi.

Tiếng cửa lớn bên ngoài phòng khách cũng đã mở ra. Hôm nay nhà hắn có khách. Ba thiếu nữ xinh đẹp cùng vài thằng công tử cùng tiến vào nhà hắn ở quan sát, ngắm nghía.

- Nhà anh đẹp thật đấy. Em có thể ngồi ghế không ạ?

- Mày không cần phải giả tạo như vậy. Thật kinh tởm.

Vị tiểu thư kia mới chào hỏi hắn, cô ta cười lên rất xinh đẹp dễ lay động lòng người nhưng lại bị hắn thẳng tay từ chối. Hắn biết đã có một thằng trà trộn vào lũ này để đánh cắp tư liệu của hắn, nếu anh ở đây sẽ gây ra một vấn đề lớn nên hắn phải để anh ở trong một khoảng thời gian dài cũng chỉ muốn tốt cho anh nếu anh không muốn chết.

- Vào ăn cơm luôn được rồi chứ nhỉ?

Hắn không nhiều lời, cũng chẳng có ý định phải nói chuyện với ai cả. Thẳng lời bảo vào ăn cơm. Hôm nay vì hắn có khách nên anh nấu nhiều món ngon còn có tâm trong nghề trang trí đẹp mắt.

- Cái này do anh nấu sao? Em thật hâm mộ anh quá.

- Bộ mày đéo biết trong lúc anh thì chưa nhai xong đừng mở mõm ra nói à?

- ...em xin lỗi...

Lại thêm một người bị hắn làm nhục. Cô ta có vẻ sắp khóc đến nơi rồi. Món canh, món mặn, món khô hôm nay thật sự ăn không tệ. Hắn thấy anh vẫn còn chú tâm vào nghề trình độ này có thể mở quán rồi. Viên sủi cảo nhân thịt anh nặn ra tròn ụ nhìn rất bắt mắt bên trong còn có nước chảy ra ăn rất ngọt và thơm. Nước cạn được ninh kĩ với xương uống vừa ngọt lại vừa thanh. Nem rán nhân cũng đầy, từng miếng nem cuốn đều được cắt ra xếp gọn. Những món ăn trên bàn ăn hôm nay đặc biệt khiến hắn vừa lòng, bỏ ra năm tỷ cũng không phí.

Trong bữa ăn im lặng ấy, ánh mắt hắt đã chú ý đến một thanh niên vẫn luôn im lặng vừa ăn vừa dóm ngó xung quanh. Có lẽ cậu ta đã thấy ánh mắt của hắn nên mới im lặng dùng cho xong bữa.

- Ngài có vẻ thích sống một mình nhỉ. Chúng tôi không thấy ai khác ở đây cả.

- Cuộc sống của tao cần mày xem xét à?

Trước câu trả lời của hắn dường như khiến cho rất nhiều người vừa sợ hãi lại khó chịu bản thân chúng nó thật sự rất muốn đánh hắn đến khi hắn xin tha nhưng lại chỉ có ở trong tưởng tượng.

Từ lúc bắt đầu bữa ăn, hắn để ý thấy có một con ruồi có biểu hiện lạ mà ăn kĩ từng món một do anh làm ra như kiểu ăn cơm nhà, rất tận hưởng rất để ý đến bữa ăn này, kèm theo một con chó hay dòm ngó xung quanh.

- Chúng mày xong rồi có thể đi về, hai thằng kia thì ở lại, nói chuyện với tao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện (Boylove) Bán Thân

Số ký tự: 0