Chương 7
Nhanam
2024-06-27 17:11:57
Minh Lan chuẩn bị bước tới để gặp lại anh trai và Tiểu Ly, thì bất ngờ một bàn tay nắm lấy vai cô từ phía sau. Cô giật mình, quay lại, và thấy đó là Cố Văn Cường. Cậu ta trông hơi khó chịu, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc và một chút ghen tuông.
"Minh Lan, cậu làm gì ở đây? Ai đi cùng cậu?" Cố Văn Cường hỏi, giọng có chút gằn.
Minh Lan ngạc nhiên vì thấy Cố Văn Cường ở đây, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "À, tôi đi cùng anh trai tôi và một người bạn. Cậu có gì không?" cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường.
Cố Văn Cường nhíu mày. "Anh trai cậu? Là Minh Tuấn, phải không? Tôi thấy cậu và anh ta khá thân thiết. Hai người hẹn hò sao?" cậu ta hỏi, giọng ghen tuông rõ ràng.
Minh Lan không thể nhịn cười. Cậu ta hiểu nhầm hoàn toàn. "Không, không phải đâu," cô cười. "Minh Tuấn là anh trai tôi, chúng tôi chỉ đi chơi cùng nhau. Không có chuyện gì như cậu nghĩ cả."
Cố Văn Cường vẫn tỏ ra không thuyết phục. "Thật sao? Tôi thấy cậu luôn nói về anh ta, rồi lúc nào cũng đi cùng anh ta. Nếu không hẹn hò thì là gì?" cậu ta nói, cố gắng giữ giọng bình thường nhưng rõ ràng có chút ghen tuông.
Minh Lan lắc đầu, cười lớn hơn. "Thật đấy, cậu hiểu nhầm rồi. Minh Tuấn là anh trai tôi, chúng tôi đi chơi với bạn của tôi, Tiểu Ly. Không có gì đặc biệt cả," cô nói, rồi chỉ về phía Minh Tuấn và Tiểu Ly, lúc này đang ngồi cạnh nhau, trò chuyện.
Cố Văn Cường nhìn theo hướng Minh Lan chỉ, thấy Minh Tuấn và Tiểu Ly ngồi cùng nhau. Cậu ta cảm thấy hơi lúng túng vì hiểu nhầm, nhưng cũng nhanh chóng che giấu sự bối rối. "Ồ, vậy à? Tôi chỉ tò mò thôi. Tôi nghĩ anh ta... ừm, dù sao thì tôi chỉ muốn biết," cậu ta nói, cố gắng tỏ ra bình thường.
Minh Lan vẫn không thể nhịn cười. "Đừng lo, cậu không cần lo lắng về anh trai tôi. Cậu nên lo lắng về việc ai đó hiểu nhầm mình thì đúng hơn," cô nói, cười tinh nghịch.
Cố Văn Cường gượng cười, biết rằng mình đã hiểu sai tình huống. Cậu ta gật đầu, rồi quay đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ghen tuông vì Minh Lan dường như luôn quan tâm đến Minh Tuấn hơn. Dù biết đó là anh trai của cô, nhưng cậu ta không thể ngừng cảm thấy ganh tị. Minh Lan thì tiếp tục cười, thấy phản ứng của Cố Văn Cường thật đáng yêu và ngốc nghếch. Cô nghĩ rằng có lẽ mình sẽ phải nói chuyện với cậu ta để giải thích mọi chuyện rõ ràng hơn.
Minh Lan nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Cố Văn Cường, rồi cười tươi. Cô biết cậu ta thường tỏ ra thận trọng và hay ghen tuông, nhưng lúc này cậu ta thực sự rất ngượng ngùng. Minh Lan quyết định trêu chọc một chút để xem phản ứng của Cố Văn Cường.
"Cố Văn Cường, cậu có vẻ ghen tuông đấy," Minh Lan nói, cười khúc khích. "Cậu thích mình à?"
Cố Văn Cường đỏ bừng mặt. Cậu ta không biết nên trả lời thế nào, rồi gật đầu một cách ngại ngùng. "Ừm... ừ, mình thích cậu... nhưng mà... mình không biết cậu nghĩ sao về chuyện này..." cậu ta nói, giọng nhỏ dần, tay cậu ta đan vào nhau vì hồi hộp.
Minh Lan bật cười. Cô không ngờ cậu ta lại thú nhận một cách thật thà như vậy. "Thật sao? Vậy thì cậu sẽ phải chứng minh điều đó, đúng không? Chúng ta đi chơi đi, chỉ có hai người thôi," cô nói, nở nụ cười rạng rỡ.
Cố Văn Cường hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Minh Lan. "Đi chơi? Chỉ hai người?" cậu ta hỏi lại, giọng lúng túng nhưng cũng đầy hào hứng.
"Đúng rồi," Minh Lan nói, giọng nhẹ nhàng. "Chúng ta có thể đi dạo quanh công viên, hoặc đến một nơi nào đó thú vị. Cậu có muốn không?"
Cố Văn Cường gật đầu ngay lập tức. "Ừm, tất nhiên là muốn rồi!" cậu ta nói, niềm vui thể hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc đi chơi cùng Minh Lan.
Minh Lan cười tươi. "Vậy thì được rồi. Vậy chúng ta hẹn nhau vào cuối tuần này nhé?" cô nói, cố gắng giữ vẻ bình thường, nhưng cô cũng cảm thấy một chút hồi hộp.
Cố Văn Cường gật đầu mạnh mẽ. "Được, cuối tuần này! Mình sẽ không bỏ lỡ đâu!" cậu ta nói, ánh mắt đầy hứa hẹn.
Minh Lan mỉm cười, rồi quay lại nhìn về phía Minh Tuấn và Tiểu Ly. Cô cảm thấy vui mừng khi biết rằng mọi người đều đang tìm thấy niềm vui và hạnh phúc của riêng mình. Cuối tuần này sẽ là một dịp để cô và Cố Văn Cường hiểu nhau hơn, và cô rất háo hức để biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu.
Minh Lan và Cố Văn Cường đã hẹn nhau vào cuối tuần để đi chơi cùng nhau. Cả hai đều cảm thấy một chút hồi hộp, nhưng đồng thời cũng rất hào hứng. Đây là lần đầu tiên họ đi chơi riêng với nhau, và Minh Lan muốn mọi thứ thật vui vẻ và thoải mái.
Buổi sáng hôm đó, Minh Lan chọn một bộ váy nhẹ nhàng và đi giày thể thao, vì cô biết họ sẽ đi dạo nhiều. Khi Cố Văn Cường đến đón cô, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans, trông rất chỉnh tề. Minh Lan cười tươi khi thấy cậu ta, còn Cố Văn Cường thì hơi lúng túng.
"Cậu trông rất đẹp hôm nay," Minh Lan nói, giọng vui vẻ. "Cậu đã sẵn sàng chưa?"
Cố Văn Cường cười ngượng ngùng. "Ừ, mình sẵn sàng. Chúng ta đi đâu trước?" cậu ta hỏi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Minh Lan đã lên kế hoạch từ trước. "Chúng ta có thể đi dạo trong công viên trước, sau đó đi ăn trưa ở một quán cà phê gần đây. Cậu thấy thế nào?" cô hỏi, cố gắng làm cho kế hoạch nghe thật thú vị.
Cố Văn Cường gật đầu. "Nghe hay đấy. Mình chưa bao giờ đi dạo trong công viên vào cuối tuần. Chắc sẽ rất đông người," cậu ta nói, giọng đầy tò mò.
Minh Lan cười. "Ừ, nhưng đó là điều vui vẻ, phải không? Chúng ta có thể thấy nhiều người, có thể mua kem, và tận hưởng không khí," cô nói, rồi bước về phía công viên.
Họ bắt đầu đi dạo quanh công viên, nói chuyện về những điều thú vị. Minh Lan kể về những trò đùa trong lớp học, còn Cố Văn Cường kể về sở thích chơi game của mình. Cả hai đều cười nhiều và cảm thấy thoải mái bên nhau.
Khi họ đi ngang qua một quầy kem, Minh Lan dừng lại và nói: "Cậu có muốn ăn kem không? Mình thích vị sô cô la, còn cậu thì sao?"
Cố Văn Cường cười. "Mình thích vị vani," cậu ta nói, rồi cả hai cùng mua kem. Minh Lan vui mừng khi thấy Cố Văn Cường không còn ngượng ngùng như trước, và cậu ta cũng cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện với cô.
Sau khi ăn kem, họ tiếp tục đi dạo và chụp ảnh cùng nhau. Minh Lan lấy điện thoại ra và chụp một bức ảnh tự sướng với Cố Văn Cường. "Này, cậu cười lên nào!" cô nói, cố gắng làm cho cậu ta cười.
Cố Văn Cường cười rạng rỡ, và bức ảnh trở nên thật đáng yêu. "Được rồi, mình cười rồi. Cậu có thể gửi cho mình bức ảnh đó không?" cậu ta hỏi, giọng đầy sự hào hứng.
Minh Lan cười lớn. "Tất nhiên rồi! Để mình gửi cho cậu," cô nói, rồi gửi bức ảnh cho Cố Văn Cường. "Bức ảnh này đẹp đấy, chúng ta có thể chụp thêm vài bức nữa."
Họ tiếp tục chụp ảnh và trò chuyện. Minh Lan cảm thấy Cố Văn Cường thực sự là một người bạn tốt, và cô rất vui khi có cơ hội đi chơi cùng cậu ta. Cố Văn Cường cũng cảm thấy hạnh phúc khi ở bên Minh Lan, và cậu ta hứa rằng sẽ cố gắng để trở thành người bạn tốt nhất của cô.
Sau khi đi dạo trong công viên, họ đến một quán cà phê nhỏ để ăn trưa. Minh Lan chọn một chiếc bàn bên cửa sổ, nơi họ có thể nhìn ra ngoài và tận hưởng không khí. Cố Văn Cường chọn một món ăn đơn giản, còn Minh Lan thì gọi một đĩa mì Ý.
"Cậu thường ăn ở đây à?" Cố Văn Cường hỏi, giọng tò mò.
"Ừ, mình thường đến đây với anh trai và bạn bè. Quán này khá nổi tiếng," Minh Lan nói, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cậu có thích không?"
Cố Văn Cường gật đầu. "Mình thích. Không khí ở đây rất dễ chịu. Mình thích cách mọi người trò chuyện và cười đùa," cậu ta nói, rồi nhìn Minh Lan. "Mình rất vui khi có cơ hội đi chơi cùng cậu."
Minh Lan cười. "Mình cũng vậy. Mình rất vui vì cậu đã đến," cô nói, rồi cả hai cùng cười. Ngày hôm đó trở nên thực sự đặc biệt đối với Minh Lan và Cố Văn Cường, và họ biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một tình bạn và có thể là một điều gì đó hơn thế nữa.
Sau bữa trưa ở quán cà phê, Minh Lan và Cố Văn Cường tiếp tục dạo quanh công viên. Buổi chiều đã bắt đầu, không khí trở nên mát mẻ hơn, và mọi người bắt đầu đổ về công viên để vui chơi và thư giãn.
Minh Lan cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi ở bên Cố Văn Cường. Cô nhận thấy rằng cậu ta rất tốt bụng và chân thành, dù đôi khi hơi vụng về. Cô thích cách cậu ta cười, cách cậu ta thỉnh thoảng gãi đầu khi ngượng ngùng, và cả cách cậu ta lắng nghe cô nói.
"Cậu có sở thích gì khác ngoài chơi game không?" Minh Lan hỏi, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện thú vị.
Cố Văn Cường suy nghĩ một chút, rồi nói: "Mình thích đọc truyện tranh. Cậu có đọc truyện tranh không?"
Minh Lan mỉm cười. "Có chứ! Mình thích mấy bộ truyện tranh lãng mạn. Cậu có bộ truyện nào hay để giới thiệu không?" cô hỏi, cảm thấy hứng thú với chủ đề này.
"À, mình thích 'Naruto' và 'One Piece'. Đó là những bộ truyện về phiêu lưu và tình bạn," Cố Văn Cường nói, mắt sáng lên khi nói về những bộ truyện mình yêu thích.
Minh Lan cười. "Mình cũng thích 'One Piece'. Cậu có nhớ đoạn Luffy và bạn bè của cậu ấy đi tìm kho báu không? Mình rất thích đoạn đó," cô nói, giọng đầy nhiệt huyết.
Cố Văn Cường gật đầu, cảm thấy hào hứng khi tìm thấy điểm chung với Minh Lan. "Đúng rồi! Đó là một đoạn rất thú vị. Mình thích cách mọi người trong nhóm của Luffy luôn bảo vệ và hỗ trợ nhau," cậu ta nói, rồi thêm vào: "Giống như chúng ta, phải không? Chúng ta cũng phải bảo vệ và hỗ trợ lẫn nhau."
Minh Lan cười, rồi gật đầu. "Đúng rồi, chúng ta là bạn bè," cô nói, cảm thấy thoải mái với sự kết nối mà họ đang xây dựng.
Khi họ tiếp tục dạo quanh công viên, Minh Lan nhận thấy một khu vực có rất nhiều đèn lồng và những gian hàng nhỏ bán đồ thủ công. Cô đề nghị đi xem thử, và Cố Văn Cường đồng ý ngay lập tức.
Khu vực này có rất nhiều đèn lồng treo trên cây, tạo ra một bầu không khí lãng mạn và ấm cúng. Minh Lan và Cố Văn Cường đi qua các gian hàng, xem những món đồ thủ công và thử vài món ăn vặt. Minh Lan mua một chiếc vòng tay bằng sợi dây và hạt cườm, rồi đeo lên cổ tay Cố Văn Cường.
"Đây là cho cậu," cô nói, cười tươi. "Một món quà nhỏ để kỷ niệm buổi đi chơi hôm nay."
Cố Văn Cường ngạc nhiên và vui mừng. "Cảm ơn cậu! Mình sẽ giữ nó cẩn thận," cậu ta nói, cảm thấy hạnh phúc với món quà này.
Minh Lan và Cố Văn Cường tiếp tục đi dạo, trò chuyện và cười đùa. Buổi chiều trôi qua thật nhanh, và cả hai đều cảm thấy rất vui vẻ. Khi trời bắt đầu tối, họ quyết định quay về. Trên đường trở lại, Cố Văn Cường hỏi Minh Lan liệu họ có thể đi chơi cùng nhau lần nữa hay không.
"Chắc chắn rồi," Minh Lan trả lời, cười tươi. "Lần sau cậu có thể chọn địa điểm. Mình rất vui khi được đi chơi cùng cậu."
Cố Văn Cường cười rạng rỡ. "Được, mình sẽ lên kế hoạch cho lần sau. Cảm ơn cậu vì một ngày thật tuyệt vời," cậu ta nói, giọng đầy cảm kích.
Minh Lan mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng cô đã tạo ra một ngày đáng nhớ cho Cố Văn Cường. Cả hai chia tay với lời hẹn gặp lại, và Minh Lan trở về nhà với nụ cười trên môi. Buổi đi chơi cùng Cố Văn Cường đã trở thành một kỷ niệm đẹp, và cô rất mong chờ những lần gặp gỡ tiếp theo.
"Minh Lan, cậu làm gì ở đây? Ai đi cùng cậu?" Cố Văn Cường hỏi, giọng có chút gằn.
Minh Lan ngạc nhiên vì thấy Cố Văn Cường ở đây, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "À, tôi đi cùng anh trai tôi và một người bạn. Cậu có gì không?" cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình thường.
Cố Văn Cường nhíu mày. "Anh trai cậu? Là Minh Tuấn, phải không? Tôi thấy cậu và anh ta khá thân thiết. Hai người hẹn hò sao?" cậu ta hỏi, giọng ghen tuông rõ ràng.
Minh Lan không thể nhịn cười. Cậu ta hiểu nhầm hoàn toàn. "Không, không phải đâu," cô cười. "Minh Tuấn là anh trai tôi, chúng tôi chỉ đi chơi cùng nhau. Không có chuyện gì như cậu nghĩ cả."
Cố Văn Cường vẫn tỏ ra không thuyết phục. "Thật sao? Tôi thấy cậu luôn nói về anh ta, rồi lúc nào cũng đi cùng anh ta. Nếu không hẹn hò thì là gì?" cậu ta nói, cố gắng giữ giọng bình thường nhưng rõ ràng có chút ghen tuông.
Minh Lan lắc đầu, cười lớn hơn. "Thật đấy, cậu hiểu nhầm rồi. Minh Tuấn là anh trai tôi, chúng tôi đi chơi với bạn của tôi, Tiểu Ly. Không có gì đặc biệt cả," cô nói, rồi chỉ về phía Minh Tuấn và Tiểu Ly, lúc này đang ngồi cạnh nhau, trò chuyện.
Cố Văn Cường nhìn theo hướng Minh Lan chỉ, thấy Minh Tuấn và Tiểu Ly ngồi cùng nhau. Cậu ta cảm thấy hơi lúng túng vì hiểu nhầm, nhưng cũng nhanh chóng che giấu sự bối rối. "Ồ, vậy à? Tôi chỉ tò mò thôi. Tôi nghĩ anh ta... ừm, dù sao thì tôi chỉ muốn biết," cậu ta nói, cố gắng tỏ ra bình thường.
Minh Lan vẫn không thể nhịn cười. "Đừng lo, cậu không cần lo lắng về anh trai tôi. Cậu nên lo lắng về việc ai đó hiểu nhầm mình thì đúng hơn," cô nói, cười tinh nghịch.
Cố Văn Cường gượng cười, biết rằng mình đã hiểu sai tình huống. Cậu ta gật đầu, rồi quay đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ghen tuông vì Minh Lan dường như luôn quan tâm đến Minh Tuấn hơn. Dù biết đó là anh trai của cô, nhưng cậu ta không thể ngừng cảm thấy ganh tị. Minh Lan thì tiếp tục cười, thấy phản ứng của Cố Văn Cường thật đáng yêu và ngốc nghếch. Cô nghĩ rằng có lẽ mình sẽ phải nói chuyện với cậu ta để giải thích mọi chuyện rõ ràng hơn.
Minh Lan nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Cố Văn Cường, rồi cười tươi. Cô biết cậu ta thường tỏ ra thận trọng và hay ghen tuông, nhưng lúc này cậu ta thực sự rất ngượng ngùng. Minh Lan quyết định trêu chọc một chút để xem phản ứng của Cố Văn Cường.
"Cố Văn Cường, cậu có vẻ ghen tuông đấy," Minh Lan nói, cười khúc khích. "Cậu thích mình à?"
Cố Văn Cường đỏ bừng mặt. Cậu ta không biết nên trả lời thế nào, rồi gật đầu một cách ngại ngùng. "Ừm... ừ, mình thích cậu... nhưng mà... mình không biết cậu nghĩ sao về chuyện này..." cậu ta nói, giọng nhỏ dần, tay cậu ta đan vào nhau vì hồi hộp.
Minh Lan bật cười. Cô không ngờ cậu ta lại thú nhận một cách thật thà như vậy. "Thật sao? Vậy thì cậu sẽ phải chứng minh điều đó, đúng không? Chúng ta đi chơi đi, chỉ có hai người thôi," cô nói, nở nụ cười rạng rỡ.
Cố Văn Cường hơi bất ngờ trước lời đề nghị của Minh Lan. "Đi chơi? Chỉ hai người?" cậu ta hỏi lại, giọng lúng túng nhưng cũng đầy hào hứng.
"Đúng rồi," Minh Lan nói, giọng nhẹ nhàng. "Chúng ta có thể đi dạo quanh công viên, hoặc đến một nơi nào đó thú vị. Cậu có muốn không?"
Cố Văn Cường gật đầu ngay lập tức. "Ừm, tất nhiên là muốn rồi!" cậu ta nói, niềm vui thể hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc đi chơi cùng Minh Lan.
Minh Lan cười tươi. "Vậy thì được rồi. Vậy chúng ta hẹn nhau vào cuối tuần này nhé?" cô nói, cố gắng giữ vẻ bình thường, nhưng cô cũng cảm thấy một chút hồi hộp.
Cố Văn Cường gật đầu mạnh mẽ. "Được, cuối tuần này! Mình sẽ không bỏ lỡ đâu!" cậu ta nói, ánh mắt đầy hứa hẹn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Lan mỉm cười, rồi quay lại nhìn về phía Minh Tuấn và Tiểu Ly. Cô cảm thấy vui mừng khi biết rằng mọi người đều đang tìm thấy niềm vui và hạnh phúc của riêng mình. Cuối tuần này sẽ là một dịp để cô và Cố Văn Cường hiểu nhau hơn, và cô rất háo hức để biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu.
Minh Lan và Cố Văn Cường đã hẹn nhau vào cuối tuần để đi chơi cùng nhau. Cả hai đều cảm thấy một chút hồi hộp, nhưng đồng thời cũng rất hào hứng. Đây là lần đầu tiên họ đi chơi riêng với nhau, và Minh Lan muốn mọi thứ thật vui vẻ và thoải mái.
Buổi sáng hôm đó, Minh Lan chọn một bộ váy nhẹ nhàng và đi giày thể thao, vì cô biết họ sẽ đi dạo nhiều. Khi Cố Văn Cường đến đón cô, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans, trông rất chỉnh tề. Minh Lan cười tươi khi thấy cậu ta, còn Cố Văn Cường thì hơi lúng túng.
"Cậu trông rất đẹp hôm nay," Minh Lan nói, giọng vui vẻ. "Cậu đã sẵn sàng chưa?"
Cố Văn Cường cười ngượng ngùng. "Ừ, mình sẵn sàng. Chúng ta đi đâu trước?" cậu ta hỏi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Minh Lan đã lên kế hoạch từ trước. "Chúng ta có thể đi dạo trong công viên trước, sau đó đi ăn trưa ở một quán cà phê gần đây. Cậu thấy thế nào?" cô hỏi, cố gắng làm cho kế hoạch nghe thật thú vị.
Cố Văn Cường gật đầu. "Nghe hay đấy. Mình chưa bao giờ đi dạo trong công viên vào cuối tuần. Chắc sẽ rất đông người," cậu ta nói, giọng đầy tò mò.
Minh Lan cười. "Ừ, nhưng đó là điều vui vẻ, phải không? Chúng ta có thể thấy nhiều người, có thể mua kem, và tận hưởng không khí," cô nói, rồi bước về phía công viên.
Họ bắt đầu đi dạo quanh công viên, nói chuyện về những điều thú vị. Minh Lan kể về những trò đùa trong lớp học, còn Cố Văn Cường kể về sở thích chơi game của mình. Cả hai đều cười nhiều và cảm thấy thoải mái bên nhau.
Khi họ đi ngang qua một quầy kem, Minh Lan dừng lại và nói: "Cậu có muốn ăn kem không? Mình thích vị sô cô la, còn cậu thì sao?"
Cố Văn Cường cười. "Mình thích vị vani," cậu ta nói, rồi cả hai cùng mua kem. Minh Lan vui mừng khi thấy Cố Văn Cường không còn ngượng ngùng như trước, và cậu ta cũng cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện với cô.
Sau khi ăn kem, họ tiếp tục đi dạo và chụp ảnh cùng nhau. Minh Lan lấy điện thoại ra và chụp một bức ảnh tự sướng với Cố Văn Cường. "Này, cậu cười lên nào!" cô nói, cố gắng làm cho cậu ta cười.
Cố Văn Cường cười rạng rỡ, và bức ảnh trở nên thật đáng yêu. "Được rồi, mình cười rồi. Cậu có thể gửi cho mình bức ảnh đó không?" cậu ta hỏi, giọng đầy sự hào hứng.
Minh Lan cười lớn. "Tất nhiên rồi! Để mình gửi cho cậu," cô nói, rồi gửi bức ảnh cho Cố Văn Cường. "Bức ảnh này đẹp đấy, chúng ta có thể chụp thêm vài bức nữa."
Họ tiếp tục chụp ảnh và trò chuyện. Minh Lan cảm thấy Cố Văn Cường thực sự là một người bạn tốt, và cô rất vui khi có cơ hội đi chơi cùng cậu ta. Cố Văn Cường cũng cảm thấy hạnh phúc khi ở bên Minh Lan, và cậu ta hứa rằng sẽ cố gắng để trở thành người bạn tốt nhất của cô.
Sau khi đi dạo trong công viên, họ đến một quán cà phê nhỏ để ăn trưa. Minh Lan chọn một chiếc bàn bên cửa sổ, nơi họ có thể nhìn ra ngoài và tận hưởng không khí. Cố Văn Cường chọn một món ăn đơn giản, còn Minh Lan thì gọi một đĩa mì Ý.
"Cậu thường ăn ở đây à?" Cố Văn Cường hỏi, giọng tò mò.
"Ừ, mình thường đến đây với anh trai và bạn bè. Quán này khá nổi tiếng," Minh Lan nói, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cậu có thích không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Văn Cường gật đầu. "Mình thích. Không khí ở đây rất dễ chịu. Mình thích cách mọi người trò chuyện và cười đùa," cậu ta nói, rồi nhìn Minh Lan. "Mình rất vui khi có cơ hội đi chơi cùng cậu."
Minh Lan cười. "Mình cũng vậy. Mình rất vui vì cậu đã đến," cô nói, rồi cả hai cùng cười. Ngày hôm đó trở nên thực sự đặc biệt đối với Minh Lan và Cố Văn Cường, và họ biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một tình bạn và có thể là một điều gì đó hơn thế nữa.
Sau bữa trưa ở quán cà phê, Minh Lan và Cố Văn Cường tiếp tục dạo quanh công viên. Buổi chiều đã bắt đầu, không khí trở nên mát mẻ hơn, và mọi người bắt đầu đổ về công viên để vui chơi và thư giãn.
Minh Lan cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi ở bên Cố Văn Cường. Cô nhận thấy rằng cậu ta rất tốt bụng và chân thành, dù đôi khi hơi vụng về. Cô thích cách cậu ta cười, cách cậu ta thỉnh thoảng gãi đầu khi ngượng ngùng, và cả cách cậu ta lắng nghe cô nói.
"Cậu có sở thích gì khác ngoài chơi game không?" Minh Lan hỏi, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện thú vị.
Cố Văn Cường suy nghĩ một chút, rồi nói: "Mình thích đọc truyện tranh. Cậu có đọc truyện tranh không?"
Minh Lan mỉm cười. "Có chứ! Mình thích mấy bộ truyện tranh lãng mạn. Cậu có bộ truyện nào hay để giới thiệu không?" cô hỏi, cảm thấy hứng thú với chủ đề này.
"À, mình thích 'Naruto' và 'One Piece'. Đó là những bộ truyện về phiêu lưu và tình bạn," Cố Văn Cường nói, mắt sáng lên khi nói về những bộ truyện mình yêu thích.
Minh Lan cười. "Mình cũng thích 'One Piece'. Cậu có nhớ đoạn Luffy và bạn bè của cậu ấy đi tìm kho báu không? Mình rất thích đoạn đó," cô nói, giọng đầy nhiệt huyết.
Cố Văn Cường gật đầu, cảm thấy hào hứng khi tìm thấy điểm chung với Minh Lan. "Đúng rồi! Đó là một đoạn rất thú vị. Mình thích cách mọi người trong nhóm của Luffy luôn bảo vệ và hỗ trợ nhau," cậu ta nói, rồi thêm vào: "Giống như chúng ta, phải không? Chúng ta cũng phải bảo vệ và hỗ trợ lẫn nhau."
Minh Lan cười, rồi gật đầu. "Đúng rồi, chúng ta là bạn bè," cô nói, cảm thấy thoải mái với sự kết nối mà họ đang xây dựng.
Khi họ tiếp tục dạo quanh công viên, Minh Lan nhận thấy một khu vực có rất nhiều đèn lồng và những gian hàng nhỏ bán đồ thủ công. Cô đề nghị đi xem thử, và Cố Văn Cường đồng ý ngay lập tức.
Khu vực này có rất nhiều đèn lồng treo trên cây, tạo ra một bầu không khí lãng mạn và ấm cúng. Minh Lan và Cố Văn Cường đi qua các gian hàng, xem những món đồ thủ công và thử vài món ăn vặt. Minh Lan mua một chiếc vòng tay bằng sợi dây và hạt cườm, rồi đeo lên cổ tay Cố Văn Cường.
"Đây là cho cậu," cô nói, cười tươi. "Một món quà nhỏ để kỷ niệm buổi đi chơi hôm nay."
Cố Văn Cường ngạc nhiên và vui mừng. "Cảm ơn cậu! Mình sẽ giữ nó cẩn thận," cậu ta nói, cảm thấy hạnh phúc với món quà này.
Minh Lan và Cố Văn Cường tiếp tục đi dạo, trò chuyện và cười đùa. Buổi chiều trôi qua thật nhanh, và cả hai đều cảm thấy rất vui vẻ. Khi trời bắt đầu tối, họ quyết định quay về. Trên đường trở lại, Cố Văn Cường hỏi Minh Lan liệu họ có thể đi chơi cùng nhau lần nữa hay không.
"Chắc chắn rồi," Minh Lan trả lời, cười tươi. "Lần sau cậu có thể chọn địa điểm. Mình rất vui khi được đi chơi cùng cậu."
Cố Văn Cường cười rạng rỡ. "Được, mình sẽ lên kế hoạch cho lần sau. Cảm ơn cậu vì một ngày thật tuyệt vời," cậu ta nói, giọng đầy cảm kích.
Minh Lan mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc khi biết rằng cô đã tạo ra một ngày đáng nhớ cho Cố Văn Cường. Cả hai chia tay với lời hẹn gặp lại, và Minh Lan trở về nhà với nụ cười trên môi. Buổi đi chơi cùng Cố Văn Cường đã trở thành một kỷ niệm đẹp, và cô rất mong chờ những lần gặp gỡ tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro