Chương 9
Nhanam
2024-06-27 17:11:57
Dương Hiệp nhìn Tiểu Ly, biết rằng cô còn phân vân và không thể dễ dàng thuyết phục. Anh quyết định không ép buộc quá nhiều, thay vào đó, anh sẽ rủ em gái về nhà để nghỉ ngơi, sau đó sẽ tìm cách giải quyết mọi chuyện. Anh đứng dậy, đưa tay ra với Tiểu Ly.
"Tiểu Ly, hãy về nhà với anh. Em cần nghỉ ngơi và tĩnh tâm. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Anh sẽ ở đây để chăm sóc em," anh nói, cố gắng dùng giọng êm dịu để thuyết phục cô.
Tiểu Ly nhìn Dương Hiệp, cảm thấy mất phương hướng. Cô không biết nên đi theo anh trai hay tiếp tục tìm Minh Tuấn để giải thích mọi chuyện. Nhưng cuối cùng, cô cảm thấy mệt mỏi và quyết định theo Dương Hiệp về nhà, ít nhất là để có thời gian suy nghĩ. Cô gật đầu và đứng dậy.
Dương Hiệp nhẹ nhàng dẫn Tiểu Ly đi khỏi công viên, hy vọng rằng em gái sẽ ở lại với anh lâu hơn để anh có thể bảo vệ cô khỏi Minh Tuấn và những rắc rối khác. Trong lòng, anh biết rằng đây là cơ hội để tạo khoảng cách giữa Tiểu Ly và Minh Tuấn, nhưng anh cũng hiểu rằng không thể ép buộc quá mức.
Trong khi đó, Minh Tuấn trở về nhà sau một ngày dài tìm kiếm Tiểu Ly mà không có kết quả. Anh cảm thấy mệt mỏi và lo lắng, không biết cô ấy đã đi đâu và liệu cô ấy có an toàn không. Khi anh bước vào tiệm hoa, anh ngạc nhiên khi thấy Dương Khuê vẫn ngồi lì ở đó. Minh Lan đã cố gắng đuổi cô ta ra, nhưng Dương Khuê dường như không muốn rời đi.
Minh Tuấn nhíu mày khi thấy Dương Khuê. "Dương Khuê, cô vẫn còn ở đây? Tôi đã nói cô không được quay lại tiệm hoa của tôi nữa," anh nói, giọng đầy cảnh báo.
Dương Khuê giả vờ ngạc nhiên, rồi lập tức thay đổi thái độ. Cô ta lao tới, bám vào cánh tay của Minh Tuấn một cách ẻo dẹo. "Ôi, Minh Tuấn, em chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi. Sao anh lại khó khăn với em như vậy?" cô ta nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy sự giả tạo.
Minh Tuấn cảm thấy không thoải mái với hành động của Dương Khuê. Anh cố gắng đẩy cô ta ra, nhưng cô ta bám chặt như thể không muốn buông. "Dương Khuê, cô không nên làm như vậy. Tôi không quan tâm cô đang cố gắng gì, nhưng tôi muốn cô rời khỏi đây ngay lập tức," anh nói, giọng nghiêm khắc.
Minh Lan bước tới, cố gắng giúp đỡ anh trai. "Dương Khuê, cô đã được cảnh báo rồi. Minh Tuấn không muốn gặp cô. Cô hãy rời đi trước khi chúng tôi gọi bảo vệ," cô nói, giọng đầy kiên quyết.
Dương Khuê vẫn giữ vẻ mặt giả nai, nhưng trong ánh mắt có một tia đắc ý. Cô ta biết mình đã gây ra rắc rối giữa Minh Tuấn và Tiểu Ly, và bây giờ cô ta đang cố gắng tạo thêm sự hiểu lầm. "Ôi, em chỉ muốn xin lỗi và làm lành với mọi người. Sao ai cũng đối xử với em như vậy?" cô ta nói, nhưng rồi cô ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Minh Tuấn và quyết định rời đi.
Minh Tuấn cảm thấy mệt mỏi và bực bội. Anh không chỉ phải đối mặt với sự hiểu lầm giữa mình và Tiểu Ly, mà còn phải đối phó với Dương Khuê, người luôn tìm cách gây rắc rối. Anh không biết phải làm gì để sửa chữa mọi chuyện và tìm lại Tiểu Ly. Trong lòng, anh chỉ hy vọng rằng cô ấy an toàn và sẽ trở về để anh có cơ hội giải thích mọi chuyện.
Nhiều ngày trôi qua, nhưng Minh Tuấn vẫn không thấy Tiểu Ly trở lại. Anh đã cố gắng tìm kiếm khắp nơi, hỏi thăm bạn bè và người quen, nhưng không ai biết về tung tích của cô. Sự mất tích của Tiểu Ly khiến Minh Tuấn lo lắng không yên, anh sợ rằng cô có thể đã gặp nguy hiểm hoặc đang đau khổ ở đâu đó.
Minh Lan, dù rất quan tâm đến Tiểu Ly, cũng cảm thấy bất lực. Cô đã cố gắng gọi điện và gửi tin nhắn cho Tiểu Ly, nhưng không nhận được phản hồi. Trong lớp, Minh Lan tìm cơ hội để nói chuyện với Tiểu Ly, nhưng thái độ của cô ấy vô cùng xa cách. Tiểu Ly không muốn tiếp xúc với ai, và điều này làm Minh Lan cảm thấy rất khó xử.
Một ngày nọ, khi Minh Lan đang ngồi trong lớp, cô thấy Tiểu Ly bước vào. Cô ấy trông bình tĩnh, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và lạnh lùng. Minh Lan quyết định tiến tới và bắt chuyện, hy vọng có thể giúp cô ấy mở lòng.
"Tiểu Ly, cậu có thời gian nói chuyện không? Mình muốn biết cậu đang thế nào," Minh Lan nói, cố gắng giữ giọng điệu thân thiện.
Tiểu Ly nhìn Minh Lan, ánh mắt không có chút cảm xúc. "Mình không sao. Cảm ơn cậu," cô nói, giọng đều đều, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Minh Lan cảm thấy bối rối trước thái độ xa cách của Tiểu Ly. Cô không hiểu tại sao Tiểu Ly lại lạnh lùng như vậy, nhất là sau những gì họ đã trải qua cùng nhau. "Cậu không sao thật chứ? Mình có thể giúp gì không?" cô hỏi, cố gắng thể hiện sự quan tâm.
Tiểu Ly lắc đầu. "Không cần. Mình ổn," cô nói, rồi quay lưng lại, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Minh Lan cảm thấy rất khó xử. Cô đã hy vọng có thể giúp Tiểu Ly vượt qua khó khăn, nhưng thái độ xa cách của cô ấy khiến Minh Lan không biết phải làm gì. Cô cảm thấy mình bị từ chối, và điều đó làm cô buồn.
Sau khi Tiểu Ly rời đi, Minh Lan ngồi xuống, cảm thấy thất vọng. Cô biết rằng Tiểu Ly đã trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng cô không hiểu tại sao cô ấy lại lạnh lùng với mình như vậy. Minh Lan muốn giúp đỡ, nhưng không biết làm sao để vượt qua bức tường mà Tiểu Ly đã dựng lên.
Trong khi đó, Minh Tuấn vẫn tiếp tục tìm kiếm Tiểu Ly. Anh biết rằng mình cần phải làm gì đó để giải thích và chứng minh rằng anh không có ý làm tổn thương cô. Anh biết rằng nếu không thể tìm thấy Tiểu Ly, mọi chuyện có thể sẽ không bao giờ được giải quyết, và anh không muốn mất đi người mà anh thực sự quan tâm.
Minh Tuấn đã tìm kiếm Tiểu Ly khắp nơi, hỏi thăm mọi người và đi đến những nơi cô có thể xuất hiện, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích. Sự biến mất của Tiểu Ly khiến anh đau lòng và lo lắng. Anh biết rằng mình cần phải giải thích rõ ràng với cô, nhưng không biết làm sao để gặp cô.
Một ngày, khi Minh Tuấn đi ngang qua trường học của Tiểu Ly, anh quyết định thử vận may. Anh hy vọng rằng có thể gặp cô ở cổng trường sau giờ học, nơi mà mọi người thường tụ tập trước khi về nhà. Khi anh đến cổng trường, anh thấy các học sinh đang dần rời đi, nhưng anh vẫn chưa thấy Tiểu Ly.
Minh Tuấn đứng chờ, cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Anh không biết liệu cô có xuất hiện không, và nếu có, liệu cô có muốn nói chuyện với anh không. Anh nhìn quanh, hy vọng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tiểu Ly.
Cuối cùng, anh thấy Tiểu Ly xuất hiện từ cổng trường, bước đi với vẻ thận trọng. Minh Tuấn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Anh nhanh chóng tiến đến chỗ cô, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tiểu Ly! Anh muốn nói chuyện với em!" Minh Tuấn gọi, giọng đầy hy vọng. Anh biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để giải thích và xin lỗi.
Tiểu Ly dừng lại, nhưng cô không quay lại. Cô dường như không muốn nói chuyện, ánh mắt vẫn xa cách và lạnh lùng. "Tôi không muốn nói chuyện với anh," cô nói, giọng lạnh nhạt.
Minh Tuấn không muốn từ bỏ. Anh tiến gần hơn, cố gắng giữ khoảng cách an toàn. "Tiểu Ly, làm ơn, anh cần phải giải thích. Đó chỉ là hiểu lầm. Dương Khuê cố tình ngã vào lòng anh, và em bước vào đúng lúc đó. Anh không có ý gì với cô ta. Anh xin lỗi vì đã khiến em đau lòng," anh nói, giọng đầy chân thành.
Tiểu Ly vẫn không quay lại, nhưng cô cảm thấy sự chân thành trong giọng nói của Minh Tuấn. Cô muốn tin anh, nhưng nỗi đau và sự tổn thương vẫn còn đó. "Anh nói gì cũng được. Tôi đã thấy mọi thứ. Anh không cần phải giải thích," cô nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy nỗi đau.
Minh Tuấn không từ bỏ. "Anh hiểu em giận anh. Nhưng anh thật sự không có gì với Dương Khuê. Em là người mà anh quan tâm. Anh không muốn mất em vì một hiểu lầm. Anh xin lỗi vì đã không giải thích rõ ràng. Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương," anh nói, giọng đầy sự hối hận.
Tiểu Ly cảm thấy giọng nói của Minh Tuấn chạm đến trái tim cô. Cô cảm nhận được sự chân thành và hối lỗi của anh. Cô không muốn tha thứ dễ dàng, nhưng cũng không thể bỏ qua cảm xúc của mình. Cô quay lại, đôi mắt đỏ hoe, rồi nước mắt bắt đầu chảy xuống má.
"Anh... anh không có gì với Dương Khuê thật sao?" cô hỏi, giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng.
Minh Tuấn bước tới gần hơn, ánh mắt đầy chân thành. "Anh không có gì với cô ta. Anh chỉ muốn em biết rằng em là người quan trọng nhất với anh. Anh xin lỗi vì đã để em đau khổ. Làm ơn, Tiểu Ly, hãy tin anh," anh nói, giọng đầy cảm xúc.
Tiểu Ly cảm thấy nước mắt chảy không ngừng. Cô không muốn khóc, nhưng nỗi đau và sự tổn thương quá lớn. Cô khóc nức nở, rồi gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi của Minh Tuấn.
Minh Tuấn bước tới và nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Ly. "Anh xin lỗi, Tiểu Ly. Anh sẽ không bao giờ để điều này xảy ra nữa. Anh hứa sẽ bảo vệ em," anh nói, giọng dịu dàng.
Tiểu Ly khóc trong vòng tay của Minh Tuấn, cảm thấy nỗi đau dần tan biến. Cô biết rằng mình không đơn độc, và Minh Tuấn sẽ luôn ở bên cô. Cuối cùng, cô cảm thấy an tâm khi biết rằng sự hiểu lầm đã được giải quyết và cô có thể tin tưởng vào tình cảm của anh.
"Tiểu Ly, hãy về nhà với anh. Em cần nghỉ ngơi và tĩnh tâm. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Anh sẽ ở đây để chăm sóc em," anh nói, cố gắng dùng giọng êm dịu để thuyết phục cô.
Tiểu Ly nhìn Dương Hiệp, cảm thấy mất phương hướng. Cô không biết nên đi theo anh trai hay tiếp tục tìm Minh Tuấn để giải thích mọi chuyện. Nhưng cuối cùng, cô cảm thấy mệt mỏi và quyết định theo Dương Hiệp về nhà, ít nhất là để có thời gian suy nghĩ. Cô gật đầu và đứng dậy.
Dương Hiệp nhẹ nhàng dẫn Tiểu Ly đi khỏi công viên, hy vọng rằng em gái sẽ ở lại với anh lâu hơn để anh có thể bảo vệ cô khỏi Minh Tuấn và những rắc rối khác. Trong lòng, anh biết rằng đây là cơ hội để tạo khoảng cách giữa Tiểu Ly và Minh Tuấn, nhưng anh cũng hiểu rằng không thể ép buộc quá mức.
Trong khi đó, Minh Tuấn trở về nhà sau một ngày dài tìm kiếm Tiểu Ly mà không có kết quả. Anh cảm thấy mệt mỏi và lo lắng, không biết cô ấy đã đi đâu và liệu cô ấy có an toàn không. Khi anh bước vào tiệm hoa, anh ngạc nhiên khi thấy Dương Khuê vẫn ngồi lì ở đó. Minh Lan đã cố gắng đuổi cô ta ra, nhưng Dương Khuê dường như không muốn rời đi.
Minh Tuấn nhíu mày khi thấy Dương Khuê. "Dương Khuê, cô vẫn còn ở đây? Tôi đã nói cô không được quay lại tiệm hoa của tôi nữa," anh nói, giọng đầy cảnh báo.
Dương Khuê giả vờ ngạc nhiên, rồi lập tức thay đổi thái độ. Cô ta lao tới, bám vào cánh tay của Minh Tuấn một cách ẻo dẹo. "Ôi, Minh Tuấn, em chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi. Sao anh lại khó khăn với em như vậy?" cô ta nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy sự giả tạo.
Minh Tuấn cảm thấy không thoải mái với hành động của Dương Khuê. Anh cố gắng đẩy cô ta ra, nhưng cô ta bám chặt như thể không muốn buông. "Dương Khuê, cô không nên làm như vậy. Tôi không quan tâm cô đang cố gắng gì, nhưng tôi muốn cô rời khỏi đây ngay lập tức," anh nói, giọng nghiêm khắc.
Minh Lan bước tới, cố gắng giúp đỡ anh trai. "Dương Khuê, cô đã được cảnh báo rồi. Minh Tuấn không muốn gặp cô. Cô hãy rời đi trước khi chúng tôi gọi bảo vệ," cô nói, giọng đầy kiên quyết.
Dương Khuê vẫn giữ vẻ mặt giả nai, nhưng trong ánh mắt có một tia đắc ý. Cô ta biết mình đã gây ra rắc rối giữa Minh Tuấn và Tiểu Ly, và bây giờ cô ta đang cố gắng tạo thêm sự hiểu lầm. "Ôi, em chỉ muốn xin lỗi và làm lành với mọi người. Sao ai cũng đối xử với em như vậy?" cô ta nói, nhưng rồi cô ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Minh Tuấn và quyết định rời đi.
Minh Tuấn cảm thấy mệt mỏi và bực bội. Anh không chỉ phải đối mặt với sự hiểu lầm giữa mình và Tiểu Ly, mà còn phải đối phó với Dương Khuê, người luôn tìm cách gây rắc rối. Anh không biết phải làm gì để sửa chữa mọi chuyện và tìm lại Tiểu Ly. Trong lòng, anh chỉ hy vọng rằng cô ấy an toàn và sẽ trở về để anh có cơ hội giải thích mọi chuyện.
Nhiều ngày trôi qua, nhưng Minh Tuấn vẫn không thấy Tiểu Ly trở lại. Anh đã cố gắng tìm kiếm khắp nơi, hỏi thăm bạn bè và người quen, nhưng không ai biết về tung tích của cô. Sự mất tích của Tiểu Ly khiến Minh Tuấn lo lắng không yên, anh sợ rằng cô có thể đã gặp nguy hiểm hoặc đang đau khổ ở đâu đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Lan, dù rất quan tâm đến Tiểu Ly, cũng cảm thấy bất lực. Cô đã cố gắng gọi điện và gửi tin nhắn cho Tiểu Ly, nhưng không nhận được phản hồi. Trong lớp, Minh Lan tìm cơ hội để nói chuyện với Tiểu Ly, nhưng thái độ của cô ấy vô cùng xa cách. Tiểu Ly không muốn tiếp xúc với ai, và điều này làm Minh Lan cảm thấy rất khó xử.
Một ngày nọ, khi Minh Lan đang ngồi trong lớp, cô thấy Tiểu Ly bước vào. Cô ấy trông bình tĩnh, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và lạnh lùng. Minh Lan quyết định tiến tới và bắt chuyện, hy vọng có thể giúp cô ấy mở lòng.
"Tiểu Ly, cậu có thời gian nói chuyện không? Mình muốn biết cậu đang thế nào," Minh Lan nói, cố gắng giữ giọng điệu thân thiện.
Tiểu Ly nhìn Minh Lan, ánh mắt không có chút cảm xúc. "Mình không sao. Cảm ơn cậu," cô nói, giọng đều đều, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Minh Lan cảm thấy bối rối trước thái độ xa cách của Tiểu Ly. Cô không hiểu tại sao Tiểu Ly lại lạnh lùng như vậy, nhất là sau những gì họ đã trải qua cùng nhau. "Cậu không sao thật chứ? Mình có thể giúp gì không?" cô hỏi, cố gắng thể hiện sự quan tâm.
Tiểu Ly lắc đầu. "Không cần. Mình ổn," cô nói, rồi quay lưng lại, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Minh Lan cảm thấy rất khó xử. Cô đã hy vọng có thể giúp Tiểu Ly vượt qua khó khăn, nhưng thái độ xa cách của cô ấy khiến Minh Lan không biết phải làm gì. Cô cảm thấy mình bị từ chối, và điều đó làm cô buồn.
Sau khi Tiểu Ly rời đi, Minh Lan ngồi xuống, cảm thấy thất vọng. Cô biết rằng Tiểu Ly đã trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng cô không hiểu tại sao cô ấy lại lạnh lùng với mình như vậy. Minh Lan muốn giúp đỡ, nhưng không biết làm sao để vượt qua bức tường mà Tiểu Ly đã dựng lên.
Trong khi đó, Minh Tuấn vẫn tiếp tục tìm kiếm Tiểu Ly. Anh biết rằng mình cần phải làm gì đó để giải thích và chứng minh rằng anh không có ý làm tổn thương cô. Anh biết rằng nếu không thể tìm thấy Tiểu Ly, mọi chuyện có thể sẽ không bao giờ được giải quyết, và anh không muốn mất đi người mà anh thực sự quan tâm.
Minh Tuấn đã tìm kiếm Tiểu Ly khắp nơi, hỏi thăm mọi người và đi đến những nơi cô có thể xuất hiện, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích. Sự biến mất của Tiểu Ly khiến anh đau lòng và lo lắng. Anh biết rằng mình cần phải giải thích rõ ràng với cô, nhưng không biết làm sao để gặp cô.
Một ngày, khi Minh Tuấn đi ngang qua trường học của Tiểu Ly, anh quyết định thử vận may. Anh hy vọng rằng có thể gặp cô ở cổng trường sau giờ học, nơi mà mọi người thường tụ tập trước khi về nhà. Khi anh đến cổng trường, anh thấy các học sinh đang dần rời đi, nhưng anh vẫn chưa thấy Tiểu Ly.
Minh Tuấn đứng chờ, cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Anh không biết liệu cô có xuất hiện không, và nếu có, liệu cô có muốn nói chuyện với anh không. Anh nhìn quanh, hy vọng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tiểu Ly.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, anh thấy Tiểu Ly xuất hiện từ cổng trường, bước đi với vẻ thận trọng. Minh Tuấn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Anh nhanh chóng tiến đến chỗ cô, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Tiểu Ly! Anh muốn nói chuyện với em!" Minh Tuấn gọi, giọng đầy hy vọng. Anh biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để giải thích và xin lỗi.
Tiểu Ly dừng lại, nhưng cô không quay lại. Cô dường như không muốn nói chuyện, ánh mắt vẫn xa cách và lạnh lùng. "Tôi không muốn nói chuyện với anh," cô nói, giọng lạnh nhạt.
Minh Tuấn không muốn từ bỏ. Anh tiến gần hơn, cố gắng giữ khoảng cách an toàn. "Tiểu Ly, làm ơn, anh cần phải giải thích. Đó chỉ là hiểu lầm. Dương Khuê cố tình ngã vào lòng anh, và em bước vào đúng lúc đó. Anh không có ý gì với cô ta. Anh xin lỗi vì đã khiến em đau lòng," anh nói, giọng đầy chân thành.
Tiểu Ly vẫn không quay lại, nhưng cô cảm thấy sự chân thành trong giọng nói của Minh Tuấn. Cô muốn tin anh, nhưng nỗi đau và sự tổn thương vẫn còn đó. "Anh nói gì cũng được. Tôi đã thấy mọi thứ. Anh không cần phải giải thích," cô nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy nỗi đau.
Minh Tuấn không từ bỏ. "Anh hiểu em giận anh. Nhưng anh thật sự không có gì với Dương Khuê. Em là người mà anh quan tâm. Anh không muốn mất em vì một hiểu lầm. Anh xin lỗi vì đã không giải thích rõ ràng. Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương," anh nói, giọng đầy sự hối hận.
Tiểu Ly cảm thấy giọng nói của Minh Tuấn chạm đến trái tim cô. Cô cảm nhận được sự chân thành và hối lỗi của anh. Cô không muốn tha thứ dễ dàng, nhưng cũng không thể bỏ qua cảm xúc của mình. Cô quay lại, đôi mắt đỏ hoe, rồi nước mắt bắt đầu chảy xuống má.
"Anh... anh không có gì với Dương Khuê thật sao?" cô hỏi, giọng yếu ớt nhưng đầy hy vọng.
Minh Tuấn bước tới gần hơn, ánh mắt đầy chân thành. "Anh không có gì với cô ta. Anh chỉ muốn em biết rằng em là người quan trọng nhất với anh. Anh xin lỗi vì đã để em đau khổ. Làm ơn, Tiểu Ly, hãy tin anh," anh nói, giọng đầy cảm xúc.
Tiểu Ly cảm thấy nước mắt chảy không ngừng. Cô không muốn khóc, nhưng nỗi đau và sự tổn thương quá lớn. Cô khóc nức nở, rồi gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi của Minh Tuấn.
Minh Tuấn bước tới và nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Ly. "Anh xin lỗi, Tiểu Ly. Anh sẽ không bao giờ để điều này xảy ra nữa. Anh hứa sẽ bảo vệ em," anh nói, giọng dịu dàng.
Tiểu Ly khóc trong vòng tay của Minh Tuấn, cảm thấy nỗi đau dần tan biến. Cô biết rằng mình không đơn độc, và Minh Tuấn sẽ luôn ở bên cô. Cuối cùng, cô cảm thấy an tâm khi biết rằng sự hiểu lầm đã được giải quyết và cô có thể tin tưởng vào tình cảm của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro