Bùi Tổng Hôm Nay Cũng Không Phá Sản
Chương 3
Thanh Nguyệt Dữ Hải
2024-07-17 05:56:10
Bùi Nhiên trở lại trước cửa hít sâu hai hơi không khí trong lành, mới cảm thấy mình sống lại.
"Mùa này đã có muỗi rồi sao?"
Nếu không thì Bùi An dùng nước hoa hồng để làm gì?
Lẩm bẩm một câu, anh cũng không nghĩ nhiều, vừa nói vừa đi thẳng đến mục đích của mình, "Đi mở cửa sổ cho mùi bay đi, em có đói không, anh gọi đồ ăn ngoài, em muốn ăn gì?"
"Anh muốn ăn khuya à, vậy thì chúng ta ra ngoài ăn đi, mùi trong nhà khó chịu quá, ăn gì cũng có mùi nước hoa hồng, ôi, nghĩ đến là muốn nôn luôn!"
Bùi An vừa nói vừa quay lại lấy chìa khóa, đẩy Bùi Nhiên xuống tầng.
"Anh dạo này bận quá không đến đây, không biết là tầng dưới mới mở một quán nướng, mùi vị ngon lắm".
Bùi Nhiên mặc một bộ vest đắt tiền, vốn định nói vẫn gọi đồ ăn ngoài về nhà ăn, nhưng nhìn vẻ mặt của em trai, anh cũng không từ chối nữa.
Chỉ bảo cậu đi lấy cho mình một cục sạc dự phòng.
Bùi An đáp một tiếng, quay người chạy lên lầu, rất nhanh lại chạy xuống, cười tươi, đưa tay đưa tới.
"Cho anh, cho anh!"
Khuôn mặt đó có năm sáu phần giống anh.
May mà tính tình đứa nhỏ này không giống anh, không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi chuyện của cha mẹ, tâm tư không nặng nề, sống vô tư vui vẻ.
Bùi Nhiên đưa tay nhận lấy, cười xoa đầu em trai.
Nụ cười ấy, tựa như băng tuyết tan chảy, ánh xuân bừng sáng, khiến cho khuôn mặt vốn đã ưu tú của anh lại càng thêm ba phần rực rỡ.
Bùi An nhìn, rồi cúi đầu xuống.
Anh trai của anh, vẫn luôn chói mắt và đẹp trai như vậy, cho dù ở giữa đám đông, cũng không ai có thể bỏ qua anh.
Cho đến khi đến cửa hàng mà Bùi An nói, anh mới lấy lại tinh thần.
Hai anh em gọi một bàn đồ nướng.
Ông chủ cửa hàng có vẻ rất quen với Bùi An, cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Nhiên.
Không những tặng thêm đồ ăn, còn muốn đến nói chuyện vài câu, bị Bùi An cười đùa đẩy ra, đuổi đi.
Vừa ăn vừa trò chuyện, tâm trạng của Bùi Nhiên hôm nay thực sự rất tốt, đã tiết lộ đôi chút về công việc.
"Anh, anh thật lợi hại, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!"
Bùi An nhìn anh trai mình đầy vẻ sùng bái.
"Em học hành cho tốt, đợi em đi làm cũng có thể lợi hại như vậy".
Bùi Nhiên biết thành tích học tập của em trai không tốt bằng mình, có lẽ là vì Bùi An có anh trai làm chỗ dựa, mọi chuyện đều không cần cố gắng như anh, học hành cũng không nghiêm túc.
Mỗi lần anh đều không nhịn được muốn nói thêm vài câu.
"Mùa này đã có muỗi rồi sao?"
Nếu không thì Bùi An dùng nước hoa hồng để làm gì?
Lẩm bẩm một câu, anh cũng không nghĩ nhiều, vừa nói vừa đi thẳng đến mục đích của mình, "Đi mở cửa sổ cho mùi bay đi, em có đói không, anh gọi đồ ăn ngoài, em muốn ăn gì?"
"Anh muốn ăn khuya à, vậy thì chúng ta ra ngoài ăn đi, mùi trong nhà khó chịu quá, ăn gì cũng có mùi nước hoa hồng, ôi, nghĩ đến là muốn nôn luôn!"
Bùi An vừa nói vừa quay lại lấy chìa khóa, đẩy Bùi Nhiên xuống tầng.
"Anh dạo này bận quá không đến đây, không biết là tầng dưới mới mở một quán nướng, mùi vị ngon lắm".
Bùi Nhiên mặc một bộ vest đắt tiền, vốn định nói vẫn gọi đồ ăn ngoài về nhà ăn, nhưng nhìn vẻ mặt của em trai, anh cũng không từ chối nữa.
Chỉ bảo cậu đi lấy cho mình một cục sạc dự phòng.
Bùi An đáp một tiếng, quay người chạy lên lầu, rất nhanh lại chạy xuống, cười tươi, đưa tay đưa tới.
"Cho anh, cho anh!"
Khuôn mặt đó có năm sáu phần giống anh.
May mà tính tình đứa nhỏ này không giống anh, không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi chuyện của cha mẹ, tâm tư không nặng nề, sống vô tư vui vẻ.
Bùi Nhiên đưa tay nhận lấy, cười xoa đầu em trai.
Nụ cười ấy, tựa như băng tuyết tan chảy, ánh xuân bừng sáng, khiến cho khuôn mặt vốn đã ưu tú của anh lại càng thêm ba phần rực rỡ.
Bùi An nhìn, rồi cúi đầu xuống.
Anh trai của anh, vẫn luôn chói mắt và đẹp trai như vậy, cho dù ở giữa đám đông, cũng không ai có thể bỏ qua anh.
Cho đến khi đến cửa hàng mà Bùi An nói, anh mới lấy lại tinh thần.
Hai anh em gọi một bàn đồ nướng.
Ông chủ cửa hàng có vẻ rất quen với Bùi An, cứ nhìn chằm chằm vào Bùi Nhiên.
Không những tặng thêm đồ ăn, còn muốn đến nói chuyện vài câu, bị Bùi An cười đùa đẩy ra, đuổi đi.
Vừa ăn vừa trò chuyện, tâm trạng của Bùi Nhiên hôm nay thực sự rất tốt, đã tiết lộ đôi chút về công việc.
"Anh, anh thật lợi hại, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!"
Bùi An nhìn anh trai mình đầy vẻ sùng bái.
"Em học hành cho tốt, đợi em đi làm cũng có thể lợi hại như vậy".
Bùi Nhiên biết thành tích học tập của em trai không tốt bằng mình, có lẽ là vì Bùi An có anh trai làm chỗ dựa, mọi chuyện đều không cần cố gắng như anh, học hành cũng không nghiêm túc.
Mỗi lần anh đều không nhịn được muốn nói thêm vài câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro