Bùi Tổng Hôm Nay Cũng Không Phá Sản
Chương 5
Thanh Nguyệt Dữ Hải
2024-07-17 05:56:10
Bùi Nhiên không nói thêm lời nào, đẩy người sang một bên, đi thẳng vào trong.
Mùi nước hoa nồng nặc đến mức chết người trong nhà đã tan đi phần lớn, mùi thuốc lá rượu bia xen lẫn cuối cùng lại chiếm ưu thế.
Xộc thẳng vào mũi người.
Bùi Nhiên ngẩng đầu lên, thấy sáu bảy cái đầu đủ màu sắc tụ tập trước ghế sofa phòng khách, những chai lọ trên bàn trà đổ lăn lóc.
Vài hộp đựng đồ ăn mang về đã hết sạch, xương thừa rác rưởi vương vãi khắp nơi.
Bùi An đang thao thao bất tuyệt bỗng cảm thấy không ổn, cậu ta ngẩng đầu lên, thấy anh trai mình đang đứng đó, lạnh lùng nhìn mình.
"Anh..".
Anh?
Đám người đang náo nhiệt đồng loạt ngẩng đầu lên.
Bùi Nhiên mặc vest đứng đó, với đám người mặc quần áo rách rưới tua rua trong nhà này, giống như một buổi ra mắt thương hiệu xa xỉ nào đó và một khu chợ rau ở ngoại ô thành phố, bị sự cố này nhào nặn vào với nhau.
Sự tương phản vô cùng thảm khốc.
Bùi Nhiên thu hồi tầm mắt, đặt cục sạc dự phòng trên tay lên tủ ở lối vào, sau đó quay người rời đi.
Bùi An đang lo lắng bất an, trong đầu chỉ thoáng qua một suy nghĩ.
Xong rồi, anh trai mình tức giận rồi.
Nhưng chưa kịp sắp xếp ngôn từ, Bùi Nhiên đã quay người rời đi.
Không có một câu nào cố gắng khuyên nhủ ai đó "quay đầu là bờ".
Tình anh em mà Bùi An cho là không thể phá vỡ, trong nháy mắt vỡ tan không bằng giấy vụn.
Những người bạn xấu bên cạnh đẩy cậu ta một cái: "Bùi An, đây là anh trai cậu phải không? Anh ấy cứ đi như vậy, không sao chứ?"
Bùi An lúc này mới như bừng tỉnh, cũng chẳng quan tâm gì nữa, chạy theo.
Anh trai cậu ta sẽ không sao, nhưng tiền sinh hoạt phí sau này của cậu ta thì có vấn đề rồi.
Anh trai cậu ta tuyệt vời như thế nào, lúc này cậu ta mới nhớ lại, nghĩ đến gói cước bị chặn liên tục của bố cậu ta, cậu ta không muốn trở thành người thừa kế.
Bùi An chạy rất nhanh, cuối cùng cũng đuổi kịp Bùi Nhiên trước khi anh lên xe taxi.
"Anh, em sai rồi, anh nghe em giải thích!"
Bùi Nhiên khẽ nhếch môi, nhìn dáng vẻ của em trai, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Anh cũng đã quá lâu không nhìn kỹ đứa em trai này, đứa trẻ này thay đổi còn lớn hơn cả cảnh xuân.
Hóa ra cậu ta trông giống bố của họ thật.
Những lời giải thích tiếp theo, có lẽ cũng sẽ rất giống.
Bùi Nhiên không có hứng thú nghe một đống lời vô nghĩa lãng phí thời gian đó, anh lên xe định rời đi, nhưng Bùi An lại kéo chặt không buông.
Mùi nước hoa nồng nặc đến mức chết người trong nhà đã tan đi phần lớn, mùi thuốc lá rượu bia xen lẫn cuối cùng lại chiếm ưu thế.
Xộc thẳng vào mũi người.
Bùi Nhiên ngẩng đầu lên, thấy sáu bảy cái đầu đủ màu sắc tụ tập trước ghế sofa phòng khách, những chai lọ trên bàn trà đổ lăn lóc.
Vài hộp đựng đồ ăn mang về đã hết sạch, xương thừa rác rưởi vương vãi khắp nơi.
Bùi An đang thao thao bất tuyệt bỗng cảm thấy không ổn, cậu ta ngẩng đầu lên, thấy anh trai mình đang đứng đó, lạnh lùng nhìn mình.
"Anh..".
Anh?
Đám người đang náo nhiệt đồng loạt ngẩng đầu lên.
Bùi Nhiên mặc vest đứng đó, với đám người mặc quần áo rách rưới tua rua trong nhà này, giống như một buổi ra mắt thương hiệu xa xỉ nào đó và một khu chợ rau ở ngoại ô thành phố, bị sự cố này nhào nặn vào với nhau.
Sự tương phản vô cùng thảm khốc.
Bùi Nhiên thu hồi tầm mắt, đặt cục sạc dự phòng trên tay lên tủ ở lối vào, sau đó quay người rời đi.
Bùi An đang lo lắng bất an, trong đầu chỉ thoáng qua một suy nghĩ.
Xong rồi, anh trai mình tức giận rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng chưa kịp sắp xếp ngôn từ, Bùi Nhiên đã quay người rời đi.
Không có một câu nào cố gắng khuyên nhủ ai đó "quay đầu là bờ".
Tình anh em mà Bùi An cho là không thể phá vỡ, trong nháy mắt vỡ tan không bằng giấy vụn.
Những người bạn xấu bên cạnh đẩy cậu ta một cái: "Bùi An, đây là anh trai cậu phải không? Anh ấy cứ đi như vậy, không sao chứ?"
Bùi An lúc này mới như bừng tỉnh, cũng chẳng quan tâm gì nữa, chạy theo.
Anh trai cậu ta sẽ không sao, nhưng tiền sinh hoạt phí sau này của cậu ta thì có vấn đề rồi.
Anh trai cậu ta tuyệt vời như thế nào, lúc này cậu ta mới nhớ lại, nghĩ đến gói cước bị chặn liên tục của bố cậu ta, cậu ta không muốn trở thành người thừa kế.
Bùi An chạy rất nhanh, cuối cùng cũng đuổi kịp Bùi Nhiên trước khi anh lên xe taxi.
"Anh, em sai rồi, anh nghe em giải thích!"
Bùi Nhiên khẽ nhếch môi, nhìn dáng vẻ của em trai, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Anh cũng đã quá lâu không nhìn kỹ đứa em trai này, đứa trẻ này thay đổi còn lớn hơn cả cảnh xuân.
Hóa ra cậu ta trông giống bố của họ thật.
Những lời giải thích tiếp theo, có lẽ cũng sẽ rất giống.
Bùi Nhiên không có hứng thú nghe một đống lời vô nghĩa lãng phí thời gian đó, anh lên xe định rời đi, nhưng Bùi An lại kéo chặt không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro