Chương 19
T/H12
2024-07-10 12:33:51
Thời gian được đếm ngược. Mỗi một giây trôi qua là một chiếc kim châm cắm thẳng vào tim Trần Khánh. Anh ta điếng người ngồi bất động trên chiếc ghế xoay, sắc mặt biến chuyển liên tục từ trắng sang đỏ, tím tái rồi nhạt dần, nhạt dần đến khi trắng bệch.
Ở thời khắc này, anh ta thầm ước thời gian ngừng trôi, mọi vật rơi vào bất biến. Nhưng không! Anh ta nghe tiếng đao phủ tàn nhẫn đếm: “Năm...bốn...ba...hai...”
“Một.”
“Chấp thuận!”
“Thành giao!” Cần thủ khóe miệng khẽ nhếch lên kéo chiếc cần có con cá đói vừa dính câu. Rồi bấm vào một nickname anh trân quý: 'Ngàn năm thương hoài.'
“Ngọc Minh, thu mua thành công!”
Ngọc Minh dừng chiếc xẻng nhỏ đang xới cỏ luống hoa lavender trong vườn. Kết quả này đúng như cô dự định. Nhưng trong lòng vẫn không thoát khỏi cảm giác mất mát.
Cô biết, ba chồng coi Công ty K&M như sinh mệnh. Đối với ông, nó không chỉ niềm tự hào về gia tộc, mà K& M còn là máu của ông. Từ một công ty tầm trung, có cô về trợ giúp, một cô thư kí nhỏ khôn ngoan giỏi đàm phán, nó phát triển nhanh như diều gặp gió.
“Con là con dâu sung hỉ nhà họ Trần!” Ngày dạm ngõ ba chồng cô đã tuyên bố như thế.
Ông ấy đúng là có con mắt nhìn người tinh tường. Có cô kề vai sát cánh cùng Trần Khánh, công ty ngày càng lớn mạnh, vươn ra thương trường quốc tế. Vì lẽ đó vào ngày cưới, ba chồng đã đổi tên công ty làm quà cưới cho hai vợ chồng cô. K&M đơn giản chỉ là tên viết tắt lấy ra từ hai cái tên ghi chung trong thiệp cưới: Khánh và Minh.
Cô không muốn tâm huyết của ba chồng và tên cô rơi vào tay người khác! Đơn giản thế thôi!
“Cảm ơn anh!”
“Sao lại cảm ơn anh?”
“Chung Tình, anh biết mà. Phần tiền em bỏ ra chưa bằng phân nửa của anh.” Cô cảm động thật sự: “Anh đã giúp em hoàn thành tâm niệm...ơn này em khắc ghi!”
Người bên kia húp nốt tô cháo hải sản, lau sạch bờ môi cười dịu dàng với màn hình điện thoại: “Ơn nghĩa gì? Anh không nhận ba cái đó đâu?”
“...”
Ngọc Minh cảm động, cô muốn khóc thì nghe người ta nói.
“Em nhớ trả nợ và tính lãi cho anh là được rồi!”
Ngọc Minh nghe xong băm băm chiếc xẻng xuống luống đất trống, bĩu môi vào màn hình rồi thì thào chê: “Đàn ông mang cái tên phát ngán! Chung Tình? Hai mươi chín tuổi chưa có nổi mối tình vắt vai lấy đâu chung tình, chung thủy! Tui thấy anh nên đổi thành chung keo kiệt, chung bủn xỉn nghe hợp lí hơn!”
Những lời nói ngọt ngào đó, không biết vị bác sĩ mang cái tên mà bất kì cô gái nào nghe cũng thích kia, có nghe được không? Mà cô nghe anh nói: “Anh không có nổi mối tình vắt vai, lí do không phải anh ế nha. Mà do trái tim anh đã trót chứa đầy một cô gái. Cô ấy ngang nhiên chiếm giữ hết bốn ngăn nên không còn chỗ trống để anh chứa thêm một ai khác.”
“Ồ!”
Ngọc Minh tự nhiên thấy áy náy, thấy thương người ta. Cô là đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cô phải cứu vớt lại hình tượng nữ cường trong mắt anh: “Hì hì...Chung Tình?”
“Anh nghe!”
“Cho em xin lỗi nha! Không phải em có ý gì chê anh đâu! Tại miệng em nó chưa kịp loát ngôn ngữ nên nói lời xàm xí. Anh đại nhân, đại lượng đừng để bụng ha!”
“Anh không để bụng...nhưng tim anh bị tổn thương. Nó đang...cầu được xoa!”
Mèn ơi!
Ngọc Minh muốn sặc nước miếng. Cô không ngờ, một nam thần khoa sản lại có trái tim mong manh như thế! Nếu không nhớ mình đang mang thai, cần bàn tay vàng của anh đỡ đẻ, cô đã một phát ban cho câu: Xoa cái đầu anh ý!
Cô cười hiền với anh: “Để em bảo Hạnh Dung kiếm cho anh một em, tan ca đưa về khách sạn xoa xoa ha.”
Ý tốt vừa dứt, màn hình liền chuyển sang cuộc gọi video. Ngọc Minh giật mình khi thấy trước mắt mình là một bờ kè quen thuộc.
Theo dịch chuyển của camera, quán ăn cô thích cũng hiện lên trong tầm mắt. Cô chưa hết kinh ngạc vì sự trùng hợp này đã nghe cameraman mời: “Em ăn cháo hải sản không? Anh ship!”
Một kí ức vụt sáng lên trong trí nhớ Ngọc Minh. Cô không khỏi ngỡ ngàng.
“Anh...anh...!”
“Anh đây! Muốn gọi thì cứ gọi. Anh không ngại nên em không cần ấp úng.”
“...” Ngọc Minh chính thức cho điện thoại về chế độ đen.
Trên vạt hoa lavender tím biếc màu thủy chung, Ngọc Minh không khỏi nhớ đến cái tên Chung Tình như màu hoa ấy.
Cô đưa tay ngắt một bông hoa mang sắc tím khẽ đưa lên chạm vào mũi mình. Thơm! Một mùi thơm đến nao lòng! Hồn có chút ngất ngây. Cô nhắm mắt, ngẩng mặt để mùi hương hoa oải hương theo gió thấm vào phổi.
“Ngọc Minh!” Tiếng mẹ gọi kéo cô trở về thực tại: “Con vào nghỉ ngơi rồi ăn cơm kẻo trưa!”
“Dạ!”
Người thiếu phụ ôm mớ suy tư vừa nhen nhóm đi giữa các luống hoa oải hương. Bóng cô mong manh giữa bạt ngàn hoa tím biếc.
Chung Tình nhìn ra con nước. Biển chiều nay êm ả. Từng con sóng thong thả vỗ nhẹ vào bờ đá. Nước và trời trong xanh cùng một màu. Dọc theo bờ kè, dập dìu đôi uyên ương nắm tay nhau đi dạo trong ánh hoàng hôn. Khiến trái tim đầy ăp một bóng hình của anh cồn cào da diết nhớ.
Ở thời khắc này, anh ta thầm ước thời gian ngừng trôi, mọi vật rơi vào bất biến. Nhưng không! Anh ta nghe tiếng đao phủ tàn nhẫn đếm: “Năm...bốn...ba...hai...”
“Một.”
“Chấp thuận!”
“Thành giao!” Cần thủ khóe miệng khẽ nhếch lên kéo chiếc cần có con cá đói vừa dính câu. Rồi bấm vào một nickname anh trân quý: 'Ngàn năm thương hoài.'
“Ngọc Minh, thu mua thành công!”
Ngọc Minh dừng chiếc xẻng nhỏ đang xới cỏ luống hoa lavender trong vườn. Kết quả này đúng như cô dự định. Nhưng trong lòng vẫn không thoát khỏi cảm giác mất mát.
Cô biết, ba chồng coi Công ty K&M như sinh mệnh. Đối với ông, nó không chỉ niềm tự hào về gia tộc, mà K& M còn là máu của ông. Từ một công ty tầm trung, có cô về trợ giúp, một cô thư kí nhỏ khôn ngoan giỏi đàm phán, nó phát triển nhanh như diều gặp gió.
“Con là con dâu sung hỉ nhà họ Trần!” Ngày dạm ngõ ba chồng cô đã tuyên bố như thế.
Ông ấy đúng là có con mắt nhìn người tinh tường. Có cô kề vai sát cánh cùng Trần Khánh, công ty ngày càng lớn mạnh, vươn ra thương trường quốc tế. Vì lẽ đó vào ngày cưới, ba chồng đã đổi tên công ty làm quà cưới cho hai vợ chồng cô. K&M đơn giản chỉ là tên viết tắt lấy ra từ hai cái tên ghi chung trong thiệp cưới: Khánh và Minh.
Cô không muốn tâm huyết của ba chồng và tên cô rơi vào tay người khác! Đơn giản thế thôi!
“Cảm ơn anh!”
“Sao lại cảm ơn anh?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chung Tình, anh biết mà. Phần tiền em bỏ ra chưa bằng phân nửa của anh.” Cô cảm động thật sự: “Anh đã giúp em hoàn thành tâm niệm...ơn này em khắc ghi!”
Người bên kia húp nốt tô cháo hải sản, lau sạch bờ môi cười dịu dàng với màn hình điện thoại: “Ơn nghĩa gì? Anh không nhận ba cái đó đâu?”
“...”
Ngọc Minh cảm động, cô muốn khóc thì nghe người ta nói.
“Em nhớ trả nợ và tính lãi cho anh là được rồi!”
Ngọc Minh nghe xong băm băm chiếc xẻng xuống luống đất trống, bĩu môi vào màn hình rồi thì thào chê: “Đàn ông mang cái tên phát ngán! Chung Tình? Hai mươi chín tuổi chưa có nổi mối tình vắt vai lấy đâu chung tình, chung thủy! Tui thấy anh nên đổi thành chung keo kiệt, chung bủn xỉn nghe hợp lí hơn!”
Những lời nói ngọt ngào đó, không biết vị bác sĩ mang cái tên mà bất kì cô gái nào nghe cũng thích kia, có nghe được không? Mà cô nghe anh nói: “Anh không có nổi mối tình vắt vai, lí do không phải anh ế nha. Mà do trái tim anh đã trót chứa đầy một cô gái. Cô ấy ngang nhiên chiếm giữ hết bốn ngăn nên không còn chỗ trống để anh chứa thêm một ai khác.”
“Ồ!”
Ngọc Minh tự nhiên thấy áy náy, thấy thương người ta. Cô là đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cô phải cứu vớt lại hình tượng nữ cường trong mắt anh: “Hì hì...Chung Tình?”
“Anh nghe!”
“Cho em xin lỗi nha! Không phải em có ý gì chê anh đâu! Tại miệng em nó chưa kịp loát ngôn ngữ nên nói lời xàm xí. Anh đại nhân, đại lượng đừng để bụng ha!”
“Anh không để bụng...nhưng tim anh bị tổn thương. Nó đang...cầu được xoa!”
Mèn ơi!
Ngọc Minh muốn sặc nước miếng. Cô không ngờ, một nam thần khoa sản lại có trái tim mong manh như thế! Nếu không nhớ mình đang mang thai, cần bàn tay vàng của anh đỡ đẻ, cô đã một phát ban cho câu: Xoa cái đầu anh ý!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cười hiền với anh: “Để em bảo Hạnh Dung kiếm cho anh một em, tan ca đưa về khách sạn xoa xoa ha.”
Ý tốt vừa dứt, màn hình liền chuyển sang cuộc gọi video. Ngọc Minh giật mình khi thấy trước mắt mình là một bờ kè quen thuộc.
Theo dịch chuyển của camera, quán ăn cô thích cũng hiện lên trong tầm mắt. Cô chưa hết kinh ngạc vì sự trùng hợp này đã nghe cameraman mời: “Em ăn cháo hải sản không? Anh ship!”
Một kí ức vụt sáng lên trong trí nhớ Ngọc Minh. Cô không khỏi ngỡ ngàng.
“Anh...anh...!”
“Anh đây! Muốn gọi thì cứ gọi. Anh không ngại nên em không cần ấp úng.”
“...” Ngọc Minh chính thức cho điện thoại về chế độ đen.
Trên vạt hoa lavender tím biếc màu thủy chung, Ngọc Minh không khỏi nhớ đến cái tên Chung Tình như màu hoa ấy.
Cô đưa tay ngắt một bông hoa mang sắc tím khẽ đưa lên chạm vào mũi mình. Thơm! Một mùi thơm đến nao lòng! Hồn có chút ngất ngây. Cô nhắm mắt, ngẩng mặt để mùi hương hoa oải hương theo gió thấm vào phổi.
“Ngọc Minh!” Tiếng mẹ gọi kéo cô trở về thực tại: “Con vào nghỉ ngơi rồi ăn cơm kẻo trưa!”
“Dạ!”
Người thiếu phụ ôm mớ suy tư vừa nhen nhóm đi giữa các luống hoa oải hương. Bóng cô mong manh giữa bạt ngàn hoa tím biếc.
Chung Tình nhìn ra con nước. Biển chiều nay êm ả. Từng con sóng thong thả vỗ nhẹ vào bờ đá. Nước và trời trong xanh cùng một màu. Dọc theo bờ kè, dập dìu đôi uyên ương nắm tay nhau đi dạo trong ánh hoàng hôn. Khiến trái tim đầy ăp một bóng hình của anh cồn cào da diết nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro