Chương 23
T/H12
2024-07-10 12:33:51
Người phụ nữ đứng ngược sáng. Đôi kính đen che nửa gương mặt yêu kiều càng toát lên vẻ thanh lịch, kiêu sa.
Ả nhân tình ngạc nhiên há to cả miệng. Cô ta không ngờ cái gai mình dày công nhổ bỏ nay tự nhiên lại xuất hiện đâm tiếp vào mắt. Nó làm đôi mắt cô ta trở lại chứng bệnh cũ: vừa xốn, vừa cộm, vừa đau điếng.
Còn người đàn ông của cô ta? Ánh mắt chừng như đông lại vào gương mặt người vừa đến. Người mà anh ta từng đêm thầm tưởng nhớ. Và luôn cầu phật trời phù hộ cho mình tìm được cô. Tài sản đã không còn. Thời gian và lương tâm không cho phép. Anh ta đang chờ cơ hội ngóc đầu lên để đi tìm vợ. Thật không ngờ, hôm nay gặp lại vợ tại nơi đây!
Gần một năm xa cách. Ngọc Minh rạng rỡ, yêu kiều hơn xưa. Trông cô có vẻ sống bình an, hạnh phúc. Chẳng bù cho anh ta. Sống ở dương gian mà cứ ngỡ là địa ngục. Nhìn cô, anh ta chợt sợ lúc này mình quá nhếch nhác không còn xứng. Sợ cô nhận ra gã chồng cũ bất tài vô dụng đã lâm vào bước đường cùng. Trắng tay kể từ khi hạ bút kí vào tờ đơn xin li hôn. Mất vợ, anh ta không còn là một Trần Khánh oai phong như năm nào khi còn vợ ở bên phò tá.
Ở hoàn cảnh hiện tại, anh ta không đủ tự tin để bước đến ôm cô một cái cho vơi bớt nhớ thương ấp ủ trong lòng bấy nay. Càng không đủ can đảm để nói với cô: “Vợ à, anh biết anh sai rồi! Anh xin lỗi em. Em tha lỗi quay về với anh nha!”
Tất cả dự định ngọt ngào đó, Trần Khánh đành nuốt xuống. Anh ta còn chưa biết phản ứng sao thì các vị trưởng phòng đã đồng loạt có mặt, xếp thành hàng ngang, cúi đầu hô to: “Chào Chủ tịch.”
Người đàn bà bên cạnh Khánh vừa nghe tưởng bở, cô ta liền ngẩng mặt: “Coi như ở đây còn đám người có mắt!” Cô ta có vẻ hài lòng vì thấy mình trên cơ người đàn bà thất sủng kia. Cô ta bèn khoát tay: “Được rồi! Tôi miễn. Các người mau giải tán đi làm việc. Đứng câu giờ là cuối tháng tôi trừ lương!”
Người làm công ăn lương, đồng tiền nguyên vẹn bỏ túi là niềm vui. Bị cắt xén một đồng như ai đó cắt mất một miếng da. Vậy mà…họ vẫn đứng im.
“Ô hay! Cái tụi này! Bọn mày điếc đó à? Hay cảm thấy thừa tiền không muốn kiếm nữa?”
“…”
“Nè! Nè…!”
“…”
Bị cho ăn nguyên đống bơ. Cô ta thẹn quá hóa giận, bước tới chỉ tay vào mặt từng người: “Điếc hết rồi hả? Tôi bảo các người giải tán cơ mà! Hay là chán việc muốn gác kiếm về hưu?”
Mặc người đàn bà nháo. Họ vẫn im lặng cúi đầu. Cô ta điên lên, giơ tay tát thẳng vào mặt vị trưởng phòng Tài chính - Kế toán.
Nhưng rất nhanh một bàn tay thon dài bắt lấy bàn tay gầy guộc của cô ta. Ngọc Minh khẽ đưa mắt. Lập tức mấy tay trưởng phòng cúi chào rồi rút lui.
Trần Khánh thấy lạ. Anh ta không hiểu vì sao mấy tay trưởng phòng vừa được công ty thay máu lại có vẻ tuân lệnh Ngọc Minh đến thế? Anh ta nhìn cô chằm chằm. Một mối nghi ngờ chợt nhóm lên.
Anh ta đang bận sắp xếp lại các chi tiết rời rạc mong tạo thành một bức ảnh hoàn chỉnh để có câu trả lời. Thì Ngọc Minh đã quay sang ả em gái chồng cũ khẽ nhếch bên môi, hừ một tiếng rồi bất ngờ hất mạnh tay.
Cô ta thoái lui ra sau ba bước. Giương mắt nhìn sững vào người phụ nữ. Cô ta còn chưa kịp mở miệng chửi đã ăn luôn một cái tát như trời giáng.
Bốp!
“Cáo mượn oai hùm hả? Người của tôi mà cô cũng dám động thủ? Gan cô to hơn tôi nghĩ!
Tôi nhắc lại cho cô nhớ, cái tay quen bừa này của cô tôi đã tha mấy lần rồi đấy! Hôm nay, tôi thương đứa nhỏ trong bụng cô nên tha thêm cho lần nữa. Cô biết điều chút kẻo bị phế thì có hối cũng không kịp.”
“Hối cái đầu mày ý! Ngọc Minh, đồ đàn bà thất sủng hóa rồ kia! Có phải mày thấy tao ngồi vào chỗ của mày, mày tức nên nói xàm hả?
Hôm nay, tao thay mặt chồng tao dạy mày cách làm người vợ được sủng!” Lời vừa dứt cô ta giơ túi xách đập vào Ngọc Minh.
“Đủ rồi đó!” Khánh kiềm gan không nổi nữa. Anh ta quát lên, đứng chắn trước mặt vợ và đưa tay nắm giữ túi xách. Xấu hổ lẫn tức giận, anh ta hạ thấp giọng cảnh cáo: “Đừng làm trò hề nữa!”
Lời khuyên đúng nhưng cô ta không nghe còn buông lời trách ngược: “Anh nói tôi diễn hài sao? Trần Khánh, có phải anh lại thèm ăn cơm ôi thiu rồi không?”
Trần Khánh thật sự mất hết mặt mũi. Bẽ mặt với đám nhân viên thì ít mà xấu hổ với vợ cũ thì nhiều.
Anh ta chợt thấy luyến tiếc về một thời. Thời mà vừa bước ra đường đã có người người ngưỡng mộ ngẩng mặt nhìn. Thời mà chỉ cần nghe đến tên Trần Khánh, giám đốc công ty K&M thì ai cũng phải thần tượng, ước ao.
Thời hoàng kim đó vì cô ta, vì ả đàn bà anh ta trót đưa thân nhúng chàm phá cho tanh bành, nát bét. Vậy mà giờ này, cô ta còn chưa tha cho.
“Về thôi!” Khánh xách cánh tay người đàn bà quen nháo đưa đi. Anh ta sợ để cô ta ở lại đây thêm chút nữa, bản thân sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Và đặc biệt là làm bẩn mắt Ngọc Minh.
Ả nhân tình ngạc nhiên há to cả miệng. Cô ta không ngờ cái gai mình dày công nhổ bỏ nay tự nhiên lại xuất hiện đâm tiếp vào mắt. Nó làm đôi mắt cô ta trở lại chứng bệnh cũ: vừa xốn, vừa cộm, vừa đau điếng.
Còn người đàn ông của cô ta? Ánh mắt chừng như đông lại vào gương mặt người vừa đến. Người mà anh ta từng đêm thầm tưởng nhớ. Và luôn cầu phật trời phù hộ cho mình tìm được cô. Tài sản đã không còn. Thời gian và lương tâm không cho phép. Anh ta đang chờ cơ hội ngóc đầu lên để đi tìm vợ. Thật không ngờ, hôm nay gặp lại vợ tại nơi đây!
Gần một năm xa cách. Ngọc Minh rạng rỡ, yêu kiều hơn xưa. Trông cô có vẻ sống bình an, hạnh phúc. Chẳng bù cho anh ta. Sống ở dương gian mà cứ ngỡ là địa ngục. Nhìn cô, anh ta chợt sợ lúc này mình quá nhếch nhác không còn xứng. Sợ cô nhận ra gã chồng cũ bất tài vô dụng đã lâm vào bước đường cùng. Trắng tay kể từ khi hạ bút kí vào tờ đơn xin li hôn. Mất vợ, anh ta không còn là một Trần Khánh oai phong như năm nào khi còn vợ ở bên phò tá.
Ở hoàn cảnh hiện tại, anh ta không đủ tự tin để bước đến ôm cô một cái cho vơi bớt nhớ thương ấp ủ trong lòng bấy nay. Càng không đủ can đảm để nói với cô: “Vợ à, anh biết anh sai rồi! Anh xin lỗi em. Em tha lỗi quay về với anh nha!”
Tất cả dự định ngọt ngào đó, Trần Khánh đành nuốt xuống. Anh ta còn chưa biết phản ứng sao thì các vị trưởng phòng đã đồng loạt có mặt, xếp thành hàng ngang, cúi đầu hô to: “Chào Chủ tịch.”
Người đàn bà bên cạnh Khánh vừa nghe tưởng bở, cô ta liền ngẩng mặt: “Coi như ở đây còn đám người có mắt!” Cô ta có vẻ hài lòng vì thấy mình trên cơ người đàn bà thất sủng kia. Cô ta bèn khoát tay: “Được rồi! Tôi miễn. Các người mau giải tán đi làm việc. Đứng câu giờ là cuối tháng tôi trừ lương!”
Người làm công ăn lương, đồng tiền nguyên vẹn bỏ túi là niềm vui. Bị cắt xén một đồng như ai đó cắt mất một miếng da. Vậy mà…họ vẫn đứng im.
“Ô hay! Cái tụi này! Bọn mày điếc đó à? Hay cảm thấy thừa tiền không muốn kiếm nữa?”
“…”
“Nè! Nè…!”
“…”
Bị cho ăn nguyên đống bơ. Cô ta thẹn quá hóa giận, bước tới chỉ tay vào mặt từng người: “Điếc hết rồi hả? Tôi bảo các người giải tán cơ mà! Hay là chán việc muốn gác kiếm về hưu?”
Mặc người đàn bà nháo. Họ vẫn im lặng cúi đầu. Cô ta điên lên, giơ tay tát thẳng vào mặt vị trưởng phòng Tài chính - Kế toán.
Nhưng rất nhanh một bàn tay thon dài bắt lấy bàn tay gầy guộc của cô ta. Ngọc Minh khẽ đưa mắt. Lập tức mấy tay trưởng phòng cúi chào rồi rút lui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Khánh thấy lạ. Anh ta không hiểu vì sao mấy tay trưởng phòng vừa được công ty thay máu lại có vẻ tuân lệnh Ngọc Minh đến thế? Anh ta nhìn cô chằm chằm. Một mối nghi ngờ chợt nhóm lên.
Anh ta đang bận sắp xếp lại các chi tiết rời rạc mong tạo thành một bức ảnh hoàn chỉnh để có câu trả lời. Thì Ngọc Minh đã quay sang ả em gái chồng cũ khẽ nhếch bên môi, hừ một tiếng rồi bất ngờ hất mạnh tay.
Cô ta thoái lui ra sau ba bước. Giương mắt nhìn sững vào người phụ nữ. Cô ta còn chưa kịp mở miệng chửi đã ăn luôn một cái tát như trời giáng.
Bốp!
“Cáo mượn oai hùm hả? Người của tôi mà cô cũng dám động thủ? Gan cô to hơn tôi nghĩ!
Tôi nhắc lại cho cô nhớ, cái tay quen bừa này của cô tôi đã tha mấy lần rồi đấy! Hôm nay, tôi thương đứa nhỏ trong bụng cô nên tha thêm cho lần nữa. Cô biết điều chút kẻo bị phế thì có hối cũng không kịp.”
“Hối cái đầu mày ý! Ngọc Minh, đồ đàn bà thất sủng hóa rồ kia! Có phải mày thấy tao ngồi vào chỗ của mày, mày tức nên nói xàm hả?
Hôm nay, tao thay mặt chồng tao dạy mày cách làm người vợ được sủng!” Lời vừa dứt cô ta giơ túi xách đập vào Ngọc Minh.
“Đủ rồi đó!” Khánh kiềm gan không nổi nữa. Anh ta quát lên, đứng chắn trước mặt vợ và đưa tay nắm giữ túi xách. Xấu hổ lẫn tức giận, anh ta hạ thấp giọng cảnh cáo: “Đừng làm trò hề nữa!”
Lời khuyên đúng nhưng cô ta không nghe còn buông lời trách ngược: “Anh nói tôi diễn hài sao? Trần Khánh, có phải anh lại thèm ăn cơm ôi thiu rồi không?”
Trần Khánh thật sự mất hết mặt mũi. Bẽ mặt với đám nhân viên thì ít mà xấu hổ với vợ cũ thì nhiều.
Anh ta chợt thấy luyến tiếc về một thời. Thời mà vừa bước ra đường đã có người người ngưỡng mộ ngẩng mặt nhìn. Thời mà chỉ cần nghe đến tên Trần Khánh, giám đốc công ty K&M thì ai cũng phải thần tượng, ước ao.
Thời hoàng kim đó vì cô ta, vì ả đàn bà anh ta trót đưa thân nhúng chàm phá cho tanh bành, nát bét. Vậy mà giờ này, cô ta còn chưa tha cho.
“Về thôi!” Khánh xách cánh tay người đàn bà quen nháo đưa đi. Anh ta sợ để cô ta ở lại đây thêm chút nữa, bản thân sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Và đặc biệt là làm bẩn mắt Ngọc Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro