Cello tình đầu
Trương Đình
2024-02-07 00:40:24
"Sắp tới là 20/11,lớp chúng ta đăng kí tham gia ca hát đi nào "
Ở trên bục giảng,lớp phó văn thể mỹ đang phổ biến cho chương trình của trường sắp tới,nghe nói không phải hoạt động bắt buộc,thế là cả lớp cũng không mấy ai để tâm
Chỉ là lúc nghe đến đoạn phần thưởng khi thắng giải khoảng 1 triệu,có vài người cũng muốn xung phong thử sức
Đối với mấy hoạt động ca hát không phải thế mạnh của cô,càng không làm cô cảm thấy hứng thú
Có lẽ Trương Minh Thiện cũng thấy vậy,cậu vẫn tận dụng thời gian ra chơi để ngủ,căn bản không mấy để tâm
Được một lúc,Hà Hân liền chạy đến bàn cô,phấn khích nói:"Hay là chúng ta tham gia đi"
"Thôi xin"-Trương Minh Tuệ thẳng thừng từ chối:"Tớ không có hứng đâu"
Là cách nói đỡ quê khác của tớ không biết hát
Cô nàng bĩu môi,là bạn thân suốt hai năm liền có thể đi guốc trong bụng cô:"Ai bảo cậu hát đâu,tớ vừa bàn với lớp phó,cô ấy nói lớp chúng ta sẽ tập nhảy,cần chọn ra vài người có năng khiếu"
"Thế tớ không có năng khiếu"
"Tớ đánh cậu bây giờ!"-Cô nàng có đánh cô thật,nhưng Trương Minh Tuệ cũng không muốn dính vào mấy chuyện này
Một là cô không giỏi,lại thấy phí thời gian
Hai là cô hơi nhát gan,đứng trên sân khấu vừa dọa người vừa doạ mình
Với cả cô cũng không muốn mất mặt trước Thiện
Trương Minh Tuệ thầm nghĩ lại lắc đầu từ chối,ngay lúc Phúc Thịnh vừa bước vào lớp
Tuyệt,cứu tinh đây rồi
Cô chỉ tay về hướng Thịnh
"Hay là cậu rủ Thịnh đi kìa,tớ thấy cậu ấy thích mấy chuyện này lắm"
Ánh mắt thiếu nữ liền chuyển hướng đến cậu ta,thiếu niên nhìn mà giật bắn
"Này này,tôi không tham gia đâu"
Hà Hân liền chạy đến thân thiết khoác tay cậu ta,dáng vẻ cứ như giám khảo The voice mời về đội mình vậy
"Tham gia đi,có tiền ấy"
"Xin lỗi chứ anh đây không vật chất thế"
"Nhưng mà đây là ngày tri ân thầy cô mà"
"Đúng rồi,là tri ân thầy cô chứ đâu phải học sinh"
Cô nàng dứt khoác đẩy tay cậu ra,thất vọng xùy một tiếng
"Cái đồ qua cầu rút ván,trời sẽ trừng phạt cậu"
Ai ngờ thiếu niên chỉ cười khẩy mà đáp:"Ai da sợ quá,đi ném rổ vài cái mới được "
Sau đó lại chạy đến lay vai Trương Minh Thiện,lôi kéo cậu chơi thể thao
Trương Minh Thiện lười biếng vươn vai,thiếu niên mới dậy còn ngái ngủ,tóc trước trán dựng đứng hết cả
Thế nào cô vẫn nhìn ra cậu đẹp trai
Đợi hai cậu trai kia rời đi rồi,Hà Hân lại trở về dáng vẻ ủ rũ ban đầu,ngồi cái uỵch xuống bên cạnh cô:"Cái lớp này hình như không tích cực cho lắm"
"Giờ mới thấy là hơi muộn rồi"-Cô vỗ vai cô nàng,kéo tâm trạng bạn thân tốt lên bằng việc đi mua trà sữa
Dọc hành lang là tiếng hút trà sữa của hai cô gái
"Tớ cảm thấy lớp mình viết thiệp cho cô Hà là được rồi,việc gì không giỏi thì không cần thể hiện"
Nghe Trương Minh Tuệ nói thế,Hà Hân mới thôi không lại nhải chuyện này nữa,bản thân cô nàng cũng không hiểu sao mình lại muốn tham gia như vậy,cô nàng còn không phải lớp phó văn thể mỹ
"Mà tớ hóng được vài chuyện,nghe nói lớp B1 bên cạnh định làm gì đó náo nhiệt lắm"
Lúc đi qua phòng thể chất,âm thanh tiếng đàn du dương truyền đến làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cô và Hà Hân
Hay đến nỗi không thể không ngoái nhìn
Xuyên qua lớp kính cửa sổ là hình ảnh một thiếu nữ đang ngồi trên sân khấu,lưng thẳng tắp,tóc uốn xoăn và đang kéo một chiếc đàn màu gỗ trầm rất to
Cả khán phòng không có ai,vậy mà có thể biểu diễn như đang đứng trên một sân khấu opera thực thụ
Dáng vẻ kéo đàn thuần thục,lại mặc đồng phục học sinh nhìn rất có khí chất thiếu nữ khiến người ta phải ngẩng đầu nhìn
Mặc dù không có một ánh đèn nào chiếu vào vẫn có thể khiến bản thân toả sáng
"Mà đấy là đàn gì ấy nhỉ?"
"Tớ cũng không biết"
"Đàn cello đấy"
Lời của ai vừa lạ vừa quen đột nhiên vàng lên
Cả hai trộm nhìn mà quên mất chính mình như mấy con chuột lén lúc trộm gạo,đến khi nghe câu trả lời của ai đó mới dứt ra được
Đứng trước mặt vậy mà lại là kẻ đi đâu cũng gặp,Phúc Thịnh
"Hai cậu làm gì ở đây?"
"Còn cậu làm gì ở đây?"
Phúc Thịnh chìa hai tay ướt đẫm của mình ra,thản nhiên nói mấy lời mà ai đen tối là cảm thấy nhột:"Mới từ nhà vệ sinh,muốn chứng minh không?"
"Tục thế!"-Hà Hân đá cậu,lại tiếp tục nhìn trộm mỹ nhân trong phòng kia
Phúc Thịnh cũng nhìn theo,được mấy giây đã nói:"Nhàm chán thế có gì mà coi,không ấy hai người vào làm khán giả đi"
Cô liền bảo cậu ta bệnh à
Ai ngờ thiếu niên đáp trả:"Chứ hai người cứ thấp thỏm núp ở đây nhìn mới giống bệnh á"
Lại nói:"Càng giống mấy tên biến thái nhìn trộm con gái người ta"
Hà Hân xua tay bảo cậu:"Thôi đi dùm đi đồ không biết thưởng thức âm nhạc"
"Xùy,hai người là thưởng thức âm nhạc hay ngắm người ta"
Nói rồi cậu cũng đút tay vào túi mà rời đi
Chỉ là trong miệng lẩm nhẩm
Ai nói cậu không biết,đó là bài Cavalleria Rusticana
Hiệp sĩ đồng quê...
_______
Ngày 20/11 trường Bình Phú tổ chức rất hoành tráng,giáo viên cho học sinh tan học sớm để dự lễ cuối ngày
Thật ra Trương Minh Tuệ cũng không muốn ở lại,nếu là bình thường nhân lúc mấy dịp này cô sẽ xách xe chạy về sớm để đỡ đông,nhưng Thiện rủ cô ở lại
Trách sao được người mình thích,nếu cậu muốn xem,mình xem cùng cậu
Sau khi chào cờ và trình bày xong phần giới thiệu của thầy hiệu trưởng là đến những tiết mục mà ai cũng mong đợi nhất
Trương Minh Tuệ và Trương Minh Thiện lẻn lên hành lang tầng hai,trốn buổi chào cờ chỉ để tìm một chỗ có tầm nhìn tốt nhất
Có lẽ chỉ có cô cảm thấy má đỏ tim đập,vì trên hàng lang chỉ còn hai người
"Thiện này,cậu thích xem mấy dịp này từ bao giờ vậy?"
Bình thường cậu sẽ bảo nhàm chán lắm,như hồi xem đèn ở nhà thờ Phao Lô ấy
"Hôm nay có người trên sân khấu mà tôi muốn xem"
Cô liền ồ lên,phấn khích hỏi là ai
Trương Minh Thiện chỉ cười không đáp,cậu nói lát nữa xem sẽ biết
"Cậu cứ úp mở thế,có cả chục màn trình diễn đấy,sao tớ biết cậu để ý ai chứ?"
Thiếu niên cũng không suy nghĩ nhiều về hai chữ "để ý" kia,bình thản trả lời:" Màn trình diễn nào cậu thấy ấn tượng nhất thì tôi thích cái đó"
Sao có thể ngang nhiên nói vậy mà không thấy ngại chứ
Tớ sẽ hiểu lầm đấy
Màn trình diễn vốn đã bắt đầu rồi,trên sân khấu là khối 10 đang nhảy flashmob, bên dưới đám đông lần lượt hò hét,có người cổ vũ cho lớp của mình.
Cô lại đột nhiên ngộ ra, Trương Minh Thiện vốn ghét chỗ đông người,thế nên đứng ở đây đúng là hợp lí thôi
Là cô nghĩ nhiều rồi
Trương Minh Tuệ vô hồn nhìn màn trình diễn,tâm lại để ý đến cậu,cơn gió mơn mởn thổi qua và trời dần xế chiều
Nắng hoàng hôn chiếu lên lòng bàn tay,cô nắm chặt lấy mà chẳng nắm được gì
Ánh đèn sân khấu đột nhiên dồn về một hướng,trên sân khấu chỉ đặt vỏn vẹn một chiếc ghế
Thiếu nữ mặc một chiếc đầm trắng dài qua đầu gối với vải ren lấp lánh,chậm rãi ôm chiếc đàn cello đặt trước mặt
Vừa hay,nắng hoàng hôn đang buông xuống, dịu dàng ôm lấy gương mặt trong sáng của cô gái ấy
Lúc đó Trương Minh Tuệ phát hiện ra,cô gái ở phòng thể dục dụng cụ trưa nay và người đang ngồi trên sân khấu là một người
Thanh Trà...
Thiếu nữ cúi đầu chào mọi người,sau đó chậm rãi ngồi xuống,hít một hơi rồi khẽ nhắm mắt
Khán giả giống như đang ở một buổi hoà nhạc thực sự,tiếng hò reo phía dưới dần tan biến,bốn phía chỉ văng vẳng những nốt đầu tiên của dây đàn trên tay cô nàng
Cho dù cô không biết bài hát này vốn có ý nghĩa gì,nhưng giai điệu lại da diết giống như một người đang ngồi trước bờ biển một mình,sóng chạm đến chân,cảm giác hơi lạnh lẽo,trong lòng lại cảm thấy yên bình
Cô quay sang lén nhìn Trương Minh Thiện,bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu,trong đầu lại nảy sinh rất nhiều suy nghĩ
Ở bên tai cậu khẽ vang lên một lời
"Đây hẳn là màn trình diễn tớ thích nhất,cậu cũng vậy mà phải không?"
Trương Minh Thiện bị câu này làm cho giật mình,không mất vài giây suy nghĩ,cậu lạnh lùng thu hồi tầm mắt của mình,dáng vẻ khoác balo như sắp rời đi
"Trễ rồi,chúng ta về đi"
"Hả?"
Đang...đang xem hay mà
Cô luôn không load kịp mọi hành động của cậu,đeo cặp chạy theo sải chân vội vàng của thiếu niên,vừa chạy vừa thở dốc
"Này,không phải cậu muốn xem ai biểu diễn sao,người đó diễn xong rồi á?"
Có vẻ câu này cũng không ngăn bước chân của thiếu niên rời đi,cô ngừng một chút,lại hỏi:"Có phải là Venezi Thanh Trà không?"
Quả thật cô đoán không sai,cái tên này liền làm cậu đứng lại,Trương Minh Thiện thở dài nhìn cô,hơi nóng nảy nói:"Lát nữa nhà xe đông lắm,cậu không muốn về trễ mà"
"Ơ,sao cậu tức giận với tớ?"-Trương Minh Tuệ nhíu mày buông vạt áo cậu,cô không biết mình chọc nhầm chỗ nào của cậu ta nữa,đến lượt cô dùng tính khí nóng nảy của cậu đáp trả
"Nhìn cậu như vậy xem ra tớ đoán đúng rồi chứ gì!Không phải hôm trước cậu nói không quen biết gì cô ấy sao,ra là cậu nói dối nhỉ?"
"Trương Minh Tuệ,cậu quá đáng rồi đấy!"
"Tớ nói gì sai à,không phải thì mắc gì cậu trút giận lên tớ?"
Trương Minh Thiện nhịn tức mà xoa ấn đường,cậu như muốn nói cái gì đó,nhưng nghĩ rồi lại không làm
"Tôi không quen người kia,câu trả lời này làm cậu hài lòng rồi chứ?"
"Cậu?!"
Cô tức đến nỗi nghẹn lời,thà rằng cậu không nói câu đằng sau đi
Nói không quen biết,lừa ai vậy?
Biểu tình trên mặt thế kia,ánh mắt căm phẫn thế nào
Cậu cho rằng cô không nhìn ra sao?
Hai người đứng dưới chân cầu thang không nhịn được mà cãi nhau,cũng may sân khấu thu hút mọi người,không thì cô lại không nghe được hết những lời Trương Minh Thiện sắp nói với cô
"Mà kì lạ ghê,tôi quen biết ai cậu quản được tôi sao?Cậu là gì của tôi vậy?"
"Cậu..."
Khoan đã
Trương Minh Tuệ ngẩng đầu lên,khó hiểu hỏi:"Là gì là sao?"
Chỉ nghe người kia thấp giọng gọi một tiếng thân thương
"Mẹ nó"
Ở trên bục giảng,lớp phó văn thể mỹ đang phổ biến cho chương trình của trường sắp tới,nghe nói không phải hoạt động bắt buộc,thế là cả lớp cũng không mấy ai để tâm
Chỉ là lúc nghe đến đoạn phần thưởng khi thắng giải khoảng 1 triệu,có vài người cũng muốn xung phong thử sức
Đối với mấy hoạt động ca hát không phải thế mạnh của cô,càng không làm cô cảm thấy hứng thú
Có lẽ Trương Minh Thiện cũng thấy vậy,cậu vẫn tận dụng thời gian ra chơi để ngủ,căn bản không mấy để tâm
Được một lúc,Hà Hân liền chạy đến bàn cô,phấn khích nói:"Hay là chúng ta tham gia đi"
"Thôi xin"-Trương Minh Tuệ thẳng thừng từ chối:"Tớ không có hứng đâu"
Là cách nói đỡ quê khác của tớ không biết hát
Cô nàng bĩu môi,là bạn thân suốt hai năm liền có thể đi guốc trong bụng cô:"Ai bảo cậu hát đâu,tớ vừa bàn với lớp phó,cô ấy nói lớp chúng ta sẽ tập nhảy,cần chọn ra vài người có năng khiếu"
"Thế tớ không có năng khiếu"
"Tớ đánh cậu bây giờ!"-Cô nàng có đánh cô thật,nhưng Trương Minh Tuệ cũng không muốn dính vào mấy chuyện này
Một là cô không giỏi,lại thấy phí thời gian
Hai là cô hơi nhát gan,đứng trên sân khấu vừa dọa người vừa doạ mình
Với cả cô cũng không muốn mất mặt trước Thiện
Trương Minh Tuệ thầm nghĩ lại lắc đầu từ chối,ngay lúc Phúc Thịnh vừa bước vào lớp
Tuyệt,cứu tinh đây rồi
Cô chỉ tay về hướng Thịnh
"Hay là cậu rủ Thịnh đi kìa,tớ thấy cậu ấy thích mấy chuyện này lắm"
Ánh mắt thiếu nữ liền chuyển hướng đến cậu ta,thiếu niên nhìn mà giật bắn
"Này này,tôi không tham gia đâu"
Hà Hân liền chạy đến thân thiết khoác tay cậu ta,dáng vẻ cứ như giám khảo The voice mời về đội mình vậy
"Tham gia đi,có tiền ấy"
"Xin lỗi chứ anh đây không vật chất thế"
"Nhưng mà đây là ngày tri ân thầy cô mà"
"Đúng rồi,là tri ân thầy cô chứ đâu phải học sinh"
Cô nàng dứt khoác đẩy tay cậu ra,thất vọng xùy một tiếng
"Cái đồ qua cầu rút ván,trời sẽ trừng phạt cậu"
Ai ngờ thiếu niên chỉ cười khẩy mà đáp:"Ai da sợ quá,đi ném rổ vài cái mới được "
Sau đó lại chạy đến lay vai Trương Minh Thiện,lôi kéo cậu chơi thể thao
Trương Minh Thiện lười biếng vươn vai,thiếu niên mới dậy còn ngái ngủ,tóc trước trán dựng đứng hết cả
Thế nào cô vẫn nhìn ra cậu đẹp trai
Đợi hai cậu trai kia rời đi rồi,Hà Hân lại trở về dáng vẻ ủ rũ ban đầu,ngồi cái uỵch xuống bên cạnh cô:"Cái lớp này hình như không tích cực cho lắm"
"Giờ mới thấy là hơi muộn rồi"-Cô vỗ vai cô nàng,kéo tâm trạng bạn thân tốt lên bằng việc đi mua trà sữa
Dọc hành lang là tiếng hút trà sữa của hai cô gái
"Tớ cảm thấy lớp mình viết thiệp cho cô Hà là được rồi,việc gì không giỏi thì không cần thể hiện"
Nghe Trương Minh Tuệ nói thế,Hà Hân mới thôi không lại nhải chuyện này nữa,bản thân cô nàng cũng không hiểu sao mình lại muốn tham gia như vậy,cô nàng còn không phải lớp phó văn thể mỹ
"Mà tớ hóng được vài chuyện,nghe nói lớp B1 bên cạnh định làm gì đó náo nhiệt lắm"
Lúc đi qua phòng thể chất,âm thanh tiếng đàn du dương truyền đến làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cô và Hà Hân
Hay đến nỗi không thể không ngoái nhìn
Xuyên qua lớp kính cửa sổ là hình ảnh một thiếu nữ đang ngồi trên sân khấu,lưng thẳng tắp,tóc uốn xoăn và đang kéo một chiếc đàn màu gỗ trầm rất to
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả khán phòng không có ai,vậy mà có thể biểu diễn như đang đứng trên một sân khấu opera thực thụ
Dáng vẻ kéo đàn thuần thục,lại mặc đồng phục học sinh nhìn rất có khí chất thiếu nữ khiến người ta phải ngẩng đầu nhìn
Mặc dù không có một ánh đèn nào chiếu vào vẫn có thể khiến bản thân toả sáng
"Mà đấy là đàn gì ấy nhỉ?"
"Tớ cũng không biết"
"Đàn cello đấy"
Lời của ai vừa lạ vừa quen đột nhiên vàng lên
Cả hai trộm nhìn mà quên mất chính mình như mấy con chuột lén lúc trộm gạo,đến khi nghe câu trả lời của ai đó mới dứt ra được
Đứng trước mặt vậy mà lại là kẻ đi đâu cũng gặp,Phúc Thịnh
"Hai cậu làm gì ở đây?"
"Còn cậu làm gì ở đây?"
Phúc Thịnh chìa hai tay ướt đẫm của mình ra,thản nhiên nói mấy lời mà ai đen tối là cảm thấy nhột:"Mới từ nhà vệ sinh,muốn chứng minh không?"
"Tục thế!"-Hà Hân đá cậu,lại tiếp tục nhìn trộm mỹ nhân trong phòng kia
Phúc Thịnh cũng nhìn theo,được mấy giây đã nói:"Nhàm chán thế có gì mà coi,không ấy hai người vào làm khán giả đi"
Cô liền bảo cậu ta bệnh à
Ai ngờ thiếu niên đáp trả:"Chứ hai người cứ thấp thỏm núp ở đây nhìn mới giống bệnh á"
Lại nói:"Càng giống mấy tên biến thái nhìn trộm con gái người ta"
Hà Hân xua tay bảo cậu:"Thôi đi dùm đi đồ không biết thưởng thức âm nhạc"
"Xùy,hai người là thưởng thức âm nhạc hay ngắm người ta"
Nói rồi cậu cũng đút tay vào túi mà rời đi
Chỉ là trong miệng lẩm nhẩm
Ai nói cậu không biết,đó là bài Cavalleria Rusticana
Hiệp sĩ đồng quê...
_______
Ngày 20/11 trường Bình Phú tổ chức rất hoành tráng,giáo viên cho học sinh tan học sớm để dự lễ cuối ngày
Thật ra Trương Minh Tuệ cũng không muốn ở lại,nếu là bình thường nhân lúc mấy dịp này cô sẽ xách xe chạy về sớm để đỡ đông,nhưng Thiện rủ cô ở lại
Trách sao được người mình thích,nếu cậu muốn xem,mình xem cùng cậu
Sau khi chào cờ và trình bày xong phần giới thiệu của thầy hiệu trưởng là đến những tiết mục mà ai cũng mong đợi nhất
Trương Minh Tuệ và Trương Minh Thiện lẻn lên hành lang tầng hai,trốn buổi chào cờ chỉ để tìm một chỗ có tầm nhìn tốt nhất
Có lẽ chỉ có cô cảm thấy má đỏ tim đập,vì trên hàng lang chỉ còn hai người
"Thiện này,cậu thích xem mấy dịp này từ bao giờ vậy?"
Bình thường cậu sẽ bảo nhàm chán lắm,như hồi xem đèn ở nhà thờ Phao Lô ấy
"Hôm nay có người trên sân khấu mà tôi muốn xem"
Cô liền ồ lên,phấn khích hỏi là ai
Trương Minh Thiện chỉ cười không đáp,cậu nói lát nữa xem sẽ biết
"Cậu cứ úp mở thế,có cả chục màn trình diễn đấy,sao tớ biết cậu để ý ai chứ?"
Thiếu niên cũng không suy nghĩ nhiều về hai chữ "để ý" kia,bình thản trả lời:" Màn trình diễn nào cậu thấy ấn tượng nhất thì tôi thích cái đó"
Sao có thể ngang nhiên nói vậy mà không thấy ngại chứ
Tớ sẽ hiểu lầm đấy
Màn trình diễn vốn đã bắt đầu rồi,trên sân khấu là khối 10 đang nhảy flashmob, bên dưới đám đông lần lượt hò hét,có người cổ vũ cho lớp của mình.
Cô lại đột nhiên ngộ ra, Trương Minh Thiện vốn ghét chỗ đông người,thế nên đứng ở đây đúng là hợp lí thôi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là cô nghĩ nhiều rồi
Trương Minh Tuệ vô hồn nhìn màn trình diễn,tâm lại để ý đến cậu,cơn gió mơn mởn thổi qua và trời dần xế chiều
Nắng hoàng hôn chiếu lên lòng bàn tay,cô nắm chặt lấy mà chẳng nắm được gì
Ánh đèn sân khấu đột nhiên dồn về một hướng,trên sân khấu chỉ đặt vỏn vẹn một chiếc ghế
Thiếu nữ mặc một chiếc đầm trắng dài qua đầu gối với vải ren lấp lánh,chậm rãi ôm chiếc đàn cello đặt trước mặt
Vừa hay,nắng hoàng hôn đang buông xuống, dịu dàng ôm lấy gương mặt trong sáng của cô gái ấy
Lúc đó Trương Minh Tuệ phát hiện ra,cô gái ở phòng thể dục dụng cụ trưa nay và người đang ngồi trên sân khấu là một người
Thanh Trà...
Thiếu nữ cúi đầu chào mọi người,sau đó chậm rãi ngồi xuống,hít một hơi rồi khẽ nhắm mắt
Khán giả giống như đang ở một buổi hoà nhạc thực sự,tiếng hò reo phía dưới dần tan biến,bốn phía chỉ văng vẳng những nốt đầu tiên của dây đàn trên tay cô nàng
Cho dù cô không biết bài hát này vốn có ý nghĩa gì,nhưng giai điệu lại da diết giống như một người đang ngồi trước bờ biển một mình,sóng chạm đến chân,cảm giác hơi lạnh lẽo,trong lòng lại cảm thấy yên bình
Cô quay sang lén nhìn Trương Minh Thiện,bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu,trong đầu lại nảy sinh rất nhiều suy nghĩ
Ở bên tai cậu khẽ vang lên một lời
"Đây hẳn là màn trình diễn tớ thích nhất,cậu cũng vậy mà phải không?"
Trương Minh Thiện bị câu này làm cho giật mình,không mất vài giây suy nghĩ,cậu lạnh lùng thu hồi tầm mắt của mình,dáng vẻ khoác balo như sắp rời đi
"Trễ rồi,chúng ta về đi"
"Hả?"
Đang...đang xem hay mà
Cô luôn không load kịp mọi hành động của cậu,đeo cặp chạy theo sải chân vội vàng của thiếu niên,vừa chạy vừa thở dốc
"Này,không phải cậu muốn xem ai biểu diễn sao,người đó diễn xong rồi á?"
Có vẻ câu này cũng không ngăn bước chân của thiếu niên rời đi,cô ngừng một chút,lại hỏi:"Có phải là Venezi Thanh Trà không?"
Quả thật cô đoán không sai,cái tên này liền làm cậu đứng lại,Trương Minh Thiện thở dài nhìn cô,hơi nóng nảy nói:"Lát nữa nhà xe đông lắm,cậu không muốn về trễ mà"
"Ơ,sao cậu tức giận với tớ?"-Trương Minh Tuệ nhíu mày buông vạt áo cậu,cô không biết mình chọc nhầm chỗ nào của cậu ta nữa,đến lượt cô dùng tính khí nóng nảy của cậu đáp trả
"Nhìn cậu như vậy xem ra tớ đoán đúng rồi chứ gì!Không phải hôm trước cậu nói không quen biết gì cô ấy sao,ra là cậu nói dối nhỉ?"
"Trương Minh Tuệ,cậu quá đáng rồi đấy!"
"Tớ nói gì sai à,không phải thì mắc gì cậu trút giận lên tớ?"
Trương Minh Thiện nhịn tức mà xoa ấn đường,cậu như muốn nói cái gì đó,nhưng nghĩ rồi lại không làm
"Tôi không quen người kia,câu trả lời này làm cậu hài lòng rồi chứ?"
"Cậu?!"
Cô tức đến nỗi nghẹn lời,thà rằng cậu không nói câu đằng sau đi
Nói không quen biết,lừa ai vậy?
Biểu tình trên mặt thế kia,ánh mắt căm phẫn thế nào
Cậu cho rằng cô không nhìn ra sao?
Hai người đứng dưới chân cầu thang không nhịn được mà cãi nhau,cũng may sân khấu thu hút mọi người,không thì cô lại không nghe được hết những lời Trương Minh Thiện sắp nói với cô
"Mà kì lạ ghê,tôi quen biết ai cậu quản được tôi sao?Cậu là gì của tôi vậy?"
"Cậu..."
Khoan đã
Trương Minh Tuệ ngẩng đầu lên,khó hiểu hỏi:"Là gì là sao?"
Chỉ nghe người kia thấp giọng gọi một tiếng thân thương
"Mẹ nó"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro