Sủi cảo Đoàn Viên
Trương Đình
2024-02-07 00:40:24
Bóng chiều tà đỏ rực rọi xuống mái nhà tôn,cả bọn vì để tiết kiệm tiền,cùng nhau bắt taxi chỉ để chia tiền xe rẻ hơn. Trương Minh Tuệ hạ cửa sổ để ngắm rõ phong cảnh bên ngoài,tâm trạng cũng đi theo mặt trời lặn đằng Tây
Kế bên cô là một Trương Minh Thiện ngủ say như chết,cô quay sang nhìn cậu,khẽ nhíu mày
Kì thực người ta hay bảo rằng tướng ngủ của một người đang say giấc cực kì xấu,nhưng cô nhìn Thiện lại chẳng thấy rốt cuộc cậu xấu ở điểm nào
Cậu giống một bức tượng sống,hai mắt nhắm nghiền,đôi mi dài thỉnh thoảng động đậy,tay khoanh trước ngực,dáng ngủ vô cùng thoải mái
Trái lại,càng nhìn càng cảm thấy tao nhã
Đây rõ ràng là khí chất của một thiếu gia,kì thực chỉ là áo thun trắng Hilfiger cùng quần jean ngắn đến đầu gối,cũng chẳng phải loại hàng hiệu đắt tiền gì, thế nhưng được cậu diện lên người lại trông rất có phong cách,lại nho nhã lịch sự
Trương Minh Tuệ thu hồi tầm mắt,hướng đến cửa sổ tiếp tục nhìn mặt trời lặn ngoài xa
Rất nhanh đã đến nhà Hà Hân.Vừa nhìn thấy cô,cô nàng liền quên mất sự hiện diện của Kim Thành mà chạy nhào ra ngoài ôm chầm lấy Trương Minh Tuệ,còn dụi dụi vào lòng mà nói rằng:"Nhớ cậu chết mất!"
"Thứ sáu mới vừa qua,tôi còn tưởng là mười năm rồi hai người các cậu không gặp lại nhau đấy"-Phúc Thịnh đứng phía sau cô,cũng vừa hay xuống xe,trên tay cậu còn cầm theo một hộp quà nhỏ,tiện tay ném cho thiếu nữ chẳng thương tiếc gì,còn ngang nhiên nói khỏi cảm ơn luôn
Cô nàng liền xù lông,thầm nghĩ không lẽ cậu ta vừa tới liền đuổi về chứ,bộ dạng đáng ghét ghê
Kim Thành lúc đi mới tiến đến,tiện chân đá cậu ta một cái giúp cô nàng hả giận,ngữ điệu miễn cưỡng:"Quà sinh nhật còn muốn lấy không?"
"A?Đương nhiên là có!"
Vừa dứt lời,Hà Hân liền buông người cô ra,chạy đến bên cạnh người mà cô nàng mong chờ nhất,nụ cười của thiếu nữ tươi tắn như hoa
Trương Minh Tuệ thở dài,haiz,cái đồ trọng sắc khinh bạn
"Minh Khôi vẫn chưa đến sao?"
"Hả?"-Cô nàng nhận lấy hộp quà màu hường phấn trong tay của Kim Thành,phấn khích đến nỗi thiếu chút nữa đã quên đáp lời:"À,đến từ sớm rồi,đang trong nhà bếp ấy"
"Vậy mình vào trước nhé"
Không cần ở đây làm kỳ đà cản mũi
Nói rồi cô cũng đi vào,quả thật đôi tình nhân kia cũng chẳng thèm để ý đến cô,đúng là hận không thể khóc thành tiếng mà
Ở ngoài sân, Hà Hân háo hức cầm hộp quà trên tay,nghe bên trong còn có tiếng động,hình như là đang di chuyển,cô tự hỏi là Kim Thành sẽ tặng mình cái gì đây
"Mình có thể...mở ra không?"
"Tùy cậu"-Thiếu niên thản nhiên đút tay vào túi,cũng không nhìn khuôn mặt như phát sáng của cô.Quả thật không đợi được nữa,cô nàng liền mở quà ra ngay.Bên trong chiếc hộp là một chú sóc nhỏ,màu nâu với chiếc mũi hồng nhạt đang cầm một quả hạt đầu,nhìn từ xa như một cục bông gòn đáng yêu
"Dễ thương quá,cảm ơn cậu nhé"- Hà Hân nói,vừa cười đến híp mắt:"Thật giống Scrat"
"Mong rằng nó sẽ không đi nhặt hạt dẻ"
"A?!Cậu cũng đã xem qua Kỷ Băng Hà rồi?"
Thiếu niên đảo mắt nhìn khoảng trời đang chìm vào màn đêm,chợt nhớ đến những lời mà Minh Tuệ nói hôm qua,vài giây tĩnh lặng
"Kim Thành?"
Hai chữ này đưa tinh thần ngoài xa của cậu trở về thực tại. Thiếu niên hơi cúi đầu nhìn cô gái đứng trước mặt mình,thấp giọng nói
"Ừ,xem qua rồi"
"Vậy thì tuyệt quá,mình sẽ đặt tên cho nó là Scrat nhé?"
Cũng chẳng biết vì sao,mỗi khi nhìn thấy Hà Hân,trong lòng cậu đều cảm thấy thoải mái đến lạ
Cô giống như một dòng suối mát chảy qua tâm can của cậu vậy. Cậu không biết rằng hiện tại ngay lúc này,đối mặt với cô,vẻ mặt của cậu trông như thế nào
Chỉ cảm thấy rằng,trái tim của cô nàng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực,hai má của cô cũng đã thoáng hồng
"Kim Thành..."
"Thành"-Cậu tiếp lời cô,thanh âm giống như tiếng đàn ngoài xa,nghe không hề thực:"Sau này cứ gọi Thành là được rồi"
Thích,rốt cuộc là cảm giác gì?
Đáp án,là mỗi khi nhìn thấy cậu
Mặt đỏ tim đập
_____
Nhà của Hà Hân hơi nhỏ,một đám thiếu niên năm sáu đứa ngồi vòng tròn không đủ,thế là rủ nhau ra ngoài sân ngồi
Lâu rồi cô không có cảm giác ngồi bệt xuống đất như thế này,ngoài những lúc cùng mẹ gói bánh bá trạng ngày Tết,cảm giác này vừa mang lại hoài niệm,vừa ấm cúng biết bao
Mẹ của Hà Hân cô cũng gặp qua vài lần rồi,bà là người dịu dàng nhưng không nhẹ nhàng,có thể nói vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ bương chải,không quá trau chuốt vẻ ngoài nhưng vẫn cho người ta cảm giác gần gũi,dễ chịu
Bà đem cho bọn cô hai dĩa hoành thánh chiên,vừa đặt xuống đã bị tên Phúc Thịnh kia hăng hái gắp
Bộ dạng cậu ta như vậy liền bị Minh Khôi nhắc nhở,dưới bàn đạp cậu ta một phát:"Cậu không thể bình tĩnh à?Chủ xị còn chưa động đũa kìa"
Hà Hân nghe thế cũng cười,cô nàng nói phải đó,vừa dứt lời liền gấp cho Kim Thành một cái vào bát
Tình cảnh mờ ám này làm cả bọn ngỡ ngàng,người hay ghẹo vẫn luôn là Lâm Phúc Thịnh
"Còn không cho tôi động đũa,các cậu xem cậu ấy thiên vị người ta chưa?"
Hà Hân bị hai chữ "người ta" làm cho đỏ mặt
"Ai thiên vị hả,là Kim Thành ngồi xa vị trí gắp thức ăn,với cả tôi lo cậu sẽ giành hết,sợ cậu ấy bị bỏ đói "
Càng giải thích thì càng ám muội,lại không nghĩ Trương Minh Thiện cũng ghẹo cô nàng,cậu hướng bát mình đến Hà Hân,hơn thua bảo:"Tôi cũng sợ bị bỏ đói,cậu gắp cho tôi với"
Trương Minh Tuệ lườm thiếu niên ngồi cạnh mình,không muốn vạch trần cũng phải nói
"Chẳng phải đĩa hoành thánh nằm trước mặt cậu sao?"
Cậu lại chỉ tay về hướng Phúc Thịnh:
"Là tôi sợ giành không lại tên kia"
"Này,mấy người các cậu là đang hùa nhau ăn hiếp tôi đấy à,tôi mách mẹ các cậu dùng bạo lực ngôn từ với tôi đấy!"
"Hahaha"
Mẹ của Hà Hân nghe mấy đứa trẻ đôi co với nhau,khẽ cười bảo là còn nữa,từ từ dì đem lên cho,không để đứa nào phải đói đâu
Vừa nói dứt lời,Trương Minh Thiện liền đứng dậy,cậu trở vào nhà theo dì,còn nói:"Để cháu phụ ạ"
Mấy thiếu niên kia thấy cậu xung phong lễ phép như thế,cũng ý thức được bản thân không thể ngồi không,cùng nhau lần lượt trở vào bảo:"Bọn cháu cũng giúp"
"Trời,hôm nay mặt trời mọc đằng Tây thật rồi,bọn họ lễ phép thế đúng là làm tớ không quen "
Cô nghe Hà Hân nói thế cũng bật cười,bình thường cãi nhau đã quen,hôm nay còn biết lễ nghĩa,thật ra cô cũng cảm thấy bọn con trai cũng có lúc rất đáng yêu
Cho đến khi đồ ăn được dọn lên hết
Trương Minh Tuệ chưa kịp động đũa,Phúc Thịnh giống như con hổ bị bỏ đói nghìn năm,chỉ hận không thể nhào đến ăn sạch thôi
Cô vừa gắp cái này,cậu ta liền động vào cái đó,giống như muốn chọc tức bảo cô là con rùa chậm chạp vậy
Trương Minh Tuệ gắp không được,hơi lườm nguýt thiếu niên kia,cậu ta cũng bất giác cảm nhận được tia lửa ở gần mình,ngoan ngoãn chừa cho cô một phần sủi cảo chiên
"Ai mà thèm"
"Ồ,không thèm thì trả tôi"-Cậu ta vừa nói cũng gắp lại bỏ vào miệng luôn,cô còn chưa kịp ăn nữa,đúng là tức chết mà
Lửa giận chưa kịp nổi cơn thịnh nộ,đột nhiên trong chén cô lại có một miếng hoành thánh chiên
Trái tim cô liền mềm nhũn
"A,cảm ơ..."
"Khỏi cần khách sáo,là tôi thấy cậu đáng thương thôi"
Thế là chân cậu liền bị giẫm cho một phát
Trương Minh Thiện nhẫn nhịn,vẻ mặt tỏ ra vui vẻ:"Ăn sủi cảo đi,ngon lắm"
"Haha, cảm ơn tấm lòng Phật đản"
Trương Minh Tuệ cắn một phát,vỏ bên ngoài giòn rụm,bên trong lại đầy ắp nhân,lại còn mềm mại nóng hổi,cảm giác xung đột này làm cô rung động,đúng là món ăn nhà làm
"Mẹ cậu làm hoành thánh ngon thật ấy,hồi nãy sủi cảo mình ăn cũng thấy ngon nữa"
"Đương nhiên là phải ngon rồi,sủi cảo Đoàn Viên của mẹ mình nổi danh khắp quận 11 đấy"-Hà Hân tự hào nói, lại quay sang cái tên đang ngấu nghiến kia,không quên nhắc đến cậu:"Thảo nào Phúc Thịnh cứ ăn không ngừng thôi,Khôi à,coi chừng cậu ta mắc nghẹn ấy,uống một ngụm nước đi"
Mẹ của Hà Hân ngồi bên cạnh cô nàng,bà khẽ chuyền bát sủi cảo năm viên đến cho Phúc Thịnh,buồn cười bảo:"Cháu ăn khoẻ quá,người ăn khoẻ là người có phúc đấy,húp miếng canh đi nhé"
Phúc Thịnh vội lễ phép gật đầu cảm ơn dì,sau đó liền trề môi với Hà Hân,đắc ý bảo:"Thấy chưa,mẹ cậu còn nói thế,cậu cũng ăn nhiều để có phúc khí như tôi đi"
"Húp canh đi luyên thuyên nhiều quá!"
Vừa định nói gì đó,thiếu niên liền ho khụ khụ vài tiếng làm cả đám bật cười
Quả báo đến sớm ghê
"Khụ,là tại cậu hối thúc tôi đấy!"
"Này,cậu đừng có mà đổ thừa người tốt!"
Nhìn mấy đứa kẻ đáp người nói,dì cũng bật cười chịu thua,liền vỗ trán cô nàng,bảo con gái đừng có hơn thua với người ta làm gì,rộng lượng bỏ qua đi
Bị mẹ dạy dỗ thế,Hà Hân cũng chu mỏ dạ vâng,thế nhưng ánh mắt vẫn lườm cậu ta
Dù vậy,hôm nay là sinh nhật của cô nàng,mẹ cô còn ngồi ở đây nữa,sợ gì không có người làm chủ
Chỉ là lúc bà nói xong,vô tình để ý thấy Trương Minh Thiện vẫn cứ nhìn qua đây,trong bát trống rỗng,bà quan tâm hỏi han cậu
"Thiện à,cháu ăn ít vậy,ăn thêm một bát nữa nhé?"
Thiếu niên cũng hơi bất ngờ,cậu giấu đi vẻ ngại ngùng của mình,thu hồi tầm mắt dạ một tiếng rồi bảo:"Cháu tự lấy là được rồi ạ"
Dì cũng mỉm cười,lúc nãy thấy cậu nhìn chăm chú như thế,tò mò hỏi:" Có ngon không?"
"Ngon lắm ạ,lâu rồi cháu không được ăn sủi cảo"
Lời này của cậu cũng rất chân thành,cả bọn đang ồn ào nghe thấy vậy,đột nhiên dừng lại hết
Minh Tuệ thấy không khí tự nhiên im lặng cả,hơi mất tự nhiên mà lên tiếng giúp cậu:"Vì bình thường cậu ấy thích ăn súp cua ạ,sủi cảo đắt quá,hiếm khi được ăn lắm"
"À,không sao đâu,nếu cháu thích sau này cứ đến quán cô nhé,cứ tự nhiên ăn đi,không đủ cô lấy thêm "-Dì vừa nói xong,định đứng dậy thật sự trở vào trong lấy thêm cho cậu,Trương Minh Thiện mới lễ phép nói "Lát nữa cháu ăn sẽ tự lấy ạ"
"Đứa trẻ này sao mà ngoan vậy,cháu đừng khách sáo,là bạn của Hà Hân thì đều giống con cháu của cô cả,đừng ngại nhé"
Ngoan á?
Cả bọn nghe mà suýt sặc,cậu đúng là chỉ ngoan với người lớn thôi
Trương Minh Thiện cũng cười mà không đáp,cậu trở vào trong một lúc rồi ra ngoài,trong chén thực sự lấy ba bốn viên sủi cảo,cô mới nhận ra hôm nay cậu cũng háu ăn quá,chắc là vì tay nghề của dì quá xuất sắc
Kì thực thiếu niên hôm nay cũng trầm tính hơn,nếu là bình thường,cậu cũng sẽ pha trò vài câu với Phúc Thịnh,không là sẽ chọc cô giống lúc nãy
Trương Minh Tuệ khẽ cúi đầu muốn nhìn sắc mặt cậu,ngón tay chạm nhẹ vào đùi thiếu niên một cái
Cậu cũng có phản ứng:"Làm sao?"
"Hôm nay cậu không vui hả,thấy cậu chẳng nói gì hết"
Lời vừa nói,thiếu niên liền bật cười:"Anh đây ít nói làm cậu thấy lạ à?"
"Ừa,cậu nói nhiều lên đi,hay chọc tớ cũng được này "
"Chọc cậu để cậu nhéc sủi cảo vào miệng tôi nữa à?"
"Trương Minh Thiện,tớ làm có một lần mà cậu nhắc hoài thế!"
Thấy cậu bật cười thành tiếng,mặc dù cô cảm thấy xấu hổ,nhưng nhìn thấy phản ứng kia cũng cảm thấy an tâm
Trương Minh Thiện không nói với cô nữa,cậu hướng mắt đến chỗ Hà Hân và mẹ cô ấy,vô thức nói:"Sủi cảo ngon lắm ạ"
"Nãy giờ cháu khen nhiều lần lắm rồi,nếu thích lát nữa dì đóng gói cho cháu mang về nhé,nhà cháu ba mẹ có thích ăn không?"
Bỗng nhiên nhắc đến hai chữ này,sắc mặt của cô có chút thay đổi,cô đột nhiên nhớ đến ngày họp phụ huynh hôm trước,lại âm thầm nhìn cậu như muốn nói gì đó
Chỉ là phản ứng của Trương Minh Thiện nằm ngoài dự đoán của cô,cậu vô cùng điềm tĩnh,cũng chẳng tỏ ra buồn bực gì
"Cháu chỉ sống với mẹ ạ,bà ấy tối nào cũng về muộn"
"Ồ,vậy bây giờ dì làm cho cháu liền nhé"
Thiếu niên lắc đầu,cậu bảo:"Không cần đâu dì,mẹ cháu không thích ăn sủi cảo ạ"
Dì vừa định đứng dậy,nghe cậu nói xong lại từ từ ngồi xuống. Có lẽ vì là người lớn,bà có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của một đứa trẻ
Lúc nãy nghe cậu nói thế,bàn ăn cũng trầm xuống đôi phần.Trương Minh Thiện sợ mình làm mọi người mất vui,cũng không biết phải nói thế nào,cậu mỉm cười,lần đầu cô nhìn thấy cậu cười mà mắt cũng cong
Lại nói:
"Sủi cảo ngon lắm ạ"
Được ăn cùng mẹ chắc là rất ngon
______
Lúc Trương Minh Thiện về nhà đã là 11 giờ đêm,tay cậu xách giỏ đồ,toàn bộ đều là sủi cảo mà mẹ của Hà Hân gói lại cho cậu
Vừa bật đèn lên,mẹ cậu đang ngồi ở ghế sô pha chờ cậu về,bà đang xem lại giáo án,chỉ bật mỗi cây đèn làm việc nhỏ xíu bên cạnh,thiếu chút nữa đã làm cậu giật mình
"Hôm nay con về trễ thế?"
"Đi ăn sinh nhật bạn ạ"
Thu Tâm không ngẩng đầu lên nhìn cậu,bà chỉ chỉnh lại gọng kính,trên tay vẫn giữ cây bút bi,dáng vẻ nghiêm túc không lúc nào thả lỏng
Không nặng không nhẹ mà nói:"Lần sau đừng đi nữa,trễ nải giờ giấc"
".....vâng"
"À,mẹ vừa mua cho con một chiếc đồng hồ,đặt ở trên bàn đấy,sắp thi tốt nghiệp rồi con nên chuyên tâm luyện đề rồi canh thời gian,đừng có suốt ngày rong chơi nữa"
"Vâng"
"Vào phòng đi,lát nữa mẹ khoá cửa đấy"
"Vâng"
Trương Minh Thiện vốn dĩ muốn đi thẳng về phòng mình,nhưng cậu chợt nhìn giỏ đồ trên tay mình,trong đầu hiện lên hình ảnh của dì và Hà Hân lúc nãy,khoảnh khắc chỉ trong chớp nhoáng mà cậu lại ghi nhớ lâu đến thế
"Mẹ có muốn ăn sủi cảo không?"
"Mẹ không ăn đâu,con cứ đem về phòng ăn đi"-Thu Tâm không mảy may đáp,bà không ngẩng đầu lên nhìn cậu bao giờ,lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu của mình,để mặc cho Trương Minh Thiện đứng ở trong bếp rất lâu
Cậu cứ đứng đó,tĩnh lặng nhìn hai chữ "Đoàn Viên" trên bao bì,sau đó lôi hộp ra cho vào tủ lạnh
Còn lại,thẳng tay vứt vào thùng rác
Kế bên cô là một Trương Minh Thiện ngủ say như chết,cô quay sang nhìn cậu,khẽ nhíu mày
Kì thực người ta hay bảo rằng tướng ngủ của một người đang say giấc cực kì xấu,nhưng cô nhìn Thiện lại chẳng thấy rốt cuộc cậu xấu ở điểm nào
Cậu giống một bức tượng sống,hai mắt nhắm nghiền,đôi mi dài thỉnh thoảng động đậy,tay khoanh trước ngực,dáng ngủ vô cùng thoải mái
Trái lại,càng nhìn càng cảm thấy tao nhã
Đây rõ ràng là khí chất của một thiếu gia,kì thực chỉ là áo thun trắng Hilfiger cùng quần jean ngắn đến đầu gối,cũng chẳng phải loại hàng hiệu đắt tiền gì, thế nhưng được cậu diện lên người lại trông rất có phong cách,lại nho nhã lịch sự
Trương Minh Tuệ thu hồi tầm mắt,hướng đến cửa sổ tiếp tục nhìn mặt trời lặn ngoài xa
Rất nhanh đã đến nhà Hà Hân.Vừa nhìn thấy cô,cô nàng liền quên mất sự hiện diện của Kim Thành mà chạy nhào ra ngoài ôm chầm lấy Trương Minh Tuệ,còn dụi dụi vào lòng mà nói rằng:"Nhớ cậu chết mất!"
"Thứ sáu mới vừa qua,tôi còn tưởng là mười năm rồi hai người các cậu không gặp lại nhau đấy"-Phúc Thịnh đứng phía sau cô,cũng vừa hay xuống xe,trên tay cậu còn cầm theo một hộp quà nhỏ,tiện tay ném cho thiếu nữ chẳng thương tiếc gì,còn ngang nhiên nói khỏi cảm ơn luôn
Cô nàng liền xù lông,thầm nghĩ không lẽ cậu ta vừa tới liền đuổi về chứ,bộ dạng đáng ghét ghê
Kim Thành lúc đi mới tiến đến,tiện chân đá cậu ta một cái giúp cô nàng hả giận,ngữ điệu miễn cưỡng:"Quà sinh nhật còn muốn lấy không?"
"A?Đương nhiên là có!"
Vừa dứt lời,Hà Hân liền buông người cô ra,chạy đến bên cạnh người mà cô nàng mong chờ nhất,nụ cười của thiếu nữ tươi tắn như hoa
Trương Minh Tuệ thở dài,haiz,cái đồ trọng sắc khinh bạn
"Minh Khôi vẫn chưa đến sao?"
"Hả?"-Cô nàng nhận lấy hộp quà màu hường phấn trong tay của Kim Thành,phấn khích đến nỗi thiếu chút nữa đã quên đáp lời:"À,đến từ sớm rồi,đang trong nhà bếp ấy"
"Vậy mình vào trước nhé"
Không cần ở đây làm kỳ đà cản mũi
Nói rồi cô cũng đi vào,quả thật đôi tình nhân kia cũng chẳng thèm để ý đến cô,đúng là hận không thể khóc thành tiếng mà
Ở ngoài sân, Hà Hân háo hức cầm hộp quà trên tay,nghe bên trong còn có tiếng động,hình như là đang di chuyển,cô tự hỏi là Kim Thành sẽ tặng mình cái gì đây
"Mình có thể...mở ra không?"
"Tùy cậu"-Thiếu niên thản nhiên đút tay vào túi,cũng không nhìn khuôn mặt như phát sáng của cô.Quả thật không đợi được nữa,cô nàng liền mở quà ra ngay.Bên trong chiếc hộp là một chú sóc nhỏ,màu nâu với chiếc mũi hồng nhạt đang cầm một quả hạt đầu,nhìn từ xa như một cục bông gòn đáng yêu
"Dễ thương quá,cảm ơn cậu nhé"- Hà Hân nói,vừa cười đến híp mắt:"Thật giống Scrat"
"Mong rằng nó sẽ không đi nhặt hạt dẻ"
"A?!Cậu cũng đã xem qua Kỷ Băng Hà rồi?"
Thiếu niên đảo mắt nhìn khoảng trời đang chìm vào màn đêm,chợt nhớ đến những lời mà Minh Tuệ nói hôm qua,vài giây tĩnh lặng
"Kim Thành?"
Hai chữ này đưa tinh thần ngoài xa của cậu trở về thực tại. Thiếu niên hơi cúi đầu nhìn cô gái đứng trước mặt mình,thấp giọng nói
"Ừ,xem qua rồi"
"Vậy thì tuyệt quá,mình sẽ đặt tên cho nó là Scrat nhé?"
Cũng chẳng biết vì sao,mỗi khi nhìn thấy Hà Hân,trong lòng cậu đều cảm thấy thoải mái đến lạ
Cô giống như một dòng suối mát chảy qua tâm can của cậu vậy. Cậu không biết rằng hiện tại ngay lúc này,đối mặt với cô,vẻ mặt của cậu trông như thế nào
Chỉ cảm thấy rằng,trái tim của cô nàng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực,hai má của cô cũng đã thoáng hồng
"Kim Thành..."
"Thành"-Cậu tiếp lời cô,thanh âm giống như tiếng đàn ngoài xa,nghe không hề thực:"Sau này cứ gọi Thành là được rồi"
Thích,rốt cuộc là cảm giác gì?
Đáp án,là mỗi khi nhìn thấy cậu
Mặt đỏ tim đập
_____
Nhà của Hà Hân hơi nhỏ,một đám thiếu niên năm sáu đứa ngồi vòng tròn không đủ,thế là rủ nhau ra ngoài sân ngồi
Lâu rồi cô không có cảm giác ngồi bệt xuống đất như thế này,ngoài những lúc cùng mẹ gói bánh bá trạng ngày Tết,cảm giác này vừa mang lại hoài niệm,vừa ấm cúng biết bao
Mẹ của Hà Hân cô cũng gặp qua vài lần rồi,bà là người dịu dàng nhưng không nhẹ nhàng,có thể nói vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ bương chải,không quá trau chuốt vẻ ngoài nhưng vẫn cho người ta cảm giác gần gũi,dễ chịu
Bà đem cho bọn cô hai dĩa hoành thánh chiên,vừa đặt xuống đã bị tên Phúc Thịnh kia hăng hái gắp
Bộ dạng cậu ta như vậy liền bị Minh Khôi nhắc nhở,dưới bàn đạp cậu ta một phát:"Cậu không thể bình tĩnh à?Chủ xị còn chưa động đũa kìa"
Hà Hân nghe thế cũng cười,cô nàng nói phải đó,vừa dứt lời liền gấp cho Kim Thành một cái vào bát
Tình cảnh mờ ám này làm cả bọn ngỡ ngàng,người hay ghẹo vẫn luôn là Lâm Phúc Thịnh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn không cho tôi động đũa,các cậu xem cậu ấy thiên vị người ta chưa?"
Hà Hân bị hai chữ "người ta" làm cho đỏ mặt
"Ai thiên vị hả,là Kim Thành ngồi xa vị trí gắp thức ăn,với cả tôi lo cậu sẽ giành hết,sợ cậu ấy bị bỏ đói "
Càng giải thích thì càng ám muội,lại không nghĩ Trương Minh Thiện cũng ghẹo cô nàng,cậu hướng bát mình đến Hà Hân,hơn thua bảo:"Tôi cũng sợ bị bỏ đói,cậu gắp cho tôi với"
Trương Minh Tuệ lườm thiếu niên ngồi cạnh mình,không muốn vạch trần cũng phải nói
"Chẳng phải đĩa hoành thánh nằm trước mặt cậu sao?"
Cậu lại chỉ tay về hướng Phúc Thịnh:
"Là tôi sợ giành không lại tên kia"
"Này,mấy người các cậu là đang hùa nhau ăn hiếp tôi đấy à,tôi mách mẹ các cậu dùng bạo lực ngôn từ với tôi đấy!"
"Hahaha"
Mẹ của Hà Hân nghe mấy đứa trẻ đôi co với nhau,khẽ cười bảo là còn nữa,từ từ dì đem lên cho,không để đứa nào phải đói đâu
Vừa nói dứt lời,Trương Minh Thiện liền đứng dậy,cậu trở vào nhà theo dì,còn nói:"Để cháu phụ ạ"
Mấy thiếu niên kia thấy cậu xung phong lễ phép như thế,cũng ý thức được bản thân không thể ngồi không,cùng nhau lần lượt trở vào bảo:"Bọn cháu cũng giúp"
"Trời,hôm nay mặt trời mọc đằng Tây thật rồi,bọn họ lễ phép thế đúng là làm tớ không quen "
Cô nghe Hà Hân nói thế cũng bật cười,bình thường cãi nhau đã quen,hôm nay còn biết lễ nghĩa,thật ra cô cũng cảm thấy bọn con trai cũng có lúc rất đáng yêu
Cho đến khi đồ ăn được dọn lên hết
Trương Minh Tuệ chưa kịp động đũa,Phúc Thịnh giống như con hổ bị bỏ đói nghìn năm,chỉ hận không thể nhào đến ăn sạch thôi
Cô vừa gắp cái này,cậu ta liền động vào cái đó,giống như muốn chọc tức bảo cô là con rùa chậm chạp vậy
Trương Minh Tuệ gắp không được,hơi lườm nguýt thiếu niên kia,cậu ta cũng bất giác cảm nhận được tia lửa ở gần mình,ngoan ngoãn chừa cho cô một phần sủi cảo chiên
"Ai mà thèm"
"Ồ,không thèm thì trả tôi"-Cậu ta vừa nói cũng gắp lại bỏ vào miệng luôn,cô còn chưa kịp ăn nữa,đúng là tức chết mà
Lửa giận chưa kịp nổi cơn thịnh nộ,đột nhiên trong chén cô lại có một miếng hoành thánh chiên
Trái tim cô liền mềm nhũn
"A,cảm ơ..."
"Khỏi cần khách sáo,là tôi thấy cậu đáng thương thôi"
Thế là chân cậu liền bị giẫm cho một phát
Trương Minh Thiện nhẫn nhịn,vẻ mặt tỏ ra vui vẻ:"Ăn sủi cảo đi,ngon lắm"
"Haha, cảm ơn tấm lòng Phật đản"
Trương Minh Tuệ cắn một phát,vỏ bên ngoài giòn rụm,bên trong lại đầy ắp nhân,lại còn mềm mại nóng hổi,cảm giác xung đột này làm cô rung động,đúng là món ăn nhà làm
"Mẹ cậu làm hoành thánh ngon thật ấy,hồi nãy sủi cảo mình ăn cũng thấy ngon nữa"
"Đương nhiên là phải ngon rồi,sủi cảo Đoàn Viên của mẹ mình nổi danh khắp quận 11 đấy"-Hà Hân tự hào nói, lại quay sang cái tên đang ngấu nghiến kia,không quên nhắc đến cậu:"Thảo nào Phúc Thịnh cứ ăn không ngừng thôi,Khôi à,coi chừng cậu ta mắc nghẹn ấy,uống một ngụm nước đi"
Mẹ của Hà Hân ngồi bên cạnh cô nàng,bà khẽ chuyền bát sủi cảo năm viên đến cho Phúc Thịnh,buồn cười bảo:"Cháu ăn khoẻ quá,người ăn khoẻ là người có phúc đấy,húp miếng canh đi nhé"
Phúc Thịnh vội lễ phép gật đầu cảm ơn dì,sau đó liền trề môi với Hà Hân,đắc ý bảo:"Thấy chưa,mẹ cậu còn nói thế,cậu cũng ăn nhiều để có phúc khí như tôi đi"
"Húp canh đi luyên thuyên nhiều quá!"
Vừa định nói gì đó,thiếu niên liền ho khụ khụ vài tiếng làm cả đám bật cười
Quả báo đến sớm ghê
"Khụ,là tại cậu hối thúc tôi đấy!"
"Này,cậu đừng có mà đổ thừa người tốt!"
Nhìn mấy đứa kẻ đáp người nói,dì cũng bật cười chịu thua,liền vỗ trán cô nàng,bảo con gái đừng có hơn thua với người ta làm gì,rộng lượng bỏ qua đi
Bị mẹ dạy dỗ thế,Hà Hân cũng chu mỏ dạ vâng,thế nhưng ánh mắt vẫn lườm cậu ta
Dù vậy,hôm nay là sinh nhật của cô nàng,mẹ cô còn ngồi ở đây nữa,sợ gì không có người làm chủ
Chỉ là lúc bà nói xong,vô tình để ý thấy Trương Minh Thiện vẫn cứ nhìn qua đây,trong bát trống rỗng,bà quan tâm hỏi han cậu
"Thiện à,cháu ăn ít vậy,ăn thêm một bát nữa nhé?"
Thiếu niên cũng hơi bất ngờ,cậu giấu đi vẻ ngại ngùng của mình,thu hồi tầm mắt dạ một tiếng rồi bảo:"Cháu tự lấy là được rồi ạ"
Dì cũng mỉm cười,lúc nãy thấy cậu nhìn chăm chú như thế,tò mò hỏi:" Có ngon không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngon lắm ạ,lâu rồi cháu không được ăn sủi cảo"
Lời này của cậu cũng rất chân thành,cả bọn đang ồn ào nghe thấy vậy,đột nhiên dừng lại hết
Minh Tuệ thấy không khí tự nhiên im lặng cả,hơi mất tự nhiên mà lên tiếng giúp cậu:"Vì bình thường cậu ấy thích ăn súp cua ạ,sủi cảo đắt quá,hiếm khi được ăn lắm"
"À,không sao đâu,nếu cháu thích sau này cứ đến quán cô nhé,cứ tự nhiên ăn đi,không đủ cô lấy thêm "-Dì vừa nói xong,định đứng dậy thật sự trở vào trong lấy thêm cho cậu,Trương Minh Thiện mới lễ phép nói "Lát nữa cháu ăn sẽ tự lấy ạ"
"Đứa trẻ này sao mà ngoan vậy,cháu đừng khách sáo,là bạn của Hà Hân thì đều giống con cháu của cô cả,đừng ngại nhé"
Ngoan á?
Cả bọn nghe mà suýt sặc,cậu đúng là chỉ ngoan với người lớn thôi
Trương Minh Thiện cũng cười mà không đáp,cậu trở vào trong một lúc rồi ra ngoài,trong chén thực sự lấy ba bốn viên sủi cảo,cô mới nhận ra hôm nay cậu cũng háu ăn quá,chắc là vì tay nghề của dì quá xuất sắc
Kì thực thiếu niên hôm nay cũng trầm tính hơn,nếu là bình thường,cậu cũng sẽ pha trò vài câu với Phúc Thịnh,không là sẽ chọc cô giống lúc nãy
Trương Minh Tuệ khẽ cúi đầu muốn nhìn sắc mặt cậu,ngón tay chạm nhẹ vào đùi thiếu niên một cái
Cậu cũng có phản ứng:"Làm sao?"
"Hôm nay cậu không vui hả,thấy cậu chẳng nói gì hết"
Lời vừa nói,thiếu niên liền bật cười:"Anh đây ít nói làm cậu thấy lạ à?"
"Ừa,cậu nói nhiều lên đi,hay chọc tớ cũng được này "
"Chọc cậu để cậu nhéc sủi cảo vào miệng tôi nữa à?"
"Trương Minh Thiện,tớ làm có một lần mà cậu nhắc hoài thế!"
Thấy cậu bật cười thành tiếng,mặc dù cô cảm thấy xấu hổ,nhưng nhìn thấy phản ứng kia cũng cảm thấy an tâm
Trương Minh Thiện không nói với cô nữa,cậu hướng mắt đến chỗ Hà Hân và mẹ cô ấy,vô thức nói:"Sủi cảo ngon lắm ạ"
"Nãy giờ cháu khen nhiều lần lắm rồi,nếu thích lát nữa dì đóng gói cho cháu mang về nhé,nhà cháu ba mẹ có thích ăn không?"
Bỗng nhiên nhắc đến hai chữ này,sắc mặt của cô có chút thay đổi,cô đột nhiên nhớ đến ngày họp phụ huynh hôm trước,lại âm thầm nhìn cậu như muốn nói gì đó
Chỉ là phản ứng của Trương Minh Thiện nằm ngoài dự đoán của cô,cậu vô cùng điềm tĩnh,cũng chẳng tỏ ra buồn bực gì
"Cháu chỉ sống với mẹ ạ,bà ấy tối nào cũng về muộn"
"Ồ,vậy bây giờ dì làm cho cháu liền nhé"
Thiếu niên lắc đầu,cậu bảo:"Không cần đâu dì,mẹ cháu không thích ăn sủi cảo ạ"
Dì vừa định đứng dậy,nghe cậu nói xong lại từ từ ngồi xuống. Có lẽ vì là người lớn,bà có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của một đứa trẻ
Lúc nãy nghe cậu nói thế,bàn ăn cũng trầm xuống đôi phần.Trương Minh Thiện sợ mình làm mọi người mất vui,cũng không biết phải nói thế nào,cậu mỉm cười,lần đầu cô nhìn thấy cậu cười mà mắt cũng cong
Lại nói:
"Sủi cảo ngon lắm ạ"
Được ăn cùng mẹ chắc là rất ngon
______
Lúc Trương Minh Thiện về nhà đã là 11 giờ đêm,tay cậu xách giỏ đồ,toàn bộ đều là sủi cảo mà mẹ của Hà Hân gói lại cho cậu
Vừa bật đèn lên,mẹ cậu đang ngồi ở ghế sô pha chờ cậu về,bà đang xem lại giáo án,chỉ bật mỗi cây đèn làm việc nhỏ xíu bên cạnh,thiếu chút nữa đã làm cậu giật mình
"Hôm nay con về trễ thế?"
"Đi ăn sinh nhật bạn ạ"
Thu Tâm không ngẩng đầu lên nhìn cậu,bà chỉ chỉnh lại gọng kính,trên tay vẫn giữ cây bút bi,dáng vẻ nghiêm túc không lúc nào thả lỏng
Không nặng không nhẹ mà nói:"Lần sau đừng đi nữa,trễ nải giờ giấc"
".....vâng"
"À,mẹ vừa mua cho con một chiếc đồng hồ,đặt ở trên bàn đấy,sắp thi tốt nghiệp rồi con nên chuyên tâm luyện đề rồi canh thời gian,đừng có suốt ngày rong chơi nữa"
"Vâng"
"Vào phòng đi,lát nữa mẹ khoá cửa đấy"
"Vâng"
Trương Minh Thiện vốn dĩ muốn đi thẳng về phòng mình,nhưng cậu chợt nhìn giỏ đồ trên tay mình,trong đầu hiện lên hình ảnh của dì và Hà Hân lúc nãy,khoảnh khắc chỉ trong chớp nhoáng mà cậu lại ghi nhớ lâu đến thế
"Mẹ có muốn ăn sủi cảo không?"
"Mẹ không ăn đâu,con cứ đem về phòng ăn đi"-Thu Tâm không mảy may đáp,bà không ngẩng đầu lên nhìn cậu bao giờ,lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu của mình,để mặc cho Trương Minh Thiện đứng ở trong bếp rất lâu
Cậu cứ đứng đó,tĩnh lặng nhìn hai chữ "Đoàn Viên" trên bao bì,sau đó lôi hộp ra cho vào tủ lạnh
Còn lại,thẳng tay vứt vào thùng rác
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro