Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 22
Bạch Tiểu Phàn
2024-10-19 14:27:15
Nhìn khuôn mặt quen thuộc lại thân thiết của cô, Kiều Hưng âm thầm hạ quyết tâm, đời này phải hiếu kính cô thật tốt, cho dù cha mẹ ruột trở về, cậu bé cũng không cần.
Huống chi, cô có thể kiếm tiền như vậy, nếu hắn vẫn đi theo cô, đề phòng cha mẹ ruột thì tiền đồ của hai anh em sẽ rất rạng rỡ.
“Cô ơi, chúng con đói bụng.”
Kiều Hưng tha thiết nhìn Kiều Hữu Hữu, kiếp trước, cô không ăn cơm, đều dành mua thịt cho hai anh em bọn họ ăn.
Một giỏ thịt này, đủ cho hắn và Kiều Mai ăn.
Nhưng không ngờ rằng Kiều Hữu Hữu hoàn toàn không có ý chia đồ cho bọn họ, mà cười khanh khách nói: "Để bà nội con làm cho các con.”
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Kiều Hưng kinh ngạc.
Tại sao cô không cho bọn họ ăn thịt?
Thịt của cô muốn cho ai ăn?
Hắn lôi kéo Kiều Mai vội vã đi theo.
….
Kiều Hữu Hữu mang đồ ăn đến trường tiểu học, từ xa đã nhìn thấy Tần Kiểu Nguyệt phơi đồ trong sân, cô ta cầm vài bộ quần áo trong tay, nhìn dây phơi đầy bụi bặm trong sân, vẻ mặt ghét bỏ.
Thấy Kiều Hữu Hữu tới, cô lạnh lùng hỏi: "Cô lại tới làm gì?"
Rồi nghĩ đến điều gì đó, cầm lấy quần áo trong tay khoe khoang nói: "Thấy chưa, quần ống loe, người nhà quê chưa từng thấy qua đâu."
Kiều Hữu Hữu kiếp trước đã ra nước ngoài, quần ống loe lại có gì xa lạ?
Nhưng cô nhìn thấy quần áo trong lòng Tần Kiểu Nguyệt, còn có khăn quàng cổ của Lục Thức Châu.
Xem ra đã bắt đầu chui vào phòng chồng cô rồi. Cái khóa này, dù thế nào cũng phải trang bị cho Lục Thức Châu!
Vạn nhất ngày nào đó Tần Kiểu Nguyệt tâm huyết dâng trào, giúp chồng cô giặt quần cộc thì phải làm sao bây giờ!
Cô xách giỏ đi về phòng Lục Thức Châu, bị Tần Kiểu Nguyệt ngăn lại.
"Trong giỏ cô chứa gì thế?"
Tần Kiểu Nguyệt đã sớm ngửi thấy mùi trong giỏ, cha mẹ cô ta đều là nhân viên công chức, mỗi tháng đều có phiếu lương thực phiếu thịt, không thiếu ăn mặc, nhưng cô ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy.
“Cô tới đưa cơm cho Thức Châu sao?" Tần Kiểu Nguyệt nghĩ thầm thôn cô này da mặt thật dày, mới lần đầu tiên gặp mặt đã chạy theo trai, ngoài miệng lại nói: “Anh ấy chưa về, cô để đây đi, lát nữa tôi sẽ đưa giúp cô.”
Huống chi, cô có thể kiếm tiền như vậy, nếu hắn vẫn đi theo cô, đề phòng cha mẹ ruột thì tiền đồ của hai anh em sẽ rất rạng rỡ.
“Cô ơi, chúng con đói bụng.”
Kiều Hưng tha thiết nhìn Kiều Hữu Hữu, kiếp trước, cô không ăn cơm, đều dành mua thịt cho hai anh em bọn họ ăn.
Một giỏ thịt này, đủ cho hắn và Kiều Mai ăn.
Nhưng không ngờ rằng Kiều Hữu Hữu hoàn toàn không có ý chia đồ cho bọn họ, mà cười khanh khách nói: "Để bà nội con làm cho các con.”
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Kiều Hưng kinh ngạc.
Tại sao cô không cho bọn họ ăn thịt?
Thịt của cô muốn cho ai ăn?
Hắn lôi kéo Kiều Mai vội vã đi theo.
….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Hữu Hữu mang đồ ăn đến trường tiểu học, từ xa đã nhìn thấy Tần Kiểu Nguyệt phơi đồ trong sân, cô ta cầm vài bộ quần áo trong tay, nhìn dây phơi đầy bụi bặm trong sân, vẻ mặt ghét bỏ.
Thấy Kiều Hữu Hữu tới, cô lạnh lùng hỏi: "Cô lại tới làm gì?"
Rồi nghĩ đến điều gì đó, cầm lấy quần áo trong tay khoe khoang nói: "Thấy chưa, quần ống loe, người nhà quê chưa từng thấy qua đâu."
Kiều Hữu Hữu kiếp trước đã ra nước ngoài, quần ống loe lại có gì xa lạ?
Nhưng cô nhìn thấy quần áo trong lòng Tần Kiểu Nguyệt, còn có khăn quàng cổ của Lục Thức Châu.
Xem ra đã bắt đầu chui vào phòng chồng cô rồi. Cái khóa này, dù thế nào cũng phải trang bị cho Lục Thức Châu!
Vạn nhất ngày nào đó Tần Kiểu Nguyệt tâm huyết dâng trào, giúp chồng cô giặt quần cộc thì phải làm sao bây giờ!
Cô xách giỏ đi về phòng Lục Thức Châu, bị Tần Kiểu Nguyệt ngăn lại.
"Trong giỏ cô chứa gì thế?"
Tần Kiểu Nguyệt đã sớm ngửi thấy mùi trong giỏ, cha mẹ cô ta đều là nhân viên công chức, mỗi tháng đều có phiếu lương thực phiếu thịt, không thiếu ăn mặc, nhưng cô ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy.
“Cô tới đưa cơm cho Thức Châu sao?" Tần Kiểu Nguyệt nghĩ thầm thôn cô này da mặt thật dày, mới lần đầu tiên gặp mặt đã chạy theo trai, ngoài miệng lại nói: “Anh ấy chưa về, cô để đây đi, lát nữa tôi sẽ đưa giúp cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro