Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 25
Bạch Tiểu Phàn
2024-10-19 14:27:15
Kiều Hữu Hữu lấy gậy nhóm lửa hung hăng đánh đám gấu con này một trận, quay đầu nhìn anh ngồi trong sân.
Vẻ mặt anh đờ đẫn, giống như mất đi tất cả hy vọng đối với cuộc sống.
Nghĩ đến cảnh kia, cô lại đau lòng.
Muốn đối xử tốt với anh một chút, tốt hơn một chút.
Cô đặt giỏ lên bàn: "Đói bụng chưa, thầy mau ăn đi.”
Lục Thức Châu bất động, ngồi đó trầm mặc.
Kiều Hữu Hữu cười thầm, cái hồ lô này lại ngậm miệng lại.
“Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”
Nói xong, Kiều Hữu Hữu giả vờ muốn đi, kết quả vừa đi tới cửa, sau lưng liền truyền đến giọng nói của Lục Thức Châu: "Chờ một chút.”
Vẫn giống như kiếp trước, lúc ở bên nhau không nói lời nào, lúc cô muốn đi lại không cho đi.
Kiều Hữu Hữu dừng bước: "Sao vậy, thầy Lục.”
“Sau này tôi không thể trở về thành phố, phải ở lại nơi này.”
“Ừ, rất tốt mà." Kiều Hữu Hữu gật gật đầu.
“Tôi không có tiền, trên người cũng không có thứ gì đáng giá, càng không bằng đàn ông trong thôn các cô làm việc đồng áng.”
Kiều Hữu Hữu chớp chớp mắt: "Ừ, sau đó thì sao?”
Lục Thức Châu không nói lời nào, đôi mắt thâm thúy cứ như vậy nhìn Kiều Hữu Hữu.
Lúc trước anh còn đang suy đoán cô bé này muốn được anh đưa về thủ đô, hoặc là ảo tưởng đến thành phố lớn sẽ gả cho anh công tử có tiền không sợ chịu thiệt.
Hiện tại, anh đoán không ra.
Nhìn xem Kiều Hữu Hữu tuổi cũng còn nhỏ, có lẽ thật sự là bởi vì mình là giáo viên tới thôn, trong lòng cảm kích mới nhiệt tình như thế.
Là anh tự mình suy nghĩ.
Trầm mặc trong chốc lát, Lục Thức Châu thở dài nói: "Em ăn chưa?”
“Chưa, nhưng món này là em làm riêng cho thầy.”
“Thức ăn nhiều như vậy, tôi cũng ăn không hết, ăn cùng đi.”
Kiều Hữu Hữu liên tục gật đầu, dáng vẻ giống như thỏ con chỉ nhìn thấy cà rốt.
Lục Thức Châu mở giỏ, chuẩn bị bưng thức ăn ra ăn cùng Kiều Hữu Hữu.
Mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, ngay cả loại người không tham ăn tham uống như anh, cũng cảm thấy miệng chảy dãi.
Nhưng trong giỏ này, ngoại trừ đồ ăn, còn có một cái khoá lớn và dây xích sắt nặng.
Lục Thức Châu:...... Cô gái, xích sắt buộc lừa nhà cô bỏ vào giỏ thức ăn rồi.
Vẻ mặt anh đờ đẫn, giống như mất đi tất cả hy vọng đối với cuộc sống.
Nghĩ đến cảnh kia, cô lại đau lòng.
Muốn đối xử tốt với anh một chút, tốt hơn một chút.
Cô đặt giỏ lên bàn: "Đói bụng chưa, thầy mau ăn đi.”
Lục Thức Châu bất động, ngồi đó trầm mặc.
Kiều Hữu Hữu cười thầm, cái hồ lô này lại ngậm miệng lại.
“Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”
Nói xong, Kiều Hữu Hữu giả vờ muốn đi, kết quả vừa đi tới cửa, sau lưng liền truyền đến giọng nói của Lục Thức Châu: "Chờ một chút.”
Vẫn giống như kiếp trước, lúc ở bên nhau không nói lời nào, lúc cô muốn đi lại không cho đi.
Kiều Hữu Hữu dừng bước: "Sao vậy, thầy Lục.”
“Sau này tôi không thể trở về thành phố, phải ở lại nơi này.”
“Ừ, rất tốt mà." Kiều Hữu Hữu gật gật đầu.
“Tôi không có tiền, trên người cũng không có thứ gì đáng giá, càng không bằng đàn ông trong thôn các cô làm việc đồng áng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Hữu Hữu chớp chớp mắt: "Ừ, sau đó thì sao?”
Lục Thức Châu không nói lời nào, đôi mắt thâm thúy cứ như vậy nhìn Kiều Hữu Hữu.
Lúc trước anh còn đang suy đoán cô bé này muốn được anh đưa về thủ đô, hoặc là ảo tưởng đến thành phố lớn sẽ gả cho anh công tử có tiền không sợ chịu thiệt.
Hiện tại, anh đoán không ra.
Nhìn xem Kiều Hữu Hữu tuổi cũng còn nhỏ, có lẽ thật sự là bởi vì mình là giáo viên tới thôn, trong lòng cảm kích mới nhiệt tình như thế.
Là anh tự mình suy nghĩ.
Trầm mặc trong chốc lát, Lục Thức Châu thở dài nói: "Em ăn chưa?”
“Chưa, nhưng món này là em làm riêng cho thầy.”
“Thức ăn nhiều như vậy, tôi cũng ăn không hết, ăn cùng đi.”
Kiều Hữu Hữu liên tục gật đầu, dáng vẻ giống như thỏ con chỉ nhìn thấy cà rốt.
Lục Thức Châu mở giỏ, chuẩn bị bưng thức ăn ra ăn cùng Kiều Hữu Hữu.
Mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, ngay cả loại người không tham ăn tham uống như anh, cũng cảm thấy miệng chảy dãi.
Nhưng trong giỏ này, ngoại trừ đồ ăn, còn có một cái khoá lớn và dây xích sắt nặng.
Lục Thức Châu:...... Cô gái, xích sắt buộc lừa nhà cô bỏ vào giỏ thức ăn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro