Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 27
Bạch Tiểu Phàn
2024-10-19 14:27:15
Hiện tại cho dù anh đã trở nên xinh đẹp, cũng là quỷ nghèo, làm sao có thể xứng với cô hắn chứ?
Nhưng tại sao cô hắn lại đến đưa cơm cho anh?
Kiếp trước cô không có lòng dạ thanh thản này, đang vì nuôi hắn và em gái mà phát sầu.
Nghĩ tới đây, Kiều Hưng đột nhiên giật mình, hình như cô còn chưa đồng ý nuôi mình và em gái!
Đến lúc đó ai sẽ chăm sóc hắn và em gái đây.
Nghĩ tới đây, Kiều Hưng cũng bất chấp Lục Thức Châu, liền lôi kéo Kiều Mai vội vã chạy về nhà.
Sau khi Kiều Hữu Hữu rời đi, vội vã vào không gian, đi tới trung tâm nhà máy bỏ hoang, ném giày đã giẫm lên Tần Kiểu Nguyệt vào.
“Đinh, hệ thống ve chai nhận dạng: Một chiếc giày rách được giặt sạch, vì giẫm đạp trà xanh thâm niên mà đổi được một nắm rau chân vịt.”
Rau chân vịt chính là thứ tốt, tuy rằng tên tương đối kỳ lạ, nhưng mùi vị thơm ngát, nhất là sau khi luộc qua nước đầu sẽ tỏa ra hương hoa thanh đạm khó có thể nói rõ.
Về sau cũng có người cảm thấy cái tên này bất nhã, đổi tên thành Ngân Hương Hoa, tuy nhiên, những người trẻ tuổi lúc đó thích gọi tên ban đầu của nó hơn.
Kiều Hữu Hữu rất là hưng phấn, không gian này ngoại trừ có thể thu mua đồng nát đổi tinh phẩm, đánh cặn bã hoặc dùng đồ đã từng chạm vào cặn bã cũng có thể đổi được vật phẩm.
Thật tuyệt vời.
Điều duy nhất đáng buồn là hình như cô không còn giày để đi.
….
Trên đường về nhà Kiều Hữu Hữu gặp thím Trương hàng xóm xách giỏ thức ăn về nhà, bà Trương nhìn thấy Kiều Hữu Hữu vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, cúi đầu định đi.
Kiều Hữu Hữu chủ động chào hỏi: "Thím ơi, vừa làm ruộng về à?”
Thím Trương hơi kinh ngạc, quan hệ của bà ta và nhà họ Kiều không tốt lắm, bởi vì thím Trương là nữ chủ nhiệm, không thể nhìn nổi cảnh đàn ông đánh vợ.
Lúc ấy Triệu Thanh thường xuyên bị Kiều Quốc Khánh đánh toàn thân bầm tím, thím Trương liền làm ầm ĩ với Kiều Quốc Khánh, nói nếu ông ta đánh vợ nữa, liền cút ra khỏi thôn Khinh Thủy.
Kết quả Triệu Thanh khóc sướt mướt đi tìm tới cửa, nói Kiều Quốc Khánh kỳ thật là người tốt, chính mình một lòng đối tốt với ông ta, nhất định có thể cảm hóa ông ta, còn quỳ xuống trong sân.
Nhưng tại sao cô hắn lại đến đưa cơm cho anh?
Kiếp trước cô không có lòng dạ thanh thản này, đang vì nuôi hắn và em gái mà phát sầu.
Nghĩ tới đây, Kiều Hưng đột nhiên giật mình, hình như cô còn chưa đồng ý nuôi mình và em gái!
Đến lúc đó ai sẽ chăm sóc hắn và em gái đây.
Nghĩ tới đây, Kiều Hưng cũng bất chấp Lục Thức Châu, liền lôi kéo Kiều Mai vội vã chạy về nhà.
Sau khi Kiều Hữu Hữu rời đi, vội vã vào không gian, đi tới trung tâm nhà máy bỏ hoang, ném giày đã giẫm lên Tần Kiểu Nguyệt vào.
“Đinh, hệ thống ve chai nhận dạng: Một chiếc giày rách được giặt sạch, vì giẫm đạp trà xanh thâm niên mà đổi được một nắm rau chân vịt.”
Rau chân vịt chính là thứ tốt, tuy rằng tên tương đối kỳ lạ, nhưng mùi vị thơm ngát, nhất là sau khi luộc qua nước đầu sẽ tỏa ra hương hoa thanh đạm khó có thể nói rõ.
Về sau cũng có người cảm thấy cái tên này bất nhã, đổi tên thành Ngân Hương Hoa, tuy nhiên, những người trẻ tuổi lúc đó thích gọi tên ban đầu của nó hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Hữu Hữu rất là hưng phấn, không gian này ngoại trừ có thể thu mua đồng nát đổi tinh phẩm, đánh cặn bã hoặc dùng đồ đã từng chạm vào cặn bã cũng có thể đổi được vật phẩm.
Thật tuyệt vời.
Điều duy nhất đáng buồn là hình như cô không còn giày để đi.
….
Trên đường về nhà Kiều Hữu Hữu gặp thím Trương hàng xóm xách giỏ thức ăn về nhà, bà Trương nhìn thấy Kiều Hữu Hữu vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, cúi đầu định đi.
Kiều Hữu Hữu chủ động chào hỏi: "Thím ơi, vừa làm ruộng về à?”
Thím Trương hơi kinh ngạc, quan hệ của bà ta và nhà họ Kiều không tốt lắm, bởi vì thím Trương là nữ chủ nhiệm, không thể nhìn nổi cảnh đàn ông đánh vợ.
Lúc ấy Triệu Thanh thường xuyên bị Kiều Quốc Khánh đánh toàn thân bầm tím, thím Trương liền làm ầm ĩ với Kiều Quốc Khánh, nói nếu ông ta đánh vợ nữa, liền cút ra khỏi thôn Khinh Thủy.
Kết quả Triệu Thanh khóc sướt mướt đi tìm tới cửa, nói Kiều Quốc Khánh kỳ thật là người tốt, chính mình một lòng đối tốt với ông ta, nhất định có thể cảm hóa ông ta, còn quỳ xuống trong sân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro