Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 36
Bạch Tiểu Phàn
2024-10-19 14:27:15
Triệu Thanh che dấu giày trên mặt, nhưng người đã không khóc nổi nữa rồi.
Thời gian nửa ngày ngắn ngủi, bà ta đã sắp dùng hết nước mắt cả đời bà ta.
Kiều Hữu Hữu vẫn tiếp tục xả:
"Mẹ, sao mẹ có thể ngăn Kiều Hùng bị ăn đánh chứ, ba tôi đánh nó nhất định là bởi vì nó chọc tức ba ba, mẹ ngăn cản không cho tôi đánh, vạn nhất làm ba tức giận đến chết thì làm sao bây giờ?”
Nói xong liền bắt đầu xắn tay áo: "Mẹ, nếu mẹ có ý này, thà tôi giúp mẹ đánh chết nó cho xong.”
Triệu Thanh hoảng sợ: "Con đang nói bậy bạ gì vậy?"
Kiều Quốc Khánh lập tức nổi trận lôi đình, tặng Triệu Thanh một bạt tai: "Con mẹ nó, ba ngày không đánh bà, bà liền làm phản đấy phỏng!"
Khuôn mặt vốn sưng đỏ của Triệu Thanh sưng lên, bà ta ôm mặt khóc lên.
"Hữu Hữu, con nói như vậy là muốn giết mẹ rồi, mẹ sao còn mặt mũi gặp người?"
Lại mềm nhũn quỳ xuống đất: "Anh trai con chết rồi, con lại như vậy, nửa đời sau mẹ sống thế nào đây, đều là lỗi của mẹ, mẹ không dạy được con aa --"
Kiều Hữu Hữu chặn lời bà ta: "Mẹ, nếu mẹ thích nuôi con của người khác như vậy, thế để ba con và vợ trước của ông ấy sinh cho mẹ một đứa con trai là được rồi."
Triệu Thanh bị một câu nói của con gái làm cho bối rối, miệng há thật to, nửa ngày không khép lại được.
Lúc này Kiều Quốc Khánh đột nhiên hỏi một câu lạc đề: "Mày biết bà ấy ở đâu?”
Vợ trước của ông ta đẹp hơn nhiều so với con mẹ nông thôn Triệu Thanh này!
Triệu Thanh vừa nghe kêu au một tiếng kéo Kiều Quốc Khánh không buông: "Ông, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy, tôi móc tim móc phổi, tất cả đều dâng hiến cho ông, tại sao ông có thể như vậy?"
Hai người đang giằng co, Kiều Hữu Hữu lại nói một câu: "Hơn nữa, anh trai tôi có phải đã chết hay không, việc này còn chưa rõ đâu, sống phải thấy người chết phải thấy xác, người không thấy, xác cũng không có, nghe người khác nói chết là chết à?"
Những lời này vừa nói ra, hai vợ chồng đang cấu xé đều bất động.
Kiều Quốc Khánh hết sức chột dạ, Triệu Thanh thì vẻ khiếp sợ: "Hữu Hữu, con, làm sao con có thể nói ra những lời như vậy, chuyện sống chết, ai lại lấy ra nói mò?”
Thời gian nửa ngày ngắn ngủi, bà ta đã sắp dùng hết nước mắt cả đời bà ta.
Kiều Hữu Hữu vẫn tiếp tục xả:
"Mẹ, sao mẹ có thể ngăn Kiều Hùng bị ăn đánh chứ, ba tôi đánh nó nhất định là bởi vì nó chọc tức ba ba, mẹ ngăn cản không cho tôi đánh, vạn nhất làm ba tức giận đến chết thì làm sao bây giờ?”
Nói xong liền bắt đầu xắn tay áo: "Mẹ, nếu mẹ có ý này, thà tôi giúp mẹ đánh chết nó cho xong.”
Triệu Thanh hoảng sợ: "Con đang nói bậy bạ gì vậy?"
Kiều Quốc Khánh lập tức nổi trận lôi đình, tặng Triệu Thanh một bạt tai: "Con mẹ nó, ba ngày không đánh bà, bà liền làm phản đấy phỏng!"
Khuôn mặt vốn sưng đỏ của Triệu Thanh sưng lên, bà ta ôm mặt khóc lên.
"Hữu Hữu, con nói như vậy là muốn giết mẹ rồi, mẹ sao còn mặt mũi gặp người?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại mềm nhũn quỳ xuống đất: "Anh trai con chết rồi, con lại như vậy, nửa đời sau mẹ sống thế nào đây, đều là lỗi của mẹ, mẹ không dạy được con aa --"
Kiều Hữu Hữu chặn lời bà ta: "Mẹ, nếu mẹ thích nuôi con của người khác như vậy, thế để ba con và vợ trước của ông ấy sinh cho mẹ một đứa con trai là được rồi."
Triệu Thanh bị một câu nói của con gái làm cho bối rối, miệng há thật to, nửa ngày không khép lại được.
Lúc này Kiều Quốc Khánh đột nhiên hỏi một câu lạc đề: "Mày biết bà ấy ở đâu?”
Vợ trước của ông ta đẹp hơn nhiều so với con mẹ nông thôn Triệu Thanh này!
Triệu Thanh vừa nghe kêu au một tiếng kéo Kiều Quốc Khánh không buông: "Ông, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy, tôi móc tim móc phổi, tất cả đều dâng hiến cho ông, tại sao ông có thể như vậy?"
Hai người đang giằng co, Kiều Hữu Hữu lại nói một câu: "Hơn nữa, anh trai tôi có phải đã chết hay không, việc này còn chưa rõ đâu, sống phải thấy người chết phải thấy xác, người không thấy, xác cũng không có, nghe người khác nói chết là chết à?"
Những lời này vừa nói ra, hai vợ chồng đang cấu xé đều bất động.
Kiều Quốc Khánh hết sức chột dạ, Triệu Thanh thì vẻ khiếp sợ: "Hữu Hữu, con, làm sao con có thể nói ra những lời như vậy, chuyện sống chết, ai lại lấy ra nói mò?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro