Buôn Bán Ve Chai, Nuôi Chồng Nam Thần
Chương 43
Bạch Tiểu Phàn
2024-10-19 14:27:15
Cô vội vã đi vào không gian để xem phần thưởng của mình.
Kiều Hữu Hữu đi vào không gian, ném chiếc giày đánh Kiều Quốc Khánh và cây gậy đánh Kiều Hùng vào trong bộ xử lý.
“Đinh, hệ thống thu hồi nhận dạng — một chiếc giày hôi thối khó ngửi, dùng xi đánh giày có mùi kì lạ, quả thực quá thối — khen thưởng công thức làm món đậu hũ thối ngon nhất.”
“Đinh, hệ thống thu hồi nhận dạng — một chiếc giày thối được lau bằng nước mắt của hoa sen đen, nước mắt cùng mùi hôi thối hòa vào nhau làm tăng thêm sức mạnh, đồng hương gặp đồng hương — khen thưởng một lon nước mắm.”
“Đinh, hệ thống thu hồi nhận dạng — một cây gậy nhóm lửa chất lượng đạt tiêu chuẩn, đánh con sói mắt trắng ba mươi bốn lần, nhóm lửa suốt hai năm rưỡi — khen thưởng một món thịt nướng.”
Kiều Hữu Hữu thích cái hệ thống này đến mức muốn dọn sạch căn nhà từ đầu đến cuối.
Đinh, hệ thống phân loại — chén sứ bị thủng một lỗ, không thu được giá trị, vui lòng cải thiện các thuộc tính.
Kiều Hữu Hữu gật đầu, quyết định dùng chén này pha cho Kiều Quốc Khánh một chén thuốc xổ.
Đinh, hệ thống phân loại — rèm cửa bị hỏng, dính đầy tình yêu của nữ chính, có thể đổi lấy ba miếng khăn lau.
Đinh, hệ thống phân loại — ghế bị gãy chân, có thể đổi lấy một bó củi để nấu cơm.
Tiếng tít tít vang lên không ngừng, phòng Kiều Hữu Hữu trống rỗng, cô thu hoạch được công thức làm đậu hủ thối, phương pháp làm thịt lợn hun khói cùng một ít dụng cụ nhà bếp.
Hệ thống thu hồi này quả thật không dễ sử dụng.
Cô tò mò không biết phần thưởng sau khi đánh đủ 100 lần sẽ là gì.
Không thể dùng chảo sắt hay gậy để đánh, không cẩn thận đánh chết người thì sẽ rất phiền phức.
Vì vậy cô lấy một chiếc giày, chuẩn bị qua phòng Kiều Quốc Khánh, đánh cho ông ta mấy chục cái. Không ngờ vừa mở cửa, Kiều Hùng và Kiều Mai vẫn còn ở đó.
Vẻ mặt Kiều Hùng cực kì tủi thân, nước mắt rơi, còn ánh mắt của Kiều Mai thì âm trầm, con bé chỉ mới bốn năm tuổi nhưng ánh mắt lại làm cho người ta không rét mà run.
Không hổ là giống nòi của Kiều Quốc Khánh.
Kiếp trước, cô dốc toàn lực đối tốt với hai anh em nhà này, kết quả là, một chút thờ ơ nhỏ cũng bị bọn chúng phóng đại, lấy cớ để cãi nhau với cô.
Đúng là ghê tởm.
Kiều Hữu Hữu đi vào không gian, ném chiếc giày đánh Kiều Quốc Khánh và cây gậy đánh Kiều Hùng vào trong bộ xử lý.
“Đinh, hệ thống thu hồi nhận dạng — một chiếc giày hôi thối khó ngửi, dùng xi đánh giày có mùi kì lạ, quả thực quá thối — khen thưởng công thức làm món đậu hũ thối ngon nhất.”
“Đinh, hệ thống thu hồi nhận dạng — một chiếc giày thối được lau bằng nước mắt của hoa sen đen, nước mắt cùng mùi hôi thối hòa vào nhau làm tăng thêm sức mạnh, đồng hương gặp đồng hương — khen thưởng một lon nước mắm.”
“Đinh, hệ thống thu hồi nhận dạng — một cây gậy nhóm lửa chất lượng đạt tiêu chuẩn, đánh con sói mắt trắng ba mươi bốn lần, nhóm lửa suốt hai năm rưỡi — khen thưởng một món thịt nướng.”
Kiều Hữu Hữu thích cái hệ thống này đến mức muốn dọn sạch căn nhà từ đầu đến cuối.
Đinh, hệ thống phân loại — chén sứ bị thủng một lỗ, không thu được giá trị, vui lòng cải thiện các thuộc tính.
Kiều Hữu Hữu gật đầu, quyết định dùng chén này pha cho Kiều Quốc Khánh một chén thuốc xổ.
Đinh, hệ thống phân loại — rèm cửa bị hỏng, dính đầy tình yêu của nữ chính, có thể đổi lấy ba miếng khăn lau.
Đinh, hệ thống phân loại — ghế bị gãy chân, có thể đổi lấy một bó củi để nấu cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng tít tít vang lên không ngừng, phòng Kiều Hữu Hữu trống rỗng, cô thu hoạch được công thức làm đậu hủ thối, phương pháp làm thịt lợn hun khói cùng một ít dụng cụ nhà bếp.
Hệ thống thu hồi này quả thật không dễ sử dụng.
Cô tò mò không biết phần thưởng sau khi đánh đủ 100 lần sẽ là gì.
Không thể dùng chảo sắt hay gậy để đánh, không cẩn thận đánh chết người thì sẽ rất phiền phức.
Vì vậy cô lấy một chiếc giày, chuẩn bị qua phòng Kiều Quốc Khánh, đánh cho ông ta mấy chục cái. Không ngờ vừa mở cửa, Kiều Hùng và Kiều Mai vẫn còn ở đó.
Vẻ mặt Kiều Hùng cực kì tủi thân, nước mắt rơi, còn ánh mắt của Kiều Mai thì âm trầm, con bé chỉ mới bốn năm tuổi nhưng ánh mắt lại làm cho người ta không rét mà run.
Không hổ là giống nòi của Kiều Quốc Khánh.
Kiếp trước, cô dốc toàn lực đối tốt với hai anh em nhà này, kết quả là, một chút thờ ơ nhỏ cũng bị bọn chúng phóng đại, lấy cớ để cãi nhau với cô.
Đúng là ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro